Khu vực số 6 – Dinh thự gia tộc Kuchiki
Buổi sáng ngày Kuchiki Byakuya cùng với em gái và em rể tới Hội đồng Quý tộc Kinin, Abarai Renji, với vẻ mặt đầy lo lắng bước qua cánh cổng khổng lồ của dinh thự nhà Kuchiki. Bước đi trên con đường lát đá sạch bong, không một vết xước, anh chàng được chào đón bởi một hầu cận đứng tuổi của Byakuya, Seike Nobutsune.
“Abarai-sama, chúng tôi đang đợi ngài.”
Kính cẩn cúi đầu chào hỏi, ông ta từ tốn mở cánh cửa dẫn vào bên trong dinh thự.
“Mời ngài vào trong.”
“À không, tôi sẽ đợi vợ mình ở đây…”
“Tôi được lệnh chuyển lời đến ngài rằng ngài sẽ cùng với Byakuya-sama dùng bữa sáng.”
“Với Đội Trưởng!? Tôi hiểu rồi.”
Nghe vậy, Renji càng trở nên lo âu, anh bước đi đầy lúng túng theo sau Seike Nobutsune.
Rất nhanh chóng, ba khay đồ ăn được bày ra trên mặt bàn. Byakuya, Rukia và cả Renji lặng lẽ bắt đầu dùng bữa. Song, cảm thấy không khí có phần quá ngột ngạt, bức bối, Renji khó lòng có thể giữ mình, anh cất lời hỏi.
“Lúc nào cũng yên tĩnh thế này sao…?”
Khắp không gian căn phòng chỉ toàn những tiếng bát đũa chạm nhẹ, ngay cả tiếng nhai đồ ăn cũng không hề lọt ra ngoài từ phía Rukia cùng anh trai mình.
“Thông thường, cả hai sẽ ăn riêng. Nii-sama ăn ở đây, còn em ăn trong phòng mình. Vì Đội 13 cách dinh thự khá xa, nên em phải ăn trước để còn lên đường đi làm từ sớm, không thì sẽ muộn giờ.”
Một lúc sau, Rukia nhẹ nhàng đặt đũa xuống. Người phục vụ từ trong góc phòng lập tức bê khay thức ăn chính ra rồi chuyển lên khay đồ tráng miệng.
“Cảm ơn.”
“Em có thể sống trong doanh trại của đội mà nhỉ? Sẽ thật thoải mái khi có thể ngủ cho đến sát giờ vào làm. Đội Trưởng à, anh cũng thường ở lại văn phòng qua đêm khi làm việc tới tận khuya phải không?”
“Ta không ở lại qua đêm…”
“Tôi hiểu rồi… Thứ lỗi cho tôi.”
“Cái này… Ngon…”
“Hả? Em đang nói gì thế?”
Renji quay về phía Rukia khi cô thì thầm điều gì đó.
“Các đầu bếp ở đây nấu ăn rất ngon! Chẳng có gì là lạ nếu muốn dùng bữa ở đây hàng ngày!”
Những người hầu cận khi nghe thấy lời đó từ Rukia tỏ ra vô cùng xúc động, nhưng họ chỉ khẽ mỉm cười chứ không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào làm gián đoạn ba người đang ngồi trên bàn ăn.
“Đồ tham ăn…”
“Im đi!”
“Cũng phải công nhận là đồ ăn ở đây rất ngon. Anh sẽ không ngạc nhiên nếu em quay lại đây mỗi ngày kể cả khi hai ta chuyển về nhà mới.”
Sau khi ăn xong bát cơm thứ tư, Renji đặt đũa xuống rồi chắp tay thể hiện sự cảm kích vì bữa sáng. Nhìn Rukia vẫn đang ăn lê trong khi hai má đang đỏ bừng, Byakuya khẽ hắng giọng.
“Cứ về đây bất cứ khi nào muốn.”
“Tuyệt! Cảm ơn anh rất nhiều, Đội Trưởng!”
“Ta không nói chuyện với cậu…”
Tròn mắt nhìn Byakuya, Renji cười trừ và nói.
“Tôi hiểu!”
“Nii-sama, cảm ơn rất nhiều…!”
Đôi mắt Rukia bỗng rưng rưng nhưng miệng vẫn nở nụ cười đầy ấm áp. Byakuya cũng thả lỏng, nhìn người em gái thân thương với vẻ dịu dàng, trìu mến.
“Đ… Đ… Đội Trưởng vừa cười…!?”
“Anh lắp bắp cái gì thế…? Nii-sama thi thoảng vẫn cười mà…”
“Rukia.”
Nhận ra rằng anh trai đang ngầm ý nhắc nhở, Rukia liền ngừng lại những gì định nói.
“Ta đã đánh dấu vào những tài liệu này rồi… Ta sẽ ra ngoài trước.”
Nói xong, Kuchiki Byakuya nhanh chóng bước khỏi phòng mà không để lại bất cứ tiếng động nào. Người hầu cận của anh, Seike cũng đi theo để đưa tiễn chủ nhân của mình.
“Đội Trưởng, anh ấy cảm thấy ngại ngùng sao?”
Khi Renji vừa dứt lời, Chiyo không thể nào kiềm chế nổi bản thân được nữa, cô bé bật cười khúc khích.
“Này.”
Người phục vụ bên cạnh nhắc nhở. Dù vậy, đôi vai Chiyo vẫn rung lên từng hồi.
“Chúng ta cũng nên đi thôi, Renji… Đừng cười nữa, Chiyo, tới đây giúp chị mặc kimono nào.”
“Vâng!”
Chiyo nhanh nhảu bước đến chỗ Rukia.
“Abarai-sama, lối này.”
Một người hầu khác trượt mở cánh cửa rồi gọi Renji.
“Hả? Cả tôi nữa ư?”
Nói rồi, Renji ngơ ngác nhìn Rukia. Song, không khác gì chồng mình, cô cũng nghiêng đầu tỏ ra khó hiểu.
Renji đành đi theo hai người hầu vào trong. Đặt ở trung tâm căn phòng là chiếc giá treo quần áo với trang phục truyền thống dành cho nam giới được đặt trên đó.
“Tuyệt thật! Cái này cho tôi sao!?”
“Đúng hơn thì Byakuya-sama lệnh cho ngài phải nhận bộ trang phục này.”
“Nii-sama…!”
Chỉnh sửa nốt những công đoạn cuối cùng, Chiyo kéo Rukia lại đứng cạnh Renji rồi lùi lại vài bước.
“Nii-sama hỏi em rằng anh đã có lễ phục hay chưa, em nghĩ là anh không có, cơ mà cả hai vẫn có thể tự xoay sở được…”
“Sao em lại tự ý nói như thế mà không trả lời Đội Trưởng rằng em sẽ hỏi lại anh sau!? Lúc đó anh không có nhưng rồi anh sẽ có!”
Nói xong, Renji quay đi, tiến về phía bộ lễ phục.
“Chùm lông này… là hoa trà?”
“Chúng tôi được thông báo rằng Abarai-sama không có gia huy… nên có lẽ sẽ thích hợp nếu dùng hoa trà, biểu tượng của Đội 6 thay cho gia huy?”
Chiyo nói thêm.
“Đó là ý tưởng của Seike-sama.”
“A! Ra là ông lão đó!”
“Byakuya-sama cũng cảm thấy rất ổn…”
“Dù cho chúng ta có giữ kín chuyện này, thì ngài ấy hẳn sẽ vẫn chấp thuận…”
“Thật chu đáo làm sao… Tuyệt thật đấy, Renji.”
“Phải! Nhưng sau tất cả, điều đó có nghĩa là ‘với bộ lễ phục này, Rukia sẽ không cảm thấy xấu hổ khi song hành cùng cậu ấy’, phải không?”
“Ơ?”
Rukia tròn mắt nhìn Renji.
“Mọi thứ mà anh ấy làm đều là vì em, Rukia.”
Renji cười rồi khẽ vỗ vào tấm lưng mảnh khảnh của người mà anh sẽ dành trọn quãng đời còn lại để yêu thương, chăm sóc.
Trung tâm khu vực số 1
Byakuya, Rukia cùng Renji mang sấp tài liệu quan trọng đến quầy tiếp tân của Hội đồng Quý tộc Kinin. Lễ tân trực ở đó kính cẩn cúi đầu chào họ.
“Trưởng tộc, xin mời đi lối này.”
Người đàn ông mở cánh cửa khổng lồ sau lưng, Byakuya cũng nhanh chóng bước vào.
“Hai người, vui lòng hãy đợi ở đây.”
Renji và Rukia đặt mình ngồi xuống chiếc ghế sofa dành cho khách chờ. Đảm bảo rằng cả hai đã an tọa, nhân viên tiến vào trong rồi đóng cửa lại.
Không gian xung quanh trụ sở của hội rộng tới mức kinh ngạc, Rukia nghĩ rằng như vậy quả thực quá nguy nga, tráng lệ cho một cơ sở làm việc chỉ dành riêng cho mỗi bốn gia tộc.
“Trước khi đến đây, anh ấy đã đóng dấu xong đống tài liệu rồi phải không?”
Không quen với việc mặc lễ phục, Renji tỏ ra khó chịu, cựa quậy liên hồi.
“Sáng nay, Nii-sama nói rằng anh ấy đã đóng dấu xong tài liệu… chắc là anh ấy chỉ phải nộp đống tài liệu đó thôi.”
“Như vậy thì cần gì phải vào trong phòng riêng nhỉ?”
Vừa dứt lời, cánh cửa phòng mở ra, theo sau nam nhân viên là Byakuya.
“Anh xử lý xong rồi sao…?”
“Abarai Renji-sama, Abarai Rukia-sama.”
Rukia giật mình đứng dậy. Nam nhân viên tươi cười.
“Chúc mừng hôn lễ của hai người.”
Nói xong, anh ta đưa cho cả hai giấy chứng nhận kết hôn.
“Cảm ơn anh rất nhiều…”
Chưa kịp định thần lại khi chứng kiến các thủ tục diễn ra quá chóng vánh, Renji vô thức nhận lấy chứng chỉ. Anh chàng tỏ ra bất ngờ khi nhìn thấy dòng chữ ‘Abarai Rukia’.
“Chúng ta làm được rồi, Rukia! Cuối cùng thì… cuối cùng thì chúng ta đã chính thức thành vợ chồng!”
Chẳng khác chồng mình là bao, Rukia cũng rất đỗi ngạc nhiên khi giờ đây, họ của cô đã được đổi thành Abarai.
“Abarai Rukia-sama.”
“Vâng!”
Rukia cố gắng giữ bình tĩnh khi đáp lời nam nhân viên.
Nam nhân viên sau đó lấy ra thêm một tờ đơn màu vàng có tiêu đề ‘Thông báo về việc binh sĩ của Hộ Đình Thập Tam Đội thay đổi tên họ’.
“Nếu ngài sử dụng họ Abarai trong khi làm nhiệm vụ kể từ bây giờ, xin vui lòng điền vào tờ đơn này rồi gửi cho Cục quản lý hồ sơ nhân sự của Hộ Đình Thập Tam Đội.”
“Không cần đâu, tôi vẫn sẽ dùng họ Kuchiki.”
“Em không định đổi họ sao?”
“Em không thể!”
Renji tỏ ra không hài lòng với quyết định của vợ mình. Song, Rukia một mực từ chối thay đổi họ với tư cách là một binh sĩ thuộc Hộ Đình Thập Tam, bởi cô nàng sợ rằng đầu óc sẽ rối bời hết cả lên nếu mọi người gọi cô là ‘Abarai’.
Khẽ gật đầu với nam nhân viên, Byakuya từ tốn bước ra ngoài. Thấy vậy, Renji và Rukia cũng lững thững theo sau.
‘Họ của mình giờ đã là Abarai.’
Rukia chìm vào trong những dòng suy nghĩ vu vơ. Thật kỳ lạ khi chỉ mới vài phút trước thôi, cô còn mang họ Kuchiki. Liệu rằng Rukia có thể quen với việc mọi người gọi cô là ‘Abarai’ hay không.
Đột nhiên, Byakuya dừng lại.
“Bây giờ, cả hai đã là vợ chồng rồi.”
Anh cất lời mà không hề quay người về phía sau.
“Renji…”
“Vâng!”
Nét mặt của Renji bỗng trở nên căng thẳng, nín thở chờ đợi những lời tiếp theo của anh vợ. Đầu hơi cúi xuống, Byakuya tiếp tục.
“Chăm sóc tốt cho Rukia…”
Hít một hơi thật sâu, Renji dõng dạc đáp lời bằng sự chân thành.
“Tất nhiên rồi ạ!”
Chứng kiến cảnh tượng ấy, Rukia xúc động dâng trào, cô cố kìm nước mắt mình lại và cắn chặt môi.
“Đội Trưởng…! Tôi… tuyệt đối… bằng mọi giá vì Rukia…”
“Ta đã cố gắng sắp xếp để cả hai có thể tự mình thông báo về chuyện kết hôn trong buổi họp thường niên của các Đội Trưởng chiều nay… Đừng có đến muộn.”
Byakuya lạnh lùng cắt ngang lời Renji.
“Chiều nay…?”
“Hả? Hôm nay!?”
Cặp đôi hoảng hốt khi mọi thứ ập đến quá bất ngờ.
“Nhưng… em cần phải chuẩn bị tinh thần…!”
“Có hơi đường đột không ạ!? Có lẽ việc này nên để sau khi chúng tôi ổn định trở lại…”
“Ý cậu là… để cho những nỗ lực của ta trở nên vô ích…?”
Byakuya vẫn giữ vẻ lạnh lùng, quay đầu nhìn qua vai rồi nói.
“Chúng tôi sẽ thông báo ngay trong chiều nay.”
“Xin hãy chấp nhận lời xin lỗi chân thành của bọn em vì đã gây cho anh nhiều phiền phức.”
“Vậy thì khẩn trương lên.”
Dứt lời, Byakuya liền tăng tốc.
Renji và Rukia đứng thẫn thờ nhìn nhau một lúc rồi cũng điên cuồng chạy theo. Cả hai gấp rút quay trở lại dinh thự Kuchiki để đổi trang phục thành Shihakusho của Tử thần.