‘Vậy ra đây là Linh Vương Cung.’
‘Thần có thể hiểu được cảm giác của ngài, thưa Bệ hạ.’
‘Ý ngươi là gì, Haschwalth?’
‘Thần không hề cảm thấy xúc động khi nhìn vào lăng mộ mục nát này.’
Sân trong của Cung điện – Phía dưới lâu đài trên không
Shuhei Hisagi nhẹ nhàng đáp xuống ngay giữa bãi chiến trường.
“Là cậu sao… Shuhei?”
Phản chiếu qua ánh mắt của Hisagi, Kyoraku thân đầy thương tích. Mặc dù không phải gánh chịu vết thương nào chí mạng, song, thiệt hại là khó có thể tránh khỏi. Ise Nanao cũng rơi vào tình cảnh tương tự.
Có điều gì đó không ổn với các thành viên của liên minh, họ dường như chỉ tập trung co cụm vào phòng ngự. Tất cả đều tỏ ra dè chừng trong từng chuyển động và vô cùng sợ sệt khi có ý định tấn công.
Bên cạnh đó, cũng không thiếu những kẻ lạ mặt tập trung tại Kyogoku này. Trong ký ức của Hisagi vẫn hằn sâu trận huyết chiến với Quincy sáu tháng trước. Anh ta đồng thời cũng nhận ra Espada đã từng tham gia xâm lược thị trấn Karakura. Và còn Binh đoàn Xác sống của Kurotsuchi Mayuri. Bọn họ đều đang hướng ánh mắt nhìn Hisagi một cách kỳ lạ, cái nhìn khiến người ta khó lòng nắm bắt tâm tư.
“Shuhei… Sao cậu lại ở đây?”
Muguruma Kensei cất tiếng hỏi cấp dưới của mình khi đang khụy gối xuống. Ayasegawa Yumichika cũng tỏ ra ngờ vực.
“Đội Phó Hisagi, cậu thực sự đang ở đây sao?”
Madarame Ikkaku lên tiếng.
“Không, đợi đã, Yumichika. Đó không thể nào là cậu ta.”
Hisagi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Xung quanh tứ phía đều là những ánh mắt nghi hoặc đổ dồn về phía anh ta.
Chàng Đội Phó tiến về phía Kyoraku, hy vọng nhận được lời giải thích thỏa đáng.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy, Tổng Đội Trưởng?”
Nhưng anh ta buộc phải khựng lại khi thấy lưỡi gươm Katen Kyokotsu đang chĩa thẳng vào mình.
“Tổng Đội Trưởng…?”
“Tệ thật, Shuhei à… Không… Đội Phó Hisagi…”
Lau đi những vết máu chảy dài trên khuôn mặt, Kyoraku nở nụ cười lãnh đạm thường ngày, bàn tay vẫn nắm chắc Zanpakuto hướng về phía Hisagi.
“Có rất nhiều điều ta muốn nghe từ cậu, như việc cậu đang ở đây và là nhân chứng cho sự kiện diễn ra tại thị trấn Karakura. Nhưng hiện tại, sẽ tốt hơn hết nếu chúng ta giữ khoảng cách với nhau.”
“Ta không hiểu… Ngươi là cái quái gì vậy…?”
Một giọng nói lạ lẫm vang lên từ phía sau Hisagi.
“Ngươi là ai? Làm thế nào mà ngươi tới được đây?”
“…”
“Ngươi không nằm trong số những kẻ thuộc nhóm của Kyoraku. Ta không cảm nhận được ngươi đi xuyên qua kết giới…”
Hisagi đầu không ngoảnh lại, hỏi.
“Ngươi là… Tsunayashiro Tokinada?”
“Thật thô lỗ khi không sử dụng kính ngữ với ta.”
Tokinada chăm chăm nhìn vào Đội Phó Đội 9 đang dần quay mặt lại, nhưng sau đó biểu hiện của hắn dần trở nên sáng tỏ và mỉm cười hài lòng.
“Ồ, ta biết ngươi. Ngươi đã ở thị trấn Karakura. Ngươi đã sử dụng Tenkai Kecchu mà không được sự cho phép sao?”
Tên ác nhân dang tay chào đón khi tiếp tục nói.
“Ngươi đã đúng, ta là Tsunayashiro Tokinada. Và ta rất vinh dự khi được gặp mặt Tử thần đầy hứa hẹn như ngươi, Đội Phó Shuhei Hisagi.”
“…”
“Không, có lẽ ta nên nói lại mới phải. Ta sẽ rất vui nếu ngươi viết một bài báo ca ngợi ta trên Bản tin Tịnh Linh Đình, Shuhei Hisagi.”
“Ngươi…?”
“Chuyện gì vậy? Ta cho rằng ngươi có rất nhiều tư liệu ở đây. Sẽ thế nào nếu viết bài báo nói rằng Kyoraku Shunsui dựng cờ khởi nghĩa bằng cách hợp lực với Arrancar và Quincy nhỉ? Ngươi chắc sẽ muốn xem nó ngay lập tức để chuẩn bị cho bản tin sáng ngày mai.”
Lắng nghe những lời đó, Shuhei Hisagi đi đến kết luận đơn giản. Người đàn ông đứng trước mặt anh ta đại diện cho cái ác. Và cái ác này hoàn toàn khác xa với thuật ngữ dùng để ám chỉ trường hợp của Sosuke Aizen hay Yhwach. Hisagi được Tosen chỉ dạy rằng không có sự phân biệt rạch ròi giữa đúng hay sai. Công lý và tội ác phụ thuộc vào từng quan điểm, từng thế giới quan riêng biệt. Không giống như những tên tội phạm mà Hisagi phỏng vấn trước đây, kẻ đang đứng trước mặt anh cũng chẳng phải dạng lưu manh bất hảo. Song, bản năng của anh ta mách bảo rằng Tsunayashiro Tokinada là tên ác nhân thuần túy. Sự hắc ám kinh hoàng tỏa ra từ chính linh hồn vẩn đục của hắn. Một kẻ như vậy lại không bị đưa ra xét xử, thậm chí còn trở thành người đứng đầu của Tứ Đại Gia Tộc. Và Hisagi giờ đây hiểu rằng Kyoraku đang cố gắng làm điều mà Trung Tâm 46 đã ngoảnh mặt làm ngơ: chống lại Tsunayashiro Tokinada.
“Ta không thể đồng ý được. Ngươi thấy dấy, theo quan điểm của ta, độc giả sẽ thích bài báo nói về sự sụp đổ của ngươi nhiều hơn.”
Mạnh dạn đáp lời, Hisagi nắm chắc thanh kiếm trong tay.
“Với tư cách nhà báo, ngươi thấy bản thân mình có chút đạo đức nghề nghiệp nào không khi để những mối thù hằn cá nhân ảnh hưởng đến công việc? Không phải lúc nào ngươi cũng nên duy trì sự trung lập hay sao?”
“Ngay cả khi xét đến lẽ công bằng, từ những gì ta biết về ngươi, ngươi chắc chắn cũng chẳng tốt đẹp gì.”
Đối với Shuhei Hisagi, Tokinada chính là kẻ thù vì hắn đã cố giết chết Kyoraku Shunsui. Tuy nhiên, còn có vấn đề khác cần phải được đề cập.
“Hãy cho ta biết ngươi định làm gì với Hikone?”
“Ồ, ngươi biết Hikone?”
Tokinada nhún vai, rồi gật đầu như thể nhớ ra điều gì đó.
“À phải rồi. Hikone đã đề cập đến việc gặp một Tử thần tốt bụng tại Viện Y dược.”
“Ta đang hỏi rằng ngươi đạt được điều gì khi biến nó thành Linh Vương.”
“Để Tử thần thống trị tam giới, cần phải thay đổi lại các giá trị căn bản của Nhân Giới và Hueco Mundo. Hikone được tạo ra nhằm mục đích đó. Đơn giản vậy thôi.”
Sự phẫn nộ trào dâng khi Hisagi nghe thấy giọng điệu bất cần của Tokinada.
“Nó là người bằng xương bằng thịt, không phải thứ công cụ vô tri vô giác!”
“Hình như ngươi đang hiểu lầm. Hikone chắc chắn là thứ công cụ như vậy. Thật nực cười khi ngươi đề nghị nó phải suy nghĩ, phải cảm nhận, phải gào thét, phải khóc lóc tuyệt vọng như con người. Hikone không có ý chí của riêng nó và việc suy nghĩ giao lại cho ta.”
“Thằng khốn!”
“Ta chẳng thấy có vấn đề gì cả. Hikone không phải con người, đó là sự thật hiển nhiên. Nó chỉ là thứ công cụ ta tạo ra để trở thành nhân vật thể cai trị và ta sẽ tự mình cai trị tam giới từ trong bóng tối. Ta không hiểu tại sao những thằng ngu cứ luôn mồm lải nhải về lòng nhân ái.”
Tokinada nhún vai, không chút e ngại về hành động cử chỉ của bản thân. Hắn cười nhạt.
“Cảm xúc có hay không không quan trọng. Cũng giống như cái chết. Cho dù ai đó tra tấn ngươi bằng cách bóp nát lá phổi của ngươi, hay cho dù chính ngươi đang hớn hở tự tay xé toạc lồng ngực mình, thì cuối cùng, đó vẫn chỉ đơn giản là cái chết. Thật tầm thường.”
Liltotto, người rất sợ phải cử động vì đang bị thôi miên hoàn toàn, nhớ lại cuộc trò chuyện năm xưa.
‘Tên khốn Tokinada vừa nói gì đó về đau khổ và cái chết, phải không?’
‘… Vâng! Tôi sẽ cố gắng hết sức để chịu đựng nhiều nhất có thể!’
‘Đó không phải phép ẩn dụ!’
“Ngươi… ngươi thực sự yêu cầu Hikone làm vậy sao?”
“Sao ta lại phải cho ngươi biết lý do nhỉ?”
Giọng Hisagi run lên khi anh cố gắng kìm nén cơn giận đang sục sôi trong tâm trí. Nhìn chằm chằm vào địch thủ, anh ta tiếp tục.
“Tất cả những lựa chọn mà ta có ngoài việc phải giết ngươi… Chà… Xin lỗi, nhưng ta đang nhanh chóng khiến từng người trong số chúng kiệt sức.”
“Ồ, ngươi đã có lựa chọn ngay từ đầu rồi, phải không? Nhưng điều đó là không thể.”
Tokinada phủ nhận những gì Hisagi vừa nói rồi nhìn anh ta với vẻ thích thú.
“Ta thật không thể hiểu nổi ngươi. Ngươi chỉ mới gặp Hikone một lần duy nhất tại Viện Y dược, đúng không? Sao ngươi lại quan tâm quá nhiều như vậy?”
‘Không, ta đã gặp nó hai lần.’
Hisagi đáp lại mà không hề nhắc tới lần gặp mặt thứ hai.
“Ngay cả khi ta chưa từng gặp nó lần nào, ta cũng quyết không thể im lặng khi biết nó đang bị lợi dụng bởi tên tiện nhân như ngươi.”
“Ý gì đây? Tinh thần trượng nghĩa? Hay lòng trắc ẩn? Dù có là gì đi nữa, hãy từ bỏ đi.”
Tokinada tỏ vẻ chán nản khi phải tiếp tục tranh luận về thuộc hạ của hắn.
“Cố gắng cứu Hikone sẽ chỉ là sai lầm. Nó không hề biết phải sinh sống ra sao ngoài việc thực hiện mệnh lệnh của ta. Ta đã dạy nó sống theo cách đó. Ta không bạo hành nhưng cũng chẳng khen thưởng nó cái gì. Ta trình bày cho nó nghe về con người của ta. Nó cũng hạnh phúc theo cách đó. Tại sao ngươi lại muốn tước đi hạnh phúc của một người? Ngươi có chắc rằng ngươi không làm điều đó vì cảm giác tự mãn?”
Hisagi hiểu rõ mối quan hệ chính xác giữa Hikone và Tokinada. Mối quan hệ ấy không liên quan gì đến sự thống trị bằng nỗi sợ hãi, cũng như kỳ vọng về niềm vui, hạnh phúc đủ đầy. Đảo ngược sự ngây thơ và thiếu hiểu biết, tên ác nhân này tự thể hiện rằng hắn chính là thế giới. Bằng cách biến Hikone trở thành chúa trời, hắn đang cố gắng nâng vị thế của bản thân sánh ngang với thế giới này.
‘Chuyện như thế…’
Hisagi cố nuốt trôi cục tức và giải phóng Zanpakuto.
“Gặt, Kazeshini.”
Vừa dứt lời, vạt áo của Hisagi bị Kyoraku nắm lấy, tay còn lại của anh bám vào Nanao. Kyoraku nhảy qua vị trí khác, kéo Hisagi theo cùng.
“Cái…?”
Khoảnh khắc tiếp theo, Hisagi chìm vào bóng tối sâu thẳm.
Tokinada liếc nhìn về phía sau, ngọn lửa cuồng nộ từ Ryujin Jakka vẫn còn đó. Hắn chú ý đến cái bóng chập chờn do lửa đỏ tạo thành rồi mỉm cười.
“Ngươi hẳn muốn tận lực bảo vệ cấp dưới của mình? Nhưng liệu đó có phải ý kiến hay không đây, Kyoraku? Giao phó hy vọng cuối cùng cho gã Tử thần như hắn?”
Trong bóng tối
“Kyoka Suigetsu…?”
Hisagi đã bị kéo vào bóng tối bởi Kageoni của Katen Kyokotsu.
“Tất cả chúng ta ở đây, ngoại trừ cậu đều đã nhìn thấy khoảnh khắc giải ấn, không tính Đội Trưởng Zaraki vì cậu ta không có mặt tại chiến trường này. Liên minh đều chìm trong trạng thái sợ hãi và thậm chí còn không dám nhúc nhích. Quincy cũng đã nhận ra điều đó. Tokinada có thể sử dụng các khả năng của Zanpakuto khác.”
Kiểm tra kỹ lưỡng hơn, Hisagi thấy Kyoraku bị bỏng, cũng như phải gánh chịu kha khá những vết thương khác nhau. Các cuộc tấn công từ phía Tokinada đều đã bị đánh giá sai bởi thôi miên tuyệt đối của Kyoka Suigetsu. Nếu anh nghĩ rằng mình đã né được tầm bao phủ của ngọn lửa, ngọn lửa chắc chắn sẽ ăn tươi anh, vì nó vốn dĩ ở gần hơn so với những gì mắt thường nhìn thấy. Còn nếu anh nghĩ mình nhanh hơn tốc độ lan truyền của ngọn lửa, nó cũng sẽ nuốt sống anh. Kyoraku cho rằng lượng lớn linh lực của Tokinada đổ dồn vào Kyoka Suigetsu, nên hiệu suất của các Zanpakuto khác giảm đi đáng kể.
“Thành thật, ta rất mừng vì lúc này Đội Trưởng Zaraki đang bận rộn ở nơi khác… Đứa trẻ đó cũng là mối đe dọa không kém gì Kyoka Suigetsu.”
“Zanpakuto đó quá nguy hiểm! Chúng ta sẽ phải làm gì?”
“Linh lực của Tokinada rõ ràng không thể bì kịp với Aizen. Vì vậy, ta nghĩ rằng khả năng của thôi miên tuyệt đối sẽ bị hạn chế đi phần nào. Dù sao thì hắn cũng là kẻ thù đáng gờm.”
“Hắn phụ trách Phòng Trực quan. Vì vậy, hắn có thể sử dụng những khả năng mà hắn thấy được qua các bản ghi hình.”
Hisagi gật đầu đồng tình.
“Phải… Người phụ nữ có tên Aura Michibane, thuộc hạ của Tokinada, đã thừa nhận từng quan sát mọi trận chiến diễn ra tại thị trấn Karakura giả.”
“Chúng có vẻ nắm được toàn bộ thông tin. Chắc hẳn hắn cũng đã quan sát Rukia và Ichigo. Ta sẽ không ngạc nhiên nếu được báo cáo lại rằng hắn có quan hệ mờ ám với Aizen.”
Mặc dù những lời vừa rồi Kyoraku nói có phần miễn cưỡng, nhưng khả năng đó cũng có thể xảy ra dù rằng rất nhỏ. Liên minh giữa Aizen, Tokinada và tộc Tsunayashiro chắc chắn sẽ hứng chịu phản ứng gay gắt từ phía Tosen. Trên thực tế, các thành viên thuộc nhà Tsunayashiro cũng đã bị sát hại theo cái cách giống y hệt như những gì xảy ra với Trung Tâm 46 trước đó.
“Dẫu sao, chúng ta khó lòng mà chiến đấu khi nghĩ rằng khả năng của đối thủ có giới hạn. Hắn thậm chí có thể ngụy tạo trước khi đột ngột lật mặt vào giây phút cuối cùng. Người khác càng tuyệt vọng, hắn càng trở nên mạnh mẽ.”
“Hắn là trường hợp tồi tệ nhất, phải không?”
“Shuhei, chính ta là người đã yêu cầu cậu viết bài báo về lễ nhậm chức của hắn và kéo cậu vào mớ hỗn độn này. Nếu chúng ta sống sót ra khỏi đây, ta sẽ cúi đầu xin lỗi cậu cả ngàn lần.”
Giọng của Kyoraku vẫn hết sức nhẹ nhàng, nhưng Hisagi có thể nhìn thấy vết thương sâu đến nhường nào, cùng sự căng thẳng để lộ ra từ phía người Tổng Đội Trưởng. Có lẽ anh ta đang cố tỏ ra bình thản nhất có thể để khiến tâm trí Nanao được thoải mái, song, nó không hề hiệu quả chút nào. Nhận thấy Nanao đang vô cùng bất an, Hisagi ngay lập tức đáp lại Kyoraku.
“Hãy giao cho tôi, Tổng Đội Trưởng. Tôi sẽ giết hắn.”
“Nhưng… Đội Phó Hisagi…”
Nanao không thôi cảm thấy lo lắng.
“Tôi biết rằng với khả năng của mình, cô có đủ mọi lý do để tỏ ra ngờ vực. Nhưng có lẽ tôi có thể làm gì đó để đánh văng Zanpakuto khỏi tay hắn.”
Kyoraku đăm chiêu nhìn vào đôi mắt Hisagi.
‘Rõ ràng là cậu đang rất sợ hãi, dù có cố tỏ ra cứng rắn và quyết tâm thế nào.’
Kyoraku thở dài trước Shuhei Hisagi, người sẵn sàng lao vào trận tử chiến với nỗi sợ canh cánh trong lòng.
“Trong thời gian ở Học viện Shino, ‘huấn luyện chiến đấu trong bóng tối’ có được coi như một môn học bắt buộc không?”
“Ngươi có nghe thấy ta nói không, Kyoraku? Ta phải làm gì để ngươi xuất đầu lộ diện bây giờ?”
Tokinada mỉm cười, chậm rãi xem xét kỹ lưỡng vô số cái bóng xung quanh mình được tạo bởi ngọn lửa.
“Ta sẽ không phiền nếu ngươi quyết định lẩn trốn trong bóng tối cho đến khi mọi thứ kết thúc, nhưng đồng minh của ngươi thì không còn oxy để thở đâu.”
Tokinada sau đó quay về phía Yoruichi.
“Công chúa Shihoin, ta có ý tưởng này hết sức tuyệt vời. Sẽ thế nào nếu ta đặt dấu chấm hết cho cô bằng Suzumebachi nhỉ? Zanpakuto thuộc về nữ nhân say mê cô điên đảo. Ta đã đặt Homonka lên người cô. Nhưng ta sẽ không sử dụng Nigekikessatsu ngay bây giờ.”
Yoruichi gượng dậy với tràng cười không chút sợ hãi. Song, thương tổn cô phải gánh chịu lại vô cùng nặng nề.
“Nói năng thậm tệ như vậy. Định rủ lòng thương xót ta sao?”
“Ta sẽ làm điều đó ngay trước mặt cô ta. Ta rất nóng lòng muốn được chứng kiến biểu cảm của cô ta. Hahaha!”
“Thế giới này thật trớ trêu. Di chúc của ta lại phải soạn trước chính kẻ muốn tước đoạt mạng sống của ta ngay từ đầu. Mọi thứ rồi lại trở về với vạch xuất phát.”
“Thế giới này thực sự trớ trêu ư? Hay là vì người đàn ông mang tên Kisuke Urahara?”
Tokinada đột nhiên cảm nhận được luồng linh lực đang trỗi dậy từ cái bóng phía sau hắn. Kyoraku, Nanao và…
Hisagi nắm trong tay Kazeshini, đôi mắt nhắm nghiền lại.
Tên ác nhân cười phá lên khi nhìn thấy ba người họ.
“Này, Ngươi định chọc ta cười chết hay sao, Kyoraku! Đừng nói với ta rằng ngươi kéo hắn vào bóng tối chỉ vì điều này.”
Khi nhìn Hisagi với đôi mắt đang nhắm tịt, Tokinada dễ dàng hiểu được kế hoạch của đối thủ. Hisagi chưa trúng phải Kyoka Suigetsu, vì vậy, không nhìn thấy Shikai đó được giải ấn là biện pháp tối ưu.
“Không. Không đơn giản như vậy.”
Tokinada nheo cặp mắt lại.
‘Ngươi muốn để hắn làm nhiệm vụ dò la?’
Hisagi là Tử thần thành thạo trong chiến đấu tầm xa. Khi tấn công, anh ta sẽ truyền đạt lại vị trí linh lực cho Kyoraku bằng âm thanh và hướng công kích của mình. Điều này sẽ giúp cho họ xác nhận được danh tính của đồng minh hoặc của chính Tokinada.
‘Thật ngây thơ, Kyoraku.’
‘Ta có thể đè lên giọng nói, hình dạng và cả quỹ đạo của cuộc tấn công bằng thôi miên tuyệt đối.’
Nhưng để làm được điều đó, Tokinada cần phải nắm bắt được giọng nói cùng phương thức chiến đấu của Hisagi. Nếu lệch nhịp dù chỉ một khoảnh khắc nhỏ nhất, Kyoraku cũng sẽ nhận ra và đáp trả.
‘Ta không thể bất cẩn nhưng ta cũng sẽ không giết ngươi ngay lập tức.’
Khi đã hoàn toàn chiếm được thế thượng phong bằng Kyoka Suigetsu, Tokinada đã buông lỏng cảnh giác. Hắn thực sự rất muốn để cho kẻ thù sát hại lẫn nhau, còn bản thân thì không phải đổ quá nhiều mồ hôi.
“Tia hy vọng cuối cùng của ngươi… Sẽ sớm vụt tắt mà thôi.”
Tự mình khép lại tầm nhìn, thanh âm giọng nói của Tokinada vang vọng rõ ràng bên tai của Shuhei Hisagi. Anh ta gần như đã định vị được vị trí của hắn. Cảm quan linh lực của anh hoàn toàn ăn nhập với thính giác. Hisagi dần làm quen được với bóng tối mịt mù.
Tại Học viện Shino, Shuhei Hisagi được học cách chiến đấu trong màn đêm bao phủ. Ánh sáng có thể dễ dàng tạo ra nhờ Kido, nhưng huấn luyện cơ bản là chiến đấu với thực thể tâm linh như Hollow bằng cách tinh chỉnh cảm quan linh lực càng nhiều càng tốt. Đương nhiên, việc xác định quỹ đạo của đòn tấn công không thể nào chính xác bằng mắt nhìn thông thường. Trên lý thuyết, bài học này nhằm giúp duy trì được khoảng cách nhất định với đối thủ.
Tuy nhiên, trước mặt Hisagi không có con Hollow nào cả, đứng ở đó là Tử thần sánh ngang với cấp độ Đội Trưởng đang trong tay một trong những thanh Zanpakuto quyền năng nhất.
Hisagi cảm nhận được Senbonzakura. Chiến đấu với đôi mắt chỉ nhìn thấy một màu tối đen như mực thật đáng sợ. Anh ta cố gắng giữ bình tĩnh.
‘Đội Trưởng Tosen luôn chiến đấu như thế này…’
‘Không. Mình vẫn có thể cảm nhận được chút ánh sáng le lói. Còn Đội Trưởng Tosen hoàn toàn mù lòa.’
Kaname Tosen, người đã sở hữu thính giác cùng cảm quan linh lực vượt trội từ thuở còn thơ, từng nói với Hisagi rằng:
‘Ta có thể cảm nhận được những gì bạn mình nhìn thấy trên bầu trời đêm huyền ảo. Ở đó, có những đám mây.’
Tosen nhận thức và thấu cảm nhiều hơn người bình thường. Shuhei Hisagi nghĩ rằng anh ta có thể cảm nhận được chuyển động của những đám mây trôi trên bầu trời mà không cần nhìn vào chúng. Hisagi không sở hữu những giác quan của Kaname Tosen. Anh ta từng tin rằng không gì đáng sợ hơn những việc người cựu Đội Trưởng của mình đã phải trải qua trong bóng tối vĩnh hằng.
Song, Hisagi lại nhớ về những lời trăn trối của Tosen khi anh trút hơi thở cuối cùng.
‘Ta sợ.’
‘Ta đã có cùng một nỗi sợ hãi trong suốt cả trăm năm.’
‘Nỗi sợ hãi sự đồng hóa và chết như một Tử thần.’
Đó là câu trả lời cho thắc mắc của Hisagi.
‘Điều mà anh sợ giờ đây là gì, Đội Trưởng? Đâu là nỗi sợ đã chỉ đường dẫn lối cho anh?’
Hisagi cũng nhớ lại cuộc trò chuyện giữa Tosen và Komamura Sajin, những từ ngữ mà anh vẫn có thể tiếp nhận ngay cả khi ý thức chìm trong mơ hồ khi bị sút văng từ sân thượng.
‘Nếu có người gia nhập tổ chức nào đó vì mục đích trả thù, sau đó dần đánh mất mục đích thực sự và trở nên thỏa mãn với cuộc sống mới yên bình, anh không cho đó là sự sa đọa sao?’
‘Công lý là gì?’
‘Tha thứ cho kẻ đã giết chết người bạn yêu quý của tôi?’
‘Điều đó chắc chắn là đạo đức. Đẹp đẽ. Mà cũng thật kinh tởm.’
‘Nhưng chỉ có vậy thôi sao?’
‘Không. Sống một cuộc đời yên bình, trong khi người chết lại không được giải cứu…’
‘Đó là tội ác.’
Giọt nước mắt lăn dài trên gò má Kaname Tosen. Giọng nói lúc đó chất chứa sự phẫn uất, tuyệt vọng, cùng nỗi sợ hãi sâu thẳm.
Hisagi có thể tìm thấy động lực để đứng dậy một lần nữa mà không mất đi ý thức cũng chính bởi những từ ngữ đó đã chạm được đến anh.
Kaname Tosen đã song hành cùng sự tức giận và nỗi sợ hãi trên chặng đường rất dài của cuộc đời. Anh ta chưa một lần quên nó, cũng không cố gạt nó đi. Cứ như thế, anh tiếp tục tiến bước với tất cả đớn đau, thống khổ đang đày đọa. Nó dường như chính là địa ngục nơi trần thế đối với người đàn ông mang cặp mắt mù lòa.
‘Tại sao anh lại phải đau khổ đến vậy?’
Câu trả lời đang đứng ngay trước mắt Shuhei Hisagi. Người đàn ông đã đẩy Kaname Tosen xuống hố đen của sự tuyệt vọng, nguồn gốc của cơn thịnh nộ bên trong anh ta. Thậm chí, hắn còn tỏ ra thích thú khi chà đạp, hủy hoại cuộc đời người khác.
Đôi mắt vẫn nhắm nghiền, Hisagi quay về hướng mà anh cảm nhận được khí tức của Tokinada và cất tiếng.
“Cho ta biết một điều.”
“Sao? Đặt câu hỏi? Thường dân đang thẩm vấn ta ư? Thế giới này… chà, loạn thật đấy…”
Tokinada tỏ vẻ thờ ơ. Còn Hisagi vẫn cố gắng nén sự tức giận cùng sợ hãi của mình lại, tiếp tục nói.
“Ngươi đã chứng kiến cảnh tượng đó, phải không? Khi Đội Trưởng Komamura và ta chiến đấu chống lại Đội Trưởng Tosen?”
“Ta sẽ cho ngươi biết. Quả thực rất khổ sở để đột nhập vào được thiết bị giám sát của Cục Công nghệ.”
Giọng điệu của Tokinada đương giữ vẻ lạnh nhạt. Điều đó càng làm sự phẫn nộ trong Hisagi trào dâng. Giờ đây, nó như con sóng thần ngoài biển khơi trực chờ nhấn chìm tất cả.
“Chắc hẳn ngươi đã thấy! Phải rồi, ngươi đã chứng kiến cái chết của Đội Trưởng Tosen!”
Hisagi tiến về phía trước, cảm xúc bùng nổ trong trái tim nhỏ bé.
“Ngươi đã nhìn thấy giọt nước mắt của Đội Trưởng Tosen!”
Tokinada gật đầu.
“Ta đã chứng kiến tất cả. Ngươi xé toạc đầu và cổ họng hắn. Và sau đó, Aizen thu dọn tàn cuộc. Thật bực bội khi không đặt được hàng ghế đầu.”
Tokinada mỉm cười lộ rõ ác tâm. Hắn tiếp tục.
“Ta đã thấy hắn khóc lóc với âm giọng hay hơn từ rất lâu rồi… Phải.”
Đó là lúc Hisagi vỡ lẽ. Con đê đã hoàn toàn sụp đổ, con sóng thần ập tới, sự tức giận nổ ra. Ghim chặt những lời răn dạy của Tosen vào trong tâm trí, Hisagi ném một lưỡi hái Kazeshini về phía kẻ địch, anh ta không còn nghe theo lý trí nữa.
Tránh né đòn tấn công, Tokinada thốt lên.
“Tiếng khóc của hắn đã vang vọng vào trái tim ta! Những giọt nước mắt ấy thật thú vị, vui nhộn, mà cũng không kém phần đáng thương! Ai mà ngờ được rằng những mầm mống giải trí mà ta gieo trồng bấy lâu nay lại thành ra thế này. Lưỡi kiếm ném về phía ta càng như khẳng định điều đó. Ta phải cảm ơn ngươi, chiến binh trẻ tuổi, vì đã tiêu diệt được kẻ phản nghịch!”
“Bất cứ lời nào phun ra từ miệng ngươi nữa, ta thề…”
“Hay nói một cách khác… Ta hiểu rằng hắn luôn để dành điều đó cho ta. Chuyện mà ta không hề hay biết là hắn làm việc với Aizen. Khi Kisuke Urahara bị kết án, ta tin rằng một trong những thủ phạm thực sự là Kaname Tosen. Nhưng vì có quá nhiều rắc rối, nên ta cũng chẳng buồn nói với Trung Tâm 46.”
Khi nghe thấy những lời đó, Hirako Shinji cùng Muguruma Kensei nhìn Tokinada đầy kinh ngạc. Dẫu vậy, họ vẫn bị khống chế bởi Senbonzakura và Shinso. Cả hai đồng thời cũng không thể tấn công vì sợ rằng sẽ tổn thương nhầm đồng minh. Bỏ qua biểu cảm của họ, Tokinada tiếp tục.
“Ta muốn ngươi biết ơn những gì ta đã làm. Nếu không có hắn, Đội 9 đã rơi vào khủng hoảng.”
Hisagi chỉ còn biết lặng thinh. Anh ta đã được cứu rỗi bởi Kaname Tosen. Song, đó là một Kaname Tosen luôn nung nấu ý định trả thù trong tim. Không để bị cuốn theo miệng lưỡi của Tokinada, Hisagi đặt ra câu hỏi khác nhưng cơn thịnh nộ thì chưa hề nguội lạnh đi chút nào.
“Vậy tại sao ngươi lại nuôi dạy Hikone theo cách đó?”
“Có vấn đề gì sao?”
“Hikone vô tội. Nó chỉ biết đến cái thế giới gò bó, chật hẹp mà ngươi đã trình bày. Điều gì sẽ xảy ra nếu một ngày nó đụng phải bức tường của thế giới ấy? Làm thế nào để Hikone vượt qua nó thay vì trốn chạy? Đó là cách nuôi dạy đầy sai lầm. Đội Trưởng Tosen chưa từng làm điều tương tự như vậy với ta.”
“Thay vì sử dụng tiêu chuẩn của kẻ khác, sao ngươi không nói cho ta biết suy nghĩ của chính mình?”
Tập trung sử dụng cảm quan linh lực, Hisagi cố gắng xác định vị trí chính xác của Tokinada. Anh ta xoay lưỡi hái của Kazeshini bằng đoạn xích sắt đen tuyền.
“Ồ. Ta sẽ cho ngươi biết những suy nghĩ của ta. Rằng ngươi là kẻ hèn nhát, đê tiện. Ngươi chỉ dạy cho một đứa trẻ những gì sẽ đem lại lợi ích cho ngươi, kìm hãm nó trong thế giới chật chội, tù đày, cái thế giới phù hợp với chính mong muốn của ngươi.”
Tokinada mở to mắt và bật cười sảng khoái.
“Không dạy dỗ nó tử tế thì là hèn nhát sao? Đó là lý lẽ của ngươi? Một Tử thần?”
Hisagi cáu kỉnh đáp lại.
“Ngươi cũng là Tử thần… Ngươi đang nói cái quái gì vậy?”
“Vậy ra tổng biên tập của Bản tin Tịnh Linh Đình không hay biết chút gì về những chuyện thâm cung bí sử. Ta hiểu, ta hiểu rồi! Thật kiêu ngạo khi ngươi tin rằng việc biết về toàn bộ thế giới này khiến ngươi trở nên công minh!”
Tokinada nhảy lên trên mái nhà đã bị phá hủy một nửa và lớn giọng để ai ai cũng có thể nghe thấy.
“Các người cứ thế tồn tại mà chẳng hề hay biết rằng tất cả chúng ta đang sống trên những tội lỗi của một kẻ duy nhất.”
Từ phía sau Hisagi, lúc này đang khá bối rối, Kyoraku cất giọng.
“Vậy giờ ngươi muốn nói về câu chuyện của người vợ quá cố đã không được sử sách lưu lại sao?”
“Tin hay không thì tùy, nhưng câu chuyện này luôn nằm trong kho lưu trữ của tộc ta bao đời nay. Ngươi là kẻ đầy sắc sảo, Kyoraku. Chắc hẳn ngươi cũng biết đôi chút về thứ tội lỗi đã hình thành nên Thi Hồn Giới này?”
“Ồ, đừng bận tâm đến ta…”
Hisagi thẳng tay ném Kazeshini về phía Tokinada ngay khi Kyoraku Shunsui dứt lời. Theo quỹ đạo của đoạn xích, anh ta sử dụng Shunpo và nhanh chóng tiếp cận Tokinada.
“À, vậy ra đó là những gì ngươi đang nhắm tới!”
Tokinada bật cười. Sau đó, Kyoraku lại bất ngờ bị phản công.
“Đây là cái gì…?”
Các hoa văn bay lơ lửng trong không khí. Chúng tạo thành những xúc tu nhắm thẳng đến Kyoraku. Song, chúng đã bị chặn lại bởi Kido đầy kiên cố do Ise Nanao tạo ra. Đống xúc tu vừa phân tán đã ngay lập tức tự điều chỉnh lại. Chúng được vung lên tựa cái roi khổng lồ.
“Một Zanpakuto? Không… là… Fullbring?”
Câu trả lời cho nghi hoặc của Kyoraku Shunsui đến ngay sau đó, bóng dáng nữ nhân xuất hiện bên cạnh Tokinada.
“Tức khắc nhận ra năng lực Fullbring… Ông hẳn là Tổng Đội Trưởng của Hộ Đình Thập Tam, tôi đúng chứ?”
“Đó có phải giọng nói của Aura Michibane?”
Kyoraku nhảy trở về cạnh Hisagi, người nhận ra giọng nói quen thuộc kia.
“Suýt nữa thì!”
Aura cúi đầu trước Kyoraku.
“Tôi xin lỗi vì đã cản trở ông.”
Cô nhìn sang Hisagi và tiếp tục.
“Tuy nhiên, tôi muốn ông lắng nghe câu chuyện của ngài Tokinada. Xin hãy lượng thứ.”
“Ý cô là sao?”
Kyoraku nhẹ nhàng dò hỏi. Thấy vậy, Aura khẽ mỉm cười, đáp.
“Đồng nghiệp nào đó của anh Hisagi nên làm nhiệm vụ thông cho thế giới biết về sự thật. Và anh ta chính là người để nói chuyện về hoàn cảnh xung quanh thế giới của ngài Tokinada.”
“Tôi?”
‘Mục đích của Aura là gì?’
‘Có phải cô ta đang cố gắng đánh lừa chúng ta bằng cách yêu cầu chúng ta nghe câu chuyện của Tokinada không?’
‘Mưu đồ gì đây?’
Hisagi lần nữa vung Kazeshini về phía linh lực của Tokinada, đôi mắt vẫn khép chặt lại. Tuy nhiên, tốc độ của Shinso vượt qua khả năng nhận thức của Hisagi, nó nhanh chóng đâm xuyên qua vai anh ta. Cơn đau buốt chạy dọc khắp cơ thể. Cảm quan linh lực bắt đầu dao động, kéo theo nỗi sợ len lỏi trong từng thớ thịt.
“Nó đã bao giờ xảy ra với ngươi chưa, Shuhei Hisagi?”
Như để tăng cường nỗi sợ của Hisagi, Tokinada tiếp tục.
“Tên Kaname Tosen đó, hay, Sosuke Aizen có thể đã đúng?”
“Ngươi đang ám chỉ điều gì?”
“Trả thù chắc chắn cũng là một yếu tố, nhưng liệu đã bao giờ ngươi hỏi tại sao Kaname Tosen lại phản bội Thi Hồn Giới chưa? Hay tại sao Sosuke Aizen lại ghét cay ghét đắng sự tồn tại của Linh Vương?”
Tokinada nắm lấy chuôi của Kazeshini và kéo Hisagi vào gần hơn. Hắn tiếp tục nói trong khi đang nở nụ cười quái gở trên môi.
“Không, có lẽ ta nên nói thế này. Tại sao Kisuke Urahara lại tạo ra Hogyoku? Ngươi đã bao giờ thắc mắc về chuyện đó chưa?”
Hắn quăng Hisagi sang một bên và bắt đầu nói về tội ác nguyên thủy ẩn sâu tận gốc rễ của Thi Hồn Giới.
“Hogyoku xóa bỏ ranh giới giữa linh hồn của Hollow và Tử thần… Điều đó đồng nghĩa với việc vượt qua giới hạn phát triển của một thực thể tâm linh.”
Hisagi đứng bật dậy, đáp.
“Nhưng vì mục đích gì? Hồi đó, khi mà chẳng ai hay biết về công cuộc nổi dậy của Sosuke Aizen. Vậy tại sao lại cần tăng cường sức mạnh cho lão khọm Yamamoto Genryusai? Chẳng có kẻ thù nào để đánh bại cả.”
“Quincy…”
“Liệu thực sự không thể sống sót nếu không có Hogyoku ư? Nhưng tất nhiên, nếu Hogyoku được sử dụng, mọi thứ sẽ càng trở nên tồi tệ hơn.”
Tâm trí của Hisagi nhớ về cuộc trò chuyện giữa Kisuke Urahara và Aura Michibane.
‘Anh đang nói dối… phải không? Nếu Kurosaki Ichigo sở hữu Hogyoku, có lẽ thế giới sẽ phần nào trở nên yên bình hơn. Tuy nhiên, đó không phải điều mà anh đang tìm kiếm.’
‘Phải, tôi đã nói dối, thứ lỗi cho tôi. Nếu nó lọt vào tay cậu Kurosaki, tôi cho rằng nó sẽ không còn là Hogyoku nữa.’
Vào thời điểm đó, cuộc trò chuyện không có mấy ý nghĩa đối với Hisagi. Nhưng giờ đây, khi cảm nhận được linh lực của Hikone tương đồng với Ichigo, tâm trí của Hisagi ngày một nảy ra vô số thắc mắc. Cùng với ý tưởng rằng Hikone sẽ trở thành Linh Vương bằng cách sử dụng Hogyoku, Hisagi đi đến suy luận duy nhất.
Tokinada tiếp tục nói.
“Còn cánh tay phải của Linh Vương trú ngụ bên trong cơ thể của Ukitake Jushiro. Các ngươi không thấy lạ sao?”
“…”
“Tại sao Linh Vương lại mất đi cánh tay phải của mình? Khi nó rơi xuống, tại sao Đội 0 lại không tìm nó về?”
Ngài Mimihagi, cánh tay phải của Linh Vương, thực thể mà Đội Trưởng Ukitake đã tiếp nhận vào trong cơ thể anh ta khi còn trẻ.
Pernida Parnkgjas, một Quincy, cánh tay trái của Linh Vương.
Nếu cánh tay phải điều khiển ‘sự trì trệ’ và cánh tay trái đại diện cho ‘sự tiến bộ’, vậy tại sao Linh Vương lại mất đi cả hai?
Điều đó có nghĩa Linh Vương không ‘trì trệ’, cũng không ‘tiến bộ’. Điều đó có nghĩa ngài đang ở giữa làn ranh của ‘tĩnh’ và ‘động’.
Ký ức trong Hisagi gợi lại những lời khi Sosuke Aizen đã nói khi đào thoát khỏi Thi Hồn Giới.
Hắn đã hướng câu nói khó hiểu đó về phía Ukitake Jushiro
Bây giờ nghĩ về nó, Hisagi nhận ra từng câu từng chữ thời điểm ấy mang sắc thái nghĩa hoàn toàn khác.
‘Tử thuở khai thiên lập địa, chưa từng có kẻ nào ngự trị trên đỉnh cao.’
‘Không phải ngươi, không phải ta, càng không phải các vị thần.’
Tại sao Aizen lại hướng cụm từ ‘không phải ngươi’ về phía Đội Trưởng Ukitake? Như thể Đội Trưởng Ukitake bằng cách nào đó có đủ điều kiện để ngự trị trên thiên đường?
Aizen hẳn đã biết được một phần của Linh Vương cư ngụ trong thân thể Đội Trưởng Ukitake.
Khi Hisagi nhớ lại rằng Aizen nhắc đến hai người họ ‘không đứng trên thiên đường’, ban đầu anh ta nghĩ đó không phải thần linh theo đúng nghĩa đen.
Song, não bộ của Hisagi ngay lập tức gợi lại những gì Aizen nói sau đó ‘khoảng trống không thể khỏa lấp tại ngai vàng trên bầu trời’.
“Linh Vương vốn dĩ đã chết rồi sao?”
Khi Hisagi lẩm bẩm những lời vừa rồi, Kyoraku nhìn chằm chằm vào anh ta. Shihoin Yoruichi cũng im bặt. Sau một thoáng chững lại, Tokinada lắc đầu với nụ cười chua chát.
“Không sai. Tuy nhiên, ngươi cũng không hẳn đã đúng. Ta rất xin lỗi. Thứ được gọi là Linh Vương chắc chắn không còn sống, nhưng cũng chưa chết đâu.”
“Điều đó có nghĩa là gì?”
Hisagi vẫn quyết tâm tấn công cho bằng được dù đang vô cùng bối rối. Anh ném Kazeshini bằng cánh tay trái của mình. Song, Tokinada dễ dàng né tránh lưỡi hái đó. Hisagi ném thanh Kazeshini còn lại nhưng kẻ địch lại chặn đứng nó đầy đơn giản bằng Gegetsuburi.
“Linh Vương chỉ như con cừu hiến tế.”
“Sao cơ?”
“Thế giới không phải lúc nào cũng tồn tại trong trạng thái như hiện giờ. Không có ranh giới giữa sự sống và cái chết. Trong cái thế giới hỗn loạn khi ấy… Lúc đầu, có người đã đứng ra lãnh trách nhiệm như một vệ binh nguyên thủy. Giữa Hollow, con người, Tử thần, Quincy, Fullbringer… Thực thể ấy có thể được coi là tổ tiên của tất cả…”
Nở nụ cười chân thành, Tokinada tiếp tục.
“Đó vừa là Quincy, vừa là Tử thần, cũng vừa là con người. Một biểu tượng của niềm hy vọng cai quản thế giới đầy hỗn loạn với những khả năng thiên biến vạn hóa như Fullbringer.”
Khuôn mặt của hắn biến dạng với nụ cười đầy thích thú, tàn độc khi tiết lộ quá khứ đen tối của Thi Hồn Giới cho Hisagi.
“Tam Giới được tạo ra bằng cách hy sinh một thực thể vừa là ác quỷ, vừa là đấng cứu thế…
Bởi năm cá nhân, người mà ngày nay chúng ta được biết đến với danh xưng tổ tiên của Ngũ Đại Gia Tộc.”