Địa điểm lưu trú kéo dài một tuần của các thí sinh tham gia kỳ thi tuyển sinh lần này, bao gồm cả hôm qua và hôm nay, đã được quyết định từ trước. Là khách sạn cao cấp Princess Hotel Shibuya, cách cổng chính phía nam của Học viện Chojabara khoảng ba phút đi bộ.
Nhân tiện, tất cả chi phí như phí lưu trú và đi lại đều do phía học viện chi trả, nên thí sinh không phải chịu bất kỳ gánh nặng tài chính nào. Ai cũng được hưởng đãi ngộ VIP miễn phí.
Tất cả những điều này có lẽ cũng là sản phẩm của chính trị dính líu đến đám người lớn.
Bởi vì, hầu hết các công ty lớn ở Nhật Bản đều mong muốn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với tập đoàn Chojabara. Tôi quên mất số lượng công ty con rồi, nhưng tổng số nhân viên hình như chiếm khoảng vài phần trăm dân số Nhật Bản thì phải... Dù bỏ qua chi tiết đó, việc họ có sức ảnh hưởng to lớn là sự thật không thể chối cãi.
Vì vậy, chỉ cần một đề nghị nhỏ như "Chúng tôi muốn sử dụng nơi này một tuần có được không?" cũng sẽ được chấp nhận để thiết lập và duy trì mối quan hệ. Việc một khách sạn cao cấp bị học sinh thuê trọn gói, hay việc các nhân vật quan trọng bên ngoài như Fileman tham gia vào chương trình, tất cả đều có liên quan đến nhau.
Nói cách khác, ông Chojabara có thể được gọi là vua của Nhật Bản. Nếu là một cơ sở giáo dục do những người như vậy trực tiếp điều hành, thì việc đưa ra những thử thách không đơn giản cũng chẳng có gì là lạ.
$
Khoảng một giờ sau khi chương trình tuyển sinh [Giải pháp vàng] được công bố.
Tại tầng 5 của khách sạn cao cấp, ngay khi trở về phòng đã được chỉ định từ hôm trước, tôi nằm sấp xuống sàn, sau đó từ từ chuyển trọng lượng cơ thể lên hai cánh tay, cuối cùng tạo thành tư thế chống đẩy hoàn chỉnh.
Sau khi trở nên ngây thơ một cách không giống mình, không gì tốt hơn là vận động cơ thể.
Tìm và trả lời câu hỏi... tóm lại là phải tích lũy tài sản à?
Trong khi cảm nhận máu dồn lên đầu, tôi vẫn suy nghĩ về chương trình.
Chỉ cần tích lũy tài sản nhiều hơn bất kỳ ai khác, lọt vào top 3 trong buổi công bố kết quả sau 5 ngày nữa là được.
Điều kiện chiến thắng chỉ có vậy... nhưng đơn giản không có nghĩa là dễ dàng.
Ngay cả khi chỉ tập trung vào phần câu hỏi thôi thì cũng có nhiều thứ cần cân nhắc. Khác với kỳ thi thông thường, kỳ thi này không thể dự đoán được nội dung hay phạm vi, và nếu xét từ các ví dụ đã đưa ra, có thể sẽ đòi hỏi nhiều kiến thức tổng hợp hơn. Cũng không có gì đảm bảo rằng tất cả đều ở mức độ khó như vậy. Ban tổ chức có thể cố tình đưa ra các câu dễ trong ví dụ hồi chiều, đến lúc thi thật có khi toàn là những câu hỏi khó đến mức nhức đầu.
Hơn nữa, việc nói rằng những câu hỏi đó được giấu kín càng làm mọi thứ trở nên phiền toái.
Trong một cuốn sách. Dưới mặt bàn. Ở cuối lưới sân tennis.
Tùy thuộc vào hình dạng của thẻ câu hỏi, thậm chí có thể giấu ở những nơi fucking ngớ ngẩn. Mặc dù đã loại trừ các khu vực cấm như Street, tòa chung cư dùng làm ký túc xá cho học sinh, nhưng phải tìm kiếm khắp khuôn viên rộng lớn của học viện từ đầu đến cuối vẫn là việc khiến người ta chỉ nghĩ đến thôi đã thấy mệt.
Sau khi cân nhắc tất cả những điều này, phương hướng tiếp theo của tôi đã được xác định.
Đến rồi sao?
Nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, tôi ngừng tư thế chống đẩy và tiến đến cửa ra vào trong lúc dự đoán là cô ấy.
"Xin chào."
Trước cánh cửa nặng nề là người cũng đã liên lạc với tôi chỉ mới 10 phút trước.
Thí sinh số báo danh 99, Isemi Rukako, đang đứng ở đó.
-------------------
Rukako ngồi xuống chiếc giường bán đôi vừa mới được dọn dẹp không một nếp nhăn.
"Nên bắt đầu từ đâu nhỉ... À, cậu nghĩ sao về buổi thuyết minh vừa rồi?"
Cô ấy không hề tỏ ra lo lắng về việc chỉ có đôi nam nữ trong căn phòng kín. Trong khi tôi tiếp tục bài tập cơ bắp hàng ngày (lần này là plank), cô ấy chủ động đưa ra chủ đề.
"Tôi thì nghĩ rằng 'Đám đấy là lũ ngốc à?' "
"Ha ha, gắt ghê... Cơ mà, đừng có để họ nghe được đấy..."
"Thì có sao nói vậy mà? Những kẻ chỉ biết phàn nàn chắc chắn là vô dụng. Những kẻ hoảng loạn thì càng không cần bàn. Rồi cô nhóc Kuremiya kia cũng vậy, cứ bị chọc một chút là nổi đóa lên. Cả những nhân viên hành chính chỉ biết đứng ra vẻ quan trọng nữa. Tất cả bọn họ, từ đầu đến cuối đều là một lũ ngốc."
Một tràng lời lẽ toxic khiến tôi nghe chỉ biết cười.
Tuy nhiên, trước khi ai đó kịp ngăn cản, chính cô ấy đã lên tiếng:
"Nhưng mà, Shido thì khác. Cậu luôn bình tĩnh, không bị ảnh hưởng bởi những người xung quanh hay tình huống, thậm chí trong giai đoạn đó, cậu đã suy nghĩ xem nên hành động thế nào... phải không?"
"...Ai biết đâu nè. Có khi tôi đang mải suy ngẫm về một vấn đề hoàn toàn khác, chẳng hạn như tại sao con người lại bám víu vào tiền bạc đến thế, thì sao?"
Đối với tôi, đó là một câu hỏi khó không có câu trả lời. Nó ăn mòn suy nghĩ, và là một định mệnh không thể tách rời.
Nhưng Rukako nghe xong chỉ đặt ngón trỏ lên má, tỏ vẻ ngạc nhiên:
"Câu trả lời đơn giản mà. Vì có tiền thì có thể có tất cả... không phải sao?"
"............"
"Dù sao thì, cậu có cố che giấu cũng vô ích thôi. Vì tôi đã quan sát cậu. Nếu muốn giấu điều gì đó, cậu nên vờ ngạc nhiên một chút khi nghe đến chuyện tiền bạc. Việc cậu không hề dao động ở đó ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa."
"...Hóa ra tôi được chú ý đến vậy sao?"
Có điểm đáng lưu tâm trong câu trả lời trước đó, đồng thời tôi cũng chú ý đến khả năng quan sát của cô ấy.
Cô ấy quả thật rất tinh mắt.
"Muốn du học là đi được thì chắc gia đình cậu giàu có nhỉ? Nếu vậy thì giống tôi rồi. Cậu có biết 'Công ty công nghiệp nặng Isemi' không? Ba tôi là giám đốc ở đó đấy."
"Tôi đã lờ mờ đoán ra rồi. Trên máy bay tôi đi cũng có quảng cáo, và chính công ty của gia đình Rukako sản xuất chiếc máy bay đó phải không?"
Sau khi hoàn thành khoảng 5 set plank mỗi phút, tôi đứng dậy.
"Có khi những người ở vị thế như vậy nhiều hơn ta tưởng. Kiểu như cha mẹ muốn con cái được nổi tiếng nên khuyến khích thi vào học viện này chẳng hạn. Rukako thì sao?"
"Đó là nguyện vọng của tôi. Tôi không biết và cũng không muốn biết về những người khác."
"Ra vậy," tôi cố tình đáp gọn lỏn. Cô ấy có nộp đơn xét tuyển AO không, kết quả thế nào... hỏi thêm những điều này sẽ là thiếu tinh tế. Hơn nữa, gần đây tôi đã khiến một cô gái khác không hài lòng vì vô tình đề cập đến hoàn cảnh của cô ấy.
"Đằng nào cậu cũng không ăn, đúng không?"
Có vẻ lần này tôi đã tránh được chủ đề nhạy cảm. Rukako không tỏ ra khó chịu, chỉ chỉ vào đĩa bánh tiếp khách đặt trên bàn cạnh.
"Nếu cô thích đồ ngọt thì cứ ăn. Cô muốn uống gì?"
"Hồng trà. Ba viên đường, sữa để riêng. Nhớ kỹ đấy nhé!"
"Ở hội trường cô cũng uống, giống như bị nghiện ấy nhỉ... Ba viên đường á? Vậy có làm mất hương vị không?"
Đến mức này thì tôi nghĩ cô ấy không chỉ là tiểu thư, mà còn giống công chúa của một quốc gia nào đó.
Tôi bước đến trước kệ đựng bộ ấm tách. Khách sạn cao cấp có khác, trang bị ở đây khá đa dạng, kèm theo đó là rất nhiều loại đồ uống ngoại trừ rượu. Bản thân tôi cũng khá thích nấu nướng và mấy thứ tương tự, nên dù nhỏ nhưng sự phong phú này cũng làm tôi hứng thú.
"...Tôi nói thẳng nhé."
Trong lúc tôi đang chuẩn bị trà dành riêng cho Rukako, cô ấy mở gói bánh quy, nhai nhỏ nhẹ, sau một lúc thì nói.
"Hãy hợp tác với tôi. Đó là lựa chọn tốt nhất và duy nhất đối với cậu đấy."
Có vẻ như suy nghĩ đầu tiên của ai cũng giống nhau nhỉ.
Tôi đặt tách trà lên bàn cạnh giường.
"Cảm ơn... Ồ, ngon quá. Dù vốn dĩ tôi đã không kỳ vọng mấy vào hương vị."
"Vì dụng cụ ở đây khá đơn giản nên chắc không perfect đâu."
"...Không, với chất lượng có thể làm được ở đây thì tôi có thể cho điểm tuyệt đối."
Sau lời khen ngợi chân thành, Rukako thả viên đường vào tách trà còn đang bốc hơi.
Còn tôi, sau khi bóp quéo chai nước khoáng đã cạn, bắt đầu cân nhắc kỹ lưỡng lời nói của mình.
"Vì chương trình lần này chỉ có 3 slot cho người trúng tuyển, nên ta có thể tính đến việc liên minh với tối đa 2 người nhỉ."
Nếu chỉ muốn đánh giá năng lực cá nhân, thì cơ chế chuyển tiền giữa các thí sinh chỉ là rào cản. Chính vì vậy, có thể hiểu rằng phía ban tổ chức, đứng đầu là Kuremiya, cũng khuyến khích hợp tác ở quy mô nhỏ.
Hơn nữa, nhân lực là yếu tố quan trọng. Rõ ràng tìm kiếm câu hỏi bằng hai hay ba người sẽ hiệu quả hơn một mình, và khi tập hợp kiến thức của nhiều người thì có thể giải được nhiều câu hỏi hơn. Trong trường hợp ấy, phần thưởng cho câu trả lời đúng sẽ được chia đều cho những người hợp tác. Có thể gọi đây là một chiến lược tiêu chuẩn.
Hơn hết, chiến đấu đơn độc trong tình huống đặc biệt cũng rất khó khăn về mặt tinh thần.
"Đúng vậy. Trừ khi là kẻ không biết suy nghĩ hoặc quá tự tin vào khả năng của mình, thì việc lập nhóm hai hoặc ba người là cách tiếp cận chính thống... Cậu có được ai mời chưa?"
"Có. Ngay khi rời khỏi hội trường, tôi đã được người ta ngỏ lời, và trên thiết bị cũng nhận được rất nhiều lời mời. Tôi đang rất hot phải không? Nếu tôi là một trò chơi trong công viên giải trí, thì có lẽ đã bắt đầu có fast pass[note62049] rồi."
Tôi cầm lấy thiết bị của mình, gõ nhẹ ngón tay lên màn hình.
[Thứ hạng kiểm tra học lực: 2 | Thứ hạng kiểm tra thể lực: 1]
Kết quả hai bài kiểm tra của tôi đều đạt thứ hạng cao. Vì tôi đã giành được lợi thế trước 5 triệu yên, giá trị tối đa theo lý thuyết, nên việc người khác muốn kéo tôi vào nhóm là điều dễ hiểu. Tôi vốn đã hấp dẫn, nhưng trong chương trình này, tôi còn được buff thêm sức mạnh nữa.
Nhân tiện, ứng dụng được sử dụng cho kỳ thi tuyển sinh lần này được định nghĩa là "Siêu ứng dụng". Nó không chỉ có chức năng tiến hành quy trình thi cử, mà còn tích hợp nhiều chức năng khác như công cụ chat để liên lạc với thí sinh khác, thư viện để xem kết quả kiểm tra của tất cả thí sinh. Có vẻ như doanh nhân Fileman kia không chỉ đứng trong ban tổ chức để quan sát, mà còn thực hiện một số nhiệm vụ nhất định.
Tôi ném thiết bị vào góc giường và hỏi:
"Rồi sao? Rukako cũng muốn tôi phát huy hết khả năng hiếm có của mình à?"
Khi tôi hỏi thẳng thắn như vậy, Rukako mỉm cười nhẹ và trả lời:
"Đúng vậy. Nếu Shido có năng lực xuất sắc, thì nên chỉ sử dụng nó cho tôi thôi."
"...Ý cô là 'Chỉ có người xuất chúng như tôi mới có thể sử dụng vũ khí tên Shiguma Shido. Tôi tuyệt đối sẽ không giao cho ai khác' chứ gì?"
"...Fufufu. Có vẻ tôi đã đúng khi chú ý đến cậu."
Cô ấy gật đầu.
"Phải rồi. Nhân cơ hội tốt, tôi sẽ nói câu mà hồi chiều đã bị tên ngốc của ban hành chính cắt ngang."
Đôi môi quyến rũ của Rukako dễ dàng thốt ra mệnh lệnh đó:
"Hãy trở thành tùy tùng của tôi đi, Shiguma Shido."
....................Tùy tùng? Cô ấy mới nói ‘tùy tùng’ á?
Vì đó là từ ngữ không quen thuộc nên tôi khó hình dung. Tôi chỉ có thể miễn cưỡng tưởng tượng ra một dinh thự kiểu Tây đứng giữa rừng rậm, chứ không thể hình dung được cảnh mình làm việc ở đó.
"Tôi luôn muốn có một người như vậy. Chăm lo mọi việc xung quanh tôi, làm mọi điều tôi nói, giúp tôi xua tan nhàm chán, và trên hết phải là một người đàn ông có ngoại hình đẹp. Nhưng người có thể hội tụ hết những tiêu chí ấy thật khó tìm, đặc biệt là tiêu chí cuối cùng, vì tiêu chuẩn của tôi quá cao."
"A... Rất vinh dự khi được cô khen ngợi, thưa tiểu thư Rukako?"
Khi tôi diễn vai trò đột ngột được giao, Rukako càng nở nụ cười rạng rỡ hơn.
"Nhưng tình cờ tôi đã tìm thấy ứng cử viên khiến mình lập tức nghĩ:
Người này được, mình muốn cậu ta. Chắc không cần phải nói, đó chính là cậu đấy, Shido."
"Tôi rất vui khi được đánh giá cao. Nhưng, cô không cần xem xét kỹ hơn sao?"
"Không cần. Gì chứ trong vụ này thì ấn tượng đầu tiên là quan trọng nhất. Hơn nữa, thay vì suy nghĩ lung tung từ đầu, cứ thử có được đã rồi mới đánh giá. Nếu thấy không ổn thì chỉ cần vứt bỏ thôi là xong."
Nếu chỉ quan tâm đến hiệu quả, thì phương pháp mà Rukako nói có lẽ là nhanh nhất.
Nhưng không giống như đồ vật vô tri, con người không thể dễ dàng bị vứt bỏ như vậy.
"Xét tổng quan chương trình, đối với Rukako thì như vậy là thuận tiện phải không?"
"Đúng vậy. Hợp tác với tôi cũng đồng nghĩa với việc cùng nhau nhập học vào học viện. Cơ mà dù tương lai có ra sao, tôi vẫn muốn có một người có thể sai khiến như tay chân của mình."
Đằng sau hàng mi cong, đôi mắt của Rukako phản chiếu hình ảnh tôi như đang đánh giá.
"...Tất nhiên, tôi vẫn chưa biết cậu có xứng đáng với tôi hay không. Nhưng so với những kẻ vô dụng không đáng bàn đến thì cậu tốt hơn nhiều. Và hơn hết, tôi rất thích sự ngoan ngoãn của cậu khi chủ động pha trà tiếp đãi. Có lẽ một ngày nào đó, tôi sẽ thưởng cho cậu quyền được chạm vào cơ thể tôi đấy..."
Cô ấy linh hoạt chuyển đổi giữa ngây thơ và quyến rũ.
"Shido đâu phải kẻ ngốc đến mức không chịu phục tùng tôi, phải không?"
Cuối cùng, Rukako kết luận như vậy với khí thế không để ý chí tự do của tôi có cơ hội can thiệp vào.
Tôi có một vài lo ngại. Chẳng hạn như cần phải nhắc nhở cô ấy một chút về cách chọn từ ngữ gay gắt, hay ranh giới giữa sự phóng túng và dâm đãng mỏng manh như thế nào, hoặc việc cô ấy nghĩ rằng tôi đang tự nguyện tham gia vào kỳ thi tuyển sinh này.
Tuy nhiên, sau khi cân nhắc tất cả những điều đó, lời mời của cô ấy và bản thân cô ấy thực sự rất hấp dẫn.
Hơn nữa, việc cô ấy chủ động tìm đến tôi chứ không phải ngược lại khiến tôi rất vui.
"Excellent. Nếu cô đã nhiệt tình mời mọc đến vậy thì tôi cũng..."
Vì vậy, tôi định nắm lấy bàn tay đang chìa ra...
"Hơn nữa... khi trở thành tùy tùng của tôi, cậu muốn bao nhiêu tiền cũng được."
...nhưng ngay trước khi chạm vào, tôi nhận ra bàn tay đó đã bị vấy bẩn bởi những thứ tầm thường.
"...Ý cô là sao?"
"Như tôi nói đó. Quần áo hay xe cộ cũng vậy, nếu cậu thích rèn luyện cơ thể, tôi có thể mua cả phòng gym cho cậu. Nếu cậu muốn một địa vị xã hội, tôi có thể nhờ ba đẩy cậu lên một chức vụ quan trọng trong công ty của chúng tôi. Chỉ cần tôi lên tiếng thì việc gì cũng có thể thực hiện được."
"Cô... định dùng tiền để mua Shiguma Shido này?"
"Nói đơn giản thì đúng là vậy. Tôi đã nói rồi mà? Chỉ cần có tiền thì cái gì cũng có thể có được. Dù là người, vật, hay cậu. Nhưng tôi sẽ cho cậu phần thưởng xứng đáng. Là chủ nhân, tôi sẽ không để tùy tùng trung thành của mình chịu thiệt đâu."
Những chiếc nhẫn hàng hiệu trên các ngón tay Rukako lấp lánh đồng điệu với nhau.
Những món đồ trang sức lộng lẫy đó... trong mắt tôi chẳng có giá trị gì cả.
"Tôi đã muốn gì thì nhất định phải có được. Và phương tiện dễ nhất để đạt được điều đó chính là tiền."
"...Cô đã sống một cuộc sống thật đủ đầy để nuôi dưỡng quan điểm đó nhỉ, Rukako?"
"Đúng vậy. Nhưng điều đó hiển nhiên thôi, phải không? Trên thế giới này không có ai ưu tú bằng tôi, vậy nên việc một người như tôi được hưởng những thứ tốt đẹp cũng là điều đương nhiên mà."
Đó là một phát ngôn thể hiện niềm tin sâu sắc vào giá trị bản thân. Mặc dù trong cả hai bài kiểm tra, tôi đều vượt qua cô ấy... nhưng chỉ ra những chi tiết nhỏ nhặt như vậy có lẽ không thể làm cô ấy dao động.
"Nếu cậu nghi ngờ, tôi có thể cho cậu xem vài ví dụ cụ thể. Để coi...
Tôi có thể đưa tiền ngầm cho bốn, năm người để họ rút lui khỏi cuộc thi chẳng hạn. Và tôi cũng có thể đưa cho cậu một khoản tiền đặt cọc. Trong phòng tôi có đủ tiền để làm cả hai việc đó..."
"...Không, tôi hiểu rồi. Hiểu rất rõ là đằng khác."
Tất cả những đề xuất đều lướt qua tai tôi, và cảm xúc dâng trào đã chặn đứng mọi chủ đề tiếp theo.
Kết luận đã có.
"Vậy à? Thế thì tốt. Thế có nghĩa là Shido đã quyết định rồi phải không?"
"Ờ, đúng vậy."
Tôi đáp Rukako bằng câu trả lời hoàn toàn ngược lại với điều mình đã nghĩ đến cách đây một phút:
"Tôi không thể hợp tác với cô."
"Tốt quá. Vậy thì Shido hãy tuân theo mệnh lệnh của tôi... khoan, cậu vừa nói gì cơ?"
"Tôi nói là mình không thể hợp tác. Ít nhất là với Rukako hiện tại."
"......................................"
Có vẻ như chưa từng tưởng tượng đến việc bị từ chối, Rukako sững sờ.
"Tôi không hiểu. Tại sao? Tôi đã nói là sẽ cho cậu tiền mà, phải không?"
"Dừng lại đi. Tôi không muốn có thêm ấn tượng xấu về cô nữa đâu."
"Cậu nói vậy là sao chứ..."
Sự khác biệt mang tính quyết định này thực sự đau đớn, nhưng tôi không thể che giấu được.
Nếu có thể dễ dàng thay đổi... thì tôi đã không cần phải đến học viện này.
"Chỉ cần có tiền là có thể có được tất cả à? Vậy để tôi đưa ra bằng chứng phản bác. Tiền bạc hay vật chất không thể làm tôi lung lay. Ngược lại, chính vì cô đã dễ dàng nhắc đến tiền nên cô mới không thể lôi kéo được tôi. Bởi vì tôi rất ghét tiền."
Tôi tiến đến gần Rukako mà không gây ra tiếng động, trong khi cô ấy vẫn đang lắng nghe.
Tôi nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô ấy bằng tay phải, đồng thời xóa bỏ mọi biểu cảm trên mặt.
"Thứ hai, cô có thể dùng tiền giấy hay tiền xu để ngăn tôi chạm vào cô một cách cưỡng ép không?"
"..........."
"Nếu dùng lý lẽ cùn, tôi có thể đưa ra vô số ví dụ. Liệu tiền có thể chấm dứt mọi xung đột trên thế giới không? Liệu giá trị của tôi và cô có thể đo lường chính xác chỉ bằng tiền không? Liệu thế giới này thực sự chỉ xoay quanh tiền bạc không?"
Tôi... Shiguma Shido, không muốn nghĩ như vậy.
Tôi muốn bảo vệ niềm tin rằng những thứ không thể mua được bằng tiền mới thực sự quý giá.
"..........."
Rukako vẫn im lặng, nhưng sau một lúc, cô ấy mở miệng nói như vỡ òa:
"Đ... đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó!"
Bị cuốn theo cảm xúc mãnh liệt, tôi nhìn chính mình trong tấm gương gắn trên tường gần đó.
Vẫn là một anh chàng điển trai, chiếc áo sơ mi trắng vẫn rất hợp, trông vẫn rất tươi tắn.
Chỉ là, không hiểu sao gương mặt đó lại trông rất buồn.
"...Buông tôi ra!"
Tôi buông tay ra trong im lặng và lùi lại. Nếu Rukako báo cáo hành động của tôi cho ban hành chính, liệu tôi có bị đuổi khỏi học viện không? Đó là một tương lai mà tôi không muốn nghĩ đến.
"......................Fufu."
Tôi đã dự đoán rằng Rukako sẽ la hét hoặc chửi bới, nhưng cô ấy không chọn cách nào trong số đó cả.
Cô ấy ngồi xuống lại trên giường, vừa khoanh chân vừa chú ý đến phần váy.
"Hmm, cậu dám từ chối lời mời của tôi cơ đấy..."
"Chừng nào quan điểm của cô chưa thay đổi từ tận đáy lòng, câu trả lời của tôi sẽ không thay đổi."
"Ghét tiền à... hee... Tôi chưa từng gặp ai nói câu đó..."
Rukako vừa vuốt ve đuôi tóc một cách lơ đãng, vừa tiếp tục thái độ không rõ là đang nghe lời tôi nói hay không.
"........Nè. Tuy chưa nói, nhưng tôi có một sở thích."
Cuối cùng, biểu cảm hiện lên trên gương mặt cô ấy khác hẳn với những gì tôi đã nghĩ.
Cô ấy mỉm cười... như một đứa trẻ vừa tìm thấy một món đồ chơi thú vị.
"Tôi rất thích bẻ gãy lòng tự tôn của những kẻ tự cho mình là trên người khác, khiến họ hiểu tận xương tủy rằng tôi mới là người đặc biệt, và làm cho họ hoàn toàn khuất phục."
"...Vậy tôi có thể hiểu là cuộc đàm phán đã thất bại, phải không?"
"Đúng vậy. Vì thế, Shiguma Shido. Tôi sẽ khiến cậu hối hận. Hối hận suốt đời vì đã không ngoan ngoãn phục tùng tôi."
Sau câu nói ấy, dường như có một cảm xúc nào đó đã rời khỏi Isemi Rukako.
Có thể là sự hứng thú với tôi, khát vọng bảo vệ, hoặc là điều gì khác nữa.
Không có lời chào tạm biệt, cô ấy rời khỏi phòng trong sự im lặng như một bóng ma.
Tách trà tôi đã pha vẫn còn dở dang. Trên giường chỉ còn lại mùi nước hoa nhẹ nhàng.
Không biết làm gì, tôi cầm lấy điều khiển TV.
"...Đúng là cuộc đời không phải lúc nào cũng diễn ra theo kịch bản nhỉ."
Tôi lẩm bẩm một mình trong khi lơ đãng nhìn danh sách các kênh phim.
$
"Và như thế, tôi đã xảy ra mâu thuẫn với Rukako, người mà mình mới vừa làm quen."
Hiện tại, tôi đang ở tầng 3 của khách sạn cao cấp, trong một nhà hàng buffet thoáng đãng.
Sau khi kể xong toàn bộ câu chuyện, tôi dùng nĩa xiên miếng gà nướng trên đĩa và đưa vào miệng... Mặn quá! Nhưng vấn đề chắc không phải ở hương vị, mà là do tâm trạng.
"Tôi có thể nêu ý kiến không?"
"Nói đi."
"Cậu và cô Isemi đó... đến đây để làm gì vậy?"
Ngồi cùng bàn tròn với tôi, cô gái ấy - Arika, đang dụi mắt.
"Ừm, việc bị đề nghị làm tùy tùng đột ngột như vậy, ngay cả tôi cũng không ngờ tới."
"Đừng cố tỏ ra mình khác biệt. Hơn nữa, lý lẽ của cô Isemi kia, tôi còn tạm hiểu được. Nếu nghĩ đến việc chiến đấu và chiến thắng cùng một đồng minh, muốn lựa chọn đối tác là điều đương nhiên... Mặc dù chi tiết thì tôi không hiểu lắm."
Vẫn với giọng điệu nghi ngờ, không nhìn thẳng vào tôi, Arika tiếp tục nói nhỏ:
"...Nếu cậu muốn có bạn gái đến vậy, sao không chấp nhận luôn đi. Đối với một người dễ dãi như cậu, đó hẳn là lời mời không thể tốt hơn kia mà?"
Tùy tùng và người yêu là hai khái niệm đối lập về vị trí mà. Hơn nữa...
"Tôi đã giải thích rồi còn gì? Tôi ghét tiền. Việc dùng tiền để giải quyết mọi thứ đi ngược với nguyên tắc của tôi, huống chi là dùng tiền để mua chuộc tôi, tôi tuyệt đối không chấp nhận được."
Tôi uống một ngụm nước để reset vị giác.
"Nếu Arika cũng có suy nghĩ giống Rukako... thì bữa tối này sẽ kết thúc ngay tại đây."
"..."
"Sao?"
"...Nếu kết thúc được thì cũng không sao."
Arika nói thế mặc dù có vẻ không bằng lòng. Cô ấy hắn là típ người dở nói dối.
"Tôi cũng nghĩ việc dùng tiền để ép buộc mọi thứ là sai."
"...Thì ra khi vui người ta cũng có thể rơi nước mắt."
"Đừng diễn kịch bằng cách nhỏ thuốc mắt nữa."
Arika tiếp tục nói, cắt đứt màn kịch của tôi:.
"Tôi không nói thế để giữ cậu lại đâu. Chỉ là tôi thực sự cũng nghĩ như vậy thôi. Cơ mà, thế tại sao cậu lại đến tham gia kỳ thi tuyển sinh của học viện này?"
"..."
Tôi biện minh cho sự im lặng bằng cách nhai xà lách.
"Thích hay ghét là chủ quan, nên điều đó không quan trọng. Nhưng nền tảng của học viện này là dùng tiền để đào tạo học sinh, phải không? Điều đó có thể chấp nhận được đối với cậu không?"
"...Nghe không được dễ chịu cho lắm."
"Vậy thì... thôi không có gì. Lai lịch của cậu cũng chẳng liên quan gì đến tôi."
Nói xong, Arika vội vàng cất bộ bài mà cô ấy vẫn mân mê trong lúc nghe tôi nói vào hộp nhựa. Cẩn thận đặt lá Joker lên trên cùng.
Thật khó để bỏ qua điều này.
"Nà, sao Arika lại nghịch thứ đó vậy?"
Mặc dù đấy là câu hỏi thật lòng chứ không phải chế giễu, nhưng khi nghe thấy, cô ấy tỏ ra khó chịu:
"Chỉ để giết thời gian thôi, có vấn đề gì không? Giống như những người khác xem điện thoại khi đợi ai đó, với tôi, chơi mấy trò như Speed hay Đại Phú Hộ (Daifugou) giúp tôi cảm thấy thoải mái."
"...Mấy boardgame đó không phải để chơi với người khác sao?"
"Tôi có thể chơi một mình. Ví dụ, với Speed, tôi có thể rèn luyện phản xạ để rút hết bài càng nhanh càng tốt, còn với Đại Phú Hộ, vì có thể nhìn thấu thông tin bài trên tay, nên tôi có thể rèn luyện khả năng đưa ra quyết định hợp lý về việc đánh lá bài nào vào thời điểm nào. Có thể nói, đó là một dạng công cụ học tập."
Ngay cả đồ chơi cũng biến thành công cụ học tập, có vẻ như sự tò mò trí tuệ của cô ấy là vô tận.
"Th-thế à... Hóa ra Arika thích chơi Đại Phú Hộ."
"Cậu muốn nói tôi là kẻ kỳ quặc chứ gì?"
Nhìn thấu cú sốc văn hóa của tôi một cách dễ dàng, Arika tiếp tục:
"Vì không thể lấy lòng được cô Isemi nên giờ tính lấy lòng tôi à?"
"Vì có vấn đề với thứ tự nên tôi xin phép chính lại phần đó. Tôi không gọi Arika để thay thế cho Rukako. Chỉ là tình cờ tôi tiếp xúc với Rukako trước thôi. Ngay sau khi buổi thuyết minh kết thúc, tôi đã quyết định sẽ nói chuyện với Arika rồi."
Thật sự chỉ đơn giản là vậy. Hay đúng hơn, là vì hầu như không thấy dấu vết nào của Arika.
Gửi tin nhắn qua công cụ chat thì không được hồi âm, tìm khắp nơi cũng không thấy. Tôi đã đến đây để ăn tối sau khi vất vả tìm kiếm, thì bắt gặp Arika đang ăn ở đây.
"Gặp được nhau một cách tình cờ thế này, coi bộ chúng ta thật sự có duyên đấy..."
"Không có chuyện đó đâu, và nếu vậy thì câu hỏi là tại sao cậu lại quyết định từ trước... Hơn nữa, nghe điều này sau khi kết quả kiểm tra được công bố, tôi không thể chấp nhận một cách đơn giản được."
[Tên thiết bị: Serizawa Arika | Số báo danh: 18 | Thứ hạng kiểm tra học lực: 1]
Theo thông tin trong phần thư viện của ứng dụng, cô ấy đã vượt qua tất cả thí sinh khác, bao gồm cả tôi, và đứng đầu trong bài kiểm tra học lực.
Thêm vào đó, với tính chất của chương trình này, kiến thức rộng là một yếu tố đáng thèm muốn.
"Tôi không dám nói rằng mình hoàn toàn không có ý đồ gì. Tuy nhiên, như ai cũng nghĩ sau khi nghe giải thích tổng quan, kỳ thi tuyển này nên chiến đấu cùng ai đó. Arika cũng muốn có cộng sự, phải không?"
Trong khi lau miệng bằng khăn giấy, tôi nhìn quanh các bàn khác gần đó.
Đã có những nhóm nhỏ được hình thành, với số lượng thành viên là hai hoặc ba người.
Có lẽ họ đã nhanh chóng xác định được đồng minh, và đang lên kế hoạch cho chương trình ngày mai, hoặc đang cố gắng thắt chặt mối quan hệ với người sẽ cùng hành động.
Tôi cũng muốn làm những điều như vậy.
"Cho phép tôi nói kết luận nhé?"
Để thể hiện sự chân thành tối đa có thể trong tình huống này, tôi nhìn thẳng vào Arika.
"Tôi muốn hợp tác với Arika. Không phải ai khác, chỉ Arika mà thôi."
Vì đây là một bước ngoặt quan trọng, nên biểu cảm của tôi hẳn rất nghiêm túc, nhưng...
"Tôi từ chối."
"...Ừm, tôi cũng nghĩ mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như vậy. Nhân tiện, cô đã hợp tác với ai rồi à?"
"Vấn đề không phải ở đó. Tôi không có ý định hợp tác với bất kỳ ai cả."
..........................???
"Wh-why?"
"Tôi muốn thi một mình. Ngoài ra không có gì để nói."
Tôi gần như không tin vào tai mình trước kết luận ngắn gọn này, nhưng Arika tuyên bố phương châm của mình với không chút vẻ u ám nào, mà trông khá thoải mái.
"Cô có nghe tôi nói không? Chắc cô cũng đã suy nghĩ về tương lai của mình chứ hả?"
"Thì sau khi suy nghĩ, tôi đã quyết định làm thế đó."
"Vậy thì, chắc là nhận thức thông thường của tôi và Arika khác nhau..."
Không thể nào một người đứng nhất trong bài kiểm tra học lực lại không hiểu được bất lợi của việc chiến đấu đơn lẻ.
Nếu tổng số câu hỏi được phân phối ít, việc chỉ có một người tìm kiếm sẽ gặp khó khăn, và dù Arika có thông minh đến đâu, vẫn có thể có nhiều câu hỏi cô ấy không giải được.
Càng nghĩ, chiến thuật của cô ấy càng trông như đang ngưng tư duy...
"Nếu phải dựa vào người khác thì sẽ chẳng còn ý nghĩa nữa."
"...Chẳng còn ý nghĩa là sao? Ý cô là nếu không thắng bằng sức mình thì sẽ mất thể diện với tư cách là học sinh được chọn à? Cô có chắc mình không nhầm lẫn về cách giữ lòng tự trọng không?"
"Tôi không nhầm. Đối với tôi, kỳ thi tuyển này không chỉ là một bài thi đơn thuần. Tại một học viện nơi tiền bạc là tất cả, tôi muốn cạnh tranh công bằng và đứng trên đỉnh cao. Kỳ thi tuyển này chính là bước đầu tiên để chứng minh tư cách đó, bất kể nội dung là gì."
"...Rốt cuộc mục đích gì đã thúc đẩy cô đến mức này? Là tiền để có thể tắm trong bồn tắm sang trọng? Hay danh dự để được người khác ca ngợi? Hay là..."
"Nếu cậu còn nhắc đến chủ đề đó, tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu nữa."
"............OK. Tôi sẽ không đề cập đến nó nữa."
Một tuyên bố cấp bách. Có vẻ như việc nói về cha cô ấy là một điều cấm kỵ không thể tha thứ đối với cô ấy.
"Dù sao đi nữa, tôi muốn tự chứng minh thực lực của mình, nên không thể chấp nhận mong muốn của cậu."
Trong khi cuộc trò chuyện không suôn sẻ tiếp diễn, lần này Arika lại chuyển hướng câu chuyện:
"Tại sao cậu lại đeo bám tôi? Nhìn vào kết quả kiểm tra của cậu, hẳn cậu phải được nhiều người mời mọc lắm chứ? Bộ không có ai mời cậu sao?"
"...Có. Thậm chí Rukako còn đến tận phòng tôi."
"Vậy thì, cậu nên cố gắng vì những người muốn có cậu."
"Không được. Tôi chỉ muốn hợp tác với Arika mà thôi."
"Dù cậu có làm vẻ mặt nghiêm túc cũng vô ích."
"..."
"..."
"..."
"C-cứ nhìn chằm chằm như vậy là chơi xấu..."
Dù vậy, có lẽ cô ấy yếu đuối trước sự quyết tâm. Tôi nhận ra kẽ hở trong thái độ cứng rắn của cô ấy.
...Việc tự mình thấy thuyết phục là quan trọng nhỉ, ngay cả khi không có lý lẽ mạch lạc đi kèm. Điều mà Serizawa Arika đang đòi hỏi ở tôi lúc này chắc hẳn là tiết lộ ý định.
Có lẽ đây là lúc nên đánh quân bài ấy.
Vì nếu muốn xây dựng mối quan hệ tin cậy và chiến đấu cùng nhau, tôi có nghĩa vụ phải giải thích mà.
"Tôi có một ước mơ."
"...Ước mơ?"
"Phải. Mười năm sau, tôi sẽ chuyển đến một hòn đảo phía nam và sống những ngày thảnh thơi ở đó. Sau bữa sáng, tôi sẽ dọn dẹp nhà cửa trong khi xem phim. Buổi chiều tôi sẽ bơi lội hoặc lướt sóng để vận động cơ thể, và về nhà khi mặt trời lặn. Chỉ uống rượu trong những dịp đặc biệt. Tối muộn nhất cũng sẽ lên giường trước khi sang ngày mới."
"Vậy à... Nghe có vẻ là một kế hoạch tương lai thú vị đấy, nhưng sao cậu không tự làm điều đó?"
Có vẻ như cô ấy nghĩ tôi chỉ muốn nghỉ hưu sớm, nên đáp lại một cách thờ ơ.
"Không được. Vì cuộc sống của tôi còn thiếu một yếu tố cực kỳ quan trọng. Đúng vậy, là người yêu."
"...À, với cách cư xử của cậu thì hẳn là vậy rồi."
"Phải. Dù môi trường có tiện nghi và đầy đủ đến đâu, sống một mình vẫn cảm thấy trống rỗng. Con người không thể sống một mình được. Cần có một tình yêu nồng cháy và bạn đời để chia sẻ. Đó là điều không thể có được bằng tiền, và tôi thực sự muốn có được. Vì vậy tôi đến đây để tìm kiếm người ấy."
"...Vậy thì cậu đâu nhất thiết phải tìm ở Học viện Chojabara?"
Tôi lịch sự đáp lại lời phản biện:
"Không, phải là nơi này. Vì ở đây chắc chắn sẽ có những cô gái xinh đẹp, quyến rũ, mang mục tiêu và ước mơ rõ ràng, và hơn hết là... có thể nuôi tôi."
"....................................Hả?"
"Chính vì điều đó, Arika à. Phải là cô, không thể là ai khác. Ngoại hình, trí tuệ, ý thức công lý. Chỉ trong một ngày, nhưng tôi đã thấy ở Arika vô vàn khả năng. Một tương lai mà chúng ta cùng sống và cùng chết."
"...................................."
"Tôi không bắt cô phải trả lời ngay. Dù sao thì nếu nhập học được, chúng ta cũng sẽ bị ràng buộc với học viện này trong ba năm. Nhưng mà, tôi hy vọng một ngày nào đó Arika sẽ chấp nhận tôi. Vì vậy tôi muốn cùng cô trải qua thời gian để chúng ta có thể hiểu nhau hơn."
Tôi chợt tưởng tượng Arika xuất hiện trong cuộc sống hàng ngày mà mình đã vẽ ra trong đầu.
...Tuyệt vời! Trong lúc cùng nhau đi dạo trên bãi biển dưới ánh hoàng hôn, Arika nhặt một vỏ sò và áp nó vào tai: "Em nghe thấy tiếng sóng nè." "Đó chỉ là âm thanh vọng lại thôi." "Vào những lúc thế này, anh nên nói điều gì đấy lãng mạn hơn chứ." Rồi Arika phì cười, nhưng vẫn không rời xa tôi dù chỉ một giây...
"..................................Nhức đầu quá."
Arika trong trí tưởng tượng của tôi bị xóa sạch ngay lập tức bởi lời nói lạnh lùng của Arika thật.
"Cô có cần tôi đi lấy thuốc dùm không?"
"Tôi nghĩ người cần tích cực điều trị là cậu đấy."
"Kiểu như phẫu thuật thùy não á? Cô thích dark joke nhỉ."
"Thôi đủ rồi."
Cô ấy buông lời cay độc. Chết tiệt, có phải khả năng thuyết trình của tôi chưa đủ không...?
"Về chuyện nuôi..."
Mặc dù Arika có vẻ đã ăn xong, cô ấy vẫn lấy một viên kẹo Ramune ra từ túi. Cứ cho đó là một phần trong thói quen suy nghĩ của cô ấy, nhưng tôi không nhớ đã nói điều gì phức tạp đến mức cô ấy phải làm thế.
"Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc tự mình nuôi bạn đời sao?"
"Chưa bao giờ. Tôi ghét làm việc tạo ra lợi nhuận... nói cách khác là ghét phải tích cực kiếm tiền. Tôi định giao phó hoàn toàn việc đó cho bạn đời."
"Vậy thì cậu chẳng khác gì một kẻ ăn bám..."
"Nhân tiện, chuyện hòn đảo phía nam chỉ là tôi muốn nhấn mạnh thôi. Nếu có tình yêu đích thực, dù sống trong căn phòng một tatami đi nữa cũng không sao cả. Nơi nào có người yêu, nơi đó là thiên đường."
"Ồ, vậy à? Thế thì tốt... không, chẳng có gì tốt cả!"
Trong khi Arika đang bận rộn với những cảm xúc thăng trầm, tôi tiếp tục trình bày quan điểm của mình:
"Với lại, miễn là không liên quan đến tiền bạc, tôi có thể tận tụy hết mình. Nếu bạn đời muốn có món trứng Benedict cho bữa sáng, tôi sẽ chế biến ngon nhất. Nếu bạn đời gặp nguy hiểm, tôi sẽ chạy đến tận chân trời để bảo vệ cô ấy."
"...Vậy tiền mua trứng và thịt xông khói để làm là của ai?"
"Dĩ nhiên là của bạn đời rồi."
"Đừng nói một cách đường hoàng thế chứ... Nhưng, cậu có ý định hỗ trợ với vai trò là một người chồng nội trợ à? Nếu vậy thì tôi có thể hiểu được một chút... à không, không hiểu. Bởi vì nếu thế thì đúng là cậu đâu cần ở đây làm gì."
Arika che cả hai mắt bằng lòng bàn tay phải, rồi như thể đang tìm kiếm lối thoát, cô ấy chuyển hướng câu chuyện:
"V-vậy cậu không có ước mơ hay mục tiêu nào khác sao? Kiểu như muốn dùng tiền để giúp đỡ ai đó, hay muốn đạt được điều gì đó lớn lao bằng cách sử dụng vốn..."
"Không có. Ngược lại, tôi thậm chí còn nghĩ tốt hơn hết là không nên có những thứ vô bổ như vậy."
"...Vô bổ?"
Arika lặp lại chỉ phần đó, giọng điệu trở nên nghiêm khắc hơn.
"Nội dung của kỳ thi tuyển về cơ bản là kiếm tiền... Nhưng dù sao đây cũng là vì nhập học, nên cậu định chịu đựng và cố gắng lần này nhỉ?"
"Không đâu. Ngay cả trong kỳ thi tuyển, tôi cũng không định thay đổi phương châm của mình. Tôi định giao việc tìm kiếm và giải câu hỏi cho người hợp tác, còn tôi sẽ hỗ trợ ở những phần khác."
"Vậy mà cậu dám nói muốn hợp tác với tôi... Này, cậu thực sự thấy ổn với điều đó sao? Cậu có thể ngẩng cao đầu khi vượt qua kỳ thi tuyển bằng cách dựa dẫm vào người khác ư? Cậu không cảm thấy xấu hổ chút nào sao?"
"Xấu hổ? Tôi không hiểu, tại sao lại thế? Điều đó chỉ khiến tôi nhận ra một lần nữa rằng Arika thật sự là một người tài sắc vẹn toàn và vô cùng quyến rũ thôi, đúng không?"
"................................"
Hoàn hảo. Sau khi bày tỏ một cách chân thành như vậy, chắc chắn Arika sẽ hiểu thôi.
"Vậy đó, đây là mục đích tôi đến học viện này. Nếu cô đã hiểu, hãy cùng chiến đấu với tôi nhé."
Trong lòng đang phấn khích, tôi đưa tay phải ra lần nữa.
Và rồi...
"...Tôi nghĩ cậu nên đến phòng khám một lần. Có lẽ bệnh của cậu nặng đấy."
Arika nhìn tôi với ánh mắt đầy thương hại, như thể đang nhìn một chú cún bị bỏ rơi bên đường.