Chương 20
Kyogoku
Bản thân Shuhei Hisagi và cả Tsukabishi Tessai đều không biết rằng địa điểm dịch chuyển đến chính là nơi này. Khi Tenkai Kecchu được sắp xếp thành một thể thống nhất, tọa độ sẽ được thiết lập tự động vào trung tâm của phạm vi ảnh hưởng. Vì vậy, nói cách khác, trung tâm của phạm vi ảnh hưởng là…
“Ở đây, trong Kyogoku này…?”
Hisagi đã không còn ở tầng hầm bên dưới Cửa hàng Urahara. Vào thời điểm dịch chuyển, đầu óc Hisagi bỗng nhẹ tênh một cách kỳ lạ, nhưng dường như thời gian không có dấu hiệu tịnh tiến.
“Không, đợi đã… Dòng chảy thời gian trong Dangai có sự khác biệt… Tọa độ thời gian cũng đã bị dịch chuyển bằng cách nào đó ư?”
Shuhei Hisagi không nhớ rằng bản thân đã xuyên qua bóng tối trong Garganta. Anh cố gắng nắm bắt vị trí hiện tại và thăm dò tình hình xung quanh.
Có vẻ như Hisagi đã được đưa đến bên trong một tòa kiến trúc sở hữu kết cấu giống với kiến trúc thường thấy tại Thi Hồn Giới. Tuy nhiên, dù chỉ là một tia sáng nhỏ nhất cũng chẳng thể lọt vào bên trong, bởi xung quanh không hề có cửa sổ. Nơi đây được thắp sáng bởi thứ ánh sáng le lói, yếu ớt từ các thiết bị được sử dụng ở trụ sở Cục Nghiên cứu và Phát triển.
“Tòa nhà này… đây…”
Hisagi cũng tính toán đến trường hợp dịch chuyển thất bại và anh đang trôi dạt đâu đó trong Dangai. Nhưng mật độ linh tử nơi này rất khác so với Thi Hồn Giới hay Hueco Mundo. Dù chưa từng đặt chân tới nơi ở của Hollow, song, từ một cuộc phỏng vấn trước đây, anh ta biết được rằng không có tòa kiến trúc kiểu Nhật nào tọa lạc trong sa mạc hoang vu, rộng lớn đó.
“Vậy thì, sau cùng, sai sót đã không xảy ra? Mình thực sự đến Kyogoku?”
Shuhei Hisago cảm nhận được sự hiện diện của vô vàn linh lực khác nhau bên dưới vị trí hiện tại.
‘Mình ở trên cao hơn à?’
Vì mật độ linh tử ở Kyogoku rất khác lạ nên khó lòng có thể phân biệt được linh lực của ai với ai. Nhưng có một luồng linh lực cực kỳ đặc biệt, vượt trội hơn hết thảy.
‘Chờ đã… Là linh lực của Đội Trưởng Zaraki?’
‘Hộ Đình Thập Tam đã hành động rồi sao?’
Hisagi không hề nắm bắt được chuyện gì đã xảy ra tại Thi Hồn Giới. Vì vậy, anh ta cho rằng Thi Hồn Giới đã tiến hành điều tra độc lập về sự việc thị trấn Karakura bị phong tỏa, và những manh mối họ phát hiện được đã dẫn họ tới Kyogoku.
‘Hẳn là Đội Trưởng Kurotsuchi cũng sở hữu một trong những mẫu Tenkai Kecchu…’
“Chà, nếu Đội Trưởng Zaraki cũng góp mặt, thì mình không cần lo lắng quá về việc chiến đấu… Nhưng mình phải sớm hội quân với họ và nói cho họ tình trạng của ông Urahara.”
Kiểm tra Denreishinki, Hisagi nhận ra mọi liên lạc vẫn bị cắt đứt. Trước khi lần theo linh lực các Tử thần khác, Hisagi quyết định thăm dò tình hình xung quanh một lần nữa.
“Đây hẳn là một tòa tháp hay gì đó, bởi linh lực của Đội Trưởng Zaraki đang ở rất xa.”
Khi Hisagi rảo bước qua một cánh cửa, anh nhận ra có thứ gì đó đặt tại trung tâm căn phòng.
“Gì vậy?”
Ban đầu, anh ta tưởng rằng đó chỉ là cái cột, nhưng tiến lại gần hơn, Hisagi nhận ra đó thực chất là cái lồng kính được gắn với một thiết bị kỳ lạ. Bên trong lồng kính dường như từng chứa người nào đó, song, giờ thì không có ai cả. Hisagi không biết liệu thiết bị đó còn hoạt động hay không, và trông nó khá giống với điện cực.
“Khi phỏng vấn Akon, mình cũng đã thấy thứ tương tự thứ này…”
Shuhei Hisagi tỉ mỉ kiểm tra, nhưng vẫn không thể biết được đó là gì.
“Mình có nên chạm vào nó không nhỉ? Nhỡ bị vỡ thì sao?”
Bỗng, một giọng nói vang lên từ phía sau Hisagi.
“Đó là ngai vàng của tôi.”
“Hả?”
“Tôi không muốn nó bị phá hủy đâu. Anh thấy đấy, đó là chỗ để tôi nghỉ ngơi khi tôi tới cung điện này.”
Một chất giọng ngây thơ, nhưng chất giọng đó đủ sức khiến Shuhei Hisagi, Đội Phó Đội 9 trở nên nao núng. Anh quay người lại đối mặt với hình bóng quen thuộc, đứa trẻ mà anh bắt gặp vài tuần trước tại Viện Y dược Shino. Giờ đây, đứa trẻ đó không còn mang bất cứ thương tích nào.
“Nhóc là…”
“Là tôi, Hikone! Ngày đó anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều, anh Shuhei Hisagi!”
Ubuginu Hikone cúi đầu. Hisagi bất giác giật mình khi thấy đứa trẻ tiến lại gần anh.
‘Sao mình lại không nhận ra nó ở gần mình đến vậy? Dù ánh sáng có mờ đến mấy, mình cũng nên cảm nhận được đứa trẻ này đang đến gần.’
‘Phải rồi! Mật độ linh tử ở đây quá đỗi dày đặc… Linh lực của nó lấp đầy căn phòng này, nhưng mình thậm chí đến giờ mới nhận ra.’
Tử thần trẻ tuổi này, không phân biệt được là nam hay nữ, trông thật kỳ lạ.
“Nhưng anh Hisagi này, sao anh lại ở đây?”
“Ta…”
“Ồ, tôi biết rồi! Anh là khách của ngài Tokinada! Vậy thì tôi phải bày tỏ lòng hiếu khách!”
Nghe thấy cái tên đó, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Shuhei Hisagi. Trước kia, đối với Hisagi, cái tên Tokinada thuộc về một quý tộc mà anh chưa từng chạm mặt. Nhưng giờ đây, quý tộc đó lại chính là kẻ địch.
“Hắn ở đây? Tsunayashiro Tokinada đang ở đây?”
“Vâng, ngài ấy đang ở bên dưới.”
“Ta có thể gặp hắn bây giờ được không?”
“Ồ, vâng!”
Hikone thản nhiên đáp. Mặt khác, Hisagi cảm thấy vô cùng chóng vánh. Bản năng cảnh báo anh ta rằng tình huống này quá đỗi bất thường. Tuy nhiên, Hisagi không thể rút lui. Dù cho đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là lẽ tất yếu khó lòng tránh khỏi, thì Hisagi cũng đã lún sâu hơn những gì bản thân tưởng tượng. Sau khi nhận ra điều đó, Đội Phó Đội 9 hạ quyết tâm. Đồng thời, anh cũng đi đến kết luận rằng đứa trẻ đang đứng đối diện mình sở hữu rất nhiều luồng linh lực khác nhau, từ Tử thần, con người, cho tới Quincy, cùng hàng loạt các loại linh lực đan xen trong đó. Linh lực Hollow đã được nâng cao so với hồi ở Viện Y dược Shino, và sự mất bằng trong linh lực cũng đã dần trở nên rõ rệt. Hiện tại, linh lực của Hikone đang ở một cấp độ hoàn toàn khác. Bên cạnh đó, bằng kinh nghiệm chinh chiến lâu năm, Shuhei Hisagi biết rằng người đang đứng trước mặt anh vẫn chỉ là một đứa trẻ giống như Kusajishi Yachiru, Hitsugaya Toshiro, hay thậm chí còn có thể tính đến Sarugaki Hiyori.
Sau hồi lâu suy đi nghĩ lại, Hisagi định thần trở lại, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
“Có chuyện gì sao?”
“Nhóc có biết Tokinada đang cố gắng làm gì không?”
Hikone nhìn Hisagi với nụ cười hồn nhiên thường thấy.
“Tôi không hiểu rõ về những chuyện phức tạp. Nhưng chuyện ngài Tokinada làm chắc chắn là chuyện đúng đắn cần phải được thực hiện.”
“Ta nghĩ điều đó không hợp lý chút nào.”
“Tại sao vậy?”
Hisagi cẩn thận lựa chọn từ ngữ.
‘Nghe này. Hãy suy nghĩ thật kỹ đi, Tokinada không bao giờ mắc sai lầm ư? Nhóc thấy đấy, trên đời không có ai là hoàn hảo cả. Đừng cái gì cũng tuân theo hắn vì bản chất hắn là người rất, rất tệ hại.’
Đó là những gì Shuhei Hisagi thực sự muốn nói, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nhiều khả năng Hikone sẽ chẳng tin anh ta.
Kaname Tosen, cựu tổng biên tập của Bản tin Tịnh Linh Đình, luôn coi thường và khước từ cái ác. Còn Hisagi thì lại không thể nói sự thật cho một người đang bị chính cái ác đó dụ hoặc, trong khi cân nhắc về sự ngây thơ, khờ dại của đối phương.
Shuhei Hisagi chưa có kinh nghiệm xử lý vấn đề tương tự như Tosen.
“Sao thế? Ngài Tokinada sai ở đâu? Hãy nói cho tôi biết đi!”
“Chà, ta…”
“Nói cho tôi biết đi, ngài Tokinada sai ở đâu khi tôi có thể nhìn thấy bằng chính đôi mắt mình?”
Câu hỏi của Hikone chỉ đơn thuần chất chứa sự thắc mắc thuần túy. Song, Hisagi lại thể ngờ được rằng đứa trẻ này lại có thể thốt ra triết lý logic như vậy. Điều này khiến anh chàng có đôi chút khó chịu.
(Ai đó nói về những gì mà họ thấy không thể nào là một sai lầm, đây là khái niệm phổ biến trong nhận thức luận.)
“Nhóc muốn đề cập đến thế giới này, Thi Hồn Giới và Nhân Giới nói riêng, hay thế giới theo quan điểm chung nhất?”
“Vâng, ý tôi là cả hai. Vậy nên xin hãy cho tôi biết sai lầm nằm ở đâu.”
“Hả?”
“Đối với tôi, thế giới này là thứ duy nhất mà ngài Tokinada phải ban tặng cho tôi.”
Hikone tiếp tục.
“Những thế giới khác tôi không biết, và tôi cũng không cần biết. Bản thân tôi không thấy có vấn đề gì cả, tôi cảm thấy rất hài lòng.”
“Đó…!”
Shuhei Hisagi không thể tiến xa hơn. Khi mới chạm mặt nhau, đôi mắt của Hikone, dù ngây thơ, nhưng không hề ẩn chứa chút xúc cảm nào, nó trống rỗng, vô hồn. Tuy nhiên, giờ đây, ánh mắt của đứa trẻ ấy bừng sáng với ý chí mạnh mẽ.
‘Nó không chỉ có sự quyết tâm mà còn học được tính kiên trì và luôn vững vàng trong thế giới đầy khát vọng của bản thân.’
Song, Hisagi vẫn cảm thấy còn thiếu điều gì đó trong mắt Hikone. Trong khi anh đang cố tìm ra câu trả lời, Hikone nói thêm.
“Ngay cả khi ngài Tokinada làm điều gì đó xấu xa với tất cả mọi người, thì đối với tôi , đó cũng không phải một sai lầm.”
“Hả…?”
“Ngay cả khi những người khác nói rằng ngài Tokinada là người xấu, thì đối với tôi, ngài ấy luôn đại diện cho công lý!”
“Dừng lại!”
Hikone vừa dứt lời với từ ngữ đó, Shuhei Hisagi bất giác cao giọng. Anh ta không hề cố ý. Thấy vậy, Hikone tỏ ra ngạc nhiên, nhanh chóng cúi đầu.
“Tôi xin lỗi. Tôi đã nói điều gì khiến anh tức giận ư, anh Hisagi?”
Cảm thấy bản thân phần nào cũng có lỗi, Hisagi lên tiếng.
“Không, ta mới là người cần phải xin lỗi.”
Sau đó, anh chàng đội phó hướng ánh mắt khỏi Hikone, cố gắng thoát khỏi vùng ký ức về vị Tử thần mù lòa, người đã có công ơn trời biển khi dạy dỗ anh trở thành Tử thần như ngày nay.
“Công lý… từ ngữ này không thể được sử dụng một cách bừa bãi như vậy.”
“Tại sao? Các Tử thần luôn chiến đấu vì công lý. Chẳng phải Hộ Đình Thập Tam Đội luôn chiến đấu vì công lý đó sao? Tại sao anh lại nói vậy?”
“Nó không đơn giản như nhóc nghĩ đâu… Công lý mang nhiều tầng ý nghĩa khác nhau. Công lý mà ngài Tokinada của nhóc nói đến và công lý của Tử thần không giống nhau…”
Hisagi cố gắng đấu tranh để giải thích khái niệm này bằng những lời lẽ đơn giản bởi chủ đề này vốn dĩ không dành cho trẻ em. Ngạc nhiên thay, Hikone khẽ gật đầu, như thể đã hiểu ra.
“Vâng! Ngài Tokinada cũng đã nói như vậy! Thực tế là ngài Tokinada và tôi sẽ phải chiến đấu với Tử thần từ bây giờ!”
“Gì cơ?”
“Vậy nên, tôi xin lỗi vì không thể bày tỏ lòng hiếu khách.”
Hikone lần nữa cúi đầu rồi quay người đi. Hisagi, người chưa kịp định thần trở lại sau những gì Hikone vừa nói, nắm chặt lấy vai đứa trẻ.
“Chờ đã! Tại sao nhóc phải chiến đấu? Không có lý do gì để nhóc phải chiến đấu cả!”
Hikone ngoái đầu lại nhìn Hisagi với vẻ mặt đầy ẩn ý.
“Ngài Tokinada bảo với tôi rằng Tử thần chính là kẻ thù. Đó chẳng phải là lý do chính đáng để tôi chiến đấu sao?”
“Ý ta không phải vậy. Trong số những đối thủ của nhóc, có Zaraki Kenpachi. Ngài ấy không phải loại người sẽ nouwng tay với trẻ em đâu. Ta không muốn phải nói điều này, nhưng nếu nhóc chiến đấu với ngài ấy, nhóc có thể sẽ chết đó.”
“Là vậy ư?”
“Ta e là vậy. Đó là lý do tại sao…”
Giọng nói Hisagi nhạt dần. Anh nỗ lực khuyên can đứa trẻ trong vô vọng. Thay vì nghe lời Hisagi, Hikone nở nụ cười buồn bã.
“Vậy thì, tôi sẽ chết vì ngài Tokinada. Nếu tôi sống mà phụ sự kỳ vọng của ngài Tokinada, thì cuộc sống của tôi chẳng khác nào vô giá trị.”
Hikone hồn nhiên nói như thể đang chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi vào ngày kế tiếp.
“Đồ ngốc! Đừng bao giờ coi cái chết dễ dàng như thế và cũng đừng bao giờ nói cuộc sống của bản thân là vô giá trị!”
Một lần nữa, Hisagi bất giác cao giọng.
“Tôi xin lỗi…”
Hikone gục đầu xuống, vẻ mặt thoáng chút buồn bã.
“Tôi dường như luôn làm cho mọi người phải tức giận.”
“Nhóc không cần phải xin lỗi…”
Hisagi bắt đầu niệm Eishohaki.
“Thứ lỗi cho ta! Ta ghét phải làm chuyện này! Bakudo 63: Sajo Sabaku!”
Một chuỗi ánh sáng xuất hiện từ lòng bàn tay Hisagi và lao tới trói lấy Hikone. Hisagi xin lỗi về hành động lỗ mãng của mình nhưng thẳng thắn nói tiếp.
“Xin lỗi, ta có thể là kẻ thù của Tsunayashiro Tokinada, nhưng chắc chắn không phải kẻ thù của nhóc…”
Hikone đơn giản đáp.
“Tôi không biết anh đang nói gì, nhưng tôi nghĩ điều đó là không thể.”
Xiềng xích từ Kido tan vỡ. Hisagi cũng đã đoán được rằng Hikone sẽ dễ dàng phá bỏ phong ấn. Song, đứa trẻ này không hề có kinh nghiệm trận mạc. Vì vậy, chuyển động của nó vẫn có thể bị bắt bài.
Trước khi Shuhei Hisagi kịp niệm chú Kido tiếp theo, Hikone đã biến mất khỏi tầm mắt anh ta. Vị Đội Phó Đội 9 ngạc nhiên, cảm thấy như có thứ gì đó đánh vào thái dương. Chưa kịp có phản ứng, Hisagi tiếp tục thấy lòng bàn tay Hikone đang hướng về phía ngực mình. Luồng linh lực hỗn loạn chảy qua Hisagi, khiến Saketsu và Hakusui của anh ta dao động dữ dội. Không có thống khổ, không có đau đớn, chỉ là bóng tối sâu thẳm, lạnh lẽo đang bao trùm và ăn mòn ý thức Hisagi.
“Anh Shuhei Hisagi, anh không thể thắng được tôi, ngài Tokinada, cũng như chị Aura. Ngay cả khi anh sử dụng tất cả sức mạnh, cũng không thể nào đâu.”
Âm giọng Hikone vang vọng khi ý thức của Hisagi dần phai nhạt.
‘Chờ đã.’
‘Đừng ra đó để rồi hy sinh vô ích.’
‘Hãy nghe ta. Cuối cùng ta cũng đã hiểu điều gì còn thiếu ở nhóc.’
‘Này, đợi đã…’
Hisagi cố gắng cất lời, nhưng anh khó lòng có thể mở miệng. Ý thức Hisagi chìm vào bóng tối. Về phía Hikone, đứa trẻ lần nữa mỉm cười thơ ngây, nói những lời sau cuối.
“Xin đừng quá gắng gượng và hãy nằm nghỉ ở đây.”