Studio có rất nhiều việc cần Tiêu Chiến xử lý, Tiêu Chiến đặt vé tàu cao tốc vào buổi chiều.
Vương Nhất Bác cũng còn có chút việc, phải tiếp tục ở lại vài ngày.
Bọn họ có một buổi sáng rảnh rỗi, bởi vì hiếm khi dậy sớm, lại không có việc gì làm, lúc này so với phong phú chuyện có thể làm trước kia thì giờ họ chỉ có thể ngốc trên giường cả ngày.
Kỳ thật là, điện thoại Vương Nhất Bác từ lúc giờ sáng đã reng lên.
“Giám đốc Chu tìm em.”
Tiêu Chiến đi quanh thu dọn đồ đạc, Vương Nhất Bác dùng điện thoại anh chơi game, anh đành giúp cậu xem tin nhắn.
“Ừm, nói gì vậy?” – Vương Nhất Bác dựa vào sofa, lơ đãng hỏi.
Tiêu Chiến cúi đầu đọc, một lúc sau nói:
“Anh ta bảo chiều nay em đến gặp anh ta, khoảng giờ chiều.”
“Anh hỏi lại xem có muộn chút được không, em còn muốn đưa anh ra nhà ga.”
Tình hình chiến đấu trong cái game kia có chút khẩn trương, Vương Nhất Bác chau mày, im lặng đánh.
Chơi một lúc thấy xung quanh yên lặng, cảm thấy không đúng lắm, mới ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Chiến, thấy anh chăm chú nhìn mình không nói lời nào, cậu vội cho nhân vật trò chơi tìm bụi cỏ ngồi xuống.
Vương Nhất Bác đặt điện thoại sang một bên, kéo Tiêu Chiến xuống, nhẹ nhàng hôn anh, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Anh bao lớn rồi chứ, không cần em đưa.”
“Em muốn đưa, em là một bạn trai tận chức tận trách đó.”
Tiêu Chiến liếc cậu một cái:
“Nhận thức cao ghê ha.”
“Đương nhiên.”
Điều này thật kỳ lạ, Vương Nhất Bác mặc dù mang gương mặt cảm giác như sẽ tuỳ tiện tán tỉnh người khác, tính tình lại lạnh lùng đến mức không ai muốn tới gần.
Thế nhưng cậu lại luôn thích cười toe toét trước mặt Tiêu Chiến, như thể một chú cún con, chỉ chờ chủ nhân nựng má mình.
Mặc dù Tiêu Chiến không nói, nhưng anh rất yêu thích “tiêu chuẩn kép” này của bạn nhỏ nhà mình.
Bây giờ đã là giờ trưa, điện thoại di động của Vương Nhất Bác đã reo vài lần.
Vương Nhất Bác liếc nhìn, dừng đũa trả lời tin nhắn.
“Ăn cơm trước đi.
Khi nào có việc thì hãy nhắn.”
Tiêu Chiến nhìn cậu, cong ngón tay gõ lên bàn.
Vương Nhất Bác vừa gật đầu lấy lệ vừa tiếp tục nhắn tin.
Tiêu Chiến không nói nữa, ăn cơm xong vẫn thấy Vương Nhất Bác còn hí húi nhắn tin, anh im lặng ngồi xuống sofa nghịch điện thoại.
Ghế sofa ở đây khác ở nhà.
Tay vịn làm bằng sắt bọc vải, chỉ có một lớp vải mỏng, kim loại bên dưới lạnh lẽo áp vào tay Tiêu Chiến rất khó chịu.
“Chu ca nói có thương hiệu tài trợ nhìn trúng em.
Muốn mời em đại ngôn cho bọn họ.”
Vương Nhất Bác buông di động xuống, liền quay qua thông báo với Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn cậu một cái:
“Cũng tốt, còn có thể tích cóp thêm nhân khí.”
Vương Nhất Bác cúi đầu ăn mì, nói tiếp:
“Lần này mẹ cũng muốn về cùng với em.”
“Hở?”
Tiêu Chiến sững sờ nhìn Vương Nhất Bác, xem biểu tình của Vương Nhất Bác không phải là thuận miệng nói.
Anh nghĩ việc này cũng cần thiết, liền gật đầu đồng ý, lại nghĩ đến gì đó mà nói:
“Được chứ.
Chỉ là căn hộ chúng ta thuê là loại hai phòng một sảnh, ở cùng không tiện lắm.
Về lại anh sẽ đi thuê một phòng khác.”
“Đúng vậy, chúng ta tìm một nơi thích hợp cho mẹ ở.
Người già rồi cũng cần có nơi nhiều người bầu bạn.”
Vương Nhất Bác thu dọn chén đũa, đi vào phòng bếp rửa.
Tiêu Chiến mơ hồ không rõ, ghé vào lưng ghế hỏi Vương Nhất Bác:
“Khoan đã, em không ở cùng mẹ à?”
“Ở cùng chứ.
Không phải anh bảo sẽ tìm chỗ khác thuê cho chúng ta à?”
“Anh là nói, anh thuê phòng để anh ở.”
Vương Nhất Bác không nói, nhìn Tiêu Chiến, muốn nói lại thôi, nửa ngày mới nhíu mày hỏi lại:
“Vì sao?”
“Ba người ở một chỗ không phải sẽ bất tiện ư?”
Vương Nhất Bác nén cười:
“Anh suy nghĩ cái gì vậy? Chuyện này có gì mà thuận tiện hay không, anh lo mẹ em biết quan hệ của chúng ta à? Thật ra em đã chuẩn bị hôm nay đưa anh đến ga tàu cao tốc xong, sẽ đến gặp mẹ nói rõ ràng với bà ấy.”
Tiêu Chiến không hé răng, vẫn yên lặng ngồi.
“Tiêu Chiến.” Vương Nhất Bác bất đắc dĩ ngồi ở tay vịn bên cạnh, nhìn Tiêu Chiến, liền cố gắng trấn an anh.
“Em là người thẳng thắn.
Anh đừng một mình lo trước lo sau.
Anh nói với em, chúng ta cùng giải quyết.”
“Bọn mình thật là… cũng không biết ai mới lớn hơn ai tuổi.” Tiêu Chiến chịu thua, mỉm cười, dụi trán vào tay Vương Nhất Bác.
Hai giờ chiều, Tiêu Chiến chuẩn bị đi, Vương Nhất Bác đã mượn một đàn anh trong đội chiếc xe oto, đưa Tiêu Chiến ra nhà ga.
“Em có bằng lái oto nữa à, thật ngầu nha.”
“Lúc vào đại học em liền đi học bằng lái rồi.” Vương Nhất Bác gõ gõ vô lăng, có chút đắc ý.
Hôm nay thời tiết rất tốt, nhiều mây, gió thổi nhẹ, sảng khoái thật sự.
Tiêu Chiến tắt điều hoà, mở cửa sổ xe, gió mát thổi vào, thổi bay mái tóc đã hơi dài của anh, để lộ vầng trán mịn màng.
Tiêu Chiến ghé tay lên bệ cửa sổ, gác mặt lên xoay ra ngoài nhắm mắt, hít thở thật sâu.
“Anh bây giờ cực kỳ giống mấy cảnh trong phim Nhật Bản.” – Vương Nhất Bác nhìn lướt Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến đuôi mắt khoé môi đều là ý cười: “Em khen anh à?”
Vương Nhất Bác cũng cười: “Anh đẹp như vậy.
Đương nhiên là khen anh rồi.”
“Sao lại là phim Nhật?”
Tiêu Chiến hứng thú tò mò, dựa sườn vào cạnh cửa nhìn Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác lái xe, nghiêm túc nhìn đường, hai tay cầm tay lái, trên cổ tay đeo đồng hồ mà hôm Giao thừa Tiêu Chiến tặng cho cậu, điềm tĩnh nói:
“Lúc trước chúng ta có xem bộ điện ảnh “Love letter”(), anh giống như Miho Nakamura ấy.”
Tiêu Chiến phụt cười, gió đem tiếng anh cười rót vào lòng Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn bạn trai nhỏ, cười đáp: “Vậy thì em chính là phiên bản xịn hơn cả Takashi.” Nói xong vẫn còn xúc động, lại cảm khái: “Miho Nakamura và Kashiwahara Takashi cùng ngồi trên một chiếc xe.”
Vương Nhất Bác thuận theo diễn cùng anh: “Vậy Miho Nakamura muốn đi đâu bây giờ?”
“Về nhà của chúng ta.” Tiêu Chiến nhìn đèn xanh sáng lên, tự nhiên mà nói.
Chỉ như một đoạn đối thoại tầm thường mỗi ngày đều có thể nghe thấy, Vương Nhất Bác lại không nhịn được tim đập liên hồi.
Bầu không khí như vậy, cậu không cách nào trêu chọc anh, cũng không muốn nói đùa chuyện yêu đương.
Tình yêu, đối với bọn họ mà nói, là chuyện rất khó có được, cho nên càng trân quý.
Trở lại thành phố A khi trời đã khuya, Trần Hựu Vấn đến ga tàu cao tốc đón Tiêu Chiến.
Hắn đã đặt sẵn bàn ở quán lẩu Tiêu Chiến thường đến.
Tiêu Chiến cũng lâu rồi không ăn lẩu nên rất hào hứng.
Ở trên xe vui vẻ nói chuyện cùng Trần Hựu Vấn, hệt như bạn bè nhiều năm không gặp.
Lúc ngồi ăn, Tiêu Chiến nói đến chuyện lần đầu tiên anh nhìn thấy mẹ Vương Nhất Bác, Trần Hựu Vấn đột nhiên vô cớ nở nụ cười.
Tiêu Chiến hỏi hắn làm sao vậy, hắn chỉ cười xua tay, nghĩ một lúc lại nói: “Trong ấn tượng của tôi, cậu hình như không có quá nhiều cảm xúc mạnh.
Quả nhiên, cùng thiếu niên kia ở bên nhau, cậu đã thay đổi nhiều rồi.”
“Cậu nói như thể trước đây tôi là kẻ hai mặt.
Hoá ra cậu vẫn luôn xem tôi là người như vậy ha.” – Tiêu Chiến vờ oán trách.
“Không có mà.” Trần Hựu Vấn đỏ mặt giải thích, xấu hổ gãi ót, bất đắc dĩ cười đáp: “Kỳ thật chỉ muốn nói là cậu yêu đương có biến hoá thật lớn, ai da, tôi ăn nói vụng về quá đi mất!”
“Tôi biết.” Tiêu Chiến xua tay ý bảo không cần nói nữa.
Trần Hựu Vấn lại hỏi xác nhận: “Cậu muốn nghiêm túc cùng cậu ta à?”
Tiêu Chiến cũng yên lặng một hồi mới đáp lại: “Cậu hỏi như vậy, bản thân tôi cũng mơ hồ.
Không biết nghiêm túc rốt cuộc là cái trình độ gì nhỉ?”
“Aiiii, tôi lại nói lung tung thôi.
Cậu tự hiểu tâm cậu là được rồi, không cần phải để ý người ngoài bọn tôi nói như thế nào.” Trần Hựu Vấn xua tay, Tiêu Chiến cũng không nói nữa, im lặng ăn.
Hai người ăn ý không nhắc gì đến đề tài này nữa.
Vương Nhất Bác một tuần sau mới trở về.
Khi đó Tiêu Chiến vẫn còn trong cuộc họp.
Kết thúc họp nhìn điện thoại mới thấy hai cuộc gọi nhỡ và vài tin WeChat.
Tiêu Chiến bấm gọi lại, giọng nói trầm thấp ấm áp của Vương Nhất Bác theo đường truyền điện thoại rót vào tai Tiêu Chiến, anh nhất thời như bị giật điện, sóng não lượn vòng, bao nhiêu nội dung chật vật trong buổi họp cũng theo đó mà trôi bớt căng thẳng.
“Em về rồi.
Tối nay muốn ăn ở đâu?” Vương Nhất Bác bên kia có lẽ vừa về đến, vẫn còn âm thanh thu dọn.
“Em hỏi xem dì muốn ăn gì?”
Tiếp đó nghe Vương Nhất Bác gọi vài tiếng, mấy câu rời rạc chữ có chữ không lọt vào điện thoại.
Một hồi sau mới nghe được giọng nói rõ ràng của Vương Nhất Bác, cậu hỏi Tiêu Chiến: “Vẫn là anh chọn đi.
Mẹ em nói bà không rõ thành phố này có nơi nào ăn ngon.”
Tiêu Chiến nghĩ rồi nói: “Vậy chúng ta tới nhà hàng gần cảng lúc trước được không?”
“Được, vậy tan tầm em đi đón anh nhé?”
“Không cần đâu.
Anh cũng muốn về nhà thay quần áo.”
Vương Nhất Bác trong điện thoại thở ra một trận rầu rĩ đáng thương, như làm nũng.
Trong lòng anh mềm như nước, không nhịn được cười, lại hướng vào điện thoại dỗ dành người yêu.
Trần Hựu Vấn nói không sai.
Đối với người ngoài mà nói, Tiêu Chiến đúng là một người “trong ngoài bất nhất”.
Từ nhỏ gia cảnh ưu việt cùng với được tu dưỡng khéo léo, Tiêu Chiến trước nay luôn lấy dịu dàng đối đãi thế giới, nụ cười treo trên mặt để cư xử với mọi người, không thích tranh chấp, cãi vã với người khác.
Người ngoài rất khó nhận ra được anh có lúc nào sống thật với cảm xúc không.
Lúc mới bắt đầu, anh bày ra cho Vương Nhất Bác thấy một phần tính cách tiêu sái, tuỳ hứng chân thật, là vì nghĩ rằng người này sẽ không thân thiết với mình, không có gì ảnh hưởng đến cuộc sống hiện có của anh.
Đây là tư tưởng ích kỷ của người trưởng thành.
Nhưng Vương Nhất Bác cứ vậy mà mở lòng với anh.
Cho nên điều mà Tiêu Chiến chưa từng dám nghĩ lại xảy đến, anh cũng từng chút một mà mở lòng với Vương Nhất Bác.
Nếu có điều gì khác nữa thì đó là cứ mỗi ngày anh lại được thấy thêm một mặt cuốn hút mới lạ khác của Vương Nhất Bác.
Thời điểm trở về nhà, căn hộ hai phòng một sảnh, có ba người cùng ở, những đồ vật lạ lẫm bày trong nhà.
Lúc anh cùng mẹ Vương đứng trong cùng một phòng, Tiêu Chiến mới hậu tri hậu giác phát hiện, trái tim anh đã từ lúc nào không hay mà xem Vương Nhất Bác là người nhà..