Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối

chương 19

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

h Tại trung tâm mua sắm XL lớn nhất thành phố.

người người ra vào tấp nập, tụi nó và cả Tú Quỳnh đang đứng trước cổng đợi mấy anh.

- Mấy thằng cha này không biết chết đâu rồi nữa!_ Tiểu An cằn nhằn vì đã đứng đợi "

- chắt mấy ảnh kẹt xe á mà!_ Quỳnh lên tiếng nói đỡ cho bọn hắn

- kẹt gì giờ này muốn chơi xỏ mình đó!_ Tiểu Đan cũng hơi bực bội. Mà hễ nghĩ đến cái mặt lạnh tanh của Hàn Phong thì cô lại ghét, thế mà trong khi mặt cô cũng chẳng khác gì.

Sao hôm nay Tiểu San im lặng vậy ta? tự nhiên trầm lặng khó đoán! nguy hiểm. Cô không than vãn gì hết mà hướng mắt nhìn xe cộ chạy qua lại.

Khổ! lúc nào cũng vậy đi đến đâu là tụi nó bị dòm ngó đến đó.

Két... két...

Tiếng phanh xe nghe thật đinh tai. Tụi hắn dừng xe lại bước xuống, thảy chìa khóa cho bảo vệ rồi bước đến tụi nó. Từng hành Động đến phong thái đều toát ra vẻ lịch lãm rạng ngời.

- chào!_ Anh Kiệt giơ tay vui vẻ chào

- mấy giờ rồi?_ Tiểu San hỏi

- à để xem, h" thì phải.

- Hẹn mấy giờ?_ Tiểu Đan tiếp lời

- h

- VẬY SAO BÂY GIỜ MỚI ĐẾN????_ tụi nó đồng thanh hét ầm lên bọn hắn hứng trọn những giọt mưa xuân vào mặt. Quỳnh đứng kế bên cũng thoang giật mình.

- hi hi!

- cười cái giề????_ Tiểu An lườm

- quên mất tiêu!!!_ Tuấn Anh nói gọn nhẹ làm cho tụi nó cũng "nhẹ" theo.

- làm tụi em chờ nãy giờ, còn lo mấy anh bị gì nữa!_ Quỳnh cũng phụng phịu tỏ vẻ giận. Tụi nó thì không nói tiếng nào vì quá túc, ánh mắt thì cứ chiếu tia laze vào tụi hắn.

- lo hả? thiệt không????_ Anh Kiệt kề sát mặt nói chọc ghẹo cô, Tú Quỳnh mặt đỏ lự lắp bắp

- à... ừ....

- hừ!_ Tụi nó quay đi bước vào trong không thèm kêu ai. ai nấy mặt cũng vô cùng hình sự, đặc biệt Tiểu San là nhiều nhất. Vì sao thì chắt mọi người hiểu rồi hé.

- đi vô!_ Hàn Phong lên tiếng lôi cả đám về hiện tại rồi nhanh chân chạy theo mấy nàng.

Bước qua cửa là một thiên đường hiện ra. Khu đầu tiên là khu mỹ phẩm, tiếp theo là nữ trang, kế nữa là quần áo,.....

Hàng trăm bóng đèn lớn nhỏ chiếu sáng tạo nên một không gian huy hoàng đến chói mắt.nhân viên lẫn khách hàng qua lại đông kịt.

- nhiều thứ quá mua gì đây???_ Tiểu An trầm trồ nhìn khung cảnh trước mắt. Tụi nó dường như quên đi bực dọc.

Thường khi cảm thấy tức giận gì đó shopping là phương pháp giải toả "xì -trét" hữu hiệu.

- đúng đó, ôi ta muốn khiêng hết về nhưng tiền khô cháy túi có ai hiểu cho!_ Tiểu San nỗi hứng hát hò

- mày quên là ai trả tiền à?_Tiểu Đan mặt gian gian noi

- ờ hé!_ tụi nó mặt giãn ra tỏ vẻ vui mừng.

- nè!!!_ Anh Kiệt cùng tụi hắn với Tú Quỳnh đi vào lên tiếng kêu

- mua gì giờ?_ Quỳnh hỏi

- chia ra đi ai muốn mua gì thì mua_ Tiểu Đan đưa ra ý kiến, mọi người tán thành rồi tản ra

- anh! anh mua gì vậy cho em đi với!_ Quỳnh đập vai Anh Kiệt cười tít mắt

- ờ..._ Anh Kiệt ngây người trước nụ cười đó sao quen quá.

Nói rồi Tú Quỳnh đeo theo Anh Kiệt đi hết chỗ này đến chỗ kia.

- này em cẩn thận chứ, thôi đừng khóc, mẹ em đâu?_ Quỳnh thấy một bé trai bị ngã nên chạy đến đỡ ngay và hỏi hang.

- ừ chị dẫn em lại mẹ nhé!_ quỳnh dắt tay cậu bé trao lại cho mẹ. Anh Kiệt đứng nhìn mà mỉm cười. cô thật là một cô gái tốt bụng

- mình đi anh!_ Quỳnh lại cặp lấy tay anh mà kéo đi.

Một ánh mắt vô tình thấy họ. Chẳng ai khác là Tiểu San, cô bước tiếp cố dặn mình mặc kệ những hình ảnh đó.

.........

- lấy cho tôi cái này!_ tiếng nói đồng thanh, tay cùng chỉ vào chiếc áo sơ mi sọc trên kệ!

- anh chị thật hiểu nhau, đây là loại áo cặp cho tình nhân mới nhập về đấy ạ!_ cô bán hàng cười vui vẻ chào khách.

- hừ! Không mua nữa_ Tiểu Đan và Hàn Phong quay đi khi nhận ra nhau

- ơ..._ chị nhân viên bị đơ

- lấy đôi giày này!_ Lại đồng thanh tập , người cùng chọn đôi giày bata màu nâu xám

- hi hi đây cũng là giày đôi mẫu mới đấy!

- không lấy!_ người lườm nhau rồi quay đi chọn đồ tiếp

- ơ!_ đơ lần thứ "cặp đôi này kì lạ thiệt " chị ta ngẫm nghĩ

Tiểu Đan bước đến quầy bán đồng hồ bên cạnh. Rất nhiều kiểu loại nhìn đến hoa mắt không biết nên chọn cái nào. Nhiều thế đấy nhưng....

- lấy cho tôi xem cái này!_ lần trùng hợp thứ , Tiểu Đan ngước lên nhìn thì bắt gặp Hàn Phong

- lại là anh!_ Tiểu Đan không mấy vui vẻ nói

- cô đúng là oan gia!_ Hàn Phong cũng thế

- màu nào ạ!_ cô nhân viên lúc nãy nhìn họ ngờ vực rồi lên tiếng

- màu trắng_ Đồng thanh lần thứ , chàng và nàng nhìn nhau tóe lửa. Cô nhân viên nuốt nước bọt ừng ực.

- cô đừng nói với tôi lại là đồ cặp_ Tiểu Đan quay sang nhìn cô đầy sát khí.

- không... không phải!_ cô cười gượng trả lời "rõ ràng là đồng hồ tình nhân mà".

- vậy được lấy đi!_ Hàn Phong thở hắt ra

- anh lấy màu khác đi!_ Tiểu Đan nói

- không, cô thích thì lấy!_ anh không chịu nhượng bộ nhìn cô thách thức

- hừ, kệ anh không chịu thì thôi tôi thích lấy màu trắng_ Tiểu Đan bĩu môi.

| -- ::Còn Tiểu An và Tuấn Anh thì sao ta. Không biết người này có hẹn hay không mà lại đi chung.

Nhỏ mua biết bao nhiêu là thứ chỉ tội cho Tuấn An lẽo đèo theo sau xách đồ. Tiểu An líu líu lo lo suốt.

- cái này, cái này luôn, cả cái này nữa, ôi cái này đẹp quá lấy luôn, cái này nhìn cũng tạm được thôi kệ mua luôn mình đâu có trả tiền!_ Tiểu An cứ phun điệp khúc "cái này" tay thì liên tục quăng đồ vừa chọn vào Tuấn Anh. Các cô gái xung quanh nhìn Tiểu An ganh tị vì được mỹ nam phục vụ, họ cứ dòm ngó rồi chỉ trỏ làm nhỏ đâm ra khó chịu.

- cô mua gì mà nhiều thế!_ Đống đồ chất cao muốn che hết khuôn mặt đẹp trai của Tuấn Anh, anh lên tiếng than phiền.

- nhiều gì? nhiều gì? Đưa đây. Đưa hết đây, có chút xíu cũng càm ràm_ Tiểu An hùng hổ giật hết đồ về tay mình, miệng thì táp í nhầm nói liên tục.

- ấy ấy tôi nói chơi thôi mà_ Thấy nhỏ giận dỗi anh nhanh miệng bào chữa.

- hứ!_ nhỏ hếch mặt làm kiêu, ôm đồ bước đi.

- nè đừng giận mà! tôi nói có xíu !

- ê ê hay tôi dẫn cô đi ăn kem._ Tuấn Anh chạy theo, năng nỉ liên tục

Nghe đến Kem thì Tiểu An dừng hẳn lại.

- là anh nói đó nghe, đừng có nói là tôi lợi dụng à!

- ừ, vậy hết giận hé.

- nè xách đi!_Tiểu An quăng đống đồ trở về chỗ cũ. Anh khệ nệ "khiêng" mà không hề than vãn một tiếng.

Tại quầy kem.

người ngồi vào bàn. Vừa chạm ghế nhỏ đã lục lội hết thảy mấy cái menu. Mặt hí hửng vô cùng, Tuấn Anh nhìn mà lắc đầu cô thật giống trẻ con (nhìn như vậy ai mà biết nó đã từng bị bồ bỏ)

- quí khách dùng gì?

một nhân viên nam ra hỏi, khi quét ánh mắt vào Tiểu An hắn ta khựng lại và nhìn chằm chằm đặc biệt là vùng cổ áo

Tuấn Anh rất tinh mắt nên đã thấy, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị.

- hưm...hưm!_ anh hắng giọng

- chọn nhanh đi!_ cố ý hối thúc cô để đuổi cái tên này đi.

- anh ăn gì?

- gì cũng được cô gọi luôn đi!_ Tuấn Anh trả lời.

- ừ vậy cho tôi sô-cô-la vani dâu sầu riêng cherry ,...

Tiểu An kêu muốn hết cái tiệm người ta. Tuấn Anh thì chỉ lo lườm tên phục vụ mà không hề biết túi tiền mình sẽ bị phá sản.

Người phục vụ rời đi sau khi Tiểu An đã kết thúc bài ca gọi món của mình.

- mai mốt ra đường ăn mặc cho đàng hoàng vào!_ Tuấn Anh lên tiếng nhắc nhở, giọng nghiêm chỉnh.

Tiểu An hơi bị ngơ, sau đó nhìn mình từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, từ trái sang phải, từ phải sang trái.Xem xét thật kĩ càng cô mới lên tiếng.

- chút anh mua cho tôi vài cái mền đi!

- mua chi vài cái dữ vậy! Lúc này trời nóng nực gần chết

- thì để dành ra đường tôi quấn như người Ai Cập vậy đó, mới gọi là đàng hoàng_ Tiểu An trả lời tỉnh bơ, rõ là cô muốn chơi anh đây mà. Tiểu An chỉ mặc một chiếc áo sơ mi tay dài cùng quần jean đơn giản nhưng cực cute.

- cô..._ quả thật thì anh không biết nói sau nữa vì dù sao thì cũng sẽ thua thôi.

Lát sau kem được mang ra, phải người mới đem ra hết một lần được. Tên con trai lúc nãy còn nấn ná ở lại khi người kia đã vào trong.

- ở đây làm gì?

Tuấn Anh chiếu tia lửa điện vào hắn ta, giọng bực bội. Hắn lặng lẽ rời đi trong tiếc nuối.

- gì nhiều dữ vậy! ăn sao hết._ Tuấn Anh căng mắt nhìn những ly kem đầy bàn.

- có một ly mà ăn cũng không hết hả?_ Trong khi Tuấn Anh ngạc nhiên vì mấy ly kem thì Tiểu An kéo hết về phía mình, chỉ để lại một ly cho anh.

- gì??? tôi nhiêu đây hả!

- ừ còn nhiều nữa hả? Thôi nè vầy được chưa?_ Tiểu lấy ly của anh chia ra một cái cốc nhỏ dùng uống trà trên bàn, theo tỉ lệ -. Rồi đưa cái cốc cho anh.

- cái gì???_ Anh trợn tròn mắt ngạc nhiên.

- cũng còn nhiều nữa hả? Đưa đây!_ Tiểu An chộp lấy định tiếp tục chia ra

- thôi im đi! Tôi trả tiền mà ăn có chút xíu còn cô coi kìa, chia ra - nhóc.

- hông hông, hông chịu trả đây!_ Tiểu An hùng hổ giật lại

người giằng co qua lại vì miếng ăn. Nhìn như đứa con nít.

- cô ăn giang vừa thôi! đưa đây, đồ heo

- anh ỷ lớn ăn hiếp nhỏ hic...hic... không đưa.

- tôi hiếp cô í lộn ăn hiếp hồi nào, cô có tin tôi kêu FC của tôi xử cô không?

- không tin! tôi cũng kêu FC của tôi xử lại anh đó

Thôi để người họ cãi cho đã đi.

Không biết Tiểu San sao rồi. Đi kiếm nhỏ xem, thấy rồi Tiểu San đang xem mấy loại nước hoa. Nhỏ đi một đơn độc, lượn hết kệ này đến kệ kia.

- mua cái nào đây ta?_ tự lảm nhảm một mình. Cuối cùng cô cũng tìm được cái ưng ý. Nhận lấy cái túi cô có vẻ vui lắm, vừa quay mặt ra thì bé trai bất ngờ va vào cô trong lúc đang rượt đuổi nhau, tụi nhóc còn cầm cây kem trên tay.

- á!_ Tiểu San ngã cái rầm, nằm bẹp xuống đất, chân bị trật đau điếng. Cô cố đứng dậy. áo bị dính hết kem. Cô lết vô nhà vệ sinh.

Lát sau nhỏ bước ra, chân vẫn còn rất đau, nhỏ nhăn nhó nhấc từng bước chân nặng nề.

- A!_ Lại thêm một lần đau, nhỏ bị ai đó va vào, ngã lần .

- ủa Tiểu San mình xin lỗi, cậu có sao không?_ Quay sang thì ra đó là Tú Quỳnh. Cô nhanh đỡ Tiểu San đứng dậy.

- TRÁNH RA!_ Tiểu San hất mạnh tay cô ra, gắt lên rồi lồm cồm bò dậy. Do Tiểu San hơi mạnh tay Quỳnh loạng choạng rồi té xuống.

- Quỳnh, em sao vậy, đứng lên có sao không!_ Anh Kiệt ở đâu xuất hiện, thấy cô bị thế chạy đến đỡ.

Tiểu San nhìn mà cảm thấy lòng bức rức, tại sao người đang bị thương là cô mà anh lại chẳng hề quan tâm. Cảm giác hụt hẫng vây kín cô.

- Tiểu San!_ Anh Kiệt ngước lên nhìn thì mới biết đó là Tiểu San.

Cô không nói gì cả, quay lưng bước đi, cố đi thật bình thường mặc cho cơn đau dưới chân cứ âm ỉ. Tiểu San nhíu mài để chịu đựng. Cô không muốn anh biết mình bị thương. Mà có biết đi nữa thì anh cũng chẳng quan tâm đâu vì anh đã có người để quan tâm.

- nè! Tiểu San cô đi đâu vậy?_ Anh Kiệt vội rời tay khỏi Quỳnh và bước theo cô.

- á!_ Quỳnh không còn anh đỡ nên khuỵ xuống.

- em có sao không? Anh đưa lại ghế ngồi!_ nghe tiếng Quỳnh, anh quay lại vội vàng dìu cô, quên luôn cả Tiểu San. Nhỏ hơi quay đầu lại thấy vậy càng bước nhanh hơn. Hình như nơi khoé mắt đã ngấn nước.

Truyện Chữ Hay