Hai năm trước.
Tôi chạy như bay qua khu rừng nằm giữa hai nhà. Mưa nặng hạt rơi trên vai. Không có cả dù lẫn áo che. Lá rụng phủ đầy mặt đất, tạo thành một lớp thảm dày sũng nước ngăn tiếng bước chân của tôi. Trời đêm u ám nhuộm nâu sắc lá trên cây phong già khổng lồ trước mặt. Cây phong ấy cách đều nhà tôi và nhà Sylvia. Cành thấp nhất của nó cũng phải cao quá đầu tôi, cao lớn vô cùng, tán xòe rộng như ô – tạo thành một nơi trú mưa tự nhiên. Người đang tựa vào thân cây lúc này chính là Henry.
Tôi đứng sững lại, hô hấp đứt quãng, trân trân nhìn anh. Đầu anh hơi cúi, tóc nhỏ giọt mưa. Hai tay khoanh chéo ôm chặt ngực như đang cố giữ thứ gì đó khỏi vỡ vụn trong lòng. Khi nhìn anh, tôi thấy đôi vai anh đang run lên. Không ai nên chứng kiến cảnh tượng này. Tôi bỗng cảm giác mình giống một tên trộm, đứng đó và trộm lấy thứ không thuộc về mình.
Nhắm chặt hai mắt và điều hòa hơi thở, tôi cố gạt hình ảnh vừa thấy ra khỏi đầu, cố lấy can đảm để làm điều đúng đắn là xoay lưng bước đi và không bao giờ, không bao giờ lộ cho Henry biết mình đã ở đây. Song, có một âm thanh xuyên qua tiếng mưa rơi lộp độp trên lá và dội vào tai tôi. Một tiếng sụt sùi nghèn nghẹt.
Dĩ nhiên tôi đã biết. Tôi đã biết vào sáng nay, khi gia nhân thông báo bác Delafield vừa qua đời sau vài ngày ngã bệnh. Cái chết của ông là một cú sốc với tất cả mọi người bởi lẽ ông hẵng còn vô cùng tráng kiện. Tôi lo Sylvia sẽ quá đau buồn. Nhưng tuyệt không hề liên tưởng đến Henry. Cho tới khi thấy anh đứng đó, tựa hẳn vào thân cây như thể kiệt quệ đến độ không còn chống đỡ nổi sức nặng của bản thân, hoặc là của nỗi đau.
Thầm quyết định. Tôi mở mắt ra rồi dè dặt bước về phía anh. Mặt đất chỗ này vẫn còn khô ráo, lá khô không bị ướt mưa phát tiếng lạo xạo dưới mỗi bước chân.
Anh ngóc đầu lên rồi mở choàng mắt. Ngay lúc ấy, tôi biết rằng cả đời mình sẽ không bao giờ quên được ánh mắt đó. Nó chất chứa nỗi buồn khổ, trống trải và tuyệt vọng đến đớn đau mà tôi chưa từng thấy nơi anh. Khi ánh mắt ấy chiếu vào, tôi bỗng thấy ngực mình thắt lại như vừa bị nỗi đau của anh giáng mạnh một cú. Cả hô hấp lẫn cử động đều ngưng trệ trong làn sóng nhận thức lan rộng. Henry – người con trai tôi quen biết từ tấm bé đang chìm trong khoảnh khắc yếu đuối bất lực, bỗng quá đỗi khác biệt so với chàng trai tôi hằng thân thuộc.
Tôi biết mình không nên có mặt ở đây, một lúc nhất thời, tôi còn sợ rằng mình sẽ bị anh ghét bỏ vì trót thấy cảnh này. Song anh bỗng cất bước. Sải rộng chân tiến lại gần tôi. Gạt phăng mọi sự lưỡng lự trong lòng, tôi cũng bước về phía anh. Anh giơ tay kéo mạnh tôi vào ngực rồi ghì ôm thật chặt. Hương lá ẩm vờn quanh thân anh. Tóc chạm vào má tôi dính ướt. Anh vùi mặt lên vai tôi.
- Em rất tiếc, - Tôi thì thầm, choàng tay ôm anh. Đôi vai anh khẽ run lên lần nữa.
Tôi không biết chúng tôi đã đứng vậy bao lâu. Mặt đẫm nước mắt mình, vai ướt nước mắt anh.
Ánh chiều nhạt dần vào đêm tối nhá nhem. Cuối cùng, anh cũng lùi lại và buông tôi ra. Hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra, không còn chút run rẩy nào nữa, mắt hướng xuống thảm lá dưới chân. Đoạn, anh nhấc mắt lên. Đôi mắt đỏ hoe đã hoàn toàn điềm tĩnh, anh nhìn tôi như nhìn một con người hoàn toàn mới. Trong giây phút ấy, tôi dám khẳng định mình không hề nhầm. Rằng tôi là một con người hoàn toàn mới, bởi suốt mười lăm năm quen biết, đến tận hôm nay tôi mới thật sự hiểu anh.
Một nỗi hổ thẹn không giải thích nổi dâng lên trong lòng cho tới khi Henry cúi xuống nhìn thẳng vào mắt tôi. Anh mỉm cười. Không rạng rỡ nhưng vô cùng bình lặng. Với tôi, nó như một món quà quý giá. Kế rồi, trước sự sảng sốt của tôi, anh giơ tay chạm vào má tôi. Tay anh lạnh cóng, má tôi ướt nhẹp. Đoạn, anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên giữa trán tôi, chỗ bị mái tóc bù xù rũ xuống che khuất.
- Cảm ơn em, - Anh thì thầm, hơi thở tựa làn môi vờn trên da dịu dàng.
Tôi mọc rễ tại chỗ. Bộ rễ ấy cắm sâu vào lòng đất như rễ của cây phong già đang tỏa bóng che mưa cho chúng tôi vậy. Nơi đáy lòng dường như có thứ gì đó vừa được sinh ra từ vòng tay, ánh mắt, và nụ cười khẽ khàng ấm áp mà anh trao.
- Không có gì. – Tôi khẽ đáp. Lời bật tuôn từ nỗi kinh sợ chưa nguôi.
Anh bỏ tay khỏi má tôi, ngón cái khẽ sượt qua cằm. Đoạn anh bước cách tôi một chút.
- Trời sắp tối rồi. – Anh nói. – Để anh đưa em về.
Tôi gật đầu, rồi sóng bước bên anh trong sự im lặng sâu lắng, ngọt ngào và ấm áp. Một sự im lặng thuần khiết mà tôi không nỡ lòng phá vỡ, tựa như mọi lời nói lúc này đều khiến cho những gì vừa xảy ra trở nên tầm thường nhỏ bé.
Rất nhanh tôi đã thấy ánh nến lập lòe hắt ra từ ô cửa sổ nhà mình. Tôi dừng lại trước trảng cỏ, Henry cũng dừng theo. Lúc này, tôi mới sực nhớ mục đích ban đầu của mình: đến thăm Sylvia. Để an ủi. Và tiếp thêm sức mạnh cho bạn ấy, nếu có thể. Nhưng giờ tôi không thể sang đó được nữa. Bởi đã giành những gì mình có cho Henry.
Tất cả.
Tôi giơ tay về phía anh mà không kịp nghĩ ngợi, anh cũng rất tự nhiên nắm lấy tay tôi
- Nói với Sylvia … nói với Sylvia em sẽ đến thăm bạn ấy vào ngày mai.
- Được, - Anh đáp, nắm chặt tay tôi hệt như ban nãy - tựa như anh cần tôi. Anh muốn tôi.
Cổ họng khô khốc không phát được tiếng nào, tôi đành gật đầu rồi rút tay ra. Xoay người lại, tôi chạy như bay vào nhà, vẫn cảm nhận được ánh mắt của anh đuổi sát phía sau.