Bình Định

chương 33

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit by Mặc Hàm

Lưu ý: Dòng màu xanh là lời tác giả.

Tôi và Chu Thù Cẩm bay về thành phố Phái vào tháng , hắn ở cùng tôi hai đêm ở khách sạn Tân Giang, sau đó nói muốn về thành phố Trì gặp ông nội mình trước, hắn đứng trước tủ quần áo ướm thử từng bộ quần áo lên người, rồi lại nhìn tôi một cái: “Vài ngày nữa sẽ trở về.”

Tôi xốc chăn lên chuẩn bị đi vào phòng tắm tắm rửa, tùy miệng đáp một tiếng, còn chưa bước vào hắn đột nhiên giữ chặt tay tôi từ phía sau, tôi quay đầu lại khó hiểu: “Sao thế?”

Chu Thù Cẩm đảo mắt hai vòng, đột nhiên nói: “Anh không theo em về thăm ông nội à?”

Tôi cảm thấy hắn đúng là chập phải dây nào rồi, kéo tay hắn ra: “Không đi.” Mở cửa phòng tắm, đi vào xoay người chuẩn bị đóng cửa, chân Chu Thù Cẩm đặt ở khe cửa, tựa vào khung cửa nhìn thẳng vào tôi: “Vậy em mua lại căn nhà trước kia của anh nhé?”

Tôi quay đầu lại nhìn hắn một cái, hắn nhếch răng lộ ra một nụ cười giả lả nhìn tôi, tôi cười: “Sao hả? Chẳng lẽ ông đây còn không mua nổi nhà?”

Hắn chỉ chỉ trên cửa: “Còn không phải là do em sợ anh lại chạy mất à.”

Tôi cởi áo choàng ngủ trên người và mở vòi hoa sen, xoa mái tóc hai cái rồi quay đầu nói với hắn: “Không cần, khi nào đi tôi sẽ gửi tin nhắn cho em.”

Chu Thù Cẩm duỗi thắt lưng lười biếng lên khung cửa”A” một tiếng, hắn đứng cạnh xem xong toàn bộ quá trình tắm rửa của tôi, tôi lấy khăn lau hết nước trên người mình, hắn hừ hừ một tiếng: “Được, vậy khi nào anh đi thì nhắn, em chạy về cản anh.”

Tôi quấn khăn tắm nhìn hắn, hắn nhìn tôi thật sâu và giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Đi nha.”

Tôi ừ một tiếng, hắn xoay người đi ngoài, tôi đến trước gương muốn cạo râu, vừa mới cầm dao cạo râu trên tay, đã nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Chu Thù Cẩm đứng ở bên cạnh nhìn tôi một lúc lâu, sau đó nói: “Hôn một cái đi.” Hắn nói, “Anh hôn một cái rồi em sẽ đi.”

Tôi nhìn hắn một lúc lau, vẻ mặt ngoan ngoãn như thỏ của hắn, tôi đưa tay búng lên trán: “Mau đi đi.”

Hắn nắm lấy tay tôi, tiến lại gần cắn môi dưới của tôi, sau đó chạy đi, một tiếng “em đi đây” cùng với thanh âm cửa lớn đóng lại bị ngăn cách.

Sau khi Chu Thù Cẩm đi, tôi đi đến căn bếp nhỏ mà Tống Ích mở ở ngoại ô, nơi đó đã xây dựng một con phố đi bộ thương mại nhỏ, đám người qua lại khiến tôi hoàn toàn xa lạ, mới vài năm ngắn ngủ mà nơi quỷ quái này đã thay đổi đủ để khiến người ta thấy mà giật mình. Tôi từ từ tìm một nhà hàng cũng khá ổn để dùng cơm trưa. Sau khi thanh toán xong, thì Chu Thù Cẩm gọi điện tới, hàm hàm hồ hồ nói từ đầu dây bên kia: “Em đến rồi.”

Tôi ồ một tiếng, bên kia hắn mới ngáp xong rồi mới hỏi từng câu rõ ràng: “Anh đang làm gì vậy, ăn cơm chưa?”

“Vừa ăn xong.” Tôi nói, “Tôi đi tìm Tống Ích, em cũng biết rồi còn gì.”

Chu Thù Cẩm chậm rãi nói: “Em cũng đang cho người kiếm giúp anh, anh gấp làm gì.”

Tôi ở ven đường đưa tay vẫy xe, Chu Thù Cẩm lại từ từ nói: “Không chừng người ta ra ngoài ngây người chỗ nào rồi, không thèm để ý tới anh. ”

Tôi lười nói chuyện với người chẳng biết đau là gì, khi tôi ngồi trong một chiếc taxi, tôi nói với hắn: “Cứ vậy đã, cúp đây.”

Cúp điện thoại còn chưa kịp cất vào trong túi, Chu Thù Cẩm lại gọi lần nữa, tôi còn chưa hỏi hắn tính làm gì, hắn kéo dài giọng hỏi: “Sao thế —— em lại nói sai à?”

Tôi nói, “Tôi đang ngồi trên xe, không rảnh tám nhảm với em.”

Bên kia im lặng hồi lâu, tôi suy nghĩ một chút hỏi: “Không phải em bảo có việc cần phải về à?”

Chu Thù Cẩm kéo dài giọng điệu trả lời tôi: “Đúng là có việc thật, nhưng hiện giờ em đang ở trên xe, nên mới có thời gian nói chuyện với anh. ”

Giọng điệu dài như hát của hắn khiến tôi bật kia, sau khi buồn bực cười hai tiếng, tôi nói với hắn: “Lát nữa tôi đến căn nhà mới mua của Tống Ích xem một chút, nếu không ai ở đấy thì sẽ về quê một chuyến.”

“Ừ…” Chu Thù Cẩm đáp, “Khi nào đi?”

“Chưa biết.” Tôi đáp

“Em đi với anh được không?” Hắn đột nhiên hỏi

Tôi vui vẻ: “Đệt mẹ, em tưởng đi du lịch à?”

Chu Thù Cẩm cười hai tiếng: “Đúng á, tiện thăm quê cũ của anh.”

Tôi bị hắn chọc cười: “Tự mình chơi trứng đi.”

Hắn hừ hai tiếng, lại hỏi: “Nếu về quê mà không tìm được thì sao?”

Tôi nói: “Tôi trở về sẽ hỏi Thiệu Hợp Cảnh, sau đó liên lạc với Cố Sam.”

“…” Chu Thù Cẩm trầm mặc lâu thật lâu, “Liên quan gì đến Cố Sam?” Hắn hỏi, “Tại sao anh phải hỏi hắn?”

Tôi nói, “Chẳng có tại sao cả.”

Chu Thù Cẩm trầm giọng nói: “Cố Sam là một tên điên, anh không nên dây vào hắn đâu.”

Một lát sau Chu Thù Cẩm lại nói: “Anh à, hắn là tên điên thật đấy. Cho dù hắn tìm đến anh, thì anh đừng để ý đến hắn..”

Tôi còn chưa mở miệng, hắn đè cổ họng lại nói: “Lần này em về nhà sẽ nói rõ ràng với ông nôi, Cố Sam không bao lâu sau sẽ xuất hiện, anh không cần đi tìm hắn.”

Tuy rằng Cố Sam quả thật rất điên, nhưng tôi cảm thấy vì Tống Ích mà đi hỏi về hắn chút cũng được. Anh ấy thay tôi đỡ một đao, đừng nói đi tìm một tên điên hỏi chuyện về anh ấy, nếu thật sự có một tên bắt có trói anh lại để tôi đến đổi thay, thì tôi cũng đồng ý.

Tác giả có lời muốn nói;

Tôi thực sự không thể kiểm soát tâm trạng của mình, đuối.

Ngôi nhà Tống Ích vừa mới mua đã bán từ rất lâu, lúc tôi gõ cửa hỏi thì chủ cũng đã đổi qua mấy đời rồi. Tôi xin số của chủ nhà cũ trên đường đi. Trong cái gió đầu thu còn mang theo chút hơi ấm của mùa hè, dù sao tôi đang rảnh, đi vào cửa hàng tiện lợi mua bao thuốc, ngậm điếu thuốc ngắm nhìn thành phố tôi đã phấn đấu tồn tại hơn mười đến hai mươi năm. Nhiều năm trước đây, nơi đây không hề có nhiều xe đến vậy, mấy tòa nhà cao tầng cũng không mọc kín đến thế. Trời dần buông màn, cả thành phố chìm trong màu xám xịt, không đèn, chỉ có ánh sáng lóe lên từ đèn xe, đèn đường. Cũng chẳng có đèn neon, ngôi sao sáng chiếu lốm đốm trên bầu trời đêm, từ dòng sông, nhìn ra xa chính là ánh trăng lập lòe trên mặt nước.

Tôi chưa bao giờ hoài niệm thời thơ ấu của mình, cũng chưa bao giờ nghĩ về thời niên thiếu cả, thời gian mới trưởng thành của mình sớm đã vất vả nhọc nhằn nên chẳng tính là tốt đẹp gì. Nếu được lựa chọn, tôi hy vọng mình vừa sinh ra chính là quang cảnh tuổi ba mươi, sống ít mấy chục năm cũng chẳng sao. Sống trọn vẹn từng khoảnh khắc còn quan trọng hơn nhiều, cũng không cần phải trải qua mọi đắng cay ngọt bùi. Khổ sở vĩnh viễn không là bộ phận trọng yếu nhất trong cuộc đời.

Lúc đèn đường vừa chiếu lên, Chu Thù Cẩm lại gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi buổi tối ăn gì, tôi dập thuốc nói: “Chưa nghĩ tới.”

Hắn hỏi: “Mấy giờ rồi còn chưa ăn?”

Tôi gõ một điếu thuốc lên trên bao và ngậm nó trong miệng, nghĩ tôi thực sự không còn trẻ, trên đường nhàn rỗi rảnh rỗi chút đã thấy mệt: “Sớm mà.”

Chu Thù Cẩm chậm rãi “ờ” ở bên ki, tôi cúi đầu quẹt bật lửa châm điếu thuốc: “Em biết em tôi- Đường Triều không?” Tôi hỏi

“…” Chu Thù Cẩm trầm mặc một lát nói, “Biết.”

Tôi nói: “Sau khi nó chết, tôi chưa bao giờ trở về thăm hắn. Lần đầu tiên tôi nhận công trình, kiếm được ít tiền, đặt tro cốt của nó ở một ngôi chùa nhỏ tại quê, để cho sư phụ giúp đỡ. Nhà chúng tôi không ai đốt tiền giấy cho nó, lễ tết cũng chẳng thờ cúng, miễn cho khi hắn còn sống đã khổ, chết rồi còn khổ hơn.”

Chu Thù Cẩm giống như không biết làm gì mà sượng sùng đáp hai tiếng

Tôi nói: “Nó thích Tống Ích em biết không, từ khi thấy Tống Ích thì luôn dính sát vào anh ấy”

Chu Thù Cẩm ừ một tiếng, tôi thở dài một hơi, chuyển đề tài: “Vậy chuyện gì đang xảy ra?”

“Cái gì?” Chu Thù Cẩm sửng sốt một lát mới nghi hoặc mở miệng hỏi tôi.

Tôi nói, “Ông nội em hơn bảy mươi rồi nhỉ?”

Một lát sau Chu Thù Cẩm đại khái mới phản ứng được tôi đang nói với hắn về chuyện gì, hắn dừng một chút: “Khi em còn trong bụng mẹ, thì máy bay của bố có vấn đề, lúc mẹ mang thai thì xảy ra chuyện, em sinh non nên nằm lồng ấp một thời gian.”

Tôi gảy gảy tàn thuốc ừ một câu

“Em còn chưa đầy tháng thì mẹ đã mất rồi, ngay cả bố mẹ em ra sao, em cũng không biết.” Chu Thù Cẩm nói.

Tôi ừ một tiếng, đứng bên đường vẫy xe chuẩn bị về khách sạn ăn cơm, tốt nhất buổi tối lại ngâm mình trong bồn tắm, Chu Thù Cẩm lại nói hai câu không biết bận bịu cái gì, vội vàng cúp điện thoại.

Sau khi tôi về khách sạn ăn xong cơm ở nhà hàng, đầu tiên là nhận được điện thoại của Tiết Mỹ Kỳ, cô ấy nói hai ngày nữa cô ấy đến thành phố Phái làm chương trình muốn tôi mời cô ấy ăn cơm, tôi nói một câu không rảnh, cô ấy giả vờ không nghe thấy chỉ là thông báo cho tôi rồi trực tiếp cúp điện thoại.

Chín mười giờ tối lúc tắm rửa nghe thấy cửa có tiếng động, tôi híp mắt còn nghĩ hai năm trôi qua hệ thống an ninh của khách sạn Tân Giang thật đúng là càng ngày càng kém, cửa phòng tắm bị kéo ra Chu Thù Cẩm ở bên cửa cười như một con mèo chiêu tài: “Muốn em tới bóp chân cho anh không?”

Tôi sửng sốt một chút, hắn xắn tay áo lên và đi vào, miệng vẫn nói: “Mấy nay cơ thể ông nội không tốt lắm, nghỉ sớm rồi. Sáng mai em bay sớm về xem tiếp.”

Tôi vui mừng: “Tôi chưa hỏi gì hết.”

Hắn ngồi xổm bên cạnh bồn tắm lấy tay tạt tạt nước lên tôi, hừ hừ hai tiếng: “Đúng, là em cố ý bay tới nói chuyện này cho anh.”

Tôi liếc nhìn hắn, cực kỳ thành thực hỏi: “Em thiếu làm à?”

Chu Thù Cẩm đưa tay đập mạnh trên mặt nước hai cái, giương mắt trừng mắt nhìn tôi với bộ dạng vô liêm sỉ hạ lưu, chẳng chút tình thú, chém đinh chặt sắt phun ra mấy chữ: “Mẹ nó, không phải!”

Tôi không nhịn được cười, để mình di chuyển trong bồn tắm, sau đó nhướng cằm với hắn: “Nào bảo bối, cởi quần áo rồi xuống đây.”

Chu Thù Cẩm hung tợn vỗ mặt nước: “Em nói không phải rồi mà!” Cách hai sau lỗ tai hắn đỏ lên nói, “Em muốn đến thăm anh không được à?”

Tôi nói: “Được rồi, nhanh cởi quần áo rồi vào đây ngồi cho ông đây nào.”

Chu Thù Cẩm nghẹn hai hơi, hắn đứng lên dùng dằng, bắt đầu cởi quần áo của mình, cởi xong thì bước vào bồn tắm, nước bởi vì lúc hắn bước vào nước tràn ra ngoài, hắ đưa lưng về phía tôi, cố gắng đè lên người tôi, miệng còn nhỏ giọng lải nhải: “Ông đây đè chết anh.”

Tôi đưa tay bóp eo hắn, hắn rên rỉ, tôi đưa tay ra khỏi nước sờ sờ mặt hắn: “Em biết mình nặng lắm không? Em cứ vậy mà đè lên người tôi à. Ngồi đối diện.”

Tôi nghe thấy Chu Thù Cẩm hít sâu hai hơi, đột nhiên hô lên: “Mẹ nó anh đúng là bị bệnh thật!”

Tôi đưa tay vỗ vỗ mông hắn: “Ngoan nào.”

Hắn hừ hai tiếng rồi lại từ chậm rãi xoay người ngồi đối diện tôi, lúc xoay người nhìn tôi, cả khuôn mặt đều đỏ lên, còn bộ dáng hung tợn trừng mắt nhìn tôi, tôi chống mép bồn tắm nhìn hắn chăm chú, da mặt hắn càng ngày càng đỏ, giống như bị nước nóng trong phòng hấp chín, hai chân đặt trong nước co rụt lại bên cạnh chân tôi, tôi có thể nhìn thấy hai điểm trước ngực hắn ở dưới nước trong suốt phập phồng nhẹ, nhìn xuống dưới có thể nhìn thấy bụng hắn, thắt lưng khẽ thu lại, tầm mắt của tôi còn chưa kịp di chuyển xuống: Hai chân Chu Thù Cẩm đột nhiên cong lên từ trong nước, chặn lại thứ kế tiếp tôi thật sự muốn nhìn thấy.

Tôi thu mắt lại nhìn mặt hắn, hắn liếm khóe miệng, da mặt ửng đỏ, tôi không nhịn được nhếch đuôi lông mày: “Có phản ứng à?”

Hắn chớp chớp mắt, đôi mắt giống như bị hơi nước thấm ướt xuyên qua, long lanh lấp loáng, hắn há miệng thở hổn hển hai hơi.

Tôi cười: “Thiếu làm nhỉ?”

Chu Thù Cẩm giơ tay hất nước trong bồn tắm về phía tôi, còn khàn giọng kêu hai tiếng: “Sao anh lại phiền như vậy?”

Tôi đè bản thân mình trong nước, để cho nước tràn qua ngực của, có một cảm giá áp bức rất chậm và rõ ràng truyền qua, tôi mỉm cười: “Làm hay không?”

Cổ họng Chu Thù Cẩm rên rỉ, khàn giọng chậm rãi lại nhỏ giọng oán giận: “Mẹ nó em cố ý bay tới đây…”

Tôi lấy chân của hắn đặt lên chân đangcong dưới đáy bồn, qua bắp chân, rồi nhẹ nhàng đặt trên đùi hắn.

Chu Thù Cẩm bắt đầu hừ bằng giọng mũi: “Mẹ nó…” Thanh âm của hắn nhỏ hơn, “Cố ý đến thăm anh, mai còn phải bay về sớm.”

Tôi ồ một tiếng: “Rốt cuộc có làm không?”

Đôi tay ướt sũng của Chu Thù Cẩm che mặt mình, giọng nói truyền ra từ kẽ ngón tay: “Con mẹ nó, anh không thể dịu dàng với em được à?!”

Bộ dạng này của hắn đúng là rất mang tính giải trí, tôi cũng mỉm cười một tiếng: “Vậy rốt cuộc còn…”

Còn chưa hỏi hết, Chu Thù Cẩm buông tay che mặt mình xuống, nổi giận: “Làm! Chết tiệt làm đi! Thiếu làm đấy, vừa lòng chưa?!”

(Tìm kiếm weibo: Người dùng thu hoạch bất ngờ).

Tôi không nhịn được cười ha ha, lúc tôi trêu Chọc Chu Thù Cẩm cũng không cảm thấy hắn lại dễ chọc đến thế. Hắn còn cong đầu gối ngồi đối diện, bộ dạng hung thần ác sát trừng mắt nhìn tôi. Tôi tiến lại gần đưa tay che miệng hắn. Miệng hắn trong lòng bàn tay thở hổn hển, tôi út tay lai, sở sờ tóc hắn, cuối cùng nhẹ nhàng véo mặt hắn, cảm thấy mình nên khen chút đỉnh: “Được, ngoan. Tôi đưa tay ấn sau gáy hắn, cạy cạy khóe miệng, sau đó lui ra sau nói: “Thiếu làm thì quay người lại đi, cục cưng.”

Chu Thù Cẩm ngước mắt lên nhìn tôi, tôi nói: “Hai tay chống mép bồn tắm.” Chu Thù Cẩm chậm rãi xoay người dưới ánh mắt chăm chú của tôi.

Tôi nói, “Quỳ gối vào nước nè, cưng à“

… … “Khuôn mặt Chu Thù Cẩm đè lên cánh tay của chính mình.

Tôi đưa tay ấn eo hắn chút: “Nào hạ eo thấp xuống.”

Chu Thù Cẩm hàm hồ rên rỉ hai tiếng, tôi thấy trên cánh tay hắn nổi gân xanh, tôi đưa tay vuốt ve cánh tay, hắn ho khan hai tiếng như bị sặc nước: “Mẹ nó, em hai mươi tám chứ không phải mười tám đâu, Đường Hạng!”

Ta không nhịn được lại cười, đưa tay sờ sờ eo sau có chút cứng cứng của hắn, tôi duỗi chân chặn giữa hai chân hắn đang quỳ dưới đáy bồn tám, eo bị đè xuống nước, quả đào hơi lộ ra trên mặt nước. Đầu hắn đặt trên cánh tay mình, một lát sau lại quay ra thở dốc kịch liệt.

Tôi xoa xoa cái mông hắn lộ ra ngoài mặt nước, nghe thấy hắn nhỏ giọng kêu lên hai tiếng, tôi giơ tay cầm gel bôi trơn trên kệ, đổ ra một ít, sau đó theo khe mông của hắn mà lướt xuống. Bởi vì hắn vểnh mông lên, chất bôi trên kia theo mông mà chảy lên thắt lưng sau đó hòa thành một với nước.

Chu Thù Cẩm hừ giọng mũi, hắn khàn giọng nhỏ giọng nói: “Lạnh quá anh.”

Tôi đưa tay xoa chất bôi trơn trượt từ khe mông đến nơi chúng nó nên tới, eo Chu Thù Cẩm sụp xuống, cánh tay hắn chống trên bồn tắm đột nhiên trượt xuống nước, đầu đặt trên cánh tay mình cũng bởi vì mất đi sự chống đỡ mà đụng vào bồn tắm, kèm theo một tiếng “rắc” trong tiếng nước khiến tôi hoảng sợ.

Chu Thù Cẩm kêu một tiếng rồi nâng cái đầu ướt bị đập trong nước lên: “Đau quá, anh.” Hắn đưa tay xoa xoa ót mình, cơ hồ muốn khói: “Khó chịu quá anh, em không muốn ở trong này, được không?” Hắn lại đặt tay mình lên bồn tắm, kê đầu sát lên tay nói, “Em không được, anh à.”

Tôi rút mình giam cầm hai chân hắn, đặt tay xoa xoa lên lưng rồi đầu hắn, chỗ bị dụng có hơi hồng, cũng không nghiêm trọng lắm. Ánh mắt hắn hơi đỏ, lúc nhìn về tôi trông rất đáng thương.

Tôi nhìn hắn đáng thương như vậy nhịn không được, cười: “Đừng nhìn tôi như vậy”. Hắn chớp chớp mặt, tôi đưa tay ôm eo để phần lớn trọng lượng cơ thể đè lên người tôi, hắn nhíu mày kêu lên, hai tay quơ quàng như bị hụt, tôi ôm lấy một bên đùi hắn đặt bên cạnh bồn: “Như vậy trước đi, lát nữa đổi sau.”

Nửa người dưới của hắn tìm tư thế thoải mái, cọ cọ bên người tôi cả một lúc, tôi cúi đầu cắn một phát lên vai hắn, hắn ngửa đầu kêu đau, tôi khàn giọng: “Kêu cái gfi, nhanh đưa tay nhét ông đây vào.”

Chu Thù Cẩm ngửa đầu lên vai tôi cọ cọ, vẫn duỗi tay từ bên trong đùi mình xuống sờ được tính khí đã cương cứng của tôi, hắn hít hai hơi sờ sờ từ trên xuống dưới, sau đó cố sức tìm tư thế đưa tôi chậm rãi vào trong cơ thể hắn

Mới nhét nửa cái, hắn “A a” hai tiếng nói: “Nhiều nước quá anh à, khó chịu.”

Tôi đỉnh lên: “Ừ, em còn có thể chảy nước mà.” Tôi banh hai chân hắn ra, theo dòng nước ấm nhét vào trong người hắn. Chu Thù Cẩm thét một tiếng chói tai, ngực bắt đầu phập phà phập phồng, thân thể mất hết lực đè hết lên người tôi. Tôi trong cơ thể hắn chờ một lát, cái thứ trên người này bắt đầu khó chịu cọ xát mông mình, tôi đưa tay bóp đùi hắn, “Dâm chết đi được.”

Hắn mím môi thở dốc hai tiếng, bắt đầu khóc: “Chúng ta lên giường có được không?”

Tôi vui mừng: “Tại sao, em muốn bò qua à?”

Hai tay Chu Thù Cẩm quơ quào, quay lại liều mạng cắn cổ tôi, lắc lắc đầu khóc: “Không cần, không cần…”

Ta buông tay mở chân hắn ra, siết chặt nửa người trên của hắn đổi hướng, tôi ôm nửa người trên ở dưới nước nhanh chóng dập hắn mấy chục lần, hắn hừ hừ hức hức làm tôi sắp không ôm nổi. Hắn vừa khóc đứt quãng, rên rỉ, tay tay nắm chặt thành bồn tắm muốn vươn ra bên ngoài, còn nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi ra ngoài có được không.”

Tôi buông tay đang siết chặt nửa người trên của hắn, rút hàng của mình bên trong ra ngoài, hung hăng bước ra khỏi bồn tắm. Chu Thù Cẩm liên tục đòi ra khỏi bồn đột nhiên ngẩn người, còn đưa tay sờ sờ phía sau mình, vẻ mặt mờ mịt quay đầu lại nhìn tôi.

Tôi bước ra ngoài, sau đó vớt hắn theo sau, đưa tay ấn hắn lên bồn rửa mặt, xoa xoa mông hắn, rồi lại cắm vào, Chu Thù Cẩm hừ hừ hai tiếng, đáng thương thở ra mấy chữ: “Lạnh, lạnh….”

Tôi nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của hắn trước gương: “Em nói mình rất bận à?”

Hắn mím môi trong gương, tôi ấn thắt lưng hắn cắm rút mấy chục cái vào ngừi, sau đó đè người xuống, nói bên tai hắn: “Lát nữa trói em vào giường bịt miệng rồi làm nhé?”

Chu Thù Cẩm “Ừ” hai tiếng, nhắm mắt lại, thân thể bắt đầu rơi xuống đất, tôi đưa tay đè thắt lưng hắn, cúi đầu tiếp tục động, lát sau nghe Chu Thù Cẩm nhỏ giọng nói: “Em bắn”

Tôi “à” một tiếng.

Tay hắn nắm chặt trên đá hoa cương ở bồn rửa mặt, hai tay tôi mở khe mông hắn ra cười: “Vừa nghe muốn trói em vào giường làm, thế là hưng phấn đến bắn luôn sao?”

Hậu huyệt Của Chu Thù Cẩm siết chặt. Liều mạng hút tính khí tôi cắm vào trong cơ thể hắn, tôi đưa tay đánh vào mông hắn, hậu huyệt của hắn lại siết chặt: “Vậy nếu tôi nói sau này cả đời sẽ em vào giường, lúc nào muốn làm thì làm. Vậy chắc e sẽ hưng phấn gấp bội nhỉ?”

Phía dưới Chu Thù Cẩm hung hăng siết một cái, tôi cười một tiếng: “Em có biết mình thiếu làm không, bảo bối?”

Chu Thù Cẩm mềm nhũn chân “A” một tiếng, từ lỗ tai đến gáy đỏ bừng bừng.

Truyện Chữ Hay