Đã ba năm trôi qua kể từ trận thánh chiến với Wandenreich. Rất nhiều sinh mạng đã ngã xuống, vết sẹo đớn đau mà cuộc chiến để lại sẽ chẳng thể nào lành lặn trong một sớm một chiều. Còn những người may mắn sống sót, họ đang phải gồng mình trên con đường hồi phục cho chính bản thân, cũng như tái thiết lại nơi họ sinh sống và làm việc.
Phần mở đầu 1
Doanh trại Đội 1 – Phòng họp Đội Trưởng
“Vậy thì, tôi xin tuyên bố cuộc họp thường niên của các Đội Trưởng thuộc Hộ Đình Thập Tam Đội chính thức được bắt đầu, thưa Tổng Đội Trưởng.”
Sau khi thông báo khai mạc được Đội Phó Đội 1, Ise Nanao trịnh trọng cất lên, Tổng Đội Trưởng Kyoraku Shunsui lặng lẽ gật đầu rồi tiến một bước lên phía trước.
“Ta xin lỗi vì đã làm phiền mọi người vào lúc ai nấy đều đang vô cùng bận rộn. Cuộc họp ngày hôm nay chỉ đơn giản là báo cáo về tiến độ tái thiết nên chắc sẽ sớm kết thúc thôi.”
Người đàn ông quyền lực nhất của Hộ Đình Thập Tam Đội đảo mắt nhìn xung quanh phòng họp, nơi các Đội Trưởng cùng Đội Phó của họ đứng xếp thành hai hàng ngay ngắn, thẳng tắp.
Trải qua trận huyết chiến kinh thiên động địa với quân đội Quincy, căn phòng họp này ít nhiều cũng đã bị tàn phá hư hỏng. Song, nó đã nhanh chóng được khởi công xây dựng lại và giờ đây vẫn tràn ngập hương thơm của gỗ mới.
“Chà… Mùi hương thật khiến người ta mê mẩn, phải không? Nanao này, tôi sẽ giao việc đó cho em!”
“Phải rồi. Giờ thì… việc đầu tiên…”
Vừa lật qua lật lại sấp tài liệu cồng kềnh, dày hơn cả những bức tường bao quanh căn phòng, Nanao vừa báo cáo về tình hình tiến độ tái thiết Tịnh Linh Đình. Đắm chìm trong những thanh âm dịu nhẹ mà có phần khô khan của thuộc cấp, Kyoraku Shunsui ngẫm nghĩ về ba năm vừa qua.
Thiệt hại nặng nề nhất trong Tịnh Linh Đình là tại khu vực trung tâm, nơi doanh trại của Đội 1 cùng số lượng lớn các cơ quan hành chính tọa lạc.
Trong khi tình hình chiến sự còn đang vô cùng căng thẳng, những người không có khả năng chiến đấu đã được bảo đảm an toàn bằng cách ẩn náu tại Seijotokyorin, khu vực thành viên của Trung Tâm 46 cư trú. Nhưng khi quay trở lại, thứ ập vào cặp mắt đang le lói chút hy vọng của họ không gì khác ngoài sự hoang tàn, trơ trọi, gần như toàn bộ Tịnh Linh Đình đã bị san phẳng thành bình địa. Nỗi lo chiến tranh chưa qua đi được bao lâu, thì nỗi lo tái thiết đã ngay lập tức kéo đến. Trong bối cảnh cả nhân lực lẫn tài nguyên đều thiếu hụt trầm trọng, tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái buông xuôi, chán chường, Amakado Nayura, một trong những thành viên của Trung Tâm 46, đã là người đi tiên phong trong công cuộc vực dậy Tịnh Linh Đình.
Về Amakado Nayura, cô gái trẻ này trở thành nhà hiền triết thuộc cơ quan quyền lực nhất Thi Hồn Giới khi kế vị cha mình, người đã bị Sosuke Aizen sát hại. Đồng thời, cô nàng cũng đương giữ chức vị thủ thư trưởng của Thư viện Linh hồn, nơi toàn bộ các sự kiện, cùng mọi thông tin trong Thi Hồn Giới được lưu trữ. Tại đây, Nayura ngày đêm miệt mài nghiên cứu, tìm kiếm giải pháp để thay đổi bộ máy, phương thức làm việc đã quá đỗi ấu trĩ và cũ kỹ của Trung Tâm 46.
Cơ hội cuối cùng cũng đã đến với Nayura khi nơi ẩn náu của Trung Tâm 46 bất ngờ bị tập kích. Phân nửa số người lánh nạn tại đó đã thiệt mạng. Còn những người sống sót, ai nấy đều phải gánh chịu mức độ thương tích nhất định. Ngay cả khi đã được chữa trị, nỗi ám ảnh, sợ hãi vẫn cứ bủa vây tâm trí họ vì phải chứng kiến cảnh tượng giết chóc dã man, tàn bạo đến cùng cực. Cứ thế, từng người, từng người một từ chức, họ lo ngại rằng chiến tranh mai này sẽ lại xảy ra và quá khứ sẽ lặp lại một lần nữa.
Đối mặt với tình cảnh trớ trêu đó, Amakado Nayura vẫn giữ vẻ lạc quan, quyết định rằng đã đến lúc phải tiến hành cải cách. Cô nàng quở trách những nhà hiền triết hèn nhát, rồi cộng tác với Kyoraku Shunsui, Đội Trưởng Đội 1 để ban hành đạo luật tạm thời. Tư tưởng tràn đầy nhiệt huyết, tiến bộ trong thân hình trẻ thơ ấy không ngần ngại tiến về phía trước. Những nhà hiền triết sau cùng cũng bị thuyết phục bởi niềm khát khao cháy bỏng của Nayura và dần dần thay đổi lối suy nghĩ ấu trĩ của họ.
Để khởi đầu cho cuộc cách mạng của mình, Nayura trước hết đơn giản hóa thủ tục xin giấy phép thông hành. Giấy phép này là loại văn bản bắt buộc phải xuất trình cho người gác cổng khi tiến vào Tịnh Linh Đình từ Rukongai. Trong quá khứ, muốn xin được giấy phép thông hành cần phải trải qua muôn vàn những thủ tục phức tạp, thông thường sẽ kéo dài lên đến vài tuần. Nhưng giờ đây, thủ tục ấy đã được rút gọn đi đáng kể, những ai muốn xin giấy phép chỉ cần làm một vài thao tác đơn giản tại văn phòng quản lý hồ sơ thông hành, được đặt ngay tại cổng Tịnh Linh Đình. Do đó, việc lưu thông nguyên vật liệu từ bên ngoài đã trở nên vô cùng thuận tiện, nhanh chóng. Còn người dân Rukongai luôn được chào đón như lực lượng công nhân lao động. Ngoài ra, văn phòng quản lý hồ sơ thông hành cũng đồng thời lấy dấu vân tay để đo đạc linh lực của người dân Rukongai. Nếu người nào đạt đủ tiêu chuẩn sẽ ngay lập tức được mời đăng ký nhập học tại Học viện Shino. Trong hoàn cảnh nhân lực khan hiếm, Tịnh Linh Đình không muốn bỏ sót bất cứ tài năng triển vọng nào cả.
Bằng việc cải cách luật pháp, kéo theo đó là lượng nguyên vật liệu cùng nguồn nhân lực ngày một gia tăng, công cuộc tái thiết được tiến hành rất nhanh chóng và trơn tru.
“Báo cáo của tôi đến đây là kết thúc.”
Nanao kính cẩn cúi đầu.
“Tốt!”
Khi Đội Phó của mình vừa dứt lời, Kyoraku Shunsui nắm chặt đôi tay trước ngực và cất lời.
“Bên cạnh đó, hôm nay, chúng ta cũng đón nhận một tin tốt khác… Hãy bước lên và tự mình nói cho chúng ta biết nào.”
Với vẻ mặt e ngại phảng phất chút lo âu, chủ thể được nhắc đến trong lời nói của Kyoraku chầm chậm bước ra khỏi hàng.
Đó chính là Đội Phó Đội 6, Abarai Renji, cùng Đội Trưởng tạm quyền của Đội 13, Kuchiki Rukia.
Để đào tạo ra những tài năng mà sau này sẽ trở thành binh lính đóng góp trực tiếp cho Hộ Đình Thập Tam Đội, Đội Kido hay Ẩn Mật Cơ Động, cố Tổng Đội Trưởng Yamamoto Genryusai Shigekuni đã thành lập ra Học viện Shino, tọa lạc ngay tại Tịnh Linh Đình. Và hơn hết thảy, học viện được coi là cái nôi đào tạo nên Tử thần thực thụ này đã có bề dày lịch sử hai nghìn năm tuổi.
Tại một hội trường nằm trong khuôn viên học viện, các học viên năm thứ tư, sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè, đang được tập trung lại với nhau.
“Hẳn các bạn đều đã biết, trong trận đại chiến bảo vệ Linh Vương, Hộ Đình Thập Tam Đội đã thiệt hại phân nửa quân số.”
Đảo mắt nhìn xung quanh hội trường, vị hiệu trưởng đương nhiệm của học viện với thân hình oai phong lẫm liệt tiếp tục.
“Chính vì lẽ đó, Học viện Shino của chúng ta với chương trình đào tạo sáu năm buộc phải thu gọn lại còn bốn năm, như chương trình đào tạo đã được sửa đổi vào năm ngoái. Nên sau kỳ nghỉ hè vừa rồi, các bạn sẽ được chỉ định gia nhập các đội thuộc Hộ Đình Thập Tam và bắt đầu công việc, cũng như nhiệm vụ của một Tử thần.”
Chương trình đào tạo “Tử thần học việc” là hệ thống mới được lập nên nhằm bổ sung nhân lực, giúp Hộ Đình Thập Tam duy trì, chống chọi lại với tình trạng thiếu hụt nhân lực trầm trọng như hiện nay. Buổi sáng, các thực tập sinh tham gia học tập trên giảng đường như bình thường, còn vào buổi chiều, họ sẽ được phân chia thành nhóm để hỗ trợ các phân đội thực hiện nhiệm vụ. Trước khi hệ thống mới này được ra đời, các học viên sẽ được chỉ định vào đội nào đó sau khi tốt nghiệp. Trong năm đầu tiên sau khi gia nhập đội, thực tập sinh sẽ đi theo một sĩ quan cao cấp và được hướng dẫn thực hiện các công việc của Tử thần. Tuy nhiên, do sự thiếu hụt nhân lực trải dài khắp các đội, việc bổ sung nhân sự hiển nhiên là điều bức bách, cần thiết phải xử lý càng sớm càng tốt. Và học viên của Học viện Shino chính là giải pháp cho bài toán đó. Chương trình đào tạo mới tưởng chừng chỉ như biện pháp tạm thời, song, các học viên lại tỏ ra vô cùng thích thú, cũng như đánh giá rất cao. Bởi lẽ nhờ có chương trình này, học viên sẽ sớm được gặp gỡ thần tượng của họ trong các phân đội và có thêm động lực học tập, nỗ lực trên giảng đường.
“Hôm nay, học viện đã mời Đội Phó Đội 3 – Kira Izuru, người cũng đã tốt nghiệp tại học viện của chúng ta, đến để có đôi lời phát biểu về tinh thần, ý chí mà một Tử thần cần có!”
Nghe vậy, sự phấn khích ngay lập tức được thổi bùng lên trên nét mặt của các học viên.
Tại Thi Hồn Giới, Đội Trưởng và Đội Phó có độ nổi tiếng tương đương với những ngôi sao hạng A ở Nhân Giới.
“Đội Phó Kira, cảm ơn vì sự có mặt của anh ở đây ngày hôm nay.”
Được hiệu trưởng mời lên sân khấu, Kira Izuru nhìn lướt qua đám đông với vẻ mặt có phần nhợt nhạt, thiếu sinh khí. Trái ngược với vẻ vô hồn ấy, ánh mắt của đám học viên tràn ngập những háo hức, nóng lòng đến khôn nguôi.
‘Mình chưa bao giờ nghĩ đến viễn cảnh một kẻ đã chết lại đi thuyết giảng về niềm tự hào của Tử thần cho tương lai của Thi Hồn Giới này nghe…’
Sau khi kết thúc phần trình bày, Izuru đi vào phòng khách của học viện, ngả người trên ghế sofa và thở ra một hơi thật dài. Có vẻ như sự lạc quan, kích động trong đôi mắt của lớp trẻ đã phần nào bào mòn tinh thần anh chàng Đội Phó.
“Cảm ơn cậu, Kira! Tôi xin lỗi vì đã làm phiền khi cậu còn bận bịu với công việc!”
Hiệu trưởng của học viện, Isawa Genji nở nụ cười tươi rói, rồi ngồi phịch xuống sofa đối diện với Izuru.
“Không có gì. Hai người bạn học cũ của tôi đều đã nhận lời, tôi không thể nào là người duy nhất từ chối được.”
Năm ngoái, Đội Phó Đội 6, Abarai Renji cũng đã tham dự buổi lễ. Và vào năm kia, Đội Phó Đội 5, Hinamori Momo là người lên bục thuyết giảng.
“Tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào khi cậu nói vậy.”
Một thoáng trầm ngâm vụt qua.
“Không phiền nếu tôi xử lý ít giấy tờ chứ?”
Vừa dứt lời, Genji lôi ra đống giấy tờ được đặt trong cái hộp để dưới gầm bàn.
“Cậu thường làm việc ở đây sao?”
“Ghế ở đây là thoải mái nhất đấy! Bàn cũng rất rộng nữa.”
Nhìn đống giấy tờ cứ lần lượt được chất lên thành đống, Izuru lầm bầm.
“Chỗ đó không hề ít chút nào đâu.”
Giống như Izuru và Renji, Genji cũng tốt nghiệp học viện vào năm 2066. Nhưng khác với Izuru, người được chỉ định vào lớp chọn đầu, lớp chỉ bao gồm những học viên có thành tích xuất sắc nhất, Genji được bố trí vào lớp chọn hai trong suốt sáu năm theo học. Nhờ việc ở cùng phòng trong khu ký túc xá, cả hai đã trở thành bạn thân của nhau dù học khác lớp.
“Cậu vẫn như vậy nhỉ? Dồn tất cả những gì cần phải làm lại và giải quyết mọi thứ cùng một lúc?”
Kỷ niệm chợt ùa về trong tâm trí người cựu học viên mà giờ đây đã trở thành Đội Phó. Anh ta nhớ những ngày Genji khom lưng trên bàn học cho đến tận tối khuya, tay viết đến đâu, miệng phàn nàn đến đó.
“Từ thông tin của cậu, đây là tất cả những phần mà cậu cần biết!”
Genji lên tiếng, mắt vẫn không rời sấp tài liệu.
“Hả? Nhiều thế này…?”
“Vấn đề nhân sự ở đâu cũng như nhau, phải không? Vì tôi xử lý giấy tờ rất giỏi, nên ngay cả phân chia công việc cho giảng viên đều một tay tôi lo liệu. Dù gì thì tôi cũng là thành viên của Đội 5, dưới sự chỉ huy của Đội Phó Hinamori, người được mệnh danh là ‘mãnh hổ của giấy tờ’ mà!”
“Không phải Đội Trưởng Hirako mới là người chỉ huy sao…? Với lại, Hinamori có biệt danh như vậy à…? Tôi không hề biết gì về chuyện đó.”
“Nhân tiện, ‘thanh long của giấy tờ’ là Sosuke Aizen và tôi là ‘thiên ưng của giấy tờ’! Cậu không nghĩ rằng tôi sẽ định đứng thứ hai mãi đấy chứ?”
“Phải, phải. Tôi biết Đội 5 luôn nổi tiếng với sự thành thạo trong việc xử lý giấy tờ.”
Izuru khẽ nở nụ cười khi thấy Genji hơi ưỡn ngực tỏ ra tự hào.
“Chà… Thứ lỗi cho tôi vì khiến cậu phân tâm trong công việc. Tôi nghĩ cũng đã đến lúc mình nên rời đi rồi.”
“Đợi đã!”
Genji vội vàng giữ Izuru nán lại.
“Lâu lắm rồi chúng ta mới có dịp gặp nhau, hãy ngồi lại trò chuyện với tôi thêm chút nữa nào! Ngoại trừ việc phải đến Cục Nghiên cứu và Phát triển một lần mỗi tháng, toàn bộ thời gian còn lại tôi đều ở học viện này, vậy nên tôi cũng muốn kết nối với thế giới bên ngoài!”
Nghe vậy, Izuru khựng lại.
“Mỗi tháng một lần… đến Đội 12? Có chuyện gì sao?”
“Tôi chưa nói cho cậu biết ư?”
Đột nhiên, Genji kéo hakama của mình lên.
“Trong trận thánh chiến đó, cả hai chân của tôi đã bị nổ tung. Hiện giờ, tôi đã được lắp chân giả.”
Đôi chân nhân tạo với màu trắng sữa ẩn hiện qua gấu quần mang sắc xanh lam của người hiệu trưởng.
“Cũng có những cái chân trông rất thực, thậm chí nếu chỉ nhìn qua bằng mắt thường cũng khó lòng nhận ra nó là đồ giả, nhưng cấp trên không phê duyệt đền bù bằng thứ đó. Chà, dù sao thì cặp giò này cũng không cản trở cuộc sống thường nhật của tôi.”
Genji đã từng là Tam Tịch của Đội 5.
Chính bởi vì đã mất đi đôi chân trong trận chiến với Stern Ritter và sau đó được thay thế bằng thứ đồ nhân tạo, Genji đã không còn khả năng sử dụng bộ pháp – Shunpo, kỹ năng không thể thiếu đối với Tử thần bậc cao. Tự cảm nhận thấy rằng bản thân không còn phù hợp với cái ghế Tam Tịch, Genji chủ động đề nghị đội trưởng của anh ta, Hirako Shinji, hạ chức vụ của mình xuống. Nhưng thay vì việc giáng chức, Genji được bố trí trở thành người đứng đầu Học viện Shino.
“Tôi khá tự tin vào bộ pháp của mình, vì vậy chuyện xảy ra với đôi chân khiến tôi vô cùng sốc… Tuy nhiên, kể từ khi bắt đầu công việc mới, tôi lại dần cảm thấy thích thú dù cho bận rộn đến đầu bù tóc rối mỗi ngày. Bản thân tôi cũng không phải là người luôn được kỳ vọng nên tôi hoàn toàn thấu hiểu tình trạng của học viên khi chúng rơi vào chán nản, buồn tủi. Trong quá khứ, tôi đã định thể hiện trước mặt Đội Trưởng Hirako rằng mình xứng đáng với chức danh Tam Tịch ấy, nhưng có lẽ anh ấy nhìn thấu được bản chất thực sự của tôi.”
Những lời lẽ của Hirako Shinji từ hư vô dội lại vào tâm trí Genji.
“Hiệu trưởng, tôi nghĩ nó phù hợp với cậu… Cậu có thể đặt mình vào vị trí của người khác.”
“Đó là lý do tại sao tôi không còn bận tâm nhiều đến đôi chân này nữa!”
Dùng hai tay vỗ vào đầu gối mình, Genji nở nụ cười thống khoái. Quả thực, nụ cười rạng rỡ ấy sẽ giúp đỡ được rất nhiều cho những thanh niên đang lầm đường lạc lối.
“Tôi hiểu… hẳn quãng thời gian đó rất khó khăn, Isawa.”
“Không, không hề, người duy nhất tôi không muốn nhận được sự thương hại là cậu đấy, Kira! Có thằng đàn ông nào sống mà phải trải qua nhiều đau khổ hơn cậu đâu!?”
“Tôi đoán là… cậu nói cũng có lý.”
“Tôi nghe nói rằng cậu đã bị sát hại, rồi sau đó trở lại với cuộc chiến trong tình trạng đã chết, thông tin đó khiến tôi vô cùng bàng hoàng!”
Trong trận chiến đó, Izuru đáng lẽ ra đã hi sinh khi gánh chịu vết thương chí tử. Khoảng ba mươi phần trăm cơ thể của anh ta biến mất chỉ trong chốc lát. Việc Izuru may mắn còn sống sót và vận động bình thường đều là nhờ cuộc đại phẫu của Đội Trưởng Đội 12 Kurotsuchi Mayuri. Phép màu đã xảy ra khi phẫu thuật thành công tốt đẹp, đưa Kira Izuru trở về từ cõi chết, hay nói đúng hơn là giúp cho anh ta sống lại nhưng trong tình trạng đã tử vong.
“Tôi đã đọc bài nghiên cứu của Đội Trưởng Kurotsuchi về thí nghiệm phẫu thuật cơ thể người trong số phát hành trở lại của Bản tin Tịnh Linh Đình, và cuối cùng thì tôi cũng đã hiểu ra.”
Phẫu thuật thành công cho một linh hồn đã ngã xuống, Đội Phó Kira Izuru! Cứu sống trở lại dù đã chết! Những bí mật về quy trình phẫu thuật cho người chết giờ đây được công bố rộng rãi!
Với những tiêu đề giật gân như vậy, Izuru nghiễm nhiên trở nên cực kỳ nổi tiếng trong khắp Tịnh Linh Đình.
“Dù sao thì… chuyện đó cũng không quan trọng… Cậu vẫn còn sống… hay không còn sống… Tôi rất vui khi hôm nay được gặp lại cậu.”
“Cảm ơn cậu.”
Denreishinki trong áo Izuru chợt rung lên. Cũng đồng thời nhận ra điều đó, Genji thúc giục người bạn của mình.
“Kiểm tra thử xem. Biết đâu lại là công việc quan trọng thì sao.”
Izuru nhìn lướt qua màn hình điện thoại sáng lên với dòng chữ ‘tin nhắn mới’, người gửi là Abarai Renji.