Bình An

chương 44: đại kết cục

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đầu đau như búa bổ, từ đâu một cái tát vào má làm tôi giật mình tỉnh dậy. Mẹ nó, đau thật chứ không đùa...

Mở to hai mắt nhìn về phía trước... đây... là đâu?

- Bình An, cô thơm thật đấy!

Nghe tiếng của ai đó tôi liền xoay người qua tìm kiếm... mẹ nó... là tên Huy... chính là tên biến thái trong vụ của tên Trí.

Tôi lơ không nhìn hắn, lại ngó xung quanh một vòng, tôi lúc này đang bị trói vào một cái ghế gỗ to y như trong mấy bộ phim hành động trên tivi. Xung quanh đèn bắt sáng trưng như ban ngày, hình như đây là một phòng kho chứa đồ thì phải...

Tên Huy mặc một bộ vest vô cùng lịch lãm, anh ta đi đến gần tôi, nâng cằm tôi lên, nụ cười đểu giả hiện rõ lên trên mặt.

- Săn cô lâu rồi, nay mới có cơ hội bắt được cô. Bình An, chào mừng cô vào thế giới "câm" của tôi.

Tôi cau mày nhìn anh ta, hỏi nhỏ:

- Thế giới "câm"?

Tên Huy gật đầu:

- Đúng rồi.

- Tại sao lại là thế giới "câm"?

Hắn ta nhìn tôi rồi cười thật to:

- Người chết thì không phải câm à? Sao cô

thế?

Nhìn cách anh ta đắc chí cười lớn... mẹ nó đúng là biến thái mà.

Tôi lắc lắc người kiểm tra, mẹ kiếp... trói chặt đến thế này cơ à?

- Cô không cần tốn sức làm gì, không ai tìm được cô đâu, yên tâm.

Đến lúc này thì tôi giận thật sự, nhìn về phía anh ta, tôi quát to:

- Anh bị điên à? Anh bắt tôi để làm gì?

Tên Huy cười hô hố, hắn ta vỗ vỗ vào má tôi, cười gian:

- Cô hỏi ngay thơ thật, bắt cô để lấy huyết thần, có vậy mà cô cũng hỏi tôi.

Thấy hắn ta cúi sát mặt vào mặt tôi, tôi lại cười đểu phun một bãi nước bọt vào mặt hắn ta. Tên Huy có chút sững sốt nhìn tôi... nhưng trái lại với suy nghĩ của tôi rằng hắn sẽ giận dữ thì tôi lại thấy hắn cười. Tiếp sau nụ cười đó, hắn ta khẽ cong môi liếm đi sạch nước bọt dính trên mặt hắn... liếm một cách sạch sẽ...

Tôi nhìn hắn ta từ đầu đến cuối mà chỉ biết trợn mắt há hốc miệng vì kinh tởm. Nước bọt... đó chính là nước bọt đó...

Tên Huy cười cười nhìn về tôi, trông hắn ta chẳng khác gì một tên thần kinh biến thái. Mặt thì đẹp đẽ nhưng hành động... thật là buồn nôn.

Thấy tôi nhìn, hắn nhanh tay bóp lấy cằm của tôi, giọng điệu của hắn chuẩn xác là một tên thần kinh.

- Cô dám phun vào mặt tôi? Cô gan nhỉ?

Tôi cố xoay xoay mặt ra khỏi tay hắn ta nhưng không thành, càng chống cự hắn ta càng siết mạnh hơn. Vừa hoảng vừa đau, tôi đành tạm thời im lặng.

Thấy tôi ngoan ngoãn, hắn ta lại cười đắc ý:

- Phải vậy chứ, cô càng ngoan thì tôi càng nhẹ tay với cô. Phải rồi, anh chàng Đông Quân luôn kè kè bên cô đâu? Anh ta bỏ cô rồi à? Tội chưa?

Tôi liếc mắt không muốn nhìn hắn thêm giây phút nào nữa nhưng hắn lại cứ ép tôi phải nhìn vào mắt hắn. Môi hắn cười ngây dại, tròng mắt đỏ rực như là ma quỷ hiện hình...

Tôi không trả lời, cũng không tỏ ra sợ hãi, vì càng tỏ ra sợ hãi sẽ càng làm cho hắn ta kích thích. Khẽ cười, tôi nói:

- Anh muốn giết tôi à? Đừng có mơ... tôi báo công an rồi.

Tên Huy sững người, hắn ta cười rộ lên:

- Gì? Cô nói gì? Báo công an... haha... công an thì làm gì được tôi?

Vừa nói hắn ta vừa rút dao kề vào sát cổ tôi, nói đến đâu hắn ta lại di chuyển mũi dao đến đó. Chỉa mũi dao xuống ngay trước ngực tôi, hắn ta cười lớn:

- Sao nào? Nghe nói con gái huyết tộc rất là thơm ngon... tên Đông gì đó đã nếm qua cô chưa? Nếu chưa thì để tôi thử xem mùi vị của cô thế nào?

Vừa nói hắn ta vừa đưa mũi dao xoay xoay trước ngực tôi, tôi sợ đến muốn ngất đi nhưng lại không dám biểu hiện ra bên ngoài. Tôi cố trấn an bản thân mình, cố ngăn sự run rẩy trong lòng mình lại, tôi cười rồi nói:

- Giết tôi à? Muốn lấy máu của tôi để trường sinh bất tử à? Anh mơ đi...

Tôi thách thức hắn, hắn càng tức giận, bóp lấy cổ của tôi, hắn ta cười vô cùng man rợ:

- Mày nói gì?

Tôi nén lại cơn đau, khó khăn phun ra từng chữ:

- Tao nói tao sẽ không cho mày cơ hội để lấy máu của tao đâu... mày... đừng mơ.

Tên Huy cười phá lên, hắn ta đưa mũi dao chỉa trước ngực tôi, giọng hắn nghe ghê rợn vô cùng:

- Mày đúng là con đàn bà lẽo lự, cũng vì mày mà chị gái tao mới sảy thai, hôm nay tao bắt mày cũng không uổng công tao mà...

Tôi trố mắt lên nhìn hắn... chị gái? Chẳng nhẽ... là Thúy Vân?

Chưa kịp mở miệng hỏi hắn thì mũi dao đã đâm nhẹ vào da thịt tôi, cảm giác đau nhói dần loang đều ra khắp cơ thể... máu... trên mũi dao của hắn máu đang từ từ chảy ra...

Tên Huy cười như điên nhìn máu đang chảy ra trước ngực tôi, chốc chốc hắn lại đưa dao lên liếm vết máu đọng lên trên mũi dao. Chốc chốc như chẳng đã cơn thèm khát, hắn kề mặt sát ngực tôi rồi khẽ vươn môi ra liếm nhẹ chút máu đang dính trên áo.

Tôi ngồi đây vừa bị trói vừa đau đến tê dại, nhìn hành động biến thái của hắn đang làm với tôi mà khiến tôi giận đến nghẹn. Mẹ nó... thứ biến thái... hắn ta là thú vật chứ không phải là người...

Vết đâm không sâu, máu chảy ra không nhiều nhưng cũng đủ làm tôi cắn môi đến ứa máu vì nhịn đau. Tên biến thái nhìn tôi, hắn ta cười man rợ, một vài vệt máu màu đỏ còn dính trên răng của hắn trông kinh dị làm sao. Hắn lăm lăm con dao trên tay, cười điên cười khùng...

- Bình An, máu của cô ngon thật đấy...

Nói rồi mũi dao của hắn nhào đến chỗ tôi, nhưng khi mũi dao còn chưa chạm vào được da thịt tôi thì....

"Bốp", một chai bia từ đâu bay đến đập mạnh vào đầu tên Huy khiến con dao hắn ta đang cầm trên tay cũng rơi thẳng xuống đất. Bên ngoài tiếng xe hơi đang gầm rú trong không trung. Còn ở chỗ này, tên Tiền đang chạy thật nhanh về phía tôi, hắn hỏi to:

- Cô có sao không An? Có sao không?

Tôi cắn môi lắc đầu, giọng yếu đi một chút:

- Không, cởi trói... giúp tôi...

Nghe tôi nói thế, tên Tiền liền nhanh tay giúp tôi cởi trói, dìu tôi đứng dậy, anh ta gấp gáp lên tiếng:

- Tôi đưa cô ra ngoài, nhanh lên.

Tôi gật gật đầu, phía bên ngoài lại vang vọng tiếng của ai đó...

- An... An...

Tôi như bị đứng hình bởi tiếng kêu đó... Đông Quân... chính là tiếng của Đông Quân...

Bước chân tôi khựng lại, níu tay tên Tiền tôi khẽ nói:

- Khoan, là tiếng của Đông Quân... là tiếng của anh ấy...

Tên Tiền cũng khựng bước chân lại, trong lúc bọn tôi còn đang loay hoay thì tên Huy đã lồm cồm bò dậy. Lúc tôi phát hiện ra hắn ta thì mũi dao trên tay hắn đã bay đến trước ngực tôi... tốc độ lao đến nhanh như tên bắn...

Tôi hoảng loạn đến cực độ, không còn nghĩ được gì ngoài hét lên một tiếng:

- Đừng...

"Phập"

Hai mắt tôi nhắm chặt lại... tim đập rộn lên vì hoảng loạn... nhưng một giây... hai giây... không đau... vẫn không đau...

Mở mắt ra nhìn về phía trước.... trời ơi... tên Tiền... trời ơi...

Tôi vội ôm lấy cơ thể căng cứng của tên Tiền, phía bên kia tên Huy vẫn cười như điên dại:

- Mày cũng nên chết đi thằng khốn... chết đi...

"Pằng... pằng"

Tiếng súng chát chúa vang lên, tên Huy hai mắt long sòng sọc từ từ gục xuống đất, máu chảy ra từ khóe môi của hắn trông đáng sợ vô cùng. Nhưng giờ phút này tôi không còn quan tâm đến hắn nữa, cũng không biết viên đạn bắn vào người tên Huy là bay từ đâu ra....

Ôm lấy tên Tiền, tôi đỡ hắn ngồi xuống, hốc mắt cũng ửng lên vì thương xót. Hắn ôm lấy tôi, giọng thều thào khẽ cất tiếng:

- An... ổn không?

Tôi gật gật đầu:

- Ổn, tôi ổn, anh tỉnh dậy đi... tôi đưa anh đi cấp cứu... đi...

Tôi muốn xóc anh ta dậy nhưng anh ta lại can ngăn, bàn tay anh ta run run khẽ vuốt ve lên mặt tôi rồi cười nói:

- Đừng... tôi thấy mình không ổn rồi... để tôi nói cho xong...

Tôi gật gật đầu, trong lòng cảm thấy chua xót vô cùng:

- Được được... anh nói... anh mau nói...

Tên Tiền hức lên một tiếng, anh ta cười tươi:

- Tôi... tôi từng mê huyết thần... cũng từng... hức... từng u mê mẹ cô... Cô ấy rất đẹp... cô cũng... cũng đẹp. Cô... cô phải sống... thật tốt... phải... phải... sống cho thật tốt... À hứa với tôi... đừng... đừng tìm lão K... đừng... đừng tìm nữa...

Tôi lại gật đầu lia lịa, ôm lấy cơ thể nặng trịch của anh ta, tôi nói gấp:

- Tôi biết rồi, tôi hứa, tôi sống tốt, anh cũng phải sống tốt chứ. Anh muốn tìm tộc Huyết mà... đúng không?

Tên Tiền khẽ lắc đầu, anh ta nói với âm độ rất nhỏ:

- Không... nếm qua một chút đã khiến... tôi... u mê bất diệt... tôi... tôi... tôi mệt rồi...

Cùng với tiếng nói ngắt quãng của tên Tiền là tiếng gọi đầy lo lắng của Đông Quân, anh ấy đang gọi to tên tôi:

- An... em đâu rồi... An?

Tôi vừa ôm tên Tiền vừa cất giọng trả lời:

- Em ở đây, em ở đây...

Tên Tiền khẽ cười, anh ta gật gật đầu như là hài lòng, nói:

- An... cậu ấy đến rồi... tôi... tôi xong nhiệm vụ nhé...

Tôi xóc anh ta lên, lo lắng vô cùng:

- Đừng... Tiền... tôi không muốn anh chết... tôi không... không muốn...

Tên Tiền cố dùng sức nâng bàn tay run run của anh ta xoa xoa lên má tôi, hơi thở của anh ta yếu đi dần... yếu đi dần... đến một giây nào đó... hai mắt của anh ta hoàn toàn nhắm lại... vĩnh viễn cũng không mở ra nữa.

Tôi cảm nhận được dường như tôi vừa mất đi cái gì đó vốn dĩ rất là quen thuộc... Ôm lấy cơ thể của tên Tiền tôi đau lòng khóc òa lên như đứa trẻ, có một loại cảm giác buốt lạnh đến tận tim... Tiền... anh ta vì tôi mà chết....

Hoá ra trên đời này lại có nhiều người chấp nhận hy sinh mù quáng đến như vậy...

Tiền... anh ta chết rồi... lão K của tôi... chết rồi!

Lúc Đông Quân chạy đến thì tên Tiền đã tắt thở, huyết sắc trên mặt anh ta dần bị thay bằng màu trắng sát. Đông Quân đi đến ôm lấy tôi vào lòng, người của anh cũng nhanh chóng đem xác tên Tiền và cả tên Huy ra bên ngoài. Ôm lấy Đông Quân, tôi nỉ non từng tiếng:

- Đừng để hai người họ chung với nhau... Tiền... anh ấy cứu em...

Đông Quân ôm lấy tôi, giọng anh cũng khàn đi không biết vì nguyên nhân gì:

- Ừ anh biết rồi... anh biết rồi...

Tôi khẽ gật đầu... ngày hôm nay với tôi... thật sự quá mệt mỏi rồi.

____________

Ngồi trên xe tôi không nói với Đông Quân một câu nào, cũng không hề nhìn lấy anh một cái. Dư âm chuyện khi nãy với tôi vẫn còn rất đậm, cái chết của tên Tiền... tôi... thật sự đau xót lắm.

Đông Quân vẫn nắm tay tôi từ nãy đến giờ không buông, tay anh cũng nhẹ nhàng xử lý vết thương trên ngực tôi. Giọng anh khàn đục trông mệt mỏi vô cùng:

- An, anh... anh xin lỗi...

Nghe tiếng anh nói, tôi mới khẽ quay mặt sang nhìn anh:

- Không, anh không có lỗi mà...

Đông Quân xoa xoa lên má tôi, ánh mắt anh dịu xuống:

- Anh biết em đang giận anh... đừng giấu anh... An...

Tôi hít một hơi, trong lòng lại bắt đầu sinh ra cảm giác uất ức, cộng với dư âm cái chết của tên Tiền... tôi lại bắt đầu rơi nước mắt. Nhìn về anh, tôi vừa khóc vừa trách:

- Anh đi đâu? Anh bỏ em thì hay lắm hả?

Anh ôm lấy tôi, siết tôi thật chặt, anh nỉ non:

- Anh biết anh sai rồi... anh sai rồi...

Tôi không giận anh cũng không muốn trách anh, nếu không có chuyện của tên Tiền khi nãy thì khi gặp lại anh tôi nhất định sẽ chỉ nhoẻn miệng cười rạng rỡ. Có điều... tôi bây giờ đang rối lắm, có người vừa chết vì tôi, vừa chết trên tay tôi... tôi thật sự cảm thấy rất rối bời.

Đang còn mông lung với mớ suy nghĩ hỗn độn, thì trên vai tôi... cơ thể to lớn của Đông Quân gần như gục xuống. Tôi giật mình một cái rồi lại lay lay cơ thể của anh, trong phút chốc tôi nhớ lại bản thân anh đang bị gì... Tôi cuống lên kêu tên anh thật to mong anh sẽ trả lời lại tôi nhưng đổi lại chỉ là cái cựa người đầy yếu ớt.

Tôi vội hét lên yêu cầu tài xế quay xe gấp về hướng bệnh viện thành phố... Đông Quân... anh ấy gục rồi...

_________

Cánh cửa kéo của phòng cấp cứu nhìn kiểu gì cũng thấy quá quen thuộc, hai tay tôi luồng vào nhau ngồi chờ đợi các bác sĩ đang kiểm tra cho anh. Vị bác sĩ quen mắt nhìn tôi, ông khẽ thở dài ngao ngán. Tôi mím môi cố ngăn cho dòng lệ không tuôn ra, cũng cố trấn an bản thân mình là không được khóc nữa.

Sau khi kiểm tra qua một lượt, mấy vị bác sĩ đều đi ra ngoài, Đông Quân thì đang nằm nhìn tôi trên giường bệnh. Thấy mọi người đã đi ra hết, anh khẽ ngoắc ngoắc tay kêu tôi, giọng anh thều thào:

- An... lại đây...

Tôi quay mặt lại phía sau, hít một hơi xóc lại tinh thần rồi mới dám đi đến chỗ anh. Kéo ghế ngồi xuống, nắm lấy bàn tay của anh, tôi cười rạng rỡ:

- Ừ em đây, anh thấy ổn không?

Thần sắc trên gương mặt anh dần mất đi sắc hồng, tôi nhìn mà thấy nhói nhói trong lòng. Nhưng không được khóc... tôi không được khóc...

Đông Quân cũng cười, anh gật đầu trả lời với tôi:

- Ừ, anh ổn.

Tôi nhìn anh, tôi không biết nên nói cái gì bây giờ nữa... tôi sợ nói nhiều tôi lại sẽ khóc...

Bác sĩ nói thời gian của anh không còn nhiều, trong một tuần qua anh ngất không biết bao nhiêu lần. May là có máu của tôi đã truyền lần trước nên anh mới có thể sống tiếp được đến ngày hôm nay. Lúc tôi bị bắt cóc... anh đang nằm trên giường bệnh, vì lo cho tôi mà anh xuất viện không lo nghĩ. Sức khỏe của anh đã yếu, nay đã trở thành rất yếu. Nếu như... bác Tý không đến kịp... mạng của anh... coi như là bỏ.

Đông Quân muốn ngồi dậy, tôi cũng nhanh tay đỡ lấy anh, kê một cái gối sau lưng cho anh, tôi cười rồi nói:

- Ngày mai, anh đưa em về cậu có được không? Cơm ở Đông gia thật sự rất ngon ấy anh.

Đông Quân cũng cười, môi anh càng lúc càng tái nhợt đi, giọng anh trầm xuống:

- Ừ về cậu, anh... anh cũng thấy nhớ cậu.

Tim tôi đập tưng lên, cảm giác sợ hãi lại bắt đầu kéo đến. Anh bỗng dưng kéo tôi vào lòng, vừa ôm lấy tôi vừa vỗ nhè nhẹ lên vai tôi. Tôi cảm nhận được hơi ấm của anh đang truyền đến... ấm lắm... rất ấm.

Trên đỉnh đầu lại truyện đến giọng nói của anh:

- Bảo bối, anh hỏi cái này...

Tôi mím môi, khẽ gật đầu:

- Vâng, em nghe đây...

Đông Quân im lặng một lát, anh lại nói:

- Em thấy Tú... cậu ấy thế nào?

Tôi suy nghĩ một chút rồi thành thật trả lời:

- Tú á? Ừ cũng được, cũng đẹp trai, cũng tốt... nhưng không bằng anh đâu.

- Nhưng mà cậu ấy được đúng không?

Tôi định trả lời là "được" nhưng tự dưng suy nghĩ đến chuyện gì đó, tôi bật dậy khỏi vòng tay của anh. Có chút kích động, tôi vội hỏi:

- Anh... anh hỏi vậy là có ý gì?

Đông Quân dùng hết sức nắm lấy tay tôi, nụ cười vẫn ở trên môi nhưng ánh mắt lại buồn bã vô cùng.

- An... anh sai... anh sai...

Tôi... muốn khóc rồi... nhìn anh... tôi muốn khóc rồi.

Kéo lấy tay tôi, anh nói khẽ:

- Ừ anh bảo, vài hôm nữa là trời trở lạnh, phải nhớ mặc ấm nhé. Dép trong nhà anh mua rất nhiều, không được quên mang nữa. Anh... có lẽ anh... anh không chịu nổi nữa... cho anh xin lỗi em, có được không?

Tôi lắc đầu, mếu máo:

- Anh lại nói luyên thuyên, bác Tý sắp về rồi, anh đừng nói luyên thuyên nữa.

Đông Quân lại cười, hốc mắt anh ửng đỏ:

- Ừ ừ, anh biết rồi nhưng để anh nói hết cái đã. Anh không phải người tốt, làm khổ em thì anh đã không phải là người tốt rồi. Nghe anh, phải biết tự lo cho mình, đói phải ăn, buồn ngủ thì cứ ngủ, ai đánh em em cứ đánh lại, họ bắt đền em thì em cứ đút tiền cho họ... biết chưa?

Nước mắt lại rơi xuống, tôi cất tiếng nỉ non:

- Anh đâu? Anh ở đâu mà để người ta ức hiếp em? Anh đi đâu?

Đông Quân vươn tay lau nước mắt cho tôi, anh cười rất tươi:

- Anh á... anh nhất định là bảo vệ em rồi, em có muốn anh làm thiên thần không? Anh sẽ là thiên thần bảo vệ cho em nhé...

Tôi lắc lắc đầu, giọng cũng khàn đi:

- Không không, anh sẽ tốt, anh rồi sẽ tốt mà.

Anh gật gật đầu, ánh mắt cũng từ từ sụp xuống:

- Ừ, anh sẽ tốt... ở một thế giới khác... anh sẽ tốt...

Đông Quân ho lên một tiếng, anh cố ngăn cho giọng của mình không khàn đi.

- Bảo bối, lại anh... bảo... em thường xuyên về thăm cậu giúp anh được không? Ông ấy già rồi, sẽ không chịu được cú sốc quá lớn... Anh... anh chọn yêu em... anh chưa bao giờ hối hận nhưng nhìn em khóc mà anh không thể giúp gì cho em được... cái cảm giác này... nó thật sự rất... rất là đau...

Nước mắt anh cũng lăn dài trên má:

- Rồi sẽ có lúc... có ai đó đi đến thay anh chăm sóc cho cô gái bé nhỏ của anh... Khi đó em đừng từ chối, vì người đó sẽ yêu em tốt hơn là anh bây giờ. An... anh muốn cưới em vào cửa lớn Đông gia nhưng mà... anh xin lỗi... anh... anh thất hẹn với em nữa rồi. Anh hẹn em vào kiếp khác... có được không em?

Tôi không nói được gì ngoài khóc, nước mắt cứ chảy mãi chảy mãi... chảy đến mờ cả mắt.

- Anh đừng nói... đừng nói nữa...

Tôi giúp anh lau nước mắt trên mặt anh, chính bản thân tôi cảm nhận được hơi thở của anh đang rất yếu... rất yếu...

Đông Quân hai mắt khép hờ, bàn tay siết tay tôi cũng dần buông lỏng, giọng anh càng lúc càng nhỏ dần:

- Ừ An... anh buồn ngủ quá... hay là... mình cùng nhau chơi trò chơi đi... Hai chúng ta cùng nhắm mắt lại, ai... ai ngủ lâu hơn thì người đó thắng... được không... em?

Tôi lắc đầu điên cuồng, tôi để cho anh thắng đó... tôi không chơi... tôi không chơi đâu... không chơi đâu mà.

Tôi ôm lấy anh, khóc dữ tợn:

- Quân... không được ngủ... anh mau tỉnh dậy đi... anh không được ngủ... không được....

Đông Quân khẽ cười, trên mặt anh đã không còn xót lại chút sắc hồng nào, anh cố nhướng mắt lên nhìn tôi lần cuối... một giọt nước mắt chảy dài... chảy dài...

- An... An...

Tôi ôm lấy cơ thể của anh, tôi gào lên trong đau đớn, tim gan đều như muốn bay ra bên ngoài. Siết bàn tay vẫn còn chút hơi ấm của anh, tôi khóc... tôi khóc đến long trời lở đất...

- Quân, đừng bỏ em... đừng bỏ em...

Đâu đó vang lên bảng nhạc thật buồn, cõi lòng tôi hoang vu lạnh ngắt. Có lẽ tiếng khóc cũng đã không còn cất lên được nữa, không còn cất lên được nữa rồi.

Bên ngoài có tiếng ai đó rất ồn ào, nghe như là có tiếng ai đó đang khóc, cũng giống như là có tiếng của bác Tý... Tôi cũng không rõ, cũng không biết được là tiếng của ai... Không quan tâm... tôi không còn muốn quan tâm nữa rồi.

- An... bác về rồi... An...

Là tiếng của bác Tý... là tiếng của bác Tý....

Tôi ngồi thẳng dậy, khẽ lay lay Đông Quân lần nữa, vỗ vỗ vào má anh, vỗ rất mạnh... rất mạnh. Tôi biết là anh đã ngưng thở nhưng tôi không thể nào... không thể nào ngồi nhìn anh chết một cách oan uổng như vậy được. Không được... anh phải sống... bác Tý về rồi... anh phải sống...

Tôi lay lay anh thật mạnh, lay bằng hết sức của mình, lay đến mức máu trên ngực tôi cũng bắt đầu chảy ra vì vận động quá mạnh. Máu... máu... máu của tôi... phải rồi...

Tôi lấy tay chạm vào vết thương để lấy máu rồi cạy miệng anh ra để đưa máu vào, nước mắt của tôi cũng rơi lên trên mặt anh, rơi rất nhiều. Vừa khóc tôi vừa gào lên:

- Quân... tỉnh dậy... tỉnh dậy cho em...

Tôi khóc quá nhiều, khóc đến mắt nhoè đi, khóc đến nước mắt cũng chuyển sang màu hồng...

Tôi vừa khóc vừa nắm tay anh rất chặt, chặt nhất có thể. Bỗng dưng đâu đó tôi cảm nhận được những ngón tay của anh đang khẽ động đậy... một nhịp... hai nhịp... rồi ba nhịp...

Cảm xúc của tôi khẽ dâng trào, tôi hét lên trong hoảng loạn và mừng rỡ:

- Quân... Quân...

Trong màn trời đêm yên tĩnh, một ngôi sao rất to, rất sáng đang chớp chớp như toả ra tia sáng rực rỡ của mình. Cũng giống như ở đây, có một người... có một người đang vì tình yêu mà hồi sinh, hồi sinh bất diệt!

HẾT.

___________

HOÀN CHÍNH VĂN.

Truyện Chữ Hay