Viện Y dược Shino
Khi nghe được những thông tin xoay quanh Hikone từ Seinosuke, Kyoraku buông tiếng thở dài đầy nặng nhọc.
“Vậy là Tứ Đại Gia Tộc đã nhờ cậy cậu sử dụng các phương pháp đặc biệt để đứa trẻ đó có được sự sống. Phương pháp ấy của cậu thật đáng ngại, và kẻ đứng sau mọi việc, Tsunayashiro Tokinada cũng vậy. Dù gì thì việc mong đợi cậu có thể chống lại họ hoàn toàn là điều quá đỗi viển vông.”
“Chà! Thật mềm mỏng làm sao, Tổng Đội Trưởng.”
“Cậu có thể bị bỏ tù nếu dám kháng lệnh cấp trên. Mặc dù không thể phủ nhận rằng nhờ có cậu mà một số người già yếu trong giới quý tộc, những người đáng ra đã phải chết từ lâu, vẫn sinh sống rất khỏe mạnh.”
“Người ta luôn nói rằng ngài một mực tuân theo lẽ công bằng, nhưng đôi khi ngài cũng có thể đưa ra những yêu cầu chứa đầy rắc rối.”
Vẻ mặt hòa nhã thường ngày của Kyoraku dần bị thế chỗ bởi sự nghiêm nghị, cương quyết.
“Ta không biết sẽ mất bao lâu để tái thiết lại trật tự mà lão Yama đã bỏ lại. Nhưng Tokinada, hắn cần phải bị ngăn chặn bằng mọi giá.”
“Nếu vậy thì ngài đã có thiếu sót trong nhiệm vụ của mình rồi, phải không, Tổng Đội Trưởng?”
“Ý cậu là gì?”
“Ngài không nghĩ rằng việc gặp mặt tôi thế này có đôi chút kỳ lạ sao? Liệu ngài có suy xét xem ngài Tokinada có đưa ra bất kỳ biện pháp nào để bịt miệng tôi hay không đây?”
Kyoraku dần dần ngộ ra những câu từ của Seinosuke.
“Nếu phỏng đoán của ta là đúng, hắn hẳn đã có biện pháp đối phó, cho nên dù cậu có toan tính thế nào, hắn cũng sẽ đi trước một bước.”
“Tôi hiểu…”
Kyoraku không cho phép bản thân để lộ ra chút sự bất an nào trên nét mặt. Sau đó, anh ta tiếp tục.
“Tuy nhiên, ta không nghĩ rằng mình đã ra tay quá muộn.”
“Ý ngài là…?”
“Ta vừa nhận được tin báo từ Ẩn Mật Cơ Động về sự cố vừa xảy ra.”
Kyoraku đi vào chi tiết của vụ ám sát. Seinosuke chú tâm lắng nghe rồi mỉm cười.
“Nếu ngài làm vậy, ắt sẽ để lại hậu quả cho sau này.”
“Chúng ta đang nói đến thực tại. Cuộc chiến vừa rồi, ta cũng đã thực hiện một số nước đi đầy rủi ro.”
Kyoraku nở nụ cười lộ rõ vẻ tự ti.
“Suy cho cùng, là ta đã mở cửa ngục Muken.”
Hikone đột nhiên ngừng di chuyển và lấy ra thứ gì từ bên trong Shihakusho của mình. Trông nó giống như một tấm thẻ đang phát ra ánh sáng đỏ rực. Sau đó, đứa trẻ hét lên đầy hoảng loạn.
“Ikomikidomoe! Ngài Tokinada cho gọi chúng ta! Đi thôi!”
Hollow khổng lồ lập tức thu nhỏ cơ thể lại trong chớp mắt để trở lại trạng thái ban đầu, Zanpakuto. Lũ quái vật mà nó sản sinh ra cũng tan vào hư vô.
“Này! Ngươi lại định chạy trốn sao?”
Grimmjow gào lớn thẳng về phía Hikone.
“Vâng, tôi phải đi ngay.”
Hikone nhìn ngó xung quanh như kiếm tìm điều gì, rồi gọi tên một người.
“Trong số mọi người ở đây hẳn có ai đó tên là Ginjo Kugo!”
Ginjo bỗng chợt sửng sốt khi nghe thấy Hikone bất ngờ thốt ra tên mình. Anh ta loay hoay không biết phải trả lời thế nào.
“Sao nhóc lại biết tên ta?”
“Ồ, thì ra anh là Ginjo! Ngài Tokinada đã nói cho tôi biết tên của anh. Tôi rất muốn so tài với anh, nhưng giờ tôi phải đi. Hẹn gặp lại.”
“Tại sao lại là ta?”
“Ngài Tokinada nói rằng anh Ginjo cũng là một ứng cử viên cho ngôi vua, giống như tôi vậy. Tuy nhiên, tôi mới chính là người sẽ trở thành vua, vậy nên tôi sẽ không thua anh đâu, Ginjo. Tôi xin lỗi. Tôi phải đi ngay.”
“Nhóc đang nói cái quái gì thế?”
Hikone lễ phép cúi đầu chào tạm biệt rồi quay lưng bỏ đi. Ginjo dù đang vô cùng bối rối, song, anh ta cũng cúi đầu để giữ phép lịch sự tối thiểu.
“Tôi xin lỗi vì đã không chiến đấu với mọi người một cách nghiêm túc nhất có thể. Tôi phải đến ‘điện thờ chính’ của ngài Tokinada.”
Hikone mở ra Garganta. Ngay trước khi đứa trẻ chuẩn bị rời đi, toàn bộ tám xúc tu của Luppi Antenor phóng tới. Cùng lúc đó, một loạt chiêu thức Heilig Pfeil được các Quincy đồng loạt bắn ra. Hikone dang rộng lòng bàn tay với ánh sáng rực cháy, đôi mắt vẫn giữ vẻ hồn nhiên nhưng đầy hờ hững, vô cảm. Gran Rey Cero bắn với toàn lực.
Nelliel cùng Liltotto nhảy lên trước, cả hai cùng mở rộng khoang miệng để tìm cách chống trả. Nelliel bắn ra một Cero, cùng lúc sử dụng kỹ thuật Cero Doble để phản công.
Tuy khiên, khi làn khói sau vụ va chạm dần tan đi, Garganta đã đóng lại.
“Ngươi cũng dùng đòn tấn công tương tự…”
Giọng nói vang lên bên cạnh Nelliel. Cô quay lại và nhận ra Quincy đã mở lời với mình. Sau chiêu Cero có phần quá lực vừa rồi, máu rỉ ra từ khóe miệng của Nelliel. Liltotto cũng không khá hơn là bao, cô dần rơi vào trạng thái sức cùng lực kiệt khi mạo hiểm nuốt Cero của Hikone.
“Nếu cô đồng ý không bao giờ tiếp cận Hueco Mundo nữa, thù hận của chúng ta coi như xóa bỏ.”
“Ta không đồng ý.”
Grimmjow cắt ngang.
“Ngươi đang nói gì vậy, Nelliel? Ngươi nghĩ rằng mình có thể giải quyết mối hận thù sâu nặng này chỉ với điều đó thôi sao?”
“Cô ta đúng đấy.”
Luppi từ phía sau Grimmjow cũng đã lên tiếng.
“Sao ngươi không ngậm miệng lại nhỉ?”
Luppi và Grimmjow lại bắt đầu trở nên căng thẳng với nhau.
Hirako Shinji thở dài.
“Tuyệt vời! Những gã ngốc này chuẩn bị vồ lấy nhau một lần nữa! Và điều tồi tệ hơn cả, là cô ả với những quả bom vẫn còn ở đây!”
Cảm giác yên bình chầm chậm chảy trôi sau quãng thời gian chiến sự nổ ra liên miên.
Song, niềm vui ngắn chẳng tày gang, tin báo khẩn cấp ngay lập tức ập đến bằng một giọng nói đầy gấp gáp, kéo Hirako ra khỏi trạng thái mơ màng.
“Xin hãy đợi đã!”
“Nanao! Cô làm gì ở đây thế? Tôi thực sự mong Kyoraku có thể nắm bắt được tình hình hiện tại, nhưng không nghĩ là cô sẽ trực tiếp tới đây. Tôi nghĩ đội Ẩn Mật Cơ Động cũng đang trên đường tiến đến nơi này rồi.”
Nanao không phải là mẫu Tử thần phù hợp với chiến trận. Mặc dù Kido của cô vô cùng xuất sắc, nhưng bản thân Nanao lại chỉ có thể hỗ trợ phòng ngự.
Grimmjow liếc nhìn người phụ nữ vừa xuất hiện và nói.
“Cô ta là ai? Chỉ là một Tử thần tầm thường thôi sao!”
Ise Nanao giật mình, lúng túng trước khí thế áp đảo của Grimmjow. Dù vậy, cô cũng đã kịp thời cố gắng trấn tĩnh tinh thần. Trước mặt Nanao đang là tất cả những thế lực thù địch của Hộ Đình Thập Tam Đội: Espada, Stern Ritters, và cả Fullbringers.
Gạt bỏ những cảm xúc sợ hãi, hoảng loạn, xen lẫn tức giận đang bén rễ trong suy nghĩ, Nanao tuyên bố đầy mạnh mẽ, dõng dạc.
“Tôi là Phó Đội Trưởng Đội 1, thuộc Hộ Đình Thập Tam Đội.”
“Ồ, vậy sao?”
Grimmjow tiến lên một bước, nhưng Halibel đã ngăn hắn lại.
“Chờ đã, Grimmjow.”
“Ý gì đây, Halibel?”
“Mục tiêu của ngươi là đứa trẻ Tử thần với Zanpakuto kỳ lạ đó, chỉ chúng thôi.”
Trong khi kiểm soát đồng thời Grimmjow lẫn Luppi, Halibel gật đầu với Nanao, tiếp tục lắng nghe những gì cô nói.
Nanao dễ dàng hiểu ý của Halibel, ánh mắt cô tràn đầy sự biết ơn.
“Tôi đến đây với thông điệp của Tổng Đội Trưởng. Có một thứ mà ngài ấy muốn cho mọi người ở đây được biết.”
“Chà, những câu chuyện ấm lòng như thế này luôn khiến ta rơi nước mắt…”
Mayuri thốt lên những lời trái ngược hoàn toàn với cảm xúc chán nản của mình.
“Có vẻ như Tổng Đội Trưởng cũng đã nắm bắt được toàn bộ hành tung của Tsunayashiro Tokinada. Giá như ngài ấy hỏi ý kiến ta, thì mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi từ đời nào rồi.”
Một giọng nói cất lên từ sau lưng Mayuri.
“Ngay từ đầu ngươi đã biết tất cả?”
“Ta đã theo dõi cô ả xác sống. Và đương nhiên, sự việc xảy ra ở Hueco Mundo ta cũng đã nắm trong lòng bàn tay. Ta để cho Quincy giao chiến với Fullbringer vì ta chắc chắn Tsunayashiro Tokinada sẽ dễ dàng bị thu hút bởi cuộc chiến. Nhưng ta không ngờ rằng đám Arrancar lại xuất hiện. Đó là biến số bất ngờ nảy sinh trong toan tính của ta.”
“Vậy là ngươi đã nói dối?”
“Không hề. Ta đã nói với ngươi rồi, ta cần ngươi khống chế chúng để thực hiện việc nghiên cứu. Dẫu vậy, cũng bởi cuộc xung đột vừa rồi, ta đã phân tích được rất nhiều thứ.”
Nanana Najahkoop tự tin đáp lời.
“Phải. Có chút khó khăn vì những cuộc tấn công quá điên cuồng. Nhưng đại khái ta đã nắm rõ được mô hình phân bổ linh lực. Song, vấn đề là bản chất của nó lại thay đổi liên tục.”
Kurotsuchi vẫn giữ thái độ dửng dưng.
“Làm tốt lắm. Ta cũng thu được kết quả tương tự nên người không cần tỏ vẻ khoe khoang như vậy đâu. Và ta cũng đang phân vân không biết có nên đưa ngươi vào thỏa thuận của ta với cô ả ham ăn kia không nhỉ?”
Najahkoop run lên khi nhớ lại những kẻ đã phản bội mình khi xưa.
“Ngươi vẫn chưa thưởng cho ta… Aaaa!”
Cơ thể của hắn trở nên tê liệt vì bị điện giật.
“Ngươi quả thực rất ngu ngốc! Ngươi đã xong việc của mình đâu.”
Mayuri sau đó hướng sự chú ý của mình vào dữ liệu mà anh ta vừa phân tích, phớt lờ sự tức giận của Najahkoop.
“Ta sắp hết đối tượng để thí nghiệm rồi. Nên cũng chẳng có vấn đề gì nếu ta thả cô ả sấm sét cùng cô gái cơ bắp kia đi. Nhưng ngươi thì không thể có được đặc ân đó đâu. Ngươi sẽ rất hữu ích đối với ta. Và rồi chúng ta sẽ xem xem, cho đến giây phút cuối cùng, ai sẽ là kẻ ngự trị trên đỉnh cao đây, Hộ Đình Thập Tam… hay là giới quý tộc.”
Chương 16
Tại một khu vực kỳ lạ
Bầu trời khoác lên sắc xanh âm u, vẩn đục. Không khí tràn ngập linh tử. Bình địa hẻo lánh điểm xuyết những ngọn núi cùng vách đá hoang sơ, lãnh lẽo, u tịch đến rùng mình.
Tọa lạc tại trung tâm của khu vực ấy, hai tòa dinh thự đầy trang trọng, hào nhoáng tựa cung điện của bậc vua chúa hiên ngang, sừng sững. Nó tỏa ra khí phách vô cùng uy nghi, như bá vương ngự trí cả một vùng xứ sở. Song, cung điện ấy lại hoàn toàn tách biệt với cảnh vật ảm đạm xung quanh.
Cấu trúc công trình dựa trên chính thiết kế của Linh Vương Cung, nơi Đội 0 đang chịu trách nhiệm quản lý. Tsunayashiro Tokinada đứng phía dưới cung điện đang lơ lửng trên không ấy và tươi cười chào đón một người phụ nữ.
“Cảm ơn cô vì đã giúp ta gánh vác công việc khó nhằn này. Nó đã được hoàn thành một cách xuất sắc.”
Aura Michibane đáp với nụ cười hiền hậu thường ngày.
“Cũng chẳng có gì quá khó khăn, tôi có thể xoay sở được khi không có Kurosaki Ichigo. Còn về phía ngài thì sao? Có vẻ như ngài đến điện thờ này hơi gấp gáp…”
Trước khi Tokinada kịp trả lời thắc mắc của Aura, Hikone từ đằng xa cất tiếng vọng lại.
“Là lỗi của tôi và tôi đã không thể ở bên cạnh ngài Tokinada!”
“Ta đã có thể làm được một số chuyện nếu Hikone đi cùng ta, nhưng chính ta là người đã điều nhóc đến nơi khác. Vì vậy, không cần phải tự trách bản thân mình đâu.”
Aura nhìn họ với nụ cười lãnh đạm vẫn túc trực trên môi và nói.
“Nơi này quả thực vô cùng xa lạ…”
“Đây là lần thứ ba cô đến đây, phải không? Nơi này là cầu nối giữa Thi Hồn Giới và Nhân Giới, một con đường tắt gọi là Dangai, được bao bọc bởi các hố đen. Khoảng không gian thỉnh thoảng nổi lên như bong bóng từ bên trong các hố đen kia được gọi là Kyogoku. Sự tồn tại của các khoảng không như vậy bên trong hố đen rất đỗi thú vị. Có một giả thiết cho rằng nơi này ẩn chứa những linh hồn bị đẩy ra khỏi vòng luân hồi, ký ức của họ cũng theo đó mà mất đi. Hay nói cách khác, Kyogoku được tạo thành từ những linh hồn không chịu sự chi phối của Konso. Ngoài ra, còn có linh hồn của Tử thần cùng những cư dân Rukongai. Tất cả đều tập trung về đây.”
“Ngài nghĩ không gian này được tạo nên như thế nào?”
“Có rất nhiều suy đoán khác nhau về điều đó. Người ta nói rằng khi thế giới tái sinh, tạo thành hình dạng như hiện tại, linh hồn của những kẻ đã khuất tràn vào nơi đây. Nhưng hoàn cảnh của việc không gian này được tạo ra như thế nào giờ đây không quan trọng. Điều quan trọng là điện thờ được an toàn bên trong hố đen.”
Tokinada đưa mắt nhìn xa xăm, sau đó tiếp tục.
“Gia tộc Ryoudouji là một gia tộc quyền quý cổ xưa, những người đầu tiên mạo hiểm khai phá Kyogoku. Nhưng sau khi bị Hội đồng Quý tộc trục xuất, họ đã bị tước đi địa vị và lưu đày đến nơi này. Đáng buồn thay.”
“Nếu là người bị lưu đày,ngàinh có muốn báo thù Thi Hồn Giới không?”
“Còn cô thì sao?”
“Rất nhiều chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Nhưng hiện tại, tôi không thể không tận hưởng khi chứng kiến tất cả đang trên bờ vực sụp đổ.”
“Nhưng trước đó, cô sẽ trở thành kẻ thù của Hộ Đình Thập Tam Đội chứ?”
Tokinada mỉm cười với Aura. Cô ta sau đó lắc đầu.
“Không, tôi đã tận mắt chiêm nghiệm Urahara Kisuke đáng sợ đến nhường nào. Và rất có thể Hộ Đình Thập Tam Đội còn sở hữu nhiều cao thủ đáng gờm khác. Tôi bất lực thôi.”
“Phải, tiềm lực của hắn là vô hạn. Khả năng cao cô cũng sẽ gặp những đối thủ mà cô ước rằng mình đã không động vào chúng.”
Mặc dù dường như Tokinada đang đưa ra lời cảnh báo, song, Aura lại bất ngờ trước ánh mắt có phần kỳ quặc của hắn.
‘Vậy mà hắn còn cười được sao.’
‘Dẫu cho hiện giờ chúng ta vẫn bất khả chiến bại, nhưng hắn ta vẫn cân nhắc đến khả năng bị tiêu diệt, và châm chọc mình với những lời giễu cợt đó.’
“Nếu chúng ta được sống trong một thế giới mới, liệu cô, người không bận tâm đến bất cứ thứ gì, có đi tìm thứ mà bản thân có thể sẽ yêu thích không?”
Quay sang Hikone, Tokinada tiếp tục.
“Tất cả đều rất vui, phải không, Hikone?”
“Vâng. Nếu ngài Tokinada thấy nó thú vị, thì ắt nó sẽ rất vui.”
Hikone vẫn ngây thơ vui cười như mọi khi. Đôi mắt của Aura chợt ánh lên. Sau đó, cô nói ra những lời như thể trái ngược hoàn toàn với cảm xúc của bản thân.
“Ngài không định đi gặp Urahara Kisuke sao? Đồng minh của tôi đã bắt được hắn.”
Tokinada lắc đầu khước từ.
“Chưa đâu. Vẫn cần phải đề cao cảnh giác với hắn. Ta không thích chiến đấu ở tiền tuyến. Đó chẳng khác nào đi tự sát cả.”
Ngắt lời, Tokinada nhoẻn miệng cười, khuôn mặt nhăn nhó dị hợm của hắn khiến Aura chợt nhớ đến loài thú ăn thịt nào đó.
“Ta sẽ đến gặp hắn sau khi ta tàn phá mọi thứ mà hắn muốn bảo vệ. Hay ta nên giữ chúng làm con tin thay vì tiêu diệt nhỉ? Nhưng ta cũng muốn tận mắt chứng kiến vẻ mặt của hắn khi những người thân yêu bị sát hại.”
Tokinada tưởng tượng viễn cảnh hắn đối xử với Urahara như thể đang chọn lựa một cuốn sách thú vị và cân nhắc xem nên đọc gì tiếp theo. Aura nghĩ rằng tính cách đó vừa là khuyết điểm, mà cũng đồng thời là nguồn sức mạnh to lớn nhất của hắn. Cô tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Nhân tiện, khi chúng tôi tiến hành bắt giữ Urahara Kisuke, cũng có một Tử thần khác ở đó.”
“Ồ? Nhưng ta chắc chắn không phải gia đình Kurosaki. Có phải ai đó từ Hộ Đình Thập Tam Đội?”
“Hisagi Shuhei, Đội Phó Đội 9.”
“Thật trùng hợp làm sao! Môn đồ của Kaname Tosen!”
Tokinada nhớ lại khoảnh khắc Tosen đau khổ khi cuộc đời bị hủy hoại và cười phá lên vui sướng.
“Hahaha! Ta định sẽ chơi trò mèo vờn chuột với cậu ta. Tuy nhiên, với tình hình này thì tốt nhất là nên trừ khử càng sớm càng tốt. Thật ngạc nhiên khi tổng biên tập quyền lực của Bản tin Tịnh Linh Đình lại không đưa bài báo về lễ nhậm chức của ta lên trang bìa tạp chí.”
“Anh ta vẫn bị cô lập ở thị trấn Karakura. Ngay cả khi trở lại Thi Hồn Giới, anh ta cũng không thể tới đây ngay được.”
Aura tỏ ra thản nhiên, song, Tokinada không đồng tình với quan điểm đó.
“Không ai ở Thi Hồn Giới có thể tới đây trong vài giờ nữa. Không, thậm chí không được vài giờ đâu. Chúng có Kurotsuchi Mayuri hậu thuẫn. Hắn sẽ sớm biết vị trí của nơi này, cũng như ý đồ của ta.”
“Việc đó ổn chứ?”
“Kyoraku Shunsui hẳn sẽ có những biện pháp để bí mật đối phó với ta. Đó là lý do tại sao ta triệu tập những người giỏi giải quyết các công việc như thế này.”
Tokinada xoa đầu Hikone.
“Bởi vì họ hoàn toàn có thể tiêu diệt tất cả những kẻ đang cố gắng quấy phá hoạt động giải trí và công cuộc nổi loạn của ta.”
Sau khi Zaraki Kenpachi nhận được chỉ thị từ Đội 1, anh ta tức tốc phóng ra ngoài và nói vọng lại.
“Ta đi đây!”
“Chờ đã, Đội Trưởng!”
Theo ngay phía sau Kenpachi là Ikkaku cùng Yumichika, họ đang di chuyển qua các tuyến đường của Rukongai.
“Nhân tiện, Ikkaku, Hisagi nói với tôi rằng cậu ta sẽ tới Nhân Giới.”
“Thật sao? Có lẽ cậu ta sẽ gặp Shino ở thị trấn Karakura…”
“Nhắc mới nhớ, hình như tôi đã gặp cộng sự của em cậu rồi thì phải. Trông cậu ta có vẻ không đáng tin cho lắm đâu…”
“À! Nó là em trai của cái gã ở Đội 6.”
“Ý cậu là Rikichi sao? Người luôn ngưỡng mộ Renji và cũng có hình xăm trên lông mày? Cậu ta rất có gan đấy. Cậu ta đã làm rất tốt trong buổi tập chung của chúng ta với Đội 6.”
“Karakura là nơi có mật độ linh tử dày đặc… Vì vậy, tôi tự hỏi…”
Cửa hàng Urahara – Khu vực luyện tập bí mật
“Chúng ta nên làm gì đây, Shino? Ông Urahara đã bị bắt cóc! Tận thế đến nơi rồi!”
Cơ sở dưới lòng đất được tạo ra nhằm phục vụ cho công cuộc huấn luyện Kurosaki Ichigo.
Shino tỏ ra khó chịu với những tiếng rên rỉ của Ryunosuke, cô thẳng tay khóa đầu cậu ta không chút nhân nhượng.
“Bỏ ngay cái thái độ bi quan đó đi! Vào thời điểm này, chúng ta cần phải giữ gìn sức khỏe!”
“Nhưng tôi không thể làm được gì khác nữa, Shino!”
“Anh trai cậu là Tam Tịch quan của Đội 6, phải chứ? Còn cậu thì đang làm cái bộ mặt chết tiệt gì vậy!?”
“Nhưng anh trai đáng kính của tôi không giỏi chăm sóc những con bướm địa ngục và anh ấy luôn bị Đội Phó Abarai mắng mỏ!”
“Và ai cho cậu có quyền cãi lại hả?”
Shino ngày một siết chặt hơn.
“Nhưng hãy nghĩ mà xem, nếu không có ông Urahara, Thi Hồn Giới đã bị phá hủy từ lâu rồi!”
Hiyori, người chứng kiến toàn bộ từ đầu đến cuối, vô cùng thất vọng. Cô hét lớn.
“Thế giới này sẽ bị hủy diệt trong vòng ba ngày nếu không có lão hói Kisuke mất!”
Một giọng điệu hụt hơi và đứt quãng vang lên từ phía sau ba người.
“Giá như… giá như tôi có thể…”
Hisagi đứng đó, vẻ mắt vô cùng đau buồn. Anh ta không thể vượt qua sự thật rằng Urahara bị bắt đi ngay trước mắt mình.
Hiyori trừng mắt và Hisagi chỉ còn biết né tránh nhìn ác cảm ấy.
“Cậu là Đội Phó của Kensei phải không? Tại sao lại ở cùng với lão Kisuke?”
“Tôi… muốn phỏng vấn ông Urahara…”
“Đừng có quay mặt đi chỗ khác. Cậu không nhận ra rằng mình đang dính líu tới kẻ đầy phiền phức như ông ta và cũng sẽ bị lôi vào mớ rắc rối đó sao?”
“Không… tôi đã không nhận ra…”
“Thật thà đấy. Nực cười làm sao khi cậu lại vướng vào mớ hỗn độn này!”
Giọng nói khác cất lên vang vọng khắp cơ sở dưới lòng đất.
“Vậy là cậu không bị thương sao, Đội Phó?”
“Phải, tôi vẫn ổn, nhưng đều là nhờ sự giúp đỡ của…”
Tsukibashi Tessai, cựu Đội Trưởng của Đội Kido, hiện là nhân viên của cửa hàng. Người ta đồn đại rằng ông là nhân vật vô cùng xuất chúng ở lĩnh vực Kido, có thể sánh ngang với Urahara.
Hisagi chỉ còn biết cắn môi, cúi đầu đầy tủi hổ.
“Tôi rất xin lỗi… về ông Urahara…”
“Đó không phải là lỗi của cậu, đối thủ của ông chủ rất mạnh. Ổng chủ hẳn cũng sẽ không đồng tình nếu tôi đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu cậu. Tôi rất mừng vì cậu vẫn bình an vô sự.”
Hisagi muốn tin vào những lời an ủi đó, anh muốn thoát khỏi bóng tối của sự dằn vặt, tự trách đang bao trùm lấy bản thân, nhưng cảm giác tội lỗi, lực bất tòng tâm khi ấy ám ảnh Hisagi quá sức sâu đậm.
“Nhưng lúc đó tôi đã chẳng thể làm gì!”
“Đừng tự đánh giá thấp bản thân như vậy.”
“Tôi luôn luôn thế này! Tôi không thể làm được gì! Tôi yếu đuối và vô dụng! Tôi không thể đối mặt với Đội Trưởng Tosen hay Đội Trưởng Muguruma!”
Câu cuối cùng Hisagi thì thầm như đang tự bạch với bản thân. Song, Hiyori lại tình cờ nghe được và siết chặt hai lòng bàn tay lại.
“Tại sao cậu lại gọi gã Tosen là Đội Trưởng?”
Hisagi thẳng thắn trả lời.
“Việc cô căm hận anh ấy tôi hoàn toàn có thể hiểu được và tôi cũng tôn trọng cảm xúc của cô. Nhưng đối với tôi, anh ấy vẫn là một Đội Trưởng, anh đã dạy cho tôi tất cả mọi thứ, tôi có được như ngày hôm nay đều là nhờ anh ấy.”
“Chà, tôi thì không thể nào chấp nhận hắn là một Đội Trưởng.”
“Tôi xin lỗi. Có vẻ như tôi đi hơi xa rồi.”
Tessai nhẹ nhàng vỗ vai trấn an Hisagi.
“Xin đừng quá tuyệt vọng. Dù rằng cậu đang tự dằn vặt bản thân, nhưng tôi nhận thấy ánh mắt của cậu vẫn tràn đầy nhiệt huyết.”
“Tôi đã nhiều lần rơi vào tình cảnh thập tử nhất sinh. Song, tất cả đều là nhờ may mắn. Tôi chẳng phải anh hùng, tôi chỉ là một kẻ hèn nhát mà thôi.”
Giọng điệu của Hisagi không hề vơi đi sự căm ghét chính bản thân anh ta.
“Cậu thật chẳng khác nào Kurosaki Ichigo…”
“Nhưng…”
Tessai cắt ngang Hisagi và tiếp tục.
“Kurosaki Ichigo đã vứt bỏ đi nỗi sợ hãi và kiên cường chiến đấu. Còn trong ánh mắt của cậu, tôi có thể thấy rõ nỗi sợ hãi vẫn luôn hiện hữu. Tuy nhiên, cậu lại chọn sống chung với nó, phải không? Cậu, với tư cách một Tử thần, lại quyết định đồng hành cùng nỗi sợ cất giấu trong tim mình hay sao?”
Hisagi chợt nhớ về những lời răn dạy của Tosen.
‘Nếu cậu thực sợ chiến trường, thì cậu đã đạt được điều gì đó không thể thay thế với tư cách một chiến binh.’
‘Mọi người ai cũng có nỗi sợ của riêng mình. Ta cũng vậy. Nhưng liệu ta có thực sự song hành cùng nỗi sợ ấy?’
‘Ta ôm lấy nỗi kinh hoàng. Nhưng liệu ta có thực sự hiểu được ý nghĩa ẩn sau câu từ ‘ôm lấy nỗi kinh hoàng’ đó?’
Khi Hisagi chiến đấu với Tosen, Tosen cũng đã nói.
‘Cậu vẫn chẳng hề thay đổi. Ta đã nói rằng những kẻ không biết sợ hãi thì không có quyền tham gia chiến trận. Và bây giờ đây, trong lời nói của cậu cũng chẳng có lấy chút sợ hãi nào.’
‘Đội Trưởng Tosen đã nhìn thấu trái tim mình bằng đôi mắt không thể thấy được ánh sáng của anh ấy.’
Những hoài nghi mà Hisagi cảm thấy trong quá khứ một lần nữa được hồi sinh, như thể anh ta đã giác ngộ, nhìn thấu sự lo âu mới này. Tessai lần nữa tiếp tục.
“Tôi không thể nói rằng phương pháp của Kurosaki Ichigo hiệu quả hơn, mà tôi cũng chẳng thể cho rằng của cậu tốt hơn được. Đúng là Kurosaki Ichigo đã cứu chúng ta vô số lần trước kia, nhưng dù sao cậu ấy cũng vẫn chỉ là một chàng thanh niên trẻ tuổi, người còn chưa sống hết một phần ba cuộc đời, phải không?”
“Vâng, tôi biết, tôi lớn tuổi hơn cậu ấy rất nhiều, nhưng tôi…”
“Nghe này, cậu ấy vẫn đang trong quá trình trưởng thành. Vì vậy, trái tim của Ichigo đầy ắp nhiệt huyết nhưng cũng vô cùng mong manh. Ông chủ đã theo dõi cậu ấy từ lâu. Khi đối mặt với Aizen, sự thật là Kurosaki Ichigo đã rơi vào tuyệt vọng cùng cực. Khi Kuchiki Rukia bị bắt đi, cậu ấy đã khóc rất nhiều. Khi người đàn ông tên Tsukishima tước đoạt những người bạn thân cận nhất, Ichigo như chẳng thiết tha gì cuộc sống này nữa. Song, cho đến tận bây giờ, cậu ấy chưa từng một lần có ý định buông xuôi, hay gục ngã. Đầu tiên là Urahara và sau này là Kuchiki Rukia, họ đều dang rộng đôi tay để giúp Kurosaki Ichigo xua tan đi mọi sợ hãi trong mình.”
Dẫu cho Tessai không hề hay biết Ichigo đã rơi xuống hố đen sâu thẳm của sợ hãi, tuyệt vọng, cùng bất lực trước sức mạnh áp đảo của Yhwach trong cuộc chiến vừa rồi, nhưng hồi đó, vẫn có người sẵn sàng dang tay với cậu ta. Tất cả đã giúp Ichigo có đủ can đảm để một lần nữa đứng lên, nắm chắc vũ khí và biến sợ hãi thành sức mạnh để đặt dấu chấm hết cho trận huyết chiến ngàn năm.
Hisagi thấu hiểu được mọi thứ. Ichigo sở hữu vô vàn những phẩm chất đáng quý, mẫu mực. Người anh hùng ấy được như ngày hôm nay không phải bởi vì cậu ta chỉ có một mình đơn thương độc mã.
“Tủi hổ, đau đớn, buồn bực,… Thay vì rũ bỏ tất cả những cảm xúc ấy, hãy biến chúng thành sức mạnh… Đó là vai trò của những người đã luôn đồng hành cùng nỗi sợ hãi.”
“Cái chết chính là nguồn cơn của nỗi sợ. Là một Tử thần, cậu có nhiệm vụ bảo vệ người khác khỏi chính thứ nguồn cơn ấy.”
Tessai kết thúc bằng một tiếng ho nhẹ.
“Ông chủ có thể giải thích rõ hơn. Bản thân tôi diễn thuyết cũng không được hùng hồn cho lắm.”
Sau đó, Hisagi vỗ hai tay vào má mình, như thể đang tự đánh thức bản thân.
“Cậu Hisagi?”
“Cảm ơn, cảm ơn ông rất nhiều. Nhờ có ông, giờ tôi đã thấy khá hơn rồi.”
Hisagi cúi đầu trước Tessai. Biểu hiện của anh ta đã thay đổi. Sự lo lắng và dằn vặt đã biến mất trên nét mặt người Đội Phó.
“Woa! Bài giảng của Tessai đã làm cho Tử thần đó sống lại!”
Jinta òa lên ngạc nhiên. Ururu phải chặn cậu ta lại.
“Suỵt… Chị nghĩ ông Tessai cũng rất tuyệt!”
Hisagi rời khỏi cơ sở dưới lòng đất và tiến lên lầu cùng với những người khác để bắt đầu tìm kiếm manh mối. Kết giới cô lập thị trấn Karakura vẫn chưa bị gỡ bỏ nên việc liên lạc với Thi Hồn Giới là bất khả thi. Hisagi sau đó nhận thấy một vật hình cầu nhỏ đặt trên bàn ở trong cửa hàng. Nó được trang trí bằng khuôn mặt của Urahara Kisuke bằng những nét vẽ nguệch ngoạc. Khi Hisagi chạm vào nó, thứ chất lỏng màu đỏ bắn tung tóe khắp nơi và tự sắp xếp lại thành câu chữ.
“Nếu bây giờ bạn đang đọc dòng chữ này, thì điều đó có nghĩa là tôi không còn ở đây nữa. Tôi đang tìm kiếm những tín đồ của Aura…”
“Đây là… tin nhắn từ ông Urahara!”
Có lẽ Urahara đã sắp đặt mọi thứ ngay trước khi gỡ bỏ giới hạn cho Hisagi. Và chắc hẳn anh ta cũng đã tính đến khả năng bản thân sẽ bị bắt cóc trước đó. Điều này khiến cho Shuhei Hisagi không khỏi ngạc nhiên.
Hiyori hét lớn khi nhìn thấy các chữ cái được viết bằng thứ mực kỳ lạ màu đỏ.
“Cái quái gì kia? Trông nó giống như lời trăn trối được viết bằng máu của nạn nhân tại hiện trường vụ án mạng!”
Ngay sau đó, các ký tự bổ sung xuất hiện dưới dòng tin nhắn đầu tiên.
“Tái bút: Nếu bạn cho rằng đây là tin nhắn được viết bằng máu của một người đang hấp hối thì rõ ràng bạn chẳng hề có khiếu hài hước!”
Hiyori vò đầu bứt tai.
“Tên hói khốn kiếp Kisuke! Tôi sẽ phanh thây hắn!”
Cô liên tục dậm chân lên các dòng chữ, mạnh tới mức sàn nhà đã bị nứt vỡ. Ichigo cũng từng có phản ứng như vậy, nhưng cậu ta lại ném cái gối lên nó.
“Tôi phải làm gì đây, Shino? Tôi cũng nghĩ rằng đó là thông điệp từ người đang hấp hối. Vậy có nghĩa là tôi không có khiếu hài hước sao?”
“Nhưng quả thực ông ta không cần thiết phải viết những lời đó!”
Ngắm nhìn loạt cảm xúc trái chiều khi Shino đang trêu chọc Ryunosuke, còn Hiyori lại đang vô cùng tức tối, trong lòng Hisagi bỗng chốc cảm thấy phấn chấn hơn rất nhiều.
Tessai lắc đầu ngao ngán.
“Xin lỗi mọi người. Khiếu hài hước của ông chủ… có hơi…”
Dinh thự của Shiba Kukaku
“Tôi hiểu rồi. Cục diện hiện giờ…”
Kukaku nhìn đăm chiêu vào đám đông đang tụ tập. Giọng một người đàn ông khác bất giác vang lên.
“Tại sao mọi người lại tập trung ở dinh thự của chúng tôi?”
Kukaku đá Ganju bay ngang qua căn phòng.
“Đau quá, chị à!”
“Đừng có ồn ào trước mặt khách khứa!”
“Khách…?”
Ganju thì thầm để Kukaku không nghe thấy những gì anh ta vừa nói.
Hiện tại, tụ hội trong phòng khách của dinh thự nhà Shiba là khoảng hai mươi người. Số lượng rõ ràng không phải vấn đề, nhưng điều quan trọng nằm ở chính bản chất của những người có mặt.
Ba kẻ ăn bám chị em nhà Shiba vẫn ở đó như thường lệ: Ginjo, Tsukishima cùng Giriko. Kế đó là các Tử thần: Hirako Shinji, Ise Nanao và Shihoin Yoruichi. Tiếp đến, Arrancar cũng đã có mặt: Grimmjow, Nelliel, Halibel. Năm Quincy bao gồm: Candice, Meninas, Liltotto, Giselle, Bambietta. Và cuối cùng, ở phía xa nơi góc khuất của căn phòng, Dordoni, Cirucci, Luppi, cũng như Charlotte an tọa ở đó. Kurotsuchi Mayuri và Najahkoop đứng phía đối diện.
Bầu không khí lúc này căng như dây đàn. Đến ngay cả một hơi thở cũng cần phải hết sức kìm nén để không phát ra thành tiếng.
“Này, đừng có trừng mắt với bọn ta, Najahkoop!”
Trước những lời lẽ phá tan bầu không khí âm u của Liltotto, Najahkoop nhún vai.
“Cô đang thấy bồn chồn sao?”
“Chà, ta đang bảo ngươi…”
“Cô cũng đã tham gia với Bazz-B khi hắn đánh lén ta, phải không?”
“Đừng đem cái chủ đề đó ra để nói ở đây!”
Liltotto nấp phía sau Candice rồi đáp lời.
Một cặp đôi khác cũng đang trao nhau những ánh nhìn đầy hằn học, Grimmjow và Luppi.
“Ta không muốn ở cùng với hắn, nên giải quyết chuyện này nhanh đi!”
Luppi tỏ ra bực tức trước lời lẽ của đối thủ. Nhưng trước khi hắn kịp động thủ, cú sốc điện ngay lập tức áp chế hắn.
“Aaaaa!”
“Ngươi không hiểu được tình hình hiện giờ sao?”
Mayuri lắc đầu chán nản.
“Ta nhất định sẽ giết ngươi! Cứ đợi đấy!”
Mayuri tăng điện áp. Và không chỉ Luppi, anh ta kích điện lên toàn bộ thành viên của Binh đoàn Xác sống.
“Aaaaa! Tại sao lại kéo cả bọn ta vào? Bọn ta đã làm gì chứ?”
Dordoni cùng Cirucci gào lên đau đớn. Charlotte, Meninas lại cắn răng chịu đựng. Còn Candice nở nụ cười chế nhạo.
“Có tí điện thế này thì đã là gì!”
Nhưng sau đó, cô ta cũng hòa giọng ca của mình vào bản giao hưởng với những tiếng kêu la thảm thiết.
“Ta đã nói rồi, Quincy hay Arrancar không quan trọng. Ta không có nương tay với bất cứ ai khi đưa ra hình thức kỷ luật.”
Grimmjow nhìn chằm chằm vào Luppi với biểu hiện như thể chế giễu.
“Có vẻ như ngươi đang gặp chút trục trặc, nhỉ?”
“Ta không cần ngươi phải thương hại…”
Luppi đằng đằng sát khí.
“Rồi ta sẽ tìm cách trốn thoát…”
Khi sự thù địch được đẩy lên đến đỉnh điểm, Kukaku giải phóng linh lực của cô và lên giọng.
“Im lặng! Đây là nhà của ta! Hoàn toàn không có vấn đề gì nếu các ngươi làm ồn nhưng vui vẻ, hòa đồng với nhau, còn nếu không thì ta sẽ lôi cổ các ngươi ra ngoài. Rõ chưa?”
Áp lực tỏa ra từ Kukaku khiến Halibel vô cùng ấn tượng, cô khẽ thì thầm với Nelliel.
“Nữ nhân kia không phải dạng vừa…”
Nelliel cũng đồng tình với quan điểm đó.
“Phải, nhưng trông cô ấy không giống Tử thần. Cô ấy là ai được nhỉ?”
Ginjo cũng đồng bọn cũng chỉ biết thân biết phận mà giữ im lặng, dù rằng họ tỏ ra rất bối rối.
“Thứ lỗi cho chúng tôi, Kukaku. Tôi biết chuyện này hẳn khiến cô cảm thấy vô cùng bất tiện. Nhưng xin hãy kiên nhẫn.”
Yoruichi cúi đầu kính cẩn.
“Này, Yoruichi…”
“Tôi rất xin lỗi, Kukaku, vì đã kéo cô vào những chuyện cực kỳ khó chịu.”
“Đừng quá lo lắng, Yoruichi. Tôi nói rồi mà, phải không, tôi rất thích những chuyện phiền phức!”
Kukaku niềm nở đáp lời. Rồi cô đột nhiên thắc mắc.
“Soi-fon đâu? Hai người không đi cùng nhau sao?”
“Soi-fon đã được giao nhiệm vụ điều tra một số vấn đề khác ở Tịnh Linh Đình.”
Trong khi cuộc trò chuyện đang diễn ra, một vài linh lực khác đang tiến về phía dinh thự cũng được cảm nhận rõ rệt. Grimmjow, từ trong sâu thẳm ký ức của mình, đã nhận ra một trong số họ.
“Linh lực này là của kẻ đã hạ gục Nnoitora!”
Các nữ Quincy cũng đã bắt đầu tỏ ra dè chừng. Girko Kutsuzawa, người luôn mang vẻ mặt bình thản, giờ lại cảm thấy run sợ, hoang mang.
Cánh cửa phòng khách trượt mở, năm Tử thần hiên ngang bước tới: Zaraki Kenpachi, Madarame Ikkaku, Ayasegawa Yumichika, Muguruma Kensei, và dẫn đầu họ không ai khác chính là Tổng Đội Trưởng, Kyoraku Shunsui.
“Hội họp gì kỳ cục thế này?”
Kenpachi độc thoại. Yumichika, Charlotte, Giselle đồng thanh hét lên khi ánh mắt giao nhau.
“Ngươi…!”
Kyoraku sau đó lên tiếng trước đám đông.
“Mọi người đều đã tập trung ở đây. Tốt lắm. Và tôi cũng rất vui khi thấy có khá nhiều phụ nữ xinh đẹp.”
Linh lực của Kyoraku tỏa ra trái ngược hoàn toàn với lời lẽ hồ hởi của anh ta, nó rợn người, lạnh lẽo đến thấu xương, khiến cho tất cả như đang chết ngạt dưới đáy đại dương sâu thẳm.
“Chúng ta bắt đầu thôi nhỉ? Cuộc họp lần này sẽ liên quan tới Tứ Đại Gia Tộc!”