Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lòng Thôi Kiếm thì mừng thầm, xem
ra người phụ nữ này chẳng qua là chỉ có sơ giao cùng Hoàng viện trưởng mà thôi.
Ngẫm lại anh ta lại cảm thấy một trận buồn cười, lo lắng vừa rồi thật sự dư thừa, để cho Hoàng viện trưởng tự mình mổ chính? Làm thế nào có thể dễ dàng như vậy!
Tô Phỉ bĩu môi, cũng không phải lo lắng mất mặt, mà là thật muốn giúp Triệu Đông.
Cô làm nũng nói: “Bác Hoàng, cháu biết bác là người bận rộn, chẳng lẽ không thể sắp xếp một chút thời gian sao?”
“Không phải không có thời gian, là không có tinh lực, cuối tháng có một dự án nghiên cứu khoa học rất quan trọng, bác muốn điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất, không riêng gì cháu, bác đã đẩy xuống tất cả phẫu thuật gần một tháng rồi!”
Viện trưởng Hoàng cân nhắc một chút, lại nói: “Nếu như bạn cháu không gấp gáp, chờ tháng sau đi, tháng sau có lẽ bác sẽ có thời gian.
”
Tô Phỉ lắc đầu, vừa rồi cô nghe chị dâu nói một câu, với tình trạng trước mắt của bệnh
nhân, trong vòng một tụân làm phâu thuật là thời cơ điều trị tốt nhất, quá sớm quá muộn đều không được.
Hoàng viện trưởng quay đầu nhìn về phía Thôi Kiếm: “Đúng rồi, kỹ thuật của Tiểu Thôi còn có thể, chẳng lẽ lịch trình của cậu ấy cũng kín rồi sao?”
Thôi Kiếm vội vàng đi lên trước, vẻ mặt gặp nghênh đón nói: “Hoàng viện trưởng, nếu ngài đã mở miệng, cho dù tôi sắp xếp đầy, cũng phải sắp xếp thời gian!”
Tô Phỉ khó xử, cô cũng băn khoăn giống như triệu Đông, cũng không phải không tin y thuật của tên này, mà là hoài nghi nhân phẩm cùa anh ta.
Thôi Kiếm này chính là tiểu nhân điển hình, lấy độ lượng của anh ta, khó bảo đảm sẽ không làm trò gì trong lúc phẫu thuật.
Nhưng trước mắt, hình như cũng không có biện pháp tốt hơn.
Trước tiên không nói đến nguy hiểm phải gánh chịu khi chuyển viện, khoa phẫu thuật thần kinh của bệnh viện Thiên Châu đều là
số một số hai trong cả nước, rời khỏi nơi này, thì có thể đưa bệnh nhân đi đâu?
Tô Phỉ cũng không còn cách nào khác, cuối cùng quyết định này như thế nào, còn phải xem suy nghĩ của Triệu Đông.
bg-ssp-{height:px}
Theo bản năng, ánh mắt mọi người đều hướng về Phía Triệu Đông.
Trên mặt Thôi Kiếm đắc ý càng thêm rõ ràng, cầu tới cầu lui, cuối cùng còn không phải yêu cầu đến trên đầu ông đây sao?
Triệu Đông, không phải anh không muốn cầu xin tôi sao? Có bản lĩnh anh đừng mở cái miệng này!
Cảm nhận được ánh mắt của người chung quanh, Triệu Đông vẫn trầm mặc chậm rãi ngẩng đầu, tươi cười trên mặt vừa bất đắc dĩ vừa cô đơn.
Đối mặt với mưa bom bão đạn cũng chưa từng lùi bước, thậm chí quay đầu rắc nhiệt huyết cũng không thèm để ý chút nào, nhưng rừng thép nhân tình thế sự tạo thành trước mắt, lại làm cho anh thủy chung khó cỏ thể thích ứng.
Tô Phỉ há miệng, không hiểu sao lại có chút đau lòng.
Môi Thư Tình mấp máy, cũng muốn mở miệng nói cái gì đó.
Đúng lúc này, một bóng người bỗng nhiên đi tới.
“Cậu là… Tiểu Triệu?”
Tại đây có hình ảnh
Hơn nữa nhìn bộ dạng kích động của Hoàng viện trưởng, giống như lậ gặp phải thân nhân thất lạc nhiều năm, nếu như lúc đó bỏ qua, sợ rằng phải thương tiếc cả đời rồi!
Triệu Đông không có kích động như trong tưởng tượng, chỉ gãi đầu cười cười: “Giáo sư Hoàng.
”
Trong lòng Hoàng viện trưởng tràn đầy nghi hoặc, nhưng không hỏi ra miệng, nhất là nghĩ đến chuyện vừa rồi, vội vàng hỏi: “Bệnh nhân Tô nha đầu nói, có quan hệ gì với cậu?”
“Là mẹ của tôi.
”
Giáo sư Hoàng trầm ngâm thật lâu, vẫy tay gọi một trợ lý phía sau.
.