Khi Lâm Trạch Dương và Hoa Thất đang đi tìm một nơi dừng chân ở Long Tỉnh thì Cổ Nhất và Cổ Nhĩ lại xuất hiện trước mặt họ.
Nhìn thấy hai người này, Lâm Trạch Dương có chút kinh ngạc, nhưng anh cũng nhanh chóng hiểu ra. Dựa theo lẽ thường mà nói, những tay sát thủ kia bây giờ hẳn là đang do dự lắm đây. Nhưng để những người người này về đội mình thì cũng là một cách.
Lâm Trạch Dương nhìn thoáng qua xung quanh. Nơi này là một con đường khá nhỏ và hẻo lánh, gần bờ sông, cũng chẳng mấy ai qua lại.
Sau khi phát hiện ra, anh liếc nhìn Cổ Nhất, nói: "Sao, cậu định ra tay tại đây à?"
Nếu đã gặp nhau trên con đường vắng người như thế này thì chắc chắn là là muốn động thủ. Lâm Trạch Dương kh tin rằng đây chỉ là một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên của hai bên.
Cổ Nhất không trả lời anh mà chỉ nói: "Tôi không biết anh là ai, cũng không biết anh đến từ gia tộc nào. Nhưng tôi nghĩ, dù xuất thân của anh có ra sao thì gia tộc đó hẳn là sẽ làm tất cả vì anh. Tôi cũng tin rằng vị trưởng bối kia cũng là một người không thể coi thường khi có thể bồi dưỡng ra một người như anh. Vậy nên tôi hy vọng giữa hai bên sẽ không có thù hận cá nhân."
Lâm Trạch Dương nhíu mày, hỏi lại: "Ý cậu là sao?"
Cổ Nhất đảo mắt, dừng lại trên người Hoa Thất, nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Hoa Thất thấy thế cũng cau mày lại, sau đó cô nàng tinh nghịch thè lưỡi ra, nói với Cổ Nhất: "Cái lão già đầu này, lảm nhảm cái gì vậy hả?"
Cổ Nhất lại không thèm để ý tới Hoa Thất nữa, quay sang nhìn Lâm Trạch Dương, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc mà nói: "Có lẽ anh không biết gì về cô ta, tôi cũng không rõ lắm. Nhưng cô ta lại liên quan tới lợi ích rất lớn, sẽ không ai buông tha cho cô ta đâu. Vậy… anh và cô gái này có quan hệ gì?" Lâm Trạch Dương nghĩ ngợi một lát rồi thành thật trả lời: "Cũng không phải thân quen gì lắm đâu. Tôi chỉ gặp cô ấy trên tàu thôi."
Cổ Nhất kinh ngạc, mãi sau mới nói tiếp: "Tốt. Nếu đã thế, vậy anh tránh xa cô ta ra một chút đi."
Lâm Trạch Dương khó hiểu nhìn Cổ Nhất: "Sao phải làm thế?"
Cổ Nhất lại sửng sốt. Tại sao ấy hả? Vừa nãy hắn nói chưa đủ rõ ràng à?
Hắn quyết định nói ra những gì hắn biết: "Thú thật với anh, tôi đang đại diện cho cả tổ chức sát thủ nói chuyện với anh. Họ gửi cho anh một tối hậu thư. Rằng nếu như anh tiếp tục bảo vệ người phụ nữ này, họ sẽ kích hoạt lệnh truy sát toàn thành anh đấy!"
Cổ Nhất nói xong thì thì nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương, muốn xem anh sẽ phản ứng như thế nào.
Nhưng… Kết quả là Lâm Trạch Dương chẳng có bất kỳ phản ứng nào, đến cả lông mày cũng chẳng thèm nhướn lên. Ánh mắt anh cũng không hề dao động, bình tĩnh tới đáng sợ.
Cổ Nhất không khỏi kinh ngạc thêm lần nữa, hỏi lại: "Chả nhẽ anh không biết lệnh truy sát toàn thành là gì sao?"
Trong đầu hắn ta bây giờ chỉ có duy nhất một lý do có thể giải thích tại sao Lâm Trạch Dương vẫn giữ được bình tĩnh như thế này. Cũng đúng thôi, một đệ tử của một thế gia lánh đời không biết nhiều về thế giới của lính đánh thuê cũng bình thường.
Lâm Trạch Dương lắc đầu, đáp: "Tất nhiên tôi biết chứ. Lệnh truy sát toàn thành không phải chỉ là tất cả các sát thủ sẽ truy sát tôi, chưa ai chết thì chưa về à?"
Cổ Nhất cảm thấy số lần hắn phải há hốc mồm vì ngạc nhiên trong ngày hôm nay quá nhiều, cứ như cả đời cộng lại cũng không nhiều bằng vậy.
Hắn thật sự chưa từng gặp người như Lâm Trạch Dương trước đây, cái người mà không hề chơi theo lẽ thường chút nào.
"Anh không sợ thật sao? Đừng giả bộ nữa! Tôi cũng tin là anh đã biết, rằng cái thị trấn bé nhỏ này đã bị bao vây bởi các sát thủ. Nói cách khác, nếu như anh có bất cứ hành vi gì, lệnh truy sát toàn thành sẽ được kích hoạt ngay tại đây." Cổ Nhĩ không nhịn được nữa, hét lên với Lâm Trạch Dương.
Trong cái thị trấn này không hề có ngóc ngách nào an toàn để đặt chân lên. Cổ Nhĩ không hề muốn tin rằng chàng trai trẻ tuổi hơn mình đang đứng trước mặt hắn đây lại mạnh hơn cả bản thân hắn, hơn nữa còn không phải người của Cổ thế gia!
Nên hắn cảm thấy Lâm Trạch Dương đang giả vờ hơi quá. Bởi vì những lời như thế, đến cả hắn cũng không dám thốt ra nữa là. Cái tổ chức sát thủ này sẽ không bao giờ bỏ qua cho ngươi, dù thế lực phía sau ngươi có lớn thế nào.
Ngay lúc này, những sát thủ đang có mặt ở Long Tỉnh đủ khả năng để trừ khử Lâm Trạch Dương, có khi cả Cổ Nhĩ hắn và ông nội hắn nữa đấy!
Nhưng Lâm Trạch Dương vẫn quay người rời đi, chẳng thèm ngoảnh lại nhìn họ một cái.
Anh đi được vài bước thì đột nhiên quay đầu lại, không nhìn Cổ Nhất hay Cổ Nhĩ, mà là nhìn về phía Hoa Thất: "Cô còn đứng đấy làm gì thế? Đêm nay muốn ngủ ở đây à?"
Hoa Thất ngạc nhiên trong chốc lát, gương mặt cô nhanh chóng xuất hiện một nụ cười, cứ như cô nàng không thể kiềm chế được vậy.
Sau đó, cô đi theo Lâm Trạch Dương, vừa đi vừa nhảy, y hệt một đứa trẻ chưa kịp lớn.
Cô cứ đi sau anh, không đi sát ngay bên cạnh.
Lúc này, trong lòng Hoa Thất thật sự rất vui, cả người vì vui vẻ mà muốn nổ tung ra. Thậm chí cô còn muốn khóc vì hạnh phúc đây này.
Nhìn Lâm Trạch Dương và Hoa Thất bỏ đi, cả Cổ Nhất và Cổ Nhĩ đều không nhịn được mà cau mày lại.
Sau đó Cổ Nhĩ quay sang hỏi Cổ Nhất: "Tại sao lại như thế? Ông nội, tại sao lại có chuyện này? Tên Lâm Trạch Dương thừa biết rằng sẽ rất nguy hiểm, có khi hắn ta còn phải bỏ mạng. Nhưng hắn vẫn giúp người phụ nữ kia. Chẳng phải hắn và cô ta không có quan hệ gì sao?"
Cổ Nhất chỉ lắc đầu, không nói gì thêm. Bởi ông ta cũng đang nghĩ mãi không ra, và cũng muốn biết đáp án cho cái vấn đề này.
"Tại sao? Tại sao anh lại giúp tôi? Bộ anh không sợ chết hả?" Đi được một đoạn đường, Hoa Thất cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi.
Lâm Trạch Dương quay người lại, gõ vào đầu Hoa Thất một cái: "Dám hỏi nhiều như thế à?"
Cô trợn mắt nhìn anh, cũng không dám hỏi thêm cái gì nữa.
Lâm Trạch Dương bước tiếp về phía trước. Được một đoạn thì anh đột nhiên dừng lại.
Hoa Thất cũng dừng lại. Cô ngơ ngác hỏi: "Đừng nói là anh hối hận rồi đấy nha? Không được! Đàn ông con trai nói được là phải làm được chứ!"
Nói xong, cô nàng lo lắng, nước mắt như sắp rơi ra.
"Anh mà hối hận thì thôi vậy. Kẻ như tôi, không ai quan tâm cũng là điều dễ hiểu mà. Anh… Anh cứ đi đi… " Hoa Thất cắn chặt môi, cúi đầu xuống đất.