“Anh là hội trưởng mới của hội học sinh.” - Kuze-senpai mỉm cười đầy hài lòng khi cất tiếng chào chúng tôi. “Anh chỉ muốn nói lại lần nữa là anh rất mong được làm việc chung với mọi người trong thời gian sắp tới.”
“Hẳn rồi.”
Lời nói của hội trưởng không có mấy sức nặng so với những gì ảnh dự tính, bởi bọn tôi đều biết anh ấy sẽ chẳng làm việc với chúng tôi nhiều mà thay vào đó sẽ để lại phần lớn công việc cho cả bọn giải quyết. Hội trưởng trước đã hoàn thành gần hết công việc của mình, và nhiệm kỳ hội học sinh mới sẽ bắt đầu kể từ hôm nay. Touko và tôi giờ đây cũng chính thức trở thành thành viên của hội.
“Touko đáng ra nên lên thẳng làm hội trưởng luôn cho rồi.”
“Uầy, em hài hước ghê.” - Kuze-senpai phẩy phẩy tay về phía tôi như muốn gạt đi câu đùa vừa rồi, dù thực chất tôi đâu có nói đùa.
Đó là vào tháng năm, và kỳ nghỉ tuần lễ vàng của chúng tôi đã kết thúc. Buổi bầu cử hội học sinh tổ chức vào đầu học kỳ mới đã diễn ra với kết quả là Kuze-senpai đã đắc cử vị trí hội trưởng. Nếu có ai đó hiếm khi nào thấy mặt ở hội học sinh mà vẫn đứng ra nỗ lực tranh cử, thì động cơ của người đó hẳn chỉ để làm đẹp học bạ, chuyện hiển nhiên mà. Thực chất, anh ấy thậm chí còn chẳng thèm giấu giếm vụ đấy chút nào.
Nói là vậy, bản thân tôi đã nghĩ Kuze-senpai sẽ đắc cử, bởi anh ấy dường như là một ứng viên có tiếng. Phần lớn đều là nhờ công Nanami Touko, người đã theo sau ảnh giúp đỡ công việc bầu cử; và phần lớn học sinh lại để ý đến cậu ấy nhiều hơn cả ứng viên thực sự. Touko nói cũng có nhiều người chú ý đến tôi, nhưng giả sử chuyện đó có là thật đi nữa, tôi chắc là đã không để ý.
Có vẻ như chẳng có ai quan tâm đến mục đích của Kuze-senpai, nhưng thật khó mà nói đó là chuyện bất thường. Nếu phải nói huỵch toẹt ra, thì dù hội trưởng có là ai đi nữa, phía nhà trường cũng sẽ chẳng có thay đổi gì đáng kể. Một hội trưởng nửa vời sẽ chẳng làm vấn đề mỗi cá nhân học sinh thêm xấu đi, cũng như một hội trưởng có năng lực cũng sẽ không tài nào khiến đời sống của họ dễ dàng hơn được. Hội học sinh không có đủ nhân lực để can thiệp vào các vấn đề thường ngày của học sinh. Và do hội trưởng có là ai cũng không quan trọng, thì thật khó để người ta quan tâm nhiều đến nó.
Xem xét đến toàn bộ yếu tố kể trên, thì có thể kết luận điều quan trọng nhất nhằm xác định ai sẽ là người nhận được phiếu bầu đó chính là ấn tượng đem lại của từng ứng viên. Tất cả đều là xem coi họ có đẹp trai phong độ hay xinh đẹp ưa nhìn, có nổi tiếng hay không, hay thậm chí là cái tên của họ có đặc biệt thú vị chăng.
Và khi nói đến những người hỗ trợ các ứng viên, đã có một người sỡ hữu nhan sắc đủ để thu hút ánh nhìn của mọi người. Ấn tượng đó đủ mạnh để giáng đòn quyết định cho cuộc bỏ phiếu. Chí ít, theo ý kiến của tôi, đó là lý do Kuze-senpai đắc cử vị trí hội trưởng.
“Hừm, vậy chúng ta chỉ có thêm hai thành viên mới năm nay à?”
“Hai em ấy còn hơn cả đủ nữa là. Đều siêng năng cần cù.” – Một trong số các anh chị khóa trên lần lượt nhìn tôi và Touko.
“Dù vậy, anh sẽ kéo một người mới đến hội vào năm sau! À thì, đó là nếu nó vào học ở trường này.”
“Đàn em của anh à, Hội trưởng Kuze?”
Touko và tôi quay sang nhìn nhau. Bản thân tôi có thể mường tượng ra một bản sao gương mặt vô lo vô nghĩ của hội trưởng đang đứng kè kè bên ảnh.
“Thế thì chúng ta không nên hi vọng làm gì,” – tôi nói.
Touko cười nhẹ. Cậu ấy không bao giờ cho phép vẻ thân thiện của mình bị phá vỡ. Hiểu rồi, tôi nghĩ thế. Cậu ấy chắc hẳn sẽ trở thành một Hội trưởng tốt.
“Sayaka-chan, Touko, chị nghĩ hai em sẽ có quãng thời gian dễ thở hơn năm sau nếu mời thêm mấy đàn em tham gia… À mà đó là nếu tụi em có,” – Một chị khóa trên lên tiếng khuyên. Tôi thắc mắc không biết có phải chị ấy không có đàn em nào tiềm năng để mời vào hay chăng. Có lẽ đa phần người ta sẽ không thấy hứng thú với hội học sinh trừ phi là để làm đẹp hồ sơ như đàn anh Kuze đằng kia.
Đó là lúc tôi nhận ra tại sao Touko lại thấy rất vui khi tôi đồng ý tham gia.
“Em chưa nói chuyện với đàn em nhiều… Còn cậu thì sao, Sayaka?”
“Tớ hồi trước học ở Sơ trung Tomosumi, nên không có đàn em khóa dưới nào của tớ đến đây đâu, đảm bảo luôn ấy.”
Bạn bè từ thời tiểu học còn ít để lại ấn tượng với tôi hơn nữa… tôi rất có thể còn chẳng thể nhận ra họ ngay cả khi có trông thấy. À mà có một người mà tôi không thể quên, nhưng nếu có là gì, tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ chẳng muốn bắt chuyện với tôi đâu.
“Tomosumi? Cái trường vừa là sơ trung vừa là cao trung ấy hả?”
“Ừm.”
Nếu cậu ấy biết nó, hẳn cậu ấy cũng rõ đó là loại trường nào. Thật bất thường khi một người chuyển đến một trường cấp ba khác trong khi đang theo học ở một trường liên thông cao trung. Dựa vào thái độ của cậu ấy, tôi biết rằng Touko đang thắc mắc tại sao tôi lại đến nhập học ở đây.
“Đi lại bằng tàu bất tiện lắm.” – Tôi dùng lại lời nói dối đã từng nói với bố mẹ. Rồi ghi chú trong tâm trí mình đã từng làm vậy nhằm đảm bảo sau này không lỡ lời mà phủ nhận câu nói dối ấy.
“Ồ, ra là thế…”
Sau lời đáp ngắn gọn đó, tôi không biết Touko đã thầm đoán bao nhiêu trường hợp. Mà cho dù cậu ấy có nhìn thấu lời dối trá đó của tôi, cậu ấy sẽ không bới móc gì thêm bí mật nơi tôi cả. Hệt như cái cách tôi sẽ không bao giờ dò hỏi chuyện thầm kín của cậu ấy.
Cứ như thể chúng tôi luôn lén nhìn nhau từ bên trong chỗ chốn an toàn của riêng mình, và tôi cảm thấy nghi ngại, gần như hoảng sợ, về việc liệu tôi có muốn mọi thứ cứ như thế mãi không. Tôi muốn trở thành gì với Touko? Tôi đang tìm kiếm điều gì giữa hai chúng tôi? Giá mà biết được đáp án, tôi sẽ không thể cứ đứng yên mãi được.
Hội trưởng và các anh chị năm hai trò chuyện với nhau. Và trong bầu khí đó thoang thoảng sự mong ngóng không lời rằng phải có ai đấy đứng lên pha trà cho mọi người. Ở tình huống thế này, những học sinh khóa dưới như Touko và tôi thường sẽ là người đảm đương việc đó. Cơ mà, nó không phải kiểu nghĩa vụ được chỉ định hay gì, thành thử một trong số chúng tôi thường sẽ bắt tay vào làm sau khi có sự thúc đẩy hay thỏa thuận ngầm.
“Hay chúng ta quyết bằng trò kéo búa bao đi?”
“Hả?”
Tôi thật sự không phiền khi tự mình pha trà, nhưng trong tôi có chút thôi thúc muốn thử làm chuyện gì đó như vầy với Touko. Tôi muốn hai chúng tôi hành xử như bạn bè, có thế thôi.
Nhưng phản ứng của Touko dữ dội hơn những gì tôi dự liệu. Bản thân cậu ấy dường như cũng rất bất ngờ, và vội vàng đưa ra lời giải thích như thể đang tránh mất mặt, “C-Chỉ là tớ dở trò kéo búa bao lắm.”
“Vậy à?” – Tôi tự hỏi bộ trò đó cũng có thứ gì gọi là dở hay giỏi nữa à.
“Ư-Ưm… Có lẽ là do tớ dễ đoán quá.”
Cậu ấy khẽ lắc lắc cổ tay, mỉm cười gượng gạo. Chẳng biết vì lý do gì, có thứ gì đó về nó làm tôi thấy cứ giả tạo sao ấy.
“À, giờ thì tớ thực sự muốn chơi trò đó với cậu rồi đó.” – Tôi thuận theo đáp. Nếu như cậu ấy đã muốn che dấu điều gì, thì tôi sẽ để cậu ấy làm vậy.
“Quá đáng à nha.” – Khóe môi nơi Touko giãn ra. Cậu ấy trông có vẻ hài lòng khi chầm chậm giơ nắm tay ra phía trước. Tôi chẳng thể đoán được cậu ấy sẽ ra gì khi quan sát cử động tay và bả vai. Và cũng đâu có phải mặt cậu ấy hiện lên hình cây kéo hay bao gì đâu. Cậu ấy không hề dễ đoán chút nào.
Nanami Touko vẫn là một bí ẩn với tôi.
Tôi chuẩn bị tay mình, đẩy nó ra phía trước. Ngay trước khi chúng tôi bắt đầu, Touko lơ đãng nhìn vào tay của mình.
“Kéo.”
Cánh tay Touko lên xuống yếu ớt.
“Búa.”
Lên rồi xuống, lên rồi xuống.
“Bao.”
Tôi ra bao, còn Touko ra kéo.
Chiến thắng…cho Touko, thế đấy. Tôi cẩn thận nhìn tay hai đứa để chắc chắn rằng: Tôi thật sự đã thua.
“Cậu đâu có chơi dở.”
Tôi không biết có phải cậu ấy chỉ đang khiêm tốn khi nói mình dở trò này không nữa. Vào lúc đấy, tôi hẳn trông lố bịch lắm. Ánh mắt Touko nhìn chằm chằm vào mấy ngón tay đang mở ra của tôi.
“Ờ…hoặc có khi cậu còn dở hơn cả tớ chăng, Sayaka?”
“Nói điều đó với vẻ mặt dửng dưng như vậy thì quá đáng lắm đấy…”
Tuy đã thắng, các ngón tay của Touko vẫn chỉ khép lại nửa vời, vẫn giữ dáng vẻ lúc ra kéo. Kế đó, cậu ấy rút tay lại rồi đứng lên.
“Trà đen được chứ?”
“Hử? Nhưng tớ mới là người thua mà.”
“Nghĩ lại thì, lần trước cậu đã là người pha trà rồi. Sao tớ có thể để cậu pha trà lần nữa được chứ.” - Touko khẽ cười rồi hướng đến chiếc ấm.
Thế thì, mục đích của việc vừa rồi là gì …? Bị bỏ lại đằng sau, bàn tay ra bao của tôi trơ vơ trong không trung, không có nơi nào để đi. Tôi ngần ngại không biết có nên ra giúp hay không, nhưng sau cùng tôi đã chọn ngồi lại quan sát cậu ấy.
Touko không tỏ ra nao núng chút gì khi quay người lại bắt tay vào pha trà. Cậu ấy làm việc nhanh nhẹn, nhưng tâm trí như thể đang để nơi đâu đó, cử động vô cùng máy móc. Tôi thắc mắc không biết lúc này đây nội tâm cậu ấy đang có xung đột về điều gì. Bề ngoài trông Touko vẫn như bình thường, nhưng có thứ gì đó khác lạ rất nhỏ nơi cậu ấy.
Chuyện cảm xúc ai đấy dính dáng đến trò kéo búa bao xem chừng không được bình thường, nhưng Touko rõ ràng không có ý định để ai thấy thứ đang làm cậu ấy bận lòng. Tôi chắc hẳn cậu ấy có lý do của riêng mình…nhưng tôi muốn cậu ấy chia sẽ những lý do ấy với tôi.
Tôi thật không biết tôi cần có gì để chuyện đó xảy ra. Niềm tin? Tình bạn? Hay là tình yêu?
Sau một hồi, Touko đã chuẩn bị xong trà cho mọi người và quay lại. Khi đã đặt các ly trà trước các anh chị năm hai, bao gồm cả Hội trưởng, cậu ấy hướng đến chỗ tôi, trao cho tôi ly trà nghi ngút khói kèm với nụ cười như thường lệ.
“Cảm ơn. Để lần sau tớ làm.”
“Ahaha…Tớ đoán là trò kéo búa bao không còn giá trị gì nhỉ.” - Touko khẽ lắc đầu. Cậu ấy ngồi xuống và đặt tay lên trán, rẽ rẽ phần tóc mái, rồi cất tiếng thở dài. Vào khoảnh khắc đó, tôi có cảm tưởng thái độ được duy trì cẩn trọng trước tới nay nơi Touko đã được nới lỏng một chút dù rất khẽ.
Đó là một khoảng hổng nhỏ mà tôi dám chắc rằng ai cũng sẽ dễ dàng bỏ qua nếu không luôn luôn chú ý đến Touko như tôi đây. Khi trông thấy nó, tôi biết ngay Touko thật sự đang che dấu chuyện gì đó. Tôi biết mà.
Tôi tiếp tục để ý đến Touko cho đến khi chúng tôi âm thầm hoàn thành xong công việc được giao trong ngày.
“Sayaka, tớ có thể nói với cậu một chuyện không?”
Sau khi đã dọn dẹp xong xuôi những đồ dùng chúng tôi bày ra, Touko mở lời với tôi như vậy. Cậu ấy mỉm cười, trở về với dáng vẻ thường thấy. Thế thì, bộ dạng lúc nãy là sao? Mà dù có là gì, thì nói chuyện với cậu ấy thế này vẫn dễ hơn.
“Được thôi.” – Tôi làm sao có thể từ chối lời mời từ Touko được chứ.
Chúng tôi cùng nhau rời khỏi phòng hội học sinh. Touko đi trước dẫn cả hai đến chiếc ghế dài nằm đằng sau tòa nhà hội. Đây đúng là nơi thuận tiện, do rất hiếm có người đi qua đây. Touko và tôi có thể ở một mình cùng nhau chỉ bằng cúi xuống dưới bức tường này.
Tôi phủi phủi chiếc ghế, thu gọn váy mình lại, rồi ngồi xuống. Lúc trước, tôi từng trông thấy ong bay lượn lờ gần phòng hội học sinh, nên giờ tôi toàn phải cảnh giác xung quanh hơn trước. Tôi chưa từng bị ong chích trước đây, thành thử tôi càng thấy sợ cái nỗi đau chưa từng trải đấy. Ngoài ra, cái tiếng vo ve phát ra từ đôi cánh đập vèo vèo của chúng lúc nào cũng khiến tôi khó chịu không yên.
“Thế này ngược lại với hồi trước nhỉ?”
Touko mỉm cười khi nhắc đến vị trí chúng tôi ngồi trên băng ghế lẫn việc ai đã mời ai. Hồi trước à, tôi trầm ngâm ngẫm nghĩ ngợi khi nhớ lại bầu trời đầy mây ngày hôm đó. Vị trí chúng tôi đúng là đang đối nghịch lại so với quảng thời gian lúc ấy.
Thứ duy nhất không đổi thay là khoảng cách giữa hai đứa.
“Có lẽ chúng ta nên xuống phố rồi nói chuyện với tách trà ở bên ha.”
Tôi không biết có phải Touko vô tình buột miệng nói ra câu đấy không bởi ánh nắng mặt trời vẫn mang hơi ấm trên tay chúng tôi ngay cả khi cả hai hiện đang ngồi trong bóng râm. Sức nóng hè sớm bắt đầu rọi chiếu xuống bọn tôi, không hề có lấy một thoáng gió mát nào ghé thăm hai đứa.
“Thế lần sau ta đi nhé.” – Tôi rất vui khi có được dành thời gian nhiều hơn bên Touko, nhưng tôi vẫn muốn tách biệt chuyện đi chơi khỏi kiểu tâm sự như này. “Thế, cậu muốn nói gì?”
Tôi có thể nghĩ đến ba chuyện mà Touko muốn nói. Không biết là cái nào ta. Nếu nó là thứ nằm ngoài dự đoán, tôi chắc sẽ khó lòng mà đáp lại được.
Touko nhìn tôi rồi quay về phía trước, ánh mắt cậu ấy cố tránh khỏi tôi.
“À thì, tớ đã luôn muốn hỏi cậu chuyện này. Sayaka…cậu đã từng ăn đồ ăn nhanh chưa?”
“………”
Qúa khứ mà tôi đã để lại đằng sau một lần nữa quay lại.
Trước khi tôi kịp nổi giận, thì tiếng cười lại bật ra trước tiên. “Cậu không phải người đầu tiên hỏi tớ câu đấy đâu.”
“Ồ.”
“Này, bộ tớ trông giống gái nhà giàu đến thế à?”
“Không ít cũng nhiều.”
Còn cậu thì sao, Touko? Tôi suýt nói thế, nhưng khi nhìn cậu ấy, cảm giác mang lại không phải như vậy. Touko trông cực kỳ thanh lịch, nhưng không mang dáng dấp của một người có địa vị cao. Nơi cậu ấy tỏa ra sự thân thiện dễ chịu cùng thái độ tốt bụng không thể chỗi cãi với mọi người xung quanh… Tôi không biết liệu đó có phải thứ bản thân tôi đang thiếu hay không.
“Vậy à… Chắc là do cách gia đình tớ nuôi dạy cùng những khóa học tớ từng tham gia.” – Đây không phải câu trả lời cho câu hỏi của Touko, nhưng đó là môi trường mà tôi được nuôi lớn. Đấy là cái nôi được trao cho tôi nhằm dẫn dắt tôi từ thuở còn thơ bé cho đến lúc trưởng thành. Tôi nào có thể chối bỏ sự thật rằng nó là thứ đã làm nên con người tôi ngày hôm nay.
“Khóa học… Hóa ra đó là cách mà cậu làm thứ đó cho buổi bầu cử hội học sinh à?”
“Ừ.” – Tận dụng thành quả có được từ việc luyện viết thư pháp, tôi đã viết đầy đủ họ tên của hội trưởng Kuze trên phông chữ lớn trong chiến dịch tranh cử. “Nếu cậu muốn tranh cử vào năm sau, tớ sẽ vui lòng làm thêm lần nữa”
Nanami Touko. Tôi chắc chắn sẽ viết đi viết lại tên cậu ấy vô số lần ở nhà trước khi bắt tay viết ra thành phẩm cuối cùng.
“Cậu thật đáng tin cậy.”
Khi Touko lên tiếng khen tôi, tôi cảm thấy việc học thư pháp cuối cùng cũng có ích. Tôi chắc hẳn những khóa học khác cũng sẽ có ý nghĩa theo cách tương tự, không sớm thì muộn. Tôi rất mong ngóng chúng xảy ra.
Touko, đôi mắt lúc này đang nhắm, mở mắt ra và lần lượt tạo hình cây kéo, búa rồi bao với đôi tay mình.
“Khi chơi kéo-búa-bao, phần lớn trường hợp người ta sẽ dùng cùng một trình tự, nhỉ?”
“Ừm…” – Tôi nhớ lại ván đấu của chúng tôi, vừa đồng ý. Tôi không suy nghĩ gì nhiều trước khi ra bao, hành động gần như thể tôi chỉ đang muốn chạm tới Touko.
“Tớ nghĩ chắc chẳng có mấy người sẽ thay đổi thứ mà họ sẽ ra trong trò kéo-búa-bao trước đối thủ của mình đâu. Mình cứ ra thứ mà mình thích nhất thôi. Với tớ, đó là kéo. Tớ cứ ra kéo ngay lập tức. Thật không hiểu tại sao?” - Touko giơ ngón trỏ và ngón giữa đang ghép thành hình cây kéo lên, nhìn chằm chằm vào khoảng trông giữa chúng như đang tìm kiếm điều gì đó.
Tôi thật sự không có câu trả lời cho câu hỏi của cậu ấy. Một chuyên gia ở lĩnh vực nào đó hẳn sẽ có lời giải thích hợp lý, nhưng rõ ràng là Touko không hề tìm kiếm lời giải đáp về mặt khoa học nào. Kế đó, cậu ấy xòe hết các ngón còn lại.
“Tớ nghĩ đáng ra mình nên ra bao thì hơn,” – cậu ấy lầm bẩm với mình như thế. Và ẩn chứa trong nụ cười ấy là một khoảnh khắc thoáng chút tự ti.
“Ý cậu là gì?”
“À, không có gì cả. Đừng lo.” - Touko rút tay lại.
“Nói dễ hơn làm đấy…”
Nếu cậu ấy cứ tiếp tục úp úp mở mở mọi chuyện như thế, vừa liên tục từ chối thẳng thắng tâm sự cho tôi nghe, thì tôi thà mong cậu ấy chôn chúng sâu hơn nữa, ở cái nơi nào đó không ai có thể thấy được. Thứ hạng của tôi sẽ gặp nguy nếu Touko xâm chiếm tâm trí của tôi thêm nữa. Nói là vậy, tôi không hề muốn tách xa khỏi cậu ấy chút nào.
“Xin lỗi,” - Touko nói với tôi. Tôi không thể khiến bản thân nói ra một lời đáp đầy thấu hiểu như 'không sao đâu' được, nên chỉ ‘Hừm’ một tiếng. Quãng thời gian im lặng kéo đến sau đó làm tôi nhớ đến tiếng vo ve phát ra từ đôi cánh của đám côn trùng đang bay đến.
“Vườn ở nhà cậu có trông như thế này không, Sayaka?” - Touko cuối cùng cũng tiếp lời, nhìn khung cảnh phía trước chúng tôi.
“Không, nó không lôn xộn như thế này.”
“Cậu nói, lộn xộn hả…”
“Và thình thoảng đám mèo cũng ra chơi nữa.”
“Mèo tuyệt nhỉ.” - Touko đã cắn câu. Vậy ra cậu ấy cũng thích mèo. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi biết giữa chúng tôi có điểm chung.
“Muốn đến nhà cậu dịp nào đó để vuốt ve mấy bé mèo quá, Sayaka.”
“Cậu lúc nào cũng được chào đón mà.” – Dừng ở đó, coi bộ tôi sẽ phải là người đề cập đến chuyện đấy rồi. “…Vậy, cậu thực sự muốn nói chuyện gì thế? Bộ nó khó nói lắm sao?”
Chúng tôi hiện giờ vẫn chưa vào chủ đề chính, nên tôi đành suy đoán dựa trên tâm trạng lúc này. Nanami Touko luôn tự tin vào hành động của mình, không hề rụt rè nhút nhát. Bầu khí thân thiện nơi cậu ấy tạo cho tôi ấn tượng đó, ít nhất là thế, nhưng có lẽ cậu ấy cũng có thời điểm bối rối hoặc do dự như bất cứ người bình thường nào. …Cơ mà, ý tôi là gì khi nói đến người bình thường vậy? Chẵng lẽ tôi thấy Touko đặc biệt đến mức vượt xa con người sao?
À, nhưng tôi cho rằng bản thân mình đúng là có nghĩ cậu ấy như thế thật, kể từ khi cậu ấy cướp lấy trái tim tôi từ cái nhìn đầu tiên hồi khai giảng. Tôi nghĩ cậu ấy là một người lúc nào cũng bước đi trước mình.
“Hừm… Không hẳn là thế, nhưng có thể cậu sẽ nghĩ nó hơi kỳ cục.”
“Hơi kỳ cục à…?”
Tôi không biết chính xác chữ ‘kỳ cục’ Touko nhắc đến là sao. Có lẽ đây là cơ hội tốt để tìm hiểu. Và nếu cậu ấy sắp nói gì là lạ, thì tôi cần cân bằng nó lại bằng cách thẳng thắn đáp lại.
“Nếu là vậy, tớ sẽ nghiêm túc lắng nghe. Dù gì thì, nghiêm túc cũng là thế mạnh của tớ mà.” – Một khi đã quyết rồi, thì tôi hoàn toàn tự tin vào khả năng giữ lập trường nhất quán của mình.
Touko nở nụ cười vui vẻ trước thái độ của tôi. “Tớ thích sự thẳng thắn nơi cậu đấy, Sayaka.”
“Cảm ơn.” – Ngay cả câu nói ‘thích gì về tôi’ thông thường thế này thốt ra từ cậu ấy cũng khiến con tim tôi đập rộn ràng như tờ giấy bay phần phật trước gió.
“Cơ mà, tớ không nghĩ đấy là chủ đề gì nặng nề đến thế đâu.” Touko cười gượng gạo — thứ khiến tôi nhớ đến hình ảnh hàng cây đang chống trọi trước cơn gió giật. Kế đó, cậu ấy đặt hai nắm tay lên gối rồi quay sang tôi cất tiếng. “Trước đây, cậu từng hỏi tớ liệu có lý do cụ thể gì khiến tớ muốn vào hội học sinh, phải không?”
Ra là chuyện ấy. Nếu thế thì viễn cảnh thứ hai tôi đoán là đúng.
Touko tiếp tục, “Điều tớ muốn làm ở hội học sinh là thực hiện một vở kịch.”
“…Một vở kịch?” – Lúc đầu, tôi không rõ mình có nghe đúng không. Hai vấn đề đó dường như không hề liên quan gì đến nhau, cho tới khi Touko giải thích.
“Ừm. Một vở kịch sân khấu được thực hiện bởi các thành viên hội học sinh. Tớ muốn làm nó vào lễ hội văn hóa.”
Hoàn toàn là một yêu cầu bất ngờ. Đúng như những gì cậu ấy đã nói lúc trước, đây quả thực là một chuyện kỳ lạ. Nếu có ai đó muốn thực hiện một vở kịch, thường thì họ sẽ tham gia câu lạc bộ kịch. Bộ trường chúng ta không có à
“Sao lại đóng kịch ở hội học sinh?” – Vậy thì, hẳn phải có lý do đặc biệt nào đó giải thích tại sao phải là do hội học sinh thực hiện.
“Bởi dường như nó đã từng là truyền thống.”
“Hử…”
Tôi tự hỏi chuyện đó cách nay đã bao lâu rồi và làm sao Touko biết về nó ngay sau khi mới nhập học. Tôi vốn đã có vài nghi ngờ sau cuộc nói chuyện ngắn này, nhưng trước hết, tôi nghĩ mình nên nghe hết những lời Touko định nói.
“Và cậu muốn hồi sinh lại truyền thống đó à?”
“Tớ sẽ không gọi nó kiểu đao to búa lớn gì như ‘hồi sinh’ đâu, nhưng…chỉ là, bộ cậu không muốn làm gì đó hoành tráng khi giờ đã ở trong hội học sinh sao? Nếu không, tớ có cảm giác tụi mình sẽ dành ra hai năm sắp tới không làm gì ngoài xử lý đống giấy tờ đấy.”
Touko đảo mắt nhìn sang phòng hội học sinh. Ngoài vụ bầu cử ra, đúng là chúng tôi chỉ làm mỗi mấy việc giấy tờ kể từ khi tham gia hội học sinh. Chắc trong tương lai sẽ có mấy việc hậu phương khác cần thực hiện, nhưng rõ ràng là Touko không hề hài lòng với chúng.
“Vậy chuyện này giống kiểu mấy câu lạc bộ thể thao có giải đấu ấy hả?”
“Tớ nghĩ nó cũng từa tựa thế. Có mục đích rồi thì chúng ta tìm gì đó để làm cũng dễ hơn mà.”
- Touko nói,
đầy tận tâm và dồi dào năng lượng; trông cậu ấy chắc hẳn không mang trong mình nỗi ám ảnh thầm kín nào đó đâu nhỉ.
Nói là vậy, tôi vẫn thắc mắc. Tuy lý do rất hợp lý, nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy cậu ấy đang cố làm điều gì đó với cách thức rất lòng vòng. Liệu có phải tôi quá nông cạn khi nghĩ cậu ấy ngay từ đầu đáng ra nên tham gia một câu lạc bộ thể thao nào đó nếu tất cả những gì cậu ấy muốn là đạt được mục tiêu?
“Tớ muốn cậu giúp trong vụ này, Sayaka. Vậy…cậu nghĩ sao?” – Nụ cười cùng chất giọng nhún nhường của cậu ấy đã tìm thấy câu trả lời nơi tôi.
Một vở kịch à? Lúc đầu tôi muốn từ chối. Kịch nghệ vốn dĩ không phải sở thích của tôi, và bản thân tôi nghĩ mình khó mà có được khao khát bước lên sân khấu khi chỉ có chút ít hiểu biết về nó. Bên cạnh đó, có là truyền thông hay không, tôi vẫn chẳng tài nào nhìn ra được mối liên kết giữa vở kịch với hội học sinh.
Tôi không biết điều này có nghĩa gì với Touko. Dẫu cách cậu ấy nói có phần bình thường, tôi ngờ rằng thực chất có ý nghĩa nào đấy rất to lớn nằm đằng sau mọi chuyện. Chẳng lẽ Touko cảm thấy tiết lộ bí mật là một dạng yếu đuối? Hay là cậu ấy không thể nói ra bởi chúng tôi chưa đủ thân thiết?
Dù có là gì, thì tôi vẫn thấy rất khó chịu. Nhưng đồng thời, bản thân tôi cũng phải thừa nhận niềm hạnh phúc khi là người đầu tiên Touko kể về mục tiêu của cậu ấy ở hội học sinh. Niềm vui thật lòng ấy biến tôi thành một sinh vật vô cùng đơn giản.
Tôi nào có thể nói với cậu ấy rằng mình sẽ từ chối trừ phi được nghe tường tận mọi chuyện. Nếu có là gì, biết được sự thật có khi còn khiến tôi sững sờ hơn trước.
Tôi bắt đầu trở nên hèn nhát rồi đấy.
Nếu đã là thế, thì tôi sẽ nhắm mắt làm ngơ trước những gì còn chưa rõ và chấp nhận bàn tay đang vươn ra với mình. Touko cần tôi giúp. Và tôi biết chắc là thế.
“Nếu đó là điều cậu muốn, Touko, thì tớ sẽ giúp.”
Với tư cách là một thành viên của hội học sinh, với tư cách là bạn, và… tôi giữ kín lý do còn lại khi cam kết sẽ hỗ trợ cậu ấy.
Phải rồi. Bản thân tôi cũng đang giấu cậu ấy nhiều bí mật mà.
“Cảm ơn cậu.”.
“Nhưng tớ trước giờ chưa từng diễn kịch lần nào, nên xem chừng tớ làm diễn viên không giỏi đâu đó.”
“Tớ cũng đâu có kinh nghiệm gì. Nên cùng nhau tập thôi.” - Touko nở nụ cười, một nụ cười nhẹ nhõm như trẻ con.
Hội học sinh sẽ bận rộn làm việc cho lễ hội văn hóa kèm theo những việc thường ngày. Ngoài ra còn thêm chuyện luyện tập cho vở kịch thì xem chừng đó sẽ là một nùi công việc cao đến chóng mặt. Tôi chẳng thể nào mường tượng ra được Kuze-senpai, người vốn dĩ đã không ló mặt ở hội học sinh phần lớn các ngày, sẽ chịu phê duyệt thứ gì đó sẽ biến thành rắc rối sau này. Và dựng một vở kịch chỉ với năm thành viên bọn tôi… Thật sự thì chúng tôi có thể dựng được gì chứ? Không thể tưởng tượng được viễn cảnh thực hiện nó với chỉ chừng này người, nhất là khi chúng tôi còn cần đến sự trợ giúp từ hậu trường.
Rất nhiều khó khăn đang chờ trên con đường hiện thực hóa giấc mơ của Touko.
“Chỉ tò mò thôi, nhưng trường chúng ta có câu lạc bộ kịch không?”
“Không có.”
Thậm chí cầu cứu cũng không thể luôn. “Nếu đã thế, chúng ta hẳn sẽ gặp khó trong việc chuẩn bị đạo cụ cho buổi diễn đây.”
Các giáo viên chắc cũng không giúp được mấy trong vụ này. Có lẽ đây là một số lý do khiến truyền thống này bị mai một, tôi nghĩ vậy. Trong lúc đó, Touko mỉm cười nhẫn nại vừa chờ đợi tôi. Rõ ràng là cậu ấy không định bỏ cuộc dễ dàng đến vậy.
Thế rồi, tôi quyết định nói ra lời đáp mà cậu ấy mong đợi nhất. “Được rồi. Cố gắng hết sức thôi nào.”
Tuy con tim tôi không hứng phấn gì mấy với vở kịch, nhưng nó lại rất vui khi có thể bày tỏ sự tận tâm đến Touko bằng mọi cách có thể.
Cậu ấy dịu dàng nhắm mắt lại, như thể rất hài lòng với lời đáp của tôi. “Ở bên cạnh cậu dễ chịu thật đấy, Sayaka.”
Tôi nghĩ cậu ấy đang khen tôi. Mắt tôi nhắm lại và cơ thể tôi cứng đờ tại chỗ khi tâm trí nghĩ về những lời ấy, mường tượng đến tiếng côn trùng vo ve trong không gian.
Dễ chịu…phải rồi.
Tôi cứ thắc mắc không biết từ cậu ấy thực sự định nói có phải là “hữu dụng,” không, nhưng có lẽ sự méo mó đáng thương ấy chỉ là thứ được đúc kết từ những gì tôi đã trải qua trong quá khứ.