Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

chương 89

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kiếp trước Tống Tuấn Kiệt vì lấy lòng Chung Minh không biết đã nói bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt, Chung Minh cũng rất hưởng thụ, nghĩ biểu ca thật tâm thích nàng, nguyên lai đều là hoa ngôn xảo ngữ lừa nàng mà thôi. Còn Tô Tử Mặc tuy không thường nói mấy lời đó, nhưng khi Phùng di nương đánh nàng thì ra mặt thay nàng, lại ở trước mặt Bồ Tát cùng nàng kết tóc, thì ra chân tình thực lòng không phải chỉ nói bằng miệng, Chung Minh cũng không hoài nghi tâm ý Tô Tử Mặc, dù nàng thấy mình có chút không xứng với Tô Tử Mặc, nhưng cứ mặc kệ nó đi, chỉ cần Tô Tử Mặc thích nàng, thì trong lòng Tô Tử Mặc, nàng chính là tốt nhất, giống như cảm nhận của nàng về Tô Tử Mặc vậy.

"Làm sao thế, sao không nói chuyện?" Tống Văn Thục cuối cùng nhìn ra điểm không ổn, hai người cứ trầm mặc suốt đường.

Chung Minh thật ra có rất nhiều lời thân thiết muốn nói cùng Tô Tử Mặc, chẳng qua có Tống Văn Thục bên cạnh, sao mở miệng được.

Tô Tử Mặc cúi đầu, trên mặt còn đỏ ửng.

Chung Minh đột nhiên nói:"Nương, Minh nhi muốn mua một cái nhà ở kinh thành".

"Dùng làm gì?"

"Chờ khi Minh nhi cùng Mặc tỷ tỷ rời khỏi Tống gia, thì còn có nơi đặt chân, cũng tiện cho nương về sau đến kinh thành thăm chúng ta".

Tống Văn Thục cân nhắc lời này, nghe kiểu nào cũng thấy không đúng,"Ý của con là cho dù rời đi Tuấn Kiệt, cũng không tính về nhà?"

Chung Minh nói:"Minh nhi không muốn Mặc tỷ tỷ rời xa quê nhà".

Tống Văn Thục hừ nói:"Con bỏ được ta với cha con a".

Chung Minh cười nói:"Nếu Minh nhi về nhà, nương và cha sẽ không đuổi chúng ta đi, còn Tô Hầu gia thì chưa chắc".

"Nếu Hầu gia không đáp ứng, không lẽ con và Tử Mặc cứ trốn tránh suốt đời?" Tống Văn Thục liếc nhìn Tô Tử Mặc,"Vậy thì làm sao?"

Chỉ nghe Tô Tử Mặc nói:"Phụ thân Tử Mặc cũng không phải người không biết lý lẽ, Tử Mặc đã quyết định ở cùng Minh nhi, sẽ không để nàng chịu uỷ khuất". Tô Tử Mặc nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lộ ra vẻ kiên định vững chắc.

Ngay cả Tống Văn Thục cũng không thể phản bác, cảm thấy Tô Tử Mặc nói được thì nhất định làm được, dừng một chút, lại nói:"Một nữ nhân tay không thể cầm, vai không thể khiêng, chờ chúng ta già đi rồi, hai con lại có thể làm được gì?"

Chung Minh cả kinh nói:"Chẳng lẽ phụ thân muốn bố thí hết gia tài?"

Tống Văn Thục trừng mắt nhìn nàng,"Nữ nhi gả ra ngoài như nước ra khỏi bát, con không nghe lời chúng ta, cần gì phải xen vào chuyện chúng ta?"

Tống Văn Thục trừng mắt nhìn nàng,"Nữ nhi gả ra ngoài như nước ra khỏi bát, con không nghe lời chúng ta, cần gì phải xen vào chuyện chúng ta?"

Tô Tử Mặc cười nhẹ nói:"Nguyên lai cô cô lo lắng chuyện này, cô cô cứ yên tâm đi, thế gian này tuy là lấy nam nhân làm đầu nhưng nữ nhân rời khỏi nam nhân cũng có thể sống được, nhập không được con đường làm quan, còn có thể theo thương, nếu không thì mở học đường dạy học, không thể nào không sống nổi ở thời bình này".

Chung Minh ở một bên phụ họa, còn không quên thầm oán:"Nói đi nói lại vẫn là nương bất công".

Tống Văn Thục mất hứng ,"Ta làm gì bất công?"

"Nếu nương không phải sinh ra nữ nhi mà là nam nhi, cho dù vô liêm sỉ như biểu ca, khẳng định nương cũng không bỏ mặc, cái gì mà nữ nhân rời khỏi nam nhân thì không thể sống chứ, nếu không phải biểu ca cưới Mặc tỷ tỷ, hắn có giờ khắc vinh quang như lúc này sao?" Chung Minh nói rõ ràng có lý.

Tô Tử Mặc nói tiếp:"Nữ nhân cả đời không lo lắng bần cùng hay phú quý, chỉ sợ nhất gặp gỡ người không tốt, là Minh nhi đã giúp Tử Mặc trưởng thành tốt đẹp hơn".

Tống Văn Thục bị các nàng kẻ xướng người hoạ nói đến á khẩu không trả lời được, nở nụ cười,"Lý lẽ gì đều bị hai con chiếm, ta còn có thể nói được cái gì".

Chung Minh kéo cánh tay nàng, cười nói:"Con cháu tự có phúc của con cháu, nương a, nương cũng đừng quan tâm, không thôi lại phát sầu đến cả đầu tóc bạc".

Tống Văn Thục hờn giận nói:"Ai cần con quản." Cuối cùng hỏi,"Mua nhà cần bao nhiêu ngân lượng?"

Chung Minh cười,"Nương, biết nương khẩu thị tâm phi mà, Minh nhi đã hỏi thăm qua, đại viện tam tiến tam ra mới có năm ngàn lượng thôi, bạc trên người Minh nhi đủ dùng, chẳng qua, Minh nhi còn nhìn trúng một cửa tiệm trên phố sầm uất, tính toàn bộ, ít nhất tám ngàn lượng, phải có cha nương giúp đỡ mới được, nương yên tâm, tạm cho Minh nhi mượn, chờ kiếm được bạc Minh nhi trả lại cho cha và nương".

Tống Văn Thục nghe nàng có tính toán này liền cảm thấy an ủi, biết suy nghĩ cho tương lai, xem ra không phải chỉ vì nhất thời xúc động,"Ta xuất môn cũng không mang theo bao nhiêu ngân phiếu, còn lấy hơn phân nửa mua nhân sâm cho lão phu nhân, cần phải gửi một phong thư kêu phụ thân con vào kinh mới được, cũng giúp con dò xét kỹ càng coi sao".

"Tiểu thư, đang nghĩ cái gì mà mê mẩn đến vậy?", Tri Họa thấy Chung Minh suốt buổi tối cứ ngẩn người nhìn chằm chằm một cái túi hương, rốt cuộc nhịn không được hỏi.

"Tiểu thư, đang nghĩ cái gì mà mê mẩn đến vậy?", Tri Họa thấy Chung Minh suốt buổi tối cứ ngẩn người nhìn chằm chằm một cái túi hương, rốt cuộc nhịn không được hỏi.

Chung Minh lầm bầm lầu bầu,"Mặc tỷ tỷ như thế nào tốt như vậy a~~"

Tri Họa cùng Tri Thư đứng phía sau liếc nhìn nhau, Chung Minh quả nhiên mê muội Tô Tử Mặc quá rồi.

Một trận tiếng gõ cửa, Chung Minh lập tức nhảy dựng lên,"Là Mặc tỷ tỷ." Nói xong tự mình đi mở cửa, đúng là Tô Tử Mặc đang đứng ở ngoài.

Hai nha đầu tri kỷ của Chung Minh vội vàng thức thời lui ra.

Tô Tử Mặc thấy trên tay Chung Minh đang cầm đoạn tóc bị cắt ban ngày, đây là vật minh chứng cho lời hứa hẹn cả đời, trong lòng nhất thời tràn đầy nhu tình.

Chung Minh ngọt ngào cười nói:"Ta đang muốn đi tìm ngươi, ngươi lại đến".

Tô Tử Mặc buông bọc vải trong tay xuống, mở ra, bên trong là các loại đồ trang sức, còn có một ít ngân phiếu.

"Làm gì vậy?" Chung Minh khó hiểu hỏi.

Tô Tử Mặc nói:"Mặc dù không nhiều lắm nhưng đây là một chút tâm ý của ta, muội cầm đặt mua vài thứ, đợi đến lúc rời đi nơi này, còn có biện pháp mưu sinh".

Chung Minh nghe hiểu được, nguyên lai nàng vẫn còn vấn vương chuyện ban ngày, vốn không muốn thu nhận, nhưng hiện tại các nàng đồng lòng bên nhau, không nên phân biệt, cái gì cũng chưa nói, đi vào phòng trong, chốc lát sau lại đi ra, trong tay cầm theo hộp gỗ, mở khóa, đem những thứ đồ của Tô Tử Mặc bỏ vào, khoá kỹ lại, giao luôn chìa khoá cho Tô Tử Mặc, nói:"Ta chỉ biết tiêu xài bạc, làm sao hiểu được chuyện quản lý này kia, đưa cho ngươi vẫn là ổn nhất".

Tô Tử Mặc lắc đầu,"Trước kia có lẽ là vậy, hiện tại không giống nữa, muội khắp nơi vì ta suy nghĩ, chuyện ta còn chưa nghĩ đến thì muội đã nghĩ tốt rồi, muội có tính toán gì thì cứ việc làm thôi".

Chung Minh từ nhỏ đến lớn chưa làm được chuyện gì nghiêm túc, không nghĩ tới Tô Tử Mặc tín nhiệm nàng như thế, không khỏi nóng lòng muốn thử,"Thật cho ta toàn quyền quyết định sao?"

Tô Tử Mặc cười gật đầu.

Chung Minh lập tức nói ra ý tưởng của mình,"Ta muốn mua trang viên thật lớn, cho dù không lớn như nhà nương ta, ít nhất cũng phải hơn Tống phủ, bên trong phải có đình viện, hòn non bộ, có rừng trúc, hồ nuôi cá, trong viện trồng hoa, ta còn muốn nuôi một con vẹt".

Chung Minh lập tức nói ra ý tưởng của mình,"Ta muốn mua trang viên thật lớn, cho dù không lớn như nhà nương ta, ít nhất cũng phải hơn Tống phủ, bên trong phải có đình viện, hòn non bộ, có rừng trúc, hồ nuôi cá, trong viện trồng hoa, ta còn muốn nuôi một con vẹt".

Tô Tử Mặc mỉm cười không nói, trong lòng lại suy nghĩ, quả nhiên là đại tiểu thư quen được nuông chiều, có lẽ nàng nên cân nhắc thật kỹ xem làm nghề gì để kiếm ra nhiều bạc.

Chung Minh nhìn thấy Tô Tử Mặc cười, mới nhớ ra, nói bổ sung:"Đương nhiên , còn phải có thư phòng, có đàn thất, phòng vẽ tranh".

Tô Tử Mặc chỉ ôn nhu nói:"Đều theo ý muội".

Chung Minh thầm le lưỡi, Tô Tử Mặc tinh thông cầm kỳ thư họa, còn biết nữ hồng! Nàng thì chuyên gia sống phóng túng, so với người cao nhã như Tô Tử Mặc, nàng quả thật thô tục không chịu nổi, không khỏi lo lắng nói:"Mặc tỷ tỷ, thật sợ có một ngày ngươi sẽ ghét bỏ ta".

Tô Tử Mặc đoán được suy nghĩ của nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, chậm rãi nói: "Trước kia việc gì ta cũng muốn làm được tốt nhất, Thượng Thư nữ nhi biết đánh đàn, ta sẽ đàn hay hơn nàng, Thị Lang thiên kim biết chơi cờ, ta sẽ đánh cao tay hơn nàng, Ngự Sử khuê nữ biết vẽ tranh, ta sẽ vẽ sống động hơn nàng. Người xưa nói nữ tử không tài đó là đức, nhưng ta ngược lại càng muốn đọc sách, hơn nữa đọc còn muốn thông thạo hơn ca ca ta nhiều, kết quả thì thế nào chứ? Bất quá chỉ là có chút thanh danh tốt đẹp, cuối cùng vẫn phải gả cho người như biểu ca muội, chênh lệch như thế, chỉ làm cho người ngoài càng thêm cười nhạo thôi. Thẳng đến khi gặp được muội, Minh nhi, muội làm ta hiểu được thì ra một người có thể sống tiêu sái tự tại đến vậy, không vì bất kì người nào khác, chỉ sống vì chính mình. Nếu không có muội, ta sợ mình sẽ thuận theo số mệnh, bị vây ở bốn bề tường cao này, chết lặng nhìn biểu ca muội thê thiếp thành đàn, sau đó tâm tĩnh như nước sống qua một đời. Muội là người làm cho ta tràn ngập hy vọng vào tương lai, Minh nhi, đừng nói những lời tự coi nhẹ bản thân mình nữa. Ta thích muội, thích hết thảy con người muội, thích nét vui vẻ tươi sáng của muội, thích sự phóng khoáng của muội, ta cũng chẳng sợ muội không tri thức không tài nghệ. Muội không biết mình có bao nhiêu đáng yêu đâu".

Chung Minh rốt cuộc hiểu được vì sao kiếp trước Tô Tử Mặc dường như không để ý đến việc gì, nguyên lai là do bi thương đến chết tâm. Nói như thế, nàng gài bẫy hãm hại, đuổi Tô Tử Mặc ra khỏi Tống phủ, ngược lại đổi thành giúp nàng ấy, đáng tiếc không cơ hội hỏi xem kiếp trước Tô Tử Mặc là hận nàng hay là cảm kích nàng đây?!

Chung Minh cười hì hì nói:"Mặc tỷ tỷ, ngươi đã quên ta còn có một điểm tốt nữa a".

"Sao?"

Chung Minh không nói nữa, mà tiến lại gần sát, ngón tay vuốt ve đôi môi cánh hoa của nàng, cười rất xấu xa.

-----------------------

Thật ra tình tiết mấy chương về sau nữa mình cảm thấy chưa vừa ý lắm, bất quá đoạn thời gian này mình cũng như Chung Minh say mê Tử Mặc a...(⌯˃̶᷄﹏˂̶᷄⌯)゚

Truyện convert hay : Ấm Hôn Mật Luyến Ở

Truyện Chữ Hay