Bình Minh Màu Đỏ

chương 65: 65: tự mình châm lửa tự mình chịu trách nhiệm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Công tác quảng bá của tổ Diệp Phi đang tiến triển tốt đẹp, bởi vì mới đầu chất lượng cắt nối biên tập vlog chính thức có chất lượng cao, hơn nữa còn có Cục Du lịch của một vài địa phương hỗ trợ tuyên truyền, cho nên dự án này rất nhanh đã trở thành dự án trọng điểm thứ hai trong công ty, tất cả quá trình đều bị đẩy nhanh, cuối cùng cũng quyết định tổ chức buổi họp báo vào đầu tháng sáu, đến lúc đó cũng sẽ có tiệc tối.

Diệp Phi còn chưa có một bộ lễ phục dạ hội nghiêm túc nào, nhắc tới chuyện này với Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam suy nghĩ một lát, nói đến cuối tuần dẫn em đi, còn cố ý dặn dò cô đi ngủ sớm dậy sớm.

Kết quả Diệp Phi không ngờ Lê Tiện Nam là có sắp xếp khác, cô còn đang lướt trong vòng bạn bè thấy có người đăng có một ngôi sao Âu Mỹ đến tổ chức concert, Triệu Tây Mi lôi kéo Diệp Phi hơn nửa ngày.

Từ trước đến nay Diệp Phi cũng chưa từng đi xem concert lần nào, cuối cùng cũng bị nói đến lung lay, Triệu Tây Mi nói với cô vé sẽ rất khó mua, bảo cô đặt đồng hồ báo thức cướp vé.

Ngay tối hôm đó Diệp Phi nhìn điện thoại không chớp mắt cướp hai tấm vé, Lê Tiện Nam ngồi ở bên cạnh cô dặn dò cô chủ nhật phải đi thử lễ phục, hôm nay là thứ sáu, ngày mai phải đi ngủ sớm.

“Em xem cái gì thế, nhìn không chớp mắt như vậy, đến chủ nhật em không dậy nổi, em chờ xem bị ai chỉnh đốn lại?” Lê Tiện Nam vừa giật điện thoại của cô, dùng giọng Bắc Kinh biếng nhác uy hiếp người cũng có vẻ gợi cảm.

Anh lấy điện thoại của cô nhìn thoáng qua, vé vào cửa của một concert, đến, vừa nhìn thấy thời gian, đúng lúc là thứ bảy, còn không phải ở Yến Kinh.

“Phi Phi.

” Anh lắc lắc điện thoại của cô, cười như không cười, “Chủ nhật em không định dậy sao?”

“Em chưa từng xem concert lần nào.

” Diệp Phi lấy điện thoại về lại, nhìn về phía anh, ôm cánh tay anh, như là lấy lòng cười nói, “Em mua hai vé, anh đi cùng em đi?”

Nếu như là trước kia, Lê Tiện Nam phải nói điên rồi đi mới xem concert, thật lâu trước kia Triệu Tây Chính thường xuyên đưa những cô bạn gái khác nhau đi xem concert của các ngôi sao nào đó, cũng đều sẽ đặt vị trí ghế VIP, sau khi Triệu Tây Chính đi xem trở về thì phải đến mấy ngày sau mới hoàn hồn lại được, nói quá hiện trường đó quá ồn ào.

Lê Tiện Nam thích yên tĩnh, đỉnh điểm là trước đây từng đi xem buổi hòa nhạc, làm sao có thể đi xem này mấy thứ của người trẻ tuổi.

Nhưng anh không thích mấy thứ này, anh thích ở bên cạnh cô.

“Lê Tiện Nam, có đi hay không?” Diệp Phi thấy anh không nói lời nào, trong mắt có sự chờ mong, “Nếu anh không đi thì em chỉ có thể kêu Tiết Như Ý đi cùng em.

“Chủ nhật thì sao?” Lê Tiện Nam hỏi cô, “Đã hẹn trước thời gian đi thử lễ phục rồi.

“Concert này chắc là đến mười rưỡi sẽ kết thúc, chúng ta sẽ kịp chuyến bay lúc rạng sáng trở về, chín giờ sáng lại đi.

” Diệp Phi lại lắc lắc tay anh, lấy ra đòn sát thủ, “Nhưng mà em muốn đi cùng anh.

“Đi, đi cùng em.

“Có phải là anh cũng chưa từng đi xem concert không?”

“Chưa.

“Vậy em cũng chưa, em còn có thật nhiều muốn chuyện muốn làm cùng anh đó.

“Còn có gì nữa?” Lê Tiện Nam vừa nghe cô nói như vậy đã vui vẻ, nghe như là đã có kế hoạch.

Diệp Phi lập tức lấy điện thoại qua, mở bản ghi nhớ ra chọn mấy cái đọc cho anh nghe, “…… À, dù sao chúng ta cũng đã làm nhiều chuyện như vậy, cùng nhau ngắm mặt trời mọc và mặt trời lặn, cùng nhau đi du lịch……”

Diệp Phi chọn ra mấy cái và phát hiện, hằng ngày hầu như bọn họ đều ở bên nhau, có rất nhiều chuyện đều cùng nhau làm và chia sẻ với nhau.

Tất cả đều diễn ra trong lúc lơ đãng sao, bọn họ đã ở bên cạnh nhau rất nhiều năm.

“Được, đi theo em.

“Có phải là anh cảm thấy quá điên cuồng không…… Trở về vào chuyến bay lúc rạng sáng, đến sáng hôm sau còn phải ra ngoài?”

“Sẽ không.

” Lê Tiện Nam đứng dậy, vươn tay với cô, “Ở cùng một chỗ với em làm cái gì cũng tốt.

“Vì sao, nếu anh không thích ồn ào, em có thể tự mình……”

“Bởi vì anh yêu em.

Diệp Phi đứng lên từ trên sô pha, nhìn hắn liền cười rộ lên, nàng giữ chặt hắn tay, Lê Tiện Nam kéo cô vào lòng, Diệp Phi ôm cổ anh, anh lập tức nâng eo cô bế cô lên, “Đi thôi, ngủ nào.

Kế hoạch xem concert này của Diệp Phi là đột xuất, cho nên đặt vé tàu cao tốc đến đó cùng ngày, buổi concert sẽ bắt đầu lúc hơn tám giờ, hơn năm giờ hai người lúc năm giờ, Diệp Phi kéo Lê Tiện Nam bắt xe trên đường chạy như điên, đây cũng là một trong những ngày hiếm hoi gần như thoát khỏi tầm kiểm soát trong cuộc đời hơn ba mươi năm này của Lê Tiện Nam.

Diệp Phi sợ bị trễ, hơn nữa ở Thượng Hải còn bị kẹt xe, cuối cùng lúc đến nơi đã gần đến giờ, Diệp Phi và Lê Tiện Nam xuống xe, cô kéo anh chạy về phía trước, cách làm việc từ trước đến nay của Lê Tiện Nam không nhanh không chậm sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng, luôn để thời gian thừa ra và không gian để bình tĩnh.

Kết quả bị Diệp Phi tạm thời thêm vào, đột ngột thay đổi kế hoạch, thậm chí còn phải chạy như điên trên con đường lớn đông đúc.

Lê Tiện Nam thế mà lại phát hiện ra, cũng không tệ đến như vậy.

Thành phố ở phương nam vào tháng sáu đã hơi nóng, Diệp Phi mặc thoải mái, một chiếc váy liền màu trắng, đi giày thể thao giản dị, mái tóc dài xõa đến vai, kéo tay anh chạy trên đường phố trong thành phố.

Trong không khí oi bức còn có mùi hương hoa quả trên người cô.

Trên đường lớn là dòng xe qua lại, lúc năm rưỡi mặt trời đã lặn xuống được một nửa, cả bầu trời là ánh nắng chiều vàng rực, nơi xa là những đám mây lốm đốm được mạ lên một lớp viền vàng.

Diệp Phi vừa chạy vừa quay đầu lại cười với anh, nói đợi lát nữa sẽ đi ngang qua một tiệm đồ uống, cô đã xem qua trước, muốn mua một nước mâm xôi lý chua đen.

Thậm chí Lê Tiện Nam còn cảm thấy, trong một khoảnh khắc như vậy, mỗi một phút mỗi một giây đều là một báu vật quý giá trong cuộc đời anh.

Thứ mà anh thích rất ít, Diệp Phi xếp ở vị trí đầu tiên, bởi vì cô mà yêu rất nhiều chuyện.

Địa điểm tổ chức buổi concert là Trung tâm Mercedes-Benz, người tới nơi này đều là người trẻ tuổi, trước cửa treo những tấm poster lớn, còn có cả tình nguyện viên đang phân phát xung quanh.

Các tòa nhà hình đĩa bay đã sáng đèn vào lúc sáu giờ tối, màn hình LED nhấp nháy chiếu các poster tuyên truyền của buổi concert, toàn bộ bầu trời đêm đều được thắp sáng.

Lê Tiện Nam và Diệp Phi kiểm tra vé rồi đi vào, sân khấu ở phía trước, bốn phía đều là tầng tầng lớp lớp ghế ngồi lên cao dần, hàng ghế đầu của khu vực chính giữa là có tầm nhìn tốt nhất.

Diệp Phi cướp được vé vào ở vị trí bình thường, là ở khu vực chính giữa sau hàng ghế thứ mười một chút.

Lê Tiện Nam cũng sẽ rất khó quên được ngày đó, trước kia anh chưa bao giờ trải qua một buổi concert vui vẻ như vậy, ở trong hiện trường của một buổi concert với hàng vạn người, rất nhiều người đến đều là fans, nghe nói tấm vé kia đã bán hết chỉ trong vài giây.

Buổi concert bắt đầu vào đúng tám giờ tối, một chùm ánh đèn chiếu xuống, bài hát mở màn làm bùng nổ tiếng hoan hô, tiếng nhạc quả nhiên là đinh tai nhức óc.

Người ca sĩ Âu Mỹ mà anh cũng không quen biết kia đứng ở trên sân khấu, hát hết bài này đến bài khác với chất giọng thiên phú.

“Ánh đèn rực rỡ mới lên, tùy ý lóng lánh, ánh sao như lửa, em và anh cùng chia sẻ, nhiệt huyết của anh vì em mà nở rộ……”

“Em không cần dùng lời nói em yêu anh để thể hiện tình yêu, ngoại trừ em, anh cũng không muốn gì cả……”

Ánh đèn ở hiện trường rất đầy đủ, màu ánh đèn đan xen tùy ý, mọi người ở phía trước đều đứng lên, Diệp Phi cũng nhón chân xem.

“Lê Tiện Nam, anh có cảm thấy quá ồn ào không?” Cô nhích lại gần bên chỗ anh hơn một chút, đáng tiếc âm thanh quá lớn, Lê Tiện Nam nhất thời không nghe rõ.

“Hửm?”

“Anh có cảm thấy quá ồn ào không……” Diệp Phi ghé sát vào bên tai nói với anh.

Sóng âm của tiếng trống giống như làm cho nhịp tim cũng đập nhanh hơn.

“Cho dù không quan tâm đến đèn đỏ ở phía trước, cho đến thiên đường của chúng ta thì như thế nào, cầu xin trời cao phù hộ, mở ra hành trình của chúng ta……”

Lê Tiện Nam hơi cúi người, đột nhiên hôn lên môi cô, trước sau đều có đứng người, mọi người đều giơ điện thoại ghi hình, bọn họ giống như trốn trong đám người vụng trộm hôn môi.

Diệp Phi căng thẳng không thôi, duỗi tay nhẹ nhàng đẩy anh, Lê Tiện Nam không buông ra, anh nắm lấy tay cô, hội trường rất nóng, đầu ngón tay cô cọ quá lòng bàn tay anh, giống như nụ hôn lưu luyến, Lê Tiện Nam bắt được tay cô, đan chặt mười ngón với cô.

“Không sao hết, anh thích ở cùng một chỗ với em.

” Lê Tiện Nam cúi người nhẹ giọng nói ở bên tai cô, hơi thở của anh ấm áp, lướt qua vành tai cô, giống như bật lửa châm một ngọn lửa.

Cái điên điên cuồng này kết thúc vào lúc mười rưỡi, Lê Tiện Nam vừa nhìn người trong hội trường, quan sát đợi lát nữa cũng sẽ không dễ đi, dứt khoát dẫn cô rời khỏi địa điểm trước hai phút.

Lúc hai người đứng dậy, trên bầu trời có những dải lụa rực rỡ bay xuống, xung quanh là một biển sao trời, ca sĩ kia đổ mồ hôi đầm đìa đứng ở trên sân khấu, tiếng hát cất lên đến đỉnh cao cuối cùng ——

“Trong lòng em biết rõ, anh chỉ biết vì em mà nở rộ, em phải trân trọng anh……”

Những viên sequins đầy màu sắc rực rỡ rơi xuống từ trên bầu trời, bị ánh đèn chiếu thành vô số ngôi sao, rơi ở trên vai hai người bọn họ.

Lê Tiện Nam dắt Diệp Phi rời đi từ lối đi bên cạnh, anh quay đầu lại nhìn Diệp Phi, ý cười trên mặt Diệp Phi rất đậm, hai má hơi ửng đỏ, đôi mắt sáng lấp lánh.

Lê Tiện Nam cũng không hề cảm thấy nơi này ồn ào đến như vậy.

Hai người bọn họ đi từ trong trung tâm ra ngoài, bên ngoài rất yên tĩnh, Lê Tiện Nam dẫn cô đi về phía trước bắt taxi.

Đèn đường mờ nhạt, ánh đèn trong hiện trường xuyên thủng bầu trời đêm, poster của buổi concert còn ở trên màn hình.

Lê Tiện Nam và cô đứng bên cạnh một biển báo trên đường, Diệp Phi xoay người ôm lấy anh theo bản năng, nhón chân ôm lấy cổ anh, Lê Tiện Nam duỗi tay ôm lấy eo cô, càng ôm chặt cô ôm vào trong lòng.

Buổi concert kết thúc, mọi người đi ra từ các lối ra khác nhau, biển người tấp nập.

Đêm cuồng hoan đầu hè, sóng âm gầm thét chói tai, sau khi ra khỏi thế giới là một khoảnh khắc yên tĩnh, Diệp Phi lại chỉ nhớ rõ nhất vào điểm cao trào của bài hát, bọn họ hôn nhau ở trong đám người, một cái hôn ngắn ngủi như vậy, lại treo ở trong đầu cô như hình với bóng.

Trước khi taxi đến, Diệp Phi trốn vào trong lòng Lê Tiện Nam, giống như hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh này.

Vào giây cuối cùng cô nhón chân hôn anh.

Đêm tối giống như bị chia thành hai nửa, một nửa là đám đông ồn ào, một nửa là tình yêu kéo dài của bọn họ.

“Lê Tiện Nam, anh thích ở cùng em, mà em lại yêu anh.

Cô nhón chân, Lê Tiện Nam hơi cúi người, cô cười nói xong, lại tiến lại gần hôn anh một cái như chuồn chuồn lướt nước.

Taxi chậm rãi tới muộn.

Lê Tiện Nam cười lên xe cùng cô, “Đi thôi, chúng ta về nhà.

Khi đó Diệp Phi cảm thấy, về nhà thật là từ thật tốt đẹp.

Diệp Phi và anh tạm thời điên cuồng một ngày, lúc trở về Lê Tiện Nam không mua vé máy bay, sợ thời gian gấp gáp, mua vé tàu cao tốc, lại bảo Kha Kỳ chạy xe đến ga tàu cao tốc.

Cũng đã là hai rưỡi sáng.

Diệp Phi vẫn còn rất tinh thần, nắm tay Lê Tiện Nam vừa đi vừa nói, “Thì ra xem concert vui vẻ như vậy, chờ em xem vài ngày nữa còn có concert của ai nữa, chúng ta cùng nhau đi xem.

“Được, xem cùng em.

” Lê Tiện Nam đều nghe theo cô, đan chặt mười ngón tay vào nhau cùng cô, ra khỏi ga tàu cao tốc vào rạng sáng, bên ngoài không có một bóng người.

Kha Kỳ chờ ở bên cạnh xe ngáp một cái, xa xa nhìn thấy Lê Tiện Nam đi tới cùng Diệp Phi, hoảng hốt cảm thấy thay đổi thật sự rất lớn.

Nhớ mang máng, ở trong ấn tượng của anh ta, Lê Tiện Nam rất ít khi cười, luôn lạnh lùng ở trong đám người, cũng rất ít nói, không có mấy người có thể nói chuyện với anh, khi đó lúc mới gặp, Diệp Phi cũng không tươi tắn hoạt bát như vậy, cô cũng không nói chuyện nhiều lắm, luôn là nhấp môi cười cười, dường như có một chút rụt rè.

Mà hiện tại, hai người đi đến gần, Kha Kỳ nghe Diệp Phi nói với Lê Tiện Nam về concert, hát một bài hát bị lạc điệu, Lê Tiện Nam cười kéo tay cô khen cô hát rất hay, Diệp Phi nói em bị lạc nhịp, Lê Tiện Nam nhắm mắt khen, chọc cho cô cười không ngừng.

Trong đêm hoang vắng yên tĩnh này, cũng sẽ bởi vì một tình yêu nào đó mà trở nên nóng bỏng và tốt đẹp.

Ngày hôm sau hẹn thử lễ phục, rốt cuộc Diệp Phi cũng cảm thấy buồn ngủ, nằm ở trong chăn làm như thế nào cũng không dậy nổi, Lê Tiện Nam cũng mệt mỏi, lăn lộn cùng cô trở về đã hơn bốn giờ, chín giờ sáng còn phải thức dậy.

“Lê Tiện Nam, có thể không đi được không?” Cô rầm rì, giống như một đứa trẻ ngủ quên không chịu đi học.

Nói xong, Diệp Phi lăn một vòng ở trên giường, lăn đến trong lòng anh, ngửa mặt buồn ngủ nhìn anh.

Tay Lê Tiện Nam thăm tiến vào trong chăn, vén làn váy ngủ của cô lên, đầu ngón tay lưu luyến ở trên eo cô, nhẹ nhàng đánh một chút, giọng nói cũng có chút lười biếng, “Không được, phải đi.

“Lễ phục gì mà phải đi sớm như vậy……” Diệp Phi hơi bất mãn, nằm sấp trong lòng anh nói chuyện cũng không có sức lực.

“Chẳng phải đi là sẽ biết sao.

Cô nằm sấp trên người anh, Lê Tiện Nam chống người dậy, ôm cô ngồi dậy, mái tóc dài của Diệp Phi hơi rối loạn, đôi mắt nhấp nhem không muốn mở ra.

Lê Tiện Nam duỗi tay nhéo mũi cô, “Đứng dậy.

“Không muốn dậy……”

Diệp Phi thuận thế gác cằm lên trên vai anh, giống như một con mèo ngủ say.

Lê Tiện Nam dứt khoát cũng không cùng nàng vô nghĩa, trực tiếp ôm nàng lên, một đường đem người ôm đến phòng thay quần áo, Diệp Phi vây vây ngồi ở ghế trên, Lê Tiện Nam mặc kệ nàng, đương nàng mặt thay quần áo.

Cuối cùng Diệp Phi cũng tỉnh táo lên.

Nhìn thấy Lê Tiện Nam mặc quần áo ở trước mặt cô, để lại cho cô một bóng lưng, là thắt lưng gợi cảm của đàn ông, hoàn toàn bị giấu vào trong lưng quần tây, vừa phải để lộ ra vẻ gợi cảm mơ hồ, Lê Tiện Nam mặc áo sơ mi và quần tây xong, tiện tay xách một chiếc váy cho cô, một tay chọn váy, ngữ điệu có hơi lười biếng, lại có chút xấu xa, “Phi Phi, em tự mình mặc hay là anh mặc cho em?”

Mới sáng sớm, Diệp Phi đứng lên từ ghế trên, cầm lấy váy trong tay anh, sau đó đẩy anh đi ra ngoài, “Anh nhanh đi ra đi, em tự mình mặc.

Lê Tiện Nam cười một tiếng, nhân lúc cô đẩy anh đi ra cửa, an cúi người hôn cô, Diệp Phi ôm váy trong tay, bị anh chặn ở cửa bên cạnh tủ, Lê Tiện Nam hôn xong, còn cố tình đưa tay nhéo cằm cô, ngón trỏ cọ qua cánh môi cô, nửa như là uy hiếp, “Nếu mười phút nữa em không ra được, hôm nay chúng ta ai cũng không cần đi ra ngoài nữa, em chờ xem ai chỉnh đốn lại em.

“……”

Mặc dù cũng làm cho người có một vài tưởng tượng miên mang, Diệp Phi cảm thấy mình cực kỳ thích nghe anh nói giọng Bắc Kinh không quá đứng đắn như vậy.

Thật ra là đến khi đi ra ngoài, vẫn hơn mười giờ sáng rồi, Lê Tiện Nam gọi đồ ăn bên ngoài, hai người tùy tiện ăn một chút, trên đường lái xe đưa cô đi, Diệp Phi hốt hoảng, sau khi tới nơi rồi vẫn chưa hoàn toàn ý thức được đây là chỗ nào.

Là một nhãn hiệu thiết kế váy cưới theo yêu cầu, cửa hàng của thương hiệu này rất lớn, ba lầu, thiết kế vô cùng thông thoáng, theo phong cách châu Âu, sàn nhà trơn bóng, ánh đèn lộng lẫy, cách mấy mét có một cụm hoa cẩm tú cầm lớn, những con ma nơ canh được đều được mặc váy cưới rất xinh đẹp.

Thử lễ phục chỉ là lấy cớ, muốn đưa cô đến chọn váy cưới là thật.

Mà hôm nay cửa hàng váy cưới này không mở cửa, chỉ phục vụ một mình cô.

Diệp Phi không vui là giả, dường như ngay từ ban đầu các cô gái đã luôn thích có một vài chiếc váy xinh đẹp, ngày đó là cửa hàng trưởng tiếp đãi, tự mình dẫn Diệp Phi đi chọn từng chiếc một, cô chọn phong cách mình thích, và để cho cô thử bất cứ chiếc váy nào.

“Cô Diệp, cô chờ một lát, tôi đi lấy Ipad một chút, chúng tôi còn có một vài bộ sưu tập cao cấp, cô chờ một lát.

“Được.

Diệp Phi thừa dịp cửa hàng trưởng đi lấy Ipad, lặng lẽ chạy về tìm Lê Tiện Nam, cô ngồi xuống bên cạnh hỏi anh, “Thì ra anh nói nói muốn em dậy sớm, là muốn em đến thử váy cưới, sao anh không nói trước với em……”

“Không phải đã nói với em rồi à, chúng ta tạ thời đi xem buổi concert?” Lê Tiện Nam nhéo mặt cô, “Cố ý dành ra một ngày cho em, cảm thấy em sẽ thích những chiếc váy đó, em thử nhiều một chút, lâu một chút cũng không sao cả, trao đổi một chút, chọn cái Phi Phi của chúng ta thích nhất.

“Lê Tiện Nam, có phải là anh đã suy nghĩ kỹ ngày rồi không?”

“Ừm, muốn chờ dự án trong tay em hoàn thành,” Lê Tiện Nam duỗi tay cọ cọ vào mắt cô, cười nhẹ nói, “Không thể làm chậm trễ công việc của em được, thời gian này bận rộn với dự án kia, anh chờ em, sau khi hết bận rồi, đến chuyên tâm làm bà Lê.

Hốc mắt Diệp Phi chua xót, bản thân cô là một người không quá chú ý đến chi tiết, trong mối quan hệ này, vĩnh viễn đều là Lê Tiện Nam dùng hết mọi phương thức của anh để chăm sóc cô, để yêu cô, thế cho nên cô quay đầu lại nhìn, tình yêu của Lê Tiện Nam ở khắp mọi nơi.

Hôm nay cửa hàng váy cưới chỉ mở cửa vì cô, không tiếp đãi những khách hàng khác, Diệp Phi không thích đông người, Lê Tiện Nam cũng liên lạc trước chỉ để lại cửa hàng trưởng giới thiệu cho cô.

Trong cửa hàng rất trống trải, Diệp Phi cúi người qua hôn anh, “Lê Tiện Nam, anh đối xử với em thật tốt.

Lê Tiện Nam vòng một bàn tay ra nhéo eo cô, lười nhác nói, “Giữa thanh thiên bạch nhật sao không biết xấu hổ?”

Diệp Phi cười rộ lên, ghé sát vào trước mặt anh, nghiêm túc nhìn anh.

Lê Tiện Nam cũng cứ như vậy nhìn cô.

Diệp Phi học theo giọng điệu của anh, không hề có khí thế gì uy hiếp anh, “Lê Tiện Nam, anh cũng muốn bị ai chỉnh đốn lại đây?”

Lê Tiện Nam bị cô chọc cười, đánh vào mông cô bảo cô đi qua.

Cửa hàng trưởng đã cầm Ipad lại đây, Diệp Phi nghiêm túc chọn mấy bộ, sau khi chọn xong phát hiện mình chọn ước chừng hơn hai mươi bộ, Lê Tiện Nam nói không sao cả, cả ngày hôm nay chính là để dành riêng đi thử váy cùng em.

Ngày đó Diệp Phi vốn chỉ trang điểm nhẹ, tóc dài màu đen mềm mại xõa ra sau người, chiếc váy cưới thứ nhất là kiểu dáng công chúa, với làn váy lớn và cúp ngực, cửa hàng trưởng cố ý tìm một khăn voan cài đầu cho cô.

Tấm rèm chậm rãi kéo ra, Diệp Phi đứng trên bục tròn, duỗi tay kéo làn váy, cô đứng ở dưới ánh đèn, tươi cười xinh đẹp vui vẻ, Lê Tiện Nam ngồi ở trên sô pha nhìn cô, Diệp Phi cười vô cùng vui vẻ.

Lê Tiện Nam rất khó hình dung được cảm giác vào khoảnh khắc này, có một loại cảm động từ tận đáy lòng tràn lan ra, một cô gái nhỏ mềm mại như vậy, thật sự đã đi cùng anh qua nhiều năm như vậy, khoảng cách và thời gian chỉ làm cho tình yêu lâu dài và sâu đậm hơn, yêu anh kiên định trước sau như một, yêu anh rất nhiều.

“Có đẹp không?” Diệp Phi bước từ trên bục tròn xuống, đứng ở trước mặt anh, đung đưa làn váy.

“Rất đẹp.

” Lê Tiện Nam giữ chặt tay cô, lòng bàn tay cọ qua chiếc nhẫn trên tay cô, ánh mắt dừng ở trên mặt cô, mềm mại dịu dàng, “Rất rất đẹp.

Diệp Phi thay từng chiếc váy, tấm rèm được kéo ra hết lần này đến lần khác, cô đứng ở trên bục tròn, Lê Tiện Nam cứ như vậy vô cùng kiên nhẫn ở bên cạnh cô, cô thay một bộ, anh lại khen một lời.

Diệp Phi dở khóc dở cười, thay đổi sang một bộ có kiểu dáng đơn giản, váy có xẻ tà cao, cô xách làn váy đi đến trước mặt anh, Lê Tiện Nam duỗi tay kéo làn váy xẻ tà hai bên lại, hiếm khi nói không được.

Sau đó Diệp Phi đã không còn thử váy cưới nữa, chọn một vài thiết kế hơi gợi cảm rồi trao đổi lại, bản tính của con gái là luôn yêu cái đẹp, Lê Tiện Nam cũng không xem điện thoại, chỉ là càng nhìn cô mặc váy, ánh mắt càng sâu hơn.

“Phi Phi.

Cửa hàng trưởng đi lấy một bộ xuống cho cô, Lê Tiện Nam duỗi tay ra, ôm Diệp Phi tới nghiêng người ôm ngồi trên đùi.

Diệp Phi duỗi tay ôm lấy cổ anh, cố ý hỏi anh, “Có đẹp không?”

Lê Tiện Nam duỗi tay, kéo chiếc váy xẻ tà cao kia lại giúp cô, thiết kế của chiếc váy hơi gợi cảm, nửa người dưới là xẻ tà cao, phía sau lưng là hở lưng, đầu ngón tay Lê Tiện Nam lưu luyến vuốt ve trên sống lưng cô, giọng điệu hơi nguy hiểm, “Phi Phi, nếu không ngày mai anh xin nghỉ cho em.

“Xin nghỉ làm gì?” Diệp Phi nói, “Chỉ là xem buổi concert mà thôi, không đến mức ở nhà nghỉ ngơi.

“Sao anh nhìn như thế nào cũng thấy hôm nay em hơi to gan nhỉ?” Lê Tiện Nam nhéo hai má cô nhẹ nhàng lắc lắc, “Chiếc váy này không thể mặc đi ra ngoài, nếu em muốn mặc, buổi tối về nhà mặc, tự mình châm lửa, tự mình chịu trách nhiệm, hửm?”

Nói anh không đứng đắn, anh có thể mặt không đỏ tim không đập nhanh khi nói lời này, nói anh đứng đắn, đáy mắt anh cất giấu vọng và một chút quyến rũ như ánh sáng, nói xong, đầu ngón tay anh từ từ cọ vào sau phần lưng lộ ra của cô, chiếc nhẫn cưới của anh nhẹ nhàng cọ qua làn da mẫn cảm sau thắt lưng cô, anh luôn có thể tìm được chuẩn xác nơi nào là nói cô cảm thấy nhạy cảm nhất, rồi sau đó lại vừa hơi xấu xa vừa đứng đắn tán tỉnh cô.

Diệp Phi muốn nhảy từ trên đùi anh xuống, Lê Tiện Nam lại ôm lấy eo cô, ngữ điệu nguy hiểm lại cực kỳ mập mờ, “Sao? Có muốn hay không?”

“Cô Diệp, bộ tiếp theo đã chuẩn bị xong rồi.

Cửa hàng trưởng ở bên trong gọi cô.

“Được, tôi tới ngay ——”

Diệp Phi vội vàng trả lời một câu, vừa mới dứt lời, Lê Tiện Nam đã nhéo mặt cô cúi người hôn lên, nụ hôn nguy hiểm này, tự như lưu luyến triền miên, anh cố ý, Diệp Phi cảm thấy mình như là đang chìm vào trong đó từng chút từng chút một, hô hấp đều bị cướp đoạt, chỉ nhớ rõ hơi thở xung quanh đều mùi nước hoa và mùi thuốc lá gợi cảm trên người anh, chững chạc lại khiến người ta cực kỳ nghiện.

“Cô Diệp ——”

Cửa hàng trưởng lại thử gọi một tiếng.

Diệp Phi vội đẩy đẩy Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam mới lười nhác buông cô ra, tay theo làn váy xẻ tà cao cọ vào một chút, ái muội không thôi nói với cô, “Em đổ thêm dầu vào lửa, chính em chịu trách nhiệm.

Diệp Phi xách theo làn váy chạy nhanh như bay.

Lê Tiện Nam nhìn cô bật cười, nhưng cũng không thể không nói chiếc váy đó rất hợp với cô, Diệp Phi vốn đã trắng, người lại gầy, không cần quá phô trương cũng có thể nổi bật.

Lần thử váy cưới này của Diệp Phi từ hơn mười giờ sáng đến hơn tám giờ tối, cô có suy nghĩ nhiều thử một chút, cố ý chờ đến khi về nhà là có thể đi ngủ ngay.

Kết quả Lê Tiện Nam thật sự coi như thay mặt cô gọi điện thoại cho Hàn Dịch, ban đầu Diệp Phi còn tưởng rằng Lê Tiện Nam đang nghe điện thoại công việc, cho đến sau đó nghe thấy nửa sau ——

“Ừm, xin cho Diệp Phi nghỉ ba ngày, ngày hôm qua đi xem buổi concert về, giọng cũng đã khàn rồi.

“Giọng khàn?” Giọng của Hàn Dịch từ đầu bên kia truyền đến, “Là buổi concert mà Triệu Tây Mi nói kia sao?”

“Ừm, ngày hôm qua tôi đi cùng Diệp Phi, cô ấy chơi hơi quá, giọng bị khàn, cũng không được nghỉ ngơi tốt, để cô ấy từ từ nghỉ ngơi.

“……” Diệp Phi vốn dĩ đang ngồi bên cạnh anh xem phim, nghe thấy lời này, vội nghiêng người qua cướp điện thoại trong tay anh đi.

Kết quả Lê Tiện Nam gọi xong, thong thả đưa điện thoại cho cô.

Khuôn mặt nhỏ của Diệp Phi đỏ bừng lên, “Ngày mai em có thể đi làm!”

“Thật sự có thể?” Lê Tiện Nam ôm cô lại đây, anh cũng không hôn cô, chỉ là hơi cúi đầu, bên môi cọ qua bả vai cô, hơi thở lướt qua làn da cô, anh nắm tay cô, trong đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa ý cười, “Đừng cậy mạnh, Phi Phi.

Truyện Chữ Hay