Hôm diễn ra lễ kỷ niệm thành lập trường và tiệc Tất niên, Tiêu Chiến vẫn đến muộn.
Một ngày trước anh đã đáp ứng với Vương Nhất Bác sẽ cùng cậu ăn cơm chiều.
Kết quả lúc tan tầm phải tham dự cuộc họp khẩn.
Mọi người ngồi trong phòng họp, mặt mày chảy dài như cái bơm nghe tổ trưởng tổ giám sát thị trường cao giọng trình bày, vừa dai vừa dài vừa dở.
Tiêu Chiến vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Long, xem ra ông cũng chẳng kiên nhẫn chút nào.
Kết thúc cuộc họp, Tiêu Chiến mới có thể mở máy đọc tin nhắn của Vương Nhất Bác.
Cảm giác được cậu đã phải kiềm chế lắm mới chỉ gửi cho anh bốn tin nhắn:
- Anh có đến dự tiệc không?
- Tôi nói dối anh đấy.
Tôi có biểu diễn.
- Đến xem đi.
- Được không?
Tiêu Chiến không đành lòng nói với cậu, anh đã sớm được nhà trường gửi cho danh sách chương trình, càng không muốn phá đi cảm giác kinh hỉ mà Vương Nhất Bác muốn đem đến cho anh.
Thế nhưng rốt cuộc vẫn phải đến muộn.
Chương trình diễn ra đến đâu rồi? Có phải mình đã bỏ lỡ tiết mục của Vương Nhất Bác không? Anh cái gì cũng không biết, hiện tại chỉ hy vọng mấy vị lãnh đạo trước đó lên phát biểu hay đọc diễn văn cũng có thể đọc dài đọc dai như vị giám sát thị trường ban nãy.
Xui cái là, Tiêu Chiến thoát ra được khỏi công ty thì đã đúng vào giờ cao điểm buổi chiều, tắc xe một đường.
Vừa nhích xe từng chút vừa thấp thỏm không biết bạn nhỏ kia có trách mình không.
Tiêu Chiến nhắn cho cậu vài tin, Vương Nhất Bác đều không hồi đáp.
Tiêu Chiến khẩn trương đến co duỗi liên tục hai bàn tay đặt trên đùi rồi lại xoa hai tay vào nhau, căng thẳng đến tự mình cũng thấy buồn cười.
Lão Lý tài xế nhìn kính chiếu hậu vài lần, thấy anh bật cười cũng nở nụ cười, thân thiết hỏi:
- Chiến Chiến, cậu có chuyện vui à?
Tiêu Chiến nhìn ông, khoé môi thu lại một chút, hai tay đan lại yên tĩnh chốc lát mới nói:
- Không có gì, chỉ là cảm thấy kẹt xe hoá ra cũng có cái thú vị.
Lão Lý không hiểu gì:
- Kẹt xe thì có thú vị gì?
Tiêu Chiến nhìn cổng trường đại học cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt, mới thả lỏng tay, trong lòng tự giễu:
- Đúng là kẹt xe chẳng có gì thú vị, chỉ là kẹt xe khiến tôi nhìn rõ lòng mình thôi.
Thời điểm Tiêu Chiến đến nơi, sân khấu trung tâm đang diễn ra tiết mục thứ .
Tiêu Chiến ở cổng chào chào hỏi qua vài cán bộ hôm trước anh đã gặp, sau đó ở hàng ghế thứ hai tìm được vị trí của mình.
Tiêu Chiến bắt tay qua một lượt với các lãnh đạo rồi mới ngồi xuống ghế.
Di động ấn sáng lên rồi lại tắt, Vương Nhất Bác vẫn chưa trả lời tin của anh.
Tin nhắn cuối cùng là anh báo cho Vương Nhất Bác mình đã đến rồi, nhưng cũng đã qua mười phút.
Tiêu Chiến lại không nhịn được mà cười khẽ.
Tay chống ở trán, đem mặt giấu đi mà trộm cười.
Nam nhân gần ba mươi tuổi đầu, cũng không phải chưa từng nói qua chuyện yêu đương, từ trước tới nay đều là nắm thế chủ động, làm thế nào kết quả lại bị một bạn nhỏ hơn mình tuổi quấy đến tinh thần không yên.
Vương Nhất Bác không trả lời tin nhắn của anh, đã vậy anh cũng không thèm để ý đến cậu ta nữa, có qua có lại mới phải.
Thế nhưng cái ý tưởng đầy chí khí này chỉ trong chốc lát liền bốc hơi.
Trong danh sách tiết mục mà Tiêu Chiến nhận được, Vương Nhất Bác sẽ biểu diễn Street Dance.
Khi đó, anh cảm thấy bạn nhỏ này cũng quá lợi hại đi, cái gì cũng biết một chút.
Khi đó chỉ cảm thấy là "một chút".
Cho đến thời khắc này, khi ánh đèn sân khấu hoàn toàn tối đi, chỉ để lại một quầng sáng ở chính giữa sân khấu.
Chùm sáng trắng vàng chiếu vào Vương Nhất Bác đang im lặng đứng cúi đầu, phảng phất cảm giác ánh sáng của trời đất tụ lại, chỉ chờ cậu ngẩng đầu, mở mắt, đem ánh sáng cho nhân gian.
Ánh sáng vàng kim chiếu vào mái tóc màu nâu hạt dẻ của cậu, khuôn mặt sáng, góc cạnh hoàn mỹ như một con búp bê sứ trắng được Chúa đẽo gọt chi li.
Vương Nhất Bác chậm rãi nâng tay, nhẹ nhàng lướt qua ánh sáng.
Mọi người dưới khán đài đều im lặng, ánh mắt không ngừng được mà chăm chú nhìn người đang đứng trên sân khấu kia.
Một tay chống hông, một tay vươn thẳng ngón trỏ, đưa lướt một vòng sân khấu, đáy mắt mang khí chất cao ngạo.
Âm nhạc theo đầu ngón tay cậu mà khởi lên, đồng đội ngồi ở hai bên ăn ý đứng lên.
Chỉ đến khi Vương Nhất Bác cử động, bài biểu diễn mới tính là chân chính bắt đầu.
Cho dù toàn bộ ánh đèn sân khấu đều đã bật sáng, ánh mắt Tiêu Chiến vẫn như cũ đặt lên người Vương Nhất Bác.
Anh lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác chung quanh anh và cậu không tồn tại ai khác.
Đó là loại cảm giác gì?
Là tâm động, là vô pháp khống chế.
Chỉ là hiện giờ còn có một chút cảm giác khác biệt, là cảm giác tự hào lẫn nảy sinh tính chiếm hữu tràn ngập toàn bộ lồng ngực.
Nhịp tim Tiêu Chiến rõ ràng nảy lên trong lồng ngực, trong tâm thức lại chỉ nhắc đi nhắc lại một câu: "Người kia là của tôi.
Thuộc về một mình tôi."
Đối với Tiêu Chiến hiện giờ, người trên sân khấu kia đã không còn là một tiểu hài tử biết trượt ván, biết cưỡi moto.
Mà đã vô thanh vô tức biến thành một loại tồn tại như kho báu của anh.
Mỗi khi gần cậu thêm một chút, lại có thể tìm ra được nét cuốn hút mới lạ.
Mỗi lần đều là cậu ngang ngược bá đạo, trong lúc vô tình mà đem những nét quyến rũ kia để lộ ra trước mắt Tiêu Chiến, làm cho anh trong nháy mắt không hề phòng bị mà bị cậu tóm lấy, chiếm đoạt cả trái tim.
Bản nhạc kết thúc, Vương Nhát Bác xoay người, tay nâng lên làm tư thế cầm súng ngắm bắn.
Vị trí chuẩn xác, ngón trỏ làm nòng súng của cậu hướng về phía Tiêu Chiến.
Bằng! Hoàn toàn ăn khớp với tiếng súng nổ ở cuối bài nhạc.
Động tác thực hiện xong, Vương Nhất Bác lại như cũ, ánh mắt điềm tĩnh vô biểu tình, nhìn xuống khán đài.
Một màn biểu diễn này, kéo theo tiếng hét rung chuyển của toàn bộ khán giả, ngay cả hàng ghế lãnh đạo đa phần là người tuổi trung niên cũng trở nên vui vẻ, phấn khích hơn.
Mà chỉ có Tiêu Chiến, ở giữa đám người, lại ôm ngực trộm cười.
Tiệc tất niên tối kết thúc muộn, những nữ sinh chờ sẵn trước cổng hội trường muốn được thêm WeChat của Vương Nhất Bác cũng dần tản đi, cậu mới miễn cưỡng rời khỏi hậu trường.
Quần áo đều nhờ đội viên hỗ trợ mang về, liên hoan ban đầu hẹn với câu lạc bộ cũng cáo lỗi sang thời gian khác.
Vương Nhất Bác đội mũ lưỡi trai, dẫm lên ván trượt đi.
Chờ mọi người chung quanh phản ứng lại, đã chuồn đi được một khoảng xa, biến mất trong ánh đèn lờ mờ cuối đường.
Cậu cũng đã đợi thật lâu, từ sau khi xuống sân khấu đến giờ, Tiêu Chiến cũng chưa gửi tin nhắn nào cho cậu.
Vương Nhất Bác cũng cố chấp, không trả lời tin nhắn nào của anh.
Trong lòng lại gấp đến ngứa ngáy.
Người ta còn đang chờ anh nhắn tin, còn muốn anh khen người ta một câu.
Bọn họ cứ như vậy tự vạch cho mình một lằn ranh, xem người nào vượt qua trước người nào.
Vương Nhất Bác ra khỏi cổng trường.
Hôm nay cậu không lái xe đến, chỉ có thể đi xe bus công cộng.
Nhẩm tính thời gian, có lẽ vẫn kịp chuyến xe cuối.
Điện thoại lúc này rung lên, có cuộc gọi đến.
Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm nhẹ nhàng, cẩn thận nghe còn phát hiện chút ý cười, vờ giận dữ mà nói:
- Em làm gì mà không trả lời tin nhắn của tôi?
Vương Nhất Bác ung dung dựa lưng vào biển báo giao thông trên vệ đường, hỏi lại Tiêu Chiến:
- Còn anh vì sao không nhắn tin cho tôi?
- Em chơi xấu, tôi hỏi trước cơ mà!
- Ừm, tôi sai rồi.
Hai người lại im lặng.
Thông qua điện thoại có thể nghe thấy tiếng hô hấp khẽ khàng của đối phương.
Vương Nhất Bác không nhìn thấy biểu tình của Tiêu Chiến, không cách nào suy đoán buồn vui của anh.
Trong lòng không tránh được mà thấp thỏm, nhịn không được mở miệng hỏi:
- Anh xem rồi đúng không?
- Xem rồi.
Thanh âm như cũ mang theo ý cười, âm cuối cao lên một chút, êm ái dễ nghe, thật sự câu nhân.
- Khán giả ở dưới toàn bộ đều bị em mê hoặc đến nín cả thở.
Vậy còn anh? Vương Nhất Bác trong lòng vui vẻ đến nở hoa, cúi đầu xuống vẫn không nhịn được câu khoé miệng thành một dấu ngoặc lớn, lại càng ra vẻ bâng quơ mà nói:
- Ừm.
- Chỉ vậy thôi à? - Tiêu Chiến cũng không sốt ruột.
- Hửm?
Vương Nhất Bác thanh âm trầm thấp, chất giọng rõ ràng, một đơn âm cũng đều cho cảm giác cậu đang kề cận bên tai mà nói.
- Em không hỏi xem lúc đó trong lòng tôi suy nghĩ gì à?
Vương Nhất Bác không nói gì, nhấp môi chờ đợi.
Tiêu Chiến càng cố ý kéo dài giọng:
- Tôi nha, muốn lên đó tóm em lại, khoá em vào.
Buộc em chỉ nhảy cho một mình tôi xem, nhảy mệt rồi sẽ lăn vào giường cùng tôi làm tình.
Tôi còn muốn đem em tra tấn cho sướng đến chết đi sống lại.
Đó, vậy đó.
Vương Nhất Bác không lãnh đạm nổi nữa, bật cười thành tiếng, đầu dây bên kia Tiêu Chiến cũng cười cùng cậu.
Hai người cứ như vậy cách điện thoại cười một trận lớn.
Tiêu Chiến cười đến hụt hơn, Vương Nhất Bác lại như có như không thở dài một tiếng.
Ngón tay cái của Tiêu Chiến chạm vào vỏ điện thoại nóng, tim anh như bị treo lên.
- Tôi cũng muốn.
Bạn nhỏ quý chữ như vàng.
Một câu đàng hoàng đầy đủ cũng không chịu nói.
Tiêu Chiến cười, trêu cậu:
- Muốn cái gì?
- Muốn anh.
Vương Nhất Bác đút tay vào túi quần, lười nhác dựa vào biển báo giao thông, trên lưng còn đeo một chiếc túi xách đã hơi bạc màu, điện thọai cầm vững chãi trong tay, nói xong hai chữ kia, bỗng nhiên nở nụ cười.
Dáng vẻ này soái đến mức một vài nữ sinh tình cờ nhìn thấy, đều mở lớn mắt, sau đó đỏ bừng mặt quay đi, tim đập bum ba la bum, không dám nhìn lại.
- Vậy em quay đầu lại xem?
Vương Nhất Bác quay đầu lại, ở khoảng cách cách cậu không tới mét, nhìn thấy một nam nhân mặc tây trang xa xỉ, thành thục, tựa vào cổng trường màu đỏ nhìn đến.
Mái tóc được chải ngược lên, lộ ra vầng trán sáng mịn, đôi mắt trong veo sáng lấp lánh, không chút ngần ngại mà nhìn thẳng đến cậu.
Giống như ánh trăng vừa lên, lại như tinh hà vĩnh viễn toả sáng.
Hai người nhìn nhau, ý cười trong đáy mắt cứ như vậy dần tràn ra.
Chỉ liếc mắt một cái, Vương Nhất Bác liền biết được, từ "muốn" vừa nói ra kia có bao nhiêu mỏng manh, mỏng đến mức không giấu được tình cảm sắp tràn đầy.
- Tôi không có xe.
Em đưa tôi về đi.
- Ừm.
Vương Nhất Bác băng qua đường, nắm lấy tay Tiêu Chiến, đem tay anh bao bọc trong lòng bàn tay mình, lại lấy mũ lưỡi trai đội lên cho anh.
Ánh mắt của Vương Nhất Bác vẫn luôn đặt trên người Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhìn một vòng bốn phía, trừ bỏ vài chiếc xe vụt qua, ở đây cũng chỉ còn hai người bọn họ.
Tiêu Chiến liền anh hùng nhìn lại cậu, gầm gừ:
- Nhìn nhìn cái gì?
- Không có gì.
- Vương Nhất Bác nín cười nhìn anh.
- Chỉ là nhớ anh.
Tiêu Chiến vừa toan nói buổi sáng mới gặp qua còn gì, liền thấy Vương Nhất Bác vươn tay nhấc mũ của anh lên một chút, thò mặt lại, không thèm để tâm mà cắn một ngụm môi dưới của Tiêu Chiến, lực đạo không nặng không nhẹ, nhưng khiến anh bị kích động.
Thời điểm Vương Nhất Bác vừa tách ra, liền đưa tay vòng cậu ôm trở lại, chủ động hôn một nụ hôn thật sâu, dỗ dành bạn nhỏ kia.
Nơi góc đường buổi tối không một bóng người, to gan lớn mật tháo bỏ chiếc mũ vướng víu đang đội.
Chuyến xe bus cuối cùng trờ tới trạm dừng, tài xế chỉ nhìn thấy hai thanh niên trẻ, bọn họ đứng sát nhau, cánh tay đều chạm vào nhau, nhưng chẳng ai nhìn ai.
Một người nhất định nhìn bên trái, một người khăng khăng nhìn bên phải, chắc là vừa đập nhau một trận nhỉ...
Người thanh niên đội mũ lên xe trước, không thèm trả tiền mà đi thẳng về ghế ngồi.
Thiếu niên lên sau quét mã QR trả tiền rồi bước ra sau, ngồi xuống cạnh người thanh niên.
Chuyến xe cuối thưa người, tài xế lái xe một mình nhàm chán, mà ghế sau hai người trẻ tuổi cũng không nói lời nào.
Tài xế mở radio, chương trình đang phát đến một bài hát, giọng của ca sĩ rất nhẹ nhàng ôn nhu, dễ nghe.
"Trước nay anh chẳng nói gì
Bởi vì anh sợ chẳng có ai trả lời
Trước nay anh không vùng vẫy
Bởi anh biết thế gian này quá rộng
Quá nhiều chuyện phải đối mặt
Quá nhiều điều đã không còn ý nghĩa
Quá nhiều điều khó phân thật giả
Bên cạnh em sẽ là ai
Một người bé nhỏ như anh lại có một ước mơ to lớn
...
Biết rõ thế giới này quá rối ren
Nhưng xin hãy để anh được ở bên em
..."
(Bài này là: Hãy để anh được ở bên em- ca sĩ Trần Dịch Tấn nha quý dzị)
Ngoài cửa sổ thổi vào một ngọn gió, Tiêu Chiến giật mình, vành tai chạm vào bả vai Vương Nhất Bác, giống như muốn nghiêng người tránh gió, lại không muốn bị phát hiện ra.
Vương Nhất Bác nghiêng đầu áp mặt lên một bên tóc anh, mơ hồ nghe được Tiêu Chiến lẩm bẩm gì đó, liền choàng tay qua vai anh, chăm chú lắng nghe, mới nghe rõ anh ngân nga một câu:
"Một người bé nhỏ như anh lại có một ước mơ to lớn..."
Đêm ấy, Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến, hôn anh rất nhiều lần.
Mỗi lần ôm anh đều rất thận trọng, khẽ khàng.
Trong đêm tối, cậu nương theo ánh trăng mà tỉ mỉ vuốt ve gương mặt Tiêu Chiến, người dưới thân cậu nở nụ cười, tiếng cười nắm nhân tâm.
Vương Nhất Bác nhắm mắt đều có thể khắc hoạ rõ nét cười của anh, trái tim theo đó mềm đi.
Tiêu Chiến trở tay ôm cậu, nhẹ giọng nói:
- Kỳ thật, tôi vừa nhìn thấy em ở trên sân khấu, liền suy nghĩ, nam hài nhiều người yêu thích, ngưỡng mộ như vậy, cư nhiên là của tôi.
Lồng ngực khi nói dán vào Vương Nhất Bác, từng nhịp rung lên.
- Ừm, tự hào chứ?
Lời nói tràn ngập ý cười, thanh âm lại trầm thấp ôn nhu.
Tiêu Chiến cả người đều nằm lọt thỏm trong tay cậu.
Anh vén vạt áo Vương Nhất Bác lên, sờ đến cơ bụng vừa đủ rắn chắc, lại ấm áp của cậu, ngửa đầu cười, lộ ra cần cổ thon đẹp, lớn tiếng nói:
- Đúng á! Vui muốn chết!
Vương Nhất Bác hôn trán Tiêu Chiến:
- Tôi cũng vui muốn chết!
Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra, nhấc người ngồi đè lên cậu, nhanh nhẹn cởi bỏ quần áo của Vương Nhất Bác.
Từ trên nhìn xuống một Vương Nhất Bác trần trụi, vững chắc mà nói:
- Em là của tôi.
Dục tính chiếm hữu tựa như một miệng lưới lớn.
Một tóm đem hai người giữ chặt.
Tiêu Chiến ở trên người Vương Nhất Bác gắt gao ôm lấy cậu.
Buổi tối hôm nay như một giấc mộng.
Vương Nhất Bác như một hài tử của Chúa trời, rơi xuống nhân gian, nếu không giữ thật chặt liền sẽ hoá thành một vầng sáng mà rời đi.
Giữa cơn dục tình, Tiêu Chiến thở hổn hển, vẫn kịp suy nghĩ.
Yêu đến mất ngủ phỏng chừng còn rất khó, nhưng làm tình đến mất ngủ lại rất dễ dàng.
Vương Nhất Bác lại đem anh đặt dưới thân mình, đột nhiên nảy ý tàn nhẫn, thao anh đến không còn sức động, đành phải hung hăng cắn bả vai cậu một ngụm trả thù, lại bị áp sát, tiến vào.
Thoả mãn đến chảy nước mắt.
Vẫn cảm thấy chưa đủ..