Chương 18
Phần lớn cuộc đời Aura Michibane chảy trôi trong sự thờ ơ, hững hờ, vô vị và đầy thụ động. Bản thân cô chẳng gắn bó với thứ gì, thậm chí Aura còn không buồn bận tâm đến lối sống của mình. Tất cả những gì cô gái trẻ này muốn làm là việc hoàn thiện năng lực Fullbring. Vì vậy, cô vô tư chấp nhận lời đề nghị của Tokinada, bởi nó đem lại cho cô nhiều cơ hội để thành toàn mục tiêu bản thân đã đặt ra. Song, cộng tác với nhau suốt bấy lâu, Aura Michibane lại chẳng thể hiểu nổi Tokinada đang cố gắng thực hiện điều gì.
Lúc đầu, cô được chỉ dẫn cách để đánh bại Hollow. Để rồi đến lúc cô quen với công việc chém giết đó, Aura cảm thấy rằng các giác quan của cô đang dần mai một. Dần dần, cô chỉ còn như cái xác không hồn khi liên tục thực hiện các công việc được sai bảo. Tuy nhiên, khác với thứ xúc cảm mỗi ngày đều chết trong lòng một ít kia, năng lực Fullbring của Aura lại tiến bộ vượt bậc. Cùng với nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành và sự tài hoa, khéo léo của bản thân, Aura hoàn toàn có thể dễ dàng được sống cuộc sống thoải mái, giàu sang phú quý. Song, đó không phải những gì mà người phụ nữ ấy quan tâm.
Còn ý đồ đầy tham vọng của Tokinada từ lâu đã không còn là một trò chơi đơn thuần sau khi hắn trộm Zanpakuto rồi mang nó trở lại Thi Hồn Giới. Sau đó, thanh gươm này phát hiện ra Kyogoku vô cùng rộng lớn ẩn sâu trong Garganta. Để hiện thực hóa mưu đồ của bản thân, Tokinada đã hạ lệnh cho Aura đánh cắp bản gốc rồi chuyên tâm phân tích Tenkai Kecchu do Urahara Kisuke chế tạo. Cứ như thế, đến khi thành công nghiên cứu Tenkai Kecchu, hắn đã cho sản xuất hàng loạt với số lượng lên đến hàng chục nghìn. Và để tôn vinh sự ra đời của một tân vương, cần thiết phải có những tín đồ mù quáng, mê tín dị đoan. Ở Nhân Giới, Aura đã dễ dàng thu hút, chiêu mộ hàng nghìn, hàng vạn người bằng cách cho họ thấy những ‘phép màu’, rồi biến họ thành con rối tôn sùng Tokinada.
Dĩ nhiên, tân vương không thể thiếu đi ngai vàng thực thụ. Aura Michibane đã tự tay xây dựng cung điện khổng lồ bên trong Kyogoku và dâng tặng nó cho Tokinada. Hắn muốn cung điện ấy phải được đặt trên bầu trời để bộc lộ toàn bộ vẻ uy nghiêm, hùng vĩ, tráng lệ. Công việc này chẳng thể nào khiến Aura phải vò đầu bứt tai, cô dễ dàng kiểm soát và tái tạo lượng linh tử để nó có thể lơ lửng trên không trung. Duy chỉ có điều cô không hiểu tại sao Tokinada lại hạ lệnh cho cô làm như vậy. Và ngai vàng kia dành cho ai? Hắn trấn an Aura rằng rồi cô sẽ sớm được biết.
Trong cuộc thánh chiến giữa Tử thần và Quincy, Tứ Đại Gia Tộc cũng phải chịu rất nhiều mất mát và thương vong, nhưng Aura đã kịp thời có mặt để xử lý mối nguy hại đang nhắm vào họ. Còn Tokinada lúc đó lẻn vào Phụng Cung của Nimaiya Oetsu để đánh cắp một Zanpakuto. Và ngay sau khi chiến tranh lắng xuống, hắn lập tức triển khai thực hiện mưu đồ đen tối của mình.
“Ta muốn cô tạo ra cơ thể của nhà vua.”
“Có nghĩa là tôi phải hạ sinh một đứa bé?”
“Hahaha! Không, không, tất nhiên là không rồi. Trông ta giống như kẻ coi phụ nữ chỉ là công cụ sinh sản lắm sao? Hơn nữa, ta cũng từng có vợ, cô ấy đã qua đời, nhưng ta vẫn còn trong trắng đấy. Coi nó như một món đồ chơi, cô có thể chơi cùng hay phá hủy tùy thích. Hãy cứ tận hưởng nếu cô muốn.”
Trong khi trình bày về những ý định đê hèn của bản thân, hắn cũng không quên ngợi ca người hùng của cuộc chiến, Kurosaki Ichigo.
“Cô biết đấy, sự tồn tại của cậu ta quả thực vô cùng thú vị. Mặc dù Aizen chi phối phần lớn quá trình trưởng thành của cậu ta, nhưng đã có rất nhiều điều xảy đến được cho là ‘phép màu của tình yêu thương’.”
Aura Michibane nhận ra rằng tất cả những gì cô đã và đang làm đều nhằm phục vụ một vị quân vương. Chỉ là trong trường hợp này, thứ tự có phần đảo ngược, Tokinada sẽ tạo ra một nhà vua sau khi cung điện được xây dựng.
Hàng tá linh hồn được đắt trước mặt cô. Xác chết chất chồng lên xác chết. Từ Tử thần, đến Quincy, và đương nhiên cũng không thiếu cả con người.
“Ta đã thu thập những xác chết này từ chiến trường. Rất, rất nhiều đấy. Còn có cả xác chết của Fullbringer trong đống này. Hãy cứ thoải mái sử dụng chúng.”
Một thứ ‘nguyên liệu’ khác được Tokinada cung cấp, khác biệt hẳn so với phần còn lại. Nó không có sự sống, cũng như không có ý chí độc lập. Aura cảm thấy bản thân cô như thể đang cộng hưởng với nó, nhưng lại không biết danh tính của nó. Điều này khiến cô có phần bối rối. Tokinada nói.
“Bây giờ sẽ bắt đầu làm việc nghiêm túc. Không nhất thiết phải nhào nặn cho nó hình dạng giống như con người. Cũng đừng quá bận tâm về não bộ vì ta đã chuẩn bị sẵn hàng chất lượng cao rồi. Trong mọi trường hợp, miễn là Saketsu và Hakusui hoạt động, cơ thể này không thể nào tử vong.”
Đây là một thứ gì đó quá đỗi mới mẻ với Aura, tựa sự sáng tạo của thần linh. Trao sự sống cho chân mệnh thiên tử.
Hiện tại – Kyogoku
“Bọn chúng đã tới.”
Tokinada mỉm cười khi ngước nhìn cung điện đang lơ lửng trên bầu trời.
“Linh lực này… Không ngờ Tổng Đội Trưởng lại đích thân giáng lâm!”
Cảm nhận được khí tức của Kyoraku Shunsui từ đằng xa, Tokinada chưa bao giờ thấy đối thủ này nghiêm túc đến thế.
“Ngài định sẽ làm gì?”
Aura, người đứng kế đó, thắc mắc.
“Ta rất sẵn lòng đón tiếp chúng. Dù sao thì một khi đã đặt chân xuống nơi này, chúng sẽ không bao giờ có thể quay trở lại.”
Dinh thự của nhà Shiba
“Ngài không đi cùng bọn họ sao?”
Shiba Ganju lại gần và hỏi Mayuri.
“Ta ở đây để đảm bảo một con đường trở về an toàn.”
“Ngài không thể để bản thể của mình ở đây và cử bản sao vào đó sao?”
“Khi cách nhau một khoảng đủ xa, ta sẽ gặp vấn đề trong việc kiểm soát bản sao của mình. Và nó được thiết kế để tự hủy nếu như có mối đe dọa nào đó ập tới. Giờ thì đừng làm phiền ta nữa.”
Ganju chạnh lòng. Mayuri nhìn anh ta bằng ánh mắt như thương hại.
“Này! Đừng có phớt lờ tôi! Ngài cho rằng tôi là kẻ ngu ngốc và không đáng để nhận được lời giải thích, phải không?”
“Không hề. Ta tin rằng đâu đó trong não bộ của ngươi cũng tồn tại chút ít sự nhanh nhạy, dù cho nó không đáng để khoe ra.”
Bỏ qua cuộc trò chuyện vô nghĩa với Ganju, Mayuri nhanh chóng cảnh báo cho đoàn người vừa tiến vào trong Kyogoku.
“Có một cái bẫy.”
“Bẫy?”
“Dù gì thì Tokinada cũng nắm toàn quyền ở Phòng Trực quan. Hắn hẳn cũng đã đoán được chúng ta tụ họp ở dinh thự nhà Shiba.”
“Sao cơ?”
Kukaku bất giác cảm thấy bất an. Mayuri sau đó nói với cô.
“Ta đã tính đến khả năng Tokinada sẽ can thiệp vào quá trình ta mở Garganta, nhưng hắn không làm như vậy. Điều đó có nghĩa hắn muốn dẫn dụ mọi người đi vào bẫy của hắn.”
Mayuri kiểm tra sự dao động của linh tử trong Garganta bằng cách sử dụng những thiết bị chuyên dụng gắn trong cơ thể và tiếp tục với giọng điệu thờ ơ.
“Tất cả bằng chứng đều chỉ ra rằng họ đang mắc kẹt bên trong một kết giới đặc biệt.”
“Cái gì?”
“Ngay khi vừa tiến vào Kyogoku, mọi lối thông hành đều bị chặn lại. Đường về cũng đã bị kiềm tỏa.”
“Làm sao mà nhà ngươi lại có thể bình tĩnh đến vậy? Ngươi không định đi giúp họ à?”
Mayuri không mấy quan tâm trước sự gấp gáp của Kukaku.
“Tại sao ta phải đi giúp những kẻ sẵn sàng bước vào cái bẫy?”
“Chuyện gì thế?”
“Im đi, Ganju. Không nghe thấy những gì hắn nói sao? Nhiệm vụ của hắn là bảo đảm cho họ có con đường trở ra an toàn.”
“Nhưng chị…”
“Lão Kyoraku và Yoruichi đang ở đó. Hãy đặt niềm tin vào họ. Chắc chắn họ sẽ vượt ra khỏi kết giới.”
Mayuri nhìn Kukaku có chút tò mò.
“Cô biết đấy, nếu cô đi theo Tokinada, thì gia tộc cô sẽ được khôi phục tước hiệu quý tộc.”
Kukaku đã nghe về cuộc họp mà Yoruichi tham gia cách đây không lâu, nhưng Mayuri cũng có mạng lưới tình báo của riêng anh ta.
Kukaku khẽ thở dài, song, trước khi cô kịp nói bất cứ điều gì, Ganju đã lớn giọng.
“Tôi không quan tâm đến việc trở lại giới quý tộc. Tôi chỉ muốn làm những gì bản thân cho là đúng đắn, để không cảm thấy hối tiếc bất cứ điều gì cả. Anh trai tôi, Shiba Kaien và chú tôi, Shiba Isshin cũng vậy.”
Không những không khiển trách Ganju vì đã cầm đèn chạy trước ô tô, Kukaku còn cười thầm trước những gì em trai mình vừa nói.
‘Phải, anh ấy vẫn đang kế thừa truyền thống của nhà Shiba rất tốt.’
Kyogoku
“Có vẻ như chúng ta đã bị mắc kẹt.”
Liên minh đã đặt chân đến một biển cát. Linh tử của khu vực này ngày càng đặc quánh. Hirako quay qua phía Kyoraku.
“Ngài có đoán trước được điều này sẽ xảy ra không, Tổng Đội Trưởng?”
“Chà…”
Họ đang bị bao vây bởi một đàn Hollow có hình dạng giống hệt nhau. Chúng cùng chủng loại với những con quái vật được sinh ra từ Ikomikidomoe. Có đến hàng trăm, hàng nghìn con đang ở đó. Bầy quái vật được chia ra thành bộ binh và không quân. Chúng như tạo thành một cái lồng khổng lồ, giam giữ tất cả những ai ở bên trong.
“Bản thể đâu?”
Không nhìn thấy Hikone cùng Ikomikidomoe, Hirako hoảng hốt thốt lên.
“Thật vô lý! Lũ quái vật được sinh ra ở đây mà!”
“Chưa dừng lại ở đó đâu, lượng linh lực của chúng cũng vô cùng kinh ngạc đấy!”
Liltotto bắt đầu đưa ra những phân tích của bản thân.
“Linh lực của những con Hollow khổng lồ này không ổn định chút nào, đôi khi nó tăng lên đột biến, giống như Gillian hay Adjuchas.”
“Có thể chúng sử dụng linh tử từ môi trường xung quanh để tăng cường cho bản thân.”
Nelliel thở dài trước những lời vừa rồi của Halibel.
“Vậy thì sẽ rắc rối lắm đây. Mật độ linh tử của nơi này dày đặc hơn nhiều so với ở Thi Hồn Giới hay Hueco Mundo.”
“Tệ thật…”
Hirako bất chợt đưa mắt lên bầu trời. Có thứ gì đó ập vào tầm nhìn của anh ta, trông công trình giống hệt cấu trúc của Linh Vương Cung.
“Trớ trêu làm sao! Linh Vương Cung và Hollow, tất cả đều tề tựu về nơi này!”
“Phải, nhưng giờ thì chúng ta đã có câu trả lời. Đó là thứ sẽ được hoán đổi bởi Tenkai Kecchu.”
Giọng điệu của Kyoraku vẫn ôn nhu, hòa nhã, nhưng ẩn chứa sự cảnh giác cao độ. Để vận chuyển công trình khổng lồ đó, các cột trụ đặt tại Karakura phải có số lượng thích hợp.
“Sẽ không có gì quá đáng ngại nếu địa điểm hoán đổi là ở Rukongai hay Hueco Mundo. Nhưng giờ ta đã biết nó sẽ diễn ra ở thị trấn Karakura. Chúng ta cần phải nhanh chân lên.”
Kyoraku rút kiếm và sẵn sàng thủ thế. Ginjo, người đứng phía sau, nói với anh ta.
“Không phải ta không muốn hợp tác. Mục đích của chúng ta là giống nhau, nhưng ta muốn tách đoàn.”
Kyoraku gật đầu. Ginjo tiếp tục.
“Và có rất nhiều chuyện ta muốn nghe khi mọi thứ kết thúc.”
“Câu trả lời mà ngươi đang tìm kiếm… Tokinada sẽ cho ngươi câu trả lời rõ hơn là ta…”
Vị Tổng Đội Trưởng đưa mắt nhìn Tsukishima đầy ẩn ý.
Ginjo sau đó nhận thấy đồng hồ đã được gắn trên áo Giriko, một mặt số của đồng hồ pha lê xuất hiện sau lưng ông ta cùng những quả cầu mang sắc đen huyền ảo. Ông ta đã hẹn giờ.
“Chúng ta có hai mươi giây. Cả ba chúng ta sẽ ẩn mình. Về phía những con Hollow, chúng không thể tấn công chúng ta trong khoảng thời gian đã định.”
Khi ba Fullbringer tan biến vào hư không. Hirako Shinji lầm bầm.
“Tên chột kia thật tinh ranh…”
Kyoraku nghe thấy liền cười lên thành tiếng.
“Có người cũng bị chột đang ở đây đấy. Vì vậy, hãy gọi tên ông ta, nếu cậu không muốn gây hiểu lầm. Tên ông ta là Kutsuzawa Giriko.”
“Các người đang nói về ta sao?”
Kenpachi xen vào giữa cuộc trò chuyện của cả hai. Anh ta trông có vẻ khá thoải mái bởi tình cảnh hiện tại chẳng còn gì lạ lẫm đối với vị Đội Trưởng này.
“Lũ này chỉ là hạng tôm tép. Ta nghĩ mình sẽ lên đó.”
Vừa dứt lời, Zaraki Kenpachi ngước nhìn lên bầu trời .
“Ta sẽ giao việc dọn dẹp nơi này cho các người.”
“Kenpachi ngày càng trở nên ích kỷ. Mà thôi…”
Hirako thì thầm như thể độc thoại. Zaraki Kenpachi lập tức lao về phía cung điện, những con Hollow cũng nhanh chóng ngăn chặn anh ta.
“Tránh đường!”
Kenpachi vung một đường kiếm, mặt đất từ từ nứt vỡ khiến vô số con Hollow rơi xuống vực sâu. Chẳng hề nao núng trước điều đó, một con Hollow khác cắm tứ chi xuống nền đất và bắt đầu nhân bản những sinh vật có hình dạng và kích thước giống hệt nhau từ lưng của nó.
“Tự nhân bản…”
Ise Nanao thở gấp. Halibel nheo mắt lại ngờ vực.
“Giống như năng lực của Rudbornn?”
Về khả năng của Rudbornn, hắn tự biến mình thành một cái cây và sau đó sản sinh ra những thuộc hạ. Còn con Hollow kia tái tạo các bản sao y hệt như chính nó.
“Hấp thụ linh tử của Kyogoku và nhân bản không giới hạn… Nếu cứ tiếp tục như thế này, rất nhanh thôi chúng ta sẽ kiệt sức…”
“Tốc độ của chúng cũng khá nhanh.”
Quân đoàn Hollow đang đổ dồn về Kenpachi như một trận tuyết lở. Anh ta lần nữa vung kiếm cắt đứt cả mặt đất. Song, số lượng Hollow lại ngay lập tức nhân lên, thắt chặt vòng vây kìm hãm liên minh.
Candice sốt ruột lên tiếng.
“Nghe này, chúng ta không có nhiều thời gian. Ta sẽ theo sau gã Kenpachi đó.”
“Không, chờ đã!”
Kyoraku cố gắng ngăn cản cô ta. Rồi Grimmjow cũng bắt đầu nóng máy, lao đến tấn công điên cuồng. Song, số lượng của lũ Hollow không hề suy giảm.
“Chúng ta phải làm sao đây?”
“Hãy thủ tiêu diệt tất cả bọn chúng chỉ trong một đòn…”
“Đừng có ngờ nghệch thế! Chúng ta không thể cùng lúc xử lý tất cả bọn chúng được…”
“Ta không có đủ thời gian để quan sát sự phân bổ linh lực của chúng…”
Bất chợt Hirako Shinji lên tiếng trấn an mọi người.
“Đừng lo, mọi chuyện cứ giao lại cho tôi.”
“Cậu nghiêm túc chứ? Tính gánh vác một mình sao?”
Giữa bộn bề những tiếng xôn xao, Kyoraki nhìn Hirako với biểu cảm đầy tinh tế.
“Tôi thực sự cảm thấy rất tệ khi kéo cậu vào mớ hỗn độn do quý tộc tạo ra này…”
“Phải, tôi rất khó chịu đấy. Nhưng giờ tôi không bận tâm đến chuyện đó. Vì vậy, không cần phải tỏ ra có lỗi đâu.”
Hirako toe toét cười với Kyoraku. Anh bước lên phía trước, nhìn chằm chằm vào các Hollow đang ngày một tiến đến. Sau đó, Hirako Shinji giải phóng Zanpakuto của mình.
“Sụp đổ, Sakanade.”
“Ông làm cái quái gì thế?”
“Đây là năng lực đã được nâng cấp của Time Tells No Lies.”
Ginjo quan sát từ trên không, cảnh tượng trùng trùng điệp điệp Hollow đang bủa vây Kenpachi được anh ta bắt trọn.
“Linh lực thật man rợ. Họ nên sử dụng linh lực của anh ta như mồi nhử để thu hút bầy quái vậy đó.”
“Liệu rằng có ai trụ được trước Tử thần đó không?”
Ginjo vẫn không rời mắt khỏi hình bóng của Zaraki Kenpachi phía bên dưới.
“Ông đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì. Con người ta luôn phải giữ bình tĩnh trước dòng chảy nghiệt ngã của thời gian.”
Không gặng hỏi Giriko thêm bất cứ điều gì, Ginjo xoa tay.
“Giờ thì vào việc nào.”
“Ồ, anh đã chuẩn bị sẵn một kế hoạch sao?”
“Đương nhiên tôi không thể không có toan tính trước. Và tôi vẫn không biết mình phải tin ai. Hiện tại, hãy cố gắng thu thập thêm thông tin về tên khốn Tsunayashiro kia.”
“Nhưng cậu hy vọng sẽ thu được điều gì ở cái nơi khỉ ho cò gáy như thế này?”
Thay vì đáp lại Giroko, Ginjo gọi lớn.
“Yukio! Trả lời tôi! Tôi biết cậu nghe thấy tôi, Yukio!”
Khuôn mặt của một cậu trai ngay lập tức xuất hiện từ vết nứt trong không gian và thời gian.
“Đã nửa năm rồi, Kugo. Nhận ra tôi rồi sao?”
“Tôi đã chia sẽ chút sức mạnh của tôi cho cậu, nên không khó để tôi cảm nhận được linh lực của cậu dù cậu có cố che giấu thế nào đi nữa.”
“Anh thấy đó là ưu thế hay bất lợi?”
“Còn tùy vào câu trả lời của chính cậu, Yukio.”
Ginjo biến mặt dây chuyền của anh ta thành một thanh trường kiếm và cắm nó xuống đất.
“Tôi đã nghe về XCUTION. Tất cả những chuyện đó là sao? Cậu có bắt tay với họ không? Nó thực sự là một giáo phái tôn giáo hay có liên quan đến XCUTION của chúng ta?”
“Còn tùy vào câu trả lời của anh, Kugo.”
Yukio vẫn giữ vẻ lạnh lùng để đáp lại chuỗi những thắc mắc của Ginjo.
“Cậu đang nói cái gì thế?”
“Tất cả những gì cậu ấy nói là phụ thuộc vào mong muốn của anh.”
Một giọng nói từ tốn vang lên từ phía sau. Theo bản năng, Ginjo quay người lại và vung kiếm. Nhưng anh ta không cảm nhận được bất cứ linh lực khác lạ nào. Thanh kiếm cứ như thế lướt qua không khí. Trong khoảnh khắc kế tiếp, bóng dáng một người phụ nữ dần dần hiện ra.
“Cô là… lãnh đạo của giáo phái XCUTION?”
“Tôi không có ý định trở thành một nhà lãnh đạo hay gì hết. Bên cạnh đó, XCUTION không phải giáo phái tôn giáo. Nó được tạo ra để xoay chuyển thế giới này.”
Quân đoàn Hollow không thể bị ngăn cản, cứ thế tiến lên phía trước, cố gắng ăn tươi nuốt sống tất cả những ai đang bị bao vây. Nhưng chẳng được bao lâu, chúng dần trở nên hỗn loạn, mất phương hướng.
Sau khi Hirako Shinji giải phóng Zanpakuto của mình, thanh kiếm đã thay đổi hình dạng. Chuôi kiếm lúc này được gắn thêm một vòng tròn, Hirako đưa ngón tay quay tròn vũ khí.“Đây không phải thuật thôi miên hoàn toàn như Kyoka Suigetsu. Ta chỉ đơn giản là gây ra ảo ảnh về quang học. Và đối với những kẻ dựa chủ yếu vào thị giác thì không có cách nào có thể chống lại được.”
Hirako, người đang lơ lửng, lộn ngược trên không, nghiêng đầu khi chứng kiến những bước phát triển của đám quái vật.
“Hở?”
Chúng bắt đầu rít lên những âm thanh chói tai như côn trùng. Sau đó, chuyển động của chúng dần thay đổi rõ rệt. Đám quái vật đã không còn di chuyển tán loạn, một lần nữa, chúng lại thống nhất với nhau.
“Này, này…”
Đám Hollow đã nhắm chặt mắt lại. Nhờ âm thanh, chúng định vị vị trí của nhau và điều chỉnh chuyển động sao cho ăn nhập. Những con quái vật cố gắng dò tìm Hirako bằng cách sử dụng toàn bộ các giác quan còn lại. Các sóng âm thanh được chúng bắn ra, vang vọng trong không khí. Vị trí của Hirako đã bị bại lộ.
“Các người đều là một lũ ngốc.”
Đám Hollow đồng thanh. Ngay khi vừa dứt lời, chúng ồ ạt tấn công Hirako nhưng đều không trúng đích. Địa hình xung quanh bị tàn phá nặng nề, thậm chí một vài con Hollow đã bị chính đồng loại của nó đả thương.
“Có chuyện gì thế?”
Hirako nhìn vào cảnh tượng đổ nát và cất giọng.
“Hướng của tiếng vang, cũng như hướng tấn công đều đã bị đảo ngược.”
Bình thản tản bộ trên không trung, bước qua đám Hollow, Hirako tiếp tục.
“Ta muốn chơi đùa thêm một chút nữa. Nhìn những tảng đá ở đằng kia mà xem… thiệt hại của chúng… chà… Và nhìn đám các ngươi xem! Thay vì cố gắng truy đuổi nhóm của Kyoraku, các ngươi lại vồ lấy nhau… Quả thực rất đơn giản, phải không, khi giết một ai đó? Nghe có vẻ hèn kém, nếu bọn mi hỏi ta. Chà, ta ước mình có thể về nhà và đánh một giấc ngon lành đến sáng.”
Trong khi nói những lời có phần khó hiểu, Hirako cứ thế bước qua mà chẳng gặp bất cứ trở ngại nào. Các Hollow vẫn bất chấp tấn công, nhưng lại chỉ có thể đánh vào những tảng đá hay đồng loại. Đội hình của chúng dần tan vỡ, xác chết nằm la liệt.
Ý nghĩa đằng sau lời nói của Hirako Shinji giờ đã trở nên rõ ràng. Đám Hollow này có trí thông minh. Chúng nhận thức được việc đoàn kết là sức mạnh và rằng gã Tử thần trước mặt chúng đang tỏ ra khinh thường, xem nhẹ chúng. Chúng tức giận. Từng câu từng chữ của Hirako đều nhằm mục đích đánh lạc hướng, khiến địch thủ hoang mang, bối rối. Trong quá khứ, chỉ có duy nhất Sosuke Aizen là người có thể nhìn thấu ảo ảnh đó.
Hollow đã ngưng việc thích ứng với ảo giác. Chúng đâm tứ chi của mình xuống đất và một lần nữa thực hiện công việc sinh sản.
“Phải, Sakanade chắc chắn không thể ngăn các ngươi nhân bản…”
Hirako thở dài đầy nặng nhọc. Anh ta đưa tay áo lên lau trán như thể đang đổ mồ hôi.
“Ta sẽ tăng phạm vi ảnh hưởng của Sakanade lên và tiếp tục chạy vậy… Cùng xem xem ta có thể chạy nhanh đến mức nào…”
Bất lực chứng kiến cảnh tượng đối thủ đang gia tăng số lượng, nét mặt của người Đội Trưởng Đội 5 dần chuyển sang tuyệt vọng, u sầu.
“Số lượng của chúng đang tăng lên gấp đôi…”
Liltotto lên tiếng. Nanao cho rằng nên gửi quân tiếp viện đến để hỗ trợ Hirako Shinji.
“Không sao đâu, Nanao.”
“Nhưng Tổng Đội Trưởng…”
Kyoraku nhẹ nhàng trấn an Đội Phó của mình.
“Hãy cứ tin ở Đội Trưởng Hirako.”
Hirako dừng bước. Đảm bảo rằng Kyoraku và mọi người đã ở một khoảng cách đủ xa, anh ta thở hắt ra.
“Họ đã an toàn.”
Người Đội Trưởng ngừng tỏ ra hoảng sợ và mỉm cười nói với đám Hollow.
“Các ngươi biết đấy, các ngươi còn ngu hơn ta tưởng.”
Mọi người trong đoàn dần bắt kịp tốc độ với Kyoraku để nghe những gì anh ta trình bày. Song, Kyoraku không tiết lộ tất cả mọi thứ mình biết, đề phòng có kẻ địch nghe lén. Còn Muguruma Kensei, anh chẳng tỏ ra ngạc nhiên khi bản thân cũng đã nắm rõ về khả năng thực sự của Sakanade.
“Em đã biết về Bankai của ta rồi, nhỉ?”
Nanao rất nhanh đoán được phần nào ẩn ý của Kyoraku.
“Vậy có nghĩa là anh ấy không thể sử dụng nó thường xuyên?”
“Phải. Zanpakuto đó đầy mạnh mẽ nhưng cũng có nhược điểm chết người. Nó không hề phân biệt địch hay ta. Bất cứ ai đứng trong phạm vi đều sẽ bị ảnh hưởng.”
“Giống như Konjiki Ashisogi Jizo?”
“Phải, cũng gần như tương tự. Nhưng Đội Trưởng Kurotsuchi đã cải biên để nó không thể phát tán độc dược đi khắp nơi nữa. Rất lâu về trước, ta cũng có một người bạn, anh ta là Kenpachi đệ thất. Bankai của anh ấy, Gagaku Kairo nguy hiểm đến mức bị Trung Tâm 46 hạ lệnh cấm sử dụng, bởi nó cũng tác dụng lên cả đồng minh.”
“Vậy tại sao ngài lại để Đội Trưởng Hirako gánh vác tất cả?”
“Ta tin tưởng vào Bankai của cậu ấy…”
Kyoraku mỉm cười trong thoáng chốc rồi gia tăng tốc độ hướng về phía cung điện trên không.
“Chúng ta phải tập trung vào nhiệm vụ trước mắt…”
“Nếu ta có thể đảo ngược tình cảnh tuyệt vọng này, thì đó quả thật là một điều kỳ diệu, phải không?”
Đám Hollow đồng loạt di chuyển, đồng loạt suy nghĩ, đồng loạt giao tiếp, đồng loạt tấn công. Chúng được sinh ra từ Ikomikidomoe. Chúng là một thể thống nhất.
‘Đối với một đám quái vật ăn nhập, đồng bộ với nhau như thế này, Sakanade sẽ khiến chúng phải rối loạn.’
“Và đã đến lúc phép màu được hiện thực hóa…”Thế giới một lần nữa bị khuynh đảo bởi ngôn từ.
“Bankai, Sakashima Yokoshima Happoufusagari!”