Nói kiểu này nghe có hơi ngạo mạn, nhưng tôi là người đã luôn ở bên cạnh Nanami Touko.
Tôi nghe bảo rằng phòng hội học sinh kiểu cũ này vốn thuộc về câu lạc bộ thư pháp. Mỗi khi tôi tạm ngưng công việc và ngẩng đầu lên, mùi gỗ mà tôi đã làm quen suốt một năm qua cứ thế đánh thẳng vào mũi tôi. Tôi quay sang để kiểm tra nguồn gốc của mùi hương đó và thứ đánh động khứu giác tôi tiếp theo là hương thơm nồng nàn từ lá trà. Một đàn chị khóa trên tóc đen, vốn đang làm việc cùng tôi, đang đung đưa tới lui chiếc tách trên tay, quậy đều dòng nước chứa bên trong. Hơi nước nóng tỏa ra từ tách hòa quyện với những tia nắng xuyên qua căn phòng rồi dần dần tan đi như những đám mây mờ.
Kế đó, như thể vừa mới nhận ra điều gì, chị ấy ngừng lại rồi cất tiếng hỏi tôi. “Touko đâu rồi?”
Bản thân tôi, thấy khá hài lòng khi chị ấy hỏi về kế hoạch của Touko.
“À, cậu ấy có chút chuyện hôm nay…” – Tôi trả lời mập mờ như thế rồi quay sang phía cửa sổ. Chắc giờ cũng đang làm rồi ấy nhỉ. Cây cối xum xuê mọc xung quanh phòng hội học sinh như đang ban muôn phước lành của nó xuống nơi này, và ở đâu đó sâu trong những làn cây ấy, Touko đang đón nhận lời tỏ tình từ một cậu trai nào đó cũng khóa với chúng tôi. Mấy vụ tỏ tình thường xảy ra ở nơi đấy, chắc do được bóng râm cây cối và nhà cửa che chở, vừa tiện, lại còn ít người qua lại.
Không biết đã có bao nhiêu lời tỏ tình đã bị Touko từ chối ở chỗ đấy rồi nhỉ. Ít thì cũng phải mười, theo tính toán của tôi. Cậu ấy không hỏi nhờ ý kiến tôi lần này, nhưng cũng dễ để rút ra được kết luận đấy từ những lời đồn thổi dấy lên quanh trường… Tuy nhiên, đó có thể cũng chỉ là vì tôi đang nỗ lực tìm hiểu mọi thứ có thể về Nanami Touko.
Dẫu biết rằng Touko sẽ chẳng bao giờ chấp nhận bất kì lời tỏ tình nào, nhưng tôi lại chẳng thể yên tâm cho nổi. Tôi không thể mường tượng ra khung cảnh cậu ấy mà không có tôi ở bên, và tôi làm gì tưởng tượng thứ ‘có thể xảy ra’ đâu — Tôi vốn dĩ đã là người bạn đồng hành thường trực của cậu ấy trong thực tế, và tôi nào có muốn đánh mất đi vị trí đó.
Đã được một năm kể từ khi tôi quen biết Touko, và cảm giác rằng tôi hiểu cậu ấy rất rõ. Ít nhất là hơn hẳn những người cùng khóa hoặc những thành viên hội học sinh khác. Ai cũng đều có thể thấy rằng Touko là một người rất đáng ngưỡng mộ, nhưng tôi tin rằng chỉ duy nhất mình tôi trong trường là người đã nhìn thấy khía cạnh dễ bị tổn thương của cậu ấy, dẫu cho đó có khi chỉ là những giây phút thoáng qua. Lẽ dĩ nhiên, cậu ấy không hề muốn người khác biết được dáng vẻ yếu đuối của mình, chuyện thường tình mà. Touko có lý do để che giấu khía cạnh đó — một lý do rất hợp lý.
…Đã được một năm kể từ khi tôi quen biết Nanami Touko. Và trong khoảng thời gian đó, tình yêu tôi dành cho cậu ấy chỉ càng thêm sâu đậm.
Tôi chắc rằng mọi người xung quanh đều có chung cảm giác như vậy, cho thấy sức quyến rũ của Touko mạnh đến thế nào, cả trong lẫn ngoài. Bạn cùng lớp chúng tôi đều vây quanh cậu ấy, nên tôi có thể kết luận rằng cậu ấy rất có sức hút. Cậu ấy đã đánh cắp trái tim tôi ngay lần đầu gặp mặt, và chắc hẳn tôi không phải là người duy nhất.
Bởi lẽ đó, nếu có ai đó nói rằng chuyện Touko nhận được lời tỏ tình thường xuyên đến độ không khác gì cơm bữa thì cũng là lẽ thường tình. Mặc dù vậy, nó vẫn khiến tôi bận lòng, và đấy là lý do tôi luôn thấy nhẹ nhõm mỗi khi Touko xuất hiện trở lại hội học sinh không lâu sau đó.
Nhưng lẫn này, có thứ đã đổi khác.
Cậu ấy không đi một mình. Nắng và bóng trải dài xuyên qua cánh cửa đã mở rộng đủ để cho hai người ra vào. Tôi lướt nhanh qua danh sách thành viên hội học sinh, nhưng tất cả chúng tôi đều ở đó trừ mỗi hội trưởng. Và người còn lại rõ ràng là thấp hơn Touko, với đôi vai co lại vì lo lắng đặc trưng của một học sinh khóa dưới. Hình bóng người học sinh đứng cạnh Touko ấy bị ngược sáng, thành thử lúc đầu tôi không thể trông thấy gương mặt con bé.
Tôi chưa hề quên cô bé mình từng gặp hồi còn ở tiểu học.
Tôi vẫn chưa thể quên được Senpai, người tôi đã làm quen thuở sơ trung.
Sau khi gặp cậu ấy ở cao trung, tôi tin chắc rằng mình sẽ chẳng thể nào quên được Nanami Touko suốt phần đời còn lại.
Và cuối cùng, vẫn còn đó một người mà tôi sẽ không bao giờ có thể xóa nhòa khỏi ký ức mình.
Cô bé năm nhất tên Koito Yuu là đàn em mà tôi có ấn tượng nhất ở trường cao trung. Dáng người nhỏ nhắn, hơi tự ti về chiều cao có phần khiêm tốn của mình. Với mái tóc sáng màu được buộc thành hai bím, em ấy nói với chúng tôi rằng mình đến hội học sinh sau khi bị thầy chủ nhiệm dụ. Tuy có thái độ thụ động, nhưng con bé được cái là một người cần cù siêng năng, nên tôi nghĩ rằng chúng tôi đã tìm được cho mình một người hỗ trợ tốt.
Touko dường như cũng thích em ấy, điều làm tôi phải ngập ngừng một hồi. Tôi bắt đầu nghi ngờ rằng mối quan hệ giữa hai người họ không đơn giản chỉ là đàn chị với đàn em đơn thuần, nhất là sau cuộc nói chuyện một - một với chính chủ.
“Koito-san.” – Tôi gọi tên em ấy. Ngay lập tức, em ấy quay lại, lên tiếng chào đáp lại tôi, nhưng khi đến lại gần tôi rồi, con bé lại dỏng dác nhìn quanh như đang kiểm tra phía sau mình vậy.
Tôi cũng tò mò nhìn lại, nhưng tất cả những gì tôi thấy là con đường chúng tôi đang cùng đi và các dãy trường học nằm xa xa đằng sau.
“Nanami-senpai đâu ạ?”
“Tụi chị đâu phải lúc nào cũng ở cùng nhau.” – Vừa nói, tôi vừa cười nhẹ một chút .
“Touko sẽ đến đây sau.”
“Vậy ạ.”
Hai vai Koito-san rũ xuống, gần giống như thể em ấy thấy nhẹ nhỏm chút đỉnh. Có lẽ là vì em ấy không giỏi đối phó với Touko chẳng? Hay là bị cậu ấy lấn át nhỉ? Nhớ lại hồi mới nhập học cao trung, bản thân tôi cũng rụt rè khi nói chuyện với mấy anh chị khóa trên. Chưa kể đây còn là Touko mà chúng tôi đang nói đến, và việc đối mặt với cậu ấy có thể sẽ chẳng bao giờ là chuyện nhẹ đầu hơn chút nào.
Khi tôi mở cửa phòng hội học sinh với chiếc chìa khóa mượn từ phòng giáo vụ, Koito-san lầm bẩm, “A, vậy ra nó thường được khóa.”
Em ấy chưa bao giờ là người đến sớm nhất và dường như cũng chưa từng để ý đến mấy vụ chìa với khóa. À thì, con bé vẫn chưa là thành viên chính thức của hội học sinh mà — chỉ là người hỗ trợ thôi — nên nếu em ấy có chìa vào phòng kể ra cũng lạ.
Em ấy ngước mắt nhìn tôi, kèm theo nụ cười dè dặt. “Thật may có chị đến cùng em.”
“Không có chi.” -
Nói chuyện với đàn em khóa dưới luôn khiến tôi nhớ lại câu lạc bộ hợp xướng thuở sơ trung. Tôi nhớ rằng mình từng được mong đợi sẽ trở thành hội trưởng tiếp theo, nhưng đồng thời, tôi lại thấy mình không hợp với thân phận đó lắm. Bản thân tôi không có tố chất đảm nhiệm vị trí lãnh đạo - người sẽ cần phải vận động các thành viên lại với nhau. Thay vào đó, mong muốn được hỗ kiểu người có thể dẫn dắt người khác lẫn niềm vui khi được ở bên cạnh họ… rất có thể là lý do tôi bị thu hút bởi Touko.
Khi đã vào phòng rồi, tôi ngay lập tức bắt tay vào sắp xếp giấy tờ. Hiện giờ thì chúng tôi không có việc gì quan trọng, nhưng vào thời điểm này tháng sau, mọi thứ sẽ rất khác.
“Em xin lỗi, em lỡ tay pha trước khi hỏi rồi. Có được không ạ?” - Koito-san pha cà phê cho hai người bọn tôi, đưa tay mời tôi một cốc.
“Cảm ơn em.”
Khi tôi nhận rồi, em ấy ngồi xuống đối diện với tôi qua chiếc bàn. Dù nói rằng có hơi bực mình vì bản thân quá dễ bị lung lay, nhưng coi bộ em ấy cảm thấy thoải mái ở nơi mà thứ lung lay ấy dẫn đến. Có lẽ khung cảnh thiên nhiên thông qua lớp cửa sổ, nằm xa khuôn khổ của phòng học dãy lớp đã giúp em ấy bình tâm khi ở đây.
Tôi cẩn thận nhấp một ngụm cà phê nghi ngút khói. Cảm giác nóng hổi nơi đầu lưỡi thật bất ngờ. Nhưng càng chầm chậm thưởng thức, cái nóng ấy lại hóa thành hơi ấm. Sự ấm áp đó ghé thăm tôi vào thời điểm mùa xuân bung nở mạnh nhất, âm thầm xoa dịu con tim tôi, dù sự chênh lệch nhiệt độ nơi dòng chất lỏng đang trôi xuống cổ mình làm cánh tôi khẽ run run.
Hoài niệm thật. Tôi cũng từng rót cà phê cho các anh chị khóa trên hồi năm nhất. Dòng ký ức ấy giờ lại đang trôi nổi trên bề mặt đen óng như mực đang lúc tâm trí tôi hồi tưởng lại những phút giây đó.
“Nanami-senpai không phải là hội trưởng, đúng không ạ?”
“Hửm?”
Tôi ngẩng đầu lên trước câu hỏi bất ngờ từ Koito-san. Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, em ấy vội vàng nói rõ ý của mình. “Chỉ là, em chưa từng thấy hội trưởng đương nhiệm lần nào cả.”
“À, phải rồi… cũng đúng mà.” – Tôi nhớ đến nụ cười gượng gạo của Hội trưởng Kuze mà bật cười. Touko đúng là ra dáng hội trưởng hơn ảnh thật. “Anh ấy hiện đang bận chuyện câu lạc bộ.”
“Nhưng mà ảnh vẫn lên làm hội trưởng sao?”
“Chỉ vì các ứng của viên năm ngoái còn kém tin cậy hơn thôi.”
Nói trắng ra, mọi người xung quanh đã làm việc chăm chỉ để giúp đỡ anh ấy. Có được một Nanami Touko đi xung quanh vận động cho Hội trưởng Kuze hồi tranh cử hẳn đã để lại ấn tượng kha khá trong lòng mọi người.
“Nhiệm kỳ của anh ấy sẽ kết thúc vào tháng sau, nên chúng ta sẽ có cuộc bầu cử lại vào năm nay.”
“Ừm-ừm,” – em ấy hờ hững đáp lại. Mà tôi cũng không thực sự quan tâm người sẽ thành hội trưởng năm trước là ai, nhưng năm nay thì khác.
Như thể suy nghĩ của tôi bị trôi tuột ra ngoài, Koito-san cất tiếng hỏi điều mà tôi cũng đang suy nghĩ. “Chị Nanami là một ứng viên phải không ạ?”
“Phải.”-
Và nếu đó là điều Touko muốn, thì tôi sẽ ở bên cạnh cậu ấy.
“Còn chị thì sao, Saeki-senpai?”
“Chị sẽ hỗ trợ Touko.” – Tôi không muốn vượt qua Touko nhưng là sánh bước bên cạnh cậu ấy. “Chị mường tượng rằng tụi chị cũng sẽ cần đến sự giúp sức của em đấy, Koito-san.” – Dù việc này có phải là một phần nhiệm vụ của thành viên hội học sinh chính thức hay không cũng không rõ nữa.
“Ồ, phải ha. Thầy giáo em đúng là có nhắc đến.”
“Vậy em đã quyết định sẽ gia nhập hội học sinh chưa?”
Maki-kun, một học sinh năm nhất khác đến để quan sát và phụ giúp chúng tôi, đã thông báo rằng em ấy muốn trở thành thành viên hội học sinh. Và Hội trưởng Kuze cũng dõng dạc tự hào nói mình cũng đang tuyển mộ một đàn em vào nhóm, dẫu phải nói rằng tôi chẳng trông mong gì mấy vào bất cứ người nào anh ấy giới thiệu. Dù gì người xưa cũng từng nói, ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà.
“À, ừm…em thì kiểu kiểu chuyện ấy rồi cũng sẽ xảy ra ấy mà.” - Koito-san nói như thể em ấy không hề có chút kiểm soát nào về quyết định đấy vậy. Có khi do em ấy không giỏi đưa ra quyết định chăng. Nhưng lần nữa phải nói, tôi nghĩ không có mấy người xuất xắc trong lĩnh vực đó. Ngay cả bản thân tôi cũng không dám chắc về những quyết định cụ thể của mình nữa là. Và khi tôi nhìn về Touko, tôi bắt đầu nghi ngờ rằng lựa chọn cho chính mình không phải lúc nào cũng là quyết định đúng đắn.
“Ưm…”
“Có chuyện gì sao?”
Koito-san ngừng một nhịp. Sau khi liếc nhìn cửa sổ, em ấy bồn chồn lau đi vệt cà phê còn đọng lại trên môi. Vào lúc tôi chờ đợi, đầu óc mông lung không biết có chuyện gì, em ấy cuối cùng cũng mở miệng cất tiếng lần nữa. “Chị Nanami là kiểu người thế nào ạ?”
“Cậu ấy trông sao thì chính xác như thế thôi.”
Một câu trả lời vô thưởng vô phạt, nhưng cũng không phải nói dối. Touko thông minh, xinh đẹp, và thực sự toàn diện mọi thứ, lại chẳng hề nhát gan chút nào. Nếu chịu để ý chút đỉnh, ai cũng có thể thấy thế giới nội tâm thầm kín mà sâu sắc nơi cậu ấy.
“Thế cậu ấy như thế nào đối với em hả, Koito-san?” – Tôi hỏi ngược lại em ấy, có chút cay đắng trong đó. Trước câu hỏi ấy, trán Koito-san nhăn lại như đang ngẫm nghĩ, rồi cúi xuống nhìn vào cốc cà phê trong tay.
“Chị ấy ngầu, làm việc rất giỏi, xinh đẹp, và tốt bụng nữa.”
“Đúng như vậy đấy.”
Em ấy miêu tả Touko đúng như những gì bề ngoài cậu ấy thể hiện ra. Dù tôi phải đặt dấu hỏi ở vế ‘tốt bụng’ ở cuối — cậu ấy chắc chắn là thân thiện rồi, nhưng tôi không nghĩ Touko hiện tại có thời gian để tử tế với những người xung quanh đâu.
“Nếu em thật sự muốn hiểu cậu ấy hơn, sao em không tự mình đến hỏi luôn nhỉ?” – Dĩ nhiên, tôi biết Touko sẽ không bao giờ để lộ con người thật của cậu ấy như vậy cả. Cậu ấy thậm chí còn không định mở lòng với tôi. Nói đến đây tôi đúng là có chút thất vọng thật.
“Hừmm…” - Koito-san nhắm mắt lại rồi hừm một tiếng.
Nếu như Touko có bao giờ thổ lộ mọi thứ của bản thân, thì tôi chắc rằng cậu ấy chỉ làm điều đó với người không có hứng thú chứng kiến cậu ấy làm vậy. Một người sẽ không có tình cảm hay vỡ mộng khi nói đến Touko, dẫu cho ở bên cạnh cậu ấy.
Tôi tự hỏi liệu người đó có thật sự tồn tại.
“Có nhiều người không thực sự hiểu được con người mình nhỉ?” - Koito-san gượng gạo cười, nghe như thể em ấy đang nói đến chính mình.
Những lời đó của em ấy dường như chìm vào không gian im lặng nơi hội học sinh khi tôi âm thầm ngẫm nghĩ về chúng. Có gì mà tôi không biết về người tên Saeki Sayaka không? Tôi chắc chắn về động cơ và ước mơ của mình cho đến nay. Tôi không còn u mê trong tình yêu như tôi đã từng trong quá khứ, và tôi có thể thấy được người mà mình muốn trở thành.
Nhưng rồi bất ngờ thay, tôi nhận ra rằng, mình đã trở thành một người đơn giản. Tôi chỉ cho phép những điều khiến tôi quan tâm ở lại và gạt bỏ những thứ còn lại. Có thể đó là vì phần lớn bên trong tôi đang bị chiếm giữ bởi tình cảm tôi dành cho Touko. Nếu tôi một ngày nào đó truyền tải được cảm giác của mình đến với Touko, tôi chắc sẽ trở lại một phiên bản vô danh của chính mình.
Phải, một ngày nào đó.
Dẫu đã đi đến mùa xuân thứ hai của thời cao trung, một ngày nào đó đấy vẫn chưa nở hoa.
Tôi uống tiếp ly cà phê của mình cho đến khi nó chỉ còn một nửa.
Có lẽ do vẫn chưa thấy ai đến, Koito-san bắt đầu nói chuyện với tôi lần nữa.
“Bộ Nanami-senpai có việc bận hả chị?”
“Đó là cậu ấy nói thế, nhưng cũng có khi là có ai đó đến tỏ tình với cậu ấy nữa rồi,” – Tôi nói nửa đùa nửa thật.
“Chị có từng được tỏ tình chưa, Saeki-senpai?” - Koito-san khẽ nghiêng về phía tôi, vẻ mặt đầy tò mò.
Khi tôi nghe đến cụm ‘tỏ tình’, nửa đầu tôi nhói lên một cái nhẹ. Tôi không thể coi đó là một lời tỏ tình được nữa.
“Có thể nói là có.” – Kể từ khi vào cao trung, tôi cũng đã được người khác tỏ tình một hay hai lần nữa, tuy không thường xuyên như Touko. Đương nhiên là tôi từ chối bọn họ ngay lập tức. Họ thậm chí còn không phải là người mà tôi hay gặp gỡ, và cái tên cũng như gương mặt của những người ấy giờ đây hoàn toàn là hai chữ mù mờ.
“Ồ, em biết ngay mà.”
“Biết ngay gì?”
“Những gì em nói về Nanami-senpai cũng áp dụng được lên chị luôn nè. Chị cũng ngầu, luôn hoàn tốt thành công việc, và xinh đẹp nữa.” - Koito-san hớn hở nói lúc đầu rồi dần dần xấu hổ khi nói những điều đó trước mặt người em ấy đang nói đến. Em ấy tính cho qua vụ đó bằng cách đánh mặt lảnh tránh tôi mà cười gượng.
“Em không định nói rằng cũng chị tốt bụng sao?” – Tôi giở giọng trêu.
Koito-san vẫn tránh ánh mắt tôi mà nói. “Em xin lỗi.”
“Đùa thôi mà.”
Dù gì thì tôi cũng đâu tốt bụng đến thế. Nếu em ấy nói tôi như vậy, tôi chắc sẽ đáp là em ấy coi bộ không giỏi đánh giá người khác lắm.
Koito-san nâng ly cà phê lên môi rồi chợt dừng lại. Kế đó, em ấy quay sang tôi rồi hỏi. “Khi chị được tỏ tình ấy, cảm giác nó ra sao ạ?”
Con bé vẫn tiếp tục chuyện này à, tôi nghĩ bụng. Em ấy hứng thú với chủ đề lãng mạn hơn những gì tôi tưởng. Nhưng thêm lần nữa — tôi chấn chỉnh lại mình. Bản thân tôi không biết nhiều về Koito-san. Khi nói đến người đàn em này, tôi chẳng thể phân biệt nổi đâu là những thứ tôi nghĩ và đâu là những thứ tôi không ngờ đến.
“Mâu thuẫn.”
“Mâu thuẫn ấy ạ?”
“Để làm sao đưa ra lời từ chối tốt nhất mà không làm tổn thương đến tình cảm của họ.”
Kinh nghiệm bản thân đã dần dà khiến tôi có thái độ này.
Koito-san mỉm cười nhẹ nhàng. “Chị tốt bụng thật đấy.”
“Chị chỉ đang tôn trọng, chỉ thế thôi.” – Tôi tôn trọng cảm xúc quan tâm đến một ai đó, bởi những tình cảm ấy giờ đây đang thúc đẩy từng bước tiến của tôi. Tôi biết quá rõ sự bồn chồn và giằng co đi kèm với lời thổ lộ, vậy nên tôi không thể quá thẳng thừng được. Ngay cả khi tôi không thể đáp lại tình cảm của họ, chí ít tôi vẫn muốn trả lời theo cách không khiến những cảm xúc đó như đang bị chà đạp.
“Chị có thích ai không ạ?”
“Bí mật nhá.” – Dù nó thế không khác gì thừa nhận mình có, nhưng tôi vẫn vạch ra ranh giới để nói rõ điều đó.
“Còn em thì sao? Có người thương chưa?”
Tôi lên tiếng hỏi, lòng thầm chắc rằng em ấy sẽ hứng hờ đáp lại, như cái cách tôi trả lời, nhưng khi nghe thấy điều đó, đôi môi Koito-san mím chặt lại. Em ấy cau mày không vui một thoáng rồi trả lời với chất giọng vô hồn.
“Em không có.”
“Vậy à.”
Tôi không biết em ấy có rõ bản thân đang trưng ra vẻ mặt gì không. Sao ánh mắt em ấy trông như đang cầu xin, như thể đang lạc bước ở một vùng đất xa lạ vậy?
Buồn bã khi không có người mình thích thật là một góc nhìn mới đầy thú vị. Vào lúc đó, bất ngờ của tôi trước phản ứng của em ấy đủ để khiến tôi cảm thấy rằng em ấy quả là một đàn em khá vui.
Nhưng chẳng mất bao lâu để tôi xem xét lại toàn bộ mọi quan điểm của mình.
Kể từ cái ngày Touko chọn em ấy.
Chuyện đó diễn ra vào thời điểm cuộc bầu cử hội học sinh diễn ra một tháng sau.
Hội trưởng Kuze đến để kết thúc nhiệm kỳ đồng thời chuyển giao nhiệm vụ của mình. Cùng lúc ấy, chúng tôi bàn với nhau về cuộc bầu cử sắp tới, và vào cái lúc tôi vừa định chuyển chủ đề sang những gì mà tôi và Touko sẽ làm thì tôi chợt nghe thấy Touko gọi tên ai đó.
“Chị cần một ‘người đề cử’, cùng chị vận động cho cuộc bầu cử sắp tới. Chị muốn nhờ em đảm nhiệm việc đó, Koito-san?” – Giọng Touko nhẹ nhàng, không hề có bất kì động cơ thầm kín nào ẩn sau.
Tôi nghĩ mình còn ngạc nhiên hơn cả Koito-san, người vừa được nhờ vả. Một cú sốc nhói lòng, như thể Touko bất thình lình nói trôi chảy một thứ ngôn ngữ mà tôi chừa từng nghe thấy bao giờ. Cậu ấy không nhìn về phía tôi. Cậu ấy đang nhìn thẳng về Koito-san.
Vào lúc đó, tôi không phải là người đứng bên cạnh Touko. Giọng của hội trưởng và Maki-kun, vốn đang ở gần đó, cũng không còn vang đến tai tôi nữa.
Suốt đời mình, tôi đã luôn bất lực trong việc làm quen với những điều bất ngờ. Tôi nghĩ mình thường nhanh chóng hiểu được vấn đề một khi vượt qua được cú sốc, nhưng lanh lợi cũng có nghĩa là phải nhận thức rõ hơn về những chuyện đang xảy ra xung quanh. Con người thích nghi với môi trường của họ, dẫu là tốt hơn hay xấu đi. Có lẽ, bản thân tôi cũng vậy, đã mềm mỏng hơn khi ở bên cạnh Touko.
Bộ tôi thiếu sót thứ gì đó cần thiết để Touko chọn tôi sao?
Có phải tôi đã bỏ bê điều gì chăng?
Hay là…
Chính Touko mới là người đã thay đổi?
Tôi từng tự tin rằng mình là người quan sát kỹ Touko hơn tất thảy ai khác. Nếu một sự đổi thay như thế diễn ra với cậu ấy, con tim tôi mách bảo rằng tôi có thể đã bỏ lỡ nó. Ngay cả khi tôi không nhận ra ngay lập tức đi nữa, thì theo thời gian tôi hẳn cũng sẽ nhìn ra, và do tôi hiện giờ vẫn chưa thể làm được điều đó, nên nó chắc chắc chỉ vừa mới xảy ra dạo gần đây.
Dạo gần đây. Cách nay không lâu sao. Nếu có thứ gì đó làm thay đổi Touko, thì…
Tôi run rẩy nhìn Touko rồi đến Koito-san.
Koito-san vẫn không thể trả lời, nhìn chằm chằm Touko như đang cố hiểu ý định của cậu ấy.
***
“Chị không biết là em sống ở đây đấy, Koito-san.”
Khi tôi dạo một chuyến quanh tiệm sách sau giờ học, tôi được chào đón bởi một gương mặt thân quen. Đàn em của tôi, người giờ đây đã chính thức trở thành thành viên hội học sinh, đang ngồi ở phía sau quầy thu ngân.
“Còn mặc đồng phục thì chắc em hẳn phải vội lắm nhỉ.”
“Em phải tiếp quản quầy tính tiền ngay khi về đến nhà mà.” - Koito-san gượng cười. Kế đó, mặc lấy bầu khí của một nhân viên cửa hàng, em ấy thêm vào, “Chị cứ thong thả.”
Khi tôi rời khỏi quầy và dạo quanh khu sách bìa mềm, tôi thình thoảng thoáng thấy bóng dáng Koito-san. Em ấy ngoan ngoãn ngồi đó, hệt như lúc ở hội học sinh vậy. Cái cách em ấy ngồi vẫn đem lại cho tôi cảm giác em ấy vẫn còn hơi trẻ con. Cảm tưởng như tôi có thể trông thấy phần chưa trưởng thành của em ấy — kiểu em ấy sẽ gặp khó khi ra sức làm việc giúp đỡ người khác vậy.
Đó có lẽ là thứ mà người khác gọi là ghen tị.
Buổi bầu cử hội học sinh diễn ra suôn sẻ, kết quả là Touko trở thành hội trưởng mới còn tôi là hội phó. Dẫu tôi có giúp, nhưng tôi cũng nghĩ Koito-san đã làm việc cật lực. Bài phát biểu tranh cử của em ấy, tôi cho rằng cũng khá hay.
“………”
Tôi nghĩ kết quả cũng sẽ như vậy nếu tôi là ‘người đề cử’ của Touko.
Nhưng Touko đã chọn Koito-san.
Đương nhiên, cậu ấy có toàn quyền làm theo ý mình. Về mặt lý trí, tôi biết mình quá tự phụ nếu cứ mong đợi mọi thứ xảy ra theo đúng ý mình. Dẫu vậy, vẫn có gì đó khiên tôi bức bối trong lòng. Touko đã đưa ra cho tôi nhiều lý do cậu ấy bổ nhiệm Koito-san vào vị trí đó. Tât cả nghe qua đều xuôi tai và có vẻ đã được tính toán kỹ lưỡng. Rõ ràng là cậu ấy đã cẩn thận lựa chọn ngôn từ để làm cho chúng nghe như vậy thật.
Nhưng việc Touko cẩn thận đến vậy, nghĩa là cậu ấy có thứ gì đó muốn che giấu. Và thứ muốn che giấu đó lại chính là lý do thực sự lý giải tại sao cậu ấy chọn Koito-san thay vì tôi.
Thật không thể tin được.
Tôi chỉ là không thể hình dung nổi điều gì ở Koito-san đã thu hút sự chú ý của Touko nhiều đến vậy, dẫu cho có quan sát người đàn em lớp dưới này của chúng tôi bao nhiêu lần đi nữa. Không biết em ấy trông như thế nào trong ánh mắt của Touko.
Dù vậy, Vừa nghĩ, tôi vừa nhìn quanh hiệu sách chật chội, con người kết nối với nhau qua những cách không ngờ tới.
Tuy Koito-san có lẽ không nhớ, nhưng tôi vẫn dễ dàng nhớ lại cái ngày tôi ghé vào hiệu sách này để tìm một cuốn sách của Hayashi Renma. Tức có nghĩa là bé gái sơ trung tôi bắt gặp hôm đấy chính là Koito-san. Trông em ấy không lớn hơn mấy so với lúc trước nhỉ?
Có thể tôi đã cao hơn em ấy, nhưng bên trong thì không trưởng thành được nhiêu. Tôi đã từng yêu một người, chìm đắm trong thứ cảm xúc đó, và giờ đây lại thấy ghen tị và bối rối. Tôi cho rằng thứ duy nhất thay đổi ở đây là cuốn sách tôi đang cầm trên tay. Thay vì lựa chọn những tựa sách nhằm gây ân tượng với người khác, tôi đã lấy ra cuốn mà tôi muốn đọc.
À không… Tôi cho rằng, hồi đó tôi thật sự muốn trở nên giống như Senpai. Những xúc cảm thoáng qua đó đều là chân thật, tuy tôi không dám đảm bảo điều tương tự có thể áp dụng với tình cảm Senpai dành cho tôi.
“Cho chị mấy cuốn này?”
Khi tôi mang sách đến quầy, Koito-san đứng thẳng lên như vừa thoát khỏi cơn mê. “Cảm ơn chị nhiều ạ.” Em ấy tò mò nhìn bìa các tựa sách tôi vừa đưa.
“Luận văn ạ?”
“Chị không thích truyện giả tưởng lắm.”
Tôi nhớ đến lời nói dối tôi đã kể, lòng mông lung không rõ liệu lời nói dối ấy có mang lại hạnh phúc cho ai không.
“Vậy, con gái của người bán sách thường đọc gì vậy?”
“Hừm… Phần lớn thì em thích thể loại trinh thám và khoa học giả tưởng.”
Trinh thám à? Làm tôi nhớ đến một góc tủ sách ở nhà.
“Touko thường hay đến đây, phải không?”
“Dạ?” - Koito-san sững người trong một thoáng, như thể chủ đề nói chuyện mới đổi ấy làm em ấy bất ngờ vậy.
“À vâng, thỉnh thoảng,” – em ấy trả lời thế vừa tiếp tục làm việc. Tôi tưởng chừng có thứ gì đó thiếu thiếu trong hành xử của em ấy. Như kiểu chất giọng vô cảm…hay như cách em ấy cố che dấu không để tôi phát hiện ra.
“Touko thích loại sách nào thế?” – Rốt cuộc tôi cũng hỏi, nhưng nó gần như đang tọc mạch thì đúng hơn. Không biết Koito-san nhận ra ý định của tôi đến mức nào.
“Để xem nào. Chị ấy thường mua sách tham khảo…và gần đây cũng hay lấy mấy cuốn tiểu thuyết bán chạy nữa.”
“Ừm-hưm…” – Những thứ đấy tôi đều biết trước cả khi hỏi rồi. Nhưng Koito-san và tôi thường chuyển hướng cuộc trò chuyện sang Touko mỗi khi chúng tôi ở cùng với nhau. Chắc là bởi Touko là điểm chung mà cả hai chúng tôi đều có, dù tôi bắt đầu nghi ngờ rằng mọi thứ chỉ có là thế thôi chăng.
Tôi trả tiền mấy cuốn sách rồi cầm lấy chiếc túi giấy. Sau khi cất chúng vào trong cặp rồi, tôi quay người lại với Koito-san.
“Hẹn gặp em ngày mai.”
“Vâng ạ…”
Chúng tôi trao nhau những lời chào hời hợt rồi chia tay.
Tiến về phía cửa ra, tôi hít một hơi dài, lấp đầy lồng ngực mình bằng bầu khí khô ráo nơi cửa tiệm chật chội đầy giấy sách. Ra đến bên ngoài, chào đón tôi là tia nắng ấm áp, chiếu xiên của vầng mặt trời đang dần lặn đi. Khi thứ ánh sáng đó từ từ nhuộm lấy những mái nhà của thị trấn, sự ghê tởm bản thân nơi tôi cũng chầm chậm thấm dần vào. Tôi đang làm cái gì với đàn em mình thế này?
Tôi tăng tốc nhịp chân mình, như đang trốn chạy khỏi hình ảnh một đàn chị khó chịu mà tôi đã trở thành. Nhưng tại sao, tôi tự hỏi, tại sao ánh hoàng hôn đổ bóng sau lưng lại càng khiến tôi cảm thấy khó chịu hơn vậy?
Tôi về nhà, vào phòng mình, rồi lấy ra cuốn sách mới mua. Xé bọc kính bao bên ngoài, tôi tiến đến giá sách của mình. Những cuốn tiểu thuyết không hợp sở thích tôi vẫn còn nằm ở chính nơi tôi đã đặt nó lên giá. Tôi đặt ngón tay lên gáy sách, nửa hờ kéo nó ra, rồi vừa cân nhắc lại vừa buông tay. Tôi đã không đọc chúng kể từ ngày để chúng lên đây. Tôi không thích truyện giả tưởng.
Có lẽ tôi không hề thực sự thay đổi so với hồi sơ trung. Tôi vẫn đang làm hết sức, đến tận xương tủy vì người mà tôi quan tâm. Đúng như từng từ nó biểu thị đấy, tôi sẽ nghiền xéo cái thân này ra cho đến khi tan biến hoàn toàn.
Nhưng tôi lại chẳng thể nghĩ ra bất cứ thứ gì khác để làm cho cậu ấy cả — cho Touko.
“…Không, e rằng đó là nói dối.”
Có một thứ tôi có thể làm cho cậu ấy. Chỉ là tôi không muốn nghĩ về nó.
Tôi ngồi xuống mép giường rồi nhìn bộ đồng phục tôi đang mặc.
Dạo gần đây tôi chẳng thể bình tĩnh nổi, và đó không phải là chỉ vì Touko. Tôi cứ bị cảm giác hoảng loạn như thấy bản thân đang một thân một mình đứng ở nơi xa lạ nào đấy bất thình lình ập tới.
Koito Yuu. Có thứ gì đó về em ấy.
Không cần biết đó là gì, tôi có linh cảm rằng nó có ảnh hưởng rất lớn đến Touko, và đồng thời, nó thậm chí còn có thể rung chuyển gốc rễ thế giới quan của tôi nữa là. Nói cường điệu là thế, nhưng tôi cảm thấy có thứ gì đó lớn lao sắp xảy ra.
Nanami Touko đang thay đổi. Tôi không biết liệu bản thân Touko có nhận ra hay không, nhưng đối với một người luôn dõi theo cậu ấy gần hơn bất cứ ai khác thì chuyện đó chẳng có gì là khó. Những thay đổi ấy vẫn còn ẩn dấu và vô cùng nhỏ nhặt, nhưng do giờ đây đã bắt đầu, chúng chắc chắn sẽ lớn dần lên. Dẫu tôi không thể đảm bảo những chuyển biến đó sẽ đem lại kết quả gì tốt đẹp, nhưng Touko, người đã luôn kiên định và bất biến kể từ khi tôi gặp mặt cậu ấy một năm về trước, đã bắt đầu thay đổi.
“………”
Và thứ thay đổi cậu ấy rất có thể là sự hiện diện của Koito-san.
Tôi thật không biết Touko nhìn thấy gì nơi Koito-san.
Những giả thuyết mà tôi chẳng muốn nghĩ tới cứ thể lướt ngang qua đầu tôi. Chắc không phải thế… Tôi nghĩ, nhưng khi xem xét các dấu hiệu đang chính xác chỉ thẳng đến một hướng, tôi tự hỏi mình nên tốt nhất tiếp cận mọi thứ như thế nào từ điểm này.
Tôi không nghĩ Touko cứ như bây giờ là tốt. Nhưng tôi thấy sợ trước tình cảnh liệu mình có thể ở bên Touko nữa không một khi cậu ấy đã mất đi sự ám ảnh bấy lâu. Tuy tôi cầu mong cậu ấy sẽ thay đổi vào một ngày nào đó, nhưng tôi không có đủ dũng khí để đẩy nhanh ngày đó đến và thay vào đó là chọn cách im lặng sánh bước cùng cậu ấy. Coi bộ, đó là điều tốt nhất tôi có thể làm.
Tiếp nhận một thứ nhanh nhạy cũng có nghĩa là trở nên hèn nhát.
Khi tôi ngẫm nghĩ về những điều bà tôi từng nói, tôi vươn tay ra và bẻ cong nó, cố đẩy những ngón tay ra xa người mình nhất có thể.
Thật sự không có mấy điều về bản thân tôi mà tôi không hiểu.
Ngay cả những giới hạn cũng có thể dễ dàng nhận ra nếu tôi chú ý đủ kỹ.
Sau ngày hôm đó, vào lúc mùa hè đang đến gần, Touko chợt gọi em ấy bằng tên.
Nó diễn ra vô cùng tự nhiên, đang lúc chúng tôi làm những việc thường ngày ở hội học sinh. Vào khoảnh khắc tôi nghe Touko nhanh nhảu gọi, “Yuu,” – giọng nói của cậu ấy như đâm xuyên qua tai tôi, làm dạ dày tôi quặn lại. Koito-san đáp lại cậu ấy không chút rụt rè, thậm chí còn không buông tay khỏi công việc.
Mồ hôi túa ra trên lưng tôi.
Tôi nhớ lại cái hồi tôi lấy hết dũng khí để gọi Touko bằng tên khi cả hai còn đang học năm nhất.
Nhưng lời gọi ấy giữa hai người họ trôi đi vô cùng dễ dàng, khác xa niềm vui tôi từng cảm thấy trong lòng, niềm vui như thể tôi vừa đào được vàng vậy. Chuyện này xảy ra khi nào? Thế này nghĩa là sao? Vô vàn vô vàn câu hỏi cuộn trào trong tâm trí khiến tôi chết sững tại chỗ.
Khi Doujima-kun, một thành viên khác trong hội học sinh chỉ ra điểm đó, Touko chỉ đơn thuần trả lời rằng, “Chị nghĩ xưng hô thân mật hơn chút cũng đâu có hại gì, đúng không?”
Ngay cả Manaka và Midori cũng được Touko gọi bằng tên. Nên nó thực sự không phải vấn đề to tát gì. Hay là có?
“Vậy thì… chị cũng gọi Koito-san bằng tên nhé,” – Tôi ương ngạnh đề nghị. Tôi muốn cho em ấy thấy rằng được Touko gọi bằng tên không có gì đặc biệt cả.
Lòng tôi thắc mắc không biết Touko đang trưng ra vẻ mặt gì. Tôi sợ đến mức không dám nhìn, và tầm mắt nơi tôi hẹp lại.
“Vâng. Chị cứ tự nhiên.” – Ánh mắt Koito-san mở to trước sự chuyển biến đột ngột vừa rồi.
Đối mặt với dáng vẻ đó của em ấy, cơn hoảng loạn trong tôi dịu đi một chút. Tôi rút lại lời nói rồi hít một hơi thật sau cố trấn tĩnh bản thân. Xong xuôi đâu đấy, tôi lại lùi mình ẩn náu.
Tuy không có gì trong tôi mà tôi không hiểu, nhưng những thứ tôi không hiểu lại bắt đầu gia tăng xung quanh. Cô bé đàn em mà tôi vốn chỉ coi là chăm chỉ lúc đầu giờ đây đã trở thành một bí ẩn, mờ mịt tựa đầm lầy.
Dựa theo tất cả những gì đã xảy ra thời gian qua, tôi nghĩ rằng mọi thứ hiện tại vẫn ổn.
Nhưng đồng thời, tôi cũng cảm thấy hiện trạng này sẽ không duy trì được lâu.
Nếu tôi cố nhớ lại chuyện tiếp theo diễn ra khi nào, tôi chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Có lẽ chúng tôi không nói với nhau lời nào, hay nó xảy ra giữa lúc mơ màng. Dù có là gì, Koito-san và tôi đều ở đó.
Hai người bọn tôi ở riêng với nhau tại phòng hội học sinh. Tôi ngồi đấy, giải quyết đống công việc như thường lệ trong khi Koito-san chuẩn bị trà.
“Cảm ơn em,” – Tôi lịch sự nói rồi đón lấy chiếc ly. Tôi không nhấp một ngụm ngay mà giữ khư khư nó trong lòng bàn tay như thể đang níu kéo hơi ấm này lại. Koito-san ngồi xuống đối diện tôi. Em ấy nhấp liền một ngụm rồi khẽ thở dài một tiếng.
“Làm đàn em coi bộ khổ nhỉ.”
“Chẳng phải năm trước chị cũng thế sao?” - Koito-san mỉm cười. Cũng đúng. Có nói gì thì phần lớn quãng thời gian tôi ở cao trung tới nay cũng là dưới thân phận đàn em năm nhất. Chỉ là nó không thực sự cảm thấy như vậy, có lẽ là do năm hai của tôi có phần đáng để kể hơn.
Khi tôi nói đáng để kể hơn, thì ý tôi là năm nay là một năm đầy căng thẳng, có nhiều những trải nghiệm mới. Đương nhiên, không phải tất cả chúng đều tích cực. Những thứ tôi có được kể từ khi làm quen với Koito-san rõ ràng không hoàn toàn là màu hồng.
Nhưng rồi tôi để ý thấy vẻ mặt đàn em mình xuống sắc như có cái bóng đang phủ trên người vậy. “Có chuyện gì à?”
Em ấy đang cố che dấu vẻ yếu đuối của mình, hệt như cái cách Touko đã từng làm trong quá khứ…tuy đó có thể chỉ là bản chất con người. Em ấy sẽ không cho phép con người mà em ấy cho là yếu đuối bộc lộ ra bên ngoài.
Bởi vậy, để đáp lại câu hỏi của tôi, Koito-san chỉ mỉm cười nói rằng, “Không, không có chuyện gì đâu ạ.”
Con người trước của tôi hẳn sẽ mặc kệ cho qua kèm thêm câu “Vậy à.” Nhưng lần này, dù không hiểu rõ chính xác tại sao, tôi có cảm giác như thể mình không thể trốn chạy trước điều đang diễn ra trước mắt. Touko và Koito-san đã bắt đầu tiến bước sẵn rồi. Có khi tôi chỉ muốn thu hẹp khoảng cách vốn đã thành hình giữa bọn tôi vào một lúc nào đó, dẫu chỉ là một chút.
Và điều quan trọng nhất, là vào thời điểm đó, tôi là đàn chị của em ấy.
“Là về Touko hả?”
Đó có lẽ là tất cả những thứ tôi nghĩ có thể khiến Koito-san bận lòng. Bên cạnh đó, tôi cho rằng đây có thể là thời cơ để nắm bắt chút ít về việc
Koito-san đã bó buộc Touko cách nào.
Mà có khi tôi nói điều đó ra cũng là vì tôi biết em ấy đang có cảm giác giống mình.
Con người ta hành xử như thể họ không thấy bản thân mình trong vấn đề, nhưng thực chất, họ lại rấy hay áp đặt cái tôi mình vào. Khi một người đánh giá một người khác, họ thường dùng chính họ ra để làm thước đo so sánh. Con người thì ai cũng quá quen với dáng vẻ của bản thân mà.
Koito-san không trả lời. Tôi dõi theo khóe môi em ấy rũ xuống đầy ảm đảm, rồi bất thình lình đánh bạo nói. “Em thấy vui vì tìm được người mình thích, nhưng rồi lại đắn đo vì khoảng cách giữa hai người à.”
“Khoảng cách?”
Tôi gật đầu. “Khoảng cách giữa hai người tạo cho người ấy có một sức quyến rũ nào đó.” Đôi khi chính khoảng cách đó, chính góc độ ấy, lại chính là thứ thu hút người nào đó đến với người khác. “Bản thân em thì cố nhích lại gần hơn bằng cách tiến tới…nhưng khi làm vậy, em lại nhìn thấy nơi người đó có một khía cạch khác mà em chưa từng thấy trước đây. Bối cảnh thay đổi, và những thứ ẩn dấu hồi đó, giờ đây lại hiện lên rõ mồn một. Thậm chí, cả những thứ mà em từng thích ở người ấy cũng có thể trông rất lạ lẫm.”
Nhưng khi thay đổi, góc nhìn của người đó về bạn đồng thời cũng khác biệt. Sự đổi thay trong quan điểm có thể khiến người đó yếu mến bạn thêm lần nữa — hoặc mất hẳn hứng thú về bạn.
Bản thân tôi đã quá chú tâm vào vấn đề của mình mà không thể nhìn ra điều ấy.
“Chị nghĩ chuyện ấy xảy ra suốt ấy mà. Người đó sẽ thay đổi, và em cũng thế. Toàn bộ chỉ có thế, và có lẽ nó cũng không phải chuyện xấu gì.”
Tôi từng chia tay một người khi những đổi thay đó không hòa hợp với nhau, và điều tương tự rất có thể dễ dàng xảy ra lần nữa vào một ngày nào đó trong tương lai. Nhưng tôi cũng không thể thôi thay đổi được, nên tôi đành quan sát cẩn thận mọi thứ, bao gồm cả chính bản thân mình. Và vào lúc tôi giương măt chăm chú dõi theo như thế, mọi thứ bắt đầu di chuyển xung quanh tôi.
Cuối cùng thứ tôi nhận ra lại vô cùng đơn giản, nhưng tôi có vẻ đã nhận ra hơi muộn. Tôi đã từ chối thay đổi, lựa chọn ở bên cạnh cậu ấy khi cậu ấy đứng yên tại một chỗ. Nhưng trong lúc tôi ở nguyên chỗ đó, cậu ấy đã bắt đầu bước đi, theo chân cô gái vừa lướt ngang qua.
Thật khó để hai người có cùng một ước nguyện. Tôi ước được ở bên cậu ấy, nhưng cậu ấy lại không mong ở bên tôi.
Vào thời điểm tôi ngẩng đầu lên, bọn họ đã ở xa phía trước rồi.
“Sao em không thay đổi cùng cậu ấy?” – Nếu đó là điều Touko muốn. Dẫu tôi không thể nói hết những gì mình muốn, nhưng tôi đã cố truyền tải nó đến Koito-san theo cách gián tiếp. Tôi nghĩ chúng tôi hiểu ý nhau.
“Chị nói đúng.” – Dù chất giọng và dáng vẻ vẫn còn ảm đạm, đàn em của tôi vẫn gật đầu, chậm rãi mà chắc chắn.
“Hừm…” – Tôi không thể nhìn trực tiếp vào em ấy, nên thay vào đó là một cái cau mày rõ ra mặt.
“Sao thế ạ?” – Em ấy hỏi.
“Chị chỉ không biết từ bao giờ em lại là một đàn em ngoan ngoãn vâng lời thôi.”
“Hả? Bất lịch sự quá à…” - Koito-san cầm chiếc cốc nữa hờ để lên miệng vừa nhìn tôi nói. “Em nghĩ ít nhất mình cũng đã nói chuyện đoàng hoàng với chị mà, Saeki-senpai.”
“Phải ha.” – Rõ ràng là em ấy kính cẩn hơn với tôi so với lúc nói chuyện với Touko. “Nhưng đó là vì em có để chị vào mắt đâu.”
Khi tôi nói thẳng thừng điều ấy ra, Koito-san nheo mắt nhìn tôi, vẻ sửng sốt.
“À thì, em đoán là chị nói vậy cũng được, nếu chị muốn tỏ ra nghiêm khắc…” – Coi bộ em ấy cũng đã thôi không nói theo cái lối trịnh trượng kia nữa, “Chị quả là không lựa lời trước khi nói nhỉ, phải không, Saeki-senpai?”
“Chỉ với em thôi.”
Có rất nhiều người khi nói chuyện tôi luôn cẩn thận để ý ngôn từ của mình: Thành viên trong gia đình, các giáo viên bộ môn, và đương nhiên là cả Touko. Nhưng khi tôi nói chuyện với Koito-san, thì không biết tại sao, tôi lại không bận tâm đến chuyện đó. Có lẽ, theo một cách nào đấy, em ấy như một tấm gương phản chiếu.
Dẫu tôi không thể diễn tả bằng lời về chuyện tại sao Koito-san lại được lòng rất nhiều người, nhưng tôi có thể cảm nhận điều đó qua làn da và bầu khí xung quanh.
“Cơ mà có người như thế bầu bạn cũng quan trọng lắm đấy. Nếu lúc nào cũng phải để ý đến từng câu từng chữ mình nói ra, thì chỉ tổ tự làm mệt mình.”
“…Đúng ha.” – Vừa nói, bé đàn em tôi vừa nở nụ cười. Khi cười, em ấy trông trẻ con hơn một chút, đầy tràn vẻ ngọt ngào tự nhiên.
Có vẻ như Koito-san cũng đã chấp nhận tôi làm người đóng vai trò đó cho em ấy. Tuy nó không khiến mọi thứ khác trước đi bao nhiêu, nhưng cảm giác rằng chúng tôi đã thực sự trở thành bạn bè.
Tôi không biết liệu đấy là bắt đầu hay là kết thúc của điều gì đó. Dù có là gì, mặt trà cũng sẽ không cho tôi câu trả lời, dẫu có khuấy nó lâu đến mức nào đi nữa.
Hay có khi là cả hai trường hợp.
Linh cảm tôi có vào một thời điểm nào đấy cuối cùng cũng đã trở thành hiện thực. Touko thay đổi ngày một nhiều. Câu ấy chuẩn bị cho vở kịch của hội học sinh như đã dự định nhưng dường như đã có sự chuyển biến trong suy nghĩ, trong cách cậu ấy hành động, khác hẳn những gì cậu ấy thường xuyên thực hiện. Tôi không biết cậu ấy đã làm gì với Koito-san trong lúc tôi không để ý, nhưng Touko dường như đã trở nên…mềm yếu hơn.
Có thể đó không phải là từ hay nhất để miêu tả, nhưng đó là những gì tôi thấy. Câu ấy không che dấu vể yếu đuối của bản thân khỏi người khác nữa, như thể mọi mảnh vỡ, mọi khía cạnh lẻ tẻ trong tim cậu ấy đã hòa làm một. Đổi lại, ánh mắt Touko nhìn xuống nhiều hơn, kiểu như cậu ấy đã đánh mất thứ gì đó. Và tôi đoán được Touko đã mất thứ gì.
Touko và Koito-san.
Dẫu trong lòng biết rõ, tôi không muốn mọi thứ kết thúc khi tôi chưa hề làm gì.
Vào một khoảng thời gian nào đó, Touko đã nói với tôi thế này: Khi có cậu ở đây, tớ thấy mình như đang đến gần hơn với hình mẫu lý tưởng của bản thân. Miễn là cậu ấy có Saeki Sayaka đứng bên cạnh hay theo sau, cậu ấy thấy mình có thể tiếp tục tiến bước.
Tôi đã rất hạnh phúc khi nghe được những lời đó. Nhưng…nếu lý tưởng của Touko đã thay đổi, thì điều đó có nghĩ gì với tôi?
Lúc tôi nhấp môi một ngụm trà lạnh, mấy cánh cửa sổ sờn cũ bỗng khẽ rung lên. Một cơn gió lạnh không biết từ đâu đến khẽ luồn vào, lướt nhẹ tôi qua lớp quần áo.
À, Tôi nghĩ. Mùa này, hay ít nhất ngày đó, sắp sửa đến hồi kết rồi. Trông ra phía cửa sổ, cảnh quang và ký ức của tôi như chìm xuống, như thể chúng đang chìm trong một bể dương ánh sáng vậy.
Vào giữa chuyến đi tham quan của trường đầu mùa thu, cái ngày mà tôi mong ngón bấy lâu nay cuối cùng cũng đã đến. Tôi chăm chú nhìn, và Touko là người đứng trước mặt tôi.
Cậu ấy nhìn thẳng vào tôi, nhưng vẻ mặt lại hiện lên sự đau đớn, như muốn quay đi chỗ khác.
“Touko.”
“Đừng làm thế, Sayaka.” – Chất giọng Touko vang lên yếu ớt khi cậu ấy cố khuyên tôi, “Tớ không phải người tuyệt vời như cậu nghĩ đâu.”
Đương nhiên tôi đã biết từ lâu rồi. Nhưng Touko ở đây, chính lúc này, vốn đã rất tuyệt vời theo cách riêng. Cậu ấy thật lộng lẫy và xinh đẹp. Cho đến thời điểm này, cậu ấy đã được dẫn dắt bởi sự thay đổi mà Koito-san đem đến. Nhưng kể từ giờ phút này, tôi sẽ là người cất bước.
Tôi tiến một bước lại gần Touko thực sự.
“Tớ yêu cậu.”
Khi tôi lên cao trung, tôi đã hứa với lòng mình rằng sẽ không lặp lại lỗi lầm. Miễn là tôi biết trước đây mình đã sai ở đâu, tôi nghĩ rằng bản thân sẽ ngăn được điều đó xảy ra lần nữa.
Tôi cứ ngỡ rằng mình đã biết toàn bộ mọi thứ về việc yêu một người.
Nhưng tôi chỉ thật sự học được điều đó sau khi gặp được cậu ấy.
P/S: Nội tâm Sayaka phức tạp hơn tôi nghĩ, phải đọc lại hết Bloom để mường tượng ra.