không liên quan nhưng tôi chỉ muốn flex rằng tôi đã bán mình cho tư bản và mua full manga Rồi hoa sẽ nở :))
***
Thời tiết đã hoàn toàn chuyển sang tháng Mười rồi. Những chiếc lá bắt đầu úa vàng, và mặt trời cũng như nhiệt độ càng ngày càng xuống thấp.
Khi chúng tôi ngồi cạnh nhau ở bên đài phun nước, tôi cảm giác như mình bắt đầu rùng mình trước cái lạnh của hơi nước. Vào một hôm, khi tôi gặp Senpai vào lúc nghỉ trưa như mọi khi, chị ấy nắm tay tôi. Bất cứ ai cũng đã có thể thấy chúng tôi, nhưng Senpai có vẻ không hề quan tâm. Tôi đã nghĩ chúng tôi nên cẩn thận hơn, nhưng thay vào đó thì tôi liền im lặng, và nắm chặt lại tay chị ấy.
“Tay của em thật ấm áp, Sayaka-chan.”
Senpai thường hay nói như thể chị ấy đang trong một câu chuyện vậy, tôi tự ngẫm.
“Khi mùa đông đến, chị có lẽ sẽ muôn nắm tay em cả ngày mất.” Những lời nói của chị ấy dường như sáng lấp lánh, như thể chúng tôi đang trong một giấc mơ vậy. Cả hai tay của chúng tôi, đều cùng nhạt màu.
“Senpai, khi chị thấy em, liệu tay của chị có bắt đầu thấy ấm hơn không ?”
Vào lúc đó, tay chị ấy khá mát và sự khác biệt trong nhiệt độ cảm giác khá thích, nhưng tôi hơi tò mò.
“Hử ? Vì sao cơ ?” Chị ấy có vẻ không hiểu câu hỏi đó, vậy nên đương nhiên là chị ấy sẽ hỏi lại ý nghĩa của nó rồi.
Tôi đã hỏi chị ấy một thứ khá xấu hổ. “Thôi ạ, không có gì đâu.” Những từ ngữ dường như trôi hết ra khỏi lòng tôi.
Khi tôi nhìn lên trên, bầu trời có màu xanh nhạt, như mặt nước vậy. Senpai và tôi cùng ngước lên tấm gương mà dường như đang chiếu lại quá khứ.
Sau đó, chúng tôi tạm biệt và quay trở lại lớp học. Tôi quay trở lại chỗ của mình, cố chen qua kẽ hở của đám đông ồn ào.
“Nè, Saeki-san.” Ngay lúc tôi ngồi xuống, bạn nữ bên cạnh tôi bắt chuyện với tôi.
“Có chuyện gì sao ?”
“Vào giờ nghỉ trưa cậu luôn đi đâu đấy ?”
Trong khi tôi quay đầu sang, cổ tôi lại cảm giác như nó đã bị mắc kẹt lại.
“Ngoài ra, cậu trông như thể cậu luôn muốn nhanh chóng rời khỏi lớp dạo này.”
“À…”
Như tôi đã nói từ trước, tôi không giỏi nói dối. Không may thay, cái cách tôi vấp váp câu trả lời dường như đã khiến cho trí tò mò của bạn đó càng tăng lên. Thư viện ư ? Không, tôi đã quyết định là sẽ không để mấy lời nói dối dễ lộ như vậy tăng thêm rồi.
Thay vào đó, tôi nói dối khi xem xét về khả năng về việc cậu ấy sẽ thấy tôi đi cùng với Senpai. “Tớ nhờ một chị khóa trên dạy kèm cho mình.”
“Dạy kèm cậu á ?”
“Đương nhiên rồi. Đấy là điều tối thiểu mà cậu phải làm nếu muốn giữ cho điểm số mình cao.”
Tôi biết rằng mắt mình lúc đó đang đảo đi chỗ khác.
“Ồ! Tớ đúng là không thể so với cậu mà.”
Bạn ấy tỏ vẻ trêu đùa. Tôi cố gắng hết sức để mỉm cười lại và quay mặt lại về phía trước. Khi mà biểu cảm của tôi đã khuất đi khỏi cô ấy, tôi lén lút thở dài.
“Cậu đã thay đổi rồi, phải không, Saeki-san?”
“Cậu nghĩ thế à ?”
“Cậu luôn trông có vẻ rất phấn khích mỗi khi rời khỏi phòng học.”
Tôi quay người lại.
“Cậu phải là một học sinh cực kì gương mẫu khi thấy phấn khích đến vậy về việc học…Hử? Có chuyện gì à ?”
“Phấn khích? Tớ á?” Đấy là một cảm xúc mà tôi hoàn toàn không biết đến, vậy nên tôi muốn tìm hiểu thêm nữa. Vì nó có vẻ như không hề liên quan gì đến cậu ấy, vậy nên bạn cùng lớp tôi liền trả lời ngay lập tức.
“Trông nó có vẻ như vậy đấy, ít nhất là thế.”
“Thế ư…?”
Khi tôi nghe một ý kiến khách quan, tôi luôn nghĩ rằng, Có lẽ là cậu ấy nói đúng. Nếu như những người không liên quan lại thấy nó theo cách đấy, liệu nó có nghĩa là tôi nhìn như đang rất mong ngóng để được gặp Senpai hơn là tôi nghĩ ?
Tôi chạm vào mặt mình. Nó rất bình tĩnh, không có vẻ gì là phấn khích. Tôi đang làm gì vây, sao lại kiểm tra nó bây giờ ? Cái việc mà tôi không thể che giấu việc tôi sửng sốt về nó đến mức nào càng làm tôi giật mình.
Mình tự hỏi…
Có lẽ việc được gặp Senpai khiến tôi thấy vui là vì chị ấy lúc nào cũng ở trong suy nghĩ của tôi. Tôi tự hỏi sự khác biệt giữa việc đó và thực sự yêu Senpai là gì.
Kì lạ thật, tôi lại nghĩ. Sau đó, tôi bí mật cảm thấy một chút thù ghét với bạn nữ kia. Dù chúng tôi chỉ vừa mới bắt đầu lớp học, những vấn đề không liên quan đến học tập của tôi lại chỉ càng tăng lên.
Và mặc dù tôi đã nghĩ rất nhiều về Senpai và mối quan hệ của chúng tôi, tôi nhận ra rằng nhận thức tôi vẫn còn đang thiếu sót.
Sớm thôi, tôi sẽ càng nhận ra rõ ràng hơn về việc đó.
Chúng tôi không hề hẹn trước để gặp nhau dưới sân vào ngày hôm đó, nhưng một cách tình cờ, tôi đã gặp Senpai bên ngoài tòa nhà. Dù chúng tôi học khác năm với nhau, nhưng tiết thể dục thì lại xếp ngay bên cạnh, vậy nên thỉnh thoảng chúng tôi có đi ngang qua người còn lại ở trên sân trường.
Cả tôi và Senpai đều có vài bạn cùng lớp ở bên cạnh. Tôi cứng đờ lại, không biết phải cư xử như nhau. Chúng tôi không thể cứ lờ nhau đi được, nhưng nếu chúng tôi chào nhau và bắt đầu nói chuyện, tôi nghĩ mọi người xung quanh sẽ bắt đầu nghi ngờ. Trong khi tôi đang do dự, Senpai là người mở lời trước.
“Sayaka-chan,” chị ấy gọi tôi như mọi khi, như thể chị ấy không hề nghĩ ngợi về nó nhiều lắm. “Em khỏe không ?”
Tôi biết rằng tôi nên giả vờ như một người đàn em bình thường. Nhưng vì đây là lần đầu tiên tôi thấy Senpai mặc đồ thể dục, vậy nên thành ra tôi khá là chú ý đến chúng. Vì chị ấy vẫn luôn mặc đồng phục, vậy nên cái cách chị ấy mặc áo thể dục như thể thực sự rất mới mẻ.
“Nhìn em khá là khác biệt khi mặc đồng phục thể dục nhỉ.” Như thể chị ấy cũng đang nghĩ cùng một thứ, Senpai nhìn tôi từ trên xuống dưới.
“Cả chị nữa. Khi so với đồng phục bình thường…” Chị nhìn trẻ hơn nhiều, tí nữa là tôi nói vậy “...chị nhìn giống một đứa lớp dưới hơn đó.”
“Ồ, chị rất vui khi nghe em nói như vậy.”
Bày tỏ niềm hạnh phúc đó một cách cởi mở như này có vẻ hơi mạo hiểm, tôi nghĩ vậy.
“Ờ thì, chắc là, chúng ta nên quay về thôi.”
Tôi cúi chào chị ấy rồi cố rời đi.
“Phải rồi.” Câu trả lời của Senpai ngắn gọn và bình thường theo một cách mà tôi không thể hiểu được.
Ừ thì, một cuộc nói chuyện như thế chắc sẽ không dẫn đến vấn đề gì đâu. Dù tôi đang tự khiển trách bản thân vì đã trở nên hoảng loạn như thế, tôi vẫn thấy nhẹ nhõm, cho đến khi đột nhiên…
Bờ môi Senpai ở ngay sát tai tôi.
“Chị sẽ đợi em sau giờ học.”
Khi chị ấy thì thầm với tôi một cách lén lút, và bằng một chất giọng như vậy, nó khiến tôi rùng mình. Tôi ngược người lại, và thấy Senpai đang mỉm cười thỏa mãn. Có một chút ửng đỏ ở trên tai và má chị ấy.
Trông có vẻ như điều đó đã khiến bạn cùng lớp tôi chú ý, mà tôi chắc rằng cả với bạn của chị ấy nữa. Họ vây quanh tôi lại và hỏi “Vừa rồi là sao đấy ?”
“Hmm? Cái gì làm sao cơ ?”
Tôi mỉm cười gượng gạo và nhìn về phía xa xăm. Tất cả những gì tôi có thể làm là chịu đựng cho đến khi nó lặng xuống.
Tiếng thở của Senpai vẫn còn vương lại bên tay tôi mách bảo tôi rằng chị ấy đã luôn muốn làm một điều như vậy. Nhưng thế thực sự rất mạo hiểm.
Tâm trí tôi gần như trống rỗng, nhưng tôi ép bản thân phải bình tĩnh, đứng thành hàng ở trước giáo viên thể dục trong khi tôi cố tập trung lại. Phải rồi. Mình phải là người chắc chắn rằng chúng ta không quá nổi bật.
Nếu cả hai chúng tôi đều vô lo như vậy, thì chúng tôi sẽ hoàn toàn lộ liễu ở bất cứ nơi đâu chúng tôi đi.
Ở nhà, ở trường—có rất nhiều nơi mà tôi cần phải giữ vững bản thân mình.
Sau giờ học, lúc mà chúng tôi đáng ra phải gặp nhau, tôi có thể thấy một chút mưa nhẹ ở ngoài sân trường từ phía hành lang. Dù vậy, Senpai có lẽ sẽ vẫn đi ra, tôi nghĩ ngợi trong khi nhìn về phía cửa sổ. Không có vẻ gì là có ai ở xung quanh đài phun nước, đương nhiên rôi.
Trong khi tôi nhìn về phía cửa sổ, tôi có thể thấy cái bể được dùng cho những tiết học bơi. Mặt nước gợn sóng khiến cho tôi gợi nhớ về những kí ức cũ một cách nhẹ nhàng.
“A, em đây rồi, Sayaka-chan.”
Gương mặt của Senpai ngó vào trong hành lang từ phía cầu thang. Tự hỏi rằng chị ấy đang làm gì, tôi tiến về phía Senpai, người đã thu đầu lại và bắt đầu đi xuống. Vì vài lý do, cách mà chị ấy di chuyển nhìn rất buồn cười.
Khi tôi tới được phía cuối cầu thang, Senpai đang đứng ở ngay phía trên nó. “Chị đang nghĩ xem mình nên làm gì bởi vì trời đang mưa, nhưng thế này thì thật may.”
“Đúng là may thật. Nhưng mà vừa rồi chị đang…” tôi ám chỉ phần còn lại của câu hỏi cùng với một cử chỉ. Tại sao chị lại đang trốn sau tường và lén nhìn em ?
Senpai rời khỏi bức tường và giải thích. “Ừ thì, chị đã nghĩ là sẽ hơi kì nếu như một đàn chị lớp trên lại lang thang ở hành lang lớp dưới.”
Đấy là một lí do khá bình thường. Tôi cứ đinh ninh là Senpai sẽ không lo lắng về những chuyện như thế, vậy nên nó hơi bất ngờ.
“Nếu trời cứ mưa như này, thì chúng ta có thể sẽ phải ngừng gặp nhau cho đến khi trời tạnh.”
“Em hiểu rồi.”
Nếu là như vậy, thì mong là trời không mưa quá thường xuyên. Cái suy nghĩ đó hơi khiến tôi bất ngờ. Thì ra là như vậy à, phải không ? tôi nhớ lại lời người bạn cùng lớp về việc trông tôi rất phấn khích.
“Ngày xưa trời thường mưa mỗi khi chị phải hoạt động bên ngoài…mong là may mắn của chị đã tăng lên từ ngày ấy.”
Nó khá là kì lạ khi Senpai bắt đầu lo về nó theo cách đó. Liệu mỗi ngày có phải đều là một dịp lớn đối với chị ấy ? Tôi cảm thấy một chút phấn khích và nhẹ nhõm khi biết rằng thời gian mà chị ấy dành ở bên tôi là đặc biệt.
“Senpai…nghe hơi kì lạ, nhưng chị có bao giờ nghĩ về em mỗi khi chúng ta không ở cùng nhau không ?”
Tôi đang nghĩ gì mà lại đi hỏi câu đó ở ngay hành lang chứ ? Tôi cảm thấy mình thật quá liều lĩnh mà. Nhưng, ngay khoảnh khắc đó, tôi thực sự muốn biết.
Dù chị ấy có vẻ hơi bất ngờ ban đầu, chị ấy vẫn trả lời gần như ngay lập tức. Cả câu trả lời của chị ấy, cũng là một thứ mà chị ấy đáng nhẽ không nên nói ở một nơi mà mọi người có thể đi ngang qua.
“Lúc nào chị cũng nghĩ về em.”
“Thật sự hả ?”
Đấy là câu trả lời mà tôi đã mong đợi, nhưng nó lại đáp ứng được kì vọng của tôi gần như hoàn hảo, vậy nên nó khiến tôi hơi nghi ngờ một chút.
“Ừ, chị nghĩ về việc mình muốn làm cái này và cái nọ với em.” Chị ấy chỉ về trái và phải, có vẻ như khá ngẫu nhiên. Dù tôi nhìn về hướng mà chị ấy chỉ, tôi không thấy gì ngoài tường cả.
“Ví dụ như là ?”
“Thôi nào ! Đừng có hỏi chị cái đó—xấu hổ lắm.”
Senpai vỗ vai tôi đùa nghịch. Mà đúng là đây không phải thứ mà chúng tôi có thể trò chuyện một cách cởi mở.
Nhưng kể cả vậy…
“Vậy thì, liệu chị có định cứ mong muốn chúng và chỉ để nó như vậy thôi à ?”
Nếu như chị ấy không trực tiếp nói về nó, thì làm gì có nghĩa lí gì ?
Sẽ không có gì xảy ra nếu nhưng chúng tôi không đặt nó vào thực tế. Và đó là lý do tôi chấp nhận lời tỏ tình của Senpai và có vẻ như cũng là lý do mà Senpai tỏ tình.
“Hmm.” Chị ấy trầm tư một chút. Vậy thì,chị sẽ thử nó hôm nay.“
“Hả ? Vâng, được thôi.”
Thật là một lời tuyên bố kì lạ. Senpai gật đầu và nhanh chóng rời đi. Tôi tự hỏi như thế là sao.
Rồi tối hôm đó…
“Sayaka,có điện thoại.”
Bà của tôi gọi tôi, trên tay cầm chiếc điện thoại không dây. Tôi bắt đầu đứng dậy nhưng rồi nhớ ra con mèo đang ngồi trên đùi mình.
“Ai đấy ạ ?”
Dù điện thoại di động đã trở nên phổ biến trong thời đại này, nhà tôi vẫn có một cái để bàn, vì khá nhiều bạn bè của ông bà tôi không có điện thoại di động. Tôi cũng không có điện thoại của mình, mà tôi cũng không thực sự cảm thấy cần thiết trong việc gọi một ai đó cho đến tận bây giờ.
“Là đàn chị của con ở trường—Yuzuki-san.”
Cái giây phút tôi nghe thấy tên chị ấy, như thể pháo hoa đang bùng nổ trước mắt tôi. Tôi không thể nghĩ được ai lại muốn gọi tôi, nhưng giờ thì nó đều thật hiển nhiên.
“Con cảm ơ-a…”
Con mèo không chịu di chuyển. Tôi giục nó bằng cách vỗ nhẹ lên lưng nó, cuối cùng thì con mèo cũng chịu đứng dậy và đi về phía bà tôi.
Tôi nhận lấy cái điện thoại thay thế con mèo.
“Đừng nói chuyện lâu quá nhé, Sayaka-chan.”
“Ơ…vâng ạ ?”
Bà tôi không bao giờ gọi tô như thế, vậy nên tôi nhướn mày lên. Tại sao bà lại gọi tôi như vậy ? Tôi nhìn về phía chiếc điện thoại và bà tôi. Chúng có vẻ liên quan nhưng cũng có vẻ xa cách.
Sau khi chắc chắn rằng bà tôi đã rời đi cùng con mèo, tôi quay trở lại chỗ ngồi. Được rồi.
“Xin chào ?”
“A, Saeki…Sayaka-chan.”
Giọng của Senpai dường như tạo thành chữ V trong khi chúng lắng xuống rồi lại bật lên.
Thực sự là Yuzuki-senpai. Tôi không nhớ là mình có cho chị ấy số điện thoại nhà mình. Có lẽ chị ấy tra cứu qua sổ liên lạc của dàn hợp xướng. Đằng nào thì, ngay tại thời điểm này, tôi đang nói chuyện điện thoại với Senpai.
“Thật là ngạc nhiên đó.”
“Hmm, có thật là như vậy không ? Chị đã bảo là chị đang nghĩ về việc này mà, không phải à ?”
“Hả ?” Tôi hơi nhăn mặt lại, nhưng mà khi tôi nhớ lại về chuyện đã xảy ra ở trên trường hôm nay. Liệu đây có phải là một trong những cái mà chị ấy nghĩ về ?
Vậy thì đây là này hay là nọ nhỉ ?
“Chị đang làm điều mà mình luôn muốn làm.”
“Ý chị là nói chuyện điện thoại ?”
“Đúng rồi. ” Senpai hạ giọng xuống. “Gọi điện cho người yêu của mình.”
Không hề suy nghĩ, tôi ép chặt bản thân về phía tường, như thể tôi đang cố ngăn cho âm thanh phát ra vậy.
Nhà Senpai không có người hả ? Không, nếu như không có ai, thì chị ấy đã không hạ giọng xuống. Nó có vẻ như khá liều lĩnh. Tôi nhìn xung quanh, kiểm tra rằng không có ai ở trong phòng hay hành lang. Cả bà tôi lẫn con mèo đều có thể đang lén lút ở trong góc khuất.
“Chị đã luôn muốn được làm điều này.” Giọng chị ấy ngọt ngào như kẹo đường vậy.
“Vậy thì…thật may là chị đã được làm nó.”
Tôi tự hỏi xem liệu ai trong chúng tôi sẽ là người đóng vai trò bạn gái đó. Tôi, đương nhiên, không thấy thoải mái về suy nghĩ đó lắm. Senpai vẫn luôn luôn là Senpai rồi.
Kể từ ngày mà chị ấy tỏ tình với tôi, ít nhất là như vậy.
“À, và chị xin lỗi, nhưng như có hỏi xem Sayaka-chan có ở nhà không.”
“Em hiểu rồi…” Thì ra là vậy. Tôi quay người lại và nheo mắt về phía hành lang, như thể đang lườm mắt về phía bà tôi, người mà đương nhiên là đang không ở đó.
“Sayaka-chan có vẻ hơi kì, và nếu chị nói Saeki-san, thì, mọi người trong nhà em đều là Saeki-san mà, vậy nên…chị không biết phải làm gì, vậy nên chị cứ nói như vậy luôn. Aha ha, chị xin lỗi.”
“À, ờ, không sao đâu.”
Kể cả gia đình tồi cũng chưa bao giờ gọi tôi là Sayaka-chan. Khi tôi nghĩ về nó thì có lẽ mấy người lớn hồi mẫu giáo có lẽ đã gọi tôi như thế, nhưng đó là từ lâu lắm rồi, những kí ức mờ nhạt như được chôn vùi trong cát.
Bây giờ, ít nhất là, tôi chỉ là Sayaka-chan với mỗi Senpai thôi.
…Nó có hơi xấu hổ khi nghĩ như vậy.
“Hmm, tuy giờ chị có gọi cho em, nhưng cũng không có nhiều thứ để nói chuyện lắm.”
Tôi có thể thấy Senpai đang mỉm cười gượng gạo, như thể chị ấy cũng đang không biết phải làm gì, cả tôi cũng vậy.
“Sau cùng thì, chúng ta cũng gặp nhau và trò chuyện mỗi ngày rồi mà.”
“Thì cũng đũng. Nhưng khi chị gọi cho em, chị có thể thấy tim mình đập thình thịch…” Khi nói vậy, giọng của Senpai hơi rúng động trong một khoảnh khắc và ngay lập tức quay trở lại bình thường. “Mà chị đoán nó cũng ổn thôi, vì lúc nào tim chị chả đang đập.”
Cái lý luận trẻ con của chị ấy làm tôi suýt nữa là bật cười. Cùng lúc đó, tôi cũng cảm thấy như bản thân đang dần ấm lên. Nó là một cảm giác nhẹ nhàng, ít nhất là không khó chịu.
Cái hơi ấm đó đem những lời lẽ thật lòng của tôi ra.
“Miễn là chị thấy thích, thì em nghĩ như này là được rồi.”
“Em đúng thật là một cô gái rất tốt bụng mà, Sayaka-chan.”
“Điều đó không đúng đâu.”
“Nhưng thực ra thì, chị vẫn chưa thỏa mãn. Còn một điều nữa mà chị muốn làm.”
“Hửm, nó có phải một thứ gì đó như này không ?”
“Không, nó là thứ gì đó như thế kia ấy.”
“Em không hiểu sự khác biệt lắm.”
“Nhưng để làm việc đó, chị sẽ cần em hợp tác với chị, Sayaka-chan.”
“Chị cần em làm gì cơ ?”
Tôi tự hỏi xem chị ấy muốn tôi làm gì. Trong đầu Senpai luôn luôn ngập tràn những giấc mơ bồng bềnh kẹo bông, vậy nên khá chắc rằng nó sẽ là một thứ đấy rất xấu hổ. Nếu như tôi sẽ phải làm một thứ gì đó như thế, tôi sẽ cần phải chuẩn bị tinh thần trước, để không chạy trốn khỏi cảm xúc của mình…và cố gắng hết sức.
“Làm ơn hãy nhẹ nhàng thôi.”
“Aha ha…Chị không nghĩ nó căng thẳng đến mức đấy đâu. Hay thực ra là có nhỉ…”
Khi chị ấy lẩm bẩm thứ gì đó như một lời cảnh báo, tôi hơi thu mình lại.
Những thứ này nọ như vậy. Tôi cảm giác như ngay đến tôi cũng đang bắt đầu tưởng tượng linh tinh.
“Thôi thì, sẽ khá kì lạ nếu chúng ta nói chuyện quá lâu, vậy nên…”
“À, vâng. Cảm ơn chị nhé.”
Trong khi tôi chào tạm biệt và giả vờ làm một đàn em lớp dưới bình thường, tôi đợi cho chị ấy cúp máy.
“...”
“...”
“Vậy thì.”
“Vâng.”
“Chị sẽ cúp máy nhé.”
“Vâng ạ.”
Fwoo, tôi nghe tiếng chị ấy hít một hơi vào. Sau đó, khoảng ba giây trôi qua, cái điện thoại tắt máy.
“Phew…” tôi tí nữa là bật cười lớn rồi.
Cái cách mà Senpai khiến tôi mỉm cười, và trái tim tôi dường như quắn quéo lại trước giọng nói của chị ấy. Vậy là tôi thực sự cảm thấy thu hút bởi chị ấy.
“...”
Cảm giác tội lỗi của tôi đang dần phai đi, cả ở trường và ở nhà. Cuối cùng là tôi lại muốn Senpai hơn bất cứ thứ gì khác. Nếu như tất cả sự tiêu cực có thể được loại bỏ từ cảm xúc này của tôi, không chừng nó lại có thể trở thành tình yêu.
“Tại sao mình lại đang nghĩ về một thứ xấu hổ như này chứ…”
“Bà lấy lại điện thoại được chưa ?”
Gương mặt của bà tôi ló ra từ phía cuối hành lang. Tôi tí nữa là nhảy bắn người lên khi bà xuất hiện mà không nói trước gì cả.
“Điện thoại, làm ơn.”
“À, phải rồi, đây ạ.” Hơi cảm thấy xấu hổ, tôi đưa chiếc điện thoại lại bằng một lực mà tí nữa là ném bay nó đi rồi. Bà tôi cầm lấy cái điện thoại cùng với con mèo và nhìn về tôi.
“Có chuyện gì ạ ?” tôi hỏi.
“Hai đứa có thân thiết không ?”
Cái giọng dò hỏi của bà có khiến tôi hơi thấy lo lắng. Bình thường thì tôi khá ổn trước ánh nhìn sắc bén của bà, nhưng nó trở nên khó khăn hơn rất nhiều để chịu đựng khi mà nó xuyên thấu qua tôi như thế này. Nó cảm giác như bất kì câu trả lời nào của tôi cũng sẽ tiết lộ rằng tôi đang che giấu gì đó. Sau cùng thì, nó sẽ gây nghi ngờ nếu như tôi nói rằng mình có một mối quan hệ riêng giữa bản thân và một đàn chị khóa trên.
“Chị ấy là đàn chị ở trong dàn hợp xướng.”
Tôi không hề nói dối.
“Vậy hả ?”
Bà tôi vỗ về con mèo trong khi rời đi mà không dò xét gì thêm nữa. Bà vẫn đang loay hoay với cái điện thoại, vậy nên có lẽ là bà cũng có việc của riêng mình. Whew. Tôi thở dài và quay trở lại phòng ngủ, đổ gục lên trên giường.
Cuộc gọi bất ngờ của Senpai đã khiến tôi trở nên như này. Nó là một sự mệt mỏi khá dễ chịu, dù tôi phải vượt qua vài thứ. Khi tôi nghĩ về Senpai, người có vẻ thấy hạnh phúc về một cuộc gọi điện, nó cũng khiến tôi thấy hơi phấn chấn.
Nhưng có vẻ như là chị ấy chưa thỏa mãn với chỉ như thế.
Tuy vậy, tôi nghĩ như thế thì sẽ tốt hơn. Vì nếu như chị ấy có thỏa mãn luôn, thì mọi thứ có lẽ sẽ chỉ dừng lại ở đó.
Hai ngày sau, tôi được biết thứ như thế kia là gì.