Chương 11
Sự hủy diệt.
Họ là những nô lệ bị thúc ép bởi xung lực của sự hủy diệt bất tận.
Họ tồn tại trong khi chấp nhận sự thật đó, chu kỳ tàn sát cứ thế lặp đi lặp lại, không để họ tìm ra được sự giải thoát, cứu rỗi lấy chính linh hồn mình.
Họ là những kẻ đã từng cạnh tranh cho vị trí thứ 6.
Grimmjow Jeagerjaquez.
Luppi Antenor.
Nhìn bề ngoài, tính cách của cả hai có sự khác biệt rõ rệt, nhưng sâu trong tận xương tủy, họ đều là những con quái vật thèm khát mùi máu tanh.
Rukongai
Sosuke Aizen đã rời khỏi Hueco Mundo, danh xưng Espada cũng theo đó mà mất dần đi ý nghĩa vốn có của nó. Đối với họ, giờ đây, mọi thứ chỉ còn cô đọng lại bằng hai từ ‘hủy diệt’.
“Hahaha! Cứ giãy giụa đi, khi còn có thể! Bởi vì ta sẽ hạ ngươi ngay thôi, là tám chọi một!”
Luppi liên tục vung tám xúc tu của hắn về phía Grimmjow.
Đã giải phóng hình dạng Resurreccion của mình trước đó, Grimmjow mang dáng dấp của một con quái thú thực thụ, chống trả hàng loạt đòn công dồn dập của Luppi.
“Loại tôm tép như ngươi làm sao đủ khả năng khiến ta bị thương. Ta không biết liệu mình có cảm thấy hưng phấn hay không khi giết ngươi nữa.”
“Nếu là như vậy, thì ta sẵn lòng giải thoát ngươi khỏi sự buồn chán đó.”
Luppi bao vây Grimmjow bằng bốn xúc tu tỏa ra tứ phía, bốn cái còn lại chụm vào nhau để tạo ra Cero trộn lẫn với máu của vật chủ.
Tuy nhiên, Grimmjow đã nhanh chóng thoát ra khỏi vòng vây trong nháy mắt.
“Nhưng, ta lại có lý do để giết ngươi.”
Không hề có một động tác thừa, Grimmjow chém đứt Cero đã bắn ra của Luppi bằng móng vuốt sắc lẹm của hắn.
“Bất cứ kẻ nào nhìn ta với ánh mắt chế giễu đều sẽ bị phanh thây!”
Trong khoảnh khắc tiếp theo, dù cho có là một lẽ tất yếu hay sự trùng hợp ngẫu nhiên, Grimmjow cũng đã tiếp cận và đâm cả bàn tay thẳng vào bụng đối thủ của mình.
Mỉm cười không chút sợ hãi, Luppi vẫn rướn người về phía trước, cố tình để móng vuốt cắm sâu vào người mình.
“Ngươi sẽ đánh bại kẻ đã chế nhạo ngươi sao? Thật trùng hợp.”
Như thể một loài thực vật ăn thịt, Luppi quấn tám xúc tu của mình xung quanh cả bản thân lẫn Grimmjow.
“Chắc ta sẽ để cho ngươi mặc sức tung hoành đấy…”
Cùng lúc đó, Grimmjow ngay lập tức hít thở thật sâu rồi gầm lên một tiếng trời long đất lở. Toàn thân hắn phóng ra những móng vuốt chứa lượng lớn linh lực trong đó, Garra de la Pantera.
Đòn tấn công của cả hai va chạm, ngọn lửa bùng nổ, chấn động lay chuyển cả vùng trời Rukongai và máu tươi tuôn ra như suối.
“Nhìn xem, bọn chúng đã gây ra bao nhiêu rắc rối. Trận chiến giữa lũ Hollow với nhau bao giờ cũng điên cuồng như vậy.”
Khi vụ nổ xảy ra, mây mù đã hạn chế đi phần lớn tầm nhìn, Ginjo Kugo cố gắng lén lút quan sát trận chiến từ phía xa và lầm bầm.
Tsukishima đứng kế đó cũng lên tiếng.
“Tôi nghĩ anh cũng đâu có khác gì chúng.”
“Nhảm nhí. Tôi luôn là người đặt sự an toàn lên hàng đầu.”
“Tạm gác lại điều đó đi, sớm hay muộn rồi ‘chúng’ cũng sẽ tới hỏi thăm chúng ta thôi.”
“Phải, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây.”
Mặc dù không rời mắt khỏi trận chiến giữa hai Arrancar, nhưng Ginjo vẫn hết sức đề phòng trước các Tử thần đang tiến về phía chiến trường này.
“Đến lúc rồi, chúng ta nên cân nhắc xem liệu có nên tranh thủ rút lui hay không… Ngay cả khi chúng ta tận dụng được tình cảnh hỗn loạn này, nếu để xảy ra sai sót, chúng ta vẫn hoàn toàn có thể bị trừ khử.”
Không lâu sau khi chấn động nổ ra, mây mù cuối cùng cũng tiêu tan, hình bóng Luppi hiện ra với đống xúc tu vỡ nát thành nhiều mảnh nằm la liệt trên mặt đất. Hắn cười lớn trong khi máu từ miệng chảy ra không ngừng.
“Kết thúc rồi.”
Grimmjow sau đó tặc lưỡi và cũng nở nụ cười đầy quái đản, hắn giơ nanh vuốt từ cả hai bàn tay để tung ra đòn quyết định.
“Ngươi nghĩ đòn vừa rồi có thể làm ta bị thương hay sao?”
“…?”
“Ngươi nghĩ đòn vừa rồi có thể làm ta bị thương hay sao?”
“Này thằng khốn, đầu ngươi có vấn đề à? Lải nhải cái quái gì thế…?”
Grimmjow tỏ ra khó hiểu trước những lời lẽ lặp đi lặp lại của Luppi.
“Cái…!?”
Grimmjow sau đó nhận ra linh lực mà hắn tích tụ trong móng vuốt của hai tay đã tan biến, có gì đó rất lạ vừa xảy ra.
“Ngươi nghĩ đòn vừa rồi có thể làm ta bị thương hay sao?... Ngươi thực sự nghĩ như vậy đấy à?... Ta? Ta…?”
Lúc này đây, các dây thần kinh trong có thể Grimmjow đã bị tê liệt.
“Xin lỗi nhé. Ta đã không báo cho ngươi biết trước nhỉ? Máu của ta có chứa một loại chất độc đặc biệt.”
Grimmjow chẳng còn cảm giác gì đối với cơ thể, hắn khụy xuống nền đất. Luppi cười phá lên đầy khoái chí và thích thú.
“Khi quá khứ ùa về thì ngươi chỉ biết dùng đi dùng lại cái chiêu đó thôi sao? Chất độc khá đáng sợ đấy, nó sẽ làm toàn bộ cơ thể ngươi trở nên tê dại.”
Song, thương thế của Luppi cũng không khá hơn đối thủ của mình là bao. Hắn bước từng bước loạng choạng lại gần hơn về phía Grimmjow.
“Hahaha, sử dụng thủ đoạn như thế này, thật không giống ta chút nào…”
Như thể đang tự chế giễu bản thân, chiến thắng đối thủ mà không màng đến danh dự của mình, Luppi nhìn chằm chằm vào Grimmjow.
“Chà, ta đoán cũng khá lâu rồi ngươi mới ở trong tình cảnh đáng thương như thế này… Nhưng dù sao thì, ta vẫn sẽ giết ngươi, Grimmjow.”
Sau đó, Luppi sử dụng chút sức tàn của mình để chuẩn bị bắn ra một Gran Rey Cero nữa.
Tuy nhiên, chính vào thời điểm đó, bất ngờ đã xảy ra.
Grimmjow, kẻ đáng ra phải nằm im dưới đất, lại từ từ đứng dậy.
“Cái gì…?”
“Ngươi làm ta ngạc nhiên đấy… Luppi!”
“Chết tiệt… Tại sao? Ngươi sao có thể đứng lên được!? Đây là chất độc mà ngay cả đám Đội Trưởng cũng bất lực cơ mà!?”
“Hừm. Arrancar đó, hắn miễn nhiễm với độc của ta sao?”
Kurotsuchi Mayuri, người đang quan sát tình hình từ xa, thì thầm một mình với vẻ thích thú.
“Miễn dịch? Với độc của Đội Trưởng?”
Akon đặt câu hỏi cho người Đội Trưởng của mình thông qua thiết bị liên lạc từ Cục Nghiên cứu và phát triển. Mayuri theo đó cũng giải thích đôi chút và buông những lời phàn nàn với Luppi.
“Trời ạ, thật ngu xuẩn. Nếu không biết rõ về địch thủ và cũng không có thí nghiệm với từng loại đối tượng cụ thể thì làm sao độc dược phát huy được toàn bộ khả năng. Nhưng tạm bỏ qua điều đó đi, ta cũng đã cấy vô số loại độc dược gây tê liệt khác.”
Mayuri chăm chú quan sát phản ứng của Grimmjow và tiếp tục.
“Có thể hắn đang trong giai đoạn cuối của chất độc khác. Và bằng cách nào đó, hắn vẫn sống sót. Ta tự hỏi liệu đó là thứ độc dược gì? Thật thú vị.”
Trong quá khứ, Grimmjow đã từng suýt bị đầu độc đến chết bởi Quincy có tên Askin Nakk Le Vaar. Trải qua chừng ấy thời gian, hắn đã phát triển khả năng chịu đựng bằng cách tự sinh ra kháng thể để đấu chọi lại với chất độc đã ngấm sâu vào tận xương tủy đó.
Trên thực tế, nếu người đang đứng trên chiến trường lúc này không phải Luppi, mà là Mayuri thì anh ta sẽ ngay lập tức điều chỉnh lại chất độc để vô hiệu hóa khả năng chịu đựng của Grimmjow.
“Thủ đoạn tinh vi đấy. Và nếu một thằng khốn nạn như ngươi muốn giết ta, thì tốt hơn hết còn bao nhiêu bài vở hãy giở ra nốt đi.”
Chất độc không hẳn là vô dụng, thể trạng của Grimmjow cũng đã xuống cấp trầm trọng. Nhưng điều đó lại càng khiến hắn trở nên điên dại, khát máu hơn.
“Rồi ta sẽ đập tan cái vẻ tự mãn đó của ngươi.”
Quan sát vẻ ngoài man rợ, tàn tạ của đối thủ, Luppi phần nào tỏ ra tức tối khi Grimmjow vẫn gượng dậy được. Song, hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh.
“Ta sẽ chiều theo ý ngươi. Mà độc dược đâu phải sở trường của ta. Ta không giống như Szayelaporro.”
Luppi điều khiển tám xúc tu của mình để chuẩn bị tung ra đòn Gran Rey Cero.
“Đừng nhiều lời nữa, Grimmjow. Lên đi.”
Liên tục tám đòn Gran Rey Cero của Luppi được bắn ra, không chút thủ hạ lưu tình.
Như bị dồn vào thế chân tường, Grimmjow không còn đủ sức để né tránh, hắn đương đầu trực diện với đòn tấn công đó của đối thủ.
Desgarron.
Grimmjow khuếch đại và ngưng tụ lượng linh lực bên trong mười móng vuốt của hắn. Sau đó phóng chiêu với hình dạng của bộ nanh vuốt khổng lồ.
Không rõ chiến thắng sau cùng sẽ thuộc về ai, nhưng sẽ chẳng có gì phải bàn cãi nếu sau khi kết thúc, mọi thứ xung quanh chắc chắn tan thành mây khói.
“Không ổn. Rút lui mau.”
“Cái quái gì thế!? Chúng định đồng quy vu tận à!?”
Ginjo và Candice đồng thời lên tiếng, cùng với những người khác, họ nhanh chóng tránh xa khỏi bãi chiến trường của hai Arrancar. Tuy nhiên…
Trong khoảnh khắc kế đến, có bóng người đã lao thẳng vào giữa Grimmjow và Luppi, mọi thứ vốn đã hỗn loạn, nay lại càng trở nên rối ren hơn.
Nhận ra điều đó, Luppi cùng Grimmjow ngay lập tức hủy bỏ chiêu thức chuẩn bị được tung ra.
“Ngươi… Cái quái gì vậy?”
“Ui da… Hạ cánh tệ quá…”
Lầm bầm với thái độ thờ ơ trước mọi thứ diễn ra xung quanh, kẻ lạ mặt tự giới thiệu bản thân trong khi nở một nụ cười tươi rói với Luppi.
“Tôi là Ubuginu Hikone! Ngài Tokinada đã ra chỉ thị… à… tôi đến để gặp Grimmjow.”
Luppi hoang mang hướng ánh mắt của hắn về phía Grimmjow.
“Đứa trẻ này… là tiếp viện của ngươi sao?”
“Không như ngươi nghĩ đâu.”
Từ chối thẳng thừng câu hỏi của Luppi, Grimmjow trợn trừng mắt nhìn thẳng vào Hikone.
“Ta không nhớ là mình có giới thiệu với ngươi. Làm thế quái nào mà ngươi lại biết được tên ta?”
“Ngài Tokinada đã thông báo cho tôi! Anh là Espada 6 phải không!?”
Nghe cuộc trò chuyện đó, Luppi có phần ngờ vực.
Chẳng còn mảy may quan tâm đến cái danh xưng đó, Grimmjow bỏ qua vế sau trong câu nói của Hikone.
“Tokinada? Lần trước ngươi cũng đã nhắc đến cái tên chết tiệt đó. Hắn là kẻ cầm đầu của lũ Tử thần các ngươi à?”
Đột nhiên, một giọng nói khác xen giữa cuộc hội thoại.
“Ngươi nhầm rồi. Thủ lĩnh của bọn ta phải là lão Kyoraku.”
“Tên khốn nhà ngươi…”
Một Tử thần với mái tóc vàng óng ả, khoác trên mình Haori của Đội Trưởng bên ngoài bộ Shihakusho.
Mặc dù phục trang có sự thay đổi, nhưng Grimmjow ngay lập tức nhận ra người đó là ai thông qua linh lực.
“Linh lực này… Phải rồi. Ngươi là kẻ đã chõ mũi vào trận chiến giữa ta và Kurosaki ở Nhân Giới.”
“Hẳn là ngươi nhầm ta với ai rồi.”
“Ngươi đang làm cái quái gì ở đây? Người giám hộ của đứa nhóc kia à?”
“Chẳng phải ta đã nói với ngươi trước kia rồi hay sao… ‘Có chuyện gì với ngươi vậy’?”
“Ta đoán không sai mà.”
Nở nụ cười quái ác, Grimmjow tỏ ra thích thú.
“Thật không ngờ những kẻ mà ta muốn làm thịt lại lần lượt xếp hàng chờ ta thế này! Mọi thứ sẽ càng hoàn hảo hơn nếu thằng ranh Kurosaki đó xuất hiện.”
Tuy nhiên, hy vọng của Grimmjow chẳng mấy chốc bị Hikone dập tắt.
“Kurosaki Ichigo sẽ không tới đây.”
“Hả?”
Gạt đi sự thù địch của Grimmjow, Hikone bình tĩnh tiếp tục.
“Bởi vì Kurosaki Ichigo hiện đang rất bận rộn ở Nhân Giới! Anh ta đang liều mạng chiến đấu vì hai cô em gái của mình! Điều đó thật đáng ngưỡng mộ! Tôi rất tôn trọng anh ta ở khoản đó!”
Trước những lời lẽ đó, Hirako Shinji cũng tỏ ra bối rối không ngớt.
“Làm thế nào mà nhóc chắc chắn thế? Chuyện gì đã xảy ra với Ichigo?”
Nhưng không để cho Hikone được trả lời một cách suôn sẻ, Grimmjow đã bắt đầu hành động.
Hắn bắn Cero thẳng vào Shinji cùng Hikone.
“Tí thì toi mạng! Ngươi điên rồi à!? Đối thủ của ngươi là cái vòng đu quay đằng kia kìa.”
Đáp lại Hirako, người vừa tránh né vừa hét lớn, Grimmjow chế nhạo với nanh vuốt đã thủ thế.
“Đừng có đùa với ta. Đằng nào thì ta cũng muốn giết luôn cả đôi. Có vấn đề gì với điều đó không?”
“Vừa rồi, ngươi gọi ta là cái vòng đu quay…?”
Luppi trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu, nhìn thẳng vào Hirako Shinji. Nhưng hắn đồng thời cũng cảnh giác bởi đứng kế đó là Hikone.
‘Đứa nhóc này không tránh đòn Cero. Vậy mà nó vẫn bình an vô sự?’
Và không chỉ có mình Luppi.
Tất cả, từ Grimmjow, Hirako, đến ngay cả các Quincy, Fullbringer, cùng những người đang lặng lẽ quan sát diễn biến từ xa cũng đã toát mồ hôi hột khi cảm nhận được thứ áp lực vô hình nào đó đang đè nén.
“Nghiêm túc đấy… Đứa nhóc này… là cái giống gì vậy?”
Hirako Shinji lắc đầu ngán ngẩm trước câu hỏi của Grimmjow.
“Ta cũng muốn tìm ra câu trả lời lắm…”
Thứ xuất hiện trước mắt họ, là một Zanpakuto.
Thanh kiếm được Hikone rút khỏi bao trước đó. Màu sắc của nó hiện lên trông thật kỳ lạ, như thể ánh sáng tỏa ra từ mặt trăng lúc giữa đêm khuya mịt mù.
Nhìn vào thanh kiếm đó, cả Tử thần lẫn Quincy đều cảm thấy nỗi sợ hãi sâu thẳm từ nguyên thủy. Ngay cả Arrancar cùng các Fullbringer cũng chẳng phải ngoại lệ. Họ đều cảm thấy kinh hãi điều gì đó như xuất hiện từ thuở khai thiên lập địa.
“Cảm giác này… là Hollow, phải không?”
Bỏ qua sự thù địch, Grimmjow đáp lại câu hỏi của Luppi với giọng điệu lộ rõ sự bất an.
“Không thể nào khác được. Zanpakuto đó… là đồng loại của chúng ta. Nó thậm chí còn có thể mở một Garganta.”
“Hikone, phải không nhỉ?... Zanpakuto đó của nhóc, nó là gì?”
‘Thật không may là mắt mình vẫn bình thường.’
‘Zanpakuto đó… vừa nuốt chửng Cero.’
Có một số Zanpakuto sở hữu khả năng hấp thụ các đòn tấn công bằng linh tử, chẳng hạn như Arazome Shigure.
Nhưng Zanpakuto mà Hikone nắm trong tay lại đem đến cảm giác hoàn toàn khác.
Hirako Shinji cảm nhận được rằng thanh kiếm đó như thể đã đánh chén gọn gàng linh tử của đòn Cero vừa rồi, tựa một sinh vật bằng xương bằng thịt đang giải quyết bữa ăn của nó.
Lắng nghe nghi vấn của Shinji, Hikone bắt đầu giải thích với nụ cười vui vẻ.
“Ồ, tôi sẽ giới thiệu nó cho anh Hirako đây! Ngài Tokinada đã tặng nó cho tôi!”
“Nhóc… được ‘tặng’?”
Ngờ vực chất chồng ngờ vực, khi Hirako còn chưa hiểu rõ ngọn ngành thì một giọng nói khác xen vào.
“Thật tồi tệ…”
“Gì thế…?”
“Linh lực đồng loại của mình, những người đã tự phá vỡ được mặt nạ, hóa ra cũng chỉ đến mức này.”
Đó là lời nhận xét hướng thẳng đến Luppi và Grimmjow.
“Không biết Baraggan giờ ra sao? Có bị phong ấn như mình không nhỉ?”
Ngưỡng tưởng rằng giọng nói của Hikone có thể thay đổi, nhưng ngay lập tức Shinji bác bỏ suy nghĩ vô lý đó.
Giọng nói gây ra chấn động bầu không khí kia, mang bản chất rõ rệt của Hollow.
“Zanpakuto này… nó là thực thể sống?”
“Câm miệng đi, Tử thần. Ta không phải Zanpakuto. Ta là…”
Cố gắng tiết lộ thân phận nhưng giọng nói của Zanpakuto đã bị ngắt quãng, thái độ của nó bỗng chốc trở nên căm phẫn, uất hận.
“Lũ khốn Tử thần đó… Chúng… Tên của ta…”
Bỏ qua Hirako Shinji đang chết lặng, Grimmjow và Luppi đồng thanh lên tiếng.
“Mi đang luyên thuyên cái gì đấy?”
“Vừa rồi, nó đã cố tình khiêu chiến chúng ta phải không?”
Sự khát máu của cả hai chuyển hướng về phía Zanpakuto đã chế giễu họ trước đó, hay đúng hơn là hướng tới con Hollow đó.
“Ồ! Tôi thành thật xin lỗi! Nó mới biết nói chuyện gần đây thôi, nhưng nó độc mồm độc miệng lắm…”
Hikone hiền lành cúi đầu tỏ ý xin lỗi. Song, nó thốt ra một câu chuyện kỳ lạ với khuôn mặt bừng sáng.
“Tuy nhiên, nếu các anh cũng có ý xúc phạm chúng tôi, thì tôi sẵn sàng chiến đầu bằng tất cả sức lực của mình!”
“Nói gì cơ?”
“Bởi vì lần này, tôi sẽ khiến tất cả mọi người phải công nhận tôi là vua! Tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Sau khi tuôn ra những lời khiêu khích đầy thơ ngây, Ubuginu Hikone hét lớn lệnh giải ấn Zanpakuto.
“Okuri Shiruse*, Ikomikidomoe!”
(*: Tiễn người đã khuất về nơi chôn cất và khắc sâu hình ảnh của họ vào trong trí nhớ)
Cùng lúc đó, một luồng linh lực cuộn trào như lốc xoáy được phóng ra, mọi thứ dần chìm vào hỗn độn, bóng tối và ánh sáng giao nhau khiến người ta không còn phân biệt được là ngày hay đêm.
Từng đối đầu với Hikone, chỉ riêng Grimmjow nhận thức rõ được sự khác lạ.
‘Cái quái gì đang diễn ra thế? Lệnh giải ấn hoàn toàn khác với lúc trước…’
Lệnh giải ấn mà hắn nghe được ở Hueco Mundo là ‘quay quanh các vì sao’. Sau đó, lưỡi kiếm sẽ biến thành một cánh tay của Hollow và nó sẽ tự mình hành động. Thứ sức mạnh đó trông vô cùng giản đơn nhưng sự tàn bạo thì không gì sánh nổi.
Tuy nhiên, lệnh giải ấn khác nhau sẽ đem đến năng lực khác nhau.
‘Mật độ linh lực hoàn toàn ở một đẳng cấp khác so với hồi đó…’
Cơn lốc tan biến ít giây sau đó…
Khí quản của tất cả đều như bị bóp nghẹt khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt. Chẳng từ ngữ nào có thể diễn tả trọn vẹn cảm xúc của những ai đang đứng tại hiện trường.
Ngay cả từ vị trí của nhóm Ginjo, những người đã duy trì một khoảng cách đủ xa để hình bóng người thường cũng khó mà lọt được vào tầm mắt, cũng có thể thấy rõ cảnh tượng đó mồn một. Hay nói đúng hơn, họ không thể nào không nhìn thấy nó.
Cảnh tượng này phần nào quen thuộc hơn đối với Tử thần hay Arrancar.
Kích thước của một sinh vật hoàn toàn có thể vượt ra ngoài phạm vi hiểu biết thông thường, ví dụ điển hình như các Menos Grande hay thậm chí là cả Yammy Llargo.
Tuy nhiên. điều đáng nói ở đây là dù mang trong mình kích thước phi tự nhiên như vậy, nhưng nó vẫn sở hữu lượng linh lực tương đương với Vasto Lorde.
Sinh vật kỳ dị bước những bước đầu tiên trên Thi Hồn Giới và hít thở bầu không khí với những vết tích cuối cùng của cơn lốc mà nó tạo ra.
Nhìn từ đằng xa, ai cũng có thể thấy rõ Ubuginu Hikone đang ngồi trên đầu sinh vật đó.
“Thật chẳng giống một con cóc được nuôi bởi ninja gì cả… Trông nó quá nguy hiểm để được gọi là thú cưng.”
Các Quincy cũng không kém phần hoang mang, sợ hãi khi chứng kiến khung cảnh tồi tệ ấy.
“Thứ đó… còn lớn hơn cả Bankai của gã người sói, kẻ đã đánh bại Bambi ấy.”
“Không chỉ dừng lại ở kích thước thôi đâu…”
Đáp lại Candice, người vẫn chưa hết bàng hoàng, Meninas thốt lên với giọng điệu hết sức run rẩy.
“Tôi cũng nhận ra điều đó rồi…”
Những giọt mồ hôi ớn lạnh chảy không ngừng trên vầng trán của Candice.
“Đứa nhóc đó… mang thứ linh lực hỗn tạp rất giống với ‘hắn ta’.”
“Cắn câu rồi…”
Với nụ cười toe toét trên khuôn mặt, Kurotsuchi Mayuri thì thầm một mình.
Liên lạc với đầu dây bên kia thông qua thiết bị liên lạc chuyên dụng, anh ta đưa ra chỉ thị cho Nanana Najahkoop, người đang đóng quân ở địa điểm khác.
“Đến lúc ngươi ra tay rồi. Sử dụng khả năng của mình đi, làm cho linh hồn chúng tê liệt.”
“Nói vừa thôi, tình hình diễn ra không như ta mong đợi… Ngươi đã để ý đến đứa nhóc kỳ lạ và con quái vật dị dạng đó thay vì đám Fullbringer ngay từ đầu rồi, phải không?”
“Việc phân tích các Fullbringer cũng là một trong những ưu tiên của ta. Chính xác hơn, việc thực hiện nghiên cứu về chúng được lên kế hoạch hơi muộn. Tuy nhiên, ta không ngờ rằng con cá lại cắn câu dễ dàng như thế… Ta tự hỏi liệu là vì tình huống này đã trở nên khẩn cấp… hay là vì hắn cố tình làm vậy dù biết rằng đây là một cái bẫy.”
Sau đó, Mayuri nheo mắt lại, nở nụ cười chế nhạo và thốt ra tên của người đàn ông đó.
“Nếu là trường hợp thứ hai, thì ngươi xem thường ta quá rồi… Tsunayashiro Tokinada.”