Bình Minh Màu Đỏ

chương 68: 68: hoa hồng vĩnh viễn là hoa hồng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cuối cùng Lê Tiện Nam cũng đã ấn định hôn lễ sẽ được tổ chức vào cuối mùa hè.

Sau khi app lên kệ thì tổ dự án của Diệp Phi vẫn cần phải làm công tác tuyên truyền tiếp theo, nhưng mà lần này có mấy người ở Cục Du lịch tỉnh hợp tác, việc lựa chọn đề tài sẽ không quá hạn chế, Diệp Phi vẫn cứ tiếp tục sử dụng phương thức của của trước kia, cố định mỗi tuần sẽ đẩy lên một lần, có các việc thúc đẩy khác là do hệ thống gửi, @trợ lý nhỏ chính thức, sau khi nhân viên công tác xét duyệt xong sẽ tiến hành đẩy dữ liệu lớn.

Vào mùa hè, tổ dự án của Diệp Phi chọn ra địa điểm là đi một hòn đảo nhỏ để quay video tuyên truyền, theo một mặt nào đó cũng có thể thúc đẩy du lịch của địa phương đó phát triển.

Diệp Phi tính toán hết bận rộn với kế hoạch quay chụp này thì sẽ trực tiếp xin nghỉ một thời gian để kết hôn.

Cô đã chuẩn bị xong đơn xin nghỉ phép, lúc cầm đi tìm Hàn Dịch ký tên, đúng lúc Hàn Dịch đang ở phòng làm việc nghe điện thoại, nhìn thấy Diệp Phi, anh ta chỉ chỉ sô pha đối diện ý bảo cô đợi một chút.

Phòng làm việc của Hàn Dịch cũng không lớn, anh ta dường như không bất kỳ điều gì cần theo đuổi đối với cuộc sống vật chất, Diệp Phi nhìn anh ta, sẽ luôn mơ hồ nhớ tới lúc mới mới gặp Hàn Dịch vào năm 2014, khi đó cô đã nghĩ rất nhiều người và rất nhiều chuyện đều giống như măng mọc trong mùa đông đó, đang đợi một cơn mưa xuân, chờ trời hửng sáng, chờ hy vọng.

Trong ký ức của cô vẫn khắc sâu cái kia tầng hầm kia, khi đó Hàn Dịch vẫn còn lại một sinh viên, ở trong một tầng hầm nhỏ hẹp và cũ nát, giường trên mặt đất còn chất đống rất nhiều sách về mật mã.

Không thể rõ vì sao, có lẽ là bởi vì sự tập trung và kiên trì của anh ta, làm cho Diệp Phi cảm thấy sớm muộn gì anh ta cũng sẽ thành công.

Lời tiên tri dường như cũng nằm trong dự đoán.

Ngay lúc này, Hàn Dịch cúp điện thoại, Diệp Phi đưa đơn xin nghỉ cho anh ta ký tên.

Hàn Dịch nhìn lướt qua, cầm một cây bút ký tên ký xuống, rồi khẽ cười nói một câu chúc phúc với cô, “Trăm năm hạnh phúc, anh ấy là thật sự rất yêu cô.

Diệp Phi duỗi tay nhận lấy, trong lòng nghĩ —— sự đối đãi khác biệt của anh, có lẽ là quá trắng trợn và táo bạo, những người bên cạnh cô dù là ai cũng có thể nhìn ra được.

Lúc Diệp Phi nói phải đến hòn đảo nhỏ để công tác, Lê Tiện Nam cân nhắc một chút, nói đi cùng cô.

“Công việc của anh thì sao?” Diệp Phi tắm rửa xong, lau tóc đi ra.

“Sợ em không ngủ ngon.

” Lê Tiện Nam ngồi trên sô pha, lấy khăn lông trong tay cô, lau lau mái tóc dài của cô, “Ngay cả một ngày bị mất ngủ cũng không được.

Vì thế lần đó, Lê Tiện Nam cũng thật sự đẩy một vài công việc đi, tối thứ sáu cũng cô bay đến tỉnh ở phương Nam gần biển kia.

Thực tập sinh sớm đã chuyển thành chính thức, thẩm mỹ của cô ấy không tồi, sau khi cắt nối biên tập thêm filter thì trông rất tươi mát, chất lượng hình ảnh cao kết hợp cảnh vật tiết tấu chậm hàng ngày, quả thật là video ngắn đã hấp dẫn một làn sống fans.

Lúc máy bay hạ cánh là hơn mười giờ tối, hình như cũng đã có mưa, không khí ẩm ướt, gần biển, nhiệt độ ban đêm hơi thấp, Diệp Phi vừa ra khỏi sân bay đã hắt xì, Lê Tiện Nam cởi áo khoác mỏng của mình ra khoác thêm cho cô, Diệp Phi hỏi anh có lạnh không, Lê Tiện Nam cười nói nhiệt độ chỉ hạ một chút.

Bọn họ tạm quyết định ở nội thành hai ngày để quay chụp chọn cảnh, hai ngày sau đến hòn đảo nhỏ —— trên đảo không có phương tiện giao thông, chủ yếu là đảo cũng không lớn lắm, trở về nội thành phải ngồi tàu một lúc.

Giữa hè ở phương nam mưa khá nhiều, lần này Lê Tiện Nam tự mình đặt khách sạn —— vẫn là Diệp Phi liên tục cảnh cáo anh không được phá của.

Vị trí của sân bay nằm gần vùng ngoại thành, lúc xe chạy vào nội thành, nội thành đang mưa to tầm tã, tài xế nói với bọn họ hai ngày nay mưa hơi nhiều, bảo bọn họ đi ra ngoài chú ý an toàn.

Sau khi nhận phòng, Lê Tiện Nam nắm tay cô đi thang máy lên lầu, trên đường ho khan vài tiếng, Diệp Phi đau lòng nhìn anh, Lê Tiện Nam đứng trong thang máy, nhìn cô cười, nói, “Không sao đâu, trước kia hút thuốc, không phải còn ho dữ dội hơn sao?”

“May mà anh bỏ hút thuốc, anh còn xem đây là chuyện tốt nữa.

” Diệp Phi nói, “Em nhớ rõ trong túi của em có thuốc trị cảm, đợi lát nữa lấy cho anh uống.

Những loại thuốc trị cảm kia, đều là Lê Tiện Nam chuẩn bị cho cô.

Trở về phòng, Diệp Phi lục lọi, không tìm được thuốc giảm ho, bèn lấy thuốc cảm đi pha thêm nước, thúc giục anh đi nghỉ sớm một chút.

Lê Tiện Nam nào dám cãi lại cô, ngoan ngoãn nghe theo.

Đến đêm, tiếng mưa rơi bên ngoài bị ngăn cách, trong phòng chợt lóe sáng, ngay sau đó là tiếng sấm ầm ầm.

Diệp Phi không thích những ngày mưa lớn, vốn đang sắp ngủ thiếp đi, một tia sấm sét xẹt qua, Lê Tiện Nam phản ứng nhanh hơn cô.

Anh cũng không nói gì, lặng lẽ duỗi tay ra kéo cô lại ôm vào trong lòng, dường như cho cô cảm giác an toàn, còn kéo chiếc chăn mỏng, hôn lên trán cô, “Anh ở đây, ngủ đi.

Yến Kinh rất ít khi có ngày sấm chớp mưa lớn như vậy, hơn nữa những năm đó Diệp Phi ở Hồng Kông và London càng chưa từng gặp phải thời tiết như thế này.

Cô không hề thích sấm chớp mưa bão một chút nào.

Mùa hè ở tỉnh này, không khí tựa như vốn đã mang theo một chút ẩm ướt, vùi vào trong chăn, trên chiếc giường mềm mại cũng có một chút mùi ẩm ướt của nước giặt quần áo.

Lê Tiện Nam họ nhẹ một tiếng.

Diệp Phi nặng nề đi vào giấc ngủ, nhưng loại thời tiết này không thể ngủ quá ngon giấc.

Hồi trước sấm chớp mưa bão, vẫn là khi còn nhỏ, Xuân Tân đột nhiên có mưa to,bọn họ vẫn còn ở trong căn nhà nhỏ kia, nhà vừa cũ vừa bị hư hỏng, ở trong khoảng sân rộng có thể nhìn thấy bầu trời xám xịt, ngôi nhà trông có vẻ hoang sơ, gió to thổi qua, không biết tiếng sột soạt vang lên từ đâu, cơn mưa lớn bắt đầu rơi xuống, chưa đến vài phút nóc nhà đã bắt đầu nhỏ nước, lúc đó người lớn cũng không có ở đây, chỉ có thể ở trong nhà lấy chậu hứng, cứ được một lúc là lại đầy, còn phải bưng ra ngoài sân đổ, cô ra ra vào vào, trên người ướt đẫm, cũng không có nước ấm để có thể tắm rửa.

Cánh cửa gỗ kia dường như cũng đã quá rách nát không thể chống chịu nổi, lúc gió thổi qua, cửa phát ra tiếng kẽo kẹt.

Diệp Phi vẫn luôn rất sợ hãi ngôi nhà kia, vị trí hẻo lánh thì không nói, xung quanh còn đều là cỏ dại mọc thành cụm và những bức tường nứt, trẻ con không suy nghĩ được nhiều như vậy, đọc tiểu thuyết kinh dị thì sẽ tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh đáng sợ.

Diệp Phi giống như trở về ngôi nhà trong đêm mưa lớn, mưa lớn làm cho trong nhà bị cúp điện, cả người cô ướt đẫm ngồi ở trước bàn làm bài tập.

Chiều và tối ngày hôm đó, là một trong những ngày mà Diệp Phi ghét nhất.

Giống như bị người khác vứt bỏ, tự như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Đêm mưa mà cô chán ghét thứ hai đêm mưa, không phải là ngày ba mất, mà là ngày có kết quả kiểm tra của ba.

Ung thư phổi giai đoạn cuối, nằm trong dự đoán, nhưng lại nằm ngoài dự liệu, luôn cảm thấy ung thư là một từ rất xa vời, nhưng rồi nó lại đã thật sự xảy ra như vậy.

Ngày ba được chẩn đoán chính xác đó trời mưa, một trận mưa giông rất lớn, Phùng Nghi đi bán nhà, bởi vì là bán gấp, rất nhanh đã có người đến hỏi giá, sợ đối phương đổi ý, Phùng Nghi đội mưa to đi ký tên làm thủ tục.

Ba ở phòng bệnh là bốn người, trời âm u, bên ngoài mưa to, cây cối đều bị gãy, sắc mặt những người trong phòng bệnh đều xám xịt, giống như cây cầu gãy trên đường hoàng tuyền.

Ngày đó ba nhìn Diệp Phi ngồi ở bên cửa sổ làm bài tập, chỉ nói với cô, “Phi Phi, nếu là ba không còn nữa, con phải tự chăm sóc bản thân mình.

“……”

“Người như mẹ con, bà ấy cứ như vậy, con phải tự chăm sóc bản thân mình.

Ba cũng không nói gì với cô linh tinh như là “Ba ở trời sinh cũng sẽ bảo vệ con”, người không còn nữa chính là không còn nữa, từ đây sẽ biến mất vẫn tích vĩnh viễn trong cuộc đời của cô.

Ba không còn nữa, cũng thật sự không còn ai yêu cô.

Hình như Lê Tiện Nam cảm thấy cô ngủ không ngon giấc, duỗi tay ôm cô, có nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng cô, anh hơi muốn ho khan, nhưng vẫn nhịn xuống.

Diệp Phi cứ như vậy nặng nề mở mắt ra, thật ra cũng đã ngủ được một vài phút ngắn ngủn, nhưng vài phút đó lại có vẻ hơi dài, trong đầu giống như bị dính một tầng sương mù ẩm ướt, vài phút đó, trái tim đều đập vô cùng nặng nề.

Trong phòng khách sạn có một ngọn đèn tường sáng, cô ngẩng đầu, sau đó mới phát hiện Lê Tiện Nam vẫn luôn không buông cô ra.

“Ngủ không ngon à?” Lê Tiện Nam thấp giọng hỏi cô, “Đổi phòng? Hay là đổi khách sạn?”

Kỳ thật cách âm của khách sạn này rất tốt, rèm cửa cũng chỉ để lại một khe hở nhỏ.

Diệp Phi lắc đầu.

Lê Tiện Nam lại khụ nhẹ một tiếng.

Diệp Phi ở trong lòng giãy giụa, bỗng dưng nghĩ tới trước kia Jenny từng nói với cô, trước kia Lê Tiện Nam từng bị cảm phát triển trở thành viêm phổi.

Cô đưa một tay ra sờ sờ trán Lê Tiện Nam, sau đó bò dậy gọi điện thoại cho quầy lễ tân của khách sạn, bảo đưa đến một hộp thuốc trị ho.

Lê Tiện Nam buồn cười nhìn cô, “Thì ra là do anh làm ồn nên em không ngủ được à?”

“Là em nghĩ đến Jenny và Kha Kỳ đã từng nói với em trước kia anh từng bị viêm phổi, Lê Tiện Nam, anh không được bị bệnh nằm viện, nếu không sau này em phải ngủ trong phòng bệnh cùng anh, không có anh, em không ngủ ngon,” trên trán Diệp Phi toát ra một tầng mồ hôi mỏng, bỗng nhiên sau đó lại cảm thấy may mắn.

Ít nhiều gì vừa rồi tỉnh lại vẫn có anh ở bên.

Lễ tân khách sạn đến rất nhanh, mười phút sau đã có tiếng gõ cửa, Diệp Phi mặc áo ngủ đi mở cửa, pha thuốc cho Lê Tiện Nam rồi bưng về.

Lê Tiện Nam nhìn dáng vẻ lo lắng này của coo không khỏi cảm thấy hơi buồn cười, “Cùng lắm cũng chỉ là bị cảm nhẹ thôi.

“Vậy trước kia không phải là anh còn bị phát triển thành viêm phổi đó sao?”

“Em còn rất thích lôi chuyện cũ ra,” Lê Tiện Nam dựa vào đầu giường, nói, “Hơi nóng.

Diệp Phi đi tìm một que pha cà phê khuấy khuấy cho anh, vừa mới gặp một cơn ác mộng, phản ứng của cơ thể còn hơi chậm chạp.

Lê Tiện Nam kéo tay cô, nghiêm túc nói với cô, “Sẽ không.

“Sẽ không cái gì?”

“Sẽ không bị bệnh nằm viện, làm sao có thể để em ngủ ở phòng bệnh cùng anh, thật không nỡ.

” Lê Tiện Nam rất nghiêm túc nói với cô về chuyện không xảy ra này nói, “Phi Phi của chúng ta cũng không biết nấu cơm, xa anh cũng không thể ngủ ngon, tan tầm anh còn phải đến đón……”

Lê Tiện Nam còn chưa nói hết, Diệp Phi ngồi ở mép giường đã dựa vào trong lòng anh.

Lê Tiện Nam duỗi tay ôm lấy cô, lại kéo chăn bọc cô vào.

Trong chăn rất ấm, nhiệt độ ở lồng ngực anh vừa vặn.

“Lê Tiện Nam, không được bị bệnh.

” Cô mơ hồ nghĩ đến giấc mơ rời rạc vừa rồi, giọng nói buồn bã nói, “Em cũng chỉ có anh.

Kỳ thật Lê Tiện Nam cũng chỉ bị cảm nhẹ, ngày hôm sau là đã khỏe hơn nhiều rồi, Diệp Phi nhất định bảo anh phải ở trong phòng nghỉ ngơi một ngày, cơm ba bữa vẫn là Diệp Phi tự mình đến nhà hàng của khách sạn bưng lên, chăm sóc thật sự rất chu đáo.

Lê Tiện Nam dở khóc dở cười, nhưng thật sự mà nói, đây cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời anh loại chuyển nhỏ như bị cảm này lại được người khác quan tâm thành như vậy.

Lúc được người khác yêu, sẽ cảm thấy cảm động và ấm áp.

Đến ngày thứ ba trời đã tạnh mưa, cuối cùng Lê Tiện Nam cũng không còn ho nữa, sau Diệp Phi liên tục xác nhận lại nhiều lần mới đi ra ngoài cùng anh, sợ thời tiết này thay đổi thất thường, trước khi ra ngoài Diệp Phi đã mang theo ô.

Ngày đó quyết định ngày đầu tiên sẽ đến vườn bách thảo nổi tiếng nhất của địa phương, lúc chín giờ sáng có một vài khu vực nào đó sẽ làm thành khe núi và rừng sương mù, sau cơn mưa không khí vô cùng tươi mát.

Nhiếp ảnh chọn vài cảnh nhỏ để lấy tư liệu.

Diệp Phi kéo Lê Tiện Nam đi xem, kết quả cũng chính bởi vì phun sương tạo cảnh, lại trùng hợp sau cơn mưa, có rất nhiều người tới nơi này chụp ảnh cưới.

Một con đường mòn trên núi, khắp nơi đều là những bụi cây xanh tươi tốt, cảnh vật ở trong sương trắng lượn lờ từ từ lan ra, trong bụi cây xanh tươi tốt cũng khảm một vài loài hoa nhỏ không quá phổ biến.

Một vài phiến đá xanh theo một con đường nước uốn lượn thông đến nơi nào đó không biết.

Diệp Phi lập tức kéo Lê Tiện Nam đi theo đường nhỏ này, phiến đá xanh ở trong nước, trong nháy mắt đã làm cho cô nhớ tới sân nho ở Tây Giao.

Đi đến cuối đường, nơi này không có một bóng người nào.

Ánh mặt trời từ từng kẽ hở của cây chiếu xuống dưới, sương mù làm cho hình dạng của ánh mặt trời biến dạng.

Lê Tiện Nam và cô ôm hôn nhau ở trên con đường không người này, Diệp Phi nhón chân ôm lấy cổ anh, anh lập tức hơi cúi người, cười nhìn Diệp Phi, rõ ràng hai người không có kế hoạch chụp ảnh gì, nhưng chiếc váy hôm nay cô mặc vẫn vô cùng thích hợp để lên hình.

Trời nóng, là một chiếc váy hai dây màu vàng nhạt, đường cong xinh đẹp của bờ vai và cổ lộ ra bên ngoài, nơi này sương mù mở ảo, làm cho mái tóc dài của cô hơi ẩm ướt một chút.

Chụp ảnh vừa vặn đi đến nơi này, cảm thấy ảnh sắc con đường đá này rất đẹp, lúc vừa giơ máy ảnh lên, mới nhìn thấy cuối đường có người.

Trước kia khi làm việc mới nhân viên, luôn cảm thấy Diệp Phi thoạt nhìn rất có khí chất, cái loại khí chất này có được từ việc đọc sách và tích lũy kiến thức, bình tĩnh, dịu dàng nhưng cũng mạnh mẽ, có suy nghĩ, rất hợp với câu nói cổ kia, bụng có thi thư khí tự hoa (*), mặc dù tiếp xúc riêng, Diệp Phi cũng là luôn là người biết tiến biết lùi đúng lúc.

(*) Bụng có thi thư khí tự hoa nguyên gốc “腹有诗书气自华”: Ngay cả khi một người có cuộc sống khó khăn và quần áo thô cứng suốt ngày, chỉ cần người đó có thơ, sách trong người và học được điều gì đó, thì người đó vẫn sẽ rất có khí chất và tỏa sáng.

(Baidu)

Mà nhìn hiện tại, cũng không hoàn toàn đúng.

Con người có lẽ cũng sẽ chỉ được là chính mình khi ở bên người mình yêu, mới có thể không cần làm người lớn, trở về làm cô bé ngây thơ và được yêu thương.

Trước khi đi quay chụp cũng đã từng nghe Triệu Tây Mi nói, khi đó cô ấy cũng tò mò, nói có phải là nữ tiến sĩ không dễ tìm đối tượng không?

Triệu Tây Mi nói, “Cô sơ suất rồi, tổng giám đốc Diệp của mấy người đã yêu xa rất nhiều năm.

“Đó là kiểu đàn ông như thế nào?”

Khi đó Triệu Tây Mi thật sự suy nghĩ một chút, đối diện với ánh mắt mong chờ của cô ấy, Triệu Tây Mi đưa ra một đáp án, nói, người đàn ông không ai có thể chinh phục được.

Đây hình như cũng không phải là lần đầu cô ấy nhìn thấy Lê Tiện Nam, lần đầu tiên là ở trấn nhỏ Giang Nam, cô ấy vô tình nhìn thấy hai người ăn bữa sáng ở trong sân đầy hoa tươi.

Mà lần này, hai người hôn nhau ở sâu trong rừng sương mù không có một bóng người, tiên cảnh nhân gian, cũng có sự lãng mạn mãnh liệt.

Rất nhiều thứ cũng để lại dấu vết trong đó.

Ví dụ như nhà hàng có hoa cẩm tú cầu nở quanh năm ở công viên khoa học kỹ thuật, lúc Diệp Phi đến vĩnh viễn không cần hẹn trước, vĩnh viễn sẽ có nhân viên phục vụ tự mình tặng cho cô một bó hoa cẩm tú cầu, người khác đi hỏi, nhân viên phục vụ chỉ nói là hoa này là không thể tặng cho người khác.

Vì sao vậy?

Quản lý bị người năn nỉ ỉ ôi, sau đó nói, nghe nói này trung tâm thương mại này cũng là ông chủ đặc biệt mở ở đây, bởi vì bà chủ đi làm ở gần đây, sợ cô ấy không ăn cơm ngon miệng, hoa cẩm tú cầu cũng là loài hoa phu nhân thích nhất, đương nhiên là chỉ tặng cho vợ của ông chủ.

Cũng có người nhiều chuyện, chỉ tiếc ông chủ dường như cũng không thích lên tin tức, cũng không quá nhiệt tình với việc xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Sau đó cô ấy lại tò mò, đi theo sau lưng Triệu Tây Mi hỏi hết nửa ngày, mới hỏi ra được tên, Lê Tiện Nam.

Nhưng mà nhập vào Lê Tiện Nam, từ liên quan duy nhất chỉ có Diệp Phi.

Tìm kiếm theo, chỉ có một cái video.

Là một người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng và thanh cao đang phỏng vấn, anh chỉ là ngồi ở đó, áo sơ mi sạch sẽ, cà vạt thắt trên cổ chỉnh chu, anh dựng thẳng bàn tay trái lên, trên tay là một chiếc nhẫn màu bạc.

—— “Tôi đã có vị hôn thê, tôi đang đợi cô ấy tốt nghiệp trở về kết hôn.

Nhiếp ảnh giơ máy ảnh lên, lặng lẽ ghi lại một cảnh đẹp đẽ như vậy, rồi sau đó lại lặng lẽ rời đi, tự như sợ quấy rầy.

Bọn họ mới là người trong tranh.

Diệp Phi biến lần đi công tác này thành chuyến đi ngắn cùng Lê Tiện Nam.

Hoàng hôn ngày hôm sau, hai người đi tàu ra hòn đảo, bởi vì mỗi ngày chỉ có mấy chuyến tàu, trên đảo không có khách sạn, chỉ có homestay của người dân địa phương, Diệp Phi đã đặt trước một nhà, là nhà tầng nhỏ của dân địa phương trên đảo, đẩy cửa ra là có thể nhìn thấy bờ biển.

Hai người ngồi xe đến bến tàu, trên bầu trời rộng lớn xanh thẳm, có từng đám mây lớn, cửa sổ xe kéo xuống một nửa, đường lớn ẩm ướt, những cây cọ cao chót vót.

Rất giống với một khung hình nào đó trong mấy bộ phim ngôn tình làm khuynh đảo giới văn nghệ thuật của nước ngoài.

Hoàng hôn, không có nhiều xe chạy trên đường lớn.

Tài xế lại vừa vặn đang mở bài When i’m with you của nhóm nhạc nam Westlife, Diệp Phi và Lê Tiện Nam đang nắm tay, cô nghiêng đầu nhìn anh, Lê Tiện Nam ngồi bên cạnh cô, dường như có tâm linh tương thông với cô, anh quay đầu đối diện với cô.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không ——

Trước kia cô chưa từng nghiêm túc ngắm bình minh và hoàng hôn, cũng không cảm thấy thế giới này có cái gì quá hấp dẫn.

Sau đó gặp được anh, bình minh và hoàng hôn đều là lãng mạn.

“Em là điều không thể thiếu trong cuộc đời anh ——”

Cô nhích lại gần bên cạnh anh, cẩn thận nhìn tài xế, tài xế đang tập trung lái xe, cũng không chú ý đến phía sau.

Diệp Phi nắm lấy tay Lê Tiện Nam, nhẹ nhàng cuộn tròn một chút, Lê Tiện Nam càng nắm chặt tay cô hơn.

Cô dùng khẩu hình hỏi anh cái gì.

Lê Tiện Nam liền ghé vào gần hơn một chút, giống như thì thầm với cô.

Diệp Phi nhân lúc anh tiến đến quay sang hôn anh, Lê Tiện Nam đã sớm phát hiện ra, ngay khoảnh khắc đó anh lập tức quay đầu sang, hôn lên môi cô ở hàng ghế sau chật hẹp.

Diệp Phi không ngờ anh lại trắng trợn và táo bạo như vậy, sợ tới mức hai má nóng lên, một cử động nhỏ cũng không dám.

Lê Tiện Nam mở mắt nhìn cô, hai má Diệp Phi ửng đỏ, nắm chặt ngón tay anh cào cào vào lòng bàn tay anh.

Gió biển sau cơn mưa vào giữa hè, trước kia Lê Tiện Nam cũng chưa bao giờ phát hiện hoàng hôn lại mềm mại như thế này.

Tài xế ho nhẹ một tiếng.

Diệp Phi vội đẩy Lê Tiện Nam ra.

Lê Tiện Nam kéo tay cô không buông ra, khẽ cười một tiếng, lời ít ý nhiều, “Mới cưới.

“Hiện tại người trẻ tuổi chỉ thích tới hòn đảo này của chúng tôi, đến nơi này một chút cũng khá tốt, tiết tấu chậm, trên đảo ngay cả xe đều không có, tình cảm của hai người thật tốt.

“Sáu năm rồi.

Diệp Phi giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy Lê Tiện Nam trả lời một như vậy thì mỉm cười.

Cô nhớ tới lúc trước vào một lần tăng ca nọ, Lê Tiện Nam tới đón cô, Triệu Tây Mi cũng nói một câu như vậy ——

“Tình cảm của hai người thật tốt.

Khi đó Lê Tiện Nam vẫn không nói quá nhiều, Triệu Tây Mi nói anh đúng là tiêu chuẩn kép, thật sự không nói nhiều lắm, lúc nhắc tới em mới nói nhiều hơn một chút.

Diệp Phi thu dọn đồ đạc tan tầm, hỏi Triệu Tây Mi, anh ấy có nhắc đến em ở bên ngoài sao?

Triệu Tây Mi kinh ngạc, “Em không biết sao? Chắc chắn là có rồi, Lê Tiện Nam chưa bao giờ ăn cơm ở bên ngoài, nói phải về ăn cơm cùng vợ, người khác đều hỏi thăm vợ của anh ấy là ai, lần đó Lê Tiện Nam trả lời nha, anh ấy nói, vợ của anh ấy rất tốt, không có ai có thể so sánh được.

Khi đó còn bị Triệu Tây Mi liên tục than vãn, hâm mộ không chịu nổi.

Bỗng nhiên trong đầu cô nghĩ tới một câu ——

Có lẽ cũng là vì em, cho nên mới yêu thế giới này một lần nữa.

Anh cũng vậy, cô cũng vậy.

Nhịp sống ban đêm trên đảo rất chậm, nơi này cũng không có xe máy chạy, đi bộ vòng quanh đảo cũng chỉ mấy tiếng đồng hồ, tiết tấu tương tối chậm.

Vào ban đêm, có những tiếng sóng vỗ liên tiếp trên con đường quanh đảo.

Diệp Phi và Lê Tiện Nam chọn một nhà hàng ngoài trời để check-in, rốt cuộc cô cũng biết làm một vài chuyện trẻ con, ven đường có chụp được một vài tấm ảnh, đó là tấm ảnh chụp chung thứ hai của Diệp Phi và Lê Tiện Nam.

Ở trong ngõ nhỏ trên đảo, những bức tường của ngõ nhỏ, hoa tường vi đỏ nở đầy tường, nở tràn ra từ đầu bức tường.

Đèn đường mờ nhạt, bọn họ tay trong tay đứng bên cạnh ngõ nhỏ.

Chỉ là ngay khoảnh khắc bấm chụp, Diệp Phi đột nhiên hiện ra suy nghĩ, kéo cánh tay anh nhón chân hôn anh.

Lê Tiện Nam là người phản ứng lại rất nhanh, tựa như đều biến thành sự ăn ý của hai người.

Ban ngày trời nắng hòn đảo càng xinh đẹp hơn, cách nơi bọn họ ở không xa có một biệt thự kiểu Mân (*), tường gạch đỏ, cổng vòm và cột hành lang, khắp nơi trong sân trồng những loại cây và hoa.

(*) Tỉnh Phúc Kiến (Trung Quốc).

Những đốm sáng tựa như viên đá quý được khảm ở trong hoa, giống như thế giới thần tiên trong vườn của Monet trong những bức tranh sơn dầu.

Homestay trên đảo không yên tĩnh như ở khách sạn, cửa sổ cũng không phải là cách âm quá tốt, còn ở gần bờ biển, mở cửa sổ ra, là có thể nghe được tiếng sóng biển.

Đó là một phòng ngủ trên tầng hai của một biệt thự.

Đẩy ra xem, là cảnh biển, gần đó còn có các biệt thự kiểu Mân.

Lê Tiện Nam còn sợ Diệp Phi ở nơi như thế này không ngủ ngon, lúc đi đã chuẩn bị nút bịt tai cho cô.

Diệp Phi nhìn anh mỉm cười, nói em không ngon lúc nào chứ, là rời xa anh mới không ngủ ngon.

Tối hôm đó Diệp Phi còn buồn bực, hỏi anh, “Anh đi cùng em bốn ngày, sao lại không có ai tìm anh? Công việc của anh thì sao?”

Lê Tiện Nam trả lời rất vô tội, “Tắt máy.

“Tắt máy?”

“Tắt máy bốn ngày rồi.

“……”

Lê Tiện Nam tuân thủ quan điểm “Không có gì công việc gì phải giải quyết trong kỳ nghỉ”, thời điểm ở cùng cô sẽ không bao giờ bận rộn với công việc, ngày đó Diệp Phi nằm trên giường hỏi anh một câu hỏi ——

“Lỡ như có người khác thì làm sao bây giờ?”

“Làm gì có người nào khác?”

Diệp Phi biết là anh không kịp phản ứng lại, chống người mình ghé vào bên cạnh anh, cố ý nói, “Người thứ ba.

“Sẽ không có.

“Lê Tiện Nam, anh là Dink (*) à?”

(*) DINK – Dual Income No Kids: là một cụm từ viết tắt để chỉ những gia đình có hai vợ chồng đi làm, tạo dựng hai nguồn thu nhập và chủ động lựa chọn không có con cái.

“……” Ý thức được cô đang nói đến cái gì, Lê Tiện Nam chậm rãi quay sang nhìn cô, “Dink gì mà không Dink, không phải quyết định phụ thuộc vào em sao?”

“Vậy nếu có thì sao?”

“Em có rồi?”

“Không có.

“Vậy sau này rồi nói.

“Không được, nói bây giờ.

” Dù làm thế nào Diệp Phi cũng phải quấn lấy anh để hỏi.

Lê Tiện Nam suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói với cô, “Sau này đứa trẻ cũng sẽ có cuộc sống riêng của mình, em mới là người sống cùng anh cả đời.

“Cho nên thì sao?”

“Cho nên sau khi đứa trẻ tròn mười tám tuổi sẽ phải sống tự lập.

” Lê Tiện Nam lại nói thêm một câu, “Nhưng trước năm mười tám tuổi cũng phải tự mình làm chủ.

“……” Diệp Phi tổng kết, “Cho nên ý này của anh là……”

“Cho nên ý của anh là, anh thiên vị.

Diệp Phi nằm bên cạnh anh, bỗng nhiên cũng cảm thấy hơi đau lòng vì đứa bé không tồn tại.

Cô còn chưa có thai, Lê Tiện Nam nói thiên vị rồi.

“Lê Tiện Nam, có phải là anh không thích trẻ con không?”

“Em còn không phải là trẻ con sao?”

“Em nói là đứa trẻ, đang nói em chỗ nào chứ.

Lê Tiện Nam thật sự suy nghĩ, “Cũng tạm, nhưng thật ra cũng sẽ ghen.

“……”

“Phi Phi.

“Ừm?”

“Không phải trước kia em hỏi anh, muốn cái gì sao?”

“Hình như anh vẫn chưa nói cho em biết.

” Diệp Phi nằm bên cạnh anh trầm ngâm vài giây.

“Anh nghĩ ra rồi.

“Cái gì?”

“……” Lê Tiện Nam giữ chặt tay cô, đặt ở bên môi hôn một cái, “Sau này có con cũng đừng quên anh.

Diệp Phi bị anh chọc cười, tiến đến gần hôn lên má anh một cái, “Sao có thể!”

Lê Tiện Nam ôm lấy eo cô, bàn tay vén lên làn váy ngủ của cô lên, đi vào thăm dò, cọ qua eo và xương sườn của cô.

Diệp Phi sợ nhột, cười ấn chặt tay anh.

“Anh không được lơ là anh,” Lê Tiện Nam biếng nhác nhìn cô, “Em cẩn thận bị anh ghi thù.

“Anh ghi thù? Sao em lại không biết nhỉ?”

Diệp Phi nói xong thì lập tức hối hận.

“Lê Tiện Nam ——” Nơi này cũng không phải là khách sạn cũng không phải là nhà nghỉ, là một biệt thự tư nhân với không gian rất thoải mái.

Lê Tiện Nam đi chân trần xuống giường, đẩy cửa sổ ra, tiếng sóng biển kéo đến hết đợt này đến đợt khác.

Những con sóng vào ban đêm không yên tĩnh, nhấn chìm tất cả các âm thanh.

Ý thức được ghi thù này là ghi thù gì, Diệp Phi phát hoảng không chịu được.

Lê Tiện Nam duỗi tay, cởi nút váy ngủ của cô ra.

Trước kia cẩn thận và dịu dàng với cô ở mọi nơi, anh khắc chế và thận trọng.

Nhưng cũng không tất cả đều như vậy.

Gió và sóng biển của đêm mùa hè kéo dài không nghỉ, che giấu một vài đêm khuya khác thường.

Lê Tiện Nam cố tình dựa sát vào người cô, sau khi hôn cô trong mắt ánh là muôn vàn thâm tình, lại hơn hết đó là sự chiếm hữu.

Sau đó, Diệp Phi vô lực hỏi anh, anh cũng không thể ghen thật đó chứ? Nếu không phải là Dink thì thôi.

Lê Tiện Nam không cười nổi, ôm cô lên.

Diệp Phi nằm sấp trong lòng anh thật sự suy nghĩ đến cuộc sống Dink.

Lê Tiện Nam hôn lên vành tai cô, Diệp Phi nhảy cảm vừa cử động, hơi nóng của anh phả vào cô.

“Phi Phi, nghe không hiểu sao?”

“Hả?”

“Anh cố ý.

” Lê Tiện Nam duỗi tay, cầm từng cúc váy ngủ của cô, giúp cô cài lại, “Muốn bắt nạt em một chút, tìm cớ.

“……” Lúc này Diệp Phi mới chậm rãi phát hiện, tức giận cắn vào bả vai anh, “Anh lấy chuyện này là cái cớ, em còn thật sự suy nghĩ có nên sống theo Dink không!”

“Nào có, những lời kia cũng có lời nói thật,” Lê Tiện Nam dựa vào đầu giường cười với cô, “Ghen cũng là thật, vừa rồi chỉ là muốn bắt nạt em.

Thật ra Diệp Phi cũng không tức giận như vậy, cô giữ chặt tay Lê Tiện Nam, ghé sát vào nói với anh ——

“Lê Tiện Nam, em biết anh muốn nói cái gì.

“Nói cái gì?”

“Anh cũng chỉ thiên vị một mình em.

” Diệp Phi tiến lại gần, hôn lên môi anh một cái như chuồn chuồn lướt nước, “Thiên vị.

Vĩnh viễn đều là thiên vị độc nhất.

Hoa hồng vĩnh viễn là hoa hồng.

Vĩnh viễn đều là thiên vị.

.

Truyện Chữ Hay