Cuối xuân, mẹ Tiêu liên lạc được với Tiêu Chiến, bà hẹn gặp anh ở một tiệm cafe.
Đoạn thời gian đầu, Lâm Uyển Oánh vẫn cho rằng Tiêu Chiến là giận dỗi một chút với Tiêu Long mà thôi.
Sau này đến căn hộ mà bọn họ mua cho Tiêu Chiến mới phát hiện, nhà đã được dọn đi trống hoác.
Mẹ Tiêu lờ mờ đoán được, hai cha con tuyệt đối không phải vì sự việc Tiêu Chiến từ chức mà mâu thuẫn lớn.
Việc đó tuy là ngoài ý muốn, nhưng không đến mức phải làm thành việc ầm ĩ lớn khiến anh bỏ đi.
Chỉ là bà không thể hỏi Tiêu Long, nhất định phải tìm Tiêu Chiến để biết bằng được sự tình.
Tiệm cafe này Tiêu Chiến chưa từng đến.
Đến rồi mới phát hiện ở đây cách cửa Bắc trường đại học của Vương Nhất Bác không xa.
Tiêu Chiến đến trước giờ hẹn, sinh viên đến quán khá nhiều, chỉ còn lại một vài vị trí trong góc gần cửa sổ.
Tiêu Chiến ngồi không có việc gì, liền mở máy tính bắt đầu xử lý công việc.
Lúc Lâm Uyển Oánh đến nơi, Tiêu Chiến vẫn đang bận rộn làm việc.
Bà đứng bên cạnh cửa nhìn đứa con trai của mình hồi lâu.
Gần đây dần phát hiện ra bản thân đã có tuổi rồi, có khi nhìn Tiêu Chiến cúi người xuống nói chuyện với mình liền có một trận hoảng hốt.
Dường như đứa con trai này ngày hôm qua còn được chính bà bế trong lòng, miệng nhỏ khóc oa oa.
Đột nhiên qua một đêm liền trưởng thành cao lớn như vậy, như một giấc mơ, như thể trong lúc anh trưởng thành, bà đã ngủ quên, thức dậy liền trực tiếp nhìn thấy đứa nhỏ đã không còn trong vòng tay.
Người thanh niên cao lớn đĩnh đạc.
Cũng may anh vẫn rất thích cười, khi cười vẫn là đứa nhỏ vui vẻ yêu đời, nhưng sẽ không như lúc nhỏ, đi học về liền chạy đến trước mặt bà gọi mẹ, kể hết cho bà nghe hôm ấy có những chuyện gì.
Hiện tại, Tiêu Chiến đã trở thành một người lớn nhiều tâm sự, có rất nhiều điều cất giấu một mình không cho mẹ Tiêu biết.
Lâm Uyển Oánh nhẹ nhàng đem chiếc túi nhỏ đựng quần áo của Tiêu Chiến đặt bên cạnh chỗ anh ngồi, chờ Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn bà, mới chậm rãi ngồi vào đối diện anh.
Tiêu Chiến gọi cho mẹ mình một ly cacao nóng, bản thân anh vẫn là Americano đắng ngắt.
- Gần đây con ở đâu? Căn hộ ban đầu không tiện đi làm hay sao? – Lâm Uyển Oánh nhíu mày nhìn con trai.
– Sao mẹ thấy con gầy đi nhiều vậy?
Tiêu Chiến cười nhẹ, ánh mắt còn nhìn chằm chằm máy tính, đem văn kiện lưu lại rồi mới tắt máy, ngẩng đầu đáp:
- Làm gì có đâu ạ? Thể trọng con vẫn luôn như vậy mà.
Lâm Uyển Oánh nghe ra được Tiêu Chiến tránh nặng tìm nhẹ, hung hăng chụp mu bàn tay anh, Tiêu Chiến cười, khéo léo tránh né.
- Con bị ốm sao? Có bệnh gì sao?
Lâm Uyển Oánh lại thận trọng hỏi Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhíu mày, bà liền đổi câu hỏi:
- Là mâu thuẫn với ba con sao?
- Mẹ, mẹ nghĩ linh tinh gì vậy ạ? – Tiêu Chiến cười, nắm tay mẹ, ôn nhu vỗ nhẹ.
- Vậy thì là chuyện gì? Vì sao không thể nói với mẹ?
- Mẹ.
Tiêu Chiến nhìn mẹ.
Anh có đôi mắt giống hệt mẹ mình, mà đôi mắt kia lại vì anh mà thường xuyên nhuốm sự u sầu.
Tiêu Chiến trấn an bà:
- Mẹ, con đã bao lớn rồi, có vài chuyện phải tự mình xử lý.
Nếu đến lúc đó ổn thoả, con nhất định sẽ nói với mẹ.
Lâm Uyển Oánh đỏ khoé mắt, cuối cùng cũng nở nụ cười, như trút được gánh nặng mà nói:
- Chiến Chiến, đừng lo lắng quá con nhé.
Mặc kệ là việc gì, mẹ đều sẽ luôn ở bên con.
Cảm giác uỷ khuất buổi tối Giao thừa hôm ấy đột nhiên lại dâng lên, Tiêu Chiến nghe xong mấy lời này cũng không cảm thấy được an ủi hơn.
Trong ngực chất chứa vô số lời nói, nhưng đối mặt với mẹ, bao nhiêu từ ngữ đều bị tắc trong họng.
Tiêu Chiến chỉ đành trầm mặc không nói gì mà nhìn những sinh viên bên ngoài tấm cửa kính vui vẻ nói cười đi qua trước mặt anh.
Tiễn Lâm Uyển Oánh về rồi, Tiêu Chiến đeo balo, cầm theo túi quần áo, thủng thẳng rảo bước vào trong trường đại học của Vương Nhất Bác.
Bảo an ở cổng trường nhìn anh thăm dò, nhưng cũng không ngăn lại.
Hôm nay là thời gian giữa tuần, các phòng học đều đang có lớp, Tiêu Chiến không biết Vương Nhất Bác đang ở phòng học nào, thậm chí cũng không chắc hôm nay cậu có tiết hay không.
Dạo quanh dãy phòng học cũng chán, Tiêu Chiến đi về hướng sân trường trung tâm mà lần đầu anh đã tới, nghĩ Vương Nhất Bác có thể ở đó trượt ván, nên qua đó thử thời vận xem sao.
Tiêu Chiến nhớ ra, ban sáng Vương Nhất Bác ra cửa có mang theo tấm ván trượt in hình đầu sư tử.
Lúc đó anh mệt đến mức ra khỏi giường cũng không muốn, cứ như vậy nằm ăn vạ, còn nhớ chỉ mở nửa con mắt mà nhìn Vương Nhất Bác.
Khi đó, ánh dương quang buổi sớm đã chiếu tràn phòng khách, Vương Nhất Bác thay đồ chuẩn bị ra cửa, một bên vai đeo balo màu trắng, đứng trong phòng khách uống nước, quay đầu lại liền bắt gặp Tiêu Chiến nằm trên giường nhìn mình.
Như nhớ ra điều gì liền chạy đến, ở trên trán anh mà hôn một cái mạnh mẽ, nói nhanh:
- Em đi học đây.
Tiêu Chiến bị hôn đến sững, nửa ngày mới phản ứng lại, vùi mình trong chăn, đối với căn phòng không bóng người mà nói một câu:
- Thằng nhóc thối!
Hiện giờ, thằng nhóc thối kia đang ở trước mắt anh chơi trượt ván.
Từ bậc thang tam cấp đạp ván nhảy xuống, gió thốc vào làm căng phồng áo khoác màu xanh lam.
Vương Nhất Bác đáp đất, dáng vẻ linh hoạt.
Ánh mắt Tiêu Chiến gắt gao theo từng cử động của cậu, trong đầu tự động nhớ đến cơ bụng rõ ràng cùng với vòng eo gợi cảm của người kia.
Tiêu Chiến không gọi cậu.
Anh đi đến một phiến ghế đá kế bồn hoa ngồi xuống, từ xa nhìn tới Vương Nhất Bác.
Góc nhìn này có cảm giác khá kỳ lạ, Tiêu Chiến rất thích cảm giác trốn trong đám đông mà nhìn ngắm Vương Nhất Bác.
Mỗi lúc như vậy, anh thường có một loại ảo giác, như thể bản thân được trải nghiệm cuộc sống đại học mà anh ao ước.
Không phải loại cuộc sống nơi xứ người xa lạ, bạn học cũng thờ ơ, ai bận việc người nấy, chuỗi ngày đại học trôi qua nhàm chán vô vị.
Mà là cuộc sống đại học có mọi người thân thiết với nhau, có âm thanh của tiếng ván trượt, của tiếng cười nói đan xen, bạn bè ở bên nhau có thể vui vẻ, thân thiết ôm nhau, hoan hô, vỗ tay…
Vương Nhất Bác, là định nghĩa cho sự tồn tại chói lọi nhất trong cái gọi là thanh xuân.
Tiêu Chiến nghĩ, những người từng tiếp xúc với Vương Nhất Bác đều sẽ không nhịn được mà yêu thích cậu.
Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến vào thời điểm cậu chuẩn bị trở về phòng học.
Nhìn thấy người kia dựa lưng vào thành bồn hoa nhắm mắt nghỉ ngơi, bộ dạng thảnh thơi thoải mái, đôi chân mang giày da duỗi thẳng dài, nhìn qua rất có cảm giác của một chú mèo quý tộc đang nằm ngủ.
Âm thanh của ván trượt vang lên ngày càng gần, ngày càng nhiều.
Tiêu Chiến mở mắt ra, nhìn thấy Vương Nhất Bác cùng vài người trong câu lạc bộ của cậu trượt đến trước mặt anh.
Hầu hết bọn họ đều đã từng gặp qua Tiêu Chiến, vui vẻ giơ tay chào anh.
Tiêu Chiến hơi căng thẳng khi đột nhiên bị một đám đông thiếu niên vây quanh, anh ngơ ngác đứng lên, chào hỏi một lượt mọi người, ánh mắt nhìn đến Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác điềm nhiên cởi áo khoác, cầm ở một bên tay, tay còn lại vươn ra trước mặt Tiêu Chiến, lịch sự nói:
- Tiêu tổng, đã lâu không gặp.
Tiêu Chiến trố mắt nhìn Vương Nhất Bác, thiếu niên đối diện anh vẫn nghiêm túc không cười nhưng đôi mắt long lanh không giấu được tia đắc ý vì thành công với trò đùa của mình.
Tiêu Chiến cúi đầu nhìn bàn tay rắn chắc, nổi vài đường gân xanh của Vương Nhất Bác.
Bàn tay này đêm qua, đã kéo anh vào lòng, giữ lấy hông anh, để dương vt của cậu đâm vào rút ra, làm tình với anh không dưới lần.
Tiêu Chiến nhịn xuống suy nghĩ bậy bạ, mỉm cười nắm lấy bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác, lại nhanh chóng buông ra, đúng chuẩn một cái bắt tay xã giao.
Không ai kịp thấy được, anh nghịch ngợm gãi nhẹ vào lòng bàn tay của Vương Nhất Bác lúc bọn họ buông tay.
Tiêu Chiến cười nói:
- Đã lâu không gặp, bạn học Vương.
- Tiêu tổng lại đến thăm trường? Có việc à?
Vẻ mặt Vương Nhất Bác không chút biến động, lời nói lễ độ quen thuộc.
Dưới ánh nắng tháng Ba, Tiêu Chiến nhanh chóng cảm thấy nóng nực, sau lưng anh đã toát một tầng mồ hôi mỏng.
- Ừm.
Nhưng tôi không có việc gì quan trọng, Chỉ là ngẫu nhiên ghé qua.
Vương Nhất Bác trở tay nhìn đồng hồ, đột nhiên nói:
- Lát nữa tôi có tiết học, không biết Tiêu tổng có hứng thú tham dự không?
Bên cạnh có người hỏi cậu:
- Bác ca, lát nữa anh có tiết à?
Vương Nhất Bác im lặng gật đầu, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến trong lòng thầm bật cười, nghĩ thầm, ai lại khùng tới mức mời khách đi học cùng? Nhưng anh vẫn điềm nhiên gật đầu, lộ ra nốt ruồi nhỏ xinh đẹp dưới môi, cười nói:
- Có thể.
Lại được cảm thụ cảm giác khi còn là sinh viên cũng không tồi.
Vương Nhất Bác đưa Tiêu Chiến theo đến phòng học, những người khác không có tiết học hoặc là tiếp tục trượt ván, hoặc là giải tán đi về.
Tiêu Chiến đi một đoạn vẫn còn nghe được tiếng bàn tán, giọng nói người nọ oang oang:
- Tiêu tổng kia sao mà đẹp trai kinh hoàng vậy? Trên người cũng có mùi thơm dễ chịu nữa.
Bọn họ đi dưới bóng mát của những hàng cây.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, một nhóm sinh viên ôm sách vở lũ lượt ra khỏi hành lang.
Con đường nhỏ dưới hàng cây chẳng mấy chốc mà chộn rộn đông đúc.
Tiêu Chiến đi sát vào Vương Nhất Bác.
Anh liếc nhìn Vương Nhất Bác một cái.
Cậu đeo balo màu trắng, dáng người cao gầy, mái tóc mềm được giấu dưới một chiếc mũ phớt trông nghịch ngợm.
Vương Nhất Bác đi một đường không nói với anh câu nào, hiện giờ liếc anh một cái sắc lẻm.
Tiêu Chiến nhận thấy ánh mắt của cậu, liền biết cậu ban nãy đã nghe được câu nói kia của người nọ, ăn giấm cả đoạn đường rồi.
Anh liền cười đến rung cả vai.
- Cười cái gì?
Vương Nhất Bác duỗi tay cầm lấy túi đồ của Tiêu Chiến, nhân cơ hội chạm vào mu bàn tay anh cảnh cáo.
- Không có gì.
Tiêu Chiến lắc đầu, không dám lại tiếp tục chọc hũ giấm kia nữa.
Vương Nhất Bác đẩy anh ngồi vào góc, rất tiện cho việc nằm ngủ.
Chỉ là Tiêu Chiến không ngủ được, cuối cùng vẫn là ngồi nghe hết một tiết học.
Tiêu Chiến dĩ nhiên nghe không hiểu, những kiến thức này đối với anh là điểm mù, anh chưa từng chạm đến.
Có rất nhiều sinh viên ở lớp này, giảng đường chật kín người.
Máy điều hoà ở trước và sau đều bật cũng không làm thoáng nổi không khí ngột ngạt trong này.
Tiêu Chiến muốn dựa vào cánh tay Vương Nhất Bác một lúc, nhưng ghế trước ghế sau đều có người, anh không dám động.
Muốn ngủ cũng không ngủ được.
Tiêu Chiến ghé đầu vào mặt bàn, mặt chôn trong cánh tay, nghiêng một nửa qua nhìn Vương Nhất Bác.
Ngắm một hồi liền nhịn không được mà lén lút ở phía dưới đá chân Vương Nhất Bác.
Cây bút được Vương Nhất Bác xoay liên tục trên tay rơi xuống bàn.
Cậu vẫn sắc mặt không đổi, lượm lên lại xoay tiếp, chân lại lặng lẽ câu lấy chân Tiêu Chiến.
Anh trộm cười rộ lên, khoé miệng giấu trong cánh tay không nhìn ra, nhưng đôi mắt đã cong thành một vòng cung xinh đẹp.
Vương Nhất Bác lấy ra một cây bút chì, đưa cho Tiêu Chiến, lại đưa thêm cuốn sổ còn trống nhiều trang cho anh.
Tiêu Chiến nghiêng đầu bất dắc dĩ, ngồi thẳng lại, lầm bầm nói:
- Còn muốn anh viết bài hộ em à?
Vương Nhất Bác đột nhiên nghiêng người, ghé bên tai anh, nhỏ giọng nói:
- Đưa cho anh vẽ.
Tiêu Chiến đỏ bừng vành tai, lúng túng cầm bút vẽ lung tung nguệch ngoạc mấy đường trên giấy, nhịn không được mà mỉm cười.
Mặt bàn bị gõ hai cái, Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhìn Vương Nhất Bác, người kia không nhìn anh, mắt vẫn chăm chú nhìn lên bục giảng, nhưng khoé miệng có chút đắc ý mà câu lên, Tiêu Chiến lại đá chân cậu thêm một cái.
Rốt cuộc, bọn họ cũng có thể trắng trợn táo bạo mà dính lấy nhau ngồi giữa đám đông người.
Lớp học kéo dài hơn một giờ, Tiêu Chiến ký hoạ xong một bức đơn giản.
Hết giờ học, Vương Nhất Bác quay đầu nhìn anh, hỏi:
- Có chán không?
- Vẫn tốt.
Tiêu Chiến còn một vài nét là vẽ xong, đáp lời vẫn không ngẩng đầu lên.
Vương Nhất Bác cũng không tò mò xem anh vẽ gì, vẫn luôn nhìn Tiêu Chiến, trêu chọc:
- Nghiêm túc vậy, là vẽ em à?
- Hay vậy? Không nhìn cũng đoán được anh đang vẽ em à?
- Còn cần phải đoán sao?
Mọi người trong lớp lục tục đứng dậy, ồn ã đẩy ghế xô bàn đi về, hội trường trở nên ầm ĩ.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngồi dãy gần cuối, trong góc.
Tiêu Chiến vẽ chưa xong, không thèm nhúc nhích, Vương Nhất Bác cũng không hối thúc anh, im lặng nhìn anh chậm rãi vẽ tiếp.
Trong phòng học chỉ còn lại hai người họ, hoàng hôn chậm rãi chiếu vào, rải tràn ánh vàng cam vào từng khung cửa sổ, ôn nhu khoác lên người Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác từ trước đến nay không thích chụp ảnh, cho dù là tự chụp hay chụp người khác, cậu luôn cảm thấy ống kính của thiết bị điện tử luôn làm sai lệch vẻ đẹp chân thật trước mắt.
Tiêu Chiến hiện tại, càng làm cho cậu cảm thấy rằng, vẻ đẹp kinh diễm kia của anh vừa xa xôi vừa khó nắm bắt.
Lúc này, Tiêu Chiến mang đến cho cậu phảng phất cảm giác như thời gian ngưng đọng.
Anh là ngôi sao băng đột ngột bay qua, chạm vào cuộc sống của Vương Nhất Bác.
Loại cảm giác này rất hư ảo, giống như hoàng hôn, không thể nắm bắt, dễ đến dễ đi.
- Tiêu Chiến…
Vương Nhất Bác trong lòng có chút bất an, cậu muốn nghe anh nói, tuỳ tiện nói cái gì cũng được, chỉ cần chứng minh rằng anh đang chân thật tồn tại.
- Vẽ xong rồi này.
Tiêu Chiến ngẩng đầu, nhẹ nhàng xoay giấy, đem bức vẽ đẩy đến tay Vương Nhất Bác, vành tai đỏ hồng.
Vương Nhất Bác mất vài giây mới định thần, cuống quít cầm lấy bức vẽ cẩn thận ngắm nghía.
Người trong tranh quả nhiên là cậu.
Vương Nhất Bác liếc mắt một cái liền nhìn ra, đây là Vương Nhất Bác đang trượt ván mà lần đầu tiên Tiêu Chiến nhìn thấy vào hôm đó.
Tiêu Chiến vẽ rất đẹp, anh đem mỗi một chi tiết mà có lẽ ngay cả Vương Nhất Bác cũng không để tâm mà vẽ ra hết.
Ván trượt hoạ tiết đầu sư tử, vòng cổ sư tử mà cậu thường đeo, mũ lưỡi trai màu xanh lục.
Tiêu Chiến vẽ khoảnh khắc Vương Nhất Bác từ trên bậc thang dẫm ván nhảy lên, đầu cúi nhẹ, đôi tay dang rộng, hai chân mang theo ván trượt bay lên.
Vương Nhất Bác chưa từng nhận được món quà nào tinh tế như vậy, cậu cẩn thận vuốt thẳng bức vẽ, kẹp vào giữa sách chuyên ngành, tận lực làm cho bức vẽ thẳng thớm bốn góc.
- Đi thôi.
Tiêu Chiến huých tay cậu, nhìn thấy cậu thận trọng đối đãi với bức hoạ vội vã của mình, anh ngược ngùng nói:
- Lần này là anh tuỳ tiện vẽ.
Không tính.
Lần sau cẩn thận vẽ lại bức khác đẹp hơn sẽ tặng cho em.
- Nhớ nha! Anh nói rồi đấy.
Vương Nhất Bác vui vẻ gọi má sữa lên vui cùng, khoé miệng tươi cười như trẻ nhỏ được quà.
- Ấu trĩ! Ai lừa em làm gì, mau đi về thôi.
Tiêu Chiến lỗ tai đỏ bừng, muốn giấu cũng không giấu được.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, đột nhiên duỗi tay kéo anh lại gần, đỡ lấy cổ anh mà hôn, tranh thủ chút ánh sáng cuối ngày còn lại của tà dương..