Dạ Vũ đặt tên cho con trai là Sở Hàn, đơn giản là vì kỷ niệm đầu tiên của cô và Sở Duật Phong là buổi sáng tuyết rơi hôm đó.
Khi nghe được ý nghĩa tên của mình, Sở Hàn quyết định tạm chấm dứt quan hệ với mọi người một tháng.
Người khác đặt tên cho con mình với mong muốn gì đó may mắn hoặc tên đó thơ mộng, còn cậu thì…
“Con có phải con trai ruột của ba mẹ không?”
“Không phải, là ba nhặt được con.”
“...” Một câu nói chính thức chạm đến trái tim đang tổn thương của Sở Hàn, lập tức cậu bé òa khóc rồi chạy đi tìm bà nội để an ủi.
Đây chắc chắn không phải ba mẹ ruột của nhóc, chắc chắn không phải!
Dạ Vũ nhéo mạnh vào tay Sở Duật Phong.
Khi không lại chọc cho con khóc thế kia? Không phải chính anh đề nghị tên này cho thằng bé à?
“Nhưng nó đúng là kỷ niệm đầu tiên của anh với em mà.”
“Em còn nhớ sau đó anh đưa em qua thẳng London đấy, bảo là em đi cùng với anh vì công việc nhưng cuối cùng em chẳng làm gì cả.
Có phải lúc đó anh để ý em rồi không?”
“Một chút, nhưng mà… thật mừng khi chúng ta lại có một kết thúc như thế này.”
…
Năm năm sau.
Sở gia xuất hiện thêm một tiểu công chúa xinh đẹp.
Nếu như Sở Hàn như bản sao được đúc khuôn từ Sở Duật Phong thì Sở Quỳnh Lam lại hài hòa được những ưu điểm của cha mẹ.
Nhưng mà, điều khiến mọi người đau đầu nhất chính là sự năng động của con bé.
Thằng anh trầm tính bao nhiêu thì con bé nghịch ngợm bấy nhiêu.
Sự ra đời của Quỳnh Lam hoàn toàn không nằm trong kế hoạch của hai vợ chồng.
Vốn đã hứa hẹn thề thốt sẽ chỉ có một mình Sở Hàn, ai ngờ bốn năm sau Dạ Vũ lại mang thai một bé gái.
Cuối cùng, cả hai cũng chấp nhận chuyện này, coi như có nếp có tẻ cho vui nhà vui cửa.
“Quỳnh Lam, em vào đây ngay cho anh!”
Sở Hàn chỉ vào những tờ giấy lộn xộn ở phòng khách và mấy đường nét nguệch ngoạc bằng cọ vẽ.
Chỉ mới năm phút trước mọi thứ vẫn gọn gàng, thế mà sau khi vào bếp thì nó lại thành ra như thế.
“Em không biết, không phải em đâu.”
Quỳnh Lam chu môi trả lời, đôi mắt ngấn nước đó chứng tỏ con bé sắp khóc lên.
Quả nhiên, hai giây sau, cả Sở gia vang lên tiếng khóc của con bé.
“Bà nội, ba, mẹ, anh hai ăn hiếp con.”
Sở phu nhân và hai vợ chồng đã quá quen với việc này, con bé cực kỳ giỏi trong việc nịnh nọt và mè nheo người lớn.
Nhưng mà cháu nội, con gái mà, làm sao mà không chiều cho được, miễn là mọi thứ vẫn trong giới hạn cho phép.
“Không biết con bé giống ai nữa, chắc chỉ có thể là anh thôi.”
“...” Hai vợ chồng ngồi ở ngoài vườn than thở, đúng hơn là tránh đi tiếng khóc của con bé.
Dù gì cũng đã bốn tuổi rồi, phải sửa cái tính này của nó kẻo lớn lên lại gây họa.
Huống hồ, Sở Hàn rất thương em gái, do đó ít nhất cậu bé cũng không làm gì quá đáng cho Quỳnh Lam.
“Sở Hàn, Sở Quỳnh Lam, hai đứa nhỏ đúng là cục nợ của chúng ta mà.”
“Ai lại gọi con của mình là cục nợ? Miệng thì lúc nào cũng nói ngon nói ngọt rằng anh không muốn thêm một đứa nữa, kết quả con bé từ đâu ra vậy? Hơn nữa, không phải anh là người vui nhất hả?”
“...” Ba câu hỏi hoàn toàn chặn lời Sở Duật Phong.
Nói trúng tiếng lòng cũng vui lắm chứ, nhưng mà như vậy không phải toàn bộ lỗi là của anh à?
“Bà xã, cảm ơn em.”
“Hửm?”
“Cảm ơn em vì đã chấp nhận anh và mang đến cho anh hai thiên thần nhỏ.”.