Đi tiếp thêm một lúc nữa Sia thấy một căn phòng lớn. Bên trong là cả một mê cung bao la những cuốn sách cổ, y như một thư viện khổng lồ vậy. Cô không nghĩ là sẽ có thử thách gì trong này. Bỗng Sia nghe thấy tiếng thút thít ở góc phòng. Lần theo cô mới thấy một bé gái đang ngồi co ro với bộ kimono khá cũ.
"Đừng làm đau tôi!" Đó là điều cô bé nói khi thấy cô. Lại gần và trấn an cô bé một hồi thì cô bé mới nói thêm:
"Em là Kae, em bị lạc mẹ ở đây. Chị có thể giúp em tìm mẹ không ạ?"
Sia nghi ngờ, ai mà vẫn sống ở đây qua nhiều năm chứ. Đáng lẽ nên tiêu tan thành bụi rồi. Nhưng cũng không thể bỏ rơi em ấy lại một mình được.
"Chị sẽ giúp em, được chứ? Nhưng chúng ta phải ra khỏi đây đã." Sia dắt tay Kae đi tìm lối thoát. Bỗng bức tường kế bên hiện lên dòng kí tự:
"Lịch sử tuy đã đi vào dĩ vẵng...nhưng chưa từng biến mất...Nơi tận cùng của thế giới ảo...là nơi hội tụ mảnh ghép thời gian..."
Chà, có vẻ khó nghĩ rồi đây. Lấy đâu ra thế giới công nghệ D dưới cái di tích ngàn năm này. Nghĩ đi, chắc chắn có thể dùng được ở đây.
"Chị ơi, thế giới ảo là gì vậy?" Bỗng Kae hỏi cô.
"Ừm nó là một môi trường giả lập...!!!" Giả lập. Chính là nó! Biết phải làm gì rồi.
Sia dắt Kae tới tới cuối phòng. Nhìn thì nó chỉ là một bức vách bình thường, nhưng khi chạm vào nó thì...
"Tay chị xuyên qua rồi kìa!!"
Quả nhiên, căn phòng này vốn chỉ là ảo giác. Lịch sử ở đây là chỉ những cuốn sách cổ kia. Và bức vách cuối phòng đó vốn có cuốn "Lược sử thời gian" của Stephen W. Hawking. Là một cuốn sách nổi tiếng về sơ lược thời gian trước và sau này được viết năm .
Thật không ngờ, nơi này có khoa học cao siêu, kĩ thuật điện từ tuyệt vời và những bản hệ thống cập nhật về thế giới bên ngoài, thứ mà cả nhân loại bây giờ vẫn chưa thể tìm ra. Thật tiếc khi nền văn minh này lại bị quên lãng và chìm xuống biển sâu.
Sau khi đi một hồi thì cả hai cũng tới căn phòng cuối cùng. Nơi này cũng chỉ là một căn phòng bình thường. Nhưng nó sẽ như vậy nếu không để viên đá khát vọng ở trên bàn thạch.
"Kae, em ở đây để chị đi lấy viên đá nhé." Không biết rằng sẽ có bẫy hay không nên Sia đưa Kae tới góc phòng để em ấy an toàn.
Sia đi tới gần viên đá. Đứng trước bàn thạch nhìn viên đá mà suy nghĩ. Không có một chút bẫy nào để bảo vệ nó sao. Hay như vậy là kết thúc rồi. Nhưng cô đã lầm, khi chạm tay vào viên đá thì cũng là lúc cô ngất đi. Kae điềm tĩnh đi lại gần cô:
"Cô gái, cô có được viên đá hay không tùy thuộc vào lựa chọn của cô ở trong đó..."
. . .
"Đây là đâu chứ!?"
Sia ở trong đây chạy cũng đã được chục vòng. Cô không thể sử dụng năng lực hay tìm được lối ra. Ở đâu chỉ toàn một màu đen, không thể thấy ánh sáng.
"...Đây là nơi đen tối nhất của đời cô..."
"!"
Giọng nói trong trẻo của thiếu nữ vang lên từ sau lưng Sia. Nhưng khi quay lưng lại thì vẫn chỉ là khoảng trống đen như mực.
"Nhìn cuộc đời của ngươi...Ta cũng cảm thấy buồn thay..." Một bóng đen hiện lên đối diện cô. Sia đề phòng, sao cô ta biết được những điều đó.
"Đó là vì ta có thể đọc được suy nghĩ của ngươi nhóc à...Nhưng liệu ngươi có nghĩ tới cảm xúc của họ khi bị gϊếŧ mà ngươi không thể làm gì không...?"
Bỗng tất cả hình ảnh quá khứ hiện lên trong bóng tối, tất cả. Những lời chỉ trích vang lên trong đầu cô. Vô dụng, ích kỉ, phản bội,...Sia đều hứng chịu và ôm đầu khuỵu xuống.
Bóng đen đó nhìn cô rồi trầm ngâm. Xem ra vẫn không có người phù hợp để giữ viên đá rồi...
"Ngươi đừng có ở đó mà lăng mạ họ...!!" Sia từ từ đứng dậy khiến bóng đen ngạc nhiên.
"Mọi người sẽ không bao giờ nói ta như vậy! Họ đã trao cho ta hi vọng để sống. Sẽ không có chuyện ta chết ở nơi này. Tất cả ý niệm của họ, sẽ một tay ta bảo vệ!!" Đúng vậy, thứ khiến cô sống tới bây giờ, thứ mà họ trao cho cô...Tuyệt đối không thể tách rời!
Ngay lúc cô nói hết cũng là lúc khoảng trời tối đen ấy chuyển sang màu trắng trong trẻo, những tia sáng ấm áp chiếu vào bóng đen kia và dần lộ khuôn mặt của mình.
"Kae!"
"Sự ấm áp và ý chí của ngươi, đã đủ để trở thành người giữ viên đá..."
Kae đáp lại. Giờ em ấy như một nữ hoàng vậy. Cơ thể nhỏ nhắn ban đầu giờ đã thành một thiếu nữ xuân xanh. Khắp người trải dài những mảnh lụa xanh đỏ cùng với chiếc áo kimono hoa anh đào trắng.
"Ta là nữ hoàng sở hữu viên đá khát vọng mà ngươi đang tìm. Hình ảnh ngươi thấy hiện tại vốn chỉ là chút ý niệm còn sót lại và sự thật là ta đã chết rồi. Ta đã hi sinh bản thân để cứu người dân khỏi đám quái vật và chết ở đây. Thân xác ta cũng đã tan thành cát bụi."
"Vào giây phút cuối cùng, ta đã gửi gắm những ý niệm này và trông chừng viên đá. Giờ đã là bao lâu từ khi ta ở dưới này, năm, năm,... ta thật sự đã không còn nhớ nổi..."
"Viên đá xin giao lại cho ngươi. Giờ ta có thể yên nghỉ rồi..." Viên đá khát vọng sáng lên và bay từ tay nữ hoàng tới cô.
"Sia, hãy cứ là chính mình, đừng để bị chi phối..." Nữ hoàng dần biến mất. Ngài đã vất vả rồi nữ hoàng...
. . .
"Sia! Em không sao chứ!?" Shigure
"Em ổn. Mới chỉ ba tiếng thôi mà."
"Ba tiếng? Em nói gì vậy? Đã ba ngày rồi đấy."
Shigure kể lại. Lúc cô đi vào đó quá một tiếng rồi mà vẫn không thấy ra Shigure liền huy động viện trợ tiến vào trong giúp cô. Nhưng con rùa thức dậy và tấn công, ngăn không cho ai vào hết.
Trận chiến kéo dài hơn ba ngày, mọi người ai cũng kiệt quệ hẳn. Ngay cái lúc định gọi cho Rianda và All Might đến viện trợ thì bỗng con rùa phát sáng rồi tan biến đi rồi sau đó thấy cô.
"Cơ mà Sia, ngoài đá khát vọng ra thì em đang ôm cái gì vậy?" Shigure lấy làm lạ hỏi. Thấy vậy Sia chỉ cười buồn.
"Quà của một người bạn thôi..."
"Ta thấy ngươi rất hứng thú với những thứ ở đây nên tặng ngươi cuốn sách này. Trong đó là tất cả những gì ta biết về nền văn minh trước.
Với tư cách là một người bạn
Kae"
. . .
Edit: