Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

cự hôn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nếu Tống Tuấn Kiệt đã đến đây thì tránh cũng không thể tránh. Thời điểm bữa tối, cả nhà ngồi chung một bàn, ngay cả Chung Xa Đạt cũng được giúp đỡ đi ra. Trước mặt mọi người, Tống Tuấn Kiệt lại đem ý đồ nói một hồi, kỳ thật hắn có chút e ngại Tô Tử Mặc, chẳng qua có Tô Hầu gia hứa hẹn cho hắn nạp thiếp, hắn cũng không cố kỵ nữa, lại đang ở Chung phủ, tất nhiên là tìm mọi cách lấy lòng Chung Minh. Nhưng mà biểu hiện này của Tống Tuấn Kiệt ngược lại làm cho Chung Xa Đạt cùng Tống Văn Thục càng phát ra bất mãn, có nói thế nào thì Tô Tử Mặc vẫn là chính thất, hôm nay Tống Tuấn Kiệt có thể a dua Chung Minh trước mặt Tô Tử Mặc, thì ngày mai hắn cũng có thể bỏ rơi Chung Minh tìm nữ nhân khác, quả nhiên là thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, hôn sự này vạn lần không thể đáp ứng. Tống Văn Thục đã muốn biểu lộ ý tứ ra bên ngoài liền trao cho Chung Xa Đạt một ánh mắt.

Chung Xa Đạt là thương nhân, thương nhân thì vốn có ba phần gian trá, huống chi hắn còn là đại thương nhân giàu có nhất phương, tuy vậy hắn cũng không ra vẻ gì trước mặt phu nhân và nữ nhi của mình, mọi chuyện đều thuận theo tâm ý các nàng thôi. Về phần Tống Tuấn Kiệt, lấy ánh mắt thương nhân lão luyện của mình đánh giá thì làm sao không nhận ra mục đích chân chính của Tống Tuấn Kiệt chứ, muốn làm con rể hắn, chẳng qua là nhớ thương gia tài của hắn mà thôi.

Chung Xa Đạt bảo Tri Cầm châm rượu cho hắn và Tống Tuấn Kiệt, sau đó nâng chén nói:"Tuấn Kiệt ngàn dặm xa xôi mà đến, chén này ta kính ngươi."

Tống Tuấn Kiệt vội vàng đứng lên,"Không dám không dám, là chất nhi kính cô trượng mới đúng".

Chung Xa Đạt khoát khoát tay kêu hắn ngồi xuống, gắp miếng thức ăn, rồi mới nói: "Ta nghe nói ngươi đem sính lễ đến đây rồi?"

Tống Tuấn Kiệt thấy sắc mặt hắn trầm trọng, nhất thời trong lòng suy đoán, nói thật hắn cũng không hiểu biết cô trượng lắm. Nghe nói lúc trước khi cưới cô cô Tống Văn Thục, Chung Xa Đạt chẳng qua là một người buôn bán nhỏ mà thôi, nhìn lại hiện tại, gia tài vạn bạc, quả nhiên là có bản lĩnh, không biết vì sao lại hỏi như vậy, đành gật đầu nói:"Đúng vậy." Còn bổ sung,"Mấy thứ này đều là lão phu nhân tự mình chuẩn bị, chỉ sợ mất lễ nghĩa." Tống Tuấn Kiệt đem chuyện sính lễ đều đổ lên đầu Tống lão phu nhân, nếu Chung gia có bất mãn cái gì, cũng không trách đến hắn.

Quả nhiên Chung Xa Đạt lấy chuyện sính lễ để nói:"cô cô ngươi có nói với ta, nàng không quá vừa lòng với sính lễ này".

Tống Văn Thục liếc mắt một cái, nàng đem vấn đề khó khăn này đá cho hắn, lại bị hắn đá trở lại, vội cười nói:"Tuấn Kiệt ngươi đừng nghe hắn, ta chỉ nói là không nhiều như ta nghĩ mà thôi, cô trượng ngươi đúng là xuyên tạc ý tứ của ta".

Tống Tuấn Kiệt hỏi:"Là phong tục không giống ở đây hay sao?" Hoàn toàn không nói tới chuyện sính kim.

Chung Minh xem chướng mắt, không mặn không nhạt xen vào một câu: "Phụ mẫu ta là chê lễ hỏi của ngươi ít quá".

Vẻ mặt Tống Tuấn Kiệt cứng đờ, xấu hổ cười cười, hắn đương nhiên không quên chuyện Chung Minh đòi hắn hai ngàn lượng, chẳng qua hắn cảm thấy Chung gia đã có rất nhiều tiền, cũng không thiếu chút bạc này, nghĩ có thể lừa gạt cho qua chuyện. Nếu Tô Tử Mặc không ở đây, hắn còn có thể nói là lão phu nhân không chịu cho bạc, hiện tại Tô Tử Mặc ở ngay bên cạnh, nếu hắn nói vậy sẽ bị Tô Tử Mặc vạch trần tại trận, sẽ mất hết thể diện, nhưng lại không thể nói Tô Tử Mặc chỉ ột ngàn năm trăm lượng. Hắn nhìn thoáng qua Tô Tử Mặc đang chuyên chú ăn cơm, giống như không có liên quan gì đến bọn hắn, trong lòng cân nhắc một chút, không thể vì nguyên nhân nhỏ mà mất của lớn, liền cười nói:"Nguyên lai là việc này, cô cô dượng đúng là oan uổng ta mà". Nói xong lấy trong người ra một tờ ngân phiếu, hé ra một trăm lượng, tròn hai mươi tờ, nói,"Nơi này là hai ngàn lượng, bởi vì không phải số lượng nhỏ, cho nên không dám để cùng với sính lễ".

Vẻ mặt Tống Tuấn Kiệt cứng đờ, xấu hổ cười cười, hắn đương nhiên không quên chuyện Chung Minh đòi hắn hai ngàn lượng, chẳng qua hắn cảm thấy Chung gia đã có rất nhiều tiền, cũng không thiếu chút bạc này, nghĩ có thể lừa gạt cho qua chuyện. Nếu Tô Tử Mặc không ở đây, hắn còn có thể nói là lão phu nhân không chịu cho bạc, hiện tại Tô Tử Mặc ở ngay bên cạnh, nếu hắn nói vậy sẽ bị Tô Tử Mặc vạch trần tại trận, sẽ mất hết thể diện, nhưng lại không thể nói Tô Tử Mặc chỉ ột ngàn năm trăm lượng. Hắn nhìn thoáng qua Tô Tử Mặc đang chuyên chú ăn cơm, giống như không có liên quan gì đến bọn hắn, trong lòng cân nhắc một chút, không thể vì nguyên nhân nhỏ mà mất của lớn, liền cười nói:"Nguyên lai là việc này, cô cô dượng đúng là oan uổng ta mà". Nói xong lấy trong người ra một tờ ngân phiếu, hé ra một trăm lượng, tròn hai mươi tờ, nói,"Nơi này là hai ngàn lượng, bởi vì không phải số lượng nhỏ, cho nên không dám để cùng với sính lễ".

Không ngờ Chung Minh lại đoạt lời, nói:"Cha ta nếu không nói, chắc ngươi cũng không muốn lấy ra phải hay không?"

Tống Tuấn Kiệt cười ngượng nói:"Sao có thể a, ta đã đáp ứng muội, tất nhiên sẽ làm được".

Chung Minh vốn tưởng rằng với tính tình bủn xỉn của Tống Tuấn Kiệt, nhất định hắn sẽ luyến tiếc phần bạc này, coi như hắn không giữ lời, mới mượn đề tài này để nói chuyện của mình, hiện tại xem ra khó mà nói cái gì.

Tô Tử Mặc ngồi bên cạnh bỗng nhiên nói:"Tướng công thật sự là hào phóng, nạp thiếp mà thôi, lại xuất ra hai ngàn lượng bạc làm sính kim, việc này phụ thân ta có biết không?"

Tống Tuấn Kiệt không dự đoán được Tô Tử Mặc đột nhiên hỏi như thế, đương nhiên cũng hiểu được ngụ ý của nàng, nếu để cho Tô Hầu gia biết chuyện này, hắn thật đúng là không giải thích được. Lúc trước hắn đến Tô gia hỏi cưới chỉ có mấy trăm bạc mà thôi, đành phải nói:"Cái này phải hỏi ngươi, hai ngàn lượng bạc là ngươi đưa cho ta mà".

Tô Tử Mặc thản nhiên nói:"Tướng công thật biết nói đùa, ngươi nói cần bạc dùng gấp, ta mới cho ngươi, ta làm sao biết ngươi dùng để nạp thiếp, nếu sớm biết như thế......" Chỉ nói một nửa liền dừng lại.

Tống Tuấn Kiệt phát cáu, Tô Tử Mặc đúng là mở to mắt mà nói dối, bạc này rõ ràng chính là cho hắn dùng để cưới Chung Minh, hơn nữa hắn cũng chưa mở miệng xin, là Tô Tử Mặc tự nhiên đến đưa cho hắn, vội la lên:"Rõ ràng là ngươi......"

"Ta cái gì?" Tô Tử Mặc cắt lời hắn,"Ngươi và ta thành thân lâu như vậy mặc dù ở chung không tính là hòa thuận, nhưng dù thế nào ta cũng là chính thất, làm sao có chuyện ta cho ngươi bạc để nạp thiếp? Ta không có lòng độ lượng lớn như vậy a".

Tống Tuấn Kiệt không phản đối, Tô Tử Mặc rõ ràng chính là nói dối, còn nói đến hợp tình hợp lý, có chính thất nhà ai lại cam tâm tình nguyện để cho phu quân nạp tiểu thiếp còn cho bạc đâu chứ.

Tống Văn Thục nghe ra một tầng ý tứ khác, hỏi:"Tống gia hiện giờ là Tử Mặc làm chủ sao?"

Tô Tử Mặc nói:"Đều là ý tứ lão phu nhân".

Tô Tử Mặc nói:"Đều là ý tứ lão phu nhân".

Tống Văn Thục có chút đăm chiêu gật gật đầu.

Tống Tuấn Kiệt sắc mặt càng khó nhìn, cái này rõ ràng là nói cho Tống Văn Thục biết, lời hắn hứa hẹn phía trước bất quá là hứa suông mà thôi. Tô Tử Mặc là chủ gia đình, cho dù hắn muốn đối tốt với Chung Minh, cũng chỉ là lời ngoài miệng nói nghe xong thì thôi.

Chung Xa Đạt nãy giờ vẫn không nói chuyện, lên tiếng:"Chung Xa Đạt ta chỉ có một nữ nhi là Chung Minh, nhà chúng ta cũng không thiếu bạc, đừng nói hôm nay Tuấn Kiệt ngươi cầm bạc lại đây, cho dù là không có một lượng bạc nào, nếu nữ nhi ta muốn gả, ta cũng không nói hai lời liền đáp ứng, ta còn muốn chuẩn bị hồi môn thật nhiều cho nó, làm cho nó xuất giá thật xinh đẹp".

Tống Tuấn Kiệt vui vẻ nói:"Cô trượng thật sự là thâm minh đại nghĩa, việc hôn sự này là chính miệng biểu muội đáp ứng".

Chung Minh giành nói:"Ai nói ta đáp ứng, khi nương ta cùng ngoại tổ mẫu nói chuyện này, ta chỉ là chưa kịp phản đối thôi."

"Này", Tống Tuấn Kiệt vội la lên,"Hôn nhân đại sự đâu có phải trò đùa?"

Chung Minh nói:"Ta vốn là muốn gả cho ngươi, bất quá nhìn thấy Mặc tỷ của ta, vẫn là quên đi, nàng là chính thất mà còn bị như vậy, ta gả cho ngươi làm thiếp, chẳng phải càng bị bạc đãi hay sao".

"Sẽ không, đương nhiên sẽ không." Tống Tuấn Kiệt liên tục cam đoan, chẳng qua trước mặt Tô Tử Mặc, khó mà nói đến chuyện hưu thê để trấn an Chung Minh, chỉ có thể kiên trì nói không.

Chung Xa Đạt nói:"Nếu Minh nhi không muốn gả, việc này liền coi như chấm dứt tại đây".

"Sao có thể được chứ!" Tống Tuấn Kiệt bật đứng lên,"Rõ ràng đã bàn xong hết rồi, nếu không bởi vì cô trượng xảy ra chuyện, ta cùng biểu muội đều đã muốn bái đường thành thân".

"Sao có thể được chứ!" Tống Tuấn Kiệt bật đứng lên,"Rõ ràng đã bàn xong hết rồi, nếu không bởi vì cô trượng xảy ra chuyện, ta cùng biểu muội đều đã muốn bái đường thành thân".

Chung Xa Đạt thở dài:"Này chỉ sợ cũng là ý trời đi".

Tống Văn Thục vì mặt mũi nên không nói rõ, hiện tại Chung Xa Đạt chính miệng cự tuyệt, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu Tống Tuấn Kiệt vẫn không buông tha, thì phải là hắn không hiểu chuyện, lúc này a, nàng sẽ giúp nữ nhi chọn một vị hôn phu thật tốt.

Nhưng Tống Tuấn Kiệt đã ngàn dặm xa xôi đến nơi này, sao có thể dễ dàng buông tha, hắn cũng sớm đoán được sẽ có trở ngại, đã tính trước, liền nói:"Cô cô, cô trượng, thật sự là biết nói đùa, biểu muội nàng tuổi còn nhỏ, có thể không hiểu chuyện, nhưng cô trượng là đại thương nhân sao có thể không giữ lời, hôn sự giữa ta và biểu muội tuy chỉ là nói miệng nhưng có nhiều người ở đó như vậy, có thể làm chứng cho chúng ta, cho dù là quan phủ thì cũng phải giữ lời, nếu từ hôn thì cũng chỉ nhà trai có thể bàn lùi, tiểu chất mặc dù nhận thức không nhiều người lắm, bất quá ở kinh thành cũng có quen biết vài lão gia quan lớn, cô cô, cô trượng có muốn cùng tiểu chất hồi kinh, tìm bọn họ phân xử hay không?"

Chung Xa Đạt giận tái mặt,"Ngươi đang uy hiếp ta?"

Tống Tuấn Kiệt vội nói:"Tiểu chất không dám, chẳng qua tiểu chất là thật tâm thích Chung Minh biểu muội, chỉ muốn cô cô, cô trượng thành toàn".

Chung Minh cười nhạt,"Ngươi là thật tâm thích bạc của nhà ta thì có".

Tống Tuấn Kiệt bị nói trúng tim đen, mặt đỏ bừng, mạnh miệng nói:"Biểu muội thật coi khinh người, ta làm sao là người như vậy, ta có thể thề với trời, tuyệt đối không có tâm tư này". Sau khi Chung Minh gả cho hắn, tự nhiên sẽ đem tài sản mang lại đây, sẽ không tính là hắn có tâm vọng tưởng, lời này thật ra có thể thề được.

Tống Văn Thục sợ tình hình căng thẳng, vội hoà giải nói:"Đều là người một nhà, có cái gì thì từ từ cùng nhau nói, nhìn xem các ngươi, người thổi râu người trừng mắt, muốn cho Tử Mặc chế giễu hay sao?"

Tô Tử Mặc cười nói:"Sẽ không, Minh nhi nếu gả lại đây thì chúng ta là tỷ muội, nếu không gả thì chúng ta vẫn là tỷ muội." Một câu liền đặt mình ra khỏi chuyện này, không đếm xỉa đến.

Tống Văn Thục thầm nghĩ, Minh nhi mà có được cơ trí bình tĩnh như Tử Mặc thì hôm nay chuyện cũng không ầm ĩ thành cái dạng này.

Truyện convert hay : Ở Rể Vì Tế

Truyện Chữ Hay