“Em thường xử lý mọi chuyện nhanh chóng,” em ấy nói.
Khuôn mặt đang nhìn chằm chằm vào tôi đang hiện ra một biểu cảm hơi khác biệt so với nụ cười dễ chịu mà tôi vãn thường thấy. Một thứ bóng loáng, như kiểu giọt nước, đang chảy xuống hai gò má ửng hồng của em ấy.
“Xử lý ?” tôi hỏi, kìm nén lại sự ngạc nhiên ở bên trong người tôi.
“Vâng ạ. Có thể nói em là một người thực dụng hay là kiểu như em sẽ không mất ngủ vì những việc mà em không kiểm soát được ấy.”
Bóng đêm lại bao trùm lấy mặt em ấy. Nó như thể mặt trời đã lặn mất, và một thứ gì đó tăm tối đang dần xuất hiện từ đằng xa.
“Em không bao giờ nổi giận hay buồn bã quá lâu. Em chỉ là không thể làm được dù có cố đi chăng nữa. Cảm giác khá là tổn thương khi cảm xúc của chị không giống với người khác và mọi việc không diễn ra tốt đẹp. Nó thực sự rất đau đớn. Nhưng mà kiểu như trái tim em trở nên khô khan quá nhanh chóng. Lúc tức giận cũng vậy – Em không thể giận dỗi một ai đó quá ba mươi phút cả.”
Tôi đoán rằng ba mươi phút đúng là không lâu lắm thật. Cá nhân tôi thì, tôi có thể giận cả năm luôn, hay thậm chí là thêm một năm nữa.
“Em cảm giác như một ngày của em trôi nhanh hơn người khác,” em ấy nói tiếp. “Với cả, mọi người vẫn hay nói là em thường đi quá nhanh.”
“Chị không chắc rằng hai việc đấy có liên quan lắm…”
Em ấy có thể đơn thuần là một người thiếu kiên nhẫn. Tuy vậy, tôi vẫn ghen tị với việc em ấy có thể thay đổi nhanh chóng đến vậy. Tôi là kiểu người sẽ vương vấn và cố níu giữ mọi thứ, một điều kiện hoàn hảo để tạo ra những sự hối hận.
Giữa chúng tôi thậm chí còn không có nổi một cái bàn; chúng tôi hiện đang rất, rất gần. Đủ gần đến mức, nếu em ấy mà cúi xuống một chút, chúng tôi sẽ đang nằm đè lên nhau luôn mất. Đủ gần để tôi có thể nghe được tiếng kêu từ cơ thể em ấy khi đặt tay xuống sàn nhà.
“Đó là lý do vì sao, kể cả khi ánh mắt em vẫn còn đang hướng tới người khác mới đây thôi, nhưng mà giờ chúng chỉ tập trung vào mỗi chị, Sayaka-senpai.”
Đúng là hiện tại tôi đang hoàn toàn chiếm trọn tầm nhìn của tôi mắt màu hạt dẻ ấy. Tôi cố gắng hết sức để không phản ứng với thứ mà gần như là một lời tỏ tình vừa rồi. Vì tôi là người lớn hơn – đàn chị của em ấy – tôi cảm thấy một chút lòng kiêu hãnh và sự cứng đầu, như thể tôi phải chắc chắn rằng mình sẽ không là người đầu hàng trước vậy.
“Đó là những gì mà người ta hay nói là chuẩn bị rơi vào lưới tình,” tôi nói. Tôi đã từng cảm thấy nó trước đây, và tôi biết nó là gì, dù có hơi kiêu ngạo khi tôi lại đang nói với tư cách là người được nhận tình cảm đó.
“Ừ thì, em đoán rằng nó đúng là như thế thật. Nhưng mà như thế thì, em không biết nữa…hơi suồng sã.”
Gần như thế này, nó thực sự rất khó để né tránh ánh nhìn của em ấy. Mỗi lần chúng tôi mở lời, chất giọng bên trong chúng tôi lại tăng lên, và tôi đang dần cảm thấy khó thở.
“Nhưng mà, em không thể dừng được. Chị chỉ là rất rất…rất tuyệt đối với em.”
Cái từ vựng đó là đủ để khiến tôi lo lắng về điểm số của em ấy. Có lẽ nào đây là minh chứng cho việc tôi không nên dây dưa với một người đàn em ?
“Nếu phải nói là điều em thích nhất ở chị là gì, ờm. chắc là khuôn mặt của chị,” em ấy nói tiếp. “Khuôn mặt của chị là tuyệt nhất.” Đột ngột thấy xấu hổ, em ấy nhắm mắt lại, như thể đang cố gắng che giấu việc mũi của bản thân đã đỏ ửng đến mức nào.
“Cảm ơn…” tôi phải công nhận là trông em ấy loay hoay khá là dễ thương. “Chị có thể hiểu cảm xúc đó.”
Ngoại hình không phải là tất cả, nhưng mà chúng rất quan trọng. Tôi coi rằng việc khen vẻ ngoài của một người mà mình không biết rõ là một điều còn chân thành hơn là cố gắng giả vờ rằng bản thân biết được suy nghĩ bên trong của họ.
Để đáp lại, tôi nhìn em ấy với cùng sự chân thành mà em ấy đã trao cho tôi. Em ấy đang nhìn thẳng vào tôi, mặt đối mặt. Em ấy đã luôn như vậy kể từ lần đầu chúng tôi gặp nhau. Tôi thấy cảm kích vì điều đó, nhưng mà có một thứ khiến tôi phải tự hỏi.
“Khi em nói rằng cảm xúc của bản thân không kéo dài quá lâu – điều đó có bao gồm cả những thứ mà em thấy vui vẻ không ?”
Và liệu nó có bao gồm cả việc yêu một ai đó ?
“Có thể là có.” Liệu cái bóng dáng cô đơn lấp ló trong giọng nói nhỏ nhẹ của em ấy có phải do em ấy có thể mường tượng được một chút những gì sẽ xảy ra không ? Bóng đêm trên mặt em ấy lại càng nới rộng. “Và vì nó có thể không kéo dài quá lâu, vậy nên em nghĩ mình nên nói ra luôn bây giờ.”
Vào khoảnh khắc đấy, nó như thể em ấy đã trở thành cái bóng của chính tôi vậy. Nếu như chúng tôi là những vì sao, chúng tôi sẽ kéo quá gần tới nhau – đủ gần để một trong hai chúng tôi sẽ bị tiêu hủy. Có một biểu cảm cương quyết xuất hiện trên gương mặt và giọng nói của em ấy mà tôi chưa từng được thấy trước đây.
“Bởi vì, ngay bây giờ, em đã yêu chị rồi,” em ấy nói.
Và thế là, sau khi qua được một nửa năm hai đại học của mình thì tôi đã được một cô gái tỏ tình.
Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối tôi mới gặp phải một chuyện như này ?