‘Linh Vương’ là ai?
Thế giới ở trong trạng thái như thế nào trước khi Thi Hồn Giới tồn tại và được đưa vào vận hành dưới bàn tay của nhân vật vĩ đại đó?
Đó là câu hỏi mà bất cứ ai ở Thi Hồn Giới cũng canh cánh trong lòng.
Mặc dù có một số cư dân Rukongai thậm chí còn chẳng biết đến Linh Vương, nhưng họ vẫn ý thức được việc thắc mắc xem chính xác thì thực thể nào đang cai trị cái thế giới được gọi là Thi Hồn Giới này.
Và dù cho họ có quan tâm đến điều đó đến thế nào thì họ vẫn quá vướng bận đến việc sinh sống sao cho qua ngày. Song, bên cạnh đó, vẫn có rất nhiều người luôn mường tượng đến hình ảnh của người mang trong mình ‘sự vĩ đại để cai trị Nhân Giới và Thi Hồn Giới’.
Cùng với xúc cảm đầy bất ngờ khi nghĩ rằng ‘cuộc sống sau khi chết đi có thực sự hiện hữu?’ – những người từ Nhân Giới và đã sống ở Rukongai luôn hứng thú với việc cai trị Tử thần, những người tự xưng mình là ‘thần thánh’.
Tuy nhiên, ngay cả là những Tử thần, hầu như cũng chẳng mấy ai biết về trạng thái tồn tại thực sự của Linh Vương, chứ đừng nói đến những dân thường. Trên thực tế, đại đa số đều hiểu rằng Linh Vương là biểu tượng của Tam Giới và là một thực thể với sự tồn tại tuyệt đối.
Ngay cả giới quý tộc cũng không ngoại lệ.
Ngày nọ, một tiểu quý tộc đặt câu hỏi cho cha cậu ta.
“Linh Vương là gì vậy cha?”
Sau đó, người cha nhìn xuống cậu bé và trả lời.
“Linh Vương là nền tảng cho dòng chảy của các linh hồn, hay nói cách khác, Linh Vương là một nhân vật vô cùng quan trọng đối với thế giới này. Nếu Linh Vương biến mất, Tam Giới – Thi Hồn Giới, Nhân Giới và Hueco Mundo sẽ sụp đổ ngay lập tức.”
“Nếu vậy thì thế giới trông như thế nào trước khi Linh Vương xuất hiện ạ?”
Câu hỏi đó đã khiến cậu bé bị khiển trách dữ dội.
“Lịch sử trước khi Linh Vương xuất hiện hoàn toàn không tồn tại.”
Như thể không cho phép cậu bé tiếp tục thắc mắc điều đó, cha cậu tái mặt và tiếp tục nói.
“Nghĩa vụ của Tử thần là phải biết ơn một thực thể như vậy vẫn tồn tại trên thế giới, và Linh Vương sẽ luôn được tôn sùng tuyệt đối, một thực thể toàn trí toàn năng.”
Cậu bé giả vờ như bị thuyết phục bởi câu trả lời của cha mình. Nhưng bản năng của cậu ta mách bảo rằng những gì người lớn nói toàn là điều dối trá.
Gia tộc Tsunayashiro tự hào là một gia tộc hùng mạnh, thậm chí còn nằm trong số Ngũ Đại Gia Tộc. Tuy nhiên, cậu bé ấy lại khinh thường dòng dõi của chính mình. Cậu rẻ rúng một gia tộc chỉ biết đắm chìm trong sự phô trương và sinh sống cùng với mớ lịch sử ngớ ngẩn mà tổ tiên đã tạo dựng.
Tất cả họ đều là ác quỷ và sẽ chẳng nhận lại được gì ngoài sự khinh bỉ đến tột cùng.
Ngọn lửa sôi sục thôi thúc trong trái tim đã bị cậu buộc làm cho giá băng, nguội lạnh, song, đó chỉ đơn thuần là cậu đang trực chờ cơ hội đến với bản thân mình.
Nhiều năm sau kể từ đó.
Tiếng cười méo mó thoát ra khỏi miệng người đàn ông đã từng là một tiểu quý tộc ngày nào.
Hắn đã làm sáng tỏ văn tự được khắc trên bia đá ẩn sâu trong những tàn tích cổ của gia tộc Tsunayashiro, giờ đây mọi thứ đã bị phơi bày.
“Một điều như vậy thực sự đã xảy ra hay sao? Đúng như những gì ta mường tượng… không, còn hơn cả những gì đã mong đợi!”
Chắc chắn, gia tộc này thực sự quá tàn độc, những gì họ đã làm còn chẳng đáng để hắn phải tỏ ra khinh bỉ.
“Ta sẽ lưu lại những tội lỗi của tổ tiên gây ra.”
Sau khi giải mã được toàn bộ lịch sử, hắn ta mạnh mẽ cắt phăng bia đá bằng Zanpakuto của mình.
“Hahaha! Vậy ra đó là lịch sử cốt lõi của Thi Hồn Giới, của gia tộc Tsunayashiro!?”
Sau một thoáng, hắn lại lẩm bẩm với chính bản thân mình.
“Ta không ngờ rằng họ sẽ để lại tàn tích như thế này. Vì không thể quên đi tội lỗi của chính họ? Trái lại, có vẻ nó bị bỏ lại như một lời đe dọa với bốn gia tộc kia. Ồ! Quả đúng như ta nghi ngờ! Ta đã không thể tưởng tượng chính xác rằng thế giới này vận hành như thế nào cho đến tận bây giờ.”
Thế giới này đã quá mục nát và vô phương cứu chữa, chẳng thể làm gì hơn ngoài ‘tưởng tượng’. Đối mặt với sự thật đó, người đàn ông đã nuôi hy vọng từ thuở niên thiếu giờ đây cảm thấy vô cùng hả hê.
Tất cả là nhờ thế giới này.
Cảm ơn lịch sử hàng triệu năm của Thi Hồn Giới.
Cảm ơn gia tộc Tsunayashiro, những người đã luôn lưu giữ tội ác đáng thương ấy chảy trôi trong huyết quản.
“Thật ấn tượng, thế giới ngập ngụa sự giả dối này đã được xây dựng theo cái cách như vậy.”
Hắn ta ngước nhìn lên cao, nở nụ cười tràn đầy lòng trắc ẩn và lòng biết ơn đối với tất cả.
“Quả là tráng lệ! Vâng, hãy để ta bày tỏ lòng biết ơn của mình! Hãy để ta cảm tạ tổ tiên về những tội lỗi các người đã gây ra! Cho phép ta được tán thưởng sự hung hiểm tuyệt vời đã không bị thanh trừng hàng triệu năm về trước và vẫn ung dung tồn tại cho tới tận bây giờ!”
Sau những lời đó, hắn ta hạ quyết tâm rằng.
“Nếu thế giới này vốn dĩ đã quá tàn độc, vậy thì có lý do gì khiến ta không thể trở nên hiểm ác?”
“Gia tộc Tsunayashiro, những kẻ đáng khinh, tất cả sẽ chấm dứt tại đây.”
“Ý nghĩa của tội ác đáng khinh này là gì?”
“Tất cả mọi thứ chỉ là lừa lọc. Một người có thể làm gì để không bị huyễn hoặc bởi những sự dối trá đó?”
“Liệu rằng nó sẽ bị hủy diệt bởi Quincy? Bởi Hollow? Hay nó sẽ bị hủy diệt bởi chính tay những kẻ cầm quyền đầy thâm độc?”
“Nếu một ngày Thi Hồn Giới suy vong, đó cũng sẽ là ngày ta công khai tham vọng của mình.”
“Đây không hẳn là một tội ác cần thiết, mà là để cười vào cái thế giới này thông qua một tội ác hoàn toàn không cần thiết!”
“Một ngày thật tốt lành!”
“Vì lịch sử của Thi Hồn Giới đã chứng minh tội ác của ta sẽ hoàn toàn hợp lý!”
Khắc sâu những lời tự bạch vào trong tâm trí, hắn rời khỏi tàn tích cổ của gia tộc mình.
Các sự kiện xảy ra trong hôm đó mang lại cho hắn một mục đích. Hắn sẽ tiến xa hơn nữa, không chỉ dừng lại ở việc xác nhận tội ác của tổ tiên. Mặc dù không rõ liệu đó có phải là do bẩm sinh hay không, cũng có thể là do ham muốn, ác ý nhất thời, nhưng tất cả đã được hình thành bên trong con người hắn. Hắn sẽ hành hạ kẻ khác và cai trị chúng để thỏa mãn sự ngông cuồng của mình. Hắn vốn dĩ không có một chút thay đổi trong tâm tính khi tìm hiểu về mảng lịch sử đã bị lãng quên của Thi Hồn Giới. Và trong người đàn ông mang tên Tsunayashiro Tokinada đó cũng chẳng hề phảng phất bất cứ nỗi u buồn nào.
Bản chất của hắn vẫn luôn như vậy, chỉ đơn giản là Tokinada thay đổi ‘lựa chọn’ của riêng hắn.
Nếu hắn không tìm ra phiến đá cổ, thì cuộc sống của hắn cũng sẽ bị chà đạp bởi những quý tộc cao cấp hơn, kiêu ngạo hơn, hung hiểm hơn, những kẻ đã đạt đến tận cùng của sự vô lại.
Tuy nhiên, Tokinada có ý đồ của riêng hắn, một ý đồ để thúc đẩy ham muốn của bản thân lên mức tối đa, một sân chơi để thỏa mãn sự tà ác, tàn bạo của bản thân.
Và cứ như thế, thời gian trôi qua mà không chờ đợi bất kỳ một ai cả.
Hiện tại – Thị trấn Karakura
Vẫn còn quá sớm để các sự kiện hỗn loạn đáng ngờ bị phát giác, thời gian trôi qua cũng đã đủ để tái thiết mọi thứ một lần nữa.
Một Tử thần đã tự đưa mình vào trung tâm của ‘tội ác’ đó.
Một Tử thần xuất thân từ Rukongai, chẳng hề có chút liên quan gì đến giới quý tộc.
Tuy nhiên, sau khi được rèn luyện bởi kỷ luật thép, vượt qua hàng trăm trận chiến thập tử nhất sinh, Tử thần phục vụ trong Hộ Đình Thập Tam Đội với tư cách Đội Phó Đội 9, sẽ phải đối mặt với lời nguyền kéo dài hàng triệu năm của Thi Hồn Giới.
Liệu anh ta có nhận ra rằng mình đang bị kéo vào âm mưu đầy thâm hiểm liên quan đến tồn vong của Tam Giới hay không? Tử thần là chủ thể trong câu hỏi đó đang chăm chăm nhìn vào một di tích của quá khứ với vẻ đầy kinh ngạc đang đặt trước mặt mình.
“…Nghiêm túc sao ông Urahara? Có phải nó là từ sự kiện ‘Garumna Trance’ huyền thoại đó không?”
“Chính xác, tuyệt lắm phải không? Tôi nhớ là cậu Sado có nói cậu hứng thú với những thứ như thế này, tôi cũng đã dùng mọi biện pháp để có thế đoạt được nó đấy.”
“…Nhưng, tôi có thể giữ nó sao? Đây có phải sự thật không?”
Nắm cây ghi-ta điện trong tay, Shuhei Hisagi thốt ra những lời đầy ngạc nhiên.
Đối diện anh ta, một người đàn ông đội mũ vải lơ đãng đáp lời, đồng thời chĩa cây gậy mà mà anh ta đang cầm về phía Hisagi.
“À, đây là một bản sao của bản sao của bản sao, tuy nhiên, sau khi được sao chép như vậy, trái với mong đợi ban đầu, bằng một cách nào đó nó đã tạo ra nét quyến rũ rất riêng. Nói cách khác, nó là một bản sao giống bản gốc y như đúc.”
“Cuối cùng chẳng phải nó vẫn chỉ là một bản sao thôi sao?”
“Quả là một kết luận nghiệp dư!”
“Hả?”
Đối mặt với một Hisagi đang tỏ ra bối rối, người đàn ông kia đưa mắt nhìn anh ta một cách đầy nghiêm nghị và nhấn mạnh.
“Đây là thành quả của việc điều chỉnh thông qua tạo mẫu của rất nhiều thợ thủ công. Như một tấm gương phản chiếu linh hồn của tạo vật. Sao chép không chỉ đơn thuần là bắt chước mà đôi khi nó tạo nên sự vượt trội hơn so với bản gốc. Huyền thoại này đã qua tay con người và sau cùng cũng đã đến được miền đất hứa… Cậu không nghĩ nó đem lại cho ta cảm giác như vậy sao?”
“Cũng có lý…”
“Hãy quan sát kỹ hơn nào, mặc dù đã ba mươi năm trôi qua kể từ khi huyền thoại này ra đời, nó vẫn đẹp như thuở ban sơ vậy! Những vết xước chính là bằng chứng về truyền thuyết của nó! Trông như thể nó mới bị trầy xước ngày hôm qua thôi phải không! Bản gốc sẽ chẳng bao giờ đạt được sự tinh diệu, kỳ công như thế! Đây chính là phép màu mà chỉ có thể gặp được một lần duy nhất trong đời nhờ vào những cải tiến kỹ thuật!”
“Nói như vậy, thì chắc chắn nó…”
Đáp lại lời của Hisagi, Urahara Kisuke cố gắng thúc đẩy quá trình thương lượng.
“Thế nào? Tôi sẽ giảm giá cho cậu, tương đương ba tháng lương của cậu thì sao?”
“Ông không nghĩ là cái giá đó quá đắt sao?”
“Bởi lẽ cây đàn này được làm bằng thủ công. Phụ phí từ những bộ phận cải tiến đã được thêm vào. Thực tế, nó cũng có thể trở thành một bao kiếm cho Zanpakuto.”
“Nó còn có giá trị sử dụng nào khác không? Ý tôi là…”
Cuối cùng, sau khi do dự một thoáng, Hisagi lầm bầm với đôi mắt lúng túng nhưng cũng không thiếu sự quyết tâm.
“Liệu tôi có thể…đề nghị một khoản vay không?”
Hai cô cậu bé tầm tuổi học sinh trung học theo dõi anh ta từ xa, thì thầm với nhau những lời thương hại thay vì kinh ngạc.
“Một lần nữa, anh ta lại bị ép giá.”
“Vị khách sộp nhất của chúng ta…”
Chương 6
Thị trấn Karakura – Mitsumiya
Vài năm trở lại đây, thị trấn Karakura đã trở thành một khu vực có ý nghĩa đặc biệt đối với Thi Hồn Giới. Thực tế, nơi này từ lâu đã được biết đến như một Jureichi (khu vực tâm linh quan trọng), thậm chí Aizen Sosuke đã nhận ra điều đó từ rất sớm.
Một sự cố xảy ra trên mảnh đất này đã khiến Shiba Isshin gặp một người phụ nữ nào đó, và kết quả là người đàn ông đã thay đổi lịch sử của cả Thi Hồn Giới ra đời. Tuy nhiên, trước đó, thị trấn Karakura được liệt vào danh sách khu vực có khả năng cao xuất hiện nhiều Hollow.
Mặc dù không rõ có bất kỳ mối liên hệ nào hay không, nhưng trong thị trấn tồn tại một cửa hàng độc nhất vô nhị, nơi những mặt hàng mà chẳng thể tìm thấy ở bất kỳ đâu được bày bán.
Một cửa hàng kẹo bí ẩn của Urahara Kisuke.
Từ khi nào cửa hàng này xuất hiện? Không ai trong khu phố có thể biết chính xác điều đó, nhưng họ lại chẳng có bất cứ cảm giác kỳ lạ hay nghi hoặc nào. Bởi lẽ cửa hàng kẹo đó hòa mình như một phần của cảnh quan vốn có của thị trấn mà chẳng hề có chút xa lạ, lạc lõng.
Thông thường, những người trông giữ cửa hàng đó gồm một gã đàn ông to cao, vạm vỡ, cùng với hai đứa trẻ và chủ cửa hàng, một người đàn ông luôn ẩn giấu khuôn mặt dưới chiếc mũ tai bèo của mình.
Từ bánh kẹo rẻ tiền, cho tới đến các mặt hàng đáng ngờ không biết rằng chúng có phải hàng hiệu hay không. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cửa hàng này không chỉ đơn thuần buôn bán tạp hóa, mà nó còn là một điểm dừng chân bí mật cho những người chỉ biết được bản chất thực sự của cửa hàng. Còn đối với cư dân của thị trấn, cơ bản họ chỉ xem đây là một cửa hàng xưa cũ trên con đường vắng người qua lại.
Song, cửa hàng Urahara lại có một vai trò hoàn toàn khác đối với những người biết đến sự tồn tại của Hollow hay Tử thần. Phục vụ như một nơi trú ẩn khi những rắc rối tâm linh đáng lo ngại xảy ra, nơi này cũng là căn cứ biệt lập với thế giới bên ngoài.
Người đàn ông có sức ảnh hưởng lớn mạnh từ sâu trong bóng tối của thị trấn Karakura, ẩn mình dưới thân phận chủ tiệm kẹo mờ ám. Người đàn ông từng là đội trưởng của Đội 12, người sáng lập Cục Nghiên cứu và phát triển của Tịnh Linh Đình, chủ tịch đầu tiên – Urahara Kisuke.
“…Vậy, lời chào hàng của ông, tôi nghĩ tôi sẽ chấp nhận mức giá đó.”
“Chà, cậu Hisagi à…sau cùng thì cậu cũng có thể nói ra những điều đó với biểu hiện đầy nghiêm túc trên gương mặt.”
Urahara Kisuke nói và che miệng bằng cây quạt giấy của mình. Trong khi đó, Hisagi Shuhei lại đang khá hấp tấp với đống bản thảo trong tay.
“Ồ, có vấn đề gì sao?”
“Chà, tôi không nói rằng nó không hoạt động, nhưng, tôi không cảm thấy đây giống như một bản hướng dẫn dành cho con người. Những người khác không quan tâm đến thị trấn này sao?”
“À. Tôi đã hy vọng rằng mình có thể giải thích lại những vấn đề xoay quanh thị trấn Karakura, nhưng tôi cũng không chắc có thể viết được nhiều điều về quá khứ của ông Urahara khi ông ở Thi Hồn Giới.”
Hisagi cúi đầu xin lỗi.
Urahara đã nhiều lần giải cứu Thi Hồn Giới khỏi khủng hoảng, anh ta cũng từng là một cựu Tử thần của Hộ Đình Thập Tam Đội, về cơ bản, sẽ thật khó để ngẩng cao đầu và nói chuyện một cách ngang hàng với anh ta.
Dựa vào chức vị Đội Phó, Hisagi đã điều tra lịch sử cá nhân của nhiều Tử thần từ hàng trăm năm trước, nhưng trường hợp của Urahara lại khác, anh ta bị trục xuất khỏi Thi Hồn Giới vì nghiên cứu của mình.
“Không đâu, xin thứ lỗi cho tôi vì đã để cho cậu lo lắng về điều đó.”
“Bài viết tới sẽ khá dài, tôi nghĩ mình nên lược bớt một chút khi xuất bản nó lên tạp chí.”
“Ồ, dĩ nhiên rồi. Tuy nhiên, để cho hấp dẫn hơn, có lẽ cậu nên thêm cụm từ ‘cửa hàng kẹo bí ẩn’. Và cậu cũng có thể miêu tả tôi là một người đàn ông ‘mờ ám’ thay vì cùng một từ ‘bí ẩn’.”
Urahara hướng mắt về phía bản thảo của Hisagi trong khi nói.
“Vậy còn ‘Cuộc gặp gỡ của Shiba Isshin với một người phụ nữ’ thì sao? Có vẻ như cậu cũng đang gặp khó khăn với chủ đề này.”
“Tôi cũng không chắc mình có thể tìm hiểu về chủ đề đó bao xa. Dù gì nó cũng không có liên hệ gì với ông nên tôi nghĩ có thể lược bỏ.”
Shiba Isshin – cha của Kurosaki Ichigo.
Mặc dù Hisagi đã nắm được thông tin rằng vợ của Isshin, Kurosaki Masaki thực chất là một Quincy, anh ta cũng không nghĩ rằng mình nên truyền bá thông tin đó.
Bản thân Ichigo cũng không quan tâm lắm đến việc đó, nhưng nếu một số quý tộc biết về nó thì họ sẽ coi Ichigo như ‘người ngoài’ và thậm chí có thể buộc tội vô cớ cậu ta.
Chiến tranh đã kết thúc, song, Quincy vẫn luôn bị coi là kẻ thù đối với Tử thần. Cũng có những ngoại lệ như cha con Ishida, những người đã hỗ trợ Ichigo trong trận chiến quyết định với Yhwach. Thời gian sẽ hòa giải mọi chuyện. Và hiện tại vẫn còn quá sớm để thế giới biết rằng mẹ của Kurosaki Ichigo là một Quincy.
“Chà, tôi đánh giá cao sự hợp tác của ông ngày hôm nay.”
Sau khi thu lại thiết bị ghi âm, Hisagi một lần nữa cúi đầu để chào tạm biệt Urahara.
Đáp lại, vị chủ tiệm đóng quạt và lấy ra một tập giấy rồi đưa cho Hisagi.
“Tôi hiểu rồi. Câu trả lời cậu muốn có nằm trong đây.”
“Hả!? Việc này hẳn là một đặc ân cho tôi…”
Anh ta do dự nhận lấy tập tài liệu, đảo qua nội dung của trang đầu một lượt.
“…Công thức bí mật! Kẹo nguyên gốc của tiệm Urahara, cách làm Horohorohoro! Trước hết, chuẩn bị một lượng lớn đường và muối, sau đó nhào cùng với mật ong. Giai đoạn quan trọng! Nếu thêm dầu thực vật và bơ, vị sẽ hoàn toàn thay đổi!...”
“Chà, tôi không nghĩ rằng cậu sẽ đọc nó to đến thế.”
Sau khi tiêu hóa được toàn bộ nội dung của trang giấy, Hisagi lên tiếng.
“Đây rõ ràng không phải công thức dành cho kẹo! Hơn nữa, ăn những thứ thế này rất không tốt cho sức khỏe con người!”
“Đúng vậy, công thức bí mật đơn giản là không thể tiết lộ, chủ yếu là về khía cạnh sức khỏe và hương vị.”
“Nếu là như vậy, hãy đem mớ công thức này đi chôn cùng mình đi!”
Mặc dù lớn giọng, nhưng Hisagi vẫn bỏ tập tài liệu vào túi đồ của mình.
“Nó có thể được sử dụng để thu thập thông tin nào đó cho sau này, vì vậy, tôi sẽ lưu ý nó.”
“Ồ, cậu có chắc cậu vẫn muốn tiếp tục không? Ý tôi là, mặc dù rất hân hạnh giới thiệu nó cho cậu, nhưng tốt hơn hết là cậu cũng không nên tự mình làm ra chúng, phải chứ? Có lẽ cậu Hirako có thể đưa ra nhận xét chi tiết về nó bất chấp những lời phàn nàn hay những loại hương vị khủng khiếp nào.”
“Chờ một chút, nếu làm như thế, không phải tôi sẽ gánh chịu những lời lẽ của Đội Trưởng Hirako sao…”
Trong khi nói những điều đó, Hisagi nhớ lại cuộc trao đổi với chính Hirako Shinji trước khi đến đây.
‘Chà, nếu cậu tìm Kisuke, thì có khả năng cậu sẽ gặp Hiyori. Nếu thấy cô ta, hãy cứ giễu cợt như những gì cậu muốn.’
Không, chờ đã… có lẽ mình có thể thu thập thông tin từ một quan điểm mà chưa từng được nghe trước đây.
Urahara sau đó xòe cây quạt của mình một lần nữa trong khi nói với Hisagi, người đang mải mê suy nghĩ.
“Thành thật thì tôi không thể nói quá nhiều điều về cuộc chiến.”
“Ý của ông là sao? Chẳng phải nhờ những viên thuốc chứa linh tử Hollow do chính ông sản xuất mà Bankai của mọi người không còn bị đánh cắp, và cũng nhờ sự nỗ lực của ông mà nhóm của Ichigo có thể tiến vào Linh Vương Cung sao?”
“Phải, và tôi cũng không thể nói thêm được gì vượt xa những điều đó. Tôi chỉ tình cờ nghĩ ra đối sách ở thời điểm đó. Tất cả chỉ có vậy thôi. Cậu nên cảm ơn những người cũng đã góp phần công sức trong trận chiến đó.”
Urahara nói trong khi đang nhẹ nhàng phất quạt, nhưng Hisagi vốn dĩ đã biết.
Người đàn ông này chắc chắn nắm trong tay cả ngàn các ‘biện pháp, chiến lược phù hợp’. Hay nói cách khác, anh ta có khả năng đưa ra hàng loạt các chiến thuật khôn ngoan để đi trước đối phương một bước tùy thuộc vào hoàn cảnh hoặc tình hình cụ thể.
Phải cần đến bao nhiêu kiến thức, lanh lợi, thông minh và kinh nghiệm cần thiết để có thể thực hiện điều đó? Đâu mới thực sự là bản chất của người đàn ông đầy bí ẩn – Urahara Kisuke? Chính xác thì thứ gì đã giúp anh ta sáng tạo ra hàng tá kế hoạch đóng vai trò cốt lõi? Rất nhiều người cũng tò mò về việc đó, không chỉ mình Hisagi.
Rốt cuộc, thực tế là ngay cả khi hỏi anh ta, anh ta cũng trơn tuột như một con lươn để lái sang chủ để khác. Còn nếu tìm kiếm câu chuyện từ phía Shihoin Yoruichi hay Kurotsuchi Mayuri, những người biết về quá khứ của anh ta thì càng khó khăn hơn nhiều.
Quả đúng như dự đoán, anh ta rõ ràng đang né tránh vấn đề.
Hirako Shinji, người được biết rằng Hisagi sẽ phỏng vấn Urahara cũng đã nói rằng Urahara không phải kiểu người sẽ thẳng thắn trả lời mọi câu hỏi, những biểu hiện của ‘nghệ thuật lảng tránh’ có thể thấy rõ qua từng cử chỉ của anh ta. Nó có thể được bắt gặp như một phản ứng nhẹ nhàng từ cái nhìn đầu tiên, nhưng bầu không khí sẽ dấy lên hồi chuông cảnh báo rằng ‘đừng vô tình giẫm lên lãnh thổ này’.
Hơi thở của Hisagi dần trở nên gấp gáp, anh ta mở miệng nói với ánh mắt đầy nghiêm nghị.
“Ông Urahara… Không, ngài Urahara, cựu cục trưởng của Cục Nghiên cứu và Phát triển. Hôm nay, tôi đến đây để tìm hiểu quá khứ của ngài.”
“…”
Nghe những lời đó, đôi mắt của Urahara hơi nheo lại.
Tuy nhiên, không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy cảm xúc của anh ta thay đổi và sau một thoáng, Urahara cười phá lên.
“Làm ơn đừng thể hiện một vẻ mặt nhăn nhó như vậy, cậu Hisagi. Chúng ta sẽ phải làm sao nếu Jinta, cậu nhóc đang nhìn trộm ngoài cửa bật khóc đây? Nó có thể sẽ lại làm ướt đệm khi đi ngủ đấy.”
Sau đó, một cậu bé với mái tóc đỏ vuốt ngược – Hanakari Jinta mang theo một vẻ mặt tức tối xông vào la hét.
“Tôi không khóc, và tôi cũng chưa bao giờ làm ướt đệm cả, gã chết tiệt này! Tôi sẽ sút vào mặt ông!”
Nhưng một cánh tay dài nhanh chóng khóa cổ của Jinta.
“Aaa! Lão Tessai chết tiệt!”
“Hừm, cậu không nên sử dụng những từ ngữ thô tục như vậy, cậu Jinta. Hãy để ông chủ tiếp khách.”
Người đàn ông to lớn cùng vóc dáng vạm vỡ, đeo một cặp kính râm đã ngăn Jinta quậy phá. Kế đó, một cô bé cũng trạc tuổi Jinta xuất hiện từ phía sau họ và bắt đầu cù chân Jinta bằng tóc của mình.
“Nào… Ururu, khốn kiếp, chân tôi… muốn tôi giết chị không?”
Ururu quay về phía Hisagi, nhanh chóng cúi đầu và ngỏ ý xin lỗi.
“Xin hãy chấp nhận lời xin lỗi của chúng tôi! Jinta có thể đã phát triển về thể xác, nhưng trí tuệ thì chẳng cải thiện được bao nhiêu.”
“À… không sao đâu.”
Ururu một lần nữa cúi đầu và hướng về phía Urahara.
“Cháu sẽ đi mua đồ.”
“À phải, phiền cháu. Hàng hóa cần phải được dự trữ hôm nay bao gồm 500 cân Super-Ball, hãy để Jinta đi cùng để nó còn xách đồ.”
Đáp lại Urahara, Jinta cười phá lên và phản đối.
“Cái quái gì thế! 500 cân sao!? Nực cười quá!?”
Tuy nhiên, Jinta vẫn bị Tessai khóa cổ và Ururu quay trở lại cù chân cậu nhóc và cậu bị lôi ra ngoài.
“Phải. Nếu điều đó vô lý, hãy cứ cười trong thâm tâm trong khi vẫn phải làm việc. Hãy giữ vững tinh thần chiến đấu đó nhé!”
Chứng kiến cảnh tượng đầy nhốn nháo, Hisagi thở dài nặng nề.
“Tôi có thể nói gì đây, thật khó để hiểu hết về mọi người, nhưng có vẻ như cậu Jinta kia đang bắt nạt cô bé đó.”
“Chà, chúng vẫn đang ở tuổi ăn tuổi lớn, thực tế là Ururu lớn hơn Jinta ba tuổi. Nó cũng thường xuyên bị Jinta trêu chọc rằng nó có mái tóc như râu gián. Có khi nào ý tưởng cù chân thằng bé bằng tóc mình là để trả thù của Ururu?”
“Tôi cũng chịu thôi.”
Trong khi lắng nghe những lời đánh trống lảng của Urahara, Hisagi cũng quyết định đi theo dòng chạy của cuộc trò chuyện.
“Bởi vì dù cho đó có là Tử thần hay con người, tôi cũng không giỏi nắm bắt được tâm trạng của một đứa trẻ.”
Hisagi vẫn tiếp tục trao đổi về hai đứa trẻ.
“Tuy nhiên, cảm nhận về Reiraku của hai đứa nó… có cảm giác rất khác lạ?”
“Cách hỏi của cậu dường như rất thẳng thừng nhỉ? Nếu cậu đã quen với các nguyên tắc của Tosen khi tham gia phỏng vấn, cậu có nghĩ rằng mình có phần tàn nhẫn khi sử dụng một mánh khóe rẻ tiền như thế không?”
Shuhei Hisagi đã bị đâm trúng tim đen.
Quả thực, nếu là Kaname Tosen, cựu tổng biên tập, anh ta sẽ hỏi thẳng vào vấn đề mà không vòng vo sang bất cứ chủ đề nào khác cả.
Ngay cả khi Hisagi bắt đầu có hứng thú, không hẳn là anh ta muốn biết danh tính thực sự của hai đứa trẻ kia, và anh ta cảm nhận được đối phương cũng không thoải mái khi tiết lộ mọi thứ. Tuy nhiên, Hisagi cũng có những cân nhắc riêng trong suy nghĩ. Thay vì tiếp tục đưa ra một chủ đề khó thảo luận hay rút lui hoàn toàn ra khỏi cuộc trò chuyện, anh ta lựa chọn chủ đề có phần dễ thở hơn.
Nhưng đó chẳng khác nào bước đường cùng đầy tuyệt vọng, tùy thuộc đối phương, cuộc phỏng vấn vẫn có nguy cơ bị chấm dứt, và qua những gì vừa diễn ra, Hisagi xác định được rằng không thể thu thập thông tin từ phía Urahara một cách thông thường. Song, Đội Phó Đội 9 sốc lại tinh thần và sẵn sàng cống hiến hết mình với nghĩa vụ của một nhà báo.
Sau đó, Urahara mở lời như thể anh ta đã nhìn thấu mọi thứ.
“Vậy? Cậu nghĩ hai đứa nhóc đó là gì?”
‘Không ngờ anh ta lại hỏi mình câu đó.’
Đối mặt với ngữ điệu hoàn toàn trái ngược với kiểu cách thăm dò thông thường của Urahara, Hisagi ngay lập tức thốt ra câu trả lời vừa ập vào tâm trí anh trong sự hoang mang.
“Gikongan… phải chứ?”
“Linh hồn tồn tại tạm thời trong Gikongan về cơ bản không có khả năng phát triển. Mặc dù nó có khả năng nhận thức hay học hỏi nhất định tùy thuộc vào tình hình hoặc mệnh lệnh của chủ nhân, nhưng đương nhiên vẫn có giới hạn.”
“Ông nói ‘về cơ bản’ cũng có nghĩa là có trường hợp ngoại lệ phải không?”
Ngay lúc đó, Hisagi gợi nhớ về một con sư tử nhồi bông thường xuyên xuất hiện ở Thi Hồn Giới, với nét mặt trở nên nghiêm túc, anh ta nói.
“Giống như linh hồn nhân tạo.”
“Ồ, quả là nhạy bén, cậu Hisagi… Mặc dù, nó cũng không hẳn là câu trả lời đúng đắn trong trường hợp này, nhỉ?”
“Không, xa hơn nữa… có lẽ chúng cũng giống như Nemu.”
Urahara sau đó xòe quạt và đặt trước miệng Hisagi để ngăn anh ta tiếp tục.
“Chà, nếu cậu nói những điều như thế thì không chừng Kurotsuchi sẽ biến cậu trở thành vật thí nghiệm của cậu ta đấy… Về bản chất, Nemu có sự khác biệt đáng kể. Tôi e là anh ta cũng nhận ra điều đó, sau khi chứng kiến sự trưởng thành của Nemu, Kurotsuchi có lẽ đã nhảy cẫng lên vì vui sướng ‘Ta đã vượt qua Urahara Kisuke’ và tưởng tượng ra biểu cảm thất thần của tôi.”
Gập cây quạt lại, Urahara lắc đầu.
“Chà, mặc dù tôi chẳng thể hình dung ra nổi cảnh tượng ấy.”
“Sao ông lại nói thế?”
Trước câu hỏi của Hisagi, Urahara cười phá lên như một đứa trẻ tinh nghịch và thốt ra những lời nửa đùa nửa thật.
“Vì tôi chưa bao giờ cảm thấy thất vọng về sự hiện diện của Kurotsuchi.”
Thi Hồn Giới – Cục Nghiên cứu và Phát triển
“Có chuyện gì thế, Đội Trưởng?”
Để đối phó với sự hăng hái bất thường của Kurosuchi Mayuri – Đội Trưởng của Đội 12 và cục trưởng cục Nghiên cứu và Phát triển, Akon, Đội Phó của anh ta đặt ra câu hỏi trong sự bối rối.
“Không có gì, ta chỉ cảm thấy không thoải mái với mọi sự đường đột.”
Nói với vẻ không mấy quan tâm, Mayuri quay trở lại công việc chính.
“…Ryoshireichu (Bọ linh tử) được cấy vào tiểu não của ta gây ra những cơn đau. Có lẽ một số nhà khoa học tầm thường chui rúc ở đâu đó đang thể hiện sự đố kỵ phi lý đối với ta.”
Mayuri sau đó chuyển sự chú ý của mình sang hình ảnh ở trước mắt. Những hình ảnh chụp một khu vực của Rukongai từ trên cao với sự xuất hiện của ba người đàn ông mặc trang phục ở Nhân Giới.
Họ đều là Fullbringer dưới sự lãnh đạo của Kugo Ginjo.
Nếu con người ở Nhân Giới nhìn thấy hình ảnh này, có lẽ họ sẽ kết luận rằng khung cảnh chụp lại ngôi làng hoang vắng đó được chụp từ vệ tinh nhân tạo hay thiết bị ghi hình trên không nào đó. Nhưng tất nhiên, không có bất cứ thứ gì như thế ở Thi Hồn Giới cả.
Xem những bức hình được chụp từ những thiết bị còn phức tạp hơn nhiều so với công nghệ ở Nhân Giới, Akon cất lời với thái độ vừa ấn tượng, vừa cảm thấy có gì đó không chắc chắn.
“Quả đúng như mong đợi, độ chính xác thật phi thường. Nhưng, tại sao lại đi xây dựng hệ thống giám sát công phu như thế này? Nếu chúng ta sử dụng hệ thống của Phòng Trực quan thì không phải sẽ có hiệu quả hơn sao?”
Phòng Trực quan.
Một phòng ban có hệ thống giám sát ghi hình tích hợp, mạng lưới bao phủ ở nhiều nơi của Thi Hồn Giới và Nhân Giới, thậm chí trong những năm gần đây còn mở rộng ra cả Hueco Mundo.
Phòng này có liên kết chặt chẽ với cục Nghiên cứu và Phát triển, họ thu thập thông tin tình báo và cùng với cục thực hiện phân tích tình hình thực tế. Có thể nói rằng Phòng Trực quan là một cơ sở cực kỳ quan trọng, ghi lại những bước ngoặt trong lịch sử của Thi Hồn Giới.
Vậy tại sao, vào thời điểm này, Mayuri lại chọn xây dựng một hệ thống tách biệt với mạng lưới giám sát của Phòng Trực quan? Mặc dù độ phân giải hình ảnh và hiệu suất của các cảm biến trong hệ thống có thể coi là một sự cải tiến đáng kể, nhưng việc nâng cấp các hệ thống vốn dĩ đã tồn tại cho tới tận ngày nay có đem lại hiệu quả hơn không?
Trước câu hỏi mà Akon đặt ra trong khi những giả thiết liên tục nảy ra trong đầu, Kurotsuchi Mayuri trả lời với nỗi buồn thoáng qua.
“Vì từ giờ trở đi, Phòng Trực quan sẽ tách khỏi cục Nghiên cứu và Phát triển.”
“Hả?”
“Tuy nhiên, trong thời gian tới, chúng ta sẽ giả vờ rằng mình đang tiến hành sử dụng hệ thống của phòng ban như bình thường. Việc này liên quan đến độ tin cậy trong dữ liệu của họ.”
Mặc dù Mayuri đã ra tuyên bố đột ngột như vậy, nhưng Akon đã quá quen với những chuyện bất ngờ ập đến nên anh ta chẳng thể hiện bất cứ vẻ ngạc nhiên nào.
“Tốt thôi. Nếu nói đến độ tin cậy, thì chẳng có gì phải đắn đo khi đích thân Đội Trưởng sẽ xây dựng hệ thống giám sát mới. Nhưng đã có chuyện gì đó xảy ra sao?”
“Niềm tin mù quáng chính là thứ độc dược ăn mòn đi sự hiệu quả. Nhưng có lẽ cậu nên nói rằng ‘Sau khi cân nhắc và kiểm tra vô số lần với trí óc tầm thường của tôi, chắc chắn, hệ thống được xây dựng bởi Kurotsuchi Mayuri thực sự vượt trội về mọi mặt’, cậu có nghĩ thế không?
Ngay cả khi nói theo ý đó, Akon cũng có cảm giác rằng Mayuri sẽ lại bắt bẻ anh ta. Akon đành ngoan ngoãn gật đầu và một lần nữa đặt câu hỏi.
“Có phải giới quý tộc đã can thiệp vào hệ thống không?”
Gần đây, một linh lực kỳ lạ đã xuất hiện trên các hệ thống giám sát của Thi Hồn Giới, tuy nhiên không có bất kỳ sự can thiệp nào, đó là vấn đề thuộc thẩm quyền của Tứ Đại Gia Tộc. Akon cùng những người khác cho rằng việc Đội Trưởng của họ ngoan ngoãn tuân lệnh như vậy là điều không thể.
Với những gì đã xảy ra, mạng lưới giám sát mới rõ ràng cần phải được xây dựng. Trên thực tế, đã có những trường hợp bọ theo dõi được cấy lên một số Tử thần hay những người có liên kết mạnh mẽ với Nhân Giới. Do đó, cục Nghiên cứu và Phát triển từ lâu đã sở hữu một mạng lưới tình báo tách biệt hoàn toàn với Phòng Trực quan.
“Đám người đó đã đi quá xa và rối tung mọi thứ. Chỉ vì chúng gắn liền với một triệu năm lịch sử tầm thường mà chúng có thể tự phụ nghĩ rằng có thể vượt qua ý muốn của ta.”
“Người chịu trách nhiệm chính cho Phòng Trực quan cũng sẽ rơi vào tình thế khó khăn.”
Akon nhún vai khi nói điều đó, Mayuri sau đó trừng mắt.
“Cậu đang nói cái gì thế? Cậu đang nói rằng chúng cũng là bên bị thiệt hại sao?”
“Ngài đang hướng đến điều gì?”
“À, ta hiểu rồi. Akon chẳng bao giờ quan tâm đến chính phủ. Tuy nhiên, hãy nhớ lấy điều này, để nghiên cứu được tiến hành thuận lợi, điều cần thiết là phải khéo léo dắt mũi đám bất tài đó. Tất nhiên, ta không bàn để sự cần thiết của chúng đối với xã hội, nhưng chúng sẽ là một trở ngại cho sự sáng tạo của ta, các quy tắc còn lâu mới hoàn toàn đi vào khuôn khổ.”
Sau khi phàn nàn về Thi Hồn Giới với thái độ kiêu căng, Mayuri tiếp tục trả lời câu hỏi của Akon.
“Phòng Trực quan đó được thành lập bởi người thuộc Tứ Đại Gia Tộc, chúng là những kẻ chỉ đạo từ phía hậu trường.”
“Đây là lần đầu tiên tôi nghe điều đó.”
“Chính xác hơn, là một trong Tứ Đại Gia Tộc.”
Trong khi điều chỉnh tọa độ hiển thị trên màn hình, Mayuri vẫn tiếp tục nói với vẻ mặt thờ ơ.
“Nếu tộc Shihoin được biết đến như là Tenshiheisoban, quản lý các binh khí được cho là của Linh Vương ban tăng, thì vai trò của Tsunayashiro là lưu giữ quá khứ. Phòng trưng bày sách linh hồn vĩ đại là nơi tất cả tri thức được tập hợp. Và trước khi thư phòng đó được xây dựng, gia tộc Tsunayashiro chính là những người trông giữ và chịu trách nhiệm ghi lại toàn bộ lịch sử.”
“Họ là những người trông giữ?”
“Liên quan đến khía cạnh lịch sử cổ đại, ngay cả việc nghiên cứu các di tích lịch sử cũng cần phải có sự cho phép của họ và việc xuất bản các tài liệu đều phải được kiểm duyệt chặt chẽ. Ta đã nghe nói rằng có một số nhà sử học đã mất tích mà không rõ lý do.”
Không hề có chút chế giễu hay phẫn nộ nào trong từng lời của Mayuri, anh ta nói về khía cạnh đó của Tứ Đại Gia Tộc với sự hững hờ đến lạnh nhạt.
“Ta tin rằng đấu tranh cho tới cùng cũng là một dạng tài năng. Ta không có ý chế giễu những nhà sử học đó, nhưng nếu muốn tìm ra sự thật thì cũng nên chuẩn bị những biện pháp phòng ngừa tình huống xấu nhất xảy ra. Tuy nhiên, họ đã không làm thế. Điều này được gọi là lời nguyền ‘lịch sử hàng triệu năm của Thi Hồn Giới’. Nó đã trở thành rào cản phiền toái đối với các công trình nghiên cứu. Song, như những gì ta đã nói, chẳng gì có thể ngăn một thiên tài như ta tiến bước.”
Trong khi lên tiếng, Mayuri hướng tầm nhìn của mình vào một điểm cụ thể trên màn hình.
“Tuyệt vời, các đối tượng thí nghiệm đã được định vị. Ta có nên tiến hành ngay bây giờ không nhỉ? Ta sẽ để dữ liệu đã được phân tích ở đây cho cậu, Akon.”
Rời mắt khỏi hệ thống giám sát, Mayuri nhanh chóng khởi hành tới địa điểm thực tế.
Akon bắt đầu thực hiện các chỉ dẫn dành cho Đội Trưởng của mình, nhưng anh ta vẫn còn tò mò và đặt ra câu hỏi cuối cùng.
“Đội Trưởng, ít nhất thì ngài có thể cho tôi biết một chút thông tin kết luận không? Sau tất cả, tại sao ngài vẫn quyết định tách rời Phòng Trực quan?”
“Vấn đề này đơn giản thôi.”
Mayuri nhún vai, trả lời đầy nhạt nhẽo và cũng chẳng ngước lại nhìn.
“Kẻ hiện đang nắm quyền kiểm soát Phòng Trực quan đã bị coi là kẻ tội nhân của giới quý tộc. Hắn tàn sát các thành viên trong gia đình và nghiễm nhiên trở thành tộc trưởng của Tsunayashiro. Chính vì lẽ đó, ta thừa hiểu rằng hắn sẽ cản trở các nghiên cứu của ta. Chỉ vậy thôi.”
Rukongai
“… Chúng ta đang bị theo dõi.”
Ginjo Kugo đang tiến bước về phía dinh thự Shiba trên con đường mòn ở ngoại ô Rukongai. Với đôi mắt không chút lay chuyển, hắn thì thầm với hai người đồng hành kế bên.
“Kẻ thù?”
“Hừm, tôi có một vài ý tưởng.”
Tsukishima Shukuro và Kutsuzawa Giriko song hành cùng Kugo Ginjo đều đã nghe thấy tiếng thì thầm của hắn ta, trả lời trong khi cố gắng duy trì vẻ tự nhiên để kẻ bám đuôi họ không nghi ngờ.
“Cảm giác thôi, nhưng bầu không khí khó chịu này rất giống những gì phát ra từ ‘huy hiệu Tử thần dự bị’ của tôi từ rất lâu về trước.”
Trong khi cất lời, Ginjo đặt tay lên mặt dây chuyền đeo trên cổ.
“Điều gì sẽ xảy ra nếu những Tử thần cấp cao đến để loại bỏ những phiền phức là chúng ta đây bởi vì gã Đội Phó Hisagi thực sự bắt đầu lún sâu… chẳng phải đó là giả thiết hợp lý nhất hay sao?”
“Tôi tự hỏi liệu cậu có nghĩ rằng mình đã mất quá nhiều thời gian để suy đoán một điều như thế hay không?”
Trong thâm tâm, Ginjo cũng đồng ý với những lời của Giriko.
Sau khi gặp nhau, Hisagi đã hứa sẽ gặp Tổng Đội Trưởng của anh ta để làm sáng tỏ sự thật của vụ án. Và cũng đã vài ngày trôi qua, nếu Tử thần có ý định trừ khử họ, thì không thiếu cơ hội để làm điều đó từ trước. Hoặc, cũng có khả năng mục đích đó kéo dài đến tận bây giờ là vì ai đó đang cố sắp đặt một cái bẫy.
Dù có bằng cách này hay cách khác, Ginjo cũng tự nhủ rằng không thể bất cẩn.
Nhưng kẻ đang theo dõi họ không cho phép Ginjo thêm thời gian để suy nghĩ.
Thứ bay về phía họ là một ‘tia sét’.
Hay chính xác hơn, nó là một mũi tên chứa đầy sát khí và được bao phủ bởi điện áp hung dữ.
“Này, này, nghiêm túc sao?”
Mặc dù tốc độ của nó chậm hơn rất nhiều so với sấm sét thực sự, nhưng mũi tên linh tử này vẫn lao đến với vận tốc đủ xứng đáng để được nhận định là ‘tốc độ sấm sét’.
Ba Fullbringer đã tránh được nó trong gang tấc, nhưng nếu dính đòn thì cửa tử chắc chắn sẽ rộng mở để chào đón họ. Nhưng ngay lập tức, Ginjo vung thanh trường kiếm trong tay để phân tán sét cùng với linh tử tràn ngập trong không khí và nở một nụ cười táo bạo.
“Chà… tốc độ quá tệ, phải chứ? Nếu đòn vừa rồi được coi là kỹ thuật ám sát thì thật nực cười đấy.”
Ginjo nói như muốn khiêu khích kẻ địch vẫn ẩn mình trong bóng tối. Giriko đứng kế đó cũng không giấu giếm cảm xúc.
“Điều này thường xuyên bị hiểu nhầm, nhưng tốc độ của tia chớp chậm hơn tốc độ ánh sáng rất nhiều. Tuy nhiên, từ các ảnh hưởng bởi độ ẩm không khí hay áp suất khí quyển, các trị số sẽ có xu hướng thay đổi. Tốc độ thực sự là một thứ mơ hồ so với dòng chảy của thời gian, phải không?”
“… Hẳn đầu óc ông đã có vấn đề rồi nên mới thốt ra những lời kỳ quặc như thế.”
Ginjo vẫn trả lời trong khi giữ cảnh giác cao độ với mọi thứ xung quanh.
Tuy nhiên, Tsukishima, người đang tựa lưng vào một cái cây gần đó, bất ngờ tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Nếu nói rằng dòng chảy thời gian không thay đổi thì hẳn là một niềm tin mù quáng. Đó không chỉ là lý thuyết của các nhà khoa học. Chẳng phải chúng ta đều đã được biết đến sự hỗn loạn của thời gian trong Dangai hay năng lực của Yukio hay sao?”
Tsukishima cảm thấy như thế bởi vì anh ta không hoàn toàn phục tùng thời gian. Sự biến dạng của không gian – thời gian, thuyết tương đối hay đại loại như vậy là những điều vô nghĩa trước những diễn biến trong cuộc sống hay ý nghĩ chủ quan của mỗi người.
“Các người đang nói cái quái gì thế?”
Ginjo tỏ vẻ bực tức và quay sang liếc nhìn hai người kia, nhưng rồi hắn lại cười phá lên khi thấy nét mặt của họ. Giriko đã vô thức cầm chiếc đồng hồ bỏ túi của mình trong suốt cuộc trò chuyện. Còn Tsukishima đã đóng cuốn sách của mình lại khi đáp lời Giriko, và bây giờ thì anh ta đang nắm trong tay sợi vải dùng để đánh dấu trang sách.
Mặc dù thông tin về kẻ thù là không nhiều, nhưng ít nhất cả ba người họ đều đang giữ vũ khí chuyên dụng của mình.
“Chà, chúng ta có nên coi đây là một cuộc ám sát không? Ra đòn chậm chạp, đợt tấn công kế tiếp cũng chưa thấy xuất hiện…”
Ngay lúc đó, Ginjo bị khựng lại giữa câu, hắn thậm chí không thể để mất cảnh giác dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Bất chợt cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng hắn khi có giọng nói vang lên từ phía sau.
“Ngươi nói ai chậm?”
Đó là giọng của một cô gái trẻ tuổi. Một linh lực khác với của bất kỳ Tử thần hay Hollow nào đột ngột xuất hiện ngay trung tâm của ba Fullbringer.
Có phải cô ta sử dụng một loại áo khoác ngụy trang đặc biệt hay phương pháp ẩn thân tương tự nào đó? Cô gái đó cứ như thể bước ra từ trong bóng tối.
Trang phục cô ta mặc được thiết kế theo phong cách phương tây với tông trắng làm chủ đạo với phần bụng để hở ra. Cùng với đó là những vết sẹo chạy khắp cơ thể, dường như trải qua từ các quá trình thí
nghiệm trên người.
Tuy nhiên, Ginjo không thừa thời gian để chú ý đến các tiểu tiết.
Cô gái trẻ đó một lần nữa hét lên với vẻ cáu kỉnh pha lẫn phần nhạo báng.
“Nếu ngươi đã nói như vậy… Ta sẽ nhanh chóng tiễn vong!”
Đi cùng với những lời nói mạnh mẽ đó, những tia sét kéo đến trên bầu trời từ cánh tay giơ lên không trung của cô gái ấy. Những tia sét thực sự lao thẳng xuống Ginjo và đồng bạn mà chẳng hề có chút thương tiếc.
Thị trấn Karakura – Cửa tiệm Urahara
“Được rồi… tất cả họ đều đã ra ngoài… vậy ông có thể trả lời tất cả các câu hỏi của tôi chứ?”
Cửa tiệm Urahara sau khi Jinta và những người khác đã rời đi.
Đáp lại Hisagi, chủ tiệm chỉ nhún vai.
“Ồ, điều gì khiến cậu nghĩ như vậy? Có lẽ tôi nên né tránh vấn đề một lần nữa, thậm chí còn khoa trương hơn?”
“Xin đừng lo lắng. Dù cho ông Urahara có thường xuyên đùa cợt ở bất kỳ đâu, thì tất cả những ai dõi theo ‘Bản tin Tịnh Linh Đình’ chắc chắn đều sẽ tin rằng ông Urahara là một vị anh hùng!”
“Chẳng phải như vậy thì nghe có phần dối trá hay sao?”
Ngay khi kết thúc câu bông đùa, Urahara đột nhiên che miệng bằng cây quạt giấy và thể hiện ánh mắt sắc bén và liếc nhìn Hisagi từ dưới chiếc mũ của mình.
“Có vẻ như cậu Hisagi còn che giấu cảm xúc, cũng như ý định thực sự của cậu còn kỹ hơn cả tôi, phải không? Câu đang lo ngại điều gì? Khuôn mặt vừa rồi của cậu thật chẳng khác nào một Tử thần thực tập trong lần đầu tiên đụng độ Hollow.”
“À thì…!”
Anh ta đang vướng mắc điều gì? Hisagi cứng họng trong một khoảnh khắc.
Mặc dù có thể Hisagi cảm thấy xấu hổ khi đặt câu hỏi về hoàn cảnh cá nhân trong một cuộc phỏng vấn chính thức, nhưng anh ta không nên lo lắng về bất cứ điều gì hơn là việc đang đơ người ra ở đây.
Lấy lại bình tĩnh, Hisagi tiếp tục.
“Sự thật là, những gì thảo luận với ông không chỉ liên quan đến công việc, mà còn dành cho mục đích của cá nhân tôi.”
“Tôi hiểu, tôi chưa bao giờ tỏ thái độ phân biệt giữa chuyện công và chuyện tư, vì vậy tôi không để tâm đâu. Hãy cứ thoải mái nói ra những gì cậu muốn.”
“Trước khi viết bài báo cho cuộc phỏng vấn này, tôi đã được yêu cầu xuất bản một phiên bản đặc biệt.”
“Phiên bản đặc biệt bổ sung, hẳn là vậy?”
Đóng quạt lại, Urahara nở một nụ cười ẩn ý và nói.
“Có phải là về lễ nhậm chức của tân tộc trưởng của Tsunayashiro?”
“Ông biết về nó sao…!?”
“Phải, tôi tình cờ nghe được chuyện này từ phía Yoruichi.”
Urahara vẫn tiếp tục, nhưng vì một lý do nào đó, trong âm điệu có pha chút giễu cợt.
“…Người đứng đầu mới của Tứ Đại Gia Tộc có vẻ là một gã chứa đầy tham vọng.”
“Tôi có nghi ngờ Tsunayashiro Tokinada, ông có biết gì về hắn không?”
“Cậu thấy đấy, tôi không có bất kỳ quan hệ trực tiếp nào với hắn ta, nên thành thật mà nói, tôi nghĩ Kyoraku sẽ cho cậu nhiều thông tin hơn tôi.”
Urahara đảo mắt trong thoáng chốc, nhưng anh ta vẫn trả lời thẳng vào trọng tâm câu hỏi của Hisagi.”
“Tôi có biết chút ít về mối liên hệ giữa Tosen và cậu Tsunayashiro đó, nhưng sau tất cả, thì sự việc diễn ra trước khi tôi trở thành Đội Trưởng, tôi có thể suy đoán, song suy cho cùng cũng chỉ là ý nghĩ chủ quan về quá khứ của ai đó thông qua trí tưởng tượng mơ hồ.”
“Tôi cũng không nắm rõ quá khứ của hắn, nhưng tôi không có ý định thăm dò chuyện đó. Cách đây không lâu, tôi có gặp một đứa bé Tử thần có liên hệ với hắn, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, đứa bé đó cũng đem lại cảm giác rất kỳ lạ. Vì vậy, tôi hy vọng có thể thu thập được manh mối xoay quanh đứa bé.”
“Một đứa bé Tử thần à?”
Nụ cười dần biến mất khỏi khuôn mặt của Urahara.
“Phải, cảm giác không giống như khi gặp Đội Trưởng Hitsugaya, đứa bé đó thực sự vẫn còn rất trẻ con, xét trên khía cạnh tinh thần.”
“Ôi trời? Cậu nghĩ lấy Đội Trưởng Hitsugaya ra làm ví dụ là phù hợp sao?”
“Điều đó…! Xin hãy lắng nghe…”
“Ồ, tôi thật thô lỗ. Hãy cứ tiếp tục. Cũng đừng gượng ép quá. Nếu cậu Hisagi nói với tôi chính xác những gì cậu thấy thì thật tốt.”
Mặc dù Urahara nói một cách thoải mái, nhưng Hisagi cảm thấy ý định của đối phương rằng ‘Tôi muốn thông tin chính xác chứ không phải phỏng đoán chủ quan’. Hisagi bình tĩnh thuật lại câu chuyện đã trải qua.
Thực tế là anh ta đã được nghe từ Tổng Đội Trưởng Kyoraku về tộc Tsunayashiro.
Hisagi đã đến Viện Y dược Shino để thực hiện một cuộc phỏng vấn với Yamada Seinosuke, anh trai của Yamada Hanataro.
Đội Phó Đội 9 cũng đã gặp đứa bé Tử thần ở đó, tên nó là Ubuginu Hikone.
Hisagi tiếp tục thuật lại, đứa bé đó bị thương nặng và tự xưng là hầu cận của Tsunayashiro Tokinada. Sau đó, trong chớp mắt, anh ta hoàn toàn bị đứa bé quật ngã khi cố gắng chạm vào nó.
Vài phút sau.
Nghe xong câu chuyện và gật gù hiểu ý, Urahara cất lời khi hồi tưởng về quá khứ.
“Yamada Seinosuke à… Phải, tôi biết cậu ta. Cậu ta là Đội Phó Đội 4 khi tôi vẫn còn tại vị.”
“Thành thật, tôi chưa bao giờ thấy Kaido tinh diệu như vậy, mặc dù Hanataro cũng có những kỹ năng đáng kinh ngạc, cậu ấy cũng đã đáp ứng được kỳ vọng… Nhưng, cách nói chuyện cũng như khí khái tỏa ra xung quanh anh ta thì hoàn toàn khác biệt so với người em trai.”
Khi nghe qua đánh giá của Hisagi, Urahara bắt đầu sàng lọc các hồi ức khi còn trong Hộ Đình Thập Tam Đội.
“Người đàn ông đó, kỹ năng của cậu ta thực sự rất đáng khen ngợi. Có thể cậu ta cũng thuộc kiểu người như tôi. Loại người mà sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng vô số biện pháp đề phòng cho mọi trường hợp có thể xảy ra, cũng như để bản thân không rơi vào bế tắc. Tuy nhiên, có một sự khác biệt. Tôi làm như vậy để phục vụ cho cuộc sống của mình, cũng có nghĩa tôi làm vậy để thắng các trận chiến. Còn cậu Seinosuke làm thế là để cứu lấy mạng sống của mọi bệnh nhân cần được cấp cứu ngay tức thì.”
“Chẳng phải đó là một ví dụ điển hình có thể thấy ở mọi bác sĩ sao?”
“Tuy nhiên, ngoại trừ việc chữa trị cho bệnh nhân của mình, cậu ta có ý thức về đạo đức khá sai lệch. Đó là lý do tại sao giữa cậu ta và Unohana luôn xảy ra mâu thuẫn. Nhưng có lẽ đó chỉ là bề ngoài, tôi nghĩ rằng họ thực sự tôn trọng lẫn nhau. Và ngay cả những người đã xuất ngũ vẫn tin tưởng cậu ta cho tới tận bây giờ, phải không?”
“Nếu anh ta đã nhận được sự công nhận từ phía cô Unohana, vậy thì có lẽ anh ta…”
Hisagi một lần nữa tràn đầy sự ngưỡng mộ đối với người đàn ông phi thường mang tên Yamada Seinosuke. Còn Urahara vẫn nở nụ cười và tiếp tục.
“Cũng không thể phủ nhận rằng cậu ta có bản tính không được tốt cho lắm, nên điều đó gây ra sự lo lắng cho các thành viên trong Đội 4. Tôi nghe nói rằng sau khi Seinosuke đảm nhận vị trí mới, một cậu đứa bé với tính tình ôn hòa đã được chọn để khỏa lấp vị trí Đội Phó để trống. Nhưng lúc đó thì tôi đã ở đây rồi.”
Urahara sau đó ngừng lại, suy nghĩ vài giây để sắp xếp lại thông tin mà Hisagi đưa cho anh ta.
“Cậu nói rằng mình cảm nhận được linh lực kỳ lạ tỏa ra từ đứa bé tên Hikone nhỉ?”
“À, phải. Mặc dù tôi không chắc chắn rằng ông có tin hay không. Lúc đó tôi cũng rất hoảng loạn và không thể bình tĩnh suy xét mọi thứ được. Nhưng khi tôi ngẫm lại, linh lực đó có vẻ như được hòa quyện bởi nhiều thứ.”
“Hòa quyện? Chính xác là gì?”
“Tôi nghĩ đó là sự pha trộn của Hollow, con người, thậm chí còn có cả Quincy. Đứa trẻ đó xuất hiện phía sau một thứ trông giống như Garganta chứ không phải Xuyên Giới Môn. Và thậm chí Yamada Hanataro nói rằng chữa trị cho đứa bé đó là một việc gần như bất khả thi.”
Lắng nghe những lời đó, Urahara nhanh chóng nheo mắt lại.
“…”
Cảm nhận được sự thay đổi bất thường trong bầu không khí, Hisagi do dự khi quyết định nói tiếp.
Trước một Hisagi đang bối rối, Urahara phát ra những tiếng như thể thì thầm với chính anh ta.
“Tôi hiểu rồi… Gia tộc Tsunayashiro đã đi xa đến vậy sao? Tuy nhiên, linh lực của Hollow là không cần thiết, nhưng… hay có lẽ nào họ đang cân nhắc những khả năng khác có thể xảy ra…”
Hisagi nghiêng đầu và không thể hiểu được ý nghĩa của những từ ngữ phát ra nơi Urahara Kisuke.
“Ồ, tôi xin lỗi. Có vẻ như tôi đã quá mải mê suy nghĩ.”
“Không sao, tôi cũng rất hoảng loạn khi cảm nhận thứ linh lực đó lần đầu…”
“Lần đầu tiên sao, cậu có cảm thấy những điều này hơi có chút sai sai không?”
“Hả?”
Hisagi tỏ ra bế tắc trong việc tìm kiếm câu trả lời, Urahara sau đó gợi ý cho anh ta bằng một câu hỏi.
“Cậu không nhận ra sao? Có những sinh vật tồn tại với sự đa dạng của linh lực, cậu Hisagi chẳng phải cũng quen một người đấy thôi?”
Nghe điều đó, Hisagi đột nhiên nhớ lại những gì anh ta đã đề cập trước đó.
“Một sự cố xảy ra trên mảnh đất này đã khiến Shiba Isshin gặp một người phụ nữ nào đó, và kết quả là người đàn ông đã thay đổi lịch sử của cả Thi Hồn Giới ra đời…”
“Kurosaki… Ichigo.”
“Chính xác. Về cơ bản thì linh lực của cậu ta có vẻ là của một con người bình thường hoặc của Tử thần. Tuy nhiên, ẩn sau trong cậu ta có yếu tố của cả Hollow lẫn Quincy. Cậu cũng đã biết điều này, phải không?”
“Nhắc tôi mới nhớ, Yamada cũng có nói ‘nó giống như Ichigo’, mặc dù có thể nó mang một nghĩa khác…”
‘Nhưng, điều đó có nghĩa là gì?’
‘Mình nghe nói rằng Kurosaki có hai người em gái, nhưng chắc chắn chẳng đứa nào giống như Hikone cả.’
‘Điều này cũng chẳng đáng để đặt ra câu hỏi chúng có giống nhau hay không. Có thứ gì đó rất khác biệt so với linh lực của Kurosaki.’
Chứng kiến Hisagi đăm chiêu suy nghĩ, Urahara quyết định một lần nữa sẽ giúp Hisagi đi tìm chìa khóa đến với câu trả lời.
“Chà, ngay cả tôi cũng không nghĩ rằng cậu Kurosaki là duy nhất. Trên thực tế, vẫn còn có một người khác có linh lực tương tự như của họ.”
“Hả? Đó là ai?”
Đôi mắt của Hisagi trợn tròn ngạc nhiên. Anh ta nín thở chờ đợi hồi đáp từ phía Urahara.
“Nói một cách nghiêm túc, cũng không hẳn là giống nhau toàn phần, nhưng từng có một người sở hữu linh lực của Hollow, cũng mang sức mạnh của Tử thần cùng với những yếu tố khác trong mình.”
“Ý ông là… người đó đã mất rồi sao?”
“Phải, ở đây.”
“…Ở đây?”
Trước sự ngạc nhiên của Hisagi, Urahara tiếp tục nói về cá nhân đó, người mang trong mình các linh lực đa dạng như Hikone và Ichigo.
“Tôi nghe nói rằng người đó đã giúp đỡ Ichigo ở Linh Vương Cung, cậu hẳn cũng biết điều này, phải chứ? Dù sao thì cậu Hisagi cũng đã thấy người này trong danh sách những kẻ bị truy nã…”
“Không phải chứ?”
“Sau cùng, cá nhân này đã được chuyển đến Tịnh Linh Đình khi còn là xác chết chứ không phải dạng linh hồn. Sẽ thật kỳ lạ nếu cậu không biết đấy.”
Tuy nhiên, những lời của Urahara không những không giúp được Hisagi tìm ra câu trả lời mà còn đưa suy nghĩ cậu anh ta đi sâu hơn vào vực sâu của sự hỗn loạn.
“Tử thần Dự bị đầu tiên, Ginjo Kugo. Nào, cậu Hisagi, cậu biết những gì về hắn ta đây?”
Chương 7
Rukongai
Cùng với tiếng sấm sét, ánh sáng chói lóa tỏa ra từ nó cũng đã bao trùm toàn bộ khu vực lân cận.
“Ha. Các ngươi cảm thấy thế nào khi bị vùi dập bởi chính đối thủ mà các ngươi đã khinh thường và đánh giá là chậm chạp!?”
Sau khi ra đòn, cô gái trẻ trong trang phục trắng kiểu phương Tây cằn nhằn những lời đó. Cô ta là Quincy, kẻ đã tham gia xâm chiếm Thi Hồn Giới, Candice Catnipp.
Cô ta hiện đang rơi vào một tình thế rất phức tạp. Tuy nhiên, đó là nhìn từ góc độ chủ quan của cô ta, còn khi nhìn từ một khía cạnh khác, thì Candice chính xác là ‘tù bình chiến tranh đã bị Tử thần bắt giữ’.
Nửa năm trước, cô ta là thành viên của đội Stern Ritter thuộc Wandenreich. Nhưng sau khi bị đánh bại, Candice được ‘phục hồi’ bởi Torue và những thành viên khác của Đội 12 ngay trước khi cô ta bị hấp thụ bởi Auswahlen của Yhwach.
Hiện tại, cô ta đã trở thành một mẫu vật được vận hành dưới bàn tay của Kurotsuchi Mayuri và bị biến thành một con chó săn, một ‘công cụ’ phục vụ cho cục Nghiên cứu và Phát triển.
Và thay vì bị đối xử như tù binh thực sự, Candice Catnipp cùng một số Stern Ritter khác bị bắt giữ đều được coi là đối tượng thí nghiệm.
Đương nhiên, các Quincy không hoàn toàn phục tùng. Song, Kurotsuchi Mayuri đã khéo léo chuẩn bị kế sách mang tên ‘củ cà rốt và cây gậy’ để thao túng họ, họ tận tâm phục vụ anh ta từ tận đáy lòng.
Giờ đây, Candice đang rơi vào tình thế bị thao túng bởi một ‘củ cà rốt’ đầy hiểm độc.