Trịnh quý phi có thai, đám phi tần vội đưa hạ lễ chúc mừng, để tránh tương lai bị bát nước bẩn hắc lên người, lần này Du Phức Nghi không tùy tiện sai người đi đưa dược liệu đồ bổ, mà đợi sang ngày hôm sau, khi trở về từ Khôn Ninh Cung, liền quẹo qua Vĩnh Thọ Cung.
Cung nữ Trầm Ngư ra nghênh đón vào trong viện, sau khi hành lễ với Du Phức Nghi, liền cười nói:
- Vẫn là Đức phi nương nương cùng nương nương thân cận, người khác chỉ sai người đưa chút đồ vật liền xong, còn nương nương lại đích thân đến đây.
Du Phức Nghi cười nói:
- Ta lo lắng thân mình của Quý phi tỷ tỷ, không đích thân đến nhìn, sẽ không yên lòng.
Trầm Ngư dẫn Du Phức Nghi, đến tây thứ gian.
Vừa mới vào cửa, không đợi Du Phức Nghi hành lễ, Trịnh Quý Phi liền cười nói:
- Mới vừa rồi ta còn cùng Trầm Ngư nhắc mãi, nói là trên dưới hậu cung bao gồm thái hậu cũng sai người tặng đồ vật này nọ qua đây, chỉ có một mình muội muội là chưa thấy, hiểu rõ muội muội là người làm việc luôn thỏa đáng, nhất định là có duyên cớ, lúc này nhìn thấy muội muội, ta đã hiểu, ngươi đây là lễ không đến mà người đến.
Du Phức Nghi hơi hạ đầu gối, rồi ngồi vào gường La Hán, ngượng ngùng nói:
- Nếu không phải hôm qua ta sai người đào rượu hoa quế lên cho tỷ tỷ uống, thì lúc này tỷ tỷ cũng không đến mức nằm trên giường không nhúc nhích được, hôm nay ta tới chịu đòn nhận tội, mong tỷ tỷ tha thứ cho.
Trịnh quý phi trêu ghẹo nói:
- Nói là chịu đòn nhận tội, vậy lễ vật đâu?
Du Phức Nghi quay đầu hướng ra ngoài nói:
- Cốc Vũ, làm gì ngoài đó, còn không mau đem lễ vật tiến vào?
Cốc Vũ ôm mấy cành hoa đào đầy nụ đi vào, há miệng nói:
- Tốt xấu gì cũng là tặng lễ, dùng tay cầm rất mất mặt nha, nô tỳ định nhờ Trầm Ngư tỷ tỷ tìm cái bình hoa tới đây, vậy mà nương nương lại thúc giục hối thúc...
- Này ngươi trách oan nương nương nhà ngươi rồi, là bổn cung vội vàng thúc giục mới đúng.
Trịnh quý phi cười cười, nhìn cành đào trong tay Cốc Vũ, kinh hô:
- A là hoa đào.
Kinh hô xong lại tò mò hỏi:
- Thời tiết lúc này lại có hoa đào?
Du Phức Nghi cố ý thừa nước đục thả câu nói:
- Nơi tầm thường đương nhiên sẽ không có, nhưng nơi không tầm thường thì phải có.
- Nơi không tầm thường…
Trịnh quý phi trầm ngâm suy nghĩ, sau đó ánh mắt sáng lên:
- Là lấy trong Từ An Tự.
- Từ An Tự?
Trầm Ngư kinh hô một tiếng, tấm tắc nói:
- Hòa thượng ở Từ An Tự nổi tiếng keo kiệt, cũng không cho người vịn cành bẻ hoa, cho dù là người có thân phận rất cao, chỉ một câu ‘ Phật tổ trách tội ’ liền đẩy trở về, không ngờ Đức phi nương nương lại có bản lĩnh cầu được.
Du Phức Nghi cười nói:
- Đã đến thỉnh tội với tỷ tỷ, tất nhiên sẽ thành tâm, nhưng tỷ tỷ tôn quý như vậy, bình thường cũng không thiếu cái gì, đưa chút đồ bổ dược liệu tầm thường, tỷ tỷ ngay cả xem cũng không muốn xem, cho nên không thể không dốc hết tâm huyết.
Người khác cầu không được, chứ không phải Du Thiệu Nghi cầu không được, nơi đó có mấy vị hòa thượng đều là fan cứng của hắn.
( Yul: a Nghi cũng có fan cứng à)
Chỉ cần đưa một quyển ký sự mà hắn tự tay viết tên là Du Ký Sự, đừng nói là mấy cành hoa đào, đòi mấy gốc cây đào, bọn họ cũng sẽ hai tay dâng lên.
- Đừng có một câu hai câu đều là bồi tội thỉnh tội, hôm qua là ta khóc la muốn uống rượu, không can hệ đến ngươi, ngươi cứ bô bô đem tội ôm lên người, ta nghe thì không có gì, nếu bị người có tâm nghe được, còn không biết sẽ sinh ra ít nhiều thị phi gì đâu.
Trịnh quý phi tức giận trừng mắt nhìn Du Phức Nghi một cái, rồi hừ nói:
- Nếu cành đào hoa này là hạ lễ(=quà mừng), ta sẽ vui mừng nhận lấy, nếu là bồi tội, ngươi cầm về đi.
Tuy nói người không biết không có tội, bản thân nàng cũng không có khả năng tiên đoán, sao biết Trịnh quý phi sẽ mang thai.
Nhưng dù gì cũng ở trong cung của nàng uống sạch một vò rượu hoa quế, nếu bình an không có chuyện gì thì còn đỡ.Nếu chẳng may có cái gì tốt xấu, bị liên lụy là một chuyện, lương tâm áy náy khó nguôi.
Nếu nàng hoài thượng hoàng tử, nhất định sẽ chết yểu...Cũng không làm gì được, chỉ có thể hy vọng thần Phật phù hộ nàng bình an sinh nữ nhi, dựa theo ý tứ của Du Thiệu Nghi nhờ hắn đi Từ An Tự cầu cành hoa đào.
- Đương nhiên là hạ lễ.
Tuy Du Phức Nghi áy náy, nhưng cũng muốn chọc phiền toái, nghe vậy cũng không nói thêm nữa.
Trịnh Quý Phi vừa lòng, thấy Trầm Ngư bưng bình hoa tiến vào, liền để nàng cắm cành đào vào bình, đặt bên giường La Hán, quay đầu ngắm một lúc lâu, lúc này mới tán gẫu cùng Du Phức Nghi:
- Vị ở Dực Khôn Cung kia rất khó lường, giống như bọ chó đói bụng mấy đời, nhảy nhót lung tung, chỉ có Tử Cấm Thành là chưa lật thôi.
Tháng sáu mùng một là sinh thần của Tư Mã Duệ, Vương hoàng hậu cùng Du Phức Nghi có thai, Lâm chiêu nghi là người không dính khói lửa phàm tục, phi tần địa vị cao chỉ còn Trịnh quý phi cùng An thục phi là có thể.
Cho nên chuyện xử lý Vạn Thọ tiết vốn là hai người các nàng, ai ngờ hôm qua Trịnh quý phi bắt ra hỉ mạch, vì thế chỉ còn một mình An thục phi gánh vác.
Du Phức Nghi nhấp miệng cười nói:
- Chuyện tốt như vậy, vị ở Từ Ninh Cung kia sao chịu để An thục phi ăn mảnh? Chắc tỷ tỷ cũng biết, sáng sớm hôm nay Thôi ma ma tới Khôn Ninh Cung truyền ý chỉ của thái hậu, nói là tuy An thục phi khôn khéo có khả năng nhưng rốt cuộc tuổi nhỏ chưa từng trải qua chuyện này, để tránh Vạn Thọ tiết xảy ra sự cố, đặc mệnh Tần tài nhân tới giúp đỡ nàng.
Trịnh Quý Phi “Ha” một tiếng cười nói:
- Lời này nói ra không sợ cắn lưỡi, Tần tài nhân so với An thục phi còn nhỏ hơn mười tuổi đấy, rốt cuộc là ai tuổi nhỏ không trải qua chuyện này?
- A.
Trịnh quý phi cùng An thục phi chính là tử địch, thế mà lúc này lại giúp tử địch nói lời hay, Du Phức Nghi có chút vô ngữ.
Trịnh quý phi nhận ra bản thân thay tử địch nói lời hay, sắc mặt có chút vặn vẹo, “Phi” một tiếng, mắng:
- Chó cắn chó vì giành mồi, để các nàng đấu đi.
Không đợi Du Phức Nghi há mồm, cung nữ bên người Trịnh quý phi là Lạc Nhạn tiến vào bẩm báo nói:
- Nương nương, Phúc Ninh đại trưởng công chúa cùng Thụy Mẫn quận chúa tới.
Phúc Ninh đại trưởng công chúa nắm bắt tin tức thật nhanh, hôm qua Trịnh quý phi mới biết có thai, hôm nay nàng đã chạy tới, hoàn toàn quên chuyện hôm qua làm trò cười trước mặt Vương hoàng hậu cùng vài vị phi tần địa vị cao, còn không cho Trịnh quý phi mặt mũi.
Du Phức Nghi nắm tay Cốc Vũ đứng lên, cáo từ nói:
- Tỷ tỷ có khách, ta không tiện quấy rầy, lúc nào rãnh rỗi ta lại qua đây cùng tỷ tỷ hàn huyên.
- Bổn cung có chổ nào đắc tội với Đức phi, lại khiến Đức phi không thích đến như vậy?
Phúc Ninh đại trưởng công chúa còn chưa thấy người, mà thanh âm đã xuyên thấu qua song cửa sổ truyền vào.
Du Phức Nghi đi đến đại sảnh, hơi nhún chân:
- Đại trưởng công chúa nói lời này, ta nghe không hiểu.
Phúc Ninh đại trưởng công chúa hừ lạnh nói:
- Nếu không phải như thế, sao vừa thấy bổn cung, ngươi liền vội vã rời đi?
Đối với thái độ ngạo mạn của Phúc Ninh đại trưởng công chúa, Du Phức Nghi làm như không thấy, cười nói:
- Đại trưởng công chúa cùng Thụy Mẫn quận chúa tới thăm Quý phi tỷ tỷ, như vậy sẽ có rất nhiều lời tri kỷ muốn nói cùng Quý phi tỷ tỷ, ta là ngoại nhân nếu ở chỗ này, chẳng phải sẽ phiền nhiễu các ngươi? Ta là một mảnh hảo tâm, nếu đại trưởng công chúa cảm thấy ta làm không đúng, thì ta lưu lại là được, vừa lúc thay Quý phi tỷ tỷ đãi khách.
Nói xong liền giơ tay hô:
- Quý phi tỷ tỷ ở tây thứ gian, thỉnh đi bên này.
Phúc Ninh đại trưởng công chúa chỉ định chèn ép Du Phức Nghi vài câu, không phải thật tâm muốn nàng lưu lại?
Thấy thế suýt nữa nghẹn, vội đuổi:
- Ngươi có thai, bổn cung không dám kêu ngươi đãi khách, nếu có cái gì tốt xấu, chẳng phải là lỗi của bổn cung?
Du Phức Nghi cười nói:
- Đại trưởng công chúa một mảnh từ ái chi tâm, sao ta có thể khiến đại công chúa lo lắng? Nếu vậy, ta đi về trước.