Ngoài cửa có một người đàn ông đứng, xem ra là định gõ cửa, nhưng còn chưa kịp đưa tay, đã bị chính mình cướp trước.
Nhìn bộ dáng của cậu ta nhiều nhất là hơn hai mươi tuổi, một thân phong cách trào
lưu, từ đâu đên chân đêu là trang phục híp hop, đội mũ lưỡi trai, trên chân mang giày trượt ván vô cùng khoa trương.
Triệu Đông hỏi một câu: “Cậu tìm ai?”
Đối phương nhìn thấy Triệu Đông, cũng ước chừng sửng sốt một lát.
Cậu ta tháo kính râm ra, biểu tình cổ quái, vẻ mặt khinh thường hỏi: “Anh là ai vậy?”
Nói xong, cậu ta đẩy Triệu Đông ra muốn xông vào bên trong.
Triệu Đông không nhúc nhích, đưa tay ngăn cậu ta trở về, lặp đi lặp lại hỏi: “Xin hỏi cậu tìm ai?”
Người đàn ông trợn to hai mắt, giọng điệu kiêu ngạo hỏi ngược lại: “Tôi tìm ai, con mẹ nó có liên quan gì với anh? Anh tính là cái gì, cút đi cho ông đây!”
Cậu ta không muốn nói nhảm, la hét muốn xông vào bên trong: “Tô Phỉ, chị ở đâu?
Tên ngăn cản em là ai?”
Triệu Đông nghe thấy miệng cậu ta đầy lời
thô tục, làm sao còn có thể khách khí.
Trên tay thêm vài phần lực đạo, giơ tay lên liền đẩy người ra ngoài.
Dưới chân người đàn ông lảo đảo, đụng vào cột đá ở cửa.
Sắc mặt anh ta ừng hồng, hung hăng ném mũ: “Con mẹ nó chết tiệt, mấy tên bảo vệ thối, cho anh chút mặt mũi rồi có phải không? Dám đẩy ông đây!”
Ánh mắt Triệu Đông trong nháy mắt âm trầm xuống, không đợi cất bước tiến lên, phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Người tới là Tô Phỉ, cô nóng nảy quát lớn: “Tô Hạo, em muốn làm gì?”
Triệu Đông đứng ở một bên, nghe thấy đối phương họ Tô, lại nhìn khuôn mặt có vài phần tương tự Tô Phỉ, trong nháy mắt liền hiểu được chuyện gì xảy ra.
Người nhà họ Tô, mặc kệ anh và Tô Phỉ có quan hệ gì, cảm nhận đều rất kém cỏi.
Kiêu ngạo ương ngạnh, cuồng nghịch vô lý!
Nếu Tô Phỉ đi trễ thêm nửa phút nữa, anh tuyệt đối bẻ gãy cánh tay của thằng nhóc, sau đó lại ném người ra ngoài.
Trước mắt Tô Phỉ đi ra rồi, dù sao cũng phải cho cô vài phần mặt mũi.bg-ssp-{height:px}
Thu hồi cước bộ, anh mạnh mẽ nhịn xuống tính toán động thủ.
Không ngờ, vẻ mặt Tô Hạo không vui, nhấc chân đạp tới.
Triệu Đông không phòng bị, trên người bị một cước, quần áo cũng in một dấu chân.
Tô Phỉ hoảng sợ, vội vàng ngăn hai người lại.
Tô Hạo có mấy cân lượng cô lại quá rõ ràng, nếu để cho Triệu Đông động thủ, tiểu tử này có thể đứng đi ra ngoài được cũng coi như vận khí tốt!
Cô vội vàng khuyên một câu: “Triệu Đông, bỏ đi, đừng chấp nhặt con nít.
”
Trong lòng Triệu Đông không thoải mái, tiểu tử này đã hơn hai mươi tuổi, cũng có thể coi là con nít?
Càng làm cho anh không thoải mái, chính là Tô Phỉ thiên vị rõ ràng.
Ai đúng ai sai cũng không khó nhìn ra, nhưng cô đối với Tô Hạo không chỉ không có chút quát lớn, ngược lại khuyên anh phải rộng lượng?
Ha ha.
Quả nhiên là chồng giả, thân phận giả còn
chưa tính, tình cảm một chút cũng không có.
ở trước mặt người Tô gia, cô chung quy luôn có thiên hướng thiên vị.
Nếu cô không cảm kích, cần gì phải vô duyên vô duyên làm người ác chứ?
Tự giễu cười, Triệu Đông cũng mặc kệ Tô Hạo khiêu khích.
Tô Phỉ nhìn thấy sắc mặt Triệu Đông, liền biết anh hiểu lầm.
Thể nói là thiên vị, quan hệ của Tô gia phức tạp, quan hệ giữa cô và thân thích kia cũng không hòa hợp.
Sở dĩ không muốn Triệu Đông lẫn vào, đơn thuần là không muốn để cho anh gặp phải phiền toái, nếu như thật luận xa gần, cô nhất định hướng về phía Triệu Đông.