Quốc trượng dẫn đầu, lập tức có người đuổi theo, tấu chương nhiều như bông tuyết bay đến trước mặt Tư Mã Duệ.
Trong triều đình cũng vì chuyện tìm dưỡng mẫu cho đại hoàng tử mà cãi nhau túi bụi, Tư Mã Duệ chờ cơ hội này thật lâu, đương nhiên sẽ thuận nước đẩy thuyền.
Nhưng lúc trước thái hậu cùng Tần tài nhân hao phí tâm tư mới đoạt được đại hoàng tử, sao có thể dễ dàng buông tay?
Thái hậu lại giả bệnh, Tư Mã Duệ phái thái y qua chẩn trị, còn mình thì không lộ mặt...
Chẳng những không xuất hiện, còn sấm rền gió cuốn xác định người được chọn.
Người được tuyển chính là Triệu tài nhân. Hai ngày nay Tư Mã Duệ lật xem danh sách, cũng chưa tìm được người thích hợp, vì thay Du Phức Nghi làm việc, Triệu tài nhân lại bị bắt đi lính, nhặt được đại hoàng tử, từ trên trời giáng xuống bánh có nhân.
Thuận lợi tấn chức làm Huệ tần, ban cho Cảnh Dương Cung nơi ở trước kia của Phúc tần.
Thái Hậu giả bệnh biến thành bệnh thật, Tần gia muốn đem chuyện này nháo loạn, nhưng Triệu tài nhân từ gia thế phẩm tính đến học thức, cũng chưa có cái gì có thể bắt bẻ, còn hơn Tần tài nhân, khiến cho bọn họ vô kế khả thi, chỉ phải hành quân lặng lẽ.
Có lẽ thấy đại cục đã mất, không muốn đắc tội với hoàng đế tương lai cùng thái hậu, lúc Vương thượng thư trình sổ con thỉnh lập Tư Mã Diễm làm thái tử, Tần gia cũng không nhảy ra phản đối.
Tư Mã Duệ cũng không ngờ sẽ nhận được tấu chương này, cũng không phải hắn đổi ý không muốn lập Tư Mã Diễm.
Chỉ là cảm thấy chiếu thư đã ở trong tay Du Phức Nghi, không cần công bố sớm, vô duyên vô cớ để Tư Mã Diễm làm bia ngắm.
Nhưng quốc trượng đã nói, hắn cũng nghiêm túc suy tư một phen, sau đó cảm thấy hiện tại sắc lập cũng không sao.
Dù sao người đáng chết hay không nên chết đều đã chết, không còn ai có thể uy hiếp đến địa vị của mẫu tử Đức phi.
Sớm ngày lập Đông Cung, cũng miễn cho các triều thần cả ngày cân nhắc đứng thành hàng.
Lễ Bộ tuyển định ngày tốt là mười tám tháng mười, Du Phức Nghi đang tự tay giúp Tư Mã Diễm sửa sang lại y quan, đột nhiên cảm giác bụng co rút đau đớn...
Nàng cảm thấy mình sắp lâm bồn, vội phân phó Thính Phong:
- Mau gọi người đi chuẩn bị, sợ là muốn sinh.
Y nữ bà mụ cùng tất cả mọi chuyện đã sớm chuẩn bị chu toàn, Thính Phong liên tiếp phân phó, cung nhân trong Trường Xuân Cung bận việc lên.
Rất nhanh liền chuẩn bị thỏa đáng, Du Phức Nghi cũng thay đổi xiêm y sạch sẽ, đỡ vào phòng sinh.
Tuy thân thể này mang thai lần hai, nhưng đối với Du Phức Nghi mà nói, đây là lần đầu sinh hài tử, hơn nữa ở cổ đại kỹ thuật chữa bệnh lạc hậu, xác suất khó sinh cực cao.
Mới vừa rồi có chút hoảng hốt, quên mất Tư Mã Diễm, vội sai Thính Phong đem hắn cùng Lý Nguyên Bảo gọi đến cách vách phòng sinh, cách song cửa sổ nói:
- Diễm nhi, mẫu phi không có việc gì, hôm nay là ngày quan trọng của ngươi, ngươi cứ an tâm đi đi, đợi đại điển sắc phong kết thúc, trở về là có thể nhìn thấy tiểu đệ đệ hoặc là tiểu muội muội.
- Nhi tử đã biết.
Khuôn mặt Tư Mã Diễm trắng bệch, thập phần thấp thỏm bất an, đi ra vài bước lại quay lại, ôm song cửa sổ, ồm ồm nói:
- Mẫu phi người nhất định không thể có việc gì, nhi tử nhưng không muốn nhận người khác làm mẫu.
Cơn đau càng ngày càng lợi hại, Du Phức Nghi đau muốn mất hết khí lực, trong lòng cũng thập phần thấp thỏm, nhưng nàng là mẫu thân, yếu ớt là điều xa xỉ, chỉ phải cường ngạnh tinh thần, cười mắng:
- Yên tâm đi, khó khăn lắm mới dưỡng ngươi lớn như vậy, lại sắp làm thái tử, ngày dài hưởng phúc còn ở phía trước, sao ta có thể chắp tay nhường cho người khác?
- Mẫu phi không được gạt người, gạt người sẽ là tiểu cẩu.
Tư Mã Diễm có lại tinh thần, hành lễ với Du Phức Nghi nói:
- Nhi thần sẽ đi, mẫu phi bảo trọng.
- Ừ, đi đi.
Du Phức Nghi gật đầu, lại phân phó Lý Nguyên Bảo nói:
- Hôm nay ngươi đi theo hầu hạ tam hoàng tử, sau khi thấy hoàng thượng, thay bổn cung chuyển lời, nói bổn cung không có việc gì, nói hắn không cần vội vã tới đây, xử lý chuyện của tam hoàng tử xong xuôi rồi hãy tới.
- Dạ.
Lý Nguyên Bảo đáp ứng, rồi dẫn Tư Mã Diễm rời đi.
Thính Phong sai Tiểu Mãn ở lại hầu hạ, còn nàng ra ngoài một lúc lâu mới quay lại, bẩm báo với Du Phức Nghi:
- Nương nương, trước sau đại môn đều đã khóa lại, cũng an bài người canh, trước sau phòng sinh có Hạ Chí, Đông Chí canh, trừ phi có người mang theo đại đội nhân mã vào cung, nếu không ai cũng đừng nghĩ đục nước béo cò.
Thật ra vấn đề an toàn Du Phức Nghi cũng không lo lắng, không ai luẩn quẩn trong lòng sẽ vọt tới trước mặt nàng tìm chết, nàng chỉ lo lắng là có thể thuận lợi sinh nở hay không...
Sự thật chứng minh, sinh lần hai gì mà nhanh chóng đều là gạt người, Du Phức Nghi đau suốt một ngày một đêm còn chưa sinh ra.
Y phục cũ của Vương hoàng hậu căn bản không được việc.
Tư Mã Diễm về thư phòng nghĩ tạm, Tư Mã Duệ đuổi không đi, cường ngạnh ở lại bồi một đêm.
Ngày thứ hai là ngày đại triều, Tống Tiểu Hỉ đem triều phục đến Trường Xuân Cung, nhỏ giọng thúc giục hắn thay y phục, kết quả bị hắn đá bò lên nền tuyết, mắng:
- Thượng cái quần gì triều, không thấy Đức phi khó sinh sao?
"Đức phi khó sinh cùng hoàng thượng thượng triều có quan hệ gì? Người không phải là y nữ cũng không phải bà mụ, ở tại chỗ này có thể giúp đỡ cái gì?"
Tống Tiểu Hỉ chửi thầm một câu, trong miệng lại nói:
- Nô tài đi truyền chỉ, nói hoàng thượng long thể bất an, hôm nay bãi triều?
- Rõ ràng là Đức phi khó sinh, sao lại biến thành trẫm long thể bất an?
Tư Mã Duệ hung tợn trừng mắt nhìn Tống Tiểu Hỉ một cái, sau đó nghĩ đến Du Phức Nghi từ trước đến nay yêu quý thanh danh, nếu nói thẳng nói, khó tránh sẽ bị Ngự Sử chụp mũ yêu phi, vội sửa miệng:
- Liền nói trẫm long thể bất an đi.
- Dạ.
Tống Tiểu Hỉ sợ ở lâu một chút sẽ bị giận chó đánh mèo, liền nhanh chân bỏ chạy, quả thực so với thỏ còn nhanh hơn.
Phòng sinh cách âm không tốt, Tư Mã Duệ lại rống như bò, Du Phức Nghi không muốn nghe cũng không được.
Nhưng lúc này nàng cũng không rảnh để ý này đó, lăn lộn một ngày một đêm, tuy đã uống canh sâm, trong miệng còn ngặm nhân sâm, sức lực của nàng cũng đã tiêu hao gần hết.
Nước ối đã vỡ một thời gian, nếu qua mấy canh giờ nữa còn chưa sinh ra, không nói đến chuyện hài tử trong bụng khó giữ, chính là nàng cũng phải vứt bỏ tánh mạng.
Sớm biết như thế, liền trực tiếp ăn dược tuyệt dục, dù gì cũng đã có Tư Mã Diễm, dệt hoa trên gấm gì đó, không cần cũng không sao, ít nhất có thể giữ được tánh mạng, không phải sao?
Nếu nàng xảy ra chuyện, Tư Mã Diễm đã là thái tử, nhất định Vương hoàng hậu sẽ tìm mọi cách đem hắn ghi tạc dưới danh nghĩa của nàng.
Thân phận là đích tử của hoàng hậu, sẽ khiến địa vị thái tử càng thêm củng cố, mà Vương hoàng hậu vì bản thân nàng cùng lợi ích của Vương gia mà suy nghĩ, sẽ không để người khác xúc phạm hắn.
Cho nên không cần quá lo lắng, nhưng thật ra Tư Mã Duệ mắc bệnh trung nhị, nếu nàng vì sinh bảo bối tiểu khuê nữ mà chết, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì, thật đúng là không thể yên lòng.
- Ai nha, đầu ra rồi, nương nương nỗ lực hơn, dùng sức...
Trong đầu còn miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe bà mụ hô to gọi nhỏ, phục hồi tinh thần lại, vội vàng đem sức lực còn sót lại dùng ra hết, cuối cùng nghe được "Oa" một tiếng khóc nỉ non.
- Nhi tử hay là nữ nhi?
Du Phức Nghi vô lực trước mặt là một mảnh tối đen, mệt mỏi chỉ muốn ngủ thiếp đi, nhưng vẫn dùng ý chí kiên cường nghẹn ngào hỏi.
Bà mụ đã ở trong Trường Xuân Cung nhiều ngày, sớm nghe nói hoàng thượng cùng Đức phi đều ngóng trông thai này là công chúa, nghe vậy mặt cười vui vẻ, lớn giọng nói:
- Chúc mừng nương nương, là tiểu công chúa.
Du Phức Nghi thở phào một hơi, sau đó yên tâm nhắm hai mắt lại.
Hoàn chính văn. Nếu kịp chiều tối ta đưa phiên ngoại lên luôn