Chương 4
Trụ sở Đội 9
“…”
Hisagi Shuhei đang ngồi trên bàn làm việc của mình, nhìn đăm chiêu và suy ngẫm về các vấn đề xoay quanh Bản tin Tịnh Linh Đình.
Từ phía sau, giọng nói của Muguruma, Đội Trưởng Đội 9, gọi Hisagi.
“Này, trông mặt cậu ảm đạm thế, Shuhei.”
“Ồ, Đội Trưởng…”
“Có phải là vì công việc vừa rồi được giao không? Chà, không có gì đáng ngạc nhiên khi cậu bị kích động.”
“…Xin lỗi, nó hiện rõ trên nét mặt tôi luôn sao?”
Anh ta định kìm nén cảm xúc của mình, nhưng có vẻ như là không thể, bất kể có cố gắng thế nào. Sau khi hít một hơi thật sâu, Hisagi đặt câu hỏi cho Muguruma.
“Đội Trưởng, anh có biết gì về nó không? Đội Trưởng Tosen…Ý tôi là quá khứ của Đội Trưởng Tosen?”
“…Chỉ một chút thôi.”
Ngay cả bây giờ, Hisagi đã hình thành thói quen gọi Tosen là ‘Đội Trưởng Tosen’. Anh ta hiểu điều này là có phần bất lịch sự đối với Muguruma, Đội Trưởng đương nhiệm, nhưng dù thế nào, khi nghĩ đến Tosen, Hisagi khó có thể điều khiển được khả năng phát ngôn của anh ta. Muguruma cũng hiểu được điều đó, nên anh ta cũng chẳng trách móc gì Hisagi.
“Ta không phải kiểu người hay quan tâm đến quá khứ của cấp dưới hay những thứ tương tự. Vì vậy, ta không tìm hiểu sâu về điều đó, ngay cả khi ta không hỏi, cậu ta làm việc vẫn rất đáng tin cậy, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ ta cũng nên tìm hiểu thêm về cốt lõi của mọi thứ.”
“Vậy những quý tộc của nhà Tsunayashiro thì sao…?”
“Như nhau cả thôi, những quý tộc cũng không phải là vấn đề mà ta để tâm. Sẽ chẳng có gì nếu họ giống như lão Kyoraku, Kuchiki hay Yoruichi, nhưng những quý tộc thông thường khác trông chẳng có vẻ gì là muốn gần gũi nhà Tsunayashiro đâu.”
Hisagi cũng biết rõ về sự kiêu ngạo đến phi lý của giới quý tộc. Nếu đó là sự kiêu ngạo phần nào tương đồng với Omaeda thì có thể chấp nhận được, nhưng cách cư xử của họ được nhìn thấy, điển hình là từ Trung Tâm 46 cách đây không lâu thì quả thật rất quá đáng. Mặc dù anh ta nghe nói rằng Trung Tâm 46
đã thay đổi suy nghĩ của họ sau chiến tranh, nhưng trong số những người sống ở Kizokugai (một quận nơi có nhiều quý tộc sinh sống), vẫn có những người công khai khinh bỉ thường dân hay những người đến từ Rukongai.
“Sẽ thật tốt nếu ai cũng giống như cô Yoruichi.”
“…Theo một cách riêng thì điều đó vẫn sẽ mang đến rắc rối thôi.”
Tưởng tượng ra cảnh đám đông ở Kizokugai sẽ làm loạn lên bởi Yoruichi, Muguruma nhíu mày lại và có phần khó chịu, trong khi nhớ lại quá khứ khi anh ta đã nói rằng.
“Nghĩ thử mà xem, khi Byakuya còn là một cậu nhóc, mỗi khi bị Yoruichi trêu trọc, cậu ta sẽ nổi đình nổi đóa lên, nhưng giờ thì cậu ta đã hoàn toàn trở thành một quý tộc thực thụ.”
“Thôi bỏ đi. Sau cùng thì cậu ta vẫn là người đứng đầu của một trong Tứ Đại Gia tộc.”
“Nhưng sau đó, cô Yoruichi cũng có cùng quan điểm…”
Khi Hisagi đang nói, Muguruma cầm lên một bản sao của Bản tin Tịnh Linh Đình trên bàn, lật qua từng trang và hỏi Hisagi.
“Dù sao đi nữa, cậu vẫn dám nhận nhiệm vụ này sao? Ta nghĩ rằng vẫn sẽ ổn thôi nếu cậu từ chối và chuyển công việc này cho một thành viên khác ở trong đội, câu biết đấy?”
“…Tôi cũng đã do dự khi đưa ra quyết định.”
Trụ sở Đội 1 – Một giờ trước
“…Tôi đã hiểu. Tôi sẽ nhận công việc phát hành phiên bản đặc biệt này.”
“Eh? Thật sao?...Cậu sẽ ổn chứ?”
Đáp lại Kyoraku, người nói như thể anh ta đang rất ngạc nhiên, Hisagi gật đầu chắc nịch.
“Vâng, tôi sẽ nhận, tôi là người chịu toàn bộ trách nhiệm cho Bản tin Tịnh Linh Đình thay cho cựu tổng biên tập…vậy nên, gã đó có xứng đáng để được tôi cho phát hành một phiên bản đặc biệt hay không, trước tiên tôi sẽ tự mình thu thập thông tin về anh ta.”
“Cậu nói chuyện táo bạo hơn ta tưởng đấy…à…chỉ để cậu nắm rõ thôi, nếu cậu đào bới từ quá khứ thì có khả năng Hội đồng Quý tộc Kinin sẽ để mắt đến cậu đấy. Nhưng tôi nghĩ chúng ta có thể kiềm chế phần nào việc đó của từ những thành viên của Trung Tâm 46 nếu chúng ta yêu cầu Nayura.”
“Không, tôi sẽ không thu thập thông tin từ quá khứ, mà là tình hình hiện tại xung quanh người đàn ông đó. Tôi sẽ viết lại chính xác những gì mình quan sát được, nếu không còn vấn đề gì khác, xin hãy giao phiên bản đặc biệt này cho tôi.”
“…Không có tư thù cá nhân chứ?”
Kyoraku hỏi một cách chắc chắn, như thể cảm nhận được gì đó, sau một khoảng lặng ngắn ngủi, Hisagi đáp lại.
“Tôi không thể chắc chắn rằng có hay không điều đó…nhưng trong bất cứ hoàn cảnh nào đi nữa, nếu để cảm xúc làm lệch lạc đi bài viết, nó sẽ chính là một sự xúc phạm với Đội Trưởng Tosen.”
Mặc dù anh ta đã vô tình gọi ‘Đội Trưởng Tosen’ nhưng ngay cả ở đây, Nanao cũng chỉ hơi nhăn mặt lại và không ai trực tiếp chỉ trích anh ta.
Sau khi nhìn Hisagi với ánh mắt nghiêm nghị trong giây lát, Kyoraku khẽ nhún vai và mở miệng nói.
“Ta hiểu rồi, vậy, cậu đã được yêu cầu để làm điều này. Nhưng đừng thúc đẩy bản thân vượt quá tầm kiểm soát. Người cậu đang hướng đến là một trong những người đứng đầu của giới quý tộc, những người hoạt động theo các nguyên tắc khác hoàn toàn với Hộ Đình Thập Tam Đội chúng ta. Họ có thể hoàn toàn nhìn thấu các điểm yếu của cậu trong khi phỏng vấn.
“Tôi đã chuẩn bị cho điều đó. Tôi sẽ chẳng thể phỏng vấn những Tử thần đầy xảo quyệt nếu tôi cảm thấy có chút gì đó sợ hãi.”
“Thật sao? Cậu vẫn sẽ ổn ngay cả khi họ đưa một nàng trẻ trung và đầy quyến rũ như Rangiku ra để tán tỉnh, dụ dỗ cậu nói ra những gì họ muốn biết?”
“Hả? Ngài thực sự nghĩ tôi sẽ đánh mất lý trí bởi những thứ như thế sao…?”
Hisagi bối rối, hướng mặt quá phía Nanao, nhưng cô lập tức tránh ánh mắt của anh ta. Sau đó, khi anh ta quay qua hướng Muguruma…
“Chà, trong số các Đội Phó thì có vẻ như cậu là người rất dễ sa vào bẫy nhất chỉ sau mỗi Omaeda.”
Kyoraku nói một cách thẳng thắn.
“Chỉ sau Omaeda!?”
“Đúng vậy, nhưng Omaeda là người có tiền, nên có lẽ sự chú ý của cậu ta sẽ hướng về những chốn ăn chơi của nơi đó và đã quá quen với những mánh khóe tán tỉnh. Nếu vậy thì có nghĩa cậu mới thực sự là số một…”
“Không, không, hoàn toàn không! Còn những người khác thì sao,…Renji…những người khác nữa…?”
Hisagi nhớ lại những gì xảy ra trong quá khứ, cụ thể hơn là phản ứng của anh ta và Renji khi Kurotsuchi Mayuri từng nói với họ rằng ‘Ta có thể thay đổi giới tính của Zanpakuto’ và phản ứng của họ có đôi chút khác biệt.
“Chà, đến đây là đủ rồi! Dù sao đi nữa, cậu có thể để lại vấn đề đó cho ta.”
“Dĩ nhiên, sẽ tốt hơn nếu có một thái độ thoải mái nhất định. Việc giữ liên lạc hay một mối quan hệ với một quý tộc rất khó khăn, họ sẽ chẳng làm gì khác ngoài việc khiến thần kinh của chúng ta trở nên căng thẳng.”
“Đội Trưởng Kyoraku…”
Nhận ra những lời vừa rồi được nói ra để giảm bớt căng thẳng của mình, Hisagi cảm thấy biết ơn Kyoraku và dõng dạc nói một lần nữa.
“Tôi đã rõ. Nhân danh Bản tin Tịnh Linh Đình, xin vui lòng cho phép tôi được thực hiện nhiệm vụ này!”
“Được, hãy cho ta biết nếu cậu cần sự trợ giúp từ ta. Tuy nhiên, công việc của một Tổng Đội Trưởng rất bận rộn, vì vậy ta không thể lúc nào cũng sẵn sàng.”
“Cảm ơn ngài rất nhiều! À...”
Sau đó, Hisagi nhớ ra. Câu hỏi mà anh ta phải hỏi riêng Tổng Đội Trưởng.
“Có chuyện gì nữa sao?”
Đáp lại Kyoraku, người đang nghiêng đầu khó hiểu, Hisagi đề cập đến vấn đề một cách nghiêm nghị.
“Đội Trưởng Kyoraku…xin thứ lỗi vì thay đổi chủ đề, còn một điều nữa mà tôi muốn hỏi ngài.”
“Cậu muốn hỏi tôi điều gì? Tôi hy vọng có thể cho cậu câu trả lời.”
“…Nó là về Đội Trưởng Ukitake và Ginjo Kugo.”
“…”
Nét trầm tư xuất hiện trên khuôn mặt Kyoraku, sau một thoáng im lặng, anh ta mở miệng.
“Ta thắc mắc rằng tại sao cậu lại hỏi về điều đó vào lúc này?”
“Tôi đã gặp Ginjo ngày hôm nay.”
“Ta hiểu rồi…phải, không có gì đáng ngại về hắn ta cả. Nhìn vào quá trình điều trị của mình, Ukitake đã yêu cầu kéo dài nó càng lâu càng tốt.”
Tâm trí Kyoraku gợi về hình ảnh gương mặt của người bạn thân đã mất, anh ta lặng lẽ đánh mắt về phía khoảng không vô định.
“Đội Trưởng Ukitake, ngài ấy…”
“Tuy nhiên, đó là bởi vì không thể nói chắc rằng cậu ấy có vô tội hay không, sự thật là, Ukitake đã phải chịu đựng, chấp nhận chờ đợi và xem xét.”
Sau khi nở một nụ cười gượng gạo, Kyoraku sau đó hỏi Hisagi.
“Vậy…cậu đã nghe câu chuyện từ miệng hắn sao?”
“Vâng, nhưng, tôi khó có thể lắng nghe và chỉ tiếp thu được một phần của câu chuyện.”
“Cậu rất coi trọng vấn đề này sao? Phải, ta nghĩ điều đó là khá tốt.”
Sau khi nở một nụ cười như thể vừa được Hisagi trấn an, Kyoraku khẽ thở dài và nói.
“Cậu có thể cho ta một chút thời gian không?”
“Thời gian?”
“Có vẻ như Ukitake đã cố gắng giữ vấn đề đó cho riêng mình. Ta cũng không thể nắm bắt được toàn bộ câu chuyện. Tuy nhiên, với vị trí hiện tại của ta, những thứ mơ hồ trước đây đều có thể được giải thích. Nếu điều đó thực sự xảy ra, có khả năng Ginjo Kugo sẽ được ân xá.”
“…Mặt khác, rất có khả năng một tên tội nhân lẩn khuất trong số các Tử thần sẽ bị phát hiện.”
“…Tôi đã hiểu. Vậy tôi sẽ chờ đến lúc đó.”
Sau đó, Hisagi ta được trao một số ‘quyền phỏng vấn’ và rời khỏi trụ sở Đội 1. Khi anh ta vội vã trở về trụ sở đội mình, Hisagi ngẫm nghĩ những chỉ dẫn cho phiên bản đặc biệt một lần nữa.
‘Tsunayashiro Tokinada’
Trong khi đang nghiền ngẫm về cái tên đã khắc sâu vào trong tâm trí, dù rằng đã cố gắng đè nén cảm xúc nhưng khuôn mặt Hisagi vẫn rất nhăn nhó trên đường đi, điều đó là đủ để khiến cho Yamada Hanataro thấy sợ hãi khi thấy vẻ mặt đó.
Trụ sở Đội 9 – Hiện tại
“Chết tiệt, đến giờ rồi sao? Xin lỗi Đội Trưởng, tôi cần chuẩn bị cho các cuộc phỏng vấn.”
“Quả là một anh chàng bận rộn. Cậu sẽ tới đâu tiếp theo?”
“Đội 11. Tới gặp Madarame và Yumichika, tôi sẽ tới phỏng vấn họ và hỏi về cánh tay trái của Linh Vương.”
Một giờ sau – Trụ sở Đội 11
“Chà…đó chính xác là những gì chúng tôi đã thấy. Điều đó có ích chứ?”
“Sự thật là, trong trận chiến đó, chủ yếu chúng tôi chỉ đứng ngoài chứng kiến. Vì vậy, có thể cho rằng điều đó khá tẻ nhạt. Tôi ghét phải thừa nhận, nhưng trận chiến của Nemu thực sự rất choáng ngợp.”
Đáp lại Madarame và Yumichika, những người đang thuật lại sự việc một cách thô thiển, Hisagi nhíu mày trả lời.
“Ngắn gọn lại thì có lẽ tôi cũng đã hiểu, Đội Trưởng Kurotsuchi vẫn phát điên lên như thường ngày. Tôi hy vọng rằng Nemu sẽ không gặp vấn đề gì trong khâu chữa trị…”
“Hơn cả chữa trị, có vẻ như cô ấy sẽ có một cơ thể hoàn toàn mới. Gã Akon đó nói rằng một vài năm nữa, cô ấy có thể sử dụng Shunpo ở một mức độ nhất định.”
“Đó sẽ là một cảnh tượng đáng để để mắt tới.”
Không thể tưởng tượng nổi, Hisagi nghiêng đầu sang một bên, nhưng anh ta không tiến quá sâu vào chủ đề này. Thay vào đó, anh ta quyết định hỏi một số câu khác.
“Vậy thì, chắc chắn Đội Trưởng Kurotsuchi hẳn sẽ biết rất rõ về cánh tay trái của Linh Vương?”
“Phải, còn tôi thì cũng chẳng hiểu bất cứ gì về thứ đó cả…”
Vì đã nghe được một số tin đồn, nên Hisagi đã quyết định đến hỏi thăm hai thành viên của Đội 11 này về chi tiết của trận chiến.
Hisagi cũng đang cố gắng điều tra xem liệu có mối liên hệ nào với cánh tay phải của Linh Vương, sống trong Đội Trưởng Ukitake hay không, và cánh tay trái, vì một lý do nào đó lại ở Wandenreich.
Một vị thần địa phương được biết đến là ‘ngài Mimihagi’ đã cư ngụ trong Ukitake. Nếu đó thực sự là cánh tay của Linh Vương, tại sao cánh tay đó lại tách ra khỏi cơ thể?
Cho rằng điều này cũng có thể ảnh hưởng tới danh dự của Ukitake ở một mức độ nào đó, Hisagi muốn phân định rõ ràng đâu là tin đồn còn đâu mới là thực tế, tuy nhiên, cuộc phỏng vấn này có lẽ còn làm cho diễn biến ngày càng rắc rối hơn.
“Cái gã đó, hắn có thể thay đổi cách nói chuyện và nói một vài điều khá kỳ lạ. Hình như là ‘Ta vốn dĩ đã là một Quincy’ thì phải.”
“…?”
Nghe những lời khó hiểu vừa rồi của Yumichika, Hisagi nhíu mày lại theo phản xạ.
“Không thể nào, điều đó thật kỳ lạ. Tại sao cánh tay trái của Linh Vương lại vốn dĩ là một Quincy được? Có phải đám Quincy đã lấy được cánh tay trái của Linh Vương ở đâu đó, và cấy nó vào cơ thế của một trong số chúng giống như Đội Trưởng Ukitake hay đại loại vậy không?”
“Làm sao tôi biết được. Tôi không nghe được toàn bộ những gì họ đã trao đổi.”
“Còn anh thì sao Madarame?”
“Tôi cũng chẳng thể giải thích những gì Yumichika không hiểu. Hỏi Đội Trưởng Kurotsuchi ấy.”
Mặc dù đó đúng là gợi ý hợp lý vào lúc này, song, Hisagi vẫn thở dài.
“Tôi cũng đã cố gắng thu thập thông tin về những chủ đề khác, chẳng hạn như tình trạng của Kira… nhưng suốt sáu tháng qua, ngài ấy dường như rất bận rộn. Ngài ấy đã từ chối mọi cuộc phỏng vấn. Ngài ấy nói rằng đang bù đầu trong một núi các nghiên cứu mới.”
Nhận ra rằng rồi kiểu gì cũng chỉ nhận lại những lời phàn nàn, Hisagi ngán ngẩm.
“Phải, chủ yếu là vì khôi phục Tịnh Linh Đình và chữa trị cho Nemu. Vì vậy, tôi đoán rằng chắc khó có thể tiếp cận ngài ấy được.”
“Anh đang gặp rất nhiều khó khăn nhỉ. Có lẽ ngay từ đầu anh đã chẳng hợp với công việc này rồi.”
“Vấn đề không phải là có hợp hay không. Madarame, ngay cả anh cũng bỏ ngoài tai khi có ai đó nói rằng ‘khả năng của anh không phù hợp với trận chiến này, từ bỏ đi’ phải không?”
“Phải, tôi sẽ băm vằm gã nào nói với tôi một điều lố bịch như thế.”
Thở dài trước câu trả lời cộc cằn của Madarame, Hisagi chợt nhớ ra điều gì đó.
“À phải rồi, anh có một cô em gái phải không? Khi tôi điều tra về danh sách tên của những Tử thần đang phụ trách thị trấn Karakura, tôi đã ngạc nhiên rằng cái tên Madarame xuất hiện.”
“Ồ…Shino? Tôi không chắc nó là em gái ruột hay là em họ của tôi nữa. Ngày đầu tiên được phái đến Karakura, nó đã bị một nhóm Hollow đánh bại, sau đó thì được Ichigo giải cứu, nó vẫn còn một chặng đường rất dài để phấn đấu. Như tôi đã nói với nó rằng Đội 11 là quá khắc nghiệt với nó. Nó sẽ không thể hòa nhập với những kẻ máu mặt như chúng tôi.”
Madarame trông có vẻ lo lắng dù rằng trả lời rất thẳng thừng. Đáp lại những lời vừa rồi, Yumichika đính chính lại.
“Chà, nếu đám Hollow đó đủ mạnh thì ngay cả một tân binh cũng sẽ mất mạng, dù cho có là thành viên thuộc Đội 11.”
“Phải đó Madarame. Không phải ai cũng giống như anh hay Đội Trưởng Zaraki.”
Sau khi vô tình chen ngang, Hisagi đưa mắt xuống.
Thời gian Hisagi còn là học sinh ở Học viện Shino, anh ta dẫn dắt đồng đội trong bài tập luyện và bị một nhóm Hollow tấn công, đó cũng là lúc anh ta mất người đồng đội Kanisawa. Vào thời điểm đó, Hisagi chẳng còn đủ minh mẫn, nhưng sự việc nhanh chóng được xử lý với sự xuất hiện của Aizen và Ichimaru Gin.
‘Mình tự hỏi nếu ngày đó mình mạnh mẽ được như Aizen và Ichimaru…?”
Mặc dù suy nghĩ như vậy nhưng Hisagi vẫn luôn nhắc nhở bản thân, thứ anh muốn có không phải kiểu sức mạnh như vậy.
Một lần nữa anh ta muốn khẳng định rằng kể từ trận chiến đó, Tosen là người đã chỉ đường dẫn lối cho anh ta vượt qua nỗi sợ hãi trong những trận chiến, anh ta lại nhớ về cái tên của người mà Kyoraku đã đề cập.
Tsunayashiro Tokinada.
Kẻ là nguyên nhân sâu xa khiến Tosen lạc lối.
‘Một kẻ như hắn lại là tộc trưởng của một trong Tứ Đại Gia tộc sao?’
“Này, có vấn đề gì sao Hisagi?”
“Hả? À, không có gì, tôi xin lỗi. Tôi chỉ nghĩ ngợi về một số thứ thôi.”
Cảm nhận được giọng nói của Madarame, Hisagi tự trách mình và quay trở lại chủ đề chính về cánh tay trái của Linh Vương.
“Còn có ai đó khác chứng kiến trận chiến không? Tôi muốn thu thập càng nhiều thông tin càng tốt.”
“Có lẽ, còn một người nữa?”
“Là ai?”
Tưởng chừng chẳng còn ai khác ngoài Madarame và Yumichika, sự tò mò của Hisagi đang lên đến đỉnh điểm. Madarame bình tĩnh tiết lộ tên của người đó.
“Yamada đã nằm ở gần đó. Đúng vậy, Tam Tịch Quan của Đội 4.”
Một giờ sau – Trụ sở Đội 4
“Chà, về việc đó…tôi hoàn toàn bị tê liệt và cuối cùng là suy sụp, đó là tất cả…”
Hanataro vì lý do nào đó đang có biểu hiện đầy sợ hãi trên khuôn mặt, Hisagi bắt đầu nghĩ rằng chuyến đi này thật vô ích.
Vào thời điểm diễn ra trận chiến với Quincy mang tên Pernida, kẻ được biết đến là cánh tay trái của Linh Vương, có vẻ như Hanataro đã lĩnh phải đòn từ Zanpakuto của Kurotsuchi Mayuri và toàn thân bị tê liệt.
“Thế, tại sao trông cậu lại có vẻ sợ sệt khi nhìn tôi?”
“Eh? Không, về chuyện đó…anh đã làm mặt nhăn nhó khi đi qua đây một lúc trước, tôi đã nghĩ rằng có thứ gì đó khiến anh không được vui…”
“…À, tôi xin lỗi. Lúc đó tôi có cảm thấy hơi khó chịu.”
‘Mình để cảm xúc hiện rõ trên khuôn mặt quá nhiều rồi sao?’
Hisagi ngừng suy nghĩ và tránh nói ra vấn đề thực sự ẩn giấu phía sau.
“Không có gì, ngay sau đây tôi sẽ phải tới Kizokugai để thu thập thông tin, nhưng tôi không biết nên bắt đầu như thế nào. Nên tôi hơi có chút bực mình vì điều đó.”
“Eh? Kizokugai?”
“Phải đấy, tóm lại, tôi đã được ủy quyền, nhưng câu hỏi đặt ra là cuộc phỏng vấn nên bắt đầu từ đâu, cả ngài Kuchiki và cô Yoruichi, có vẻ như hai người họ đều khá bận rộn. Và các thủ tục với Trung Tâm 46 và Hội Quý tộc rất rắc rối.”
Nửa sau của câu đó hoàn toàn là giả dối và chỉ mang tính chất cảm tính.
Mặc dù anh ta nhận được sự ủy quyền từ Kyoraku để tự do đi lại ở Kizokugai và phỏng vấn Tokinada, nhưng cũng cần phải có giấy phép riêng để thu thập tài liệu xoay quanh các quý tộc. Hisagi cho rằng còn quá sớm để tới gặp gia tộc Tsunayashiro, anh ta dự định sẽ tới Phòng trưng bày Sách linh hồn dưới sự quản lý của Amakado Nayura trước, tuy nhiên…
“À thì, nếu anh cần một ai đó tưởng tận về Kizokugai, tôi có biết một người.”
“Eh? Người đó cũng ở Đội 4 à?”
“Không…không hẳn nhưng…anh ấy nói rằng hôm nay anh ấy được nghỉ, nên tôi nghĩ chắc sẽ không có vấn đề gì.”
“Vậy thì đó là ai?”
Trước câu hỏi của Hisagi, Hanataro cúi đầu tỏ vẻ có phần xin lỗi, đồng thời cũng thiếu tự tin trong lời đáp với Hisagi.
“Phải…là Yamada Seinosuke…anh trai của tôi…có lẽ. Anh ấy chỉ vừa mới rời đi thôi, nếu anh ấy không ở chỗ của gia đình chúng tôi, thì chắc hẳn đã đến Viện Y dược Shino ở Kizokugai.”
“Thôi nào! Yamada là tên đại diện cho Viện y dược Shino! Vì vậy, anh ấy thực sự là anh trai của Hanataro! Tôi nhớ anh ấy đã được nhắc đến một vài lần trên các mặt báo trước khi tôi trở thành tổng biên tập… Chờ đã, ý cậu là sao khi nói ‘có lẽ’!”
“…Anh trai tôi, anh ấy rất có tài trong sử dụng Kaido, không giống như tôi…Đôi khi tôi tự hỏi liệu chúng tôi có phải anh em không nữa.”
“Sao một người như cậu lại lo lắng về những thứ như thế…?”
Hisagi thở dài khi cố gắng động viên Hanataro.
“Thoải mái đi. Đẳng cấp Kaido của cậu cũng thuộc hàng đầu rồi, ngay cả trong các cuộc bình chọn của Bản tin Tịnh Linh Đình, cậu biết chứ?”
“…Làm thế nào…hả? Có lẽ anh trai đã thương hại tôi, và đưa hối lộ để mọi người bình chọn cho tôi. Tôi xin lỗi, cầu xin anh hãy tha thứ!”
“Cả cậu và Đội Trưởng Kotetsu nữa, tại sao những nhân vật tài năng của Đội 4 lại chứa đầy những suy nghĩ tiêu cực về bản thân như thế nhỉ…?”
‘Có lẽ đó là phản ứng khi nhận thấy Đội Trưởng Unohana còn mạnh gấp đôi hầu hết các Tử thần còn lại.’
Mặc dù suy nghĩ về điều đó, nhưng trong mắt Hisagi, anh ta có thể tự tin khẳng định rằng Kaido của Hanatoro rất đáng kinh ngạc. Ngay cả khi bản thân cậu ta nói rằng mình chẳng hề có chút tài năng, bằng việc đạt tới trình độ hiện giờ hoàn toàn bằng năng lực cá nhân, thì vẫn sẽ không có gì là lạ khi nói rằng cậu ta rất có tài trong lĩnh vực Kaido.
Sự thật là, có một số ý kiến về Hanataro đã được gửi về Bản tin Tịnh Linh Đình nói rằng ‘Bởi vì cậu ta luôn mang một khuôn mặt ủ rũ, chúng tôi cảm thấy có phần khó chịu khi ở gần cậu ta.’ nhưng khi được chữa trị, khi mà Hanataro mang một bộ mặt hoàn toàn khác thì họ mới thừa nhận tài năng của cậu. Cũng giống như khi trận đại chiến kết thúc, cậu ta đã không còn rụt rè mà cùng với Inoue chạy khắp nơi để chữa trị cho những người bị thương. Và mọi người đều đã công nhận rằng Hanataro là một Tử thần đáng khâm phục.
Hisagi bắt đầu xem xét đề nghị của Hanataro trước đó.
Gặp gỡ người đứng đầu của Viện y dược Shino ở Kizokugai đồng nghĩa với việc có thể tìm hiểu chi tiết về các mối quan hệ của giới quý tộc và danh tiếng của họ. Trong trường hợp đó, sẽ chẳng có lý do gì để bỏ lỡ một cơ hội lớn như vậy.
‘Chà, nếu là anh trai của Hanataro, hẳn sẽ là người rất thân thiện.’
Đi đến kết luận lạc quan với những suy đoán vô tư của mình, Hisagi quyết định chấp nhận lời đề nghị của Hanataro.
“Thứ lỗi cho tôi, Hanataro. Nếu không có vấn đề gì, tôi sẽ rất biết ơn nếu cậu có thể giới thiệu tôi với anh trai của cậu.”
Hisagi vẫn không nhận thức được rằng việc đưa ra quyết định này đã thay đổi đáng kể vận mệnh của anh ta.
Trụ sở Đội 1
Cùng thời điểm với lúc Hisagi gặp Hanataro.
Ngay tại trụ sở Đội 1, một vở kịch tái hợp cũng đang dần được hé lộ.
“Lâu rồi không gặp, Shunsui. Nếu ta không nhầm thì kể từ khi ta được đưa đến Tổ Giòi.”
Đoàn hộ tống lớn đi cùng với một quý tộc quan trọng đến trụ sở Đội 1 – Tsunayashiro Tokinada ra lệnh cho tùy tùng của mình rời khỏi phòng để hắn ta có chút riêng tư với Tổng Đội Trưởng của Hộ Đình Thập Tam Đội.
“Vậy sao? Ta nghe nói rằng ngươi đã bị quản thúc trong vài trăm năm.”
“Việc đó thật ngu ngốc. Những kẻ từ gia tộc chính đã cố làm ta bẽ mặt bằng cách bắt ta phải chịu trách nhiệm về tội ác của mình. Bọn chúng cố gắng coi ta như thể chẳng hề tồn tại. Thay vì cư xử như thế, chúng cũng có thể đưa ra một bản án chính thức dành cho ta, như xử tử hoặc lưu đày. Và hậu quả của việc đó là gì? Hãy nhìn xem, kẻ tội nhân từ chính gia tộc đó đã tước đi mọi thứ của chúng.”
Nếu một người nào đó tự nhủ điều này với chính bản thân mình, nội dung của nó có thể sẽ được hiểu như những lời tự chế giễu.
Tuy nhiên, hắn ta đang nói trong khi khuôn mặt sáng lên một nụ cười man rợ. Kyoraku cảm nhận được rằng Tokinada đang chế nhạo từng thành viên trong gia tộc Tsunayashiro từ tận đáy lòng hắn.
“…Ta có thể coi đó là một lời thú tội rằng ngươi đã âm mưu loại bỏ những bậc tiền bối trong gia tộc ngươi?”
“Ồ, ngươi đang đùa phải không? Ta chỉ đơn giản là mỉa mai một chút thôi, ngươi biết đấy?”
Sau khi cười phá lên, Tokinada nheo mắt lại và nói.
“Tuy nhiên, ngay cả khi có là như vậy, ta là người đứng đầu của gia tộc. Và dù cho sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, ta vẫn có thể dễ dàng im lặng. Sẽ không còn bất cứ án phạt nào như lần ta hạ sát động đội và vợ mình. Thay vào đó, ta có thể xóa sạch mọi tội ác như vốn dĩ ngay từ đầu nó chẳng hề xảy ra.”
“Ngươi thực sự sẽ làm thế sao? Trung Tâm 46 của hiện tại đang dần thay đổi cách thức làm việc trước đây rồi, ngươi không biết điều đó à?”
“Tuy nhiên, bản chất của giới quý tộc thì vẫn chẳng hề thay đổi. Đúng chứ?”
“…”
“Mặc dù mọi thứ đã bị lũ Quincy đó phá hủy và họ chỉ ẩn mình trong nhà, nhưng phần lớn các quý tộc ở Tịnh Linh Đình vẫn không thay đổi. Những kẻ đã thay đổi là những kẻ ngay từ đầu đã có nhiều trải nghiệm khác nhau trên thế giới này, chẳng hạn như ngươi, gia tộc Kuchiki hay Shihoin. Thật nực cười khi có tới hai trong số bốn gia tộc quý tộc vĩ đại chiến đấu ở tiền tuyến. Nếu tính đến cả gia tộc Shiba, thì đó sẽ là ba trong số năm gia tộc quý tộc.”
Ngũ Đại Gia Tộc.
Gia tộc Shiba đã sụp đổ hoàn toàn sau một vài năm trở lại đây, họ từng là một trong Ngũ Đại Gia Tộc, sự thành lập ra năm gia tộc này được cho là có liên quan đến sự khởi đầu của Thi Hồn Giới.
Người ta cũng đồn rằng gia tộc Tsunayashiro là gia tộc lãnh đạo các gia tộc còn lại, và ngoài Linh Vương cùng Đội 0 tách biệt hoàn toàn ra khỏi chính trị, thì có thể nói rằng họ là những người có ảnh hưởng sâu rộng nhất tới sự tồn tại của Tịnh Linh Đình.
Người đứng đầu của gia tộc Tsunayashiro hiện tại, nhếch môi cười nửa miệng.
“Theo lẽ tự nhiên, ta cũng chẳng thay đổi chút gì. Sự oán hận của ta lên ngươi cũng tương tự, Kyoraku Shunsui.”
“Hận thù là không đáng có. Ta chỉ đơn thuần là ngăn ngươi thực hiện những hành vi xấu xa.”
“Đó là một ngã rẽ hoàn toàn bất ngờ. Ta định đóng vai người chồng xấu số bị cả vợ lẫn đồng đội phản bội trong khi cố gắng không để mọi người phát hiện. Tuy nhiên, thật khó tin hạng người như ngươi lại đuổi theo một người phụ nữ. Quả thật, thực sự rất đáng ngưỡng mộ khi ngươi là người đã vạch trần tội ác của ta.”
Nụ cười vẫn còn trên môi, Tokinada nói về quá khứ một cách vô tư.
“Ta đã không phơi bày bất cứ điều gì. ‘Ngươi đã giết đồng đội của mình sau một cuộc tranh cãi, và khi đó, ngươi cũng giết luôn vợ mình, người đã khiển trách ngươi.’ Đó là kết luận duy nhất của ta khi tất cả các tình tiết của vụ án chứa đầy mâu thuẫn.”
Sau khi trả lời, Kyoraku cũng không quên thốt lên một lời xin lỗi đầy ẩn ý.
“Có một điều mà ta cần phải xin lỗi ngươi.”
“…Sao cơ? Xin lỗi ta? Ta không nghĩ điều này có thể xảy ra nhưng đừng nói rằng ngươi định cầu xin ta tha thứ sau khi ngươi vạch trần mọi tội lỗi của ta đấy chứ?”
Kyoraku khẽ lắc đầu, anh ta lạnh lùng nhìn người đứng đầu gia tộc Tsunayashiro.
Nếu đoàn tùy tùng vẫn ở trong đó, có lẽ hành động vừa rồi của Kyoraku sẽ bị xem là vô lễ, nhưng dường như cũng chẳng bận tâm lắm về điều đó, Kyoraku sau đó đã nói về ‘tội ác’ của mình.
“Vào thời điểm xảy ra vụ bê bối xung quanh buổi hành quyết Kuchiki Rukia…thành thật thì cho đến khi ta hiểu được cốt lõi của vấn đề, ta vẫn nghi ngờ ngươi một chút. Ta băn khoăn rằng liệu ngươi đã giáng xuống cô ấy hình phạt nặng nề nhất, hơn cả những dự định ban đầu bằng cách chuẩn bị những thứ cần thiết và bí mật điều khiển Trung Tâm 46 từ trong bóng tối.”
“Ồ, ý ngươi là đang đổ trách nhiệm lên đầu ta vì những hành động sai trái của Aizen? Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy? Ta không có động cơ gì để buộc phải can thiệp vào bản án của Kuchiki Rukia, phải chứ? Ta thậm chí còn chưa một lần gặp mặt cô ta.”
“Khi Kuchiki đưa cô nàng Hisana, một cư dân Rukongai về làm vợ…cũng như thời điểm cậu ta cố gắng nhận Rukia vào gia tộc…không chỉ là người nhà Kuchiki. Làn sóng phản đối cũng đến từ phía gia tộc Tsunayashiro. Vì vậy, ta nghĩ rằng nếu đúng là như thế, có lẽ ngươi đã đề xuất để họ làm vậy trong quá trình phục chức của mình, và rất có khả năng ngươi là kẻ đứng sau giật dây gia tộc Tsunayashiro.”
“Vậy thì, ta chẳng có lý do gì để đưa ra đề xuất ngay từ đầu cả?”
“Ngươi không nhất thiết cần phải có lý do. Nó chỉ bắt nguồn từ việc ngươi muốn…giết thời gian. Và để thu hút sự chú ý của các quý tộc.”
“…”
“Ngươi đã đi xa đến mức này. Đó không phải là bản chất của ngươi sao? Tokinada.”
“Kiềm chế một chút đi Shunsui. Ngươi thực sự nghĩ rằng với tư cách chỉ là Tổng Đội Trưởng của Hộ Đình Thập Tam Đội mà có thể nói về ta như vậy sao?”
Tokinada đột nhiên cười phá lên, trái ngược với cảm xúc chứa đựng trong lời nói vừa rồi của hắn ta. Như thể hắn ngưỡng mộ từng câu từng chữ của Kyoraku.
Không hưởng ứng theo nụ cười đó, Kyoraku tỏ ra khó hiểu và hỏi hắn.
“Và? Có việc gì mà đích thân ngươi lại tới đây? Nếu ngươi có bất cứ phàn nàn gì về Hộ Đình Thập Tam Đội, ta sẽ rất sẵn lòng chuyển nó đến tai Hội Quý tộc Kinin hoặc Trung Tâm 46 thay cho ngươi.”
“À, không có vấn đề gì quá phức tạp đâu. Ta muốn được liên lạc.”
“Liên lạc?”
“Gạt Kuchiki qua một bên, Shihoin Yoruichi thì không thể liên lạc bằng cách thông thường được. Ngay cả Hội đồng Quý tộc Kinin cũng chẳng rõ nơi ở hiện tại của cô ta…nhưng, có lẽ ngươi biết cách để liên lạc với người phụ nữ ngang ngược đó, nhỉ?”
Khi Tokinada nói như vậy, anh ta đưa một mẩu giấy có viết lời nhắn của mình cho Yoruichi.
Sau khi nhìn lướt qua nó, Kyoraku vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng và đặt câu hỏi cho Tokinada.
“Cô ấy đã chuyển giao vị trí tộc trưởng cho em trai mình, Yushiro, ngươi có kế hoạch gì sao?”
“Không có gì đâu. Ta chỉ đưa ra một lời đề nghị trịnh trọng. Vì lợi ích của Thi Hồn Giới, không, vì lợi ích của cả Tam Giới.”
Chẳng thể đặt một chút niềm tin nào vào những lời Tokinada nói ra, Kyoraku càng trở nên nghi hoặc.
“Thật sao, ngươi đến đây chỉ vì điều đó?”
“Hơn thế nữa, ta đến để gặp ngươi. Mặc dù bây giờ trông ngươi có vẻ tiều tụy đi khá nhiều so với hồi còn ở Học viện Shino. Cảm ơn ngươi, sự phẫn nộ và oán hận của ta đã sôi sục trở lại một lần nữa.”
Tiếp tục nở một nụ cười rạng rỡ nên chẳng thể nào đoán ra được hắn đang nghiệm túc hay đó chỉ là một trò đùa, Tokinada chợt nhớ thêm điều gì đó và nói.
“À phải rồi, có vẻ như Ukitake đã chết, nhỉ?”
“…”
“Và cánh tay phải của Linh Vương cư ngụ trong cơ thể thấp hèn của hắn, ta cho rằng điều đó quả là vinh dự cho những kẻ lang thang ở Rukongai.”
Mặc dù cách nói chuyện của Tokinada có vẻ như là đang khiêu khích, Kyoraku vẫn điềm tĩnh và hỏi thêm.
“Ginjo Kugo. Ngươi có biết hắn không?”
“À, nếu ta không nhầm, hắn là Tử thần Dự bị đầu tiên. Ta nghe nói hắn là tên điên đã phản bội Tịnh Linh Đình, nhưng nhờ tiền lệ đó, chúng ta lại có được người hùng mang tên Kurosaki Ichigo. Hẳn đó cũng là một món hời nếu nhìn nhận theo quan điểm của Ukitake. Nhưng, sao ngươi lại hỏi ta về hắn?”
“Không có gì, ta chỉ kiểm tra…và, quyết tâm của Ukitake không bao giờ rẻ mạt như ngươi nghĩ đâu.”
Nghe thấy điều đó, Tokinada nhún vai và quay lưng lại với Kyoraku khi không còn gì để nói.
“Chẳng có gì mang giá trị lớn lao trong cái thế giới này cả. Đặc biệt là ở Thi Hồn Giới, nơi mọi thứ đều là giả tạo.”
Sau khi bước thêm vài bước, hắn ta dừng lại và hướng mắt về một góc văn phòng của Tổng Đội Trưởng.
“Ồ, chỉ để cô biết rõ, ta không có liên quan gì đến việc mẹ cô bị hành quyết, Ise Nanao.”
“…”
Ở một góc căn phòng, nơi không gian dường như sâu thẳm đến trống rỗng, âm thanh của hơi thở hổn hển phát ra.
“Ta không phải chủ mưu đằng sau mọi việc. Dù sao thì nếu ta có quyền, ta cũng chẳng xử tử cô ta nhanh như thế. Giống như trường hợp của Kuchiki Rukia, ta sẽ chơi trò mèo vờn chuột trước khi hành quyết cô ta trong một buổi biểu diễn hoành tráng trên đỉnh đồi Sokyoku. Và ta sẽ yêu cầu Kyoraku tham dự và ngồi vào hàng ghế đầu tại ‘Khu vườn Phán quyết’.”
Nở một nụ cười hiểm độc về phía không gian rộng lớn, Tokinada vẫn chưa muốn dừng lại.
“Giống như lần đó với Kuchiki Rukia, liệu Kyoraku có cố gắng giải cứu mẹ cô bằng việc đi xa tới mức phá hủy cả giàn giáo không? Liệu hắn có chấp nhận trở thành kẻ thù của Tịnh Linh Đình như Kurosaki Ichigo không? Ta e rằng sẽ không như vậy đâu. Kyoraku sẽ từ bỏ mẹ cô. Đúng hơn là hắn đã làm thế rồi. Để bảo vệ không ai khác ngoài cô, Ise Nanao!”
“Ngươi sẽ vui lòng chấm dứt cuộc độc thoại của mình tại đây chứ? Tộc trưởng của gia tộc Tsunayashiro, ngài Tokinada.”
Mặc dù giọng điệu nghe có vẻ như là một lời tuyên bố dễ dãi thường ngày của Kyoraku, song, Tokinada đã cảm nhận được luồng linh lực lạnh lùng của Kyoraku sau lưng mình, như thể hắn ta đang chìm trong băng giá vậy.
Sau khi nhận ra bầu không khí căng thẳng đó, Tokinada đặt tay lên Zanpakuto của hắn, nheo mắt lại và đáp.
“Trời ạ, thật đáng sợ làm sao. Ta không muốn chìm xuống dưới đáy biển và bị cắt cổ họng ngay sau đó một chút nào. Thứ lỗi cho ta.”
Đảm bảo rằng Tokinada cùng đoàn hộ tống của hắn đã hoàn toàn rời khỏi trụ sở Đội 1, Kyoraku đi tới góc văn phòng mình và nhẹ nhàng lướt tay qua khoảng không gian đó. Sau đó, không gian biến dạng như thể một miếng vải bị kéo xuống, Nanao, người đang mang khuôn mặt tái nhợt, hiện lên từ phía bên kia của không gian vừa mới được vén màn. Kyoraku quàng tay qua vai một Nanao đang run rẩy trong khi ướt đẫm mồ hôi lạnh và dần chìm vào trong hơi ấm của linh lực khiến cô cảm thấy an toàn.
“Em ổn chứ, Nanao?”
“Tôi xin lỗi, Đội Trưởng.”
“Thậm chí ta còn không nhận ra rằng em đang nghe lén đấy, hẳn em đã trưởng thành lên rất nhiều. Đây có phải là ảnh hưởng từ Lisa không?”
Có lẽ Kyoraku đang cố khiến cho tâm trí Nanao cảm thấy thoải mái bằng cách gợi cho cô nhớ về một gương mặt quen thuộc và đó là lý do tại sao anh ta nhắc đến tên Yadomaru Lisa, cựu Đội Phó của anh ta và đang là một ứng cử viên cho vị trí Đội Trưởng Đội 8.
Nhận thấy sự quan tâm của Kyoraku, Nanao đã lấy hết sức bình sinh của mình để tìm lại nhịp độ hơi thở.
“Hắn ta có làm em sợ không? Hắn ta mang lại cảm giác như vậy là vì hắn mang linh lực rất tà ác.”
“Trước đây, khi tôi tiếp xúc với linh lực của cựu Tổng Đội Trưởng, tôi thậm chí còn chẳng thể đứng vững, nhưng với của hắn ta thì hoàn toàn khác.”
Nếu như trước kia cô ta giống như chú ếch nhỏ kinh sợ trước sức mạnh của con rắn hổ mang khi Nanao đối mặt với cơn thịnh nộ của Yamamoto. Còn lần này, cô ta hoàn toàn bị tê liệt như con nai vàng ngơ ngác khi thấy ánh sáng mãnh liệt từ đèn pha ô tô trong đêm tối mịt mù.
Thực tế là Tokinada đã sử dụng cả mẹ cô lẫn Kyoraku để công kích cùng với một luồng linh lực thâm hiểm, cảm giác sợ hãi đến tột cùng đang từ từ gặm nhấm trái tim Nanao. Và hắn ta có thể nhìn xuyên qua Injutsu (nghệ thuật ẩn thân) mà ngay cả Kyoraku cũng chẳng hề hay biết.
Nanao run rẩy nói.
“Đội Trưởng…Tôi đã phải đối mặt với hắn… kẻ sẽ trở thành người đứng đầu của Tứ Đại Gia Tộc.”
Kyoraku trầm ngâm suy nghĩ và lặng lẽ nhìn lên bầu trời.
“Về vấn đề đó, ta hoàn toàn đồng ý.”
Sau đó, Kyoraku ngẫm về yêu cầu muốn được liên lạc với Yoruichi của Tokinada và thì thầm với chính mình.
“Sẽ rắc rối lắm đây…”