Binh Vương Thần Cấp - Hoa Tiên Tửu

chương 392: tình thế tuyệt vọng của tiểu hoa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chân Tiểu Phi giống như có lực ngàn cân, khi ông ta giẫm xuống cứ như có chân voi đạp xuống, sàn xi măng cũng đã bị ông ta đạp cho vỡ thành từng mảnh.

Các cú đá của Tiểu Phi cứ nối tiếp nhau, đuổi theo Tiểu Hoa đang lăn lộn trên mặt đất.

Tiểu Hoa chỉ cảm thấy đau ở mặt, sỏi đá văng trên mặt đất giống như những con dao nhỏ đâm vào cô ấy, khiến cô có cảm giác đau thấu tim. Nhưng Tiểu Hoa không còn cách nào tốt hơn việc tiếp tục né tránh, cô ấy đang chờ đợi thời cơ thì Tiểu Phi chạy ra ngoài.

Nhưng Tiểu Hoa không đợi cơ hội này xuất hiện, bởi vì lúc này cô đã va vào tường rồi.

Khóe miệng của Tiểu Phi gợn lên, cười lạnh lùng một tiếng, một chân tách ra mà không có chút nào gọi là do dự đã nặng nề giáng xuống, giống như sao chổi đâm vào địa cầu, một âm thanh vô cùng nặng nề vang lên.

Bụng của Tiểu Hoa bị chân Tiểu Phi đập trúng, cả người đập mạnh xuống đất, mặt đất lập tức vỡ vụn, sau đó Tiểu Hoa bật dậy khỏi mặt đất, đồng thời phun máu tươi từ trong miệng ra như vòi phun nước.

Cú đá này thật sự quá nặng đối với Tiểu Hoa, may mà trúng vào bụng không có điểm gì quan trọng, nếu trúng vào ngực thì có lẽ lúc này nội tạng của Tiểu Hoa đã không còn hoàn chỉnh.

Nhưng điều này cũng đủ để khiến Tiểu Hoa cảm thấy khó chịu, cô ấy quằn quại cố gắng đứng dậy, nhưng cơn đau dữ dội khiến cô ấy tạm thời mất hết khả năng cử động, bởi vì cơn đau dữ dội mà gương mặt càng trở nên tái nhợt và dữ tợn.

Tiểu Phi thấy Tiểu Hoa như vậy, khóe miệng càng nhếch lên cao hơn một chút, trong mắt ánh lên sự tàn nhẫn giống như con sói hung ác đang đối mặt với con mồi của mình, nói: "Mới vậy mà con điếm này đã chịu không nổi rồi sao, cứ yên tâm đi, tôi sẽ không làm cho cô ngất xỉu dễ dàng như vậy, trò hay chỉ mới bắt đầu từ bây giờ."

Vừa nói, Tiểu Phi vừa giơ chân lên, sau đó giẫm mạnh lên người Tiểu Hoa, Tiểu Hoa lại va vào tường, máu tràn ra từ khóe miệng. Tiểu Hoa nghiến răng nghiến lợi, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Tiểu Phi, nói: "Có bản lĩnh thì cứ tới giết tôi đi, không dám giết tôi sao, cứ đợi đi, tôi nhất định sẽ trả lại những gì mà ông đã làm với tôi trong hôm nay."

Tiểu Phi cười lạnh lùng nói: "Nhìn lại đi, xem thử dáng vẻ của cô bây giờ ra sao."

Tiểu Hoa giễu cợt nói: "Chỉ cần tôi không chết, chỉ cần tôi có thứ đó trong tay, ông cho rằng bọn họ có đáp ứng yêu cầu nhỏ nhặt của tôi vì muốn một thứ như vậy không?"

"Cô!" Hai mắt Tiểu Phi đột nhiên trừng to lên, sau đó lông mày nhíu chặt, trong nháy mắt đầu óc đã mất phòng thủ. Những gì Tiểu Hoa nói đều có lý, chỉ cần trong tay cô ấy vẫn còn thứ như vậy, những người đó có lẽ sẽ đồng ý với mọi yêu cầu của Tiểu Hoa. Cho nên bây giờ có nên giết Tiểu Hoa không?

Đúng lúc này, hai mắt Tiểu Phi lại mở to, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và tức giận.

"Cô!" Tiểu Phi chỉ có thể nói ra một lời như vậy, bởi vì lúc này Tiểu Hoa đã bật dậy từ dưới đất, cả người dính chặt vào cơ thể của Tiểu Phi, lấy dao ở trong tay đâm thật sâu vào ngực của Tiểu Phi, hoàn toàn ghim vào sâu bên trong.

Hóa ra ngay lúc vừa rồi, Tiểu Hoa đã vẫy tay ném ra một đao thẳng vào não Tiểu Phi. Khi đó, Tiểu Phi đáng lẽ đã phải chết. Nhưng Tiểu Hoa vẫn không yên tâm, còn tặng cho trái tim của Tiểu Phi một đao.

Sau khi làm xong tất cả những điều này, Tiểu Hoa lại nằm xụi lơ trên mặt đất.

Đương nhiên mọi thứ vừa rồi đều là một phần trong kế hoạch của Tiểu Hoa. Tiểu Hoa biết rất rõ, nếu cô ấy đánh trực diện, nhất định cô ấy sẽ không phải là đối thủ của Tiểu Phi, cho nên cô ấy chỉ có thể diễn kịch trước đối phương rằng mình rất yếu ớt, thậm chí còn giả vờ bị tấn công rất tàn nhẫn, sau đó dùng lời nói khiến Tiểu Phi bối rối.

Hiển nhiên, việc ngụy trang của Tiểu Hoa rất thành công, nhưng cũng phải công nhận rằng sức ở chân của Tiểu Phi thực sự quá mạnh, cái này khiến Tiểu Hoa hơi choáng ngợp.

Một lúc sau, Tiểu Hoa đứng dậy khỏi mặt đất. Đương nhiên lúc này là thời điểm tốt nhất để Tiểu Hoa chạy trốn.

Chỉ là Tiểu Hoa sẽ thật sự rời đi sao?

Một lát sau…

"Tôi không ngờ rằng cô vẫn còn ở đây, tôi chỉ muốn thử vận may của mình mà thôi. Hahaha!" Một người đàn ông đi ra từ góc phố.

Đây là một chàng trai trẻ, trông khá đẹp trai, nhưng ánh mắt của người thanh niên này quá xấu xa, những ai khi nhìn vào mắt anh ta luôn có cảm giác bị kéo xuống vực thẳm.

Lông mày Tiểu Hoa không ngừng nhíu chặt, trên mặt hiện lên vẻ bối rối, còn khó xử hơn cả lúc vừa rồi gặp Tiểu Phi.

Chết tiệt, người này làm sao có thể xuất hiện ở đây, chẳng phải hắn ta nên đi giết Lâm Trạch Dương sao, tại sao lúc nãy mình không lựa chọn việc chạy trốn?

"Đi theo tôi. Nếu không cô cũng biết tôi sẽ làm ra loại chuyện gì rồi chứ. ” Người thanh niên liếc nhìn Tiểu Hoa, nhẹ giọng nói.

Cả người Tiểu Hoa lập tức cứng đờ ở đó, như thể trái tim cô ấy đã nhận được một tác động rất lớn, và tất cả những thứ tác động đó chỉ là lời nói của người thanh niên này.

Nếu là những lúc bình thường, tất nhiên Tiểu Hoa vẫn có khả năng phản kháng, nhưng lúc nãy Tiểu Hoa đã trải qua một trận chiến như vậy nên cơ thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục.

Điều quan trọng nhất là gương mặt này được gọi là sát thủ Hôi, vô cùng nổi tiếng trong ngành. Danh tiếng của anh ta xuất phát từ sự hung ác và tàn bạo, thậm chí có thể nói là biến thái.

Chưa từng có ai máu lạnh như vậy, có thể tàn nhẫn và biến thái đến mức độ này.

Do đó, thậm chí có nhiều người không sợ sát thủ cấp SSS, nhưng lại sợ Hôi.

Tiểu Hoa cũng không ngoại lệ, hay có thể nói người cô ấy không muốn gặp nhất chính là Hôi. Bởi vì những sát thủ khác có thể làm tổn thương cô, nhưng chắc chắn họ sẽ không giống hoàn toàn như Hôi. Sống không bằng chết, đó chỉ mới là món khai vị mà thôi.

Cho nên lựa chọn duy nhất bây giờ của Tiểu Hoa là đi theo Hôi.

"Vẫn cứ đứng yên sao, cô biết tôi không thích lặp lại hai lần mà." Lông mày người thanh niên khẽ nhíu lại.

"Tôi không đi." Tiểu Hoa cắn môi, siết chặt nắm đấm nhưng cả cơ thể vẫn run rẩy.

"Phải không?" Dường như Hôi không cảm thấy tức giận, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên, và khuôn mặt của hắn ta trở nên méo mó ngay lập tức, trông rất gớm ghiếc, giống như một con quỷ bò ra khỏi địa ngục.

"Nếu đã như vậy thì chúng ta cứ dành chút thời gian kế tiếp để hưởng thụ đi" Hôi vừa nói vừa chậm rãi đi về phía Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa hít một hơi thật sâu, hai tay run rẩy, rõ ràng là sợ hãi, thậm chí là vô cùng sợ hãi.

Lông mày của Lâm Trạch Dương hơi nhíu lại, anh thản nhiên ném con dao được lấy từ một sát thủ nào đó, đứng tại chỗ.

Truyện Chữ Hay