Từ giờ tôi tách chương như này cho mọi người tiện theo dõi nhé
***
Tiếp đó, chúng tôi đi tới quán karaoke. Khi tôi cố mở chiếc ô của mình ra, Senpai kéo tôi lại. “Thực ra nơi đó cũng khá gần đây, hay mình đi chung ô đi ?” Tôi nhìn xuống cái ô đã được mở một nửa của mình và nhìn phần còn lại của những hạt mưa vương trên đó, rồi đóng nó lại lần nữa.
“Nếu chị không phiền.”
Tôi đi vào bên dưới cái ô rộng mở của Senpai. “Không có gì,” Senpai nói với một nụ cười lớn.
Chị ấy cầm chiếc ô ở một độ cao hoàn hảo, gợi nhớ cho tôi về sự khác biệt về chiều cao giữa hai người, dù chỉ một chút. Quán karaoke ở khá là gần. Chúng tôi đến nơi trong khi chưa đi bộ nổi được khoảng một phút.
“Ngắn thật đấy.” Senpai hơi hờn dỗi trong khi hạ thấp chiếc ô xuống.
Chúng tôi được dẫn vào trong từng phòng của cả nhóm. Tôi hơi sốc khi biết được rằng một phòng karaoke lại có thể vừa được đến tận hai mươi người. Tôi đã tưởng tượng nó sẽ nhỏ và riêng tư hơn.
Chúng tôi ngồi xuống các chiếc ghế. Phần ở giữa khá là chật chội đến mức khó chịu, và có lẽ là sẽ rất khó cho những người ở đằng sau nếu họ muốn ra ngoài. Bên trong phòng là âm nhạc ồn ào trong khi chúng tôi còn chưa bắt đầu hát, và cái độ sáng khác thường khiến cho tôi cảm thấy bất an, giống như lúc ở nhà hàng gia đình vậy. Senpai trông có vẻ như cũng cảm thấy tương tự, mắt chị ấy đảo xung quanh một cách lo lắng.
Chúng tôi gọi đồ uống trong khi bắt đầu nhìn xuống danh sách bài hát trên màn hình nhỏ. Ngược lại thì, chủ tịch đã bắt đầu chương trình luôn rồi.
“Chị muốn dùng dịp này để tuyên bố một thông báo !” Đột ngột cầm lấy chiếc mic, chị ấy đi xung quanh phòng trước khi chúng tôi kịp hát. Sau đó, chị ấy cầm lấy tay tôi.
“Huh ?”
“Bọn chị đã quyết định là chủ tịch tiếp theo sẽ là Saeki Sayaka !”
Tôi vẫn chưa đứng thẳng dậy khi mà chị ấy đột nhiên ném cái thông báo từ đâu ra. Không ai nói cho tôi biết là tôi sẽ trở thành chủ tịch chính thức của câu lạc bộ à.
“Um, chủ tịch, nghe em nói một chút được không ?”
“Ý em là cựu chủ tịch ?” Chị ấy nhe răng cười trong khi kéo tôi đứng dậy, ấn cái mic vào tay tôi và nhanh chóng quay lại ghế ngồi trước khi tôi kịp ngăn chị ấy lại. “Tiếp tục với bài phát biểu nhậm chức của em đi nào.”
“Cái gì? Từ từ, nhưng tại sao lại là em ?”
Khi tôi nói sự khó hiểu của mình qua mic, thì tôi chỉ nhận lại tiếng vỗ tay. Họ thậm chí còn không thèm nghe, tôi nghĩ trong khi hoàn toàn choáng ngợp.
“Truyền thống của chúng ta là đưa lại vị trí cho học sinh năm hai với điểm số cao nhất,” chủ tịch cuối cùng cung giải thích. Tôi nhìn chằm chằm chị ấy trong hoài nghi. “Cái gì cơ ?”
“Chị thực sự có điểm cao nhất á ?”
Khi nghe thấy câu hỏi của tôi, các thành viên câu lạc bộ khác bật cười.
“Cái con này !” chủ tịch hét lên. “Chị từng đứng top trong lớp đấy. Hiện tại thì—ừ, không hẳn, nhưng kể cả vậy.” Chị ấy tỏ vẻ tức giận, nhưng trông nó không thuyết phục chút nào.
“Điều này có thể ảnh hưởng điểm của em nữa, vậy nên em phải từ chối thôi.”
“Ý em là gì, ‘cả em nữa’ ”. chủ tịch xen vào.
“...Hoặc là, ừ thì, em rất muốn từ chối, nhưng như thế sẽ làm phiền người, vậy nên…” Mặc kệ chủ tịch, tôi bỏ cuộc. Thôi thì. Tôi cũng lờ mờ đoán được điều này rồi.
Tôi hít một hơi. Tiếng nói của các thành viên khác nhỏ xuống một bậc. “Mình không tự tin là sẽ theo được đến cuối cùng, nhưng mình sẽ cố hết sức. Rất mong đợi được làm việc cùng các bạn.” Tôi quyết định đưa ra một tuyên bố an toàn nhất. Thực sự đấy, tôi muốn nói gì đó nhiều hơn như thế cơ, nhưng tôi đã giữ những suy nghĩ thật của minh lại.
Ngay từ đầu thì tôi cũng không muốn vị trí này, nhưng tôi không muốn phá hỏng cái bầu không khí. Tôi không muốn trở nên ích kỉ như vậy. Hưởng ứng theo bầu không khí, các thành viên khác nổ một tràng pháo tay chúc mừng tôi. Việc được tặng cho rất nhiều ánh nhìn và sự chú ý của họ khiến cho tôi cảm thấy bất an.
Khi tôi trả lại cái mic và ngồi xuống, Senpai bảo tôi, “Chúc mừng nhé.” Tôi không thực sự thấy vui vì điều đó.
“Vậy là em thực sự trở thành chủ tịch. Cũng không phải như là em muốn như vậy.”
“Em chỉ là không tránh được thôi.”
“Sao em lại không tránh được ?”
“Đầu tiên thì, em là người xinh nhất trong cả cái câu lạc bộ này” Senpai nói bằng một giọng nhỏ.
Tôi ? Xinh nhất á ? Tôi cảm thấy xấu hổ.
“Điều đấy thì liên quan gì tới việc trở thành chủ tịch.”
Nhưng rồi, đột nhiên, tôi còn không biết được rằng mình đang nói gì. Cái sự xấu hổ đang bao trùm lấy tôi trong làn sóng muộn màng. Khi Senpai mỉm cười, tôi lén nhìn vào gương mặt chị ấy.
Nhưng em nghĩ là chị cũng rất xinh, Senpai à…có lẽ là người xinh nhất, tôi thầm nghĩ trong khi nhẹ nhàng véo má của mình. Có quá nhiều gương mặt ngồi cạnh nhau mà tôi còn không thể nào biết tên. Nhưng với Senpai, ít nhất thì tôi là người xinh nhất. Mặt tôi bắt đầu cảm thấy nóng.
Khi chúng tôi rời khỏi quán karaoke, Senpai tiếp tục ở bên cạnh tôi.
Thỉnh thoảng tôi nhìn vào chị ấy, thỉnh thoảng tôi lại không thể nào nhìn được vào chị ấy.
Không lâu sau, mùa hè qua đi, và làn gió mùa thu ghé thăm căn phòng âm nhạc.
Có lẽ là nó không chỉ là nhờ việc các senpai đã rời đi và để lại nhiều chỗ trống hơn cho căn phòng đã khiến nhiệt độ sau giờ học trở nên dễ chịu hơn một chút. Chúng tôi cũng thay sang đồng phục mùa đông. Gia đình tôi bảo rằng đồng phục thủy thủ màu đen tôi đang mặc hợp với tôi hơn. Thật à ? Tôi tự hỏi trong khi túm lấy vạt áo, nhìn xuống nó.
Phải chịu trách nhiệm trở thành chủ tịch vì điểm số, tôi đang di chuyển bàn ghế trong phòng âm nhạc sang hai bên, như mọi khi. Vì chúng tôi có ít thành viên hơn, nên khối lượng công việc cho từng người đã tăng lên trông thấy. Khi sang năm kế tiếp, nếu như chúng tôi không thành công trong việc chiêu mộ thêm thành viên mới, thì dàn hợp xướng có thể sẽ tan vỡ.
Liệu đây có phải là trách nhiệm của chủ tịch không ? Có lẽ là vậy. Bố tôi luôn nói về việc nhận lấy trách nhiệm là nhiệm vụ của những người đi trước. Nhưng liệu thực sự có cách nào để thu hút thêm thành viên mới không ? Trong khi tôi suy nghĩ về việc này, tôi đẩy cái bàn trông đang cầm về phía tường.
“Sayaka-chan.”
“Senpai ?”
Yuzuki-senpai ló đầu vào trong phòng âm nhạc. Chị ấy chưa từng đến kể từ khi mùa hè kết thúc, vậy nên tôi không ngờ là chị ấy sẽ lại xuất hiện bây giờ. Nhưng mà giờ thì chị ấy đang gọi tôi, vậy nên tôi tạm dừng công việc lại và bước ra cửa.
“Cũng được một thời gian rồi.”
“Yeah” Senpai gật đầu và chỉ tay lên cằm.”À, hay là giờ chị phải gọi em là Chủ tịch Sayaka-san ?”
“Làm ơn đừng.”
Việc này bắt đầu quá mức rồi. Ít nhất thì chị ấy cũng phải gọi tôi bằng họ theo kiểu đấy chứ.
“Chị ghé qua đây để xem bọn em đang như nào à ?”
Chủ tịch trước cũng đã đến được vài lần. Giờ đây khi mà chị ấy đã hoàn toàn tự do, mỗi khi chị ấy ghé thăm lúc chúng tôi tập luyện, chị ấy sẽ chỉ nói, “Nhìn mọi người có vẻ bận nhỉ,” và đi về.
“Chị đoán vậy,” Senpai mơ hồ trả lời và nhìn vào tôi.
Tôi cảm thấy như mình đã từng thấy ánh nhìn đó rồi. Không chỉ là từ Senpai, nhưng mà còn xa hơn một chút trong quá khứ. Tôi không thể nhớ được về ký ức đó mà không quay mặt đi khỏi chúng.
Trong khi tôi làm thế, tôi ngửi được một mùi hương thoang thoảng của nước đậm clo.
“Chị có việc muốn nói với em, Sayaka-chan. Nhưng mà chị đợi đến lúc em xong cũng được.”
Chị ấy muốn nói gì với tôi ? Tôi suýt nữa nghiêng đầu thắc mắc trước chị ấy. Có lẽ là vì nó là một câu chuyện dài nên không thể nào xong luôn bây giờ được ? Tôi không thể nào tưởng tượng được nó là gì.
Vì vài lí do, Senpai đảo mắt đi.”Sau khi em xong việc, em xuống dưới sân được không ?”
“Được thôi, nhưng…” vì hợp xướng sắp bắt đầu rồi, Senpai sẽ phải đợi một lúc lâu. Chị ấy có ổn với việc đấy không ?
“Được rồi, hẹn gặp em nhé.”
Chị ấy quay người lại và rời phòng âm nhạc, không hề chú tâm đến những gì xảy ra xung quanh. Tôi nhìn chị ấy rời đi với một tốc độ nhanh bất thường.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy ?” tôi lẩm bẩm trong khi quay lại với công việc.
Một cảm giác bồn chồn lạ lùng bao trùm lấy tôi xuyên suốt phần còn lại của buổi họp, nhưng có lẽ là vì tôi đã nhớ lại những ký ức từ lâu đó.
Sau khi câu lạc bộ kết thúc, tôi không thể rời phòng âm nhạc ngay. Chúng tôi phải dọn dẹp, và tôi có trách nhiệm phải trả lại chìa khóa cho phòng giáo viên. Khi tôi hoàn thành, tôi tăng tốc một chút so với bình thường, tôi vội chạy đến sân trường. Tôi có cảm giác như mình chưa đến phần này trong trường bao giờ, ngoại trừ lúc tôi phụ trách dọn dẹp ở đó.
Tôi thay sang giày ngoài trời và đi bộ sang phần còn lại của tòa nhà. Và tôi có thể tìm thấy Senpai ngay lập tức. Chị ấy đang đứng đằng sau đài phun nước ở giữa sân, lặng lẽ nhìn bọt nước nổi lên. Chân chị ấy đặt cạnh nhau, và tay chị ấy đặt lên trên chúng để che khoảng trống.
“Senpai.”
Tôi gọi chị ấy, và chị ấy ngay lập tức quay người lại cũng như hạ hai tay xuống hai bên. Tôi đi vòng qua đài phun nước đến bên chị ấy, nơi mà bóng chúng tôi bắt đầu kéo dài ra cùng với mặt trời lặn. Bóng chị ấy trải dài sâu và lớn hơn rất nhiều trên mặt đất so với người của Senpai. Khi chị ấy khẽ di chuyển, bóng chị ấy chuyển động đáng kể, như thể chúng đang đuổi tôi đi vậy.
“Cảm ơn vì đã bỏ thời gian ra đây. Em thực sự bận rộn cả ngày nhỉ,” Senpai bắt đầu. Mắt chị ấy trôi dạt sang phía đài phun nước, như thể chị ấy đang cố chạy trốn vậy. “Xin lỗi. Umm, nó không thực sự to tát hay gì đâu, nhưng…”
Vậy thì tại sao chị lại phải nói chuyện với em như này ? Tôi quyết định không hỏi một thứ tiểu tiết như vậy.
“Senpai, chuyện gì vậy…?” Tôi liếc lên trời trước khi hỏi chị ấy. Nếu như tôi rời quá muộn, thì tàu điện sẽ chật cứng người.
Nhận thấy cử chỉ của tôi, Senpai bước tới và nói, “Sẽ xong nhanh thôi.” Bóng của chị ấy rời xa khỏi vòng tay và bao phủ lấy tôi, như thể để che mặt tôi lại vậy. “Sayaka-chan, chuyện là…”
Senpai cầm lấy tay tôi và nắm lấy nó bằng cả hai tay của chị ấy. Tay của chị ấy hơi lạnh một chút, như thể mùa thu đã hòa vào với người chị ấy rồi.
Sau đó, Senpai nói:
“Chị yêu em.”
Lời tỏ tình đầu tiên mà tôi nhận được trong đời lại thẳng thắn đến như này.
Nó thật sự rất thật thà giống như ấy, tôi nghĩ.
Sau khi suy nghĩ của tôi đến được tới điểm đấy, tâm trí tôi đơn giản là trở nên trống rỗng. Không tập trung vào gì cả. Nó tốn tôi một lúc để những giọt mồ hôi trên lưng thấm vào và khiến cho tôi cảm thấy nóng. Tôi thậm chí còn quên cả chớp mắt, vậy nên mắt tôi bắt đầu khô lại.
Senpai vừa nói rằng chị ấy yêu tôi.
Tôi dần dần hiểu ra, như một nhúm chỉ dần được tách rời. Vậy là thứ khiến gò má Senpai đỏ không phải là do mặt trời, tôi chợt nhận ra.
“...”
Tôi hơi do dự lên tiếng.
Ban đầu, tôi nghĩ rằng nó thật kì lạ.
Vì Senpai là con gái, và cả tôi cũng vậy. Chúng tôi đều là nữ… Tâm trí tôi dường như đã bị chặn đứng ở đấy, như thể mũi tôi vừa đâm phải một rào chắn còn vững chãi hơn cả bức tường ở lớp học vậy. Ban tay của tôi, thứ đang được nắm bởi tay của Senpai, bắt đầu cảm thấy như bị nhấn chìm trong hơi ấm tăng dần. Tôi tự hỏi xem tay của ai mới là người đang nóng hơn—thứ mà đang truyền cho người còn lại nhiều nhiệt hơn nữa.
“Nếu như em thấy ổn thì, chị muốn được hẹn hò với em.”
Senpai bước đến gần tôi hơn. Giờ tôi phải làm gì đây ? Tâm trí tôi tìm mọi nơi để có thể hỏi ai đó, nhưng đương nhiên, không có ai ở đây để giúp đỡ tôi cả. Mà nếu như thực sự có ai ở đây, thì tôi sẽ chỉ gặp thêm nhiều rắc rối hơn thôi.
Chỉ có làn gió nhẹ, cùng với chạng vạng, thổi đi mất một chút hơi ấm trên mặt tôi.
Hẹn hò với chị ấy ? Nói cách khác… Tôi sẽ phải yêu lại chị ấy Yêu lại chị ấy ? Đấy là phần mà tôi thấy do dự.
Trong khi tôi giữ im lặng, đôi mắt chị ấy khẽ lo lắng trùng xuống. Tôi phải nói gì đấy.
Liệu tôi có nên đồng ý ?
Tôi có nên từ chối ?
Tôi có thực sự phải chọn bây giờ không ?
Tôi ước gì chị ấy không đòi hỏi nhiều đến như vậy từ tôi.
Đầu tôi vẫn còn đang xoay vòng vòng. Chỉ nói câu đấy thôi đã tốn toàn bộ sức lực của tôi rồi.
“Được thôi.” Senpai mỉm cười yếu ở và nhắm mắt lại. Hai vai chị ấy thõng xuống, như thể cái suy nghĩ để cho bất cứ một giây nào trôi qua cũng khiến chị ấy hoảng sợ vậy.
“Vậy thì…”
”Vậy thì ?” Tôi đang nói cái quái gì vậy ? Trong khi tôi vẫn còn đang bối rối, tôi lặng lẽ cúi đầu và cứng nhắc rời khỏi sân trường. Nó quá khó khăn để có thể di chuyển cơ thể tôi. Tuy vậy đôi chân tôi vẫn tiếp tục bước đi, như thể chúng đang không thể chờ đợi đến lúc tôi đưa ra được quyết định.
Tôi đã luôn luôn tự hào rằng mình ít khi mất tự chủ, nhưng có lẽ là đó chỉ là tưởng tượng của tôi. Tôi nhận ra là giờ đây hai lòng bàn tay tôi đã ngập tràn trong một dòng mồ hôi lạnh lẽo mặc dù thời tiết hiện tại vẫn còn đang trong trời thu dễ chịu.
Một phần trong tôi mà tôi chưa từng biết đến giờ đây đã được đem ra ánh sáng, hoàn toàn để lộ trong cơn gió.
Khi tôi quay lại, Senpai đang khẽ vẫy tay, bàn tay để ngang tầm mắt. Sau đó, như thể chị ấy đang tự cười sự ngượng ngùng của bản thân, đôi môi chị ấy hơi giãn ra. Máu bắt đầu dồn thẳng lên tai tôi, và tôi cảm thấy một hơi ấm bắt đầu sinh ra trong tôi khi tôi quay người về phía trước lần nữa. Đôi chân tôi vẫn không thể nào co lại dù cho tôi cố vội vã bước đi.
Đây là lần đầu tiên tôi được ai đó tỏ tình, và tôi còn không biết phải nghĩ gì về nó. Rất lâu sau này, thỉnh thoảng tôi sẽ lại nhìn về khoảnh khắc này.
Việc người đầu tiên tỏ tình với tôi là con gái có lẽ đã đoán trước số phận của tôi.