Bình Định

chương 30

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit by Mặc Hàm

Tiết Mỹ Kỳ chẳng biết ở cái đảo nào đã ba ngày, lúc trở về thì hơi đen đi chút, lúc ấy Chu Thù Cẩm đang theo tôi ra ngoài mới trở về, tôi nhận dự án cải tạo khách sạn nhỏ, mới ném cho tên nhóc ở phòng làm việc để cho bọn họ tự lên phương án, Tiết Mỹ Kỳ mặc mát mẻ vui vẻ đi vào: “Anh Đường, có việc à?”

Tôi mới nói với tên nhóc kia được hai câu, nghe thấy giọng nói của cô quay đầu lại nhìn: “Sao cô còn chưa đi?”

Cô ấy đi đến bên cạnh tôi cố gắng ôm cánh tay tôi, Chu Thù Cẩm từ phía sau vươn tay đẩy cánh tay cô ấy một cái, Tiết Mỹ Kỳ ngẩn người, cực kỳ giả tạo hừ ra một tiếng, sau đó trực tiếp kéo tôi qua, không hiểu sao hai tay ôm lấy cổ tôi, nháy nháy mắt nhìn tôi.

Tôi nói, “Bệnh à?”

Cô hừ một tiếng: “Ngốc thì ghê gớm lắm à!” Cô cao giọng, “Em còn muốn đi ra ngoài ăn dưới ánh nến, xem phim. Tối có về hay không còn chưa nói được đâu.”

Tôi buồn bực: “Cô cũng bị úng não luôn rồi à?”

Tiết Mỹ Kỳ ghé sát vào tôi nhìn chằm chằm vị trí phía sau ta: “Ánh mắt hắn nhìn em chẳng giống tên ngốc tí nào.”

Tôi khựng chút: “Phải không?” ”

Tiết Mỹ Kỳ lười biếng thu hồi tầm mắt lại nhìn ta: “Anh tìm được cậu chàng đẹp trai này ở đâu vậy? Nhìn em kiểu như muốn ăn tươi nuốt sống luôn í.”

Tôi còn chưa nói gì, Chu Thù Cẩm đi tới, hắn vùi đầu đưa tay dùng sức kéo tay phải Tiết Mỹ Kỳ đặt sau gáy tôi, sau đó là tay trái, toàn bộ bị hắn kéo xuống, hắn nhìn chằm chằm Tiết Mỹ Kỳ nói: “Anh ấy là anh tôi.”

Tôi nhìn chằm chằm vào gáy Chu Thù Cẩm một lát, Tiết Mỹ Kỳ xoa xoa cánh tay mình bị đối xử thô bạo, mẹ nó nghiện diễn thật, đột nhiên khóc lên: “Sao lại đối xử với em như vậy, em chỉ là cô gái nhỏ thôi mù “Cô ấy vừa làm bộ vừa khóc vừa nhìn tôi, còn mẹ nó có thể khóc lóc gọi tôi, “Anh!”

Chu Thù Cẩm nhìn chằm chằm Tiết Mỹ Kỳ sau gáy tôi, thậm chí không xê dịch mảy may nào, tôi nói: “Chu Thù Cẩm, đến phòng làm việc lấy thuốc của tôi lại đây.”

Người sau gáy của tôi ngay lập tức hét lên: “Không đi!”

Tiết Mỹ Kỳ ở bên kia khóc vài phút, đã ghiền rồi, đưa tay lau mắt mình, lấy giấy từ trong túi ra lau khóe mắt, thậm chí còn lau nước mũi: “Bỏ đi, mấy người nhàm chán chết đi được.”

Tôi gọi tên Chu Thù Cẩm, đầu tiên hắn không nhúc nhích, tôi cảm thấy mình sắp mất hết kiên nhẫn lại gọi thêm tiếng nữa, hắn xoay chân nặng nề mở cửa ra khỏi văn phòng.

Tiết Mỹ Kỳ ném khăn giấy vào thùng rác, nhìn Chu Thù Cẩm rời đi, chậm rãi tiến lại gần tôi: “Chuyện gì đây? Bây giờ là tới thời kỳ phản nghịch của thiếu niên à?”

Tôi lấy bản hợp đồng từ trong ngăn kéo, ném trước mặt Tiết Mỹ lúc trước đưa tôi, đại khái tôi thấy Tiết Mỹ Kỳ cảm thấy tôi giúp cô, bên trong còn viết thêm sau này tất cả thu nhập cá nhân của cô, tôi đều có thể chia phần trăm, gần như là dâng tiền cho tôi luôn. Tôi đã ký tên lên hợp đồng này rồi đưa lại, sau đó thuận miệng hỏi: “Bộ phim lúc trước cô tự viết thế nào rồi?”

Tiết Mỹ Kỳ mở ra nhìn một chút rồi để nó sang bên, cười tủm tỉm: “Vài ngày nữa em có thể sẽ đi tham gia lễ trao giải.”

Tôi ồ một tiếng, Tiết Mỹ Kỳ tiếp tục nói: “Đến lúc đó tìm người quảng bá bộ phim này, cho mọi người biết hoàn cảnh gia đình em, bộ phim này là dựa theo bản thân em mà tạo nên kịch bản, sau đó làm phim cũng chính là kinh nghiệm từng trải của em. Bán thảm một chút, sau đó để internet tạo dựng hình ảnh em điên cuồng thiết lập hình tượng phụ nữ thời đại mới, cho dù xung quanh đã nhiễm bụi trần nhưng vẫn khát vọng hướng về ánh sáng.” Cô ấy nhìn tôi, “Thấy sao?”

Tôi có hơi ghét bỏ: “Cô nên tìm chuyên gia lên kế hoạch cho mình ấy.”

Tiết Mỹ Kỳ cười ha ha: “Em không cần người thích mình, em có thể tự mình tạo dựng thành công cho bản thân.”

“Vậy sao, vậy chúc cô thành công.” Tôi khẳng định mình thật lòng chúc phúc Tiết Mỹ Kỳ.

Tiết Mỹ Kỳ tiếp tục cười ha ha, cười xong ghé sát bên cạnh tôi: “Người vừa mới tức giận chạy ra ngoài anh không đi tìm à?”

Tôi buồn cười: “Cậu ta có chân, không biết tự mình quay về à?”

Tiết Mỹ Kỳ bĩu môi, đáng thương: “Thật nguy hiểm, em không thích anh, anh cũng không thích em, anh Đường à, nếu không thì em quá đáng thương luôn.”

Tôi cười lạnh một tiếng, Tiết Mỹ Kỳ nhanh chóng đứng lên, cô cầm lấy hợp đồng đặt ở một bên cùng túi xách của mình phất phất tay với tôi: “Em đi đây, không biết bao giờ mới trả lại được.” Cô ấy dừng một chút và tạo dáng, “Lúc đó em sẽ rất bận.” Cô mỉm cười và nói, “Sẽ trở thành ngôi sao lớn.”

Tôi lười phớt lờ cô ấy, đứng dậy và xoay người nhìn xem mấy người trong văn phòng đã lên kế hoạch cải tạo khách sạn thế nào rồi.

Hơn mười phút sau Chu Thù Cẩm trở về, hắn đứng ở chỗ cửa nhìn tôi chằm chằm, đến khi âm thanh bàn bạc phương án của tôi hoàn toàn biến mất, tôi liếc mắt nhìn Chu Thù Cẩm vẫy vẫy tay với hắn: “Lại đây.”

Hắn ríu ra ríu rít đi tới, đứng ở bên cạnh tôi, tôi phản xạ có điều kiện đưa tay sờ sờ đầu hắn: “Tự xem TV đi, đừng làm phiền tôi, ngoan.”

Sau khi thu tay lại, hắn giơ tay sờ sờ đầu mình, lát sau tôi mới phát hiện người này im lặng ngồi trước TV, trong TV đang chiếu một bộ phim cổ điển, đầy màu sắc sặc sỡ, Chu Thù Cẩm lúc thì xem phim lúc thì quay đầu nhìn tôi.

Tác giả có lời muốn nói:

Không cần dùng não gõ chữ, dùng lực tinh thần.

Tôi vẫn không liên lạc được với Tống Ích, khoảng một tuần sau khi Tiết Mỹ Kỳ trở về, tôi gọi điện thoại bảo cô ấy tìm người giúp tôi, Tiết Mỹ Kỳ nói sẽ để cho người tìm giúp tôi, nhưng chỉ có thể cố gắng hết sức chứ không đảm bảo sẽ tìm được người, dù sao thế giới này lớn như vậy, nếu một người thật sự muốn biến mất thì rất khó tìm được.

Bởi vì trong khoảng thời gian này tôi phải ra ngoài công tác, cho nên không cho Chu Thù Cẩm đi theo, mỗi ngày hắn ở nhà tự sinh tự diệt, tôi cũng rất thoải mái, bởi vì tôi vẫn không nhận được tin tức của Tiết Mỹ Kỳ về Tống Ích, muốn làm xong mấy chuyện trong tay mình xem có thể quay về hay không.

Bận rộn hơn nửa tháng, nghiệm thu xong công việc, về nhà sớm, lúc vào nhà nhìn thấy Chu Thù Cẩm xách hai túi rác từ bên trong đi ra, khi nhìn thấy tôi ngẩn người: “Sao hôm nay về sớm vậy?”

Tôi liếc hắn: “Đổ rác? Có người đến thu mà.”

Một lúc lâu sau, hắn mới “ừ”, ngón tay cầm quai túi lỏng lẻo nhìn rất thú vị, một lát sau hắn nói: “Em muốn vận động một chút.”

“Ừm.” Tôi nghiêng người để cho hắn đi, tôi nhìn thấy khi hắn đi ngang qua tôi nhẹ nhàng thở ra, tôi xoay người hỏi, “Khôi phục đến đâu rồi?”

Chu Thù Cẩm hơi nhấc túi rác lên, sau đó xoay người nhìn tôi, đôi mắt đen nhánh nhìn tôi trân trân: “Cái gì?” Hắn hỏi.

Tôi nói, “Tôi hỏi cậu bây giờ đã khôi phục đến mức nào rồi?” Hiện tại hắn rõ ràng không khác gì bình thường, tôi chẳng ngu đến mức không thấy.

Hắn chậm rãi chớp mắt, tôi không có tâm trạng chơi trò đoán ý với hắn: “Tháng sau tôi sẽ trở về nước.” Nói xong đi vào phòng.

Hắn đặt túi rác ở hành lang, vỗ hai tay đi theo sau tôi, lúc tôi mở cửa quay đầu lại nhìn thoáng qua hai túi rác hắn vứt ở hành lang, Chu Thù Cẩm ở phía sau tôi trầm mặc nói: “Có người đến lấy.”

Tôi không nhịn được cười nhạo thành tiếng, đẩy cửa, hắn đi theo tôi không xa không gần, khoảng nửa mét. Tôi mở tủ rượu tự rót cho mình một ly, lúc quay người nhìn hắn vẫn còn cảm thấy nực cười: “Cậu không cảm thấy lần trước tôi bảo Trương Thịnh đến tìm cậu thật sự vì tôi hỏi cái gì mà hắn cũng không biết chứ? “Tôi còn cố ý dành ra hơn mười hai mươi phút để cho hai người bọn họ ở riêng.

Tôi chắc chắn Chu Thù Cẩm sẽ không ngốc mãi được, chắc hắn sẽ có thuốc, nếu là Trương Thịnh đưa hắn tới chỗ tôi, thì đương nhiên Trương Thịnh sẽ giải quyết, nhưng đến bây giờ tôi chưa hiểu vì sao Chu Thù Cẩm lại biến mình thành một kẻ ngốc.

Tôi uống một ngụm rượu và hỏi hắn, “Khi nào hồi phục hoàn toàn?”

Hắn đứng cách tôi nửa mét nhìn tôi vẫn không mở miệng.

Tôi hỏi hắn, “Khi nào đi?”

Hắn nhìn tôi chằm chằm, hồi lâu sau mới từ từ nói: “Cách đây không lâu.”

Tôi gật gật đầu, hắn cười chế giễu: “Sao nào, Đường Hạng, anh thích kẻ ngốc ở bên cạnh anh, người bình thường không thể ở bên cạnh anh?”

Đầu óc bình thường và hình thức tư duy không bình thường của Chu Thù Cẩm luôn khiến người ta vô cùng khó hiểu: “Hận tôi hận muốn chết còn phải ở bên cạnh tôi, đầu óc cậu chưa khỏi à?”

Hắn nhìn tôi trân tráo, nhìn chằm chằm đến khi đỏ cả mắt: “Anh không thể nói chuyện với tôi bình thường à, bình thường anh chỉ thích nói chuyện với kẻ ngu thôi sao?”

“Cậu đang muốn cãi nhau với tôi à?” Tôi nhìn hắn

Hắn chớp chớp mắt, đôi mắt vừa đỏ lại bình thường, hắn rủ mắt xuống, cách một lát hỏi tôi: “Tại sao đột nhiên phải quay lại?”

Tôi nói, “Có việc.” Nói xong uống cạn rượu trong ly, rửa ly trong buồn, sau đó đặt về vị trí cũ, chuẩn bị đi thư phòng ngồi một chút, mới đi hai bước Chu Thù Cẩm lập tức cất bước đuổi theo tôi, tôi quay đầu lại nhìn hắn: “Đi theo đến nghiện à, không sửa được sao?”

Đột nhiên hắn hung hăng trừng mắt nhìn tôi, mở miệng sỗ sàng nói: “Rốt cuộc anh muốn tôi phải làm sao?! Cả đời thật sự thành kẻ ngu thì anh mới hài lòng đúng không?!”

Tôi mở cửa phòng, giơ tay nhìn đồng hồ: “Cậu bình tĩnh chút, tôi không có tâm trạng cãi nhau với cậu.”

“…” Chu Thù Cẩm hít sâu một hơi.

Tôi nói, “Khoảng giờ tôi đi ăn tối, cậu suy nghĩ xem có thể nói chuyện bình thường với tôi không, tiện nghĩ xem muốn nói gì với tôi, nghĩ xong thì tới tìm tôi.”

Chu Thù Cẩm nhìn chằm chằm tôi không nói lời nào.

Tôi nhắc nhở một câu: “Trễ giờ thì khỏi đi.”

Tôi cho rằng mình có thể chờ Chu Thù Cẩm nhanh chóng đẩy cửa phòng mình, nhưng không ngờ là nhận được điện thoại của Tiết Mỹ Kỳ trước, tôi còn đang nhờ cô ấy tìm Tống Ích. Lúc nghe điện thoại còn nghe được người gào gào thét mà kêu tôi mở ti vi hay máy tính gì đấy, có thể xem được phát sóng trực tiếp buổi trao giải điện ảnh. Nói xong lập tức cúp điện thoại.

Tôi chẳng hiểu ra sao, mở cửa thư phòng chuẩn bị xem TV trên đại sảnh, tìm kiếm chút. Lúc mở cửa đột nhiên nhìn thấy Chu Thù Cẩm khó hiểu nhảy khỏi sofa, đầu tiên hắn kinh ngạc nhìn tôi một lát, sau đó quay đầu xem đồng hồ treo tường. Sau khi nhìn rõ thời gian lại chuyển mắt sang, âm u nhìn tôi chằm chằm.

Cho đến khi tôi đi đến đại sảnh bật TV ngồi xuống sô pha, sau khi mở được kênh Tiết Mỹ Kỳ nói, sắc mặt hắn vẫn không thân thiện nhìn muốn xuyên một lỗ trên người tôi, trong tivi nữ diễn viên mặc trang phục rực rỡ mỉm cười tuyên bố: “Nữ diễn viên xuất sắc nhất – nữ chính Tiết trong “Thời kỳ giáp hạt”

Tôi còn buồn bực Tiết Mỹ Kỳ bảo tôi xem cái này làm gì, ống kính vừa chuyển, tôi liền nhìn thấy Tiết Mỹ Kỳ trong ống kính,đến bây giờ tôi vẫn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của cô trên TV, ngưng thần nhìn một lát, cô lên sân khấu nhận lấy cúp, cười theo thường lệ, nói chuyện: “Tôi muốn cảm ơn một người….” Ống kính quay đến cận cảnh, cả người cô phóng to trên màn hình, khuôn mặt lộ ra vẻ tự tin “vốn nên thuộc về mình.”

Cô nói: “Cảm ơn anh trai tôi…”

Màn hình TV đột nhiên tối đen, tôi quay đầu nhìn về phía Chu Thù Cẩm, tay hắn đang cầm điều khiển từ xa, ngón tay còn đang ấn vào nút tắt, hắn âm trầm nhìn chằm chằm màn hình đã tối, âm thanh vô cùng nhỏ, nhưng bởi vì xung quanh quá yên tĩnh nên tôi vẫn nghe thấy, hắn nói: “Rõ ràng là anh tôi.”

Truyện Chữ Hay