Từ sau hôm ra ngoài ăn cháo thiếu chút nữa bị người đụng trúng, Khổng Thu lập tức bị giám sát /, mặc kệ là cậu làm gì đi chăng nữa cũng tuyệt đối không được phép rời khỏi tầm nhìn của Blue. Duỗi lưng thư giãn một cái, Khổng Thu vừa tỉnh giấc liền ngồi xuống bên cạnh người nào đó đã sớm thức dậy, sau khi hôn lên má nam nhân vẫn đang mải mê xem văn kiện, cậu xuống giường đi rửa mặt. Sau khi xong xuôi, Khổng Thu lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, theo thói quen bước lên bàn cân, cậu chỉ thấy chỉ số trên bàn cân không ngừng nhảy múa, cuối cùng cũng chịu hiện lên con số cuối cùng.
Hả? Dụi dụi mắt, Khổng Thu tưởng bản thân hãy còn đang mơ ngủ, cái gì vậy nè, sao lại nhảy hơn hôm qua đến tận mười hai cân? Nhìn lại lần nữa, vẫn là con số kia. Khổng Thu vội vội vàng vàng bước xuống cân, rồi lại bước lên lần nữa. Nhưng chỉ số lại tiếp tục dừng lại ngay con số đó. Khẳng định không thể sai, Khổng Thu mới chấp nhận đây là sự thật. Từ sau khi mang thai đến giờ, cân năng của cậu cơ hồ không hề có bất kỳ thay đổi gì đáng kể, vậy hà cớ chi chỉ sau một đêm mà lại lên những mười hai cân thế này.
Khổng Thu ngồi xổm xuống muốn kiểm tra xem cái cân này có vấn đề gì không, nhưng nào ngờ, khi xừa xổm người xuống, cậu thiếu chút nữa đã ngã lăn ra đất. Ổn định thân thể, Khổng Thu nhìn xuống chiếc bụng lúc nãy vừa suýt làm cậu ngã sấp, cậu sợ hãi la thất thanh: “Blue! Blue! Nhanh lên anh ơi!”
Một bóng người trong nháy mắt đã phóng vọt vào phòng, thấy Khổng Thu đang gồi bẹp dưới đất, sắc mặt tái nhợt, anh bật người ôm chầm lấy cậu, gào lên: “Gọi bác sĩ!”
“Blue, bụng, bụng em, anh nhìn nè!” Khổng Thu cúi đầu trân trối nhìn cái bụng của mình, sắc mặt vô cùng kinh hoảng. Blue cúi đầu, anh hơi dừng chân một lúc, rồi liền tăng tốc lao ra ngoài.
“Gọi bác sĩ!”
“Blue, nó lớn! Nó lớn lên quá chừng nè!” Khổng Thu sắp bị hù chết rồi.
Có người nào mới đêm qua còn mang cái bụng phẳng lì đi ngủ, sáng ra thức dậy đã thấy bản thân tựa như thai phụ có mang chín tháng mà lại không bị hù chết kia hứu. Sau khi Khổng Thu có thai, Blue lúc nào cũng lựa cho cậu mấy bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình, cả pijama cũng rộng không kém. Thế nên từ lúc Khổng Thu rời giường, Blue cũng không tài nào phát hiện ra bụng cậu đã biến lớn. Tiếng hô hào ầm ĩ của Blue đã kinh động đến Bố Nhĩ Thác và Y Đông, đương nhiên cũng làm kinh động đến hai người hầu của họ. Lúc Mục Dã và Cam Y nhìn thấy cái bụng to “khủng bố” của Khổng Thu, cả hai cũng bị dọa một trận không nhỏ.
Bệnh viện độc quyền của gia tộc Tát La Cách ở New York, Khổng Thu nằm trên giường, mấy bác sĩ riêng của gia tộc đang gấp rút siêu âm cho cậu, Blue ngồi bên cạnh, nắm chặt tay Khổng Thu không rời. Qua một lúc kiểm tra cẩn thận, bác sĩ quay lại nói với Blue: “Thiếu chủ, hài tử trong bụng Khổng tiên sinh phát tiển hoàn toàn bình thường, cũng rất khỏe mạnh, còn việc bụng của Khổng tiên sinh bỗng dưng to lên chỉ sau một đêm thì tôi e là chuyện này có lẽ liên quan đến việc Khổng tiên sinh đang mang song thai.”
Blue nhíu mày, Khổng Thu càng nghe lại càng hồ đồ: “Nếu mang song thai, không phải bụng tôi phải to hơn thế này sao?”
Bac sĩ nói: “Tộc nhân Miêu Linh tộc rất hiếm có trường hợp mang song thai, nên những trường hợp thế này thường sẽ xảy ra những hiện tượng không thể dự đoán được, chuyện này cùng chuyện nhân loại mang thai hoàn toàn không giống nhau. Hơn nữu Khổng tiên sinh đây lại đang mang song thai hình miêu, nên thai phản ứng có chút dị thường cũng không có gì lạ.”
“Song thai, đều là hình miêu cả sao?” Cằm của Khổng Thu thiếu chút nữa rơi xuống đất, không phải nói bảo bảo mang hình mèo rất khó có được ư?
Bác sĩ cung kính nhìn về phía hỏa diễm lam sắc giữa mi tâm của Bue, ý là chuyện này không cần nói cũng đủ biết: “Thiếu chủ có năng lực phi thường cường đại, cho nên Khổng tiên sinh có thể hoài song thai hình miêu cũng không có gì là lạ cả.”
Lúc này ngay cả ánh mắt của Khổng Thu nhìn về phía Blue cũng tràn ngập kính sợ. Blue sờ lên cái bụng to như trống chầu của Khổng Thu, cảm ứng được sức sống của thai nhi bên trong lúc này đã càng thêm cường kiện. Lần đầu tiên làm cha, Blue đương nhiên hơi thiếu kinh nghiệm. Bất quá bác sĩ đã nói mọi chuyện đều bình thường, anh cũng không cần phải quá lo lắng. Ôm lấy Khổng Thu, Blue dùng vẻ mặt lanh lùng rời đi, người nào không hiểu chuyện nhìn vào còn tưởng anh vốn không ưa gì bé con trong bụng cơ.
Khổng Thu vươn tay xoa lên cái bụng tròn xoe của mình, tảng đá đè nặng trong lòng cậu suốt bao lâu nay cuối cùng cũng đã có thể bỏ xuống. Ngồi trên xe, tay cậu vẫn đặt trên bụng, bỗng cảm thấy thế giới này đúng là ngập tràn kỳ tích. Về đến nhà, sau khi kể cho Mục Dã và Cam Y nghe xong, Khổng Thu lên thằng phòng ăn, đói bụng quá, tảng đá bỏ xuống được khiến cậu càng thêm đói bụng. Trách không được từ hồi mang thai đến giờ cậu lại ăn nhiều đến thế, hóa ra là vì có đến hai nhóc mèo háu ăn trong bụng.
Mục Dã và Cam Y cũng đã yên tâm, bất quá cả hai người từ sau khi mang thai đến giờ vẫn chưa lần nào ghé qua bệnh viện, cho nên cả hài đều muốn nói chủ nhân của mình dẫn đi kiểm tra xem bé con phát triển thế nào rồi. Vừa nghe Khổng Thu nói trong bụng mình là hai con mèo nhỏ, cả Mục Dã lẫn Cam Y đều có chút động tâm, muốn đi siêu âm thử xem sao, nhưng nào ngờ lại bị hai vị chủ nhân bác bỏ, không có chút cơ hội đàm phán nào. Bố Nhĩ Thác lẫn Y Đông đều không hề để ý chuyện người hầu nhà mình mang thai là mèo hay người, bọn họ muốn có con chẳng qua chỉ là để có thể san sẻ bớt phần nào gánh nặng công việc gia tộc, để bản thân có thể dành thêm nhiều thời gian ở bên người hầu của mình mà thôi. Đối với bọn họ lúc này, thất tình lục dục cơ hồ đã không còn lại chút nào, huyết mạch nối dõi đối với họ mà nói căn bản không có chút ý nghĩa nào hết. Nhưng Múc Dã và Cam Y lại vô cùng ngưỡng mộ Khổng Thu, người nào cũng muốn vì chủ nhân của mình mà sinh ra một bé con ưu tú nhất.
Gối đầu lên bụng Bố Nhĩ Thác, Mục Dã hưởng thụ bàn tay to lớn của anh vuốt ve thân thể mình, nhìn người nãy giờ vẫn không chịu rời mắt khỏi văn kiện trong tay, Mục Dã ôm lấy tay của Bố Nhĩ Thác. Bố Nhĩ Thác buông văn kiện xuống, nhìn về phía Mục Dã.
“Bố Nhĩ, em đang mang… là mèo hay là người?”
Bố Nhĩ Thác nghe xong lại cầm văn kiện lên, lạnh lùng đáp: “Chuyện này em không cần phải quan tâm.”
Kéo văn kiện trong tay anh xuống, Mục Dã xuất tuyệt chiêu sát thủ: “Chủ nhân, em muốn biết mà.”
Nhãn thần Bố Nhi Thác trong nháy mắt liền biến đổi, vứt văn kiện qua một bên, Bố Nhĩ Thác xốc quần áo của Mục Dã lên, trực tiếp sờ lên bụng cậu, đáp: “Khổng Thu là Khổng Thu, em là em.”
“Nhưng em muốn biết mà.” Trong mắt Mục Dã không giấu được khát vọng, “Con của chúng ta nhất định lớn lên không thể không giống anh. Chủ nhân, nhất định là mèo rồi, là tiểu vương tử? hay là tiểu công chúa?”
“Không phải con gái.” Nhìn cái bụng lộ ra của Mục Dã, nhãn thần của Bố Nhĩ Thác bỗng trở nên thâm trầm.
“Không phải công chúa?” Mục Dã giật mình, “Vậy con mình là con trai!”
“Không cho phép nghĩ đến nam nhân khác!” Ôm lấy Mục Dã, anh bá đạo gặm hôn môi cậu, lúc này, anh không muốn nói thêm gì nữa.
Bộ y phục dành riêng cho thai phụ được nhanh chóng cởi ra, thân thể Mục Dã đã hoàn toàn xích lõa, cái bụng lồ lộ không gì che giấu bại lộ trước mắt Bố Nhĩ Thác, bất quá cậu cũng chẳng có chút ngượng ngùng nào. Tách hai chân ra, để Bố Nhĩ Thác có thể thuận tiện hôn lấy môi mình, Mục Dã không ngừng nỉ non: “Bố Nhĩ… em muốn sinh cho anh, một bé con ưu tú nhất.”
“Em chỉ được phép nghĩ đến một mình anh.”
“Bố Nhĩ…”
Dục vọng động tình giữa hai chân được người ngậm lấy, nhiệt độ nóng ấm trong khoang miệng anh hoàn toàn đối lập với biểu hiện băng lãnh, cơ hồ khiến Mục Dã gần như tan chảy.
“Bố Nhĩ….”
Mực Dã nâng chân lên, Bố Nhĩ Thác thuận tay lót thêm một cái gối dưới eo cậu, ngón tay đè ép tấn huyệt khẩu hãy còn đang mấp máy. Thân thể sớm dã dưỡng thành thói quen bị đối phương xâm phạm, chỉ chốc lát sau, cúc nhị đã ứa ra tràng dịch. Bố Nhĩ Thác cởi quần ra, còn không buồn cởi áo mà trực tiếp đem tính khí đang bừng bừng hưng phấn đâm thẳng vào cục nhị của Mục Dã, anh lạnh lùng hạ lệnh: “Không được phép tiếp tục suy nghĩ con mình là gì nữa.” Dứt lời, anh tiện tay khiêu mở thân thể của Mục Dã.