Billionaire Program - Chương trình tỷ phú

giải lao: giờ trà trước nửa đêm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc phần bánh ngọt quá nhiều để một người có thể ăn hết được bày ra cho bữa trà chiều.

Lúc cầm trên tay bộ đồ dễ thương mà mình rất thích, nói rằng sẽ vứt bỏ vì không mặc nữa.

Lúc chán ngán sự nhàm chán của bữa tiệc thượng lưu, giữa chừng lẻn ra ngoài một mình.

Trong những khoảnh khắc của cuộc sống thường nhật như thế, tôi có thể tìm thấy hình bóng của chính mình.

Tôi tái nhận thức rằng mình - Isemi Rukako - là người đặc biệt được chọn.

Ban đầu, tôi đã cảm thấy khó chịu. Tại sao ba lại cho tôi bất cứ thứ gì tôi muốn? Tại sao tôi phải bận tâm đến gia thế của những người xung quanh? Tại sao mọi người lại sợ hãi hoặc cúi mình khi nhìn thấy tôi?

Rất nhiều câu hỏi tại sao, nhưng chỉ có một câu trả lời duy nhất, và nó rất đơn giản.

Bởi vì, tôi là người đặc biệt.

Dễ thương như thiên thần, chỉ cần hiện diện thôi đã là biểu tượng của sự sang trọng. Cả học hành lẫn thể thao giỏi giang. Những điều người khác không làm được, tôi lại có thể dễ dàng thực hiện. Những thứ tôi thích, ghét, hay thậm chí không quan tâm cũng đều hoàn hảo. Ba mẹ luôn khen ngợi tôi.

Bởi vì tôi đặc biệt, nên tôi được ban phước. Tôi nói trắng thì là trắng, nói đen thì là đen.

Vì vậy, mọi việc tôi làm đều phải được thừa nhận đúng, và không ai được làm bất cứ điều gì khiến tôi bực bội, phải không?

Nhưng mà, trên đời này, số kẻ ngốc đông đảo vượt xa sức tưởng tượng của tôi.

Ví dụ như kẻ bắt nạt trẻ con ngay trước mắt tôi, kẻ ghen tị tìm cách kéo tôi xuống, thậm chí là kẻ cố gắng vượt qua tôi.

Vô nghĩa. Những việc các người cần phải làm không phải là như vậy.

Các người phải phục tùng và tồn tại chỉ để làm tôi vui thôi.

Tôi đành phải dọn dẹp môi trường xung quanh cho sạch sẽ.

Trừng phạt nghiêm khắc kẻ bắt nạt, để không còn xuất hiện những kẻ tương tự nữa. Cả nạn nhân yếu đuối chỉ biết chịu đựng và kẻ kênh kiệu thích áp bức đều là những tên rác rưởi gây khó chịu.

Với những kẻ cản trở và kẻ nỗ lực, tôi cố tình cho họ thấy sự chênh lệch về trình độ. Họ phải thấm thía được rằng những gì mình làm ngu ngốc và vô nghĩa như thế nào.

Nghiền nát từng nhân tố stress bên ngoài, để thế giới quay về quỹ đạo vốn dĩ.

Thế giới mà chỉ có tôi được tôn sùng, một không gian nơi người khác vận động theo ý muốn của tôi, giống như nhạc trưởng điều khiển các nhạc công, thỏa mãn vô cùng.

Đứng trên đỉnh cao tràn ngập niềm vui. Tôi đã sống như vậy từ trước đến giờ, và định sẽ tiếp tục sống như vậy.

Hơn hết, tôi tin rằng mình có thể làm được điều đó... cho đến ngày hôm ấy, giây phút ấy. Khoảnh khắc mà tôi trượt xét tuyển AO vào Học viện Chojabara.

$

"...Tôi muốn xác nhận lại nội dung cuộc trò chuyện."

Một ngày trước khi [Giải pháp Vàng] bắt đầu, tại tầng 4 của khách sạn cao cấp, trong căn phòng có hơi thiếu thốn một chút đối với tôi, tên nam sinh đeo kính gọng vuông - Hiura Ryousuke - mở lời:

"Theo như lời cô, 'Nếu cậu không có ý chí hay mục đích đặc biệt, thì hãy phục tùng tôi', nghĩa là cô đang đề nghị hợp tác trong kỳ thi này, tôi hiểu đúng chứ?"

...Tên bốn mắt u ám này đang hiểu lầm cái gì vậy?

Trong khi lau mái tóc ướt sau khi tắm, tôi ngồi xuống ghế và trả lời.

"Hợp tác? Không, là phục tùng cơ. Các người sẽ hoạt động như những quân cờ dưới cây gậy chỉ huy của tôi. Quan hệ chủ tớ là tôi ở trên, các người ở dưới, hiểu chưa?"

Dứt câu, tôi cầm lấy tách trà trên bàn, nhấp một ngụm Darjeeling đã tự pha. Thật khó chịu khi không có người pha trà, đỡ cái là có nguồn cung cấp đồ ngọt. Dù sao thì kỹ năng pha trà của tôi cũng hơn mấy tay nghiệp dư quanh đây.

Trà tôi pha ngon hơn tách trà mới uống hồi chiều là cái chắc.

"...Cô có hiểu rõ tình hình không vậy?"

Chủ nhân của giọng nói này trái ngược với Hiura. Tên nam sinh còn lại có thân hình cục mịch và trông ngu ngốc - Joujima Kai - ngay câu đầu tiên đã tỏ ra bất mãn.

Phần "trông ngu ngốc" còn được củng cố thêm bởi những câu chuyện tôi nghe lỏm được. Nghe nói trước khi cuộc thi tuyển bắt đầu, tên này suýt gây rắc rối trên phố, đúng là một tên ngốc hết thuốc chữa. Hãy khóc lóc và tạ ơn vì được tôi tiếp chuyện đi.

"Chúng ta cùng là thí sinh, vị thế ngang nhau. Cô lên mặt cái gì chứ hả?"

"Tôi và các người á? ...Ahahahaha! Thiệt luôn? Ôi, buồn cười quá..."

Không thể làm gì khác ngoài cười trước lời đùa nhạt, tôi vỗ tay cho có thêm không khí.

"Làm gì có chuyện đó, đồ rác rưởi."

Tôi trừng mắt nhìn hai tên đó, hết sức dứt khoát.

"Việc các người đến đây tuềnh toàng đã tố cáo các người là những kẻ bất tài không thể hợp tác với ai cả. Khi tôi nói sẽ dùng mấy tên tay mơ như các người thì đừng có mà phổng mũi trước mặt tôi."

"Câm miệng, con khốn..."

Joujima vốn đang tựa vào tường gần lối ra vào, đột ngột lao đến, nắm lấy cổ áo choàng tắm tôi đang mặc, thô bạo kéo lên. Thế càng tốt, tôi đỡ mất công.

"Ái chà, dùng bạo lực với con gái cơ đấy, cậu có sở thích hay ho nhỉ."

"Ban ngày thì có kẻ quấy rầy, nhưng giờ thì đéo ai cứu mày được đâu."

Bép! Cùng với âm thanh đụt, tôi nhận ra má mình nóng ran lên.

Xét từ việc không hề do dự, Joujima Kai hẳn là loại người ủng hộ bạo lực, sẵn sàng đánh nhau. Tát chỉ là hành động hắn đã làm vô số lần, và hắn nghĩ con nhỏ huênh hoang trước mặt sẽ khóc sướt mướt vì điều đấy.

"...Rồi. Tên đầy tớ đầu tiên đã được xác định."

Nhưng tôi sẽ dễ dàng thay đổi suy đoán ngớ ngẩn đó của hắn.

"Bạo lực là hành vi bị cấm, trước đó chúng ta đã được giải thích rõ rồi nhỉ? Vì thế, nếu tôi tố cáo những gì cậu mới làm với tôi cho ban tổ chức, cậu sẽ bị loại. Quyền sinh sát nằm trong tay tôi, cậu cảm thấy thế nào?"

"...Hừ. Muốn làm thì cứ làm đi. Vậy thì tao càng có thể đánh mày nhiều hơn."

Joujima có vẻ không quan tâm. Chà, tốt quá. Bởi vì như thế càng thú vị hơn.

"Hừm... Vậy tiện thể, tôi có nên giết chết cậu về mặt xã hội luôn không nhỉ?"

".........Hả?"

Loại cảm xúc này gọi là gì ấy nhỉ... À, tôi nhớ rồi. Là lòng độc ác.

"Thay vì tố cáo cậu với ban tổ chức, tôi sẽ tố cáo cậu với cảnh sát và tiến hành thủ tục khởi tố hình sự. Cậu có bị xử phạt hình sự hay không thì tôi không quan tâm. Chỉ là tôi tuyệt đối không thỏa hiệp, và sẽ liên tục giày vò cuộc đời cậu. Kiện tụng tốn cũng kha khá tiền đấy. Nếu hồ sơ bị vấy bẩn từ năm mười lăm tuổi, cuộc đời cậu sẽ trở nên khó khăn ngay lập tức đó nha. Nè, cậu thực sự cảm thấy ổn với việc đấy chứ?"

"M-mày..."

Hết nhếch miệng cười cợt nổi, Joujima bắt đầu tỏ ra dao động sau lớp ngụy trang hùng hổ. Đúng như tôi nghĩ, hắn cũng không muốn cả đời đi tong, fufu. Thật thảm hại và buồn cười, nhưng trông cũng hơi đáng yêu đấy.

"...Làm ơn thôi đi."

Tuy nhiên, người ngắt trò đùa của tôi lại là Hiura vẫn đang quan sát nãy giờ.

"Muốn cãi nhau thì để lúc khác. Lý do tôi đến đây không phải vì vụ này."

Ánh mắt của Hiura mang vẻ khó chịu, đặc biệt hướng về phía tôi. Thôi thì tạm dừng tại đây vậy.

"Isemi, cô khích bác được đấy, nhưng việc gọi bọn tôi đến đây chẳng phải nghĩa là cô cũng chưa tìm được người hợp tác sao? Trong trường hợp cuộc đàm phán này không thành, cô sẽ phải thi đấu một mình. Cô nhắm mình có thể thắng không?"

"...Miệng lưỡi cậu trơn tru hơn cái tên to xác này nhỉ."

Sau khi chỉnh lại cổ áo bị làm xộc xệch, tôi chộp lấy một chiếc bánh macaron màu tím từ giá để trà.

"Một mình cũng có lợi của một mình mà. Khỏi phải chia sẻ tài sản mình kiếm được, với lại... dù bây giờ có hợp tác với ai đi nữa, ngày mai sẽ ra sao thì chưa ai biết. Theo nguyên tắc chỉ có ba ghế đỗ vào học viện, nên chắc chắn sẽ có kẻ phản bội xuất hiện thôi."

"Ý cô là không cần đồng đội cũng được?"

"Từ nội dung chương trình đã nghe thì tôi thấy không có vấn đề gì cả."

Tôi ném chiếc macaron vào miệng, hương vị ngọt ngào của việt quất lướt qua khoang mũi.

"...Vậy thì mày tiếp xúc với bọn tao làm gì?"

Có lẽ vì lúc nãy bị tôi dồn ép... Một câu hỏi khá sắc sảo đấy.

"Đại khái, nếu nói về chuyện phản bội hay không thì mày cũng vậy thôi. Vụ hợp đồng gì đó thì tao không rành, nhưng tùy cách xử lý mà có thể lách luật một cách dễ dàng kia mà."

"..."

"Nhìn cái đéo gì..."

"Nghĩ được như thế thì có lẽ cậu cũng tạm dùng được đấy."

Khi tôi nói với giọng hơi dịu dàng một chút, Joujima ngỡ ngàng: "H-hả?". Đơn giản thật.

"Với tôi thì sao cũng được. Nếu có ai đó phục tùng thì tôi sẽ thi đấu với tâm thế là có thêm đầy tớ, còn không có thì thôi. Tôi chọn đại vài người để gửi tin nhắn, chứ cũng chẳng có lý do đặc biệt gì."

"Đầy tớ ư...?"

"Hửm? Tôi đã nói là quan hệ chủ tớ mà, tất nhiên là vậy rồi. Nhưng mà, miễn cưỡng mà nói, nếu gặp được người ít hứng thú với học viện này thì càng tốt."

"Lật lọng liên tục như vậy thì chỉ làm chúng tôi cảm thấy khó chịu thôi... Hơn nữa, người có hứng thú với học thì mới tốt chứ?"

"Không. Bởi vì mấy tên như thế sẽ hành động theo cảm xúc chứ không phải lý trí. Vì lý tưởng cá nhân không thể thành hiện thực mà họ có thể thực hiện mấy hành động không chỉ không có lợi cho tôi mà còn gây hại, mặc dù thân phận của họ chỉ là đầy tớ. Phải biết thân biết phận một chút chứ."

Trong đầu tôi còn in hằn bóng dáng của một người.

Không phải đầy tớ, mà là tùy tùng cơ đấy... rõ bực mình mà.

"...Còn các người, nếu đã đến đây thì nghĩa là không như thế nhỉ?"

"..." "..."

"Có lẽ con đường mà các người muốn đi thực ra là khác, nhưng vì hoàn cảnh mà phải đến đây. Các người không có việc muốn làm, nhưng cứ bị nói đi nói lại là phải tốt nghiệp cấp ba. Đại khái như vậy nhỉ... À, không cần nói lý do thật đâu. Vấn đề cần nói ở đây là các người có phục tùng tôi hay không mà thôi."

Cả Hiura lẫn Joujima đều trả lời câu hỏi của tôi bằng sự im lặng.

...Hiura có lẽ là con trai của một giám đốc công ty dược phẩm, bị ép buộc chọn con đường này?

...Xét từ lời nói và hành động của Joujima, có lẽ cậu ta sống trong một môi trường gia đình khiến cậu ta trở nên nổi loạn?

Đó chỉ là suy đoán dựa trên cái họ và hành vi tùy tiện, nhưng việc hai người họ không phản bác lại, có lẽ tôi đã đúng. Dù sao thì cũng không quan trọng.

"Ngoài ra... à đúng rồi, nam giới có ngoại hình ưa nhìn hay không cũng khá quan trọng đấy."

"Hừ, thì ra là con đĩ háo sắc..."

Đang đưa tay phải lấy chiếc macaron thứ hai... tôi dùng hết sức bóp nát nó.

"Bởi vì đàn bà không đáng tin. Đặc biệt là theo kinh nghiệm sống của tôi..."

"..." "..."

"Ồ. Lại im lặng rồi, sao thế?"

Hiura và Joujima lại nín thinh. Thôi nào, đừng sợ hãi như vậy. Đây không chỉ là màn trình diễn đâu.

"Dù sao đi nữa, tôi sẽ nói trực tiếp chứ không chỉ qua chữ trên thiết bị: Tôi cho hai người lựa chọn có phục tùng tôi hay không. Hơn nữa, nếu các người hứa sẽ trở thành đầy tớ của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không phản bội các người, mà còn sẽ nuôi các người chu đáo cho đến giây phút cuối cùng."

Trong lúc lau tay bằng khăn ướt, tôi nhìn vào mắt từng người một.

"Ý cô là ký kết một hợp đồng kiểu như vậy?"

"Việc đó... tất nhiên là không. Như tên đần độn kia vừa nói, việc đó không tuyệt đối. Vì vậy, tôi sẽ không ký kết bất kỳ hợp đồng nào cả."

"Nhìn lại xem ai mới đần độn? Vậy thì bọn tao tin mày kiểu gì?"

"Kiểu gì ấy à...?"

Tuy nói là sao cũng được, nhưng có đầy tớ vẫn tốt hơn, đó là suy nghĩ thật của tôi. Tăng thêm chiều rộng cho các chiến lược có thể thực hiện, và trên hết là có thể bớt được những phiền toái khó chịu. Ít nhất thì, tôi tuyệt đối không muốn phải mồ hôi nhễ nhại để tìm kiếm câu hỏi.

Và bàn cờ gần như đã chiếu bí.

Joujima đã mắc bẫy khiêu khích của tôi và không còn lựa chọn nào khác ngoài phục tùng, còn với tính cách chịu lắng nghe câu chuyện một cách chi tiết như Hiura, chỉ cần nhận định được lợi ích của bản thân thì chắc chắn sẽ phục tùng.

Hai người này, khác với tên ngốc khó hiểu kia, chắc chắn sẽ chọn tôi.

Và... đề nghị tôi sắp đưa ra sau đây, sẽ là nước đi cuối cùng.

"...Đằng kia." Tôi chỉ ngón tay về phía góc phòng.

Ở đó có một chiếc vali sáng bóng màu bạc được đặt gọn gàng.

"Bên trong đó... là năm triệu yên tôi mang từ nhà đấy."

"......Hả!?" Joujima há hốc mồm, như thể bị sốc và nghi ngờ đó là trò đùa.

Hiura cũng vậy, nhưng sau khi nhận được tín hiệu từ ánh mắt của tôi, cậu ta đã tiến về phía đó để kiểm tra bên trong.

"Cậu có thể kiểm tra cả năm ngàn tờ. Và đó là giá trị tôi đưa ra. Nếu các người không phản bội tôi, vào ngày cuối cùng của chương trình, tôi sẽ tặng mỗi người một nửa."

Với tôi, đó chỉ là tiền lẻ, một khoản bảo hiểm đơn thuần. Tôi biết nơi này bị chi phối bởi tiền bạc và kỳ thi tuyển sinh không chỉ đơn thuần là một bài thi, vì vậy, tôi đã nhờ ba chuẩn bị. Dù không để dùng nó để bơm tài sản, nhưng đâu có ai nói là không được hối lộ.

Việc gì có thể giải quyết bằng tiền thì cứ dùng tiền mà giải quyết cho xong.

Bởi vì tôi là người đặc biệt, nên tôi có thể làm được cả những việc này.

"C-có vài điều tôi thắc mắc... nguồn gốc của số tiền này là từ đâu vậy?"

"Nếu muốn nghe về nội tình của công ty do người thân của tôi điều hành thì tôi có thể cho cậu biết. Đây không phải tiền bẩn đâu, yên tâm đi."

"Kh-không phải tiền giả đấy chứ? Với một con ả tính tình xấu xa như mày thì..."

"Này cậu, trước khi kênh kiệu thì cậu nên dùng đầu một chút đi. Cậu nghĩ mang theo tiền giả tinh vi với mang tiền mới tinh từ ngân hàng, việc nào dễ hơn? Bên nào có nhiều cách sử dụng hơn?"

"..." "..."

"Nào, mau quyết định đi. Thời hạn là... cho đến nửa đêm. Tôi sẽ đợi tới lúc đó."

Để tước đoạt khả năng tư duy, tôi cố ý đặt ra thời hạn cuối cùng.

"Nhưng tôi sẽ nói một điều. Bỏ qua việc các người có muốn nhập học hay không, nếu chỉ tính đến việc thắng trong cuộc thi tuyển này thôi thì các người nên phục tùng tôi."

Chỉ cần có tiền thì có thể có được bất cứ thứ gì. Suy nghĩ của tôi tuyệt đối không sai.

Nếu có sai... thì đó là lỗi của thế giới này.

$

Tôi rất bực vì đã không qua được kỳ xét tuyển AO của Học viện Chojabara mà mình tham gia với tâm thế nửa đùa nửa thật. Và việc Shiguma Shido không phục tùng cũng khiến tôi bực bội không kém.

Tôi đây đã có nhã ý rồi mà. Kẻ quyết định không phải là các người. Lựa chọn của các người chỉ có một, là chủ động dâng hiến mọi thứ một cách vui vẻ thôi.

Không chỉ không dâng hiến, mà ánh mắt của Shiguma Shido còn thương hại tôi.

Tuyệt đối không thể tha thứ. Những ai không công nhận tôi thì không được phép tồn tại trên thế giới này.

Vì vậy, như mọi khi, tôi sẽ khuất phục và chỉnh đốn lại cho đúng.

Chỉ tưởng tượng về tương lai ấy thôi cũng khiến tôi cảm thấy phấn khích.

Bởi vì, nếu có thể chứng minh được rằng quyết định của học viện là sai lầm, và làm Shiguma Shido cúi đầu trước mình, thì tôi sẽ được nếm trải niềm vui ngọt ngào hơn bất kỳ thứ gì có thể mang lại, niềm vui của sự thống trị.

$

"À đúng rồi, chờ chút."

"...Có chuyện gì vậy?"

"Không phải cậu, người tôi cần là..."

Tôi bước đến gần hai người đang lưỡng lự, cụ thể là Joujima, với dáng đi nhẹ nhàng.

"...! ...Ư..."

Không đắn đo cũng chẳng báo trước, tôi đấm thẳng vào bụng của hắn bằng nắm tay phải.

"...Tôi có học karate đó. Nếu bị cho ăn miếng thì phải trả miếng cho ra trò chứ nhỉ."

"..."

"Trông cậu như muốn nói gì đó, sao thế? ...Tôi đã làm gì sai sao?"

"Không... Người đã ra tay trước là cậu ta mà. Gieo nhân nào thì gặt quả nấy thôi."

"Phải không nào? ...Này, đứng dậy nhanh lên đi, tên đầy tớ. Đừng có nằm ườn ra đó mãi."

Tôi dùng chân không đá vào lưng Joujima. Chẳng khác gì kiểm tra xác chết, nhưng hắn nên biết ơn vì tôi đã không đá vào chỗ hiểm.

"Muốn mách lẻo với ban tổ chức không? Ai là người đánh trước nhỉ? Cảm giác bị người mà mình coi thường đánh cho tơi tả thế nào? ...Được tôi giẫm lên là cảm giác tuyệt nhất đúng không? Fufu, ahaha..."

"..."

"Cô Isemi ơi..."

Hiura dè dặt quan sát Joujima đang nằm im bất động, bị giẫm đạp.

"Cậu ta bất tỉnh rồi... Liệu cậu ta có tỉnh lại trong hôm nay không?"

"...Chịu, ai biết được♥"

Tôi cố tình giả ngây như một tiểu ác quỷ, đáp lại Hiura đang ôm trán.

Truyện Chữ Hay