[BNHA] Tôi Sẽ Bảo Vệ Mọi Người

chương 28-2: special chap: cái tết bên nhau

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Sia-chan, tớ về đây!"

"Ừm..."

Sia đứng nhìn mọi người xách vali hành lí rời khỏi KTX. Cũng phải thôi, hôm nay là mà, ai cũng phải trở về với mái ấm của mình chứ.

"Cậu thật sự không về sao Sia?" Uraraka lại gần cô lo lắng hỏi.

"Ừm, về nhà cũng chẳng có ai. Rianda-san là anh hùng hạng nên không có thời gian nghỉ ngơi, đặc biệt là vào mấy ngày lễ đông người như vậy sẽ giúp tội phạm dễ hoạt động hơn."

"Vậy sao? Cậu ở đây một mình cũng cô đơn lắm đấy! Hay cậu tới nhà tớ đi!" Yaomomo hào hứng nói khiến Sia rợn người.

"Thôi khỏi, về nhà cậu chẳng khác gì tra tấn tâm lý ám ảnh viêm màng túi của của tôi cả."

Nhớ có lần cả đám con gái rủ nhau sang nhà Yaomomo mở tiệc ngủ mà hết hồn. Nhà rộng hơn cả Thảo Cầm Viên, đi đến hành lang nào cũng có bản đồ chỉ dẫn cụ thể. Đồ ăn phải nói sơn hào hải vị nhất cái quả đất này kể cả ăn vặt, đến cả lúc ngủ mỗi người cũng được một cái giường King size trong nhà ống vòm. Càng nghĩ càng gato.

"Nhưng mà con gái ở một mình trong KTX như vậy cũng đâu có được?" Tsuyu

"Đúng đó! Lỡ cậu gặp Mineta ver . thì sao!?" Mina

"Ơh sao lôi tui vào!?" Mineta

"Rồi mấy người quên an ninh của UA gần như bất khả xâm phạm à?" Sia hắc tuyến đầy đầu nhìn họ. Biết là lo đấy nhưng họ sắp lên chức mẹ cô tới nơi rồi.

"Mama~, sư phụ sẽ ổn thôi!" Kirishima chạy tới khoác vai cô. Kaminari thấy thế mặt khinh bỉ nói lại:

"Thế đứa nào hôm qua mới kêu ầm lên sợ hãi Sia sẽ làm sao khi biết tin hả?"

"Thế ông không vậy à!?" Kirishima ngượng quá nói lớn chỉ tay vào Pikachu.

"T-Thì người ta cũng là con gái. Thân thể ngọc ngà phải chân trọng chứ!!" Kaminari gãi đầu gãi tai cười ngại.

"Gớm cả hai ông thì đúng rồi! Đã nghiện còn ngại~" Jirou cười mỉa nhìn cả hai.

"Hì hì..." Sia đứng nhìn họ một hồi. Lớp -A đúng là lắm trò. Bỗng có ai đó vỗ vai cô:

"Cậu thật sự sẽ ổn chứ Sia?" Midoriya lo lắng hỏi cô. Cậu thật ra rất muốn ở lại với cô nhưng mà cô từ chối.

"Không sao, coi như tạm làm người giữ cửa chờ các cậu. Cũng chỉ đến hết mùng là đi học lại."

"Cậu cũng có thể tới nhà tôi mà." Todoroki lên tiếng.

"Sang nhà mày á!? Không được!"

Bakugo lù lù xuất hiện hét lớn. Thà để nó một mình còn hơn là cho nó tiếp xúc với đứa khác, quan điểm của anh sầu riêng là thế:))

"Bọn tôi là hàng xóm nên chuyện sang nhà nhau là chuyện khá bình thường chả có gì to tát cả. Nhà tôi cũng coi Shiroiseki là người nhà nữa." Đại ca, cái này là đánh dấu chủ quyền ngầm đấy và tất nhiên là ai mà chả nhận ra, kể cả con mẹ Sia kia.

"Mày nói cái gì!!!!!"

"Hai người mau thôi đi!" Midoriya

"Con bạch tạng ngắn xương kia! Mày không nói gì à!?"

Bakugo dậm chân bừng bừng mắt lửa răng nanh tiến về phía cô. Cậu ta quả thật giống với quái vật khủng long khè lửa tấn công thành phố trong mấy tập phim siêu nhân.

"Mặt ông cứ hằm hằm như kia thì ai dám trả lời..." Sato cùng lớp -A đồng cảm nhìn cô.

"...Dù có nói gì thì tôi vẫn sẽ ở lại đây."

Sia một mực giữ nguyên quan điểm của mình. Mọi người thấy vậy cũng chẳng nói nữa, chỉ biết xách vali rời đi rồi nhìn cô với ánh mắt không nỡ.

. . .

/

"Oáp~" Sia bật giậy khỏi giường của mình vươn vai.

Hôm nay là /, đối với một số người cũng là lễ dọn dẹp nhà cửa không chính thức. Cô cũng vậy, không ở ngăn nắp thì bị Rianda hối cho như gọi đò nên quen dần.

"Ngồi không cũng chán, dọn qua KTX vậy..."

Và như vậy, bằng sức mạnh của "nữ chính" Sia dọn dẹp KTX quần quật từ sáng tới chiều. Tất nhiên là phải có lúc giải lao rồi, là người có siêu năng lực chứ không phải người ngoài hành tinh:)))

Vì là KTX nên cô chỉ dọn hành lang và những nơi công cộng thôi, mỗi người đều có bí mật riêng trong phòng đều muốn dấu.

Nhưng đôi lúc những bí mật ấy lại "kẹt" vào khe cửa để rồi cái con vô lại nào đó bắt được "chiến lợi phẩm". Ví dụ như việc một tờ giấy truyện manga kẹt ở khe cửa của Bakugo vậy, đã vậy còn thuộc loại Shoujo hớ hớ.

Sia biết tất cả những người ngoại trừ Bakugo trong cái tầng này đều không thích truyện con gái.

"Aigooo~ Trong tâm hồn của mỗi chàng trai đều có màu hường hyhy~"

Sia che miệng cười mỉa rồi cất thứ mình tìm được vào túi quần để cho vào bộ sưu tầm "thứ tạo niềm vui"...

. . .

Dọn dẹp xong suôi cũng là lúc cái bụng đói meo biểu tình. Sia không kìm được vào trong bếp tìm ăn. Nhưng đối mặt với cơn đói và chiếc bụng cồn cào lại là cái tủ lạnh chỉ có mấy miếng cheese của Aoyama và ít đồ ăn cho thỏ của Kota.

"..." Cuộc đời lắm cái bất công, đừng hỏi bà đây tại sao công thành...

[Ting!]

"Hửm?" Điện thoại của Sia hiện lên một dòng tin nhắn. Là của Iida. Cậu ấy là người duy nhất trong lòng tôn trọng quyết định của cô.

"Lo không có thực phẩm, cậu cũng không có tiền, tớ cùng lớp gửi một chút nguyên yếu phẩm cho đấy. Tí ra nhận nhé!"

Trời má cảm tạ thần linh, không biết là lời cầu của Sia có đến được tai Người không mà đã có tiếng chuông cửa vang lên rồi. Nhân viên chuyển phát đưa tới một hộp cát tông rõ nặng cho cô rồi bay đi mất dạng.

Bên trong có rất nhiều đồ ăn nha, đặc biệt là đồ ăn vặt. Chắc chắn là của Mina vì cả hai đều có sở thích ăn đồ nội địa tàu khựa.

Nhưng tại sao cô lại không biết nhỉ. Nhóm chat của lớp từ hôm qua đến giờ lặng im như tờ, chỉ có vài lời gạ vào game của đám Kirishima, không hề có mấy tin nhắn kiểu phát động gửi đồ cứu trợ vùng sâu vùng xa như vầy??

"...Thôi kệ. Đồ của chùa quan tâm làm giề! Làm cà ri ăn đê!"

Trong khi Sia chú tâm nấu cơm, một số bóng đen hình người thấp thỏm bên ngoài cửa sổ nhìn vào trong.

"Ọccccc"

"X-Xin lỗi! Tôi chưa ăn cơm..." All Might

"Aiyaaa, đói quá! Muốn vào ăn ghê!" Present Mic

"Sia có vẻ ổn nhỉ? Chúng ta rút thôi!" Midnight

"Aizawa bớt lo rồi nhé!" Nezu

"..."

"Vẫn chỗ cũ. Bữa này tôi mời..." Aizawa

. . .

/

Cạch!

Tiếng khóa cửa vang lên. Sia một thân ảnh nhỏ cột tóc đuôi ngựa gọn gàng, trên người khoác ngoài sweater với sơ mi trắng là chiếc áo dù đen. Trời lạnh tuyết phủ đầy sân nhưng cô vẫn mặc váy xếp ly đen với tất da cùng màu. Dưới chân đeo đôi giày thể thao trắng hòa trong tuyết.

Cứ mỗi năm vào ngày này, có một nơi cô nhất định phải tới, kể cả những quy định đặt ra cũng luôn tuân thủ.

Sia bước dài trên đường, cô chẳng chú tâm gì tới cảnh vật xung quanh, chủ nhìn thẳng hướng mình đi, con đường đã quá quen thuộc với cô.

"..."

"Cậu ấy đi xa rồi chứ?"

"Uhm! Lạnh vậy mà cậu ấy đi đâu nhỉ?"

"Bớt tò mò mà vào trong đi lũ hóng hớt!!"

Có một số người hóng chuyện, cũng hóng việc mà phá khóa chui tọt vào KTX kìa...

. . .

Bó hoa ly trắng trên tay

Trà đen ấm áp xoa dịu cái lạnh

Chỉ còn một thứ nữa là đủ...

Sia lúc này đang ngồi trên tàu hỏa, đôi mắt xanh cứ chốc chốc nhắm lại rồi gật gù. Phải thức khuya dậy sớm, chưa ăn gì cũng chẳng nghỉ ngơi mà lên ngay tàu.

Nơi cô cần đến rất xa. Mất hơn tiếng từ nhà để đến nơi, lần này thì chắc phải mất nhiều thời gian hơn cả.

"Sia, cháu cứ chợp mắt đi. Khi nào đến nơi ông gọi."

"Đúng vậy, chúng ta toàn là người quen mà. Cháu là đứa trẻ duy nhất vẫn còn đi tuyến đường cùng "thằng bạn già" của ta đấy!"

"Vâng."

Những người trên tàu về quê ăn tết này rất đỗi quen thuộc với cô. Hầu hết là người già và trung niên. Thời thế thay đổi, cuộc sống hiện đại đầy đủ tiện nghi đã làm lu mờ đi những chuyến tàu lửa năm nào.

Những người trên tàu hoặc là tiết kiệm tiền vé tàu, hoặc là muốn ôn lại chuyện xưa. Sia thì không chắc, không phải quá nghèo nàn nhưng nó có trong quy định, vả lại...cũng là muốn tìm hơi thở của ngày xưa...

. . .

Sau hơn tiếng cuối cùng cũng đến nơi. Xuống ga Sia lại phải đi bộ gần phút về phía bắc, tuyết rơi lưa thưa dù đã đến cận tết. Cái lạnh làm mũi cô đỏ ửng cả lên.

"Đến nơi rồi."

Sia đứng trên ngọn đồi nhỏ, từ đó nhìn ra một khung cảnh cánh đồng tuyết trải dài với dãy núi trùng điệp, lác đác vài ngôi nhà tỏa khói đen với người thân quây quần.

Nhưng cô chẳng nhìn cảnh gì cả, đôi mắt xanh vẫn nhìn xuống nơi đó:

"Con tới rồi, mẹ à..."

"..."

Đáp lại lời chào chẳng là gì cả. Chữ thập gỗ cắm nơi mặt đất vẫn đứng trơ trọi chịu gió rét. Sia lấy khăn tay phủi đi lớp tuyết dày trên cột rồi nhẹ nhàng nói:

"Mẹ chắc lạnh lắm nhỉ? Con có mang trà đen tới này. Mẹ lúc nào cũng trốn con uống vụng nên giờ thấy chắc thích lắm."

Sia lấy ra cốc trà đen được làm ấm bằng thân nhiệt rồi đổ từ từ xuống thập giá. Cô ngồi xuống nền tuyết trắng, bàn tay để lại gần bó hoa ly trắng-thứ Người thích cũng là vật tượng trưng cho Người.

"Năm qua đã có rất nhiều biến chuyển với con. Nhập học vào UA, gặp nhiều bạn mới, chiến đấu với tội phạm,...con đã làm rất nhiều việc."

Thời gian cứ trôi, cô gái nhỏ với mái tóc màu tuyết vẫn ngồi đó nói chuyện. Mặc cho tuyết rơi đầy đầu nhưng cô vẫn cười vui vẻ kể chuyện về mình, về Rianda, về mọi người xung quanh trong một năm qua.

Cũng đã được hơn nửa tiếng kể từ lúc đó, Sia đứng dậy tiếc nuối nhìn cột thánh giá.

"Cũng đến lúc con phải đi rồi. À quên, đây là quà của con." Như chợt nhớ ra điều gì đó, cô vội vã lấy một đồ vật nhỏ ra khỏi túi rồi treo lên thánh giá.

"Chúc mừng sinh nhật mẹ..."

. . .

Trên tuyến tàu hỏa cuối ngày, có một cô gái nhỏ ngồi một mình trên tàu. Cô tựa đầu vào cửa sổ với đôi mắt nhắm nghiền. Hình như cô ấy đã rất mệt, nhưng trên khuôn mặt nhỏ đó, lại chưa chan nụ cười.

"Mẹ ơi mẹ! Mẹ muốn làm gì vào ngày sinh nhật?"

"Hửm? Muốn làm gì sao? Tất nhiên là ngồi trên xe lửa ngắm tuyết rơi, bên cạnh có một bó hoa ly trắng cùng với trà đen thì tốt biết mấy!"

"À đúng rồi! Món quà mẹ muốn được tặng nhất! Có lẽ là...

...một chiếc vòng cổ hình giọt tuyết!"

"Mẹ đúng là ham vật chất."

"Hehhh? Nhưng mà đó là cái vòng con làm hồi tuổi mà!?"

"Hở!? Xấu như vậy mẹ cũng khen đẹp!? Mắt mẹ không sao chứ?"

"Khịa mẹ hoài! Chả biết giống ai!"

"...Vậy thì năm nào sinh nhật mẹ cũng sẽ có một chiếc vòng cổ hình giọt tuyết chính tay con làm!"

"Sia-chan thật tốt bụng! Cám ơn con!"

Aiiii...chỉ vì lời hứa nhỏ, lòng con tuyệt đối hoàn thành...

. . .

Về đến KTX cũng là h phút rồi, giờ chỉ muốn lên giường ngủ đến mùng thôi.

Nhưng trái với ý định đó, khi Sia mở cửa thì KTX bỗng sáng đèn, cùng với đó là bao nhiêu con người lớp -A.

"Ơh sao?"

"Bất ngờ hông Sia!?" Uraraka ôm chầm lấy cô

"Mọi người không phải về nhà rồi sao?"

"Là ý của Hagakune đó! Tết là phải đoàn viên mà, một mình đâu có được." Midoriya

"Tụi này cũng xin phép gia đình để cùng cậu trải qua cái tết này đấy!" Sero

"Hì hì, bọn tớ muốn làm cậu bất ngờ. Nhưng mà cậu về muộn quá, đồ ăn sắp nguội mất rồi!" Kaminari

"Này này mau lên sân thượng đi! Pháo hoa sắp bắt đầu rồi!" Mineta

"Đúng đó! Cùng đi nào Sia!" Tsuyu

"Hở!? Pháo hoa!?"

Một đống chuyện diễn ra ngay cùng một thời điểm khiến cô load chậm, đành phải để đám con gái kéo lên mới chịu đi.

"Sao lên chậm thế! Nhanh lên! Còn phút giây đó!"

Lên trên đã thấy Iida cùng Bakugo và một vài người nữa. Bên cạnh là bàn tiệc thịnh soạn đến nức mũi. Todoroki tiến lại gần đưa cho cô cốc nước cam:

"Chị Fuyumi đã khóc tiếc cạn nước mắt đấy."

"À tớ cũng tưởng tượng được cảnh đó..." Cô đổ mồ hôi, thất lễ kiểu này chắc bị dỗi luôn.

"Mày đã đi đâu?!" Bakugo hùng hổ tiến lại khiến Sia giật mình.

"C-Chút chuyện riêng thôi. Lắm chuyện thế!"

"Hừ!" Cậu ta chỉ lườm rồi nhìn bộ dạng của cô sau đó nói nhỏ.

"Biết chừng mực mà về sớm đi! Váy ngắn như vậy định cho ai xem!"

"..."

"Mọi người! Cùng đếm ngược nào!" Yaomomo

"" Vào những đêm giao thừa đó...

"" ...Tôi luôn phải một mình...

"" Cảm thấy mọi thứ vẫn ổn...

"" Nhưng thực chất đầy giao động...

"" Vậy mà các cậu tới bên tôi...

"" Nhắc nhở tôi rằng...

"" Tôi không cần phải cô đơn...

"" Vì...

"" Các bạn ở bên cạnh tôi...

"!!!!" Cảm ơn mọi người...

"Chúc mừng năm mới!"

Nụ cười rạng rỡ sáng hơn cả pháo hoa năm đó của tôi, là một trải nghiệm không bao giờ quên...

. . .

Dù cái này tui phải lm từ lâu rồi mà bây giờ mới làm. Thôi cũng để mừng k lượt vote luôn:))

Cảm giác của các bạn là thế nào khi được người tỏ tình cùng một lúc? Chú thích thêm là cả người này không hề biết nhau nha:)))

Đây cũng là lý do tui biệt tích tuần qua.

Hỏi con chó thì nó bảo:

" thằng đấy thấy tâm hồn của mày có vấn đề à?"

Lúc đấy muốn táng nó ghê mà nó đang ở quê:

Truyện Chữ Hay