Chương 13
Vài tháng trước – Thi Hồn Giới
Shuhei Hisagi khụy xuống đất, thổ huyết và thét lên đầy đau đớn.
“Sao thế, Shuhei? Không phải cậu định dạy cho ta một bài học à?”
Muguruma Kensei, Đội Trưởng Đội 9 đương nhiệm, nhìn xuống Hisagi, đồng thời thốt ra những lời đầy cay nghiệt.
“Tôi chỉ vừa mới khởi động thôi…”
Hisagi gắng gượng đứng dậy, thều thào phát ra thành tiếng những lời có phần đầy dũng cảm.
“Hả? Anh ta vẫn muốn tiếp tục sao? Nhưng tôi đói lắm rồi. Và Shuhei có thể sẽ chết đó.”
Một cô gái trẻ tự xưng là Đội Phó siêu hạng, Kuna Mashiro ung dung cất giọng phàn nàn từ sau lớp mặt nạ.
Thời điểm bấy giờ, họ vẫn đang phải gồng mình trong cuộc chiến với Wandenreich.
Tổng Đội Trưởng Yamamoto Genryusai đã chết dưới tay của Yhwach. Nỗi tuyệt vọng, sợ hãi về sự sụp đổ của một đế chế len lỏi khắp các ngõ ngách, lây lan như bệnh dịch truyền nhiễm trong Thi Hồn Giới.
Tình cảnh tan thương chưa dừng lại ở đó, đã có tới bốn Đội Trưởng bị tước mất Bankai, cũng như không thể liên lạc hay nắm bắt được tung tích. Và lúc này đây, Muguruma Kensei nảy ra một ý tưởng vô cùng táo bạo, khơi dậy Bankai của Hisagi.
“Lần này ta may mắn không bị tước đi Bankai, nhưng lần sau thì chưa chắc. Với tình hình hiện tại, chúng ta cần càng nhiều người sử dụng được Bankai càng tốt.”
Các Tử thần đã nghe nói rằng Đội 12 đang tiến hành nghiên cứu phương pháp có thể ngăn chặn được việc đánh cắp Bankai. Tuy nhiên, lời giải cho bài toán thời gian hoàn thiện, cũng như hiệu quả của phương pháp đó thì chẳng ai nắm chắc câu trả lời.
Song, dù có thế nào đi nữa, Bankai đã, đang và sẽ trở thành bước ngoặt quan trọng của cuộc chiến đó.
Shuhei Hisagi cũng khó lòng phản biện lại quan điểm ấy. Kế hoạch Kensei đề ra là thúc ép Hisagi thức tỉnh Bankai thông qua các đợt công kích liên hoàn của Mashiro.
Mặc dù sở hữu cùng quân hàm với Hisagi, nhưng nhờ sức mạnh từ mặt nạ Hollow, Mashiro hoàn toàn có thể được đặt lên cùng một bàn cân với cấp độ Đội Trưởng. Và hiển nhiên khi chiến đấu tay đôi với cô ta, nguy cơ tử vong của Đội Phó Đội 9 ít nhiều có thể xảy ra.
Nhìn chung, quan điểm của Muguruma rất rõ ràng, nếu không muốn chết thì phải sử dụng Bankai. Đồng thời, anh ta cũng hiểu rằng để đạt được sức mạnh mà đáng ra phải mất hàng chục năm trời dày công khổ luyện trong một sớm một chiều, thì cái giá phải trả ắt sẽ vô cùng đắt đỏ.
Hoặc là người chiến binh sẽ bứt phá đầy mạnh mẽ, lột xác hoàn toàn và khoác lên mình sức mạnh độc nhất vô nhị. Hoặc là anh ta sẽ chết trên con đường vươn tới thứ năng lực tiềm tàng ấy.
Trong quá khứ, Kaname Tosen cũng từng là cấp dưới của Kensei. Và đối với người Đội Trưởng đương nhiệm mà nói, anh ta hoàn toàn không có sự thù ghét gì đối với cố thuộc cấp của mình, nhưng cũng chẳng thể nói là mến mộ. Song, Muguruma hiểu rằng đối với Hisagi thì Tosen lại có ảnh hưởng rất sâu đậm.
“Cứ thế này thì Mashiro sẽ giết cậu thôi. Ta không có nhu mì như Tosen đâu.”
Những lời nói tựa như thần dược, có hiểu quả ngay lập tức.
“Gượm đã… Đội Trưởng Muguruma. Tôi ngưỡng mộ anh, và tôi cũng rất tôn trọng anh. Nhưng… anh không có quyền nói về Đội Trưởng Tosen như thế!”
“Ta không có quyền? Cậu u mê quá rồi đấy. Cậu đổ lỗi cho ta vì đang nói xấu Tosen? Trong khi chính cậu lại đang bao biện cho sự ủy mị của hắn.”
Mỗi lần Kensei bật ra những chiêu khích tướng, ngọn lửa trong Hisagi lại bùng phát lên từng chút một.
“Tôi biết…”
Mặc dù thái độ nghe có phần xấc xược với cấp trên, song quan trọng là trong đôi mắt của Hisagi vẫn tràn trề sự quyết tâm.
“Nhưng ngay cả là như vậy, thì tôi cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bất cứ ai dám xúc phạm người ấy.”
“Chẳng có nghĩa lý gì cả.”
“Anh nói đúng… nó không có nghĩa lý gì cả.”
Nén cơn đau vào từng hơi thở, bất chấp đôi chân đang run rẩy, mất thăng bằng, Hisagi cúi đầu trước Kensei và Mashiro.
“Đội Trưởng… cảm ơn anh. Cả cô nữa, Mashiro.”
“Sao tự dưng lại thế?”
“Ý tôi là, tôi không phải kẻ duy nhất đặt mạng sống của họ trước làn ranh sinh tử.”
“Hừm…”
Nghe vậy, Kensei quay đi với vẻ khó chịu.
Bankai là cảnh giới cao nhất mà Zanpakuto có thể đạt được.
Trong quá trình gắn kết, đối thoại, cũng như việc Zanpakuto phục tùng chiến đấu, không ai có thể đoán được thời gian xuất hiện hay sức mạnh mới được sản sinh khi Bankai thức tỉnh. Và dĩ nhiên, thuần thục được năng lực mới đó trong một hai khoảnh khắc là điều bất khả thi.
Tuy nhiên, trong trường hợp Bankai đột nhiên thức tỉnh như trường hợp hiện tại, thì khả năng cao sức mạnh phô bày sẽ vượt quá tầm kiểm soát.
Giả dụ như Konjiki Ashisogi Jizo của Kurotsuchi Mayuri, nếu nó được kích hoạt một cách đột ngột, rất có thể độc dược phân tán ra sẽ làm hại cả đồng minh mà không thể kiểm soát.
Đó cũng chính là lý do vì sao Kensei tiến hành tập luyện cho Hisagi tại một nơi cách rất xa Tịnh Linh Đình. Hisagi vô cùng biết ơn Kensei cùng Mashiro, những người đã bất chấp hiểm nguy để giúp đỡ anh ta.
“Cậu cần phải biết tiết chế. Bankai của cậu rất dễ làm tổn thương đến đồng minh xung quanh.”
“Xin đừng nói những lời khiến tôi nản lòng.”
“Tuy nhiên, ta hy vọng nó sẽ không giống như Sakanade.”
“Sakanade…? Bankai của Đội Trưởng Hirako? Nó thực sự rất nguy hiểm sao?”
Trước câu hỏi của Hisagi, Kensei tỏ ra có phần khó xử, anh tặc lưỡi rồi lắc đầu.
“Nếu cậu không biết thì bỏ đi… Chi tiết về Bankai của ai đó không phải vấn đề chúng ta nên thảo luận vào lúc này.”
“Phải rồi…”
Nếu thông tin chi tiết về năng lực Bankai bị bại lộ, kẻ thù rất có thể sẽ tìm ra được những biện pháp đối phó. Do đó, nhiều người thường lựa chọn giữ bí mật về nó.
Để thay đổi chủ đề, Kensei bắt đầu bàn về Bankai của Hisagi.
“Thực tế, khi ở dạng Shikai, Kazeshini của cậu cũng đã khá mạnh rồi. Còn với Bankai, sức mạnh chắc chắn sẽ khó điều chỉnh hơn. Nên tôi đã giao mọi chuyện cho Mashiro.”
Mashiro vẫn lắng nghe cuộc trò chuyện với vẻ mặt buồn chán, tẻ nhạt, cô bĩu môi và bắt đầu phàn nàn.
“Hả, anh nói thế nghĩa là sao!? Ngay từ đầu anh đã có ý định chỉ đứng im quan sát thôi hả!? Nghĩ lại thì chỉ có tôi là người phải chiến đấu suốt từ đầu đến giờ! Thật không công bằng! Vậy mà cũng là Đội Trưởng sao! Con khỉ đột ranh mãnh này!”
Kensei cố gắng phớt lờ Mashiro ngay cả khi tĩnh mạch đã nổi phình lên trên hai thái dương. Hít một hơi thật sâu, anh ta tiếp tục nói với Hisagi.
“Ta khá ngạc nhiên đấy, dù cho trước đây, khi cậu chưa thức tỉnh được Bankai, cậu đã tiến xa tới mức không đơn thuần chỉ là đối thoại với bản thể của thanh kiếm phải không?”
“Vâng…”
Khi người sử dụng giải ấn Shikai bằng cách gọi ra cái tên giả của Zanpakuto, thanh kiếm sẽ biến đổi từ Asauchi sang dạng Shikai. Từ đó, người sử dụng kiếm có thể đối thoại với chính thanh kiếm của mình.
Shuhei Hisagi vốn dĩ đã thành thục Shikai từ lâu, bước tiếp theo cần phải hoàn thành là làm cho thực thể tồn tại bên trong Zanpakuto đó hiện hữu ở thế giới vật chất, sau đó buộc nó phải phục tùng chủ sở hữu, tuy nhiên…
“Thành thật mà nói, mặc dù tôi đã đối thoại khá nhiều với Kazeshini, nhưng tôi chưa bao giờ thấy được nhân dạng thực sự của nó… Ngay cả khi ở trong thế giới nội tâm của nó, nó cũng chưa từng lộ diện trước mặt tôi. Có lúc thì Kazeshini hóa thân thành một cái bóng, hay một cơn lốc màu đen.”
“Thật kỳ quặc…”
“Mặc dù trước đây, nó đã từng xuất hiện trong một khoảnh khắc ngắn ngủi khi tôi vướng phải biến cố lớn. Nhưng lúc đó, tôi đã không nhận ra…”
“Ta hiểu rồi, cụ thể chi tiết như thế nào thì ta không thể nói được, nhưng có vẻ như nó đã bị cưỡng chế để thực thể hóa.”
“Có lẽ vì nó biết rằng tôi luôn cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy hình dạng của thanh kiếm, nên nó hầu như không hề muốn nói chuyện với tôi. Có vài lần hiếm hoi chúng tôi có thể đối thoại, thì nó toàn nói những điều man rợ như ‘cho ta máu’ hay ‘hy sinh tính mạng này đi’. Tôi biết bản chất nó không phải kẻ xấu, nhưng đôi khi tôi tự hỏi, liệu mình có bị tha hóa hay không?”
“Cậu có sợ không?”
“Sẽ là dối trá nếu tôi nói rằng mình không sợ.”
Shuhei Hisagi nhìn chằm chằm vào Zanpakuto trong hình dạng Shikai của anh ta. Kensei trầm ngâm một thoáng rồi lầm bầm như thể đang tự bạch.
“Đôi khi những gì Zanpakuto nói không phải cảm xúc thực sự của chúng.”
“Hả?”
“Dù sao thì, cứ thế này cũng không phải cách.”
Tiến đến gần Hisagi, Kensei đưa tai phải lên trán của mình. Sau đó, anh ta tạo ra mặt nạ Hollow.
“Ồ? Kensei chuẩn bị ra tay sao? Vậy thì tôi có thể đi ăn không?”
“Không, con ngốc này.”
Trong khi buông lời lẽ gắt gỏng với Mashiro, Kensei vận linh lực ùn ùn sát khí, ngập tràn ý định giết chết Hisagi.
“Rồi, từ giờ trở đi, hãy xúc tiến quá trình hoàn thành việc này nào.”
Hisagi chết điếng như thể cái xác không hồn, hình ảnh cái chết lập tức hiện hữu rõ mồn một trong tâm trí anh ta, thậm chí còn sống động hơn cả khi chiến đấu với Mashiro.
Không giống như cái chết về thể xác của con người Nhân Giới, nếu Tử thần vong mạng, đó sẽ là cái chết của chính linh hồn.
Chuyến tàu hồi ức đưa Shuhei Hisagi trở về với cái ngày anh ta cận kề với làn ranh sinh tử. Không phải cái cảnh anh ta bị Hollow tấn công khi còn nhỏ. Cũng không phải khoảnh khắc anh suýt bị con quái vật Ayon đoạt mạng. Càng chẳng phải khi Hisagi suýt bị giết bởi Quincy, kẻ đã cướp Bankai của Chojiro Sasakibe. Chuyến tàu ấy dừng lại ở cái ngày anh ta bị vô số Hollow bao vây, cái ngày mà anh ta mất đi người đồng đội Kanisawa của mình.
Tuy nhiên, nhờ có Kaname Tosen cùng những bài học thấm thía của anh ta, Hisagi đã thành công vượt qua nỗi ám ảnh ăn mòn cả thể xác lẫn tinh thần suốt từ thời niên thiếu.
Và chính lúc này đây, Muguruma Kensei đang làm sống dậy những xúc cảm đã ngủ quên ấy bên trong người Đội Phó của mình.
Đáp lại một Hisagi đang hồn siêu phách lạc, Kensei cất giọng.
“Sợ hãi Zanpakuto của chính mình. Tosen cũng đã từng nói những điều như thế. Đó là lý do tại sao hắn luôn quy chụp thứ lời lẽ chết tiệt như vậy với khả năng chiến đấu của một người.”
“…”
“Ta không thể loại bỏ nỗi sợ hãi của cậu. Nhưng nếu cậu có thể cầm kiếm lên chiến đấu vì cậu sợ hãi, giống như những gì hắn nói…”
Cầm chắc trên tay Zanpakuto đã giải ấn Shikai, có dạng con dao găm chuyên dụng để chiến đấu, Kensei bộc phát mức linh áp lớn hơn nữa.
“Vậy thì chứng minh cho ta xem.”
Nhớ về người đàn ông đã từng phản bội mình và sát hại cả những đồng đội.
Bản thân Kensei đồng thời cũng muốn xác định xem liệu Kaname Tosen có còn là kẻ thù đáng muôn chết, hay chính là người đã có công ơn dạy dỗ, chăm sóc Hisagi.
“Ta tự hỏi liệu cậu cũng có quyền để nói về Tosen hay không đây.”
Cứ như thế, thời gian vẫn tiến bước, chẳng chờ đợi một ai…
Nhân Giới – Thị trấn Karakura – Mitsumiya
“Cái quái gì thế? Những kẻ đó đang chiến đấu sao?”
“Hả?”
Sarugaki Hiyori cõng trên vai Yuki Ryunosuke, người trông vô cùng phờ phạc và có dấu hiệu chuẩn bị nôn mửa cùng Madarame Shino đã đặt chân tới cửa hàng Urahara.
Vốn đến đó để có thể tìm được câu trả lời về tình hình hiện tại của thị trấn Karakura, nhưng sự việc chuyển biến không như họ mong đợi.
Urahara Kisuke và Shuhei Hisagi.
Họ đang bay nhảy trên không trung, căng mình chiến đấu chống lại một thứ gì đó.
“Ông Urahara à… Tôi biết tôi đã hỏi câu này rồi…. nhưng ông có chắc đây không phải khả năng đặc biệt của cô ta không?”
“Phải, khả năng cơ bản của Fullbringer cũng giống như Kido của chúng ta, có rất nhiều kiểu dạng sức mạnh. Tôi sợ rằng bản chất của nó là truyền thứ gì đó vào máu để thao túng linh hồn.”
“Thao túng linh hồn… Khái niệm này hoàn toàn xa lạ.”
“Nó khác đôi chút so với sự khống chế của Quincy đã từng thao túng cậu. Khối lượng không phải điều gì to tát cả… nhưng nếu cậu trúng chiêu, thì rõ ràng cả cậu và Zanpakuto của cậu đều sẽ bị điều khiển.”
Thứ đối đầu với họ, là vô số những con rồng khổng lồ, được hình thành từ những vệt máu đỏ sẫm, pha chút sắc đen kịt.
Chúng không giống như những con rồng theo truyền thuyết của phương Tây, mà là những con rồng năm đầu giống trong văn hóa dân gian phương Đông.
“Thật không thể tin được…”
Khi xem xét kỹ hơn, đó là một tập hợp các biểu tượng, hoa văn họa tiết, đồng loạt bay lên không trung và tập hợp lại với nhau, biến thành thứ sinh vật khổng lồ kỳ quái đang bay lơ lửng trước mặt họ.
Những chiếc hàm đầy răng nanh sắc nhọn nỗ lực ăn tươi nuốt sống Hisagi và Urahara.
“Kamisori Benihime.”
Urahara phản công, cắt đứt một đầu của con rồng.
Tuy nhiên, bề mặt vừa bị cắt gọn ghẽ đó nhanh chóng tái sinh, mọc lại đầu mới như chưa hề có gì xảy ra.
“Shibari Benihime.”
Không hề lúng túng trước điều bất thường vừa xảy ra, Zanpakuto của Urahara tạo ra một mạng lưới quấn lấy hai con rồng.
“Hiasobi Benihime, Juzutsunagi.”
Theo lệnh của chủ nhân, mạng lưới nhanh chóng tạo ra những vụ nổ theo hiệu ứng dây chuyền. Bầu trời của Karakura lúc này dày đặc làn khói mịt mù sau cuộc công kích dữ dội vừa rồi.
“Thật điên rồ…! Nhưng, liệu nó sẽ hiệu quả chứ!?”
Hisagi tỏ ra lo lắng. Song, Urahara lại cười phá lên thích thú.
“Hy vọng rằng chủ tịch Vorarlberna sẽ tìm ra điều gì đó. Còn trong hoàn cảnh xô đẩy như thế này, tôi có thể đối phó bằng cách sử dụng Kikanshinki.”
Trong quá khứ, không tính đến trận đại chiến với Aizen, ở Nhân Giới cũng đã từng xảy ra một vài trận chiến trên quy mô lớn.
Nếu trận chiến giữa Tử thần và Hollow diễn ra, người sống sẽ chẳng thể nào cảm nhận được sự hiện diện của hai bên. Tuy nhiên trong trường hợp này, Aura Michibane, dù là Fullbringer, nhưng vẫn là con người bằng xương bằng thịt.
Song, Hisagi đã ráo riết tìm kiếm xung quanh, mà không thể tìm thấy địch thủ đang ở đâu.
“Người phụ nữ đó… cô ta đâu rồi!?”
“Có lẽ cô ta đang ẩn náu đâu đó bên trong những con rồng. Nhưng nếu ngay từ đầu cô ta có thể biến bản thân thành khói, thì cần gì phải ẩn nấp trong những sinh vật đó?”
“Vậy, không có cách nào để đánh bại cô ta sao?”
“Sẽ phụ thuộc rất nhiều vào Zanpakuto. Tôi cho rằng người sở hữu năng lực lý tưởng nhất, chính là cậu Hitsugaya Toshiro.”
“Tôi hiểu ý của ông…”
Nếu lúc này có người sở hữu Zanpakuto mang năng lực dạng băng phong như của Hitsugaya Toshiro hay Kuchiki Rukia, hoặc loại Zanpakuto có thể thiêu đốt một khu vực rộng lớn như Ryujin Jakka thì rất dễ dàng để có thể áp đảo đối thủ mà họ đang phải đối mặt.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, khả năng của Kazeshini trong tay Shuhei Hisagi, sẽ không đem lại hiệu quả gì đáng kể, hay nặng lời hơn thì nó chỉ là thứ vô dụng.
“Trận chiến này phải phụ thuộc hoàn toàn vào Kido rồi sao?”
“Phải, hiện giờ đó là phương án tối ưu nhất.”
Hisagi vẫn chưa nhận ra rằng tất cả các chiêu thức Urahara vừa sử dụng chính là những ngón đòn anh ta đã tung ra để chế ngự Sosuke Aizen.
“Hãy dùng tất cả những gì cậu có đi.”
Urahara bắt đầu niệm chú Kido ngay sau đó. Hisagi cũng chuẩn bị tinh thần cho đợt công kích mãnh liệt sắp tới.
"Hạn độ thiên thủ, tôn kính thủ, bất đắc xúc âm trung. Thủ dẫn bất đắc đảo ánh thanh thiên. Nhật quang chiếu đạo lộ, phong dã phiêu hồng thán. Thời gian tụ hội khi nhị điều tề tựu, bất tất do dự, tuân theo mệnh lệnh. Quang đạn, bát thể, cửu vật, sách thiên đàng, châu bảo ôn dịch, xa luân vĩ đại, tháp pháo xám xịt. Chiếu về phương xa, xạ kích chuẩn xác, gọn gàng."
Với một cá nhân đã lão luyện như Urahara, anh ta có thể sử dụng Kido mà không cần niệm chú. Tuy nhiên, bằng cách niệm chú, Kido sẽ được tăng cường sức mạnh.
“Hado 91 – Senju Koten Taiho.”
Một chùm tia sáng trải rộng trên bầu trời hội tụ trước Urahara, sau đó đâm thẳng vào lũ rồng và thiêu rụi chúng.
Xét đến khía cạnh công phá, chiêu thức vừa rồi không hề thua kém Gran Rey Cero, thậm chí có thể nói còn đáng gờm hơn đôi chút.
Mặc dù vừa tung ra một đòn Kido cấp độ cao, Urahara vẫn không hề tỏ ra đuối sức mà vẫn quan sát diễn biến sau đó một cách vô cùng bình tĩnh.
“Tôi hiểu rồi, cô có thể điều khiển cả linh tử từ Kido của tôi sao?”
Khi làn khói cùng mây mù tan biến, một bóng người dần hiện lên từ đằng xa.
Aura Michibane đứng đó và nở nụ cười tươi tắn như những phút ban đầu họ chạm mặt.
“Không, có vẻ như cô đã điều khiển nitơ và tạo thành một kết giới… Trời ạ, cô có thể làm được điều đó ở Nhân Giới, nơi có mật độ linh tử thưa thớt này sao. Thật đáng kinh ngạc.”
Urahara quan sát Aura với vẻ mặt đắc ý.
“Tuy nhiên, cô vẫn phải trả một cái giá nho nhỏ.”
Mặc dù Aura không bị thương tích bề ngoài, phục trang của cô ta vẫn còn nguyên vẹn, nhưng ngay cả đến Hisagi cũng cảm nhận được một sự thay đổi.
Dường như Aura Michibane đã cạn kiệt năng lượng để có thể hoàn toàn xóa mờ đi sự hiện diện của bản thân. Giờ đây, Hisagi có thể cảm nhận rõ rệt linh lực của cô ta. Hơn nữa, linh lực cảm nhận được có sự dao động như thể đang dần chạm đến giới hạn.
“Thật nhẹ nhõm. Nếu vừa rồi không phải là cô ta đã bị thương, thì chúng ta bắt buộc sẽ phải sử dụng những biện pháp tương tự như lúc đối phó Sosuke Aizen.”
“Đây là Kido sao? Lần đầu tiên tôi trúng đòn đấy, một kỹ thuật rất đáng gờm. Có vẻ như tôi đã phần nào đánh giá thấp Tử thần.”
‘Thật đáng ngại khi cô ta lấy đẳng cấp của ông Urahara để làm tiêu chuẩn cho mặt bằng chung.’
Hisagi chỉ dám giữ những suy nghĩ đó trong đầu. Bởi nếu nói ra, rõ ràng là Aura sẽ nghĩ ra cách đối phó riêng với từng người và không còn giữ sự dè chừng, cảnh giác cao độ đối với Đội Phó Đội 9.
“Anh vẫn quyết không cho chúng tôi mượn sức mạnh sao?”
Bất chấp thương tổn đang phải gánh chịu, Aura vẫn đưa ra những lời thuyết phục đầy nhẹ nhàng với Urahara.
“Tôi đánh giá cao sự lịch thiệp của cô, nhưng Hogyoku… không phải là thứ cứ muốn là tạo ra được. Và dù cho cô có đưa ra lời đề nghị hấp dẫn thế nào, tôi cũng không còn có thể tạo ra nó. Nếu tôi có khả năng sản xuất hàng loạt thứ đó, tôi đã sử dụng nó trong cuộc thánh chiến đó và đưa một cái cho cậu Kurosaki rồi.”
Urahara nói với giọng điệu pha chút đùa cợt, nhưng…
“Anh đang nói dối… phải không?”
“…”
Aura đặt ra câu hỏi, nụ cười vẫn thường trực trên môi.
Urahara chỉ còn biết câm nín khi nghe được điều đó.
“Nếu Kurosaki Ichigo sở hữu Hogyoku, có lẽ thế giới sẽ phần nào trở nên yên bình hơn. Tuy nhiên, đó không phải điều mà anh đang tìm kiếm.”
“?”
Không thể hiểu được những gì Aura vừa nói, Hisagi nghiêng đầu tỏ ra khó hiểu.
Với nét đượm buồn phảng phất trên gương mặt, Urahara cười nhạt và đáp.
“Phải, tôi đã nói dối, thứ lỗi cho tôi. Nếu nó lọt vào tay cậu Kurosaki, tôi cho rằng nó sẽ không còn là Hogyoku nữa.”
“Ông Urahara?”
Trước một Hisagi đang tỏ ra hoang mang tột độ, Urahara hỏi lại địch thủ của mình.
“Rốt cuộc… Cô biết được bao nhiêu?”
Aura Michibane sau đó chuyển ánh nhìn của mình qua phía Shuhei Hisagi.
“Anh chàng đằng kia là nhà báo phải không nhỉ? Tôi không nghĩ sẽ phù hợp khi đề cập đến những điều này trước mặt một người như anh ta.”
“Ý nghĩa của tất cả những điều đó là gì? Hai người đang nói về chuyện gì thế?”
Hisagi cố gắng đi tìm câu trả lời cho mọi thắc mắc của mình, nhưng Aura chỉ nhẹ nhàng cười mỉm.
Kế đến, Urahara liếc nhìn Hisagi trong thoáng chốc và cất lời.
“Chuyện này liên quan đến gia tộc Tsunayashiro. Tôi tin rằng cậu đến đây cũng một phần vì gia tộc đó… Nên chắc sẽ không thành vấn đề khi tôi nói những điều này.”
“Vậy rốt cuộc là chuyện gì? Gia tộc Tsunayashiro đang gây rắc rối cho cả Thi Hồn Giới và Nhân Giới sao? Nếu là vậy thì ngay cả tôi cũng đã rõ rồi.”
“Cậu nhầm rồi, cậu Hisagi. Hãy thứ lỗi cho tôi vì điều này có thể sẽ thách thức khả năng giải quyết tình huống của cậu với tư cách một nhà báo… hay đúng hơn, là quyết tâm của cậu với tư cách là Tử thần.”
“Quyết tâm của tôi với tư cách Tử thần?”
Mặc dù vẫn không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, những giọt mồ hôi bắt đầu chảy trên đôi bàn tay nắm chắc Kazeshini kia.
Kinh nghiệm của Hisagi gióng lên hồi chuông báo động cho anh ta rằng anh ta chuẩn bị phải đối mặt với sự thật nguy hiểm nào đó.
“Tôi sẽ cho cậu biết… nhưng khi cậu biết được rồi, liệu cậu có bất chấp tất cả những gì mà cậu nghe được để tiếp tục cống hiến cho Hộ Đình Thập Tam Đội hay không? Đó mới chính là vấn đề đấy.”
Giọng điệu phát ra từ phía Urahara vô cùng nhỏ nhẹ, song, từng câu từng chữ lại chất chứa sự nặng nề, áp lực đến cùng cực.
“Tôi có thể bỏ qua mọi thứ và vờ như không hay biết gì. Nhưng cậu Hisagi, cậu là một phần của Thi Hồn Giới, tôi cũng không có quyền ngăn cản cậu tìm hiểu về chuyện này.”
“…”
“Nếu không có chiến tranh với Yhwach, thì thông thường, vấn đề này có thể vẫn sẽ được chôn giấu. Bản thân tôi đã như chết lặng. Aizen, hắn muốn một tay thay đổi cả thế giới. Cho đến giờ, tôi vẫn tin rằng điều đó là sai trái. Nhưng nếu bản thân thế giới này, bản thân Thi Hồn Giới muốn thay đổi, tôi sẽ không có quyền để phán xét điều đó là đúng hay sai.”
Sau đó, Urahara tạm ngưng một hồi, nở nụ cười dịu dàng để trấn an Hisagi và tiếp tục.
“Đó là điều một phóng viên như cậu nên hỏi cả thế giới. Kể từ thời điểm này trở đi, cậu cũng sẽ gánh một phần trọng trách.”
“Tôi…”
“Nhưng việc đó để sau đi. Hiện giờ, chúng ta cần phải giải quyết tình hình trước mắt đã.”
Cắt ngang Hisagi, Urahara hướng mặt về phía Aura Michibane.
Hisagi bỗng chốc cảm thấy kỳ lạ với cách hành xử ấy của người đồng minh.
‘Cái quái gì vậy?’
‘Phải công nhận ông Urahara là dạng người nói rất nhiều, nhưng nói nhiều đến vậy khi đang ở giữa một trận chiến như thế này…?’
Dù cho người đàn ông đang chiến đấu bên cạnh Hisagi luôn miệng nói ra những trò đùa vô nghĩa, nhưng một khi đã nghiêm túc thì kể cả có là chuyện phiếm, anh ta cũng chẳng hề có chút thái độ cợt nhả.
Đó chính là ấn tượng của Shuhei Hisagi về Urahara. Chính vì lý do đó, Hisagi càng thêm phần khó hiểu khi Urahara lại kể lể những điều vừa rồi, sau đó lại nói rằng ‘việc đó để sau đi’.
“Chà… Cô thật tử tế làm sao khi không bất ngờ tấn công lúc chúng tôi đang mải mê tán gẫu.”
“Chắc anh đang nói đùa.”
Aura bình tĩnh lắc đầu.
“Trong khi nói chuyện với anh chàng Đội Phó kia, chẳng phải anh cũng đã chuẩn bị tung ra đòn Kido tiếp theo rồi sao.”
“Tôi nghĩ chúng ta có chung suy nghĩ đấy. Cô cũng đã triệu hồi những con rồng để bao vây nơi này rồi nhỉ?”
Hisagi thậm chí còn không hề để ý đến xung quanh trong suốt cuộc hội thoại.
‘Không hổ danh là ông Urahara…’
Nhận thấy sự non kém của bản thân, Hisagi phần nào cảm thấy anh ta thật vô dụng, dù vậy kẻ địch vẫn còn ở phía trước và anh ta buộc phải ngẩng cao đầu.
‘Không đời nào mình sẽ trở thành chướng ngại…’
“Nghịch đảo…”
Ngay sau khi Aura thì thầm câu chữ đó, không khí xung quanh dần dần biến đổi. Aura Michibane đã tái tạo vật chất bị che giấu trong bầu khí quyển và đưa nó trở lại không trung.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, một dòng nước nhuốm gam màu xám xịt thống trị bầu trời đã ngả dần sang sắc thái âm u, tối mịt.
Ryunosuke cùng Shino chăm chú quan sát cảnh tượng diễn ra trước mắt, người chỉ còn biết câm nín, người kia hét lên một tiếng đầy kinh hãi.
“Bầu trời…?”
“Nếu thứ đó mà ập xuống… chúng ta sẽ chết chìm mất! Trốn đi!”
Quả cầu khổng lồ đó chứa được bao nhiêu nước?
Thứ mà Aura Michibane tạo ra mang khối lượng đủ lớn để che lấp cả một vùng trời. Bề mặt của nó cuộn trào những con sóng hung dữ và bắt đầu tỏa ra những mạch nước uốn lượn trên không trung.
“Sợ sệt cái gì! Zanpakuto thừa sức làm được điều tương tự! Ngay cả con ả cá mập Espada cũng đã tạo nên thứ như thế trước kia…”
Cổ họng Hiyori như nghẹn lại khi chứng kiến diễn biến kế đến.
Tessai cùng những người khác cũng đã nhìn thấy cảnh tượng ấy từ xa, lực bất tòng tâm trước đòn tấn công ấy.
Kết hợp với mạch nước đang cuồn cuộn chảy trôi, một dòng dung nham cũng hòa mình vào đó và lao đi như con rồng lửa đang sôi trào sự cuồng loạn, sẵn sàng quét tan mọi thứ cản đường cản lối.
“Tốt hơn hết chúng ta nên nhanh lên…”
Jinta và Ururu cũng đang cố gắng hạ gục những kẻ thù ngáng chân họ trở về cửa hàng.
“Bọn này là cái quái gì vậy!? Chúng cứ thế xuất hiện mà chẳng báo trước lấy một lời! Thật chẳng khác nào lũ côn trùng mọi rợ!”
Bỏ qua những lời gào thét ầm ĩ của Jinta ở sau lưng, Ururu nhìn thẳng lên bầu trời và thì thầm.
“Có một thứ khác… nó đang đến.”
“Hả!? Cái quái gì nữa!? Còn thứ gì vô lý đến mức có thể xuất hiện cùng dòng nước và dung nham nữa chứ!?”
“Những con rồng của chú Kisuke.”
“Hado 99, Goryu Tenmetsu.”
Chú thuật được gọi ra, bầu trời như rộng mở.
Năm cột sáng mang hình hài của những con rồng dần được đúc kết nên từ linh tử.
Về bản chất, Hado 99 là Hado sở hữu sức mạnh khủng khiếp nhất, nếu liệt nó vào danh sách cấm thuật thì cũng chẳng có gì bất ngờ. Hado này tạo nên những con rồng từ nhịp đập của linh tử ẩn sâu dưới lòng đất, gây ra cơn địa chấn rung chuyển đất trời và nhấn chìm mục tiêu công kích.
Nhưng Kisuke Urahara đã tự mình điều chỉnh sao cho Hado của anh ta bộc phát từ bầu khí quyển. Cựu Đội Trưởng Đội 12 đã lợi dụng chính linh tử mà Aura Michibane đang phát động để xuất ra chiêu thức của riêng mình.
“Tôi không nghĩ là anh sẽ đi xa đến mức này…”
Sự điềm tĩnh dần biến mất khỏi gương mặt của Aura.
Không chần chừ thêm một phút nào nữa, Aura điều khiển song long nước và dung nham của mình lao thẳng về phía Urahara cùng Hisagi.
Đương nhiên không thể để đối thủ chiếm thế thượng phong, Urahara cũng điều động hai con rồng từ Hado ra để đối kháng, ba con còn lại giữ vị trí để bảo vệ hai vị Tử thần.
Chiêu thức giao nhau giữa không trung. Thị trấn Karakura chìm vào sắc trắng rực sáng sau vụ nổ phát sinh từ va chạm chấn động đến long trời lở đất.
‘Trận chiến này… ở một đẳng cấp quá cao.’
Dù rằng đã được bảo vệ, nhưng Hisagi ít nhiều cũng phải gánh chịu thiệt hại xảy ra sau dư chấn. Anh ta quở trách bản thân thật vô năng khi chỉ biết lặng im quan sát trận chiến.
Tuy nhiên, Hisagi không hề tỏ ra nhụt chí, thời gian đã mài giũa anh ta trở nên cứng cáp, mạnh mẽ hơn. Niềm tự hào của một Đội Phó, của một Tử thần không cho phép anh ta lùi bước, ý chí phải luôn luôn kiên định, quật cường.
“Ông Urahara! Tôi không chắc liệu kết quả sẽ ra sao, nhưng sử dụng Bakudo, tôi có thể cắt đứt sức mạnh của cô ta…”
Hisagi đưa ra giải pháp và đề nghị với người đồng đội của mình. Nhưng đáng tiếc thay, linh lực của Urahara đã biến mất không chút dấu vết.
“Ông Urahara…?”
Khi sương khói hóa vào hư vô, chỉ còn hình dáng nhợt nhạt, kiệt quệ của Aura Michibane xuất hiện ở đó.
“Nhiệm vụ đã hoàn thành, Aura.”
“Cảm ơn cậu, chủ tịch Yukio.”
“Với thành tích mà cô đạt được, điểm số sẽ không được xếp hạng SS đâu. Tôi đoán sẽ chỉ dừng lại ở B thôi.”
Trước những lời lẽ với giọng điệu khinh thường của Yukio, Hisagi bất giác lên tiếng.
“Này… chuyện gì đang xảy ra thế!? Cậu đã làm cái quái gì với ông Urahara!?”
“Tôi đã nói với anh ngay từ đầu rồi. Mục tiêu của chúng tôi là Urahara Kisuke.”
‘Ông Urahara… bị bắt cóc?’
‘Thật vô lý. Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra ở đây vậy!?’
Như thể để chế giễu Hisagi đang vô cùng hoảng loạn, Yukio tiếp tục.
“Vì chúng tôi đã sẵn sàng. Chúng tôi sẽ để Urahara Kisuke trình diễn trên sân khấu của chúng tôi.”
“Bớt nói nhảm đi! Mau thả ông ta ra!”
“Xin lỗi, nhưng mọi thứ đã được an bài rồi.”
Yukio vẫn không có ý định ngừng châm chọc Shuhei Hisagi. Cùng lúc đó, Aura cất giọng.
“Sớm thôi. Chúng ta sẽ gặp lại nhau…”
Cúi đầu chào tạm biệt đầy kính cẩn, Aura Michibane biến mất ngay giữa không trung từ màn đen của Yukio.
“Chúc anh may mắn.”
“Lũ khốn…”
Hisagi sử dụng Shunpo để cố gắng bắt kịp, không để cho đối thủ cứ thế đào thoát khỏi tầm tay, tuy nhiên, tất cả đã quá muộn.
“Chết tiệt…!”
Shuhei Hisagi bị bỏ lại một mình giữa khoảng không bao la, rộng lớn. Anh ta chỉ còn biết thét lên đầy đau đớn đến quặn thắt tim gan.
Không phải vì Yukio, càng không phải vì Aura, mà đó là tiếng thét oán hận vì chính sự bất lực, yếu đuối của bản thân.
Urahara Kisuke đã bị bắt cóc.
Còn Shuhei Hisagi bị bỏ lại cùng với mớ cảm xúc hỗn độn khi chẳng có lấy chút manh mối nào về những chuyện đã, đang và sẽ xảy ra.