Tác giả: Ma Nữ Tiểu Yêu
Edit: Bun
Ý Tô Mạt Nhi nói cũng không tồi, Diệp Minh Triết cũng không có gì để góp ý, chỉ cười nói: "Hiện tại phòng làm việc của em chỉ có mình em, chờ qua Tết Âm Lịch, em vẫn lên tuyển thêm mấy nghệ sĩ nữa thì tốt hơn. Nói cho cùng, phòng làm việc chỉ dựa vào một người, cũng không phát triển được."
"Uh, đợi các trường nghệ thuật khai giảng tôi liền qua đó nhìn xem. Cũng có để ý một ít tiết mục tuyển tú, chờ mấy ngày nữa cũng muốn đến hội sở dành cho diễn viên. Ở đó có thể sẽ khiến tôi bất ngờ thì sao."
Hội sở dành cho diễn viên, kỳ thật là một nơi hội hợp những người có hứng thú với diễn xuất. Cũng giống như nơi để mô giới chính bản thân, đến chỗ này có không ít diễn viên gạo cội tránh bóng muốn một lần nữa tái nhậm chức nhưng lại không có tài nguyên, cũng có không ít người hàng năm luôn diễn vai quần chúng, kỹ thuật diễn ổn lại không có tài nguyên. Nói chung nhân tài nơi này là vẫn có.
Tô Mạt Nhi sẽ để mắt đến nơi này, cũng vì từng gặp một người chỉ diễn nữ vai phụ, trong một bộ phim nhỏ lại có kỹ thuật diễn vô cùng tốt. Lúc ấy cô còn tò mò chạy đến trước mặt người ta, hỏi người ta vì sao chưa từng gặp qua cô ấy. Nhưng không thể phủ nhận kỹ thuật diễn của cô ấy vô cùng xuất sắc.
Cuối cùng lại bị người ta không thèm nể mặt mà trào phúng một trận!
Nói cô chỉ bằng một khuôn mặt, thì như có giấy thông hành mà đi ngang trong giới. Rõ ràng ông trời ưu ai đối với cô như vậy, nhưng chính bản thân cô lại làm điều ngược lại, không biết quý trọng, càng không biết nỗ lực. Mà những người như cô ấy nhiều năm vẫn luôn nỗ lực rèn luyện kỹ thuật diễn, rồi lại không có cơ hội.
Trước đây cô luôn bị người khác mắng như vậy, nhưng chính cô cũng không đặt ở trong lòng.
Bởi vì cô của lúc ấy, đối với diễn xuất không có hứng thú.
Mà cô của hiện tại lại muốn phát triển phòng làm việc, muốn làm tốt nghề diễn viên này, cô phải nỗ lực khai quật những diễn viên đã có thiên phú còn chăm chỉ đó. Thứ nhất cô là vì phòng làm việc suy nghĩ, thứ hai, cũng là vì muốn dùng hết khả năng của bản thân, cho những người đó một cơ hội.
Diệp Minh Triết tò mò hỏi: "Sao em biết nơi đó?"
Theo anh biết, Tô Mạt Nhi bằng khuôn mặt này, mới chập chững vào giới liền được chú ý. Sau lại bởi vì kỹ thuật diễn có vấn đề vẫn luôn bị netizen lên án, nhưng tài nguyên cũng không phải tệ, mà loại địa phương như vậy, cũng không phải ai cũng sẽ biết.
"Có nghe qua một chút từ người khác."
Diệp Minh Triết gật gật đầu, đối với Tô Mạt Nhi nói cũng rất là tán đồng.
Nơi đó xác thật rất có khả năng sẽ mang cho cô kinh hỉ không nhỏ.
"Được, khi nào em muốn đi, gọi điện thoại cho tôi, tôi bồi em."
"Không cần, tôi đi một mình cũng được."
Diệp Minh Triết lắc đầu: "Tôi ở trong mắt em có lẽ chỉ là một kẻ không học vấn không nghề nghiệp, phú nhị đại điển hình, bởi vì xuất thân tốt, cho nên làm việc có thể không kiêng nể gì. Nhưng càng có xuất thân tốt, bình thường thứ phải học lại càng nhiều. Lúc trước thái độ của tôi đối với em thật không tốt, có lẽ sẽ làm em rất khó sinh ra thiện cảm đối với tôi, thậm chí có một số việc càng làm em cảm thấy, tôi như bị bệnh thời kỳ cuối. Đối với việc này tôi cũng không nghĩ biện minh hay giải thích gì thêm, chỉ hy vọng em có thể cố gắng xóa bớt ấn tượng không tốt lúc trước."
Kỳ thật đối với những hành động lúc trước của Diệp Minh Triết, Tô Mạt Nhi cũng không để ở trong lòng. Nói cho cùng thì xuất thân của anh ta nó như vậy, sẽ sinh ra một Diệp Minh Triết có suy nghĩ như như thế thực bình thường.
Nhưng việc cô nghĩ như thế nào thì có quan hệ gì, cô ngẩng đầu thần sắc nghiêm túc nhìn Diệp Minh Triết nói: "Kỳ thật, tôi cho rằng, anh không cần để ý quá."
"Nhưng tôi thích em, muốn em cũng thích tôi, vậy nên không thể không để ý em nghĩ như thế nào về tôi được. Cách làm trước đây của tôi quá hoang đường, mà những chuyện khinh cuồng đó tôi cũng không có cách nào phủ nhận, nhưng em không thể vì thế mà không cho tôi cơ hội để sửa đổi. Lãng tử còn có cơ hội để quay đầu, tôi bất quá chỉ là trung nhị một chút."
Tô Mạt Nhi: "..."
À há, anh còn biết chính mình bị trung nhị!
Trong lòng Diệp Minh Triết kỳ thật cũng đã hối hận lắm rồi. Đúng khi anh hoang đường nhất, lại gặp được người muốn bên cạnh cả đời.
Đồng thời anh cũng thấy mình may mắn, cũng may anh chưa lún quá sâu, bằng không thần cũng cứu không được. Mà hiện tại, anh cũng coi như còn có cơ hội không phải sao?
Tô Mạt Nhi có chút không biết nên nói như thế nào.
Đối với Diệp Minh Triết, đáy lòng cô không phải không có một tia gợn sóng nào.
Tuy quá trình có chút hoang đường, nhưng không thể phủ nhận, người đàn ông này xác thật là người đàn ông đầu tiên của cô, cũng là người đàn ông duy nhất từ trước tới nay. Khi hai người ở bên nhau, không có thân phận ngang hàng, cho nên từ lúc bắt đầu, Tô Mạt Nhi không để anh vào đối tượng tương lai có thể kết giao để lựa chọn.
Nếu anh vẫn giống như trước, cô cũng sẽ thờ ơ.
Nhưng hiện tại, người đàn ông này bỗng nhiên thay đổi sách lược, khiến cho cô có chút đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Nhìn anh lúc thì nghiên túc lúc lại lo được lo mất, Tô Mạt Nhi không thể phủ nhận, lòng mình không còn phẳng nặng như trước.
Đã từng nhìn báo mạng đưa tin nói, người bị hại cuối cùng lại yêu người đã cưỡng gian mình, lúc ấy cô còn cảm thấy cô gái này đầu óc có phải có vấn đề hay không. Còn hoài nghi đối với tính chân thật của tin tức, giờ cô lại phát hiện, chuyện này áp trên người cô cũng có chút tương tự.
Cô điên cuồng mà phủ nhận trăm ngàn lần trong lòng, nhất định không phải như thế!
Tô Mạt Nhi không nói lời nào, Diệp Minh Triết đành phải tiếp tục nói: "Em cũng biết, ở đó đều là những người từng lăn lê bò lết ở tầng chót giới giải trí. Những người này, chỉ vì một cơ hội xuất đầu, sẽ làm ra chuyện gì thì không ai đảm bảo được. Hơn nữa, biết người biết mặt không biết lòng, tôi tự nhận mình nhìn người còn khá chuẩn, em đừng hiểu lầm ý của tôi."
"Lúc trước, lúc nào anh cũng chưng ra bộ mặt dửng dưng, hiện tại lại..
Rốt cuộc đâu mới chân chính là anh?"
Diệp Minh Triết có chút nói không nên lời.
Chí ít thì anh cũng nắm giữ một cái tập đoàn, tất nhiên phải thu niễm cảm xúc trên khuôn mặt, lại không thể cái gì cũng viết lên mặt được. Lúc trước vì không để Tô Mạt Nhi ở trong lòng, mới dùng bộ mặt chán ghét ấy đối diện với cô. Sẽ không vì cô mà lo được lo mất, mọi truyện liên quan tới cô đều xem tâm tình mà làm.
Tuy anh không nghĩ thừa nhận, nhưng lúc này anh lại cần thiết phải thừa nhận, lúc trước anh đối với Tô Mạt Nhi, có lẽ chỉ là qua đường.
Nếu chỉ là qua đường, vậy không gặp cô thì nhung nhớ, gặp được rồi lại vui vẻ như đứa trẻ có được thứ quý giá lại là như thế nào.
Ngày thường xử lý công việc cũng đủ khiến anh mệt mỏi, lượng công việc rất nhiều cho nên anh luôn không mấy vui vẻ. Tuy không làm chuyện gì khác người, nhưng cũng không lưu lại ấn tượng tốt đẹp gì cho người đối diện.
Nếu sớm biết sẽ có ngày hôm nay, từ lúc bắt đầu anh nên sủng cô, chiều cô, tuyệt đối không như trước.
Chuyện đã qua, không thể quay lại chỉ có thể dốc hết toàn lực đi đền bù.
Chính là, dù muốn đền bù, muốn dung túng cô, sủng cô, nhưng bá đạo từ trong xương cốt như cũ không thay đổi. Ở trước mặt cô, anh có thể thỏa hiệp bất luận cái gì, nhưng không có khả năng bắt anh lui về phía sau nửa bước.
Cô là người trong lòng anh, mặc kệ thế nào, cuối cùng lựa chọn cũng chỉ có thể là anh mà thôi.
Nếu cuối cùng cô không lựa chọn anh, như vậy anh sẽ làm ra chuyện điên dồ gì thì chính anh cũng không tưởng tượng nổi.
Anh vẫn luôn là người như vậy, chưa từng thay đổi. Cũng không nghĩ thay đổi cái gì..
Anh sẽ thừa nhận sai lầm của chính mình, cũng sẽ sửa đổi, thậm chí có thể vì thế trả giá đại giới, nhưng đại giới này tuyệt đối không bao gồm mất đi cô. Vĩnh viễn không đáp ứng!
Có lẽ sẽ có người khịt mũi coi thường, sẽ nói anh yêu nhất kỳ thật là chính bản thân anh. Vậy thì đã sao? Anh chỉ vâng theo con tim của chính mình, nếu không nghĩ mất đi, vậy thì tìm mọi cách được đến.
Tô Mạt Nhi nhìn Diệp Minh Triết, thấy anh cười có chút tà mị, không tự giác nhíu mày. Cô không thích bị anh nhìn như vậy, giống như chính mình là vật sở hữu của anh.
"Tiểu Lục, dẫn hắn theo cùng có ổn không?"
Tiểu Lục nghĩ nghĩ, nói: "Tuy rằng Tiểu Lục có thể căn cứ một loạt số liệu phân tích ra người đối diện suy nghĩ về người như thế nào, nhưng nhân loại quá mức phức tạp, cho nên người mang theo hắn đi cùng sẽ tốt hơn."
"Người nhớ đổi thẻ điện giật, như vậy sẽ không lo hắn chiếm tiện nghi của người."
Đối với Diệp Minh Triết, Tiểu Lục không thể yêu nổi.
Ký chủ chọn hắn, còn không bằng chọn cái người được rất nhiều fans gọi là lão công nam thần, ảnh đế Ôn Tĩnh kia kìa. Căn cứ vào việc thu thập số liệu, Tiểu Lục cũng có thể phân tích ra tới, vị ảnh đế kia rõ ràng có hảo cảm đối với ký chủ của nó.
Tô Mạt Nhi nghe Tiểu Lục kiến nghị, nói: "Được rồi, đến lúc đó lại thông tri anh sau. Hiện tại thời gian thật sự không còn sớm, tôi phải về rồi. Cảm ơn anh hôm nay đã khoản đãi, còn dẫn kiến Trương Đạo cho tôi gặp mặt. Vô cùng cảm ơn anh."