Bleach - Can't Fear Your Own World

phần 20

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Muken

Trong chốn ngục tù nơi sự tối tăm, tịch mịch lên ngôi, sắc màu là điều không thể nào tồn tại.

Bóng tối trải dài như vô tận, ngay cả một tia sáng dù là nhỏ nhất cũng khó lòng lọt qua.

Nhà tù này ẩn sâu dưới lòng đất. Địa ngục dành cho những kẻ mù quáng, những kẻ đáng chết nhưng chẳng thể nào bị xử trảm. Thay vào đó, chúng bị phong ấn vì nhiều lý do khác nhau.

Giọng nói trầm lắng của gã đàn ông vang vọng từ nơi sâu thẳm nhất của chốn địa ngục trần gian này, nơi mà sự tĩnh lặng luôn bao trùm, thống trị.

“Dòng chảy… đã có chút biến chuyển.”

Aizen Sosuke.

Tên tội nhân phải trải qua quãng thời gian dài đằng đẵng trong bóng tối vĩnh hằng đã xác nhận sự biến mất của một linh hồn.

Aizen, kẻ đang bị kiềm tỏa, cảm nhận được rằng linh hồn ấy đã ra đi mãi mãi, linh hồn của người mà hắn đã gắn kết trong mối quan hệ định mệnh. Người bạn tâm giao, chí cốt của hắn.

Song, Aizen không để lộ bất cứ cảm xúc nào thể hiện trên gương mặt.

Nó dần sống lại trong sâu thẳm ký ức.

Kỉ niệm về một lời hứa mà cả hai đã từng trao nhau.

Trong quá khứ.

“Cậu mong muốn điều gì, Kaname? Ta muốn gửi lời cảm ơn sâu sắc vì cậu vẫn luôn trung thành tuyệt đối với ta. Vì vậy, nếu cậu muốn bất cứ điều gì, thì hãy cứ nói cho ta nghe.”

Trong tâm trí Aizen, ký ức ấy đang từ từ sống dậy.

Hắn đã hỏi tri âm tri kỷ của mình, Kaname Tosen điều đó từ rất lâu về trước.

“Nhân đây… Vâng… Quả thực là có một điều. Chỉ một mà thôi.”

“Ồ?”

Aizen tò mò chờ đợi câu trả lời từ phía Tosen. Hắn thật tâm muốn biết người bạn của mình đang có ham muốn cá nhân nào cần được thỏa mãn.

Tuy nhiên…

Những gì thoát ra từ miệng Tosen khác xa thứ mà người ta vẫn thường hay coi là phần thưởng.

“Mong ước của tôi là… một giới luật chống lại tội nghiệt.”

“…”

Nhận thấy Aizen đang lặng thinh, Tosen tiếp tục.

“Nếu một ngày nào đó tôi thay đổi… nếu có lúc nào đó tôi chấp nhận thế giới của Tử thần… hay đúng hơn là nếu thế giới không có sự tiến hóa này bắt đầu khiến tôi cảm thấy bình yên… Khi đó, xin ngài hãy xóa bỏ sự tồn tại của tôi khỏi thế giới này… đừng vương vấn dù chỉ một chút.”

Những lời đó nghe quá đỗi kỳ lạ, Aizen hỏi lại để chắc chắn về ý định của đối phương.

“Được rồi, Kaname… đến lúc cậu buông xuôi tất cả… Tử thần sẽ tha thứ cho cậu. Tuy nhiên, cậu không chấp nhận sự tha thứ đó, phải không?”

“Nếu tồn tại thứ gọi là tuyệt đối, thì đó chính là ngài, Aizen. Nhưng… ngài, người đã dạy tôi công lý là gì, người đã chỉ cho tôi cách mà thế giới này vận hành, cũng là một phần của thế giới mà tôi ghê tởm.”

“Ta hiểu rồi. Vậy, gốc rễ của công lý là thứ đã thúc đẩy cậu, nhưng cũng là con dao hai lưỡi có thể phá hủy công lý của cậu.”

Kakyo.

Phải, đó là tên người bạn thân thiết nhất của Tosen. Aizen nhớ lại nó. Tosen tiếp tục nói.

“Nếu tôi chấp nhận thế giới của Tử thần, thì đó chẳng khác nào sự phủ nhận công lý từ chính tôi. Nếu thời điểm đó đến, những gì tôi làm sẽ không còn được coi là công lý nữa. Mà chỉ là kẻ sát nhân, không hơn không kém.”

Siết chặt bàn tay khi quá khứ tàn khốc, bi thương ùa về, Tosen nghẹn ngào nói những lời tiếp.

“Điều đó có nghĩa… sự ô uế về cái chết oan ức của Kakyo và cái cách mà cô ấy đã sống. Từ khi tôi đứng ở đây, tôi đã phản bội lại mong ước của Kakyo rồi. Và đi ngược lại với công lý của bản thân sẽ chẳng khác nào giết chết cô ấy một lần nữa.”

“Nhưng nếu cô ấy vẫn còn sống, liệu cô ấy có tha thứ cho cậu không?”

“Phải. Cô ấy sẽ tha thứ cho tôi. Đó là lý do tại sao, tôi mong ngài hãy nhân từ và hóa kiếp cho tôi khỏi thế giới này trước khi tôi biến chất thành sự tốt đẹp mà cô ấy luôn mộng tưởng.”

“Nhân từ…?”

“Nếu công lý của tôi chỉ là giả dối, thì tôi sẽ không bao giờ được tha thứ! Tôi mong ngài sẽ nghiền nát, phá hủy linh hồn tôi từng chút, từng chút một trước khi trái tim này ngập tràn sự cứu rỗi giả tạo. Đó là mong ước duy nhất của tôi.”

Tosen đã thốt ra mong muốn trái với công lý của anh ta, điều đó hoàn toàn dựa trên cảm xúc cá nhân của người cựu Đội Trưởng.

Aizen luôn tôn trọng những gì Tosen nói. Hắn hỏi thêm một lần nữa để xem xem liệu người bạn tri kỷ của mình có thực sự hiểu thấu chiều sâu ý nghĩa trong mong muốn của bản thân hay không.

“Nếu ta ngự trị trên đỉnh cao và tạo ra một thế giới mới… Lúc đó, cậu sẽ làm gì?”

“Thế giới mới đó đối với một người như tôi, người mãi mãi mắc kẹt trong oán hận, báo thù, không thể nào tồn tại. Vì vậy, khi ngài đã ngự trị trên đỉnh cao, Aizen, tôi sẽ tự sát để thanh lọc thế giới ấy.”

“Vậy thì… dù có thế nào đi nữa… cuối cùng ta cũng sẽ mất đi người bạn tâm giao duy nhất của mình.”

“Thứ lỗi cho tôi. Xin hãy quên những gì tôi vừa nói…”

Tosen nhận ra rằng Aizen cũng đang bị cảm xúc chi phối.

“Không sao. Đó dù gì cũng là những lời chân thành xuất phát từ trái tim của cậu.”

“Chính sự non nớt của tôi vẫn khiến tôi không thể rũ bỏ công lý mà người bạn Kakyo của tôi vẫn luôn ngợi ca.”

“Không, không đâu. Biết được nhược điểm của bản thân sẽ trở thành nền tảng để vươn lên những tầm cao mới.”

Aizen nhìn vào Hogyoku vẫn chưa hoàn thiện đang cầm trên tay, nở nụ cười không chút sợ hãi và nhẹ nhàng nói.

“Đôi khi, sợ hãi cũng là điều cần thiết cho quá trình tiến hóa.”

Aizen tiếp tục nói với cấp dưới thân cận nhất của hắn với sự cương quyết tuyệt đối. Tiến lại gần Tosen, Aizen đưa ra một lời hứa.

“Ta thề với cậu, Tosen. Trước khi cậu nhận được sự tha thứ của Tử thần, ta đảm bảo sẽ xóa sạch mọi dấu vết về sự tồn tại của cậu.”Bóng tối của Muken dường như có chút dao động.

“Kaname… người vẫn luôn dõi theo bước chân mà cậu đã để lại, đang có những tiến bộ rất thú vị khi tiếp tục hành trình của mình trên con đường đó.”

Aizen ấp ôm trong lồng ngực những mảnh ký ức đang dần trôi vào dĩ vãng.

Liệu những mảnh ký ức vụn vỡ ấy có khuấy động được tâm can hắn.

Điều đó sẽ mãi là một ẩn số.

Những hồi ức từ quá khứ cứ thế trôi đi, tan biến, và hòa mình vào bóng tối vô cùng vô tận.

“Ngay cả khi, sau cùng, cậu ta rồi sẽ bước qua xác của cậu…

Ta vẫn vui vẻ mong chờ thời điểm khi sự thăng tiến của cậu ấy sẽ soi sáng cho con đường của ta.”

Truyện Chữ Hay