"Sia...mẹ có điều muốn nói không biết con có nghe được không..."
"Mẹ ơi...mẹ ơi! Con đang nghe đây!!" Cô bé đáng yêu tên Sia đó đang với tay chạm vào màn hình TV, nơi đang có người mẹ của cô.
"Nếu con nghe được...thì mẹ xin lỗi. Mẹ không thể ở bên con được nữa rồi. Con hãy tự chăm sóc bản thân và sống thật tốt nhé. Còn điều nữa..."
"Mẹ yêu con, Sia..."
"MẸ ƠI!!"
"..." Sia bần thần ngồi dậy. Sao lại mơ về nó chứ.
Giờ vẫn còn sớm, chạy bộ vậy.
. . .
"Thật sao...?"
Đang chạy bộ thì thấy một cậu con trai tóc bông cải đang tập luyện cùng...ALL MIGHT trong bộ dạng xác ướp. Sia khá là bất ngờ đấy.
Có lẽ chú ấy đã tìm được người phù hợp để truyền lại năng lực rồi nhỉ. Đừng hỏi tại sao cô quen chú ấy. Cô không muốn trả lời đâu, phiền lắm.
Cậu ta sẽ tham gia vào cuộc thi đầu vào nhỉ? Vậy xem ra có thể kiểm tra qua cậu ta rồi. Sia chạy đi, nở một nụ cười mỉm:
"Cố gắng lên nhé, cậu bạn..." Mà không biết rằng đã rơi vào tầm mắt của cậu con trai ấy.
"Đẹp quá..."
"Có chuyện gì sao, nhóc Midoriya?"
"O--ah--dạ, không có gì hết!!!"
"Vậy thì đừng có đứng đó nữa! Hãy thể hiện tinh thần Plus Ultra của nhóc cho ta xem đi!"
"Vâng All Might!!"
"Sia, thằng nhóc này có lẽ trông cậy vào cháu cả rồi..." Ông nở nụ cười thường ngày nhìn lại hướng mà người con gái kia đã đi.
. . .
"Về rồi." Sia cởi giày rồi bước vào nhà. Rót tạm một cốc nước để uống rồi bay vào phòng và...chơi game:))
Liên quân, PUBG,...đặc biệt là hi, cái gì cô cũng chơi. Mà có lẽ từ đó giúp Sia phát triển phản xạ của mình hơn. Đến cả chính một người nghiêm khắc như Rianda còn công nhận điều đó.
Chơi được tiếng thì thấy sáng mình chưa ăn gì nên cô chạy vào bếp xem có gì ăn không...Trong tủ không còn chút đồ ăn nào cả!!
Đành phải xa siêu thị mua vậy. Vừa may là tháng này Rianda có gửi tiền trợ cấp cho cô. Có thể mua đồ ăn vặt và kem rồi, sống một mình thích thật.
. . .
Đi tới siêu thị gần nhất có thể. Đang lựa đồ thì có một bé gái chạy tới va vào tháp đồ hộp làm chúng rơi xuống. Sia chạy tới theo phản xạ rồi ôm đứa bé vào lòng.
Đang chuẩn bị dùng gió để hất đống đồ đang rơi thì có một tảng băng xuất hiện che cho cô và đứa bé (biết ai rồi ai rồi đấy). Mọi người trong siêu thị dừng hết mọi hoạt động để chạy tới xem cô và bé gái có sao không.
Sia ngẩng đầu lên để xem ai vừa cứu mình. Để xem nào...Ừmm...Là con trai, bằng tuổi cô thì phải, tóc hai màu trắng đỏ, hai màu mắt, có một vết bỏng ở phía mắt trái. Cậu ta tiến gần về phía cô hỏi:
"Cậu không sao chứ?"
"À, cảm ơn. Tôi không sao."
"Chị ơi em xin lỗi. Chị có sao không ạ?" Đứa bé gái lại gần cô hỏi với khuôn mặt khá cute.
"Chị không sao. Em nên cảm ơn anh này này. Anh ấy vừa cứu em đấy." Cô vừa nói vừa chỉ tay vào cậu con trai lúc nãy.
"Anh ơi, em cảm ơn anh!"
"Chuyện thường thôi, không có gì đâu. Lần sau đi đứng phải cẩn thận đấy."
"Dạ, em biết rồi!"
Cô bé chạy lại chỗ mẹ rồi vẫy tay chào lại hai người. Thấy mọi chuyện có vẻ ổn, Sia định bước chân quay đi tiếp tục mua đồ thì cậu bạn vừa nãy tiến lại chỗ tôi:
"Chân cô bị thương rồi kìa."
Cậu ta chỉ vào bắp chân đang chảy máu của cô. Chắc tại lúc cứu cô bé chân cô lỡ va vào đâu đó nên bị thương. Mà quái lạ tại sao không thấy đau nhỉ. Chắc tại luyện tập bị thương nhiều quá đây mà.
Đang mải nghĩ thì cậu ta chạm vào vai Sia làm cô giật mình nhảy xuống và vật cậu ta xuống đất. Haizz, phản xạ chiến đấu ngấm vào máu cô rồi, kiểu này thì xin lỗi kiểu gì đây.
"Cô làm gì vậy hả!?" Cậu ta đứng dậy hỏi cô sau tràn đau đớn vừa rồi. Còn đứng được à, cứng cỏi đấy.
"Xin lỗi, tại cậu làm tôi giật mình nên...cậu có sao không?" Hỏi mà mặt "không cảm xúc" thế này thì ai chấp nhận.
"Cô cũng biết chiến đấu à?"
"À, ờ đúng vậy. Tôi muốn vào Yuuei để thành anh hùng."
"Vậy thì có lẽ chúng ta sẽ gặp lại đấy. Tôi là Todoroki Shouto, còn cô?"
"Todoroki? Hình như mình nghe ở đâu rồi thì phải, thôi kệ..."
"Shiroiseki Sia."
"Todoroki-san, cậu cũng muốn làm anh hùng à?"
"Đúng vậy."
"Vậy thì sau này nhờ cậu giúp đỡ, Todoroki-san." Sia giơ tay ra bắt tay với cậu ta, trên môi nở nụ cười xã giao bình thường (cô nghĩ thế) đã lỡ làm ai đó đỏ mặt.
"Đáng yêu quá..." Suy nghĩ của ai đó đang đỏ mặt
"Nếu không có gì thì tôi đi trước. Tạm biệt và hẹn gặp lại." Cô xoay người bước đi, bỏ lại Todoroki đang đứng trời trồng ở đấy. Một lúc lau sau cậu cũng quay lưng lại bỏ đi.
Mà hình như cậu quên điều gì thì phải??
. . .
Edit: