“Ọe!”
Miếng thịt bò vừa mới nuốt xuống còn chưa kịp để dạ dày tiêu hóa đã bị ói ra, Mục Dã che kín miệng nhận lấy khăn sạch từ người bên cạnh đưa đến, rồi lại nghe thấy một giọng nói không có chút độ ấm nào vang lên: “Đổi.”
Đĩa thịt bò bít tết vừa mới được mang lên ngay tức khắc bị đưa xuống, thay vào đó là một bàn sushi đầy hấp dẫn. Mục Dã uống một ngụm nước lọc, rồi gắp một miếng sushi lên, chấm thêm chút tương và đưa vào miệng, người bên cạnh cậu tuy rằng không có biểu tình gì nhưng thẳm sâu trong ánh mắt màu xanh kia vẫn không chịu rời khỏi người cậu nửa bước. Sau khi nhai nhuyễn, Mục Dã chạm rãi nuốt xuống, cậu che miệng lại thầm mong lần này đừng phun ra nữa. Nuốt xuống toàn bộ, cố gắng nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn, Mục Dã lại uống thêm một ngụm nước.
Chờ trong chốc lát, không bị nôn ra, Mục Dã thoáng thở một hơi, rồi lại gắp thêm một miếng sushi nữa cho vào miệng, dạ dày tuy vẫn không thoải mái nhưng cũng không khó chịu đến mức không thể tiếp nhận như vừa rồi. Nam nhân thân hình cao lớn liếc nhìn đầu bếp một cái, bếp tưởng lập tức hiểu ý gật đầu, rất nhanh liền đưa lên mấy món cá, kỳ quái chính là dù cá có mùi tanh nhưng Mục Dã vẫn có thể nuốt trôi toàn bộ, hơn nữa còn có thể ăn không biết chán.
“Món này ngửi mùi có vẻ hấp dẫn.” Vừa mới ăn xong miếng sushi, Mục Dã liền lên cơn thèm ăn.
“Ăn nhiều một chút.” Sắc mặt vốn lạnh như băng ngàn năm nay mới thoáng thả lỏng được một chút, nhưng nếu đặt địa vị người khác nghe được câu nói đó hẳn vẫn không tránh khỏi rùng mình đáng sợ.
Nắm lấy bàn tay của Bố Nhĩ Thác, Mục Dã nhìn anh mỉm cười, trêu ghẹo nói: “Em có linh cảm, trong bụng em nhất định là một con tiểu miêu tham ăn thích cá.”
Lam nhãn khẽ chớp động, Bố Nhĩ Thác cúi đầu hôn lên khóe miệng Mục dã một cái, nếu biết trước Mục Dã khi mang thai lại có phản ứng lớn đến như thế này, anh tình nguyện tiếp quản một năm phần công việc trong gia tộc, chứ không muốn để Mục Dã mang thai. Mục Dạ sao có thể không rõ ý nghĩ này của Bố Nhĩ Thác, người này yêu cậu còn hơn cả chính sinh mệnh của mình mà. Dựa sát vào trong ngực Bố Nhĩ Thác, Mục Dã cố gắng kể một vài câu chuyện hòng làm cho đối phương cảm thấy thoải mái hơn.
“Nhân loại khi mang thai cần ăn rất nhiều trái cây, có như vậy đứa trẻ trong bụng khi sinh ra mới có làn da trắng trẻo, mịn màng, liệu em có cần phải như vậy không nhỉ?”
“Em muốn ăn loại nào?”
“Ừm… Ngọt ngọt, vừa nước.”
Bố Nhĩ Thác nhìn đầu bếp một cái, đối phương lập tức chuẩn bị rất nhiều loại quả vừa ngọt vừa không nhiều nước cho cậu.
“Bố Nhĩ, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em đấy.”
“Không cần để ý điều đó.”
“Được rồi, vậy em sẽ ăn gì em thích.”
“Ừ.”
Một bữa trưa Mục Dã ăn ước chừng cũng mất khoảng hai tiếng đồng hồ, không còn cách nào khác, cậu cũng không biết sao bản thân lại có phản ứng mạnh mẽ với các loại đồ ăn đến vậy, cũng may sau đó cậu đã ăn được, bằng không cậu đảm bảo Bố Nhĩ Thác sẽ đem mấy người trong phòng bếp dọa chạy hết mất thôi, hơn nhất Bố Nhĩ Thác sẽ tự trách bản thân anh. Một tối kia khi biết Bố Nhĩ Thác dùng một phương thức rất kỳ quái để làm cho cậu mang thai, từ đó, mỗi ngày Mục Dã đều nhìn chằm chằm vào bụng mình. Hóa ra trong Miêu Linh Tộc, nếu người hầu là nam nhân thì chủ nhân phải dùng phương pháp như vậy để giúp người hầu mang thai. Không biết bảy tháng nữa đứa nhỏ trong bụng cậu liệu có sinh ra bình thường như những người khác không nhỉ, cậu rất chờ mong khoảng khắc đó.
Cùng Bố Nhĩ Thác dắt tay nhau tản bộ trong vườn hoa, tâm tình Mục Dã rất vui vẻ, tuy dạ dày của cậu không được thoải mái cho lắm, nhưng bấy nhiêu cũng không thể ảnh hưởng tới việc cậu sắp trở thành mẹ. Cậu rất vui khi có thể lưu lại dòng máu cho Bố Nhĩ Thác, có một điểm cậu khác với Khổng Thu, đó là, cậu rất thích trẻ con. Thong thả bước từng bước, Mục Dã ngẩng đầu hỏi: “Bố Nhĩ, có cách nào để em biết trước đứa nhỏ trong bụng là con trai hay con gái không? Cả hình miêu hay hình người nữa?”
“Không cần thiết.” Vẫn là lời ít ý nhiều, Bố Nhĩ Thác lấy tộc độ chậm nhất của anh đi thẳng về phía trước, bàn tay to lớn nắm chặt lấy tay Mục Dã. Hiện tại mà nói, đứa nhỏ hay y phục cũng đều giống nhau, chỉ là vật ngoài thân, chỉ có Mục Dã mới là quan trọng nhất. Cho nên Mục Dã dù có sinh ra con trai hay con gái, là hình người hay hình miêu, đối với anh cũng không can hệ gì.
Mục Dã đưa tay sờ lên bụng, nói: “Em hi vọng đứa con lần nay sẽ là một chú mèo khỏe mạnh, như vậy nó mới có thể bảo vệ được các em.”
“Một lần là đủ rồi.” Bố Nhĩ Thác lạnh lùng mở miệng.
“Một lần?” Mục Dã dừng bước ôm lấy Bố Nhĩ Thác, vừa lắc đầu vừa cười nói: “Một lần không đủ. Chủ nhân của em cường đại là thế, thân là người hầu của chủ nhân, em muốn vì chủ nhân cố gắng sinh hạ thật nhiều con, bằng không sẽ thật đáng tiếc.”
“Mục.” Giữa thanh âm băng lãnh có nhen nhóm lên một ngọn lửa, ngọn lửa đó mang tên dục vọng.
Mục Dã ha ha cười thành tiếng, vươn tay đặt trên mặt Bố Nhĩ Thác: “Nữu Nhân có thể sinh hạ cho Ba Địch Ma thế hệ sau cường đại như anh và Blue, em cũng muốn thử một lần. Một con mèo mang ánh mắt và màu lông của anh, thật mong chờ những đứa nhỏ khác nữa. Chủ nhân của em, chủ nhân nói gì đi chứ?”
“Mục!” Hai tay chế trụ thắt lưng Mục Dã, anh bế cả người cậu lên, thanh âm còn pha thêm một chút nguy hiểm.
Mục Dã cúi đầu hôn lên môi Bố Nhĩ Thác, nói với đối phương rằng cậu yêu anh biết bao nhiêu: “Bố Nhĩ Thác, em yêu anh, em tin rằng đứa nhỏ trong bụng em là kết tinh tinh yêu của chúng ta, em muốn dùng đứa nhỏ này để minh chứng cho tình yêu hai ta. Bố Nhĩ Thác, anh đã trở về chưa? Anh đã thực sự trở lại bên em chưa? Có đôi lúc em vẫn nghĩ đây chỉ là giấc mộng, một giấc mơ do mình ảo tưởng tạo nên, Bố Nhĩ Thác, hãy nói cho em biết, anh đã trở lại, anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa.”
Một tay ôm chặt lấy Mục Dã, một tay nhẹ nắn lên cằm của cậu: “Gọi chủ nhân đi.”
“Chủ nhân… Chủ nhân… Chủ ưm…”
Một tiếng hống ầm ầm vang lên, trong vườn hoa đã không còn bóng dáng của Bố Nhĩ Thác, thay vào đó là một con dã thú màu đen khổng lồ đến đáng sợ. Một tầng kết giới màu đen bao lấy một người một thú, ngăn cách với thế giới bên ngoài, Mục Dã ôm lấy đầu của dã thú, vội đưa ra điều kiện: “Đừng làm thương tổn đến đứa nhỏ.”
“Grào!”
※
Grừm, grừm…
Một con mèo lớn phía trên lưng có những họa tiết màu đen kỳ lạ, tứ chi màu xanh xám, hai mắt màu xanh lục đang thoải mái nằm trên sofa dựa vào một người, nó đặt cằm lên chân người kia, trong cổ họng không ngừng phát ra những tiếng grừm grừm theo từng cái vuốt ve trên lưng, thật sự là đễ chịu quá đi. Xoay người đem tứ chi chổng ngược lên trời, để lộ ra cái bụng đầy lông, Cam Y liếm liếm miệng: “Nơi này, nơi này nữa.”
Người kia cúi đầu hôn lên miệng anh một cái, một bàn tay to lớn hữu lực đặt lên trên phần bụng mềm mại kia, được người yêu vuốt ve, con mèo lớn Cam Y thoải mái kêu grừm grừm không thôi, tứ chi mềm oặt ra. Tuy bàn tay của người kia khá to, nhưng lực đạo lại rất mềm nhẹ, đối phương bắt lấy cái miệng mèo Cam Y, rồi dùng chính đầu lưỡi của mình cạy mở khớp hàm và bắt lấy đầu lưỡi của Cam Y dây dưa một hồi.
“Grừm…”
Con mèo lớn Cam Y vươn hai chân trước ôm lấy cổ của đối phương, ngay từ lúc đối phương gãi bụng cho anh, nửa thân dưới của anh đã muốn chui ra rồi. “Chủ nhân…” Cam Y động tình gọi đối phương, thân thế căng chặt biến thành hình người.
“Cứ giữ nguyên như vừa rồi đi.”
Y Đông nhìn Cam Y đang ở dưới thân cậu, rồi vươn tay trút sạch chiếc quần trên người anh xuống. Cam Y trần trụi ngâm lên mấy tiếng, khôi phục lại hình thái con mèo cỡ lớn như vừa rồi. Từ sau khi Y Đông trở về, thời gian anh ở hình miêu cơ hồ còn hơn cả hình người, Y Đông dường như rất thích anh ở hình miêu. Nhất là sau khi mang thai, hầu như lúc nào Cam Y cũng thế, trong khoảng thời gian đó, anh chưa hề động đến bộ y phục nào.
Vật thể giữa hai chân Y Đông đã đứng dậy thẳng tắp tự lúc nào, Y Đông dùng một tay xoa nắn dục vọng của Cam Y, một tay đỡ lấy tính khí căng cứng của mình dần dần tiến vào hậu huyệt của anh, ngay tại thời điểm người dưới thân khoái trí rên lên mấy tiếng, Y Đông đột nhiên dùng sức đâm thẳng vào trong.
“Chủ nhân!” Cam Y kêu to một tiếng, hậu huyệt vốn đã mở rộng đủ chứa cự vật tiến vào nay lại trở nên căng chặt bởi cự vật kia đã to lên thêm một vòng.
Đứng thẳng bên trong cơ thể Cam Y, hai tay Y Đông vuốt nhẹ tấm thân thể được bao bởi lớp lông mềm mượt, cậu vĩnh viễn không bao giờ có thể quên nổi giây phút lần đầu tiên Cam Y biến trở về hình thú trước mặt cậu. Cậu thừa nhận bản thân mê luyến Cam Y ở hình thú hơn hình người. Đầu ngón tay của Y Đông vân vê khắp người Cam Y, sau đó tìm thấy hai điểm hồng hồng nổi lên ẩn náu dưới lớp lông nhung, nhẹ nhàng xoa nắn cấu ấn, phần eo vẫn giữ nguyên như lúc mới vào, không hề có dấu hiệu của chuyển động. Cam Y vặn vẹo cả người, hai chân trước bấu lên vai Y Đông, miệng không ngừng kêu lên khát cầu: “Chủ nhân… Chủ nhân…”
Sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới bảo bảo trong bụng Cam Y, Y Đông chậm chậm di chuyển, lúc đó cậu còn không quên bố trí kết giới bảo vệ sinh linh bé bỏng bên trong. Y Đông đè lên hai chân trước của Cam Y, rồi cúi đầu hôn lên miệng anh, từ từ nhấp nháp cơ thể tuyệt mỹ này. Y Đông ở hình người còn cao lớn hơn cả Cam Y lúc này, cho nên cậu hoàn toàn có thể không mất chút sức lực nào đặt Cam Y dưới thân.
Cam Y cũng phối hợp mà tận lực mở rộng hai chân sau ra để Y Đông có thể thuận lợi tiến vào bên trong. Anh thích cảm giác này, thích Y Đông tiến vào cơ thể anh. Trước đây, Cam Y đã từng cho rằng anh quá tham vọng với ý nghĩ đó. Nhưng bây giờ, Y Đông đã là chủ nhân của anh, có thể cùng anh sống thật lâu, hai người sẽ mãi mãi hạnh phúc cho đến tận lúc cuối đời.
“Chủ nhân… Chủ nhân…”
Đắm chìm trong cơn say bởi men tình, Y Đông vô pháp khống chế được bản tính dã thú trong người cậu, thân thể cậu nhoáng cái biến về dạng thú, dương vt vẫn còn khuấy lộng bên trong Cam Y lại to ra thêm, hậu huyệt bị kéo căng đến cực hạn, làm cho Cam Y không khỏi giãy dụa kêu đau. dương vt thô dài của dã thú cứ đẩy vào rồi lại rút ra khiến cho nơi tiếp nhận của Cam Y phải ửng đỏ, lớp thịt hồng nhạt bên trong hậu huyệt cũng theo từng nhịp thúc đẩy của đối phương mà bị kéo ra rồi lại bị ấn vào trong, hai chân sau ôm chặt lấy bụng của dã thú để tính khí đói khát đó có thể tiến được vào nơi sâu nhất. Nếu nhìn Cam Y lúc này, anh thật giống như những con thú cơ khát thèm muốn sự tấn công mạnh mẽ và thú tính của con đực. Đám lông dài trên người Y Đông rủ xuống hết cả người Cam Y, lúc này, Cam Y đã bị cậu khống chết hoàn toàn tâm ý, Cam Y chỉ biết hai chân trước và hai chân sau của anh vẫn ôm chặt lấy người Y Đông.
“Chủ nhân… Chủ nhân…”
Khóe miệng Cam Y chảy xuống một dòng thóa dịch trong suốt chưa kịp nuốt xuống, Y Đông cúi đầu liếm sạch, tiếng dã thú kêu lên rền rền thỏa mãn, hạ thể vẫn không ngừng chuyển động ra vào. Dưới sự tấn công vũ bão cùng hơi thở nồng đậm của Y Đông, Cam Y không nhịn nổi mà trực tiếp phun ra một dòng chất lỏng dinh dính màu trắng đục, làm ướt luôn cả mảng lông phần bụng dưới của cả hai.
Sau khi đã bắn xong một lượt dày đặc vào bên trong cơ thể Cam Y, Y Đông gắng nhịn xuống dục vọng mà tạm thời rút ra, Cam Y trong cơn mê sản sau tình triều đã được Y Đông điều chỉnh lại tư thế đặt đứng lên trên sofa, hậu huyệt còn chưa kịp co lại một lần nữa đón lấy tính khí to dài thô cứng xâm nhập. Cái tư thế này rất thích hợp cho dã thú. Ghé vào lưng Cam Y, Y Đông tận hưởng cảm giác bay bổng, thư thái mà người hầu của cậu mang lại. Khi cậu còn là nhân loại, không biết bao lần cậu muốn được như thế này, đem con mèo lớn xinh đẹp đặt dưới thân mà vuốt ve, hôn môi, xâm phạm, bây giờ cậu đã được thỏa giấc nguyện cả đời.
Tình ái tựa hồ vĩnh viễn không có giới hạn, Cam Y chỉ còn nhớ được tiếng thú gào lên đầy thỏa mãn, một cái đẩy mạnh, sau đó Y Đông liền phun ra dịch thể đạt đến triều cường. Tinh hoa ân ái phun đẩy bên trong cơ thể Cam Y, anh quay đầu lại hôn lấy đối phương, chủ động đem những tinh hoa đó luân chuyển đưa vào làm chất dinh dưỡng cho bảo bảo.
Y Đông ôm chặt lấy Cam Y, cả hai đều khôi phục lại hình người. Vuốt ve lên xuống khắp cơ thể trần trụi trong lòng, Y Đông áp hai tay lên bụng anh.
“Sinh bảo bảo cho ta.”
“Chủ nhân…”
Grừm, grừm… Thoải mái, thật thoải mái quá đi… Tiểu Đông, Tiểu Đông… Chủ nhân của ta…