Chỉ làm một bộ váy, là có thể thơm lây.
Từ thải nữ hàm chính thất phẩm nhảy lên bảo lâm hàm chính lục phẩm, như thế Du Phức Nghi bị mất thể diện cũng có thể bù trở lại.
Cũng để các vị phi tần khác biết cái gì gọi là “Thuận nàng thì sống, nghịch nàng thì chết.
Có đạo lý này, để xem sau này ai còn dám ở trước mặt nàng nháo ra chuyện xấu.
Tấn phong xong liền quay đầu nói với Vương hoàng hậu:
- Còn phải làm phiền Tử Đồng an bài chổ ở cho nàng.
Tần quý nhân bị xấu mặt, người vui mừng nhất đương nhiên là Vương hoàng hậu, nghe vậy nàng cười hì hì nói:
- An bài ở đông điện Cảnh Dương Cung được không? Phúc tần muội muội là người thành thật, tính tình Nhan muội muội cũng trầm tĩnh, để hai người các nàng ở chung đi.
Không đợi Nhan Tiêu Chi dập đầu tạ ơn, Trịnh quý phi hừ một tiếng, giả vờ tức giận nói:
- Xem nương nương nói kìa, Phúc tần muội muội là người thành thật, chẳng lẽ bọn tỷ muội chúng ta lại là gian trá?
- Tuy không dối trá, cũng không thành thật
Vương hoàng hậu che miệng khẽ cười một tiếng, chỉ vào Trịnh quý phi nói:
- Nhìn ngươi xem vừa nhanh mồm dẻo miệng, nếu ngươi nói ngươi so với Phúc tần muội muội còn thành thật hơn, cũng phải có người tin mới được nha.
Trịnh Quý Phi đứng dậy, đi đến trước mặt Du Phức Nghi, dựa vào bả vai của Du Phức Nghi, hỏi:
- Muội muội, ngươi tin ta, hay là không tin?
Cung nữ vừa mới bưng lên một mâm du buồn tôm, Du Phức Nghi đang bóc vỏ tôm.
Nàng còn phải tự động thủ thay Tư Mã Diễm lột tôm, thấy Trịnh Quý Phi mò tới đây liền xua tay, hừ nói:
- Tỷ tỷ cùng hoàng hậu nương nương đấu võ đài, cần gì phải đem hỏa dẫn tới người ta, cẩn thận ta cáu giận.
- Ngươi cáu giận ta cũng không sợ, bất quá…
Trịnh quý phi quay đầu nhìn về phía Tư Mã Duệ, rồi nhỏ giọng bên tai Du Phức Nghi nói lời trêu chọc:
- Có người thay ngươi trút giận.
- Tỷ tỷ lại nói hươu nói vượn, ta cũng mặc kệ
Du Phức Nghi thẹn quá thành giận, đưa móng vuốt định sờ soạng mặt mũi của Trịnh quý phi, dọa nàng vội vàng né tránh, bước nhanh về chỗ ngồi.
Sau khi trò khôi hài bình ổn, lúc này Nhan bảo lâm mới có cơ hội, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu tạ ơn.
- Lui xuống đi.
Tư Mã Duệ phất phất tay, đuổi nàng đi, sau đó ánh mắt nhìn về phía Du Phức Nghi.
Thấy Tư Mã Diễm như dân đói mấy ngày không ăn, mồm phồng lên nhét đầy tôm bóc vỏ còn múa máy thìa uống thêm canh nấm rừng hầm thịt vịt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lập loè khí sắc khỏe mạnh.
Trái ngược với Tư Mã Giác đang ngồi bên cạnh An thục phi, An thục phi cũng đút canh nấm rừng hầm thịt vịt cho hắn uống, mà hắn lại ghét bỏ nhổ ra.
Bóc vỏ tôm cho hắn, hắn cũng không thèm nhìn tới, bộ dạng xanh xao vàng vọt suy dinh dưỡng.
Tư Mã Duệ nhìn mà tâm can ẩn đau, chỉ vào đĩa rau xanh xào tỏi vừa mới được bưng lên, phân phó nói:
- Đi, đem cái này đưa cho nhị hoàng tử.
- Tạ hoàng thượng ban thưởng.
An Thục Phi vội lôi kéo Tư Mã Giác đứng dậy tạ ơn, sau đó ngồi xuống nhanh chóng gắp mấy đũa rau vào mâm của hắn, vừa đe dọa vừa dụ dỗ nói:
- Ăn nhiều một chút, đừng cô phụ mảnh từ ái chi tâm của phụ hoàng ngươi.
Ta không thích ăn rau xanh!
Tư Mã Giác thấy phụ hoàng cùng mẫu phi đôi mắt sáng ngời nhìn hắn chăm chú, đành phải căng da đầu gắp một cọng lên, đưa vào miệng, nhai cũng chưa nhai, trực tiếp nuốt xuống.
Ai ngờ yết hầu quá nhỏ, rau xanh lại to, không thể nuốt mà không nhai, mắc lại cổ họng, khiến hắn nuốt không được mà nôn cũng không xong, liên tục làm ra vẻ sắp nôn.
Tư Mã Duệ vừa đau lòng lại hận rèn sắt không thành thép, mặt sưng lên.
Thấy hắn đang bị An Thục Phi đánh lén lút đưa mắt cầu cứu mình, liền mặc kệ xoay đầu, cũng không để ý tới hắn.
Tư Mã Diễm nhỏ giọng ói mửa nói với Du Phức Nghi:
- Mỗi lần thấy nhị hoàng huynh dùng bữa nhi tử đều đau bụng đau răng, ăn uống quá gian nan đi, không lẽ nhị hoàng huynh là ma no đầu thai?
Tư Mã Duệ còn nói hắn là ma đói đầu thai, nhưng dù sao quan hệ phụ tử của bọn họ cũng chẳng ra sao.
Lời châm ngòi ly gián thế này đừng nói cho hắn biết mới thỏa đáng, vì thế nàng dùng ngón tay chỉ vào trán hắn, cười mắng:
- Không được nói bậy, cẩn thận phụ hoàng ngươi mà nghe được, lại quất roi ngươi.
Yến hội tiến hành được một nửa, thái hậu bị Tư Mã Duệ khiến cho tức khí đã sớm rời đi, vũ cơ ở Giáo Phường Nhạc bắt đầu lên sàn biểu diễn.
Tư Mã Duệ thích xem gì nhất, trong cung mọi người đều biết, không riêng gì các thế gia đại tộc mưu toan cho các nữ tử trong tộc, biết đâu sẽ có ngày bay lên cành cao thành phượng hoàng.
Cho nên sẽ thỉnh võ sư tới phủ truyền thụ quyền cước công phu, ngay cả Giáo Phường Nhạc cũng vì đón ý nói hùa theo khẩu vị của hắn, mà tập luyện kiếm vũ.
Nhưng bọn họ không biết, vì chuyện Phùng sung hoa hồng hạnh xuất tường, mà hắn đối với thú vui này đã sớm căm thù đến tận xương tuỷ.
Một đám vũ cơ tay cầm trường kiếm, vừa mới múa được vài cái, đã bị hắn gầm lên ngăn lại:
- Tết đến, giơ đao múa kiếm là không may mắn. Trẫm tuyên các ngươi tiến cung là cho các ngươi biểu diễn ca vũ, không phải kêu các ngươi tới khoe khoang quyền cước công phu, nếu không ca hát khiêu vũ, liền tống cổ đến quân doanh Trấn Bắc làm quân kỹ đi, đừng có lãng phí lương thực của Giáo Phường Nhạc.
Vũ cơ trong Giáo Phường Nhạc đều là phạm quan nữ quyến(con của phạm quan), quan viên Đại Chu không được đến chốn thanh lâu, tuy các nàng có thanh danh không tốt, nhưng đều là người bán nghệ không bán thân.
Sao có thể so sánh với đám quân kỹ ngày đêm hầu hạ tướng sĩ? Nghe xong thiếu chút nữa các nàng đã bị doạ mà ngất đi.
Đến lúc hoàn hồn liền vội vàng ném vũ khí qua một bên, ra sức biểu diễn ca vũ.
Tư Mã Diễm mếu máo, không vui rầm rì nói:
- Phụ hoàng thật là, phụ hoàng không thích xem múa kiếm, nhưng nhi tử còn muốn xem, không lẽ múa kiếm lại không thể so với đám ca vũ ê ê a a uốn éo thân thể không xương hay sao?
Ngươi là tiểu mao đầu( = trẻ nhỏ) còn chưa biết dài ngắn, đương nhiên sẽ cảm thấy ca vũ không thú vị.
Chờ thêm tám năm mười năm, chỉ sợ sẽ không nghĩ như lúc này. Du Phức Nghi mím môi, cười trấn an nói:
- Ngươi muốn xem múa kiếm, trở về kêu Phi Hoa, Trục Nguyệt múa cho ngươi xem là được, đừng vì cái này mà phân cao thấp cùng phụ hoàng ngươi, hắn đang phát hỏa, đụng vào hố lửa đừng mơ được yên thân.
Vừa dứt lời, liền nghe nhị hoàng tử Tư Mã Giác ở phía đối diện làm nũng với Tư Mã Duệ:
- Phụ hoàng, nhi thần muốn xem múa kiếm.
- Xem cái gì mà xem.
Bị chạm vào vẩy ngược, cho dù trước giờ là hoàng tử được thương yêu nhất cũng vậy, Tư Mã Duệ trừng mắt, thở phì phì mắng:
- Trẫm nói xem ca vũ liền xem ca vũ, ngươi không thích xem, thì cút về Trường Sinh Trai tự đón giao thừa đi.
Trước giờ Tư Mã Duệ luôn quan ái Tư Mã Giác, có khi nào hung thần ác sát như thế?
Tư Mã Giác bị mắng sửng sốt một lát, liền nhíu mũi méo miệng, chảy nước mắt không ngừng lải nhải:
- Phụ hoàng mắng ta, phụ hoàng mắng ta, phụ hoàng mắng ta…
- Mắng hắn thì thế nào, phụ hoàng từng lấy roi đánh ta, ta cũng chưa khóc.
Tư Mã Diễm ói mửa nói một câu, mới vừa rồi còn có chút buồn ngủ lúc này liền tan biến, hai mắt lóe sáng vui sướng nhìn Tư Mã Giác gặp họa.
Tư Mã Duệ bị niệm đến chóng mặt nhức đầu, không kiên nhẫn mắng:
- Mắng ngươi thì thế nào, nếu còn khóc lóc lải nhải, thì cút về Trường Sinh Trai đi!
Tư Mã Giác được hoàng thượng yêu thương là lợi thế duy nhất mà An thục phi dựa vào, nàng nào dám để Tư Mã Giác tiếp tục gây hoạ.
Ở sau lưng hắn đấm một quyền, ánh mắt cảnh cáo nhìn hắn, dọa hắn run run, vội vàng im tiếng.
Thấy Tư Mã Giác an tĩnh, Tư Mã Duệ mới bỏ qua, bưng lên chén rượu, cất cao giọng nói:
- Thất thần làm cái gì, mau, uống rượu!
Đám phi tần nào dám không nghe, vội vàng bưng lên chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Du Phức Nghi có quỳ thủy(tới tháng), không dám uống nhiều, lấy tay áo che môi, lén lút chuẩn bị nhổ vào ống nhổ ở bên cạnh.
Ai ngờ bị Tư Mã Duệ nhìn thấy, nheo mắt nguy hiểm nhìn nàng, sợ hắn ở trước mặt mọi người làm khó dễ.
Cho nên nàng khẽ nghiêng đầu, mỉm cười với hắn.
Tư Mã Duệ cảm thấy trước mắt bạch quang chợt lóe, đất trời hồi xuân, khoan mũi đầy ấp hương khí của bách hoa nở rộ, lỗ tai làm trăm ngàn tiếng chim hót thanh thúy dễ nghe, không có phiền não, không có ưu khổ, chỉ có hạnh phúc vui sướng.
Hắn muốn làm cho thời gian vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc này.
P/s vâng cái này gọi là tiếng sét ái xình.
Các nàng nhớ vote ủng hộ ta nha nha nha. ôm ôm