Bleach - Can't Fear Your Own World

phần 18

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ubuginu Hikone không ngừng tỏ ra bối rối trước sự thay đổi nhanh đến chóng mặt của Shuhei Hisagi. Xích sắt đang trói chặt lấy cơ thể nó sắc nhọn tựa như những lưỡi gươm găm vào da thịt.

Không để Hisagi có thêm thời gian chuẩn bị cho hành động tiếp theo, Hikone nhanh chóng tấn công để chiếm thế thượng phong. Cơ thể của Hikone cho đến giờ vẫn chưa hề xảy ra chút biến chuyển nào khác thường cả, nó lao về phía đối thủ với tất cả những gì mình có.

Đứa trẻ dùng toàn lực bắn ra Cero với mục đích đánh nhanh diệt gọn Hisagi. Khi ánh sáng từ đòn tấn công vụt tắt, đích đến của đòn Cero vẫn lành lặn, toàn vẹn.

Sau đó, nó sử dụng Blut để cố gắng khống chế các dây thần kinh của Hisagi, nhưng dễ dàng bị ngăn chặn bởi những sợi xích kéo ra từ ngón tay của địch thủ.

Rồi ý tượng nảy ra trong đầu Hikone. Nó dự định phá hủy hắc cầu khổng lồ đang lơ lửng trên không. Vẫn là miếng đánh cũ, Hikone bắn Cero về phía mục tiêu mới của mình.

Rất nhanh quả cầu bị phá nát làm đôi, song, những sợi xích đã ngay lập tức gắn nó lại để trở về hình dạng ban đầu.

‘Giống như cơ thể của anh ta…?’

‘Một Bankai ban cho người sử dụng sự bất tử…?’

‘Không, không thể nào. Ngài Tokinada đã xác nhận rằng không thể có chuyện đó.’

Trước đây, hoàn toàn không có bất cứ trường hợp nào như vậy xảy ra. Sosuke Aizen được ban cho sự bất tử, cũng như một thân thể bất khả xâm phạm. Tuy nhiên, đó không phải năng lực của Zanpakuto mà là ảnh hưởng từ Hogyoku. Ngay cả một Bankai có sức mạnh vô song đến thế nào đi chăng nữa, luôn phải tồn tại một tử huyệt nào đó để giữ cho cán cân được cân bằng.

Giả dụ như Zangetsu, nó sẽ tiêu hao, đốt cháy rất nhiều linh lực của người sử dụng. Còn điểm yếu của Senbonzakura chính là vùng an toàn xung quanh chủ nhân. Trong trường hợp của Nozarashi, người dùng phải gánh chịu tổn thương đầy nặng nề giáng xuống chính cơ thể mình. Về Katen Kyokotsu, tử huyệt của nó nằm ở việc nguy cơ cực cao kéo theo đồng minh vào và gánh chịu chung vết thương.

Do đó, Kazeshini chắc chắn phải có sơ hở. Hikone đã đi đến kết luận như vậy. Nó gia tăng số lượng chiến thuật tấn công để tìm ra chìa khóa đến với chiến thắng, song…

Sợi xích quấn quanh cổ cả hai không thể bị phá vỡ dù có cố gắng đến đâu đi chăng nữa. Nếu Hikone tìm cách tẩu thoát khỏi khu vực chịu ảnh hưởng của Bankai, sợi xích trên cổ sẽ buộc nó trở lại phạm vi chiếu sáng của hắc cầu.

“Cái quái gì thế này? Sức mạnh của anh… Tại sao anh không tấn công?”

Nụ cười ngây ngô từ lâu đã biến mất trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hikone. Nó dần tỏ ra bực bội và bất giác buột miệng đặt ra câu hỏi. Hisagi vẫn thản nhiên trả lời.

“Đâu phải là ta không chém được nhóc. Đây, thấy không?”

Khoảnh khắc tiếp theo, Hisagi buông song liềm đang cầm trên tay xuống. Chúng dần tan biến đi như thể hòa mình vào lòng đất tựa những cái bóng. Hikone càng tỏ ra khó hiểu trước diễn biến đang xảy ra. Nhưng khi để ý kỹ hơn, đứa trẻ ấy có cảm giác như thể chính nó đang đặt chân lên những cái bóng đó. Một đoạn xích quấn quanh cánh tay Hikone găm sâu vào da thịt. Khác xa với nhát chém của Kenpachi, song, nó không ngừng gặm nhấm mục tiêu như một lưỡi cưa. Theo lẽ tự nhiên, cánh tay của Hikone rụng rời.

“A…?”

Sau đó, Hikone nhanh chóng nhận ra rằng cánh tay vừa bị chặt đã khôi phục trở lại trạng thái ban đầu.

Ngưỡng tưởng rằng bản thân rơi vào ảo mộng, tuy nhiên, cảm giác đau đớn quá chân thực nên rõ ràng không có chuyện nằm mơ giữa ban ngày. Lúc này, Hikone đã ngộ ra.

Hisagi không phải là kẻ duy nhất. Hikone cũng giống như địch thủ của nó. Cơ thể của đứa trẻ này cũng đã trở nên bất tử.

“Không đời nào…”

“Chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều nếu ta có thể hạ gục đối thủ của mình bằng những Bankai hào nhoáng như của Kurosaki Ichigo hay Đội Trưởng Hitsugaya. Nhưng bản thân ta không thích hợp với những thứ như thế.”

Hisagi tiếp tục nói với vẻ tự ti.

“Suy cho cùng, đó cũng chẳng phải phong cách của ta. Bản thân ta sợ chết và cũng sợ phải giết người khác, đặc biệt là sau khi tự mình xuống tay với Đội Trưởng Tosen. Và kết quả là Bankai trở thành như thế này đây.”

Người ta vẫn hay nói rằng Bankai chính là tấm gương phản chiếu trái tim và tâm trí của người sử dụng Zanpakuto, đánh thức bản chất thực sự đang ngủ yên bên trong họ. Một khi tinh thần của Zanpakuto đồng nhất với trái tim của chủ nhân, Bankai sẽ được thức tỉnh.

Vậy linh hồn của Hisagi đã đạt đến dạng thức nào?

Đó là một dạng khác của nỗi sợ hãi, nghịch đảo với chính nỗi sợ mà anh ta đã cố chấp ôm lấy nó bấy lâu nay.

Nếu Shikai của Kazeshini là gặt hái và luân chuyển dòng chảy của sự sống trên thế giới, thì Bankai là một chuỗi phong ấn ngăn chặn và đình trệ dòng chảy đó. Nó khóa chặt mọi thứ, không thể sống, mà cũng chẳng được chết. Hắc thái dương trói buộc tất cả dù cho linh tử vẫn luôn lưu thông trong bầu khí quyển.

Kazeshini trói buộc thế giới vào nhà tù xiềng xích, nơi chẳng hề có sự luân chuyển hay lưu thông nào cả. Không có hồi quy, không có tiến hóa. Trớ trêu thay, kịch bản buộc cho sự sống bị đình trệ này lại chính là thế giới không tồn tại sự sống hay cái chết.

Điều này giống như sự tồn tại hỗn mang của thế giới trước khi Thi Hồn Giới ra đời.

“Vậy ra… cả tôi và anh Hisagi sẽ không thể nào chết trận…? Điều đó có nghĩa là gì, anh Hisagi?”

“Hiển nhiên là không hề tồn tại thứ gọi là vĩnh cửu. Nếu nhóc cứ chém ta không ngừng, một ngày nào đó ta nhất định sẽ ngã xuống.”

“Tại sao anh lại chỉ dạy cho tôi những điều như thế? Vậy tôi sẽ phải tiếp tục tấn công anh cho đến khi anh tử trận sao?”

Hikone không thể hiểu được ý nghĩa thật đằng sau những câu từ của Hisagi.

“Phải, sau đó, ta sẽ chết. Nhưng nhóc cũng vậy.”

“…?”

Lúc đó Hikone mới chợt nhận ra. Dù rằng số lần nó hạ gục Hisagi đã không còn có thể đong đếm, song, linh lực của anh cũng đã giảm sút đi phần nào.

“Chuyện như vậy không thể… Tại sao?”

Hikone cố gắng cảm quan linh lực bản thân bằng cách tự chặt đứt cánh tay mình. Sau khi cánh tay được phục hồi, nó nhận ra rằng lượng linh lực cần thiết cho quá trình khôi phục đã được cung cấp thông qua đoạn xích. Để kiểm chứng kỹ lưỡng hơn, đứa trẻ bắn Cero vào Hisagi. Không nằm ngoài dự đoán, Hisagi ngay lập tức trở lại trạng thái thông thường. Và Hikone cũng cảm nhận được linh lực của bản thân đang suy giảm.

Linh lực của cả hai được tích tụ thông qua các sợi xích và truyền đến hắc cầu ở phía trên. Lượng linh lực đó được sử dụng để khôi phục những vết thương của cả hai. Đồng thời, lượng linh lực chia sẻ sinh mệnh mà cả hai kết nối với mặt trời đen phía trên họ được tính trung bình.

Hay nói đơn giản, nếu Hikone cứ tiếp tục đả thương Hisagi, thương tích của anh ta sẽ được chữa lành bằng cách tiêu thụ linh lực của cả hai. Ngược lại, điều tương tự cũng sẽ xảy đến với Hikone nếu Hisagi tấn công nó.

Mãi cho đến giờ phút này, Hikone mới hiểu được bản chất thực sự của Fushi no Kojyo. Một Bankai chỉ có thể được ra đời nếu đặt trọn niềm tin vào đồng đội của mình. Khi sức mạnh ấy còn đang thi triển, thân thể, cũng như tính mạng của cả Hikone cùng Hisagi đều trở nên bất khả xâm phạm. Nhưng sẽ đến lúc buộc hóa giải Bankai khi cả hai đã sức cùng lực kiệt, chắc chắn phải có giải pháp thay thế. Các bên thứ ba ở gần đó, những người không chịu ảnh hưởng từ hệ thống của những sợi xích, chẳng hạn như Zaraki Kenpachi hay Kyoraku Shunsui, sẽ là người xuống tay đặt dấu chấm hết cho kẻ địch. Hòa bình tiếp tục được duy trì, song, cái giá phải trả chính là mạng sống của chủ nhân Kazeshini. Điều đó cũng có thể coi như một mong ước ấp ủ bấy lâu với tư cách là Tử thần thực thụ.

Thực tế, việc có đồng minh ở gần đó khác xa với tiền đề của năng lực này. Hikone cũng đã đưa ra vài suy luận sau khi ngộ ra tất cả. Theo như quan sát, các vết thương của Hisagi đều đã được chữa lành, nhưng những thương tích trước khi anh ta sử dụng Bankai thì lại không. Hay chính xác hơn, xiềng xích cùng hắc cầu không hoàn toàn xử lý được mọi vết thương, mà chúng chỉ đưa người trong phạm vi ảnh hưởng trở lại trạng thái như khi kích hoạt Bankai này. Nếu không phải vậy, thì những đoạn xích hoàn toàn có thể liên kết với những người bị thương khác, như Aura Michibane, rồi dùng linh lực của Hikone và Hisagi để tiến hành việc khôi phục. Cùng với kết luận đó, Hikone đưa ra phương án đối phó đầy tính táo bạo để vượt lên tình cảnh éo le hiện tại.

“Anh Hisagi, năng lực này… anh có thể vui lòng dừng nó lại được không?”

“Nhóc nghĩ rằng ta sẽ làm theo lời nhóc sao?”

“Cho đến khi anh thoát khỏi nó… anh sẽ vô cùng đau đớn, anh Hisagi.”

“Chà… Có lẽ vậy… Ta đã chuẩn bị cả rồi.”

Cơn đau không biến mất. Thống khổ cũng chẳng hề vơi đi.

Nếu đã vậy, Hikone không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tra tấn Hisagi liên tục, buộc anh ta phải hóa giải Bankai của mình.

‘Mình sẽ phải giáng xuống anh ta muôn vàn sự đau đớn…’

‘Nhưng bằng cách nào đây?’

‘Ngay cả khi bị phanh thây, anh ta vẫn cứ đứng dậy, mình phải làm sao để anh ta cảm thấy đau đớn hơn nữa?’

Giá như Tsunayashiro Tokinada có mặt ở đó, hẳn hắn sẽ nghĩ ra cách khiến đối thủ quằn quại hơn gấp trăm vạn lần. Nhưng Hikone vẫn chỉ là một đứa trẻ, nó không thể biết được những kỹ thuật tàn độc đó. Hikone nhận lệnh từ Tokinada, loại bỏ kẻ thù. Nó không có khả năng tự định đoạt. Vì vậy, đứa trẻ ấy dồn toàn bộ những gì còn lại, lao tới điên cuồng đâm chém Shuhei Hisagi.

“Tôi xin lỗi.”

Nói rồi, Hikone thẳng tay hạ đường kiếm. Hisagi hoàn toàn không phản kháng. Nếu như anh ta điều khiển ngón tay của mình, anh ta hoàn toàn có thể chặt đi tứ chi của địch thủ bằng những đoạn xích. Người Đội Phó này cũng có thể dễ dàng khóa chặt Hikone, song, anh lại không làm vậy. Rõ ràng, Hisagi chẳng cần tốn nhiều sức lực mà vẫn ngăn được Hikone, nhưng anh ta lại đứng im như trời trồng, hoàn toàn chẳng làm gì cả.

“Tôi xin lỗi.”

Bị tấn công bởi sức mạnh vượt trội của đối thủ, da thịt của Hisagi bị đục khoét, xương khớp nát vụn, cơ quan nội tạng cũng bầm dập, tan vỡ. Mặc dù những vết thương có thể được phục hồi ngay tức khắc, song, nếu tình trạng ấy tiếp diễn trong một khoảng thời gian đủ lâu, những cơn đau rồi sẽ hành hạ, ám ảnh cả tinh thần lẫn thể xác.

Tuy nhiên, Hisagi vẫn mạnh mẽ đứng dậy.

‘Mình không hiểu.’

‘Tại sao người đàn ông này vẫn đứng lên dù cho mình có giết anh ta bao nhiêu lần đi chăng nữa?’

“Xin hãy tha thứ cho tôi.”

Hikone luôn miệng hối lỗi trước Hisagi, nhưng những đường kiếm của nó thì không sao ngưng lại.

“Nếu nhóc cứ luôn miệng xin lỗi như thế, thì ngay từ đầu đừng nên làm. Đau khổ không hẳn là sở thích của ta đâu.”

“Vậy thì… thực tế là anh đang làm tổn thương tôi… Anh định đổ lỗi cho ngài Tokinada sao?”

“Cái gì…?”

Hikone bỗng nhiên dừng lại. Nó bộc lộ rõ vẻ buồn bực, chán chường.

“Sẽ thật sai trái khi cố đả thương một người không hề kháng cự, phải không?”

“Chuyện đó…”

Ubuginu Hikone chưa từng thắc mắc hay xem xét kỹ lưỡng mệnh lệnh từ Tokinada về việc đả thương hay giết một ai đó. Nếu hắn bảo Hikone giết, nó sẽ giết. Nếu hắn bảo Hikone sống, nó sẽ sống. Thiện ác, trắng đen đều do Tokinada phân xử. Tất cả kẻ thù của hắn ta đều phải bị loại bỏ mà không chút toan tính.

Nhưng tình cảnh hiện tại đã thay đổi đáng kể, giờ đây Hikone phải tự thân đánh giá xem điều gì là tốt đẹp và điều gì là xấu xa. Đứa trẻ cảm thấy quặn thắt tâm can khi Tokinada không ở đó để ra lệnh cho nó phải làm gì. Miễn cưỡng, Hikone cố gắng suy ngẫm về tất cả những gì bản thân đã nghe được. Lần đầu tiên tự mình động não, nhưng cái suy nghĩ ‘có cách nào dễ dàng hơn không’ vẫn luôn lởn vởn trong đầu.

Như thể nhìn thấu tâm trí đối phương, Hisagi cất lời.

“Nhóc hoàn toàn có nhận thức về thiện và ác. Khi tấn công ta mà ta không đánh trả, nhóc cũng cảm nhận được rằng ‘mình không muốn làm điều này’, phải không?”

“…”

“Hay câu cửa miệng ‘vì lợi ích của ngài Tokinada’ như cái cớ để chối bỏ tội lỗi của bản thân, và đẩy hết mọi trách nhiệm lên đầu hắn? Điều đó khiến nhóc cảm thấy mình vô tội?”

“Không…”

Sắc mặt của Hikone dần trở nên tái nhợt và âm u một màu xám xịt.

Những việc Tsunayashiro Tokinada đã và đang làm chẳng có gì sai trái, dù cho người đời vẫn luôn miệng gọi hắn là kẻ xấu xa. Tokinada vẫn đang làm những điều đúng đắn cho thế giới này. Đó là đức tin của Hikone. Vì vậy, đứa trẻ ấy không thể chịu đựng được khi Tokinada bị gọi là kẻ xấu bởi những hành động sai trái của nó.

“Tại sao anh lại nói ra những lời kinh khủng đến thế? Nếu đúng như vậy thì tôi phải làm sao đây?”

“Tìm câu trả lời từ người khác chẳng có nghĩa lý gì cả. Thế giới không phải lúc nào cũng tử tế với chúng ta đâu.”

“Ngài Tokinada… Ngài Tokinada…”

Hikone lấy ra thiết bị liên lạc và nói vào đó với giọng điệu run rẩy, sợ hãi. Nhưng dĩ nhiên, chẳng hề có bất cứ hồi âm nào từ đầu dây bên kia.

“Không… không…”

Đứng trước một đứa trẻ tuyệt vọng đến sắp khóc òa lên thành tiếng này, Hisagi vừa nghiêm nghị vừa ân cần nói.

“Nhóc không phải là người xấu, Hikone. Nhóc càng không phải con rối của bất cứ ai hết, đương nhiên không phải của Tokinada. Hãy làm theo những gì linh tính mách bảo và tự bước đi trên đôi chân của mình.”

Sau đó, Hisagi di chuyển ngón tay để điều khiển sợi xích. Rồi anh ta lấy ra hai lưỡi hái từ dưới cái bóng trên mặt đất.

“Nhóc không muốn tấn công một kẻ không phòng bị, phải không? Vậy thì ta sẽ làm đối thủ của nhóc.”

“Hả…?”

“Ta có rất nhiều điều để dạy nhóc. Vì vậy, hãy sẵn sàng học hỏi đi.”

Mặc dù biết Hikone mạnh hơn mình rất nhiều nhưng anh ta lại thốt ra những lời đầy táo bạo. Hisagi không hề nao núng, hướng Kazeshini về phía Hikone, người đang tỏ ra vô cùng bối rối.

“Đừng nương tay. Nếu ta thật sự là kẻ thù, thì lúc này nhóc đã vong mạng rồi đấy.”

“…”

“Khi đối mặt với kẻ thù, phải chắc chắn rằng bản thân ở vào vị trí có thể né tránh đòn tấn công chỉ bằng một bước chân. Vì vậy, hãy luôn lùi về sau nửa bước.”

Hisagi dạy cho Hikone những điều mà Kaname Tosen đã từng chỉ bảo anh ta.

Để không còn bị bối rối bủa vây, để khước từ Hisagi, để gạt những lời dạy bảo của Hisagi ra khỏi tâm trí, Hikone đẩy Kazeshini sang một bên và nhanh chóng chém Hisagi.

“Aaaaaa! Im đi, im đi, im đi!”

Một lần nữa, cơ thể của Hisagi khôi phục trờ lại. Lưỡi hái sắc lẹm của Kazeshini cũng cắt ngang qua cổ Hikone.

“A…”

“Thấy chưa? Giờ thì nhóc cũng nếm trải cái chết rồi đấy. Nhóc mạnh hơn ta cơ mà, phải không? Nhưng bản thân thì lại đầy sơ hở. Đừng để những sơ hở như vậy lộ ra khi phòng ngự.”

Hikone, thần đồng khi tham chiến, nhưng hiển nhiên là nó chẳng có chút kinh nghiệm trận mạc nào. Trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan này, không thể chết dù có bị giết, đẳng cấp của Hisagi cùng kiếm thuật cao cường hoàn toàn vượt xa những kỹ thuật non kém của Hikone.

“Không… Anh sai rồi… Tôi ngày càng trở nên mạnh mẽ… để có ích cho ngài Tokinada. Vì lợi ích của ngài…”

“Đó không phải là điều nhóc nên bận tâm lúc này. Thế giới này còn ẩn chứa rất nhiều điều khiến nhóc phải bận tâm, lo sợ và điều mà nhóc nói vừa rồi không phải một trong số đó. Nỗi sợ chính là thứ duy nhất nhóc còn thiếu lúc này.”

“Không… Không… Không…”

Hikone trông như sắp khóc nấc lên. Nó liên tục la hét để át đi những lời nói của Hisagi trong khi điên cuồng tấn công với cơn thịnh nộ mù quáng.

Tuy nhiên, những cơn đau không thể ngăn cản Hisagi chĩa mũi kiếm vào những điểm tử huyệt của Hikone: cổ họng, tim, mắt, cứ như thế lặp lại vô số lần.

Trận chiến dần trở thành cuộc huấn luyện của Tử thần trưởng thành cho một đứa trẻ.

Nhớ lại thời thơ ấu khi bản thân đã òa khóc như thế nào khi bị Hollow đe dọa tính mạng. Shuhei Hisagi không lúc nào quên ghim vào tâm trí Hikone những lời răn dạy về nỗi sợ hãi dù cho nó không ngừng đâm chém anh ta.

Aura Michibane, người đang gồng mình ngăn chặn sự sụp đổ của cung điện trên không, nhìn xuống cảnh tượng phía dưới đó, nở nụ cười mãn nguyện.

Shuhei Hisagi không phải một nhà tiên tri, cũng chẳng phải thực thể toàn trí toàn năng.

Người Đội Phó ấy không thể trở thành người hùng hào nhoáng như Kurosaki Ichigo.

Anh ta càng không sở hữu năng lực cường đại tựa Zaraki Kenpachi.

Cũng chẳng khôn ngoan được như Urahara Kisuke.

Không phải thiên tài công nghệ như Kurotsuchi Mayuri.

Hisagi không được sinh ra trong gia đình quyền quý như Kuchiki Byakuya.

Anh ta lại càng khó có thể so sánh được với Hitsugaya Toshiro, thiên tài trăm năm có một.

Người Đội Phó Đội 9 không có được kinh nghiệm dày dặn như Yamamoto Genryusai.

Anh ta càng chẳng sở hữu sự kiên định giống Komamura Sajin.

Và dĩ nhiên, Shuhei Hisagi cũng không cứng cỏi, bất khuất như Muguruma Kensei.

Nhưng hãy cứ như thế.

Điều gì sẽ luôn thắp sáng con đường của Hisagi khi anh ta bước đi với tư cách một Tử thần.

Là di sản của Kaname Tosen, là giá trị của công lý mà người cựu Đội Trưởng ấy đã để lại.

Như vậy là quá đủ rồi.

Có lẽ anh ta buộc phải gánh chịu sự đau đớn đến cùng cực khi cái chết cứ thế lặp đi lặp lại, sự thống khổ của tất cả những điều đó chỉ vì đã lựa chọn đi theo con đường chính nghĩa. Sau khi bước qua ranh giới của sự sống và cái chết vô số lần, nỗi đau từ lâu chẳng còn đáng kể. Nhưng giờ đây, nó đã quay trở lại, cường độ còn cao hơn gấp trăm, gấp vạn lần.

Hikone ngạ quỵ xuống đất. Có vẻ như thứ linh lực sánh ngang với Zaraki Kenpachi cuối cùng rồi phải chạm đến đáy vực. Điều đó có nghĩa là linh lực của Hisagi cũng đã cạn kiệt.

Anh ta cố gắng giữ cho đôi chân mình đứng vững, dùng chút hơi tàn thốt ra những lời mà bản thân luôn tự nhủ.

“Thế giới này không phải một nơi tử tế. Tuy nhiên, vẫn phải tiếp tục bám víu lấy sự sống trong thế giới chẳng có gì tốt đẹp này.”

Nhớ lại bản thân trước kia và khuôn mặt của người đã dạy anh ta phải sống trong thế giới như vậy, Hisagi thay đổi những từ ngữ để từng câu từng chữ trở nên nhẹ nhàng, những từ ngữ mà anh luôn khắc ghi.

“Và đó là lý do tại sao chúng ta nên đối xử một cách tử tế nhất với những người xung quanh. Nào, hãy cùng nhau làm điều đó.”

Truyện Chữ Hay