Part 1:
Khi các lớp học chiều kết thúc cũng là lúc bầu trời phía tây Ishana chuyển màu.
Buổi tối trên hòn đảo bất ngờ đi vào màn đêm trong chớp mắt. Trong khoảng thời gian ngắn trước khi mặt trời chìm hoàn toàn, bầu trời đã nhuộm bởi màu rực cháy. Thành phố đổi màu như thể được bao bọc bởi tấm màn đỏ thắm.
Trong khi là một khung cảnh tuyệt vời và tuyệt đẹp, đồng thời, một nỗi sợ mơ hồ về một cái gì đó ngoài tầm hiểu biết của con người cũng có thể được cảm nhận từ cảnh tượng đó.
Sau giờ học, Kazuma tiến thẳng về phía ký túc xá một mình, không hề có một người bạn đi cùng.
Chân anh cảm thấy nặng nề. Đôi lúc anh hơi loạng choạng. Anh vẫn chưa hồi phục kể từ cơn mệt mỏi đột ngột vào cuối giờ nghỉ trưa. Kể cả bây giờ cơn chóng mặt vẫn còn. Vẫn còn một nỗi đau bơ phờ trong đầu anh.
Trước đó, Kazuma trốn khỏi giường bệnh xá. Nhưng sau khi dần bình tĩnh lại, anh tham gia vào giữa giờ học buổi chiều.
Anh nói với Trinity- người đang lo lắng- rằng không sao cả. Nhưng sự thật lại không phải vậy.
Trong khi đưa mắt xuống như thể tránh mặt trời lặn, Kazuma đặt tay lên cái đầu nặng trĩu.
“Uuh… Mình không cảm thấy ổn tí nào… ”
Cổ họng anh cay đắng rên rỉ.
Trước đây, anh đã có những cơn đau đầu và chóng mặt hành hạ anh mọi lúc. Hầu hết, nó xảy ra khi anh cố gắng hết sức để nhớ về quá khứ đã quên.
‘Tuy nhiên, chuyện xảy ra hồi trưa không giống vậy…’
Lông mày nhíu lại, Kazuma không ngừng bước về ký túc xá.
Sự khó chịu bất thường lúc đó không giống như những cơn chóng mặt thông thường. Nó có cảm giác như một bàn tay vô hình bò lên từ bên trong cơ thể anh, nắm lấy đầu anh và bắt đầu kéo nó xuống một cách mạnh mẽ.
Ngay cả việc nhớ nó bây giờ cũng khiến anh buồn nôn.
"Chính xác thì chuyện gì đang diễn ra vậy ..."
Khoảnh khắc đó, anh cảm thấy thể trạng của mình trở nên tồi tệ khi Celica cố gắng chạm vào mình. Nhưng một điều vô lý thật bất khả thi. Đó là một câu chuyện khác nếu Celica có một khả năng đặc biệt cực kỳ rắc rối khiến bất cứ ai cô chạm vào bị bệnh.
‘... Tôi tự hỏi liệu cô ấy có bị xúc phạm không.’
Anh ta đã vô tình gạt tay Celica ra. Không, bản thân Kazuma cũng không nhớ các phản ứng đó có thể được diễn tả bằng những từ ngữ đơn giản đó.
Nó dường như đã làm Trinity ngạc nhiên. Về phần Nine, có lẽ anh đã được liệt vào danh sách phải bị giết cô nàng. ... Nếu có thể, anh muốn tránh điều đó.
“Hự…”
Không tốt rồi. Anh ta vẫn không thấy ổn hơn tẹo nào.
Với tốc độ này, trong khi leo lên con đường đồi vô tận trên con đường mòn quen thuộc trước mặt anh đang tắm dưới ánh mặt trời lặn.
Vuốt ve bộ ngực eo hẹp của mình, Kazuma đi lạc từ con đường chính và đi đến một con hẻm.
Bị kẹp giữa các tòa nhà ở hai bên, con đường đủ hẹp để một chiếc ô tô không thể vào được. Có thể là do trời tối ngay cả vào ban ngày nên chỉ có một vài người đi bộ ở đây.
Cuộc hành trình thật đơn giản và bình lặng. Vì đó là điều anh muốn, Kazuma cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Anh ta ít nhiều phải đi đường vòng, nhưng đi theo hướng này là một cách thoải mái hơn nhiều về nhà.
Tuy nhiên, Kazuma cảm thấy một cảm giác khó chịu. Anh không thể tiến bước.
‘... Bằng cách nào đó mình có linh cảm xấu.’
Hội pháp sư có số lượng thành viên lớn đáng ngạc nhiên. Có khá nhiều người ở Ishana. Vì phần lớn trong số họ là sinh viên, mặc dù họ chủ yếu làm các hoạt động câu lạc bộ vào khoảng thời gian này trong ngày, nhưng vẫn không bình thường ngay cả khi con hẻm không có một bóng người nào vào thời điểm này của buổi chiều.
Để bắt đầu, không hề có sự hiện diện của con người.
... Không.
‘Sai rồi. Có ai đó ở đây...’
Bằng cách nào đó đã đi đến kết luận đó, Kazuma dừng bước như thể sợ hãi.
Anh đang bị ai đó theo dõi. Cảm giác đó không phải là thứ có thể đo lường được. Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của ai đó.
Anh có một cảm giác hơi khó chịu.
Mình nên làm gì đây? Có nên quay đầu lại không? Khoảnh khắc Kazuma bắt đầu bước về phía sau... anh nghe được giọng nói đến từ đâu đó.
“--Hey, coi chừng.”
“Eh?”
“Nó đến đấy. Né đi!”
Ai đó đang nói chuyện với anh ta từ đâu đó. Ngay khi anh nghĩ về điều đó, sức ép như thể bị xuyên thủng bởi một sợi chỉ mảnh đâm vào bộ ngực mỏng manh của Kazuma.
Ngay sau đó, một âm thanh chói tai vang lên.
Cơ thể của Kazuma tự động di chuyển. Uốn lượn cơ thể mình, anh nhảy vọt ra.
Cùng lúc đó, đằng sau anh, tiếng ồn ào của một nhát chém nguy hiểm khủng khiếp xé toạc con hẻm im lặng.
“Cái...!?”
Kazuma quay mình lại một cách nhanh chóng.
Anh không thể tin vào cảnh tượng mình đã nhìn thấy ở đó.
Lát gạch đá bị khoét sâu đá bắn tung tóe khắp nơi, anh chưa từng được chứng kiến điều gì như vậy. Điều gì có thể đã khiến nó trở nên như thế này? Thật không thể hiểu nổi. Đầu của Kazuma như thể biến thành một con búp bê thiếc ọp ẹp.
Cạnh cái hố bị khoét, một cái bóng đứng dậy. Nhỏ bé, cơ thể như của một đứa trẻ, đôi tai dạng tam giác nhô ra trên đỉnh đầu, đuôi dài và mỏng được phân nhánh làm hai. Giống như một con mèo đứng bằng hai chân.
Đó là một con người? Hay là một con quái vật? Cả hai bàn chân to không thể giải thích được đó là ... bàn tay, nắm chặt hai thanh kiếm ngắn sáng bóng.
“C-Chờ. Nghỉ giải lao đã chứ.”
Không có gì để thích thú, nhưng theo phản xạ, miệng Kazuma nở một nụ cười.
Đánh giá tình huống này, không có gì nhầm lẫn rằng người đã phá mặt đất là người nhỏ bé ở kia. Có lẽ nó đã được thực hiện bằng cách sử dụng cặp kiếm ngắn kẹp trên cả hai tay.
Nhưng miễn là không có sự khác biệt đáng chú ý giữa kiến thức của Kazuma và thế giới, việc phá một lát đá bằng cách sử dụng một đôi kiếm ngắn trong một thời gian ngắn như vậy là một việc bất khả thi. Điều đó chắc chắn không chính xác đối với con mèo có ý định cần phải phá hủy lát đá bất kể cái giá nào.
Thứ mà những thanh kiếm đáng ra phải cắt không phải là mặt đá cứng ... mà là Kazuma.
Mồ hôi lạnh chảy xuống lưng.
Khi Kazuma vụng về rút lui, con mèo mà anh gặp phải một lần nữa chuẩn bị đảo ngược những thanh kiếm ngắn bên trong cái bóng ảm đạm. Cùng với điểm lạnh của những thanh kiếm đó, đôi mắt to của con mèo mạnh mẽ chiếm lấy Kazuma.
“...Kazuma Kuvaru.”
Con mèo lên tiếng. Một giọng đàn ông trầm và khàn.
Đôi chân của Kazuma dừng lại đột ngột.
“V-Vâng. Đó là tôi... nhưng bạn là ai?”
Ngay cả đối với anh, đó là một phản ứng ngu ngốc. Nhưng nếu anh không làm như vậy, sự cân bằng tinh thần của anh sẽ sụp đổ.
Thật kỳ quái cho dù anh nghĩ thế nào. Một con mèo đi bằng hai chân trong khi cầm kiếm. Thật nực cười khi nó tồn tại trong thực tế ...
“Ta là Tomonori. ... Ta đến đây để giết ngươi.”
Không lâu sau khi hắn lạnh lùng nói, con mèo nhảy tới.
Tiếng chém kêu lên. Hai cú đánh chắc chắn không có mối đe dọa cũng như sự đàn áp, mục đích đi theo lời tuyên bố.
"Hii ... Uwaaah!?"
Nó giống như tiếp cận gió. Đánh mất bản thân, Kazuma bắt đầu bỏ chạy. Cơ thể anh ta hạ xuống như thể rơi xuống đất, sau đó một thanh kiếm sượt qua ngọn tóc.
Anh không thể đứng yên tại chỗ đó, Kazuma bò lên. Sau đó, anh đặt lưng vào tường của một tòa nhà và cố gắng quay mặt lại.
“Haah, haah... C-Chờ đã. Làm ơn.”
Tim anh đập mạnh một cách điên cuồng.
Đó không phải là một lời nói dối, chơi khăm hay mơ mộng. Con mèo đó đã lên kế hoạch giết anh. Anh ta sẽ bị giết. Nỗi sợ hãi như một cây kim với mùi máu bốc lên khắp cơ thể Kazuma.
Con mèo nhìn qua vai mình. Đôi mắt con quái thú lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Kazuma.
“... Ngươi đã né được.”
“Đ-Đó không phải điều hiển nhiên sao? Tôi sẽ chết nếu không né”
Mặc dù anh vặn lại với giọng lớn, nhưng dường như chính Kazuma thậm chí còn không hiểu làm thế nào anh ta có thể né được. Anh ta làm điều đó mặc dù nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ chết khi cảm thấy những thanh kiếm đang vung lên.
Lần này, con mèo tiếp cận một cách thầm lặng để chém anh.
“Hii...!”
Kazuma đã chạy. Anh đã từng được nghe rằng khi con người bị dồn tình huống cực đoan sẽ bộc lộ những khả năng không tưởng. Nhưng bây giờ, anh cảm thấy điều đó chắc chắn đúng.
Ngay cả bây giờ, anh hầu như tránh được những nhát chém tấn công khi chúng sượt qua da anh.
Tuy nhiên, vận may đó sẽ không tồn tại mãi mãi.
Bị vấp ngã trên mặt đất nơi mà con mèo đã phá trước đó, Kazuma ngã về phía trước và gục xuống. Không có gì nghiêm trọng lắm, nhưng anh bị đau ở cánh tay.
Mặc dù cảm thấy mình không nên nhìn vào nó, Kazuma vô tình lướt mắt qua. Điểm hơi dưới vai trái của bộ đồng phục của anh bị cắt sâu. Anh cảm thấy một chiếc áo hơi ướt ướt một thứ gì đó.
“A, a...”
Một cái gì đó sống động hơn nỗi sợ hãi tràn ra từ tâm trí Kazuma.
Khi cằm anh run rẩy, răng anh ta phát ra tiếng kêu. Con thú nhìn xuống từ trong bóng tối của một tòa nhà được tô màu đậm của buổi tối. Khi Kazuma ngước mặt lên tới những bước chân yếu ớt, đôi mắt anh bắt gặp ánh mắt của con thú.
Những thanh kiếm kẹp ngược được lạnh lùng nhấc lên. Đầu lưỡi kiếm hơi ướt với màu đỏ.
Nó ướt đẫm máu của Kazuma. Màu bạc lạnh của lưỡi kiếm xuất hiện tương tự như răng nanh của một con thú muốn có nhiều máu và thịt.
Anh có thể bị giết mất.
Ngực anh nhô lên và nhô xuống khi hơi thở bị rối loạn. Bụng anh quặn lên vì căng thẳng và sợ hãi. Đầu gối anh run lên và khiến anh không thể đứng vững.
Thật vô ích. Anh không thể trốn thoát.
‘Tại sao... tại sao chuyện này lại xảy đến với mình...’
Anh ta sẽ bị giết mà không biết thủ phạm hay lý do. Trong khi nguyền rủa tình huống nực cười này, Kazuma nhắm chặt mắt.
Anh chuẩn bị tinh thần cho những lưỡi kiếm lạnh lẽo
.... Tuy nhiên, thanh kiếm của con mèo dừng lại ngay trước khi cắt vào thịt Kazuma.
‘H... Huh?’
Anh nghĩ rằng có gì đó không ổn. Sau khi anh đếm được ba giây, Kazuma rụt rè mở mắt. Từ bên trong những tiếng nổ dài, anh lén nhìn con mèo đi bằng hai chân.
Con mèo làm rơi lưỡi kiếm, đáng lẽ phải được nâng lên cao và hướng về phía cuối của một đường cong nhẹ nhàng. Đôi tai to của nó được nâng lên.
Chẳng bao lâu, con mèo bọc hai thanh kiếm vào bao kiếm, liếc nhìn Kazuma và đột ngột biến mất khi nó nhảy lên.
Part 2:
Sự hiện diện của sát khí biến mất. Điều đó cũng tương tự đối với áp lực đang bóp nghẹt cổ anh ta với lực rất mạnh và cả cảm giác căng thẳng.
Cũng như lúc hắn xuất hiện, con mèo biến mất như một cơn gió thoảng qua.
Không khí tự nhiên thường ngày trở. Hông anh đã hoàn toàn được buông lỏng, Kazuma chỉ có thể ngồi yên tại chỗ đó, chết lặng.
Anh không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra, ngay cả bây giờ. Anh không thể chấp nhận nó như một sự cố thực sự. Cảm giác như anh vẫn đang tiếp tục giấc mơ kỳ lạ từ sáng nay.
Đôi tai của Kazuma bị bóp nghẹt khi nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần. Kazuma buộc phải di chuyển cái cổ cứng ngắc của mình và nhìn về hướng phát ra âm thanh. Bộ đồng phục quen thuộc đang ùa đến từ con đường cong nhẹ.
Đó là Nine, cả Trinity và Celica.
Ngay khi anh nhìn thấy bóng dáng của các cô gái, sức mạnh đã rời khỏi cơ thể Kazuma. Có thể là do sự căng thẳng đã được giải tỏa khi bị một cơn chóng mặt dữ dội khiến anh gần như ngất đi.
“Kazuma-san!”
Như thể trượt, Celica quỳ gối trước Kazuma. Nine nhanh chóng quan sát xung quanh. Một chút chậm trễ và hết hơi, Trinity ngồi xổm bên cạnh Celica với khuôn mặt u ám.
“Bạn ổn chứ, Kazuma-san?”
Trinity đỡ đôi vai run rẩy của Kazuma. Khi đôi mắt xanh lục của cô nhìn vào anh, Kazuma nhếch miệng và nở một nụ cười yếu ớt để báo hiệu rằng anh vẫn còn ý thức.
Cạnh anh, Trinity bắt đầu mỉm cười.
“Tạ ơn Chúa… Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?”
“Ừ thì… Tôi cũng thật sự chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra cả.”
Nhờ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, anh cảm thấy nhẹ nhõm. Ngay cả Kazuma cũng nghĩ rằng mình đã trả lời với giọng thật thảm hại. Anh nhớ giọng nói thanh nhẹ của cô. Anh ta thực sự nghĩ rằng mình sẽ bị giết.
Trong lúc đó, Celica chạm vào cánh tay trái của Kazuma và mở to đôi mắt nâu ấm áp.
"Bạn bị thương này. Nó thực sự sâu."
“A, đừng.”
Ngay lập tức, những lời nói bật ra từ miệng Kazuma, anh cố gắng cảnh báo cô. Lần nữa. Anh ta run lên.
Nhưng Celica, người không thể nhìn thấy những gì đang xảy ra trong tâm trí Kazuma, tự cho rằng những lời nói của anh là sự do dự. Cô gật đầu trong khi mỉm cười như để khuyến khích anh.
“Không sao đâu. Nó sẽ được chữa lành nhanh thôi.”
“Chữa lành ư… ?”
Tìm cách trấn an Kazuma, Trinity giải thích.
“Celica rất giỏi trong ma thuật chữa trị đấy~.”
Nhưng đằng sau những tiếng nổ dài đang che giấu biểu cảm của anh, Kazuma cau mày.
“Chữa trị…” (Trong game Celica cũng có 1 chiêu để hồi máu đấy :3)
Cơ thể anh cứng lại và cố gắng cẩn thận để không thô bạo khi gỡ tay Celica ra. Anh mạnh mẽ kéo cơ thể kiệt sức của mình đứng dậy.
Theo phản xạ, anh nở một nụ cười căng thẳng.
“Tôi, tôi ổn. Cỡ như thế này sẽ sớm hồi phục thôi… đừng lo.”
“Ơ, nhưng.”
Đôi mắt của Celica có vẻ như đang nói 'nhưng nó sẽ được chữa lành ngay lập tức mà' nhìn lên Kazuma.
Kazuma đảo mắt bằng tất cả sức lực. Anh cảm thấy không ổn trong tình huống này. Khi anh lại bị chóng mặt khủng khiếp một lần nữa, Kazuma dựa lưng vào tường của một tòa nhà gần đó.
Nine đặt cả hai tay lên hông cô và vòng qua anh như thể chặn đường.
“Bắt đầu giải thích nào.”
Giọng nói đột ngột thay đổi từ sự dịu dàng của Celica và Trinity thành sự thận trọng.
Trong khi giấu vết thương trên cánh tay của mình khỏi Celica bằng cách che nó đi, Kazuma nhăn mặt.
“Kể cả nếu tôi giải thích thì…”
Lo lắng về việc Kazuma đang hoang mang, Trinity ngắt lời với những lời dịu dàng.
"Chúng tôi đến đây vì Nine nói rằng cô ấy cảm nhận được một thế lực khác thường ở trung tâm thành phố. Và rồi chúng tôi thấy Kazuma-san đang ngồi bên lề đường như thế ~ ..."
"Bạn chắc chắn đã chứng kiến việc gì đó. Trả lời đi."
Nine liếc nhìn vỉa hè bằng đá bị phá trước khi nhìn chằm chằm vào Kazuma.
Anh ta yếu đuối trước ánh mắt của Celica, nhưng anh muốn được tha thứ từ vẻ hào quang của Nine hơn nữa. Anh nghe nói rằng cô là người giỏi nhất trong học viện, phép thuật tấn công là chuyên môn của cô. Thực tế đó làm cho có vẻ như anh ta đang bị đe dọa.
"Ngay cả khi bạn nói rằng tôi đã nhìn thấy nó hoặc có liên quan thì ... Một sinh vật kỳ lạ đột nhiên xuất hiện và chém xung quanh bằng kiếm. Điều phi lý như vậy cũng có thể xảy ra."
Như muốn thoát khỏi ánh mắt tập trung, Kazuma hướng tầm nhìn của mình xuống đất, tìm kiếm những nhát kiếm. Càng nhìn nó, những vết chém càng lộng lẫy khiến chúng không có cảm giác như chúng thuộc về thực tại.
Nine khoanh tay bối rối.
“Một vật thể kỳ quặc như bạn nói ư?”
“Phải. Một thứ trông đơn giản như kết hợp từ mèo với người.”
“Đó có thể là một người thú…?”
Nghe lời giải thích của Kazuma, Nine cau mày và đưa tay chống cằm như thể cô đang suy ngẫm.
Thuật ngữ Nine được sử dụng, ‘người thú’, đã được đề cập trong các bài học, nhưng hôm nay là lần đầu tiên Kazuma thực sự nhìn thấy nó.
Đó là một chủng tộc kỳ lạ nằm ở một điểm chính xác giữa quái thú và con người. Giống như ma thuật, sự tồn tại của họ không bao giờ xuất hiện ở trong lịch sử và chỉ tồn tại trong bóng tối.
Nhưng tại sao lại có một tên xuất hiện ở Ishana và tấn công Kazuma? Câu hỏi của Nine cũng là câu hỏi của Kazuma.
"Onee-chan. Hiện tại, hãy đưa Kazuma-san trở về phòng. Anh ấy có thể bị tấn công lần nữa."
Giọng nói thẳng thắn của Celica đã phá vỡ việc suy tư tĩnh lặng.
Từng khoảnh khắc, buổi tối ngày càng dày hơn. Hiện tại, bầu trời phía đông hơi mờ với sự hiện diện của màn đêm. Nếu mặt trời lặn, phía bên này của hòn đảo tách biệt với đường chính sẽ rất tối.
Từng khoảnh khắc, buổi tối ngày càng dày hơn. Hiện tại, bầu trời phía đông hơi mờ với sự hiện diện của màn đêm. Nếu mặt trời lặn, phía bên này của hòn đảo tách biệt với đường chính sẽ rất tối.
Trinity đồng ý ngay lập tức khi cô gật đầu.
"Cô ấy đúng. Chúng ta không được để điều gì xảy ra với anh ấy khi đang trên đường về."
"Các bạn không cần phải gánh vác quá nhiều. Tôi bây giờ thực sự ổn, vì vậy ..."
"Kazuma-san."
Trinity bước một bước và lại gần anh hơn.
Cô chắp chặt hai tay vào nhau đặt trước ngực như thể đang cầu nguyện. Với sự chênh lệch chiều cao tồn tại giữa họ, đôi mắt cầu khẩn của cô ngước nhìn anh như thể khiển trách.
"Tôi cầu xin bạn, hãy để chúng tôi hộ tống bạn về. Tôi không thể bỏ đi và để bạn một mình ở đây được ~."
Mặc dù cô ấy đã sử dụng giai điệu nhịp độ chậm mà anh ấy nghe thấy trong lớp mọi lúc, nhưng sự chân thành của cô ấy đủ để khiến trái tim anh đau nhói. Trong mắt của Trinity, dường như đã sẵn sàng để rơi nước mắt bất cứ lúc nào, mối quan tâm thực sự của cô đối với Kazuma đang được bộc lộ. Biết vậy, làm sao anh có thể từ chối cô chứ?
‘... Bằng cách nào đó, nó có cảm giác như thể mình mới chỉ bị từ chối ngày hôm nay vậy.’
Kazuma đã được sửa chữa bởi ý nghĩ từ trong ngực anh. Giống như mọi khi.
Như thể bỏ cuộc, Kazuma hít một hơi và kéo hai bên miệng ra để nở một nụ cười. Thực tế, tình trạng của anh trở nên tồi tệ trở lại. Nó thực sự không cảm giác như là anh có thể đi được.
"... Tôi hiểu rồi. Làm ơn hãy làm như vậy."
Sau khi anh buông lời từ bỏ, Trinity mỉm cười dịu dàng và nắm lấy cánh tay của Kazuma. Hỗ trợ từ bên dưới, cô ôm cánh tay anh vào ngực. (Ố ồ sướng thế :))
Ngoài chiếc áo khoác đồng phục, cảm giác của một cơ thể người được truyền đi. Hiếm khi trải nghiệm kiểu tiếp xúc gần gũi này, Kazuma không biết phải phản ứng thế nào.
Vì một người bình thường chắc chắn sẽ có ký ức được cha mẹ ôm ấp, họ phải có cảm xúc phù hợp khi chạm vào.
Kazuma thở dài và nghĩ rằng nó không thành vấn đề.
Đôi chân anh thúc giục để bước về phía trước vu vơ và cảm thấy nhẹ nhàng. Có phải vì tình trạng tồi tệ và cái đầu đang cảm thấy chóng mặt của anh? Hay là bởi vì bản thân không có trí nhớ của anh có sự trống rỗng không thể lấp đầy?
“Bạn có thể đi được không?”
Giật mình vì mùi sữa trứng trên giọng nói của Trinity, Kazuma khẽ kéo cằm. (Đoạn này mình nghĩ rằng ý Kazuma là giọng kiểu ấm áp chứ chắc ko phải vì Trinity ăn xong quên không súc miệng đâu nhỉ :P)
“Tôi xin lỗi.”
"Không sao đâu. Tôi đã đề nghị sau tất cả."
Nhận ra Kazuma sẽ không kháng cự nữa, Trinity cuối cùng cũng nói với giọng điệu bình thường. Không vượt qua anh cũng không bị tụt lại phía sau, Trinity khớp tốc độ của cô với Kazuma trong khi kéo tay
để giúp anh tiến về phía trước.
Mặc dù anh biết ơn lòng trắc ẩn của cô, Kazuma không thể làm gì nhưng lại có những cảm xúc phức tạp khi chấp nhận lòng tốt của Trinity.
Có rất nhiều học sinh nam trong cùng khóa ngưỡng mộ Trinity và Nine. Nếu anh bị nhìn thấy như thế này, rất có thể anh sẽ bị gọi vào phía sau tòa nhà của trường và bị buộc phải đánh nhau vào ngày mai. (Được 3 em khiêng về thế này thì bị anh em gọi ra nói chuyện là phải)
Thỉnh thoảng, với ý thức bị suy thoái trong khi nghiêm túc tự hỏi về suy nghĩ đó, Kazuma, cùng với Trinity, Celica và Nine, đi về phía ký túc xá.
Và rồi sau khi mất gấp đôi thời gian như thường lệ, Kazuma trở về phòng riêng của mình.
Vì sự lo lắng của Trinity, Celica nói khi họ rời đi rằng họ sẽ nhanh chóng đến nếu có chuyện gì xảy ra. Nhưng Nine ... chỉ có cô nhìn Kazuma với ánh mắt nghi ngờ.
Sau khi đóng cửa, sức chịu đựng của anh đã ở mức giới hạn. Đầu anh quá đau. Anh không còn có thể cảm nhận được cảm giác của sàn nhà, anh đi về phía giường mình.
Nhưng trong khi không rõ liệu cuối cùng anh có đến giường hay không, Kazuma đã bất tỉnh.
Part 3:
Các cô gái dẫn dắt Kazuma rời đi. Trên tầng thượng của một tòa nhà cách xa họ, một cái bóng bất động dõi theo anh.
Một cơ thể nhỏ bé không mang hình hài con người, đuôi dài, tai hình tam giác sắc nhọn. Đó là kiếm sĩ Người thú, Tomonori.
Im bặt như một sinh mệnh tĩnh lặng, anh nhìn theo bóng dáng đang rút lui của Kazuma bằng đôi mắt sắc bén. Như thể xác nhận con mồi của mình.
Không khí dao động.
Đôi tai của Tomonori di chuyển. Dao động đó không phải là không khí. Mà là thời gian và không gian.
"Ngươi thật là một con thú cưng vô dụng nhỉ, Tomonori. Ngươi đã không tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân."Từ phía sau, một giọng nói ngây thơ lạnh lùng cất lên.
Tomonori hơi di chuyển đầu của mình.
Sự lay động đến từ dịch chuyển tức thời. Điểm đặc trưng của người con gái yêu quý mà Tomonori biết rõ.
“--Rachel, phải không.”
Trong giọng nói trầm và nhỏ, anh lẩm bẩm tên của người xuất hiện phía sau mình.
Rachel Alucard. Cô gái mặc váy đen với mái tóc vàng dài tuyệt đẹp được buộc kiểu bím. Những dải ruy băng dùng để trang trí tóc của cô trông giống như tai thỏ.
Ngoại hình bên ngoài khiến cô trông dường như là một đứa trẻ khoảng sáu tuổi, nhưng cô là một bậc thầy về chuyển giao ma thuật cực kỳ khó kiểm soát. Cô sở hữu khả năng dịch chuyển trực tiếp đến Ishana, nơi có hàng rào mạnh mẽ được dựng lên xung quanh.
“... Cô đến đây vì Clavis bảo vậy à?”
Trong khi đặt câu hỏi, Tomonori rời mắt khỏi Rachel để nhìn xuống. Mục tiêu của anh ta đã biến mất. Anh đã thất bại trong việc giết hắn.
"Phải rồi. Ngươi nghĩ ta còn có loại việc vặt nào khác à?"
Khi cô nói với giọng điệu tao nhã không phù hợp với vẻ ngoài và giọng nói trẻ con của mình, Rachel nhẹ nhàng vuốt đi mái tóc đang tựa vào vai bằng mu bàn tay mình.
Có một chút hứng thú phát ra từ giọng nói nghe có vẻ kiêu kỳ.
“Ngươi đã cố gắng để giết người đàn ông đó.”
Tomonori trả lời với sự im lặng. Không quan tâm đến nó, Rachel tiếp tục.
"Tại sao ngươi lại cố giết anh ta? Ngươi có lẽ biết điều gì đó à?"
"... Cô không cần bận tâm với nó. Tám chuyện vậy là đủ rồi. Nhanh lên và đưa tôi đi."
Quay lưng về phía con hẻm mà anh đang theo dõi, Tomonori chuyển đến đứng cạnh Rachel.
Rachel cười khúc khích một chút. Nhưng những lời cô ấy nói ngược lại với nó.
“Vẫn như thường lệ, ngươi vẫn luôn là một kẻ tẻ nhạt.”
Khi cô thờ ơ đưa bàn tay trắng của mình ra, một trường ma thuật màu hồng nổi lên với Rachel ở trung tâm. Nó lan ra dưới chân Tomonori.
“Cùng trở về nào. Cha ta đang chờ.”
Sau khi giọng nói thuần khiết lẩm bẩm, một âm thanh tương tự như cơn lốc phát ra và Rachel biến mất khỏi Ishana cùng với Tomonori.
Trên bầu trời được bao phủ bởi tán cây của hoàng hôn, mặt trăng tròn màu bạc được treo lên.
Mặt trăng đó sẽ không bao giờ tàn. Màn đêm sẽ không bao giờ trôi qua. Nơi này luôn chìm trong đêm. Không nằm ở bất kỳ nơi nào trên thế giới, chỗ này giống như hòn đảo đơn độc trôi nổi trên một thung lũng.
Một khu vườn được kéo dài vô tận. Với cây thường xuân đông đúc len lỏi xung quanh một cách đẹp đẽ, vẻ ngoài của nó đủ thích hợp để được gọi là một khu vườn bỏ hoang.
Trong khu vườn bỏ hoang, một lâu đài cổ rộng lớn đứng với vẻ ngoài hùng vĩ đồng thời cũng vướng phải cây thường xuân.
Đó là nơi ở của một ma cà rồng đã hơn một nghìn năm tuổi, Clavis Alucard.
Ông đã dành cả cuộc đời dài của mình để theo dõi loài người. Ngay bây giờ, ông ngồi trên chiếc xe lăn đối mặt với một người bạn cũ trong phòng khách, được bao quanh bởi đồ nội thất trang nhã.
"Tomonori. Tôi cũng đã ... cân nhắc về những gì bạn đã nghĩ."
Khóa ngón tay trên đầu gối, Clavis bắt đầu nói chuyện.
Mái tóc và bộ râu dài của ông có màu trắng tinh khiết. Những ngón tay quá mỏng trông giống như những cành cây khô héo. Nhưng, như thể những con ngươi đỏ màu máu của anh ta bị tách ra khỏi cơ thể già yếu của ông, chúng hiện lên với phẩm giá và trí thông minh mà đôi khi cảm thấy như chúng có thể nhìn xuyên thấu đến tận đáy lòng.
"Tuy nhiên, điều tôi yêu cầu bạn là quan sát, không ám sát. Bạn gần như đã giết chết một thanh niên vô tội đó ... Tôi có sai không?"
Giọng nói của Clavis bình thản như một gợn sóng lan rộng trên mặt nước.
Có hai sự hiện diện khác trong phòng. Con gái yêu dấu của Clavis đang ngồi trên ghế sofa mềm trong khi uống trà đen với hương hoa hồng, Rachel. Và người đứng đằng sau Clavis đang mặc bộ đồ tinh tế trên cơ thể đã qua huấn luyện của mình, người sói Valkenhayn R. Hellsing.
Sau khi nhìn họ bằng ánh mắt liếc xéo, Tomonori đưa ánh mắt trở lại Clavis và trả lời lạnh lùng.
"Ông đã nói tôi được phép chém hắn trong trường hợp xấu nhất."
"... Tôi chắc chắn đã nói điều đó. Nhưng tôi thực sự không nghĩ rằng một tình huống như vậy được tính là 'trường hợp xấu nhất'."
Người mà anh ta đang đối mặt là một người đàn ông đã theo dõi lịch sử diễn ra trong hơn nghìn năm. Nhưng Tomonori, ngay cả trước đôi mắt đỏ ngầu, đầy kiến thức vô tận, đã không thể hiện một chút sợ hãi nào.
"Gã đó rất nguy hiểm. Chúng ta không đủ khả năng để giữ hắn sống sót."
Vì những lời của Tomonori được tuyên bố không chút do dự, Valkenhyan, người đã giữ im lặng cho đến bây giờ, cau mày lại và ngắt lời gay gắt.
"Người quyết định việc đó không phải là ngươi!"
Nhưng Tomonori chuyển ánh mắt sang anh ta và nhìn chằm chằm vào quản gia người sói một cách mãnh liệt, như thể đang thách thức.
“Ta tự quyết định việc ta sẽ làm.”
Đó là sự điềm tĩnh và ý chí không bị lay chuyển. Giọng nói quyết tâm của một niềm tin không cho phép bất cứ ai chà đạp nó.
Nhưng niềm tin đó đã chỉ ra một hướng khác với Clavis .
Ngực của Clavis chìm xuống khi ông thở dài.
"Vẫn chưa quyết định rằng 'anh ta' sẽ trở thành 'như vậy'. Nếu anh ta vẫn yên ổn, thì anh ấy có thể tiếp tục là một học sinh đơn thuần. ... Sau tất cả, có rất nhiều tương lai có thể xảy ra."
“Chỉ có một tương lai duy nhất.”
Những từ nhạy cảm của Clavis mang một ước muốn và mong muốn điều gì đó sẽ xảy ra. Tomonori cắt đứt nó với một giọng nói che giấu cảm xúc mạnh mẽ.
"Gã đó nhận thức được."
Không có sự do dự trong tuyên bố của Tomonori, tương tự đối với thanh kiếm của anh.
"... Tomonori. Chúng ta không ở vị trí có thể phán xét ai đó."
"Đức tin của ông giống như một thanh kiếm ngu ngốc đối với tôi."
Sau khi anh nói điều đó, Tomonori quay lưng lại với Clavis.
Clavis một phần nhắm mắt trong khi ngắm nhì tầm vóc nhỏ con. Anh tin rằng đôi vai dịu dàng của Tomonori sẽ không bao giờ có được năng suất. (Mình cũng chả hiểu gì đoạn này, nguyên văn là: never get yield. Bạn nào biết có thể bình luận bên dưới nhé :3)
Clavis nhớ lại một người đàn ông khác cũng có dáng đứng tương tự vậy.
"Chà, được lắm, được lắm. Sự bướng bỉnh của bạn rất giống với Mitsuyoshi." (Mitsuyoshi là Jubei đấy)
Clavis mỉm cười khi lẩm bẩm. Tomonori thì hung tợn trừng mắt qua vai về phía Clavis khi ông làm vậy.
"Tôi chả liên quan gì đến anh tôi cả. Đừng bao giờ so sánh chúng tôi một lần nữa."
Valkenhayn thể hiện sự tức giận của mình đối với lời nói đó.
"Thật xấc xược. Ngươi nghĩ rằng mình đang đối mặt với ai hả ...!"
“Đủ rồi Valkenhayn.”
Bàn tay gầy gò ra lệnh cho Valkenhayn.
Nếu Valkenhayn đã hóa dạng sói, thì anh ta sẽ lộ răng nanh sắc nhọn và gầm lên. Nhưng chủ nhân đã ra lệnh. Valkenhayn rút lui với vẻ mặt nghiêm nghị.
"... Tôi không cần bất kỳ người hộ tống nào."
Tomonori quay lưng lại lần nữa, lần này anh rời khỏi phòng của Clavis.
Khi kẻ không phải con người biến mất dưới hành lang của lâu đài cổ, Valkenhayn bình tĩnh đóng cánh cửa đã bị bỏ ngỏ.
Căn phòng ướt đẫm tiếng thở dài của Clavis.
"Như vậy có ổn không? Người đàn ông đó chắc chắn sẽ ..."
Đi về phía Ishana một lần nữa. Lần này, nó sẽ không liên quan gì đến yêu cầu của Clavis.
Sau khi Clavis dựa lưng vào chiếc xe lăn của mình, anh nhìn lên chiếc đèn chùm lấp lánh trên trần nhà.
"Đó là điều không thể tránh khỏi, Valkenhayn."
Mí mắt đang nhắm dần. Trong phạm vi tầm nhìn khép kín, Clavis nghĩ về thế giới. Ông nghĩ về lịch sử của nó.
"Tôi không thể ngăn Tomonori. Tomonori cũng là ... một phần của loài người."
Suy nghĩ, tin tưởng và hành động là những đặc quyền được trao cho nhân loại. Ngay cả khi những đặc quyền đó đến từ 'sự nguy hiểm' bám sát sau lưng 'sự trung trực' của Tomonori.
Và Clavis không thể can thiệp vào nó. Một ngàn năm thời gian ông dành để nhìn vào lịch sử thật trùng hợp, cũng giống như một ngàn năm ông vẫn là khán giả. Clavis ... không, kể cả Rachel, họ là những sinh vật tồn tại bên ngoài định mệnh.
"Valkenhayn. ... Làm thế nào loài người sẽ sống cuộc sống của họ trong hàng thiên niên kỷ tới?"
Quyết định một cái gì đó, kiếm được một cái gì đó.
Lịch sử sẽ tiếp tục trong một thời gian dài sắp tới.
Đôi mắt của Clavis đã không còn có thể nhìn thấy trước tương lai nữa.
Giữ lại câu trả lời của mình, Valkenhayn đã chuẩn bị một tách trà đen và đặt nó trước mặt Clavis. Hương thơm hoa hồng ngọt ngào và phong phú trôi qua.
Clavis nâng mí mắt mỏng và nhìn chằm chằm vào bề mặt nước màu hổ phách lấp lánh.
"Tuy nhiên, anh ta chắc chắn đã để lại thứ gì đó rắc rối ... Relius Clover."
Sau khi anh lẩm bẩm những suy nghĩ đó, Clavis cầm một tách trà trắng trong tay.
Part 4:
…Đây là một giấc mơ
Kazuma nhận thức được điều đó khi anh ở trong một quang cảnh mà anh chưa từng thấy trước đây.
Cảnh tượng diễn ra trong một phòng thí nghiệm.
Các bức tường và sàn bằng kim loại được tô lên bởi ánh sáng trắng, lạnh. Có một số lượng lớn đèn xanh và đỏ nhấp nháy được gắn vào các máy đo được xếp bên trong phòng. Cửa sổ được gắn vào các bức tường theo mọi hướng. Người ta có thể nhìn thấy phía bên kia của bức tường mà không bị cản trở.
Khi anh đến, Kazuma đã ở đó.
Nhận thức được rằng mình đang nhìn thấy một giấc mơ là một cảm giác kỳ lạ. Cảnh vật đã khác, nhưng đây có thể là sự tiếp nối giấc mơ của ngày hôm qua.
Ngay khi bản thân mờ ảo tự hỏi về điều đó, tầm nhìn của anh di chuyển. Kazuma trong giấc mơ nhìn qua vai mình.
Từ đây anh có thể thấy bóng dáng chàng trai trẻ ngồi trên ghế, khoanh chân.
"Chúng ta thực sự sẽ sử dụng anh chàng đó à?"
Với một giọng điệu kiêu ngạo, Kazuma trong giấc mơ lên tiếng.
Đúng như anh nghĩ, giấc mơ này giống với giấc mơ đó. Mặc dù Kazuma có nhận thức về nó, anh ta không được phép nói như nhân vật trong giấc mơ. Đó là một giấc mơ khi anh mượn tầm nhìn của ai đó chỉ để quan sát.
Nhưng người đi cùng anh không phải là một chàng trai tóc trắng. Đó là một người đàn ông tóc vàng mặc áo choàng trắng với trang phục khiến anh ta trông giống như một nhà khoa học.
"Tôi đang lợi dụng hắn ta vì còn hữu dụng. Hắn sở hữu một lĩnh vực nghiên cứu khác với tôi. Kiến thức và kỹ năng của hắn khá thú vị. ... Sau cùng thì ta đã thấy những kỹ thuật đó đủ nhiều."
"Người trợ lý sở hữu kiến thức và kỹ năng tuyệt vời đó có vẻ như là một người rất chăm chỉ. Anh ta bí mật đi đến căn phòng bí mật, ẩn mình và cuối cùng mải mê với bất cứ công việc gì, ngươi biết đấy."
"Ta hiểu ... Nếu nó không trở thành một trở ngại cho công việc của ta, thì nó không thành vấn đề. Trong mọi trường hợp thì đó không phải là điều gì quá quan trọng."
Giọng điệu của người đàn ông tóc vàng khi nói điều đó thật thẳng thắn. Không mỉa mai cũng không đùa, anh coi người trợ lý đã được nêu ra chỉ đơn giản là một 'công cụ'. Không có sự nhiệt tình giống con người trong cách nói chuyện của anh ấy cả.
"Ha!" Kazuma nói ... đúng hơn, Kazuma trong giấc mơ vừa cười.
"Quả thực vậy. Chà, ngươi đã mang theo Shuuichirou Ayatsuki. Làm bất cứ điều gì bạn muốn, Giáo sư Relius." (Shuuichirou Ayatsuki là cha của Nine vs Celica nhé)
Shuuichirou Ayatsuki. Relius. Cả hai đều là những cái tên mà Kazuma đã nghe. Đặc biệt là Relius.
Những gì anh ấy nhớ rằng Relius Clover là người giám hộ của mình mà không biết ngoại hình và lai lịch của ông.
Có thể nào người đàn ông tóc vàng này là Relius Clover? Kazuma xem xét việc kiểm tra khuôn mặt. Nhưng trước đó, tầm nhìn bên trong giấc mơ đã di chuyển.
"Ai đó" đã trở thành điểm quan sát của Kazuma một lần nữa đối mặt với cửa sổ lớn. Từ đó, một tầng thấp hơn có thể được nhìn thấy.
Sàn và tường vô cơ. Bên trong họ, một vật thể kỳ quái mở miệng.
Có thể hình dung nó trông giống như miệng núi lửa.
Như thể một vòng để giữ đồ trang sức, có một số thứ vặn vẹo như dung nham đỏ sôi ở vị trí kim cương ở phía bên kia của thiết bị.(Đại loại là cái chỗ đang miêu tả trông giống trên hình :3)
Nhìn chằm chằm vào nó, Kazuma trong giấc mơ mang một cảm giác thăng hoa kỳ lạ như thể đó là quê hương bị bỏ lỡ của anh.
"Ổn chứ?"
"Hiện tại, không có gì trở ngại."
Một giọng nói thẳng thắn trả lời từ phía sau.
Kazuma trong giấc mơ đặt cả hai tay lên đồng hồ đo, mục đích không rõ ràng và nở một nụ cười không sợ hãi.
"Làm tốt lắm, làm tốt lắm. Sau cùng thì, ta cho rằng ngươi có thể đủ khả năng để nhận thêm một yêu cầu."
“...Lần này là gì đây?”
"Đó là lĩnh vực về chuyên môn của ngươi. ... Nó cũng có liên quan đến Azure."
“Ồ?”
Có một chút hứng thú từ giọng nói của người đàn ông tóc vàng.
Như thể có thứ gì đó bị trượt, 'anh' đảo mắt và mỉm cười.
"Lượt tiếp là của ta..."
Âm thanh không còn được nghe thấy nữa.
Rồi khung cảnh mờ dần.
Mọi thứ trở nên khó hiểu.
Cuối cùng, nó trở nên tối dần và chuyển sang màu đen.
Giấc mơ kết thúc đột ngột.
Nghe thấy mình rên rỉ, Kazuma tỉnh dậy.
Mở đôi mắt gầy guộc, khung cảnh căn phòng anh từng thấy ngoài những rắc rối. Đó là một căn phòng của ký túc xá trường của Hội pháp sư, phòng riêng của anh.
Căn phòng tối đen chỉ có ánh sáng màu cam nhạt của đèn ngủ để chiếu sáng nó. Anh không biết chính xác thời gian, nhưng dường như là đêm.
Có vẻ như anh đã mất ý thức khi ở trên giường. Trông giống như anh đã ngủ suốt thời gian này. Quần áo đồng phục của anh có một chút nhăn.
Anh nhìn thấy một giấc mơ.
Giống như giấc mơ đêm qua, giấc mơ ở một nơi không xác định và có những người đàn ông anh không nhận ra. Các chi tiết mờ ảo như thể chúng bị cọ xát thô bạo với một cục tẩy. Anh không thể nhớ nó tốt.
Kể từ đó ... đã bao lâu sau khi anh được ba cô gái, Trinity, Celica, Nine, và quay lại đây? Đặt tay lên cái đầu choáng váng khi anh vẫn còn nửa ngủ, Kazuma đột ngột nâng cơ thể mình lên.
Tình trạng khủng khiếp của cơ thể anh đã được chữa lành hoàn toàn.
Vết thương trên cánh tay trái của anh đã được phục hồi hoàn toàn mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.
"Aah ... lại thế rồi."
Trong căn phòng khiến nó khó thở, Kazuma rời mắt khỏi chiếc áo rách và rũ vai xuống.
Anh nhận ra điều này khoảng hai tháng sau khi anh vào học viện. Khi ở trong lớp, anh bị đứt tay bởi giấy vở. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi anh nhăn nhó khi cơn đau nhói chạy qua, vết cắt nông trên da anh nhanh chóng khép lại. Vết thương nhỏ biến mất như thể nó được hấp thụ.
Khi anh đã quên nó thì khi Kazuma bị bỏng giữa thí nghiệm giả kim. Anh đến bệnh xá theo chỉ dẫn của giảng viên. Nhưng nó hầu hết đã được chữa lành khi anh đến, bác sĩ vừa cười vừa nói rằng anh đang phóng đại nó.
Nói tóm lại, ngay cả khi anh ta bị thương, nó sẽ được chữa lành ngay lập tức nếu anh ta để nó yên.
Lúc đầu, anh nghĩ rằng những người khác cũng như vậy. Nhưng anh phát hiện ra rằng không phải vậy.
Không giống như mất trí nhớ, không ai biết về điều kỳ lạ này. Nếu có thể, anh muốn giấu nó và không cho ai khác biết. Mất trí nhớ có thể tạo sự đồng cảm, nhưng điều này chỉ khiến cảm thấy đáng sợ thôi.
"Mình rất vui ... rằng mình đã từ chối phép thuật chữa lành của cô gái đó."
Nếu việc hồi phục không liên quan đến phép thuật xảy ra, anh ta sẽ không thể tránh được rắc rối cho dù lý do của có là gì.
Khi cơn buồn ngủ dần dần biến mất, não anh dần bắt đầu hoạt động.
Khi anh nghĩ về nó, một loạt những điều kỳ lạ đã xảy ra ngày hôm nay. Thức dậy từ một giấc mơ kỳ lạ. Đặt Trinity sang một bên, để Celica và Nine để mắt đến anh có ý nghĩa trái ngược với nó. Có tình trạng thể chất của anh ấy xấu đi mà không hiểu nguyên nhân. Bị tấn công bởi một kẻ mà không biết lý do.
Hơn nữa, như thể cuối cùng nó đã trở lại, anh lại thấy một giấc mơ kỳ lạ.
"Chỉ là chuyện gì đang thực sự xảy ra?"
Sau khi lời phàn nàn tự phát ra, sự mệt mỏi lan rộng thêm.
Có vẻ như việc anh nhìn thấy những giấc mơ đó là kết quả của bộ não điều chỉnh ký ức ấy. Nó có thể liên quan đến những kỷ niệm anh ấy đã mất? Có ổn không nếu anh ta cho rằng mình đang nhớ gì đó?
Khi tâm trí anh trở nên rõ ràng hơn, anh nhớ lại những lời từ những chi tiết của giấc mơ mà anh gần như đã quên.
Shuuichirou Ayatsuki. Relius. Và …
“Azure…”
“Ngươi có hứng thú với Azure à?”
Có ai đó đột nhiên đáp lại những lời lẩm bẩm anh buông ra.
Sự ngái ngủ của anh biến mất ngay lập tức. Kazuma quay lại với lực như thể bị điện giật.
Phòng của ký túc xá là phòng cho một người. Không có ai khác trong phòng và không có bạn bè đến thăm ở đây. Ngoài ra, anh đã ngủ rất nhanh cho đến một lúc trước.
Không có ai khác ngoại trừ Kazuma. Trong căn phòng lẽ ra trống không … là một kẻ lạ mặt.
Chiếc ghế đáng lẽ ở phía trước bàn đã được di chuyển sát vào tường của căn phòng. ... Ai đó đã ngồi ở đó. Ánh sáng lờ mờ từ đèn bên khiến vẻ ngoài của nó không rõ ràng. Đương nhiên, Kazuma nhìn chằm chằm vào bóng dáng của người đó.
Đó là một người đàn ông gầy gò. Không rõ lắm khi anh ta ngồi, nhưng chiều cao của anh ta có vẻ giống như của Kazuma.
Bất kể bóng tối, Kazuma vẫn không thể nhìn được mặt anh ta vì chiếc mũ trùm thấp trên mắt. Nhưng khi nhìn thấy cái miệng đang tách ra giống như mặt trăng lưỡi liềm, Kazuma nhận ra nụ cười kỳ lạ này.
“A… Ai? Ngươi… là ai… vậy?”
Trong khi vẫn còn hóa đá ngồi trên giường, Kazuma lúng túng hỏi.
Anh có cảm giác rằng anh đã hỏi câu hỏi này chỉ vài giờ trước. Linh cảm khó chịu làm lạnh sống lưng.
Không thể nào, anh sẽ lại bị chém một lần nữa đúng không?
Theo phản xạ, Kazuma tự cảnh giác bản thân, nhưng điều này tỏ ra không cần thiết, người đàn ông kia chỉ nhún vai khi vẫn ngồi và không hề tỏ ra sẽ đứng dậy.
"Này, này. Thật à, Kazuma-chan? Ngươi ghiêm túc đấy à? Thật là một lời chào lạnh lùng. Ngươi không nhận ra ta à?"
"Không, ờ, xin lỗi. Tôi không nhớ rằng chúng ta đã gặp nhau ..."
Người đàn ông kia nói như gặp lại một người bạn cũ, nhưng Kazuma lại không biết gì về người đàn ông này.
Trong bóng tối, người đàn ông kia lắc đầu thất vọng.
"Sau khi ta đã giúp cứu ngươi khỏi nguy hiểm. Ngươi quên mất người đã cứu mạng mình? Có phải Kazuma-chan là một thằng ngốc? Có lẽ là ngu ngốc chăng?"
Khi hắn nói điều đó, Kazuma đột nhiên nhớ ra. Bây giờ hắn ta đã đề cập đến nó, trở lại khi con thú dữ tấn công, có một giọng nói hướng dẫn anh ta trên bờ vực của nó.
Đó không phải là giọng nói của Trinity, Celica hay Nine, mà là của một chàng trai trẻ. Nếu giọng nói không có ở đó, Kazuma có lẽ đã chết vì đòn kiếm đầu tiên.
"Từ ... từ lúc đó?"
"Cuối cùng đã nhớ? Sau cùng một lần nữa, ngươi vẫn không biết về phần quan trọng nhất. Aah, thật khó chịu."
Người đàn ông cười toe toét, nhưng anh ta nhanh chóng thở dài chán nản.
Kazuma không hiểu ý nghĩa của những gì người đàn ông kia nói. Vì lý do nào đó, anh sửa lại tư thế trong khi ngồi trên giường.
Duỗi hai chân dài về phía trước trong khi vẫn ngồi, người đàn ông nhìn Kazuma với đôi mắt của rắn từ mũ trùm đầu.
"Kể từ khi ngươi bất tỉnh trên sàn, ta cố tình đến đây, ngươi biết không? Sau đó, tôi đã ở đây trong suốt thời gian này. Chàaaa, vì ngươi không thức dậy, ta đã có rất nhiều thời gian rảnh. À mà căn phòng không tốt lắm, tôi tự hỏi tại sao tâm trí ngươi không phát điên khi sống ở đây. "
"Haa. Chà, tôi đã ở đây bảy năm rồi."
Người này là ai? Ngay cả khi anh vẫn còn thắc mắc, Kazuma vẫn mấp máy trong khi vẫn chết lặng vì sự phát triển bất ngờ.
“Vậy, ừm, còn anh là…?”
“Yuuki Terumi.”
“Hả?”
“T-E-R-U-M-I. Đó là tên ta.”
Kazuma cảm thấy như có một không khí kỳ lạ về cái tên. Như thể có một ý nghĩa đặc biệt về nó …
“Vậy ngươi đã biết tên ta rồi. Tiếp tục nào, Kazuma-chan.”
Mặc dù anh ta không bị đe dọa, Kazuma nuốt nước bọt. Vì lý do nào đó, anh đột nhiên bị quyến rũ bởi những lời nói của người đàn ông này.
Miệng hình lưỡi liềm mỉm cười.
“Vậy nghe lại này. …Ngươi muốn Azure chứ?”
*Bonus*
Sơ lược về Yuuki Terumi: Là kẻ phản diện chính của dòng game Blazblue. Tên thật là Susanoo và thuộc một trong 3 vị thần kiến tạo thế giới Sankishin (bao gồm Master Unit, Tsukuyomi Unit và Susanoo Unit). Hiện thân cho ý chí của Susanoo, mặc dù đã mất đi Susanoo Unit nhưng Yuuki Terumi vẫn có được gần như toàn bộ sức mạnh của mình. Một kẻ tồn tại được nhờ vào sự căm phẫn và hận thù của người khác song ta có thể đây là một kẻ phản diện có tầm cỡ, với sức mạnh bá đạo và sự ngầu lòi. Hy vọng những chapter tiếp theo có thể diện tả được nó. Sau tất cả thì cảm ơn các bạn đã đọc đến đây :3
Trong hình từ trái qua phải là:
Hazama, Susanoo, Terumi, Kazuma, vẫn là Terumi nhưng phiên bản gầy gò :D