Một khi đã chuẩn bị sẵn tâm lý tiến đến cái chết, Mục Dã cũng ít tỏ thái độ phẫn nộ với Bố Nhĩ Thác hơn, và cậu cũng lạnh lùng hơn rất nhiều. Thậm chí có hôm còn không nói câu nào với Bố Nhĩ Thác. Suy nghĩ của cậu luôn thả trôi bên ngoài cửa sổ, im lặng như một pho tượng đất. Đối với tình hình này, sắc mặt Bố Nhĩ Thác trước sau vẫn không thay đổi, tựa hồ như không nhìn thấy, cũng chẳng để ý.
Mục Dã càng ngày càng trở nên gầy yếu, mặc dù Bố Nhĩ Thác vẫn ép cậu ăn uống đầy đủ không bỏ bữa nào, nhưng vẫn vô ích, có thể là do tình trạng bệnh ngày càng nặng đã ảnh hưởng tới cơ thể cậu. Mỗi ngày, từng cơn đau dạ dày như muốn lấy mạng cậu, mỗi lần phát tác, Bố Nhĩ Thác đều ôm Mục Dã thật chặt trong lòng, thay cậu xoa phần dạ dày đang quặn đau.
Mục Dã không phải là một người độc ác, nếu Bố Nhĩ Thác không cường bạo cậu, đem tôn nghiêm của cậu giẫm nát dưới chân thì có lẽ cậu và anh sẽ trở thành bằng hữu. Tại lúc cậu suy yếu nhất, bên cạnh cậu lại là người cậu chán ghét nhất, Mục Dã không biết nên đối mặt với Bố Nhĩ Thác như thế nào. Nhất là khi thái độ của anh biến hóa độ, cậu lại càng không biết phải làm sao.
Giống như bây giờ, khi bị cơn đau dạ dày tra tấn, cậu theo phản xạ túm chặt cổ áo Bố Nhĩ Thác, Bố Nhĩ Thác một tay ôm chặt cậu, một tay vẫn như mọi khi ấn lên phần dạ dày đó. Hai người ngồi trong phòng khách bên cạnh cửa sổ, chim trắng chao liệng trước mặt cậu, những giọt mồ hôi theo trán chảy xuống, lại có một người lau đi cho cậu. Cơn đau dần dần dịu đi, bàn tay trên bụng cậu vẫn chưa dừng lại, bàn tay đó mang theo ôn nhu tiếp tục xoa không ngừng.
Mồ hôi trên mặt đều được đối phương lau đi, lần đầu tiên Mục Dã chủ động giữ chặt bàn tay của Bố Nhĩ Thác, cậu suy yếu nói: “Có phải tôi bị ung thư dạ dày đúng không?”
Cậu rất bình tĩnh hỏi, mà Bố Nhĩ Thác cũng trả lời rất điềm đạm.
“Không phải”.
Mục Dã giương khóe miệng, ánh mắt chuyển tới bên ngoài cửa sổ, tiếp tục nói: “Bố Nhĩ Thác, tôi rất ghét anh”. Cơ thể Bố Nhĩ Thác nháy mắt cứng ngắc lại, bàn tay cũng vô thức ôm chặt Mục Dã vào lòng.
Mục Dã nói tiếp: “Tôi chưa từng… chưa từng ghét một người nào. Chán ghét, ân hận… loại cảm xúc này từ trước đến nay, tôi đều cố gắng tránh né. Cá tính tôi không cho phép, cho nên tôi cũng không thể để loại cảm xúc này ảnh hưởng tới mình…”
Bố Nhĩ Thác nhìn chằm chằm vào Mục Dã, lam quang trong mắt lóe lên. Mục Dã thở hổn hển mấy cái, cậu vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa nói: “Nhưng từ khi gặp anh, cảm xúc đó luôn chiếm đoạt lấy ý thức của tôi, điều đó khiến cho tôi ngày càng trở nên không phải chính mình…”
Như một di ngôn lâm chung thông thường, cánh tay trên lưng không rời đi mà còn dùng sức hơn, Mục Dã vẫn cúi đầu nói tiếp: “Người ta nói đồng tính luyến ái là chuyện không bình thường, nhưng tôi hy vọng lần đầu tiên của tôi có thể giao cho người đi cùng tôi cả đời. Tôi biết điều đó không thực tế, nhưng vẫn luôn ảo tưởng bản thân, ảo tưởng người đồng tính luyến ái cũng có thể đi đến tình yêu vĩnh hằng… Vì thế, tôi đã không ngừng tìm kiếm…”
“Có rất nhiều lần tôi muốn bỏ qua, cũng có rất nhiều lần tôi được người khác mời tình một đêm, cũng có lần tôi đã đến trước cửa phòng khách sạn, song tôi lại quay đi. Kiên trì thật lâu như vậy, chẳng lẽ tôi có thể tha thứ cho anh sao? Cho nên tôi có lý do chán ghét anh, oán hận anh… Anh đã hủy hoại kiên trì của tôi… Anh dùng bạo lực, cướp đi ước mơ của tôi, làm cho tôi mất đi tôn nghiêm…”
Yết hầu Bố Nhĩ Thác khẽ động, khớp hàm cắn thật chặt, nhưng anh thủy chung vẫn không giải thích một lời nào, không phải anh không muốn giải thích, mà là không nói nổi nên lời.
Tạm ngừng trong chốc lát, Mục Dã cười khổ một tiếng, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Bố Nhĩ Thác: “Nhưng bây giờ, tôi nói điều này tựa hồ cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Bố Nhĩ Thác, tôi biết mình sống không còn bao lâu, tôi không muốn tiếp tục mang theo phản cảm về anh mà đi”. Mục Dã chậm rãi nâng tay chỉ ra bên ngoài cửa sổ: “Sau khi tôi chết, có thể đem tôi chôn ở nơi đó không? Nếu anh nguyện ý giúp tôi, tôi nghĩ tôi sẽ tha thứ cho anh”.
“Em sẽ không chết.” Lạnh lùng tuyên bố một câu, Bố Nhĩ Thác không nhịn được mà cúi đầu hôn lên môi Mục Dã. Mục Dã khước từ, bi ai lại lướt qua trong lòng, quả nhiên anh vẫn còn rất lạc quan.
Bên ngoài phòng khách truyền đến tiếng bước chân, Bố Nhĩ Thác buông Mục Dã xuống, rồi làm cho Mục Dã mất đi ý thức trước khi kịp phản ứng gì. Cánh cửa tự động ở phòng khác mở ra, một người bước tới, cung kính nói với Bố Nhĩ Thác: “Chủ nhân, mọi thứ đã chuẩn bị xong”.
Bố Nhĩ Thác sờ nhẹ lên khuôn mặt tái nhợt của Mục Dã, không biết phải làm thế nào để người này hiểu được hai chữ “chủ nhân” từ cậu và người bình thường có ý nghĩa khác nhau như thế nào. Thiên tính cùng năng lực của anh bây giờ không cho phép anh giải thích, Bố Nhĩ Thác vô cùng chán nản. Bất quá thứ cần nhất bây giờ chính là sức khỏe của Mục Dã, dù cho Mục Dã có chán ghét hay oán hận anh đến đâu đi chăng nữa… Bố Nhĩ Thác ôm chặt Mục dã, đứng lên đi ra bên ngoài, anh tận lực nói với bản thân cần phải tỉnh táo lại.
Ôm chặt Mục Dã đi lên tầng bốn, thấy anh, một người giúp việc vội vàng thay anh mở cửa. Bên trong phòng có rất nhiều dụng cụ chữa bệnh. Bệnh tình của Mục Dã đến quá đột ngột, mà có rất nhiều đồ vật, dụng cụ phải chuẩn bị, bởi vậy cuộc trị liệu của Mục Dã mới chưa chính thức bắt đầu. Căn phòng rất lớn, thậm chí ngay cả máy chụp CT cũng có. Nơi này Mục Dã chưa bao giờ nhìn thấy. Căn phòng trị liệu này đều là do vội vã chuẩn bị mà nên, nay phòng kiểm tra đã chuẩn bị xong, Mục Dã cũng phải bắt đầu tiến hành kiểm tra toàn diện, chờ khi có kết quả, Bố Nhĩ Thác sẽ căn cứ vào tình trạng cơ thể của Mục Dã mà lựa chọn phương pháp “trị liệu” thích hợp.
Tuy nói là căn phòng kiểm tra, nhưng nó lại chiếm cả diện tích của tầng bốn, cơ sở có thể nói như một bệnh viện nhỏ. Bảy, tám vị y sinh Miêu Linh Tộc thay phiên nhau kiểm tra cho Mục Dã, Bố Nhĩ Thác luôn đứng bên cạnh cậu. Anh không hỏi tình hình Mục Dã thế nào, chỉ cần Mục Dã còn một hơi thở, mặc kệ cơ thể cậu có bao nhiêu nghiêm tọng, anh cũng có thể chữa khỏi cho cậu. Cẩn thận kiểm tra mất hơn hai giờ, lúc này Bố Nhĩ Thác mới ôm Mục Dã trở về phòng. Ngày mai, tất cả kết quả kiểm tra sẽ có, kế tiếp sẽ là Bố Nhĩ Thác vào cuộc.
Trí nhớ của Mục Dã dừng lại tại thời điểm Bố Nhĩ Thác cố chấp hôn cậu một cái, cho nên khi tỉnh lại, phát hiện đang nằm trên đùi anh, cậu bỗng có chút hoảng hốt. Đối phương đột nhiên xuống giường, Mục Dã nhìn theo anh đi vào phòng tắm. Cậu cảm giác vừa rồi cậu đã ngủ thật lâu, thế nhưng cậu không nhớ rõ thời điểm cậu ngủ là khi nào. Cho tới tận bây giờ cậu cũng không muốn biết quá rõ về thân phận của Bố Nhĩ Thác, nhưng dạo gần đây một số hành động của anh làm cậu nghi hoặc, sao người này có thể dễ dàng khiến người khác lâm vào trạng thái hôn mê nhỉ?
Đang còn nghi hoặc, Bố Nhĩ Thác đã trở lại, trên tay còn cầm theo một chiếc khăn ấm. Rất nhanh sau đó, Mục Dã cảm thấy hơi ấm trên mặt mình. Áp chế sự khác thường nảy lên từ trong đáy lòng, Mục Dã vươn tay cầm lấy khăn mặt, nhưng lại bị đối phương chặn lại. Bàn tay giơ lên cũng bị lau, Mục Dã nhìn Bố Nhĩ Thác trở lại phòng tắm, tâm tình cậu vô cùng phức tạp.
Mục Dã im lặng, Bố Nhĩ Thác còn im lặng hơn. Sau khi lau mặt xong cho Mục Dã, Bố Nhĩ Thác liền đi ra ngoài. Mục Dã cũng chưa có đủ khí lực để ngồi dậy, hiện giờ cậu rất yếu, phần dạ dày lại lên cơn đau. Cửa đột nhiên mở ra, một người tiến vào, trên tay còn cầm theo một cái bát, Mục Dã cố gắng căng người ngồi dậy, không muốn để người kia đỡ cậu. Có điều kháng cự của Mục Dã không đáng là gì so với sức lực của Bố Nhĩ Thác, anh không tốn một chút sức nào đã làm cho Mục Dã phải tựa vào ngực anh, rồi sau đó múc từng thìa canh màu đen đưa đến bên miệng cậu.
“Đây là cái gì?” So với thuốc đông y mùi còn kinh hơn.
“Thứ cần cho trị liệu. Uống hết.” Bố Nhĩ Thác không để cho Mục Dã chọn lựa. Tránh cũng không thể tránh, Mục Dã bất đắc dĩ nâng hai tay cầm lấy bát: “Để tôi tự uống, không cần thìa”.
Bàn tay Bố Nhĩ Thác vẫn còn đứng yên tại chỗ, nhưng chỉ vài giây, anh đã đặt lại thìa vào trong bát. Thuốc này rất khó uống, một hơi uống hết quả thực còn dễ dàng hơn uống từng thìa.
Thổi thổi mấy cái cho thuốc bớt nóng, Mục Dã nín thở uống một ngụm. Thuốc tiến vào trong miệng, Mục Dã thiếu chút nữa nhịn không được mà nhổ ra. Khó khăn lắm mới uống hết được bát thuốc kinh khủng kia, Mục Dã vội che miệng lại. Cậu cảm thấy dạ dày như bị đốt cháy. Bố Nhĩ Thác cầm bát đặt trở lại trên tủ đầu giường, rồi như như mọi khi xoa ấn lên dạ dày của Mục Dã, thuốc này sẽ tạo kính thích tới dạ dày cậu. Thấy bộ dạng Mục Dã khó chịu che lấy miệng, Bố Nhĩ Thác kéo tay cậu xuống, một tay nâng cằm cậu lên, rồi cúi đầu hôn lên đôi môi đó…