Chuyện này đúng là Phúc Ninh đại trưởng công chúa không thể chiếm lý, lại có thái hậu không ngừng đối phó Phúc Ninh đại trưởng công chúa ở phía sau tạo áp lực.
Cuối cùng Tư Mã Duệ vẫn đứng về phía công thần Bảo Ninh hầu Triệu Chấn.
Bất quá cũng vì thể diện hoàng thất mà suy nghĩ, cũng không thể phạt Phúc Ninh đại trưởng công chúa như thế nào, chỉ giao trách nhiệm bắt nàng mau chóng đem vị thứ nữ kia đưa tới Bảo Ninh hầu phủ.
Đối với người bên ngoài thì tuyên bố tân nương tử đột nhiên bị bệnh, rồi lại không muốn lỡ ngày lành tháng tốt, liền cầu muội muội thay mình bái đường.
Chuyện xảy ra quá vội vàng không kịp thông tri tân lang, cho nên mới thay mận đổi đào, hiện giờ hai nhà đã nói rõ ràng, đương nhiên ân oán tiêu trừ.
Lời này tuy có chút ngượng ép, nhưng cũng không phải là nói không thông, chuyện bái đường kiểu này cũng không phải hiếm thấy.
Có tân nương tử gả cho huynh trưởng, nhưng cùng mình bái đường lại là đệ đệ hoặc là gà trống, chẳng qua loại chuyện này chỉ phát sinh trên người nam tử.
Thụy Mẫn quận chúa này cũng coi như là cổ kim trên dưới năm duy nhất lạc loài.
Bất quá quý nữ tôn thất từ trước đến nay đều bưu hãn, tiền triều có những công chúa quận chúa huyện chủ, dưỡng tiểu bạch kiểm.
Thụy Mẫn quận chúa chỉ là giúp thứ tỷ bái đường mà thôi, cũng là vì duyên cớ tình tỷ muội, người không biết nội tình nghe xong lời này, chẳng những không làm thấp nàng, ngược lại còn khen không dứt miệng.
Có không ít nhà cao cửa rộng thế tộc danh môn ái mộ nhân phẩm của nàng, để lộ ý cầu thú.
Đáng lẽ chuyện này đến đây cũng coi như giải quyết viên mãn, Thụy Mẫn quận chúa cũng không làm ầm ĩ.
Ai ngờ Phúc Ninh đại trưởng công chúa cảm thấy mình bị mất mặt, lòng dạ khó bình, ngay cả ý chỉ của Tư Mã Duệ, nàng cũng không màng, luôn miệng nói thứ nữ kia mắc bệnh đã không còn.
Triệu Chấn suýt nữa tức đến điên, vốn định tiếp tục đệ đơn kiện đến Thuận Thiên Phủ, cáo Phúc Ninh đại trưởng công chúa mưu hại thứ nữ.
Nhưng hắn thiệt tình thích vị thứ nữ kia, sợ mình làm ầm ĩ, dù nàng không bệnh chết, cũng sẽ bị bệnh chết, chỉ phải dâng sổ con đến Tư Mã Duệ, cầu Tư Mã Duệ phái Cẩm Y Vệ âm thầm điều tra sinh tử của vị thứ nữ kia, đợi điều tra xong rồi tính tiếp.
Tư Mã Duệ đối với vị cô mẫu chỉ biết hố chết người không cần đền mạng quả thực không biết nên nói cái gì mới tốt.
Sau khi hạ mật lệnh cho Cẩm Y Vệ xong, liền chạy đến Từ Ninh Cung, nói móc thái hậu:
- Chỉ là nữ nhân không đầu óc hèn nhát, cũng đáng để người đấu đến vài thập niên?
Mấy ngày gần đây mẫu tử Phúc Ninh đại trưởng công chúa làm chuyện ngu xuẩn khiến tâm tình của thái hậu rất tốt, nghe vậy cũng không buồn bực, cười nói:
- Nàng là tiểu cô( em chồng), lại rất được hoàng tổ phụ của ngươi yêu thương, có đầu óc hay không cũng không quan trọng, ta là tẩu tử, cho dù thân là thái tử phi, cũng chỉ có thể nhường nàng vài phần. Sau đó hoàng tổ phụ của ngươi băng hà, phụ hoàng ngươi đăng cơ, ai gia thành hoàng hậu, nàng lại gả ra ngoài, không có người thay nàng chống lưng, nàng liền cụp đuôi làm người, cũng khiến ai gia đắc ý mấy năm.
Nói tới đây trừng mắt nhìn Tư Mã Duệ, tức giận mắng:
- Nhưng sau đó, cũng không biết cọng dây thần kinh nào của ngươi chạm mạch, liền thích chạy đến phủ của nàng ta, suốt ngày cùng khuê nữ của nàng ta ở chung một chỗ, bị nàng dẫn đi đá gà đánh cẩu, rồi kéo bè kéo cánh ẩu đả đánh nhau, ai gia nói ngươi cũng không nghe, đường đường là hoàng tử lại giống đám du côn lưu manh ngoài phố, không biết nàng ta ở sau lưng cười ai gia thế nào đâu. Thế mà ngươi lại không biết tỉnh ngộ, đăng cơ làm thái tử liền nạp khuê nữ của nàng ta làm trắc phi, đăng cơ làm đế lại phong làm Quý phi, sủng quan lục cung, thật là muốn tức chết ai gia...
Tư Mã Duệ chột dạ gãi gãi đầu, cãi chày cãi cối nói:
- Nàng đối xử với trẫm khá tốt, chuyện gì cũng theo ý trẫm, không giống mẫu hậu, vừa thấy trẫm liền mặt sưng mày xỉa, hận không thể đem trẫm nhét trở lại trong bụng.
Lúc trước thái hậu tràn ngập tâm huyết đều đặt lên người tiên thái tử, luôn thúc giục hắn tiến tới, lại phải đề phòng người khác hạ độc thủ, khó tránh sẽ xem nhẹ tiểu nhi tử.
Thấy tình thế không đúng cũng nhẫn tâm quản giáo vài lần, nhưng hiệu quả không lớn, vì thế cũng lười để ý hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Thái hậu so với hắn còn chột dạ hơn, ngoài miệng lại mắng:
- Côn bổng dạy ra hiếu tử, nếu không có tiên thái phó nghiêm khắc quản giáo, hoàng thượng có thể có bộ dạng như hiện giờ sao?
Nhắc tới tiên thái phó, Tư Mã Duệ liền nghĩ tới Du Phức Nghi, hôm qua là mùng một, hắn nghỉ trong cung của Vương hoàng hậu.
Hôm nay vừa hạ triều xong, liền chạy tới Từ Ninh Cung, cũng không biết nàng hiện tại như thế nào.
Không biết khuê nữ trong bụng có làm ầm ĩ hay không? Chỉ cần nghĩ như vậy, Tư Mã Duệ liền ở không nổi nữa, cười hì hì nói:
- Đúng đúng đúng, đương nhiên nhi thần biết mẫu hậu là muốn tốt cho nhi thần, cho nên mới nghiêm khắc với nhi thần.
Cười xong vội vàng cáo từ nói:
- Trẫm còn phải đến nhìn Đức phi, không thể bồi mẫu hậu dùng điểm tâm.
Tư Mã Duệ sải bước rời khỏi Từ Ninh Cung, Tần quý nhân từ tây thứ gian đi ra, nhìn theo bóng dáng của hắn, cảm thán nói:
- Càng ngày hoàng thượng càng để ý quan tâm đến Đức phi, dù đang có thai, một tháng vẫn hơn hai mươi thiên nghỉ ở trong cung của nàng, cho dù là Trịnh quý phi từng thịnh sủng không suy cũng phải đứng nép qua một bên.
Thái hậu trợn mắt liếc nàng một cái, hận rèn sắt không thành thép nói:
- Dù sao ngươi cũng không thể sinh, để ý tới chuyện này để làm gì, chỉ cần lo quản giáo đại hoàng tử là được, tiền đồ của hắn, cũng chính là tiền đồ cẩm tú của ngươi.
Tần Quý nhân thở dài, ý tứ ghét bỏ nói:
- Cô mẫu nói gì ta đều hiểu, chỉ là đại hoàng tử thật sự là khối gỗ mục, chỉ có bốn câu thơ ngắn ngủn, mà tam hoàng tử không cần một nén nhang đã thuộc làu, nhưng còn hắn đâu? Đằng trước dấp phía sau quên, lộn xộn khúc đầu khúc đuôi, ở thư phòng có tiên sinh quản giáo, học xong có ta quản giáo, ước chừng dạy nửa tháng, hắn cũng chưa học thuộc.
Ghét bỏ xong lại buồn bã nói:
- Nếu có thể đem hắn đổi thành tam hoàng tử thì tốt rồi...
- Như thế nào, ngươi muốn đánh chủ ý lên người tam hoàng tử?
Thái hậu lắp bắp kinh hãi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tần quý nhân, sau một lúc lâu đột nhiên khinh thường "Xì" một tiếng, lạnh lùng cảnh cáo nói:
- Đừng nói hiện nay hoàng thượng che chở nàng, còn điều người từ Cẩm Y Vệ, lại còn đòi y nữ ở Thái Y Viện, phòng bị một giọt nước cũng không lọt ra ngoài, cho dù lúc trước hoàng thượng không thích nàng, mà nàng lại hoài thai, thì vẫn không có ai có thể hạ thủ được nàng? Không phải ai gia xem thường ngươi, chỉ là dựa vào một chút tâm nhãn này của ngươi mà nói, thì đừng múa rìu qua mắt thợ, cẩn thận bắt gà không được còn mất nắm gạo, chẳng những mình hãm vào, còn liên lụy Tần gia vì ngươi mất hết mặt mũi.
Bản thân bị hạ thấp cho dù đối phương là cô mẫu của nàng, thì Tần quý nhân cũng cảm thấy khuất ức, không cam lòng cắn cắn môi, tiến lên ôm cánh tay của thái hậu, làm nũng nói:
- Không phải còn có cô mẫu sao, có người làm quân sư bày mưu tính kế, nhất định có thể thuận lợi.
Ngần ấy năm, Tư Mã Duệ có tính tình gì, thái hậu cũng coi như sờ thấu, nhìn Trịnh quý phi là hiểu.
Trừ phi hắn chán, cho dù mình có giả vờ bệnh hay tung nhiều quân cờ cùng nàng đấu võ đài, đều vô dụng, Du Phức Nghi tự nhiên cũng giống vậy, thái hậu váng đầu mới có thể đi xúc lông mày của hắn.
Cho nên thái hậu giơ tay gạt tay của Tần quý nhân ra, kiên định cự tuyệt nói:
- Ngươi tự tìm đường chết, đừng kéo ai gia theo.