“Renji, mau gọi đồ đi.”
“À, phải rồi! Làm ơn, chúng tôi cần gọi món!”
Nghe thấy tiếng gọi của thực khách, nhân viên phục vụ nhanh chóng tiến về phía bàn ăn.
“Vâng, trước hết… mọi người muốn uống gì ạ?”
“Chúng ta có thể gọi bất cứ thứ gì chúng ta muốn nhỉ!? Đội Trưởng Kuchiki đã bao hết rồi mà! Vậy thì hãy cho chúng tôi loại rượu sake đắt tiền nhất ở nhà hàng này đi!”
Rangiku nhanh nhảu trả lời người nhân viên, Ikkaku cũng hưởng ứng theo người đồng nghiệp sâu rượu của mình.
“Càng nhiều càng tốt!”
“Thật không biết xấu hổ… Làm ơn mang đủ cho mỗi người vài chén thôi ạ.”
‘Cuối cùng thì vẫn là rượu mà, Yumichika!’
Shuhei Hisagi thầm nghĩ.
“Đội Trưởng của tôi sẽ không uống đâu. Ngài sẽ không thể trưởng thành thêm được nữa nếu ngài uống rượu phải không?”
Nhìn nụ cười hớn hở của Rangiku, Hitsugaya bắt đầu nóng máu.
“Buổi tiệc ăn mừng hôm nay rất đặc biệt, nên tôi cũng sẽ uống…”
“Có thật là sẽ không sao chứ? Ngài không thể cao thêm được nữa đâu, nhỉ? Dù thời gian có trôi qua bao nhiêu lâu đi chăng nữa, ngài cũng sẽ khó lòng mà trở lại thành ‘Daiguren Hyorinmaru phiên bản đẹp trai’?”
“Im lặng đi Matsumoto! Ngoài ra thì cái tên mà cô vừa gọi cũng không phải của hình thái đó!”
“Đúng đấy, Rangiku-san. Cái tên chính xác phải là ‘Daiguren Hyorinmaru đệ nhị, quý tử của gia tộc lãnh hàn’.”
“‘Dai-Daiguren Hyorinmaru’ thì chuẩn hơn.”
“Ayasegawa, Madarame! Đừng có tự ý đặt tên cho nó!? Còn Hisagi… cậu đang ghi chép cái quái gì vậy!?”
“Vâng… Tôi muốn công khai cái tên lên các mặt báo. Hẳn công chúng sẽ phấn khích lắm.”
“Tuyệt đối đừng có làm vậy!”
Chứng kiến cảnh tượng tranh cãi ồn ào đó, Hinamori chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi gọi nước hoa quả.
“Này Đội Trưởng, xin hãy để tôi được chụp ảnh với ngài khi ngài trưởng thành. Lần trước tôi không đem theo denreishinki vì còn phải mang thiết bị y tế nên đã lỡ mất cơ hội!”
“Còn lâu!”
“Rangiku-san này, lúc đó cô đã ở đâu vậy? Tôi không thấy cô trên tiền tuyến.”
“Tôi á? Chà, Đội Trưởng nói với tôi rằng mọi người cứ tự ý hành động, nên Linh Vương Cung bị tàn phá vô cùng tàn khốc, tan hoang, những mảnh vỡ cứ thế rơi xuống Tịnh Linh Đình, tôi đã cố gắng ngăn chặn điều đó! Đơn giản vậy thôi! Nhưng cũng mất công mất sức lắm đấy!”
“Thật ư? Ra là vậy…! Tôi đã bị tấn công bất ngờ và chỉ còn biết nằm chờ chết nên tôi không nhớ được nhiều…”
Ngồi bên cạnh Kiyone đang than thở, Hanataro thì thầm gọi trà xanh.
Lắng nghe mọi người trò chuyện, Hisagi liên tục viết lách, tìm kiếm ý tưởng mới cho những bài báo trong tương lai.
“Đã lâu lắm rồi mọi người mới lại được thoải mái thế này…”
Renji nở nụ cười mãn nguyện, vợ sắp cưới của anh, Rukia cũng gật đầu đồng ý.
Cặp đôi vô cùng trân trọng giây phút bên bàn tiệc cùng những người bạn chí cốt vô cùng ấm áp, quý báu này. Dù bận trăm công nghìn việc, song, mọi người vẫn tụ tập đông đủ để chung vui với đôi uyên ương đang chuẩn bị bước những bước đầu tiên trên chặng đường hạnh phúc.
Một giờ sau
Rangiku, Yumichika cùng Kiyone đã say bí tỉ. Họ lắng nghe quá trình chuẩn bị cho hôn lễ của Renji và Rukia với vẻ hài lòng, mừng rỡ khôn xiết.
“Vậy? Lễ cưới diễn ra vào ngày nào?”
Ikkaku mở lời trong khi nốc ly rượu sake đắt tiền như nốc nước lã.
“Chúng tôi đã định không tổ chức tiệc cưới, mà chỉ đi đăng ký kết hôn thôi.”
“Vậy nên chúng tôi chỉ có thể tổ chức với mọi người theo cách này…”
“Không được!”
Rangiku bật dậy rồi gõ mạnh xuống bàn. Với ánh mắt cương quyết, cô chỉ tay về phía cặp đôi.
“Hai người nhất định phải cử hành hôn lễ!”
“Phải đấy, tôi muốn hai người lên kế hoạch cụ thể bởi đây cũng là một dịp vô cùng đặc biệt… Mỗi ngày tôi đều nhận được những báo cáo kiểu như ‘trụ sở của đội này đã được sửa chữa, cơ sở kia đã được đưa vào hoạt động trở lại’. Thực ra thì đó cũng là tin vui. Nhưng suy cho cùng, mọi thứ chỉ đơn giản trở về như trước kia thôi…!”
“Khi tôi nhận được tin nhắn từ Renji, tôi đã nghĩ rằng các cậu muốn thông báo về chuyện kết hôn. Đã rất lâu rồi trái tim tôi mới lại được chìm đắm trong sự phấn khích như vậy. Tôi cực… cực kỳ vui! Rồi thế nào mà hai người lại không định tổ chức tiệc cưới... Thật không thể nào tha thứ được!”
Vừa dứt lời, Rangiku khẽ mỉm cười. Song, đôi mắt của cô rưng rưng những giọt lệ nuối tiếc, buồn bực. Còn Hinamori Momo đã không kìm được lòng mình, òa khóc sướt mướt như đứa trẻ đòi mẹ.
“Tôi cũng muốn hai người tổ chức tiếc cưới…!”
“Ồ, nhìn xem… Abarai, Kuchiki! Hinamori khóc rồi kia kìa! Chịu trách nhiệm đi nào! Hãy tổ chức tiệc cưới!”
Kiyone quàng tay đặt đầu Hinamori lên vai mình.
“Tôi cũng đồng ý với họ! Hơn nữa, Renji… nếu cậu không định tổ chức hôn lễ, liệu Đội Trưởng Kuchiki có chịu để yên không?”
Ikkaku nốc hết ly rượu này đến ly rượu khác.
“Dù sao đi nữa, hãy cho Đội Trưởng Kuchiki một lý do để ăn mừng. Nếu dịp đặc biệt thế này mà còn bị bỏ lỡ, hẳn ngài ấy sẽ khó chịu lắm.”
“[Quá trình vực dậy giờ mới thực sự được bắt đầu – Abarai, Kuchiki, hai Đội Phó, buổi lễ kết hôn đặc biệt]… Năm mươi trang, cùng với đó là những bức ảnh cưới… Không tệ!”
“Đây không phải thời điểm thích hợp dành cho công việc đâu, Hisagi-san.”
Không thèm để ý đến lời nhắc nhở thẳng thắn của Izuru, Hisagi càng lúc càng đắm chìm vào bản thảo nội dung của các bài báo.
“Hiếm khi mới có cuộc hôn nhân như thế này giữa các Đội Phó. Sẽ chẳng ai phàn nàn nếu hai người có ý định tổ chức linh đình.”
Hitsugaya lên tiếng trong khi từ tốn nhâm nhi ly rượu sake.
“Cảm ơn mọi người rất nhiều… Thật đáng mừng khi mọi người đều chúc phúc cho chúng tôi…”
Rukia hai tay nắm chặt đầu gối rồi nhìn chồng tương lai của mình với ánh mắt tràn đầy quả quyết.
“Tổ chức tiệc cưới nhé, Renji! Hãy để tất cả mọi người được chung vui với chúng ta!”
Renji dù có chút lưỡng lự, nhưng đối với anh chàng, từ chối ánh mắt ấy của Rukia còn khó khăn hơn trận đại chiến với Quincy gấp vạn lần. Sau một thoáng chần chừ, Renji dõng dạc trả lời.
“Được rồi! Hãy tổ chức tiệc cưới nào!”
“Mọi người, chúng tôi rất cảm kích sự nhiệt tình của các bạn! Các bạn có sẵn lòng đến tham gia tiệc cưới và chung vui với chúng tôi không?”
Hiển nhiên, ai nấy đều mừng rỡ, gật đầu lia lịa, như thể đó là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời của họ.
“Nếu vậy thì tôi cần phải nhanh chóng đặt may một bộ kimono!”
Rangiku liền lập tức lấy ngay denreishinki của mình ra rồi gửi tin nhắn đến cửa hàng may mặc mà cô là khách ruột.
“Matsumoto… mới hôm trước cô còn than thở rằng cô có quá nhiều kimono đến nỗi chẳng thể mặc hết còn gì. Rồi cô còn xin thêm một cái tủ từ văn phòng của tôi nữa…”
Hitsugaya không bận tâm lắm đến trang phục, anh chàng cũng chỉ có vài ba bộ quần áo đơn giản, qua loa. Vốn dĩ trong văn phòng của Đội Trưởng được bố trí hai chiếc tủ, nhưng Hitsugaya chỉ sử dụng đến một cái. Việc cho đi những thứ không cần thiết rõ ràng chẳng có vấn đề gì, song, hẳn khi biết trong phòng của Đội Phó mình có đến hàng chục tủ quần áo thì không ngạc nhiên khi Hitsugaya càu nhàu.
“Tôi cũng sẽ đi may kimono mới!”
“Vậy chúng ta đi cùng nhau chứ, Hinamori?”
“Tôi sẽ không từ chối đâu!”
Kiyone bất giác giơ tay.
“Tôi cũng muốn đi! Tôi cũng muốn đi!”
Ánh mắt của Rukia sáng ngời, cô nàng nhanh chóng tham gia với hội chị em của mình.
“Đội Phó Matsumoto, thêm cả tôi nữa nhé…!”
“Kuchiki à, không được đâu! Vấn đề này nên để Đội Trưởng Kuchiki quyết định cho cô mới phải. Ngài ấy chắc chắn sẽ đặt may một bộ với chất liệu xịn nhất!”
Rukia đành ngậm ngùi đồng ý dù tỏ ra có chút tiếc nuối.
“À… Tôi không có mấy kinh nghiệm trong chuyện này… Đàn ông con trai thì nên mặc gì đây…?”
Hanataro rụt rè hỏi.
“Chà, tôi nghĩ các chàng trai cứ bận shihakusho là được rồi. Ngoài ra thì tôi cũng chả còn đồng nào để mà mua đồ mới.”
Hisagi cười trừ rồi bảo Hanataro không cần lo lắng về vấn đề trang phục, Tam Tịch của Đội 4 thở phào như trút được gánh nặng.
“Hisagi-san chỉ biết phung phí tiền bạc thôi… Yamada-kun này, hãy đến một cửa hàng may mặc và rồi họ sẽ đưa ra những lựa chọn cho cậu.”
“Cảm ơn anh… Đội Phó Kira.”
“Tôi sẽ mặc trang phục phương Tây! Mà không biết hai người có định mời Ichigo và Orihime-chan không?”
“Đúng rồi…! Tôi sẽ đích thân đến mời họ!”
Renji trả lời Yumichika, sau đó anh hỏi ý kiến Rukia.
“Điều đó ổn chứ?”
“Tất nhiên!”
“Thời gian tới, mọi thứ sẽ trở nên rất tất bật…”
Rukia rạng rỡ tươi cười trong niềm hạnh phúc, hân hoan đang trào dâng từ tận đáy lòng mình.