Vì đã đáp ứng Tô Tử Mặc, mà Chung Minh cũng có nguyên tắc không nuốt lời nên nàng dậy thật sớm, chuẩn bị xong hết thảy rồi ở cửa chờ Tô Tử Mặc, không nghĩ tới lại thấy Tống Tuấn Kiệt, hắn ăn mặc rất thể diện, vài ngày không gặp, thần sắc bệnh hoạn đã tiêu hết, phía sau có hai gã sai vặt đi theo, cầm hộp lễ vật, Chung Minh bắt đầu hồ nghi, không phải Tô Tử Mặc nói là không cho biểu ca đi sao?
Tống Tuấn Kiệt cũng nhìn thấy Chung Minh, chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, biểu muội hắn sao bất cứ chỗ nào lúc nào cũng đều chói lọi như vậy chứ, hắn đã sớm quên chuyện ngày đó đắc tội Chung Minh, cười nói: "Mới sáng sớm, biểu muộn muốn đi đâu vậy?"
Chung Minh tự nhiên sẽ không trưng ra vẻ mặt hoà nhã với hắn, lạnh lùng hỏi lại:"còn biểu ca thì muốn đi đâu?"
Tống Tuấn Kiệt bày ra bộ dạng rất không tình nguyện, nói:"Còn không phải cùng biểu tẩu của muội đi lại mặt sao."
Chung Minh nghi ngờ hỏi:"Mặc tỷ tỷ gọi ngươi đi ?"
Tống Tuấn Kiệt nâng cằm, đắc ý dào dạt nói:"Đó là đương nhiên, nếu không phải nàng ấy cầu xin ba bốn lần, thì làm sao ta đáp ứng."
Chung Minh tức giận nói:"Vậy mà nàng lừa ta!"
"Ai lừa muội ?" Hai thanh âm đồng thời vang lên.
Tống Tuấn Kiệt quay đầu, thấy Tô Tử Mặc đang đi tới, tuy rằng đã thành thân nhiều ngày, Tống Tuấn Kiệt vẫn chỉ là mới thấy nàng lần thứ hai, ngày đó làm sai nên hắn không dám nhìn lâu, hôm nay vừa thấy, chỉ cảm thấy Tô Tử Mặc động lòng người, thật là một người phẩm chất đức hạnh đều tốt đẹp, nghĩ đến nàng là thê tử được mình cưới hỏi đàng hoàng, trong lòng hắn càng phát ra đắc ý, lại nhìn thoáng qua Chung Minh, có chút không bỏ được, nghĩ rằng, nếu cũng cưới luôn biểu muội, vậy mới là ngồi hưởng tề nhân chi phúc.
Đối mặt Tô Tử Mặc, Tống Tuấn Kiệt vẫn có vài phần kiêng kị, hôm nay lại mặt, tuy rằng Tô Tử Mặc không có kêu hắn, nhưng là về nhà mẹ đẻ nào có ai một mình trở về, cho nên hắn tự chủ trương, chuẩn bị lễ vật, đứng ở đây chờ, nghĩ Tô Tử Mặc thấy hắn biết điều như thế chắc chắn sẽ tha thứ. Vừa rồi vì mặt mũi mới lừa Chung Minh, sợ Chung Minh nói nhiều, hắn vội vàng tiếp lời, nói: "Nương tử, nàng đã đến rồi, ta chờ nàng thật lâu, đi thôi."
Tô Tử Mặc biết rõ còn cố hỏi: "Đi đâu?"
Tống Tuấn Kiệt hạ giọng nói:"Đương nhiên là cùng nàng về nhà mẹ đẻ."
Tô Tử Mặc nói:"Ta có cho ngươi đi cùng sao?"
Tống Tuấn Kiệt sửng sốt,"Nàng một người trở về thì ra thể thống gì, nếu nhạc phụ đại nhân (cha vợ) hỏi đến, nàng phải nói thế nào?"
Tô Tử Mặc thản nhiên nói:"Ăn ngay nói thật."
Tô Tử Mặc thản nhiên nói:"Ăn ngay nói thật."
"Nàng," Tống Tuấn Kiệt nhịn không được, thấp giọng cả giận nói,"Tô Tử Mặc, ta đã muốn giữ thể diện cho nàng, nàng đừng không biết phân biệt lý lẽ."
Tô Tử Mặc lạnh lùng nhìn hắn một cái, Tống Tuấn Kiệt đúng là bất chợt rùng mình, nhưng mà lời đã nói ra rồi, chỉ có thể cứng cổ nói tiếp:"Đêm tân hôn ta và nàng chia phòng mà ngủ, đã trở thành đề tài bàn tán của mọi người trên dưới trong phủ, hiện tại lại không cho ta cùng nàng trở về, chẳng lẽ nàng muốn cho toàn bộ kinh thành này chê cười chúng ta sao?"
Tô Tử Mặc cười lạnh nói:"Đừng dát vàng lên mặt mình nữa, ngươi cho ngươi là ai."
"Vậy Tô lão gia thì sao?" Tống Tuấn Kiệt thấy nàng không có lên tiếng, nghĩ rằng hắn đã bắt trúng tim đen của nàng, đắc ý nói,"Việc này nếu truyền ra ngoài, không biết mặt mũi nhạc phụ đại nhân để đi đâu."
Tô Tử Mặc nhìn hắn, lạnh lùng nói:"Cha ta nếu biết ngươi phụ bạc ta, ngươi cảm thấy cha ta sẽ đối với ngươi thế nào?"
Rõ ràng là ngày nóng nực, Tống Tuấn Kiệt lại cảm thấy cả người lạnh lẽo, không dám nhiều lời, chẳng qua Chung Minh cùng đám hạ nhân Tống phủ đều ở một bên nhìn bọn họ, vì cứu vãn một chút mặt mũi, nên lớn tiếng nói:"Được rồi, nếu nàng đã thông cảm ta bệnh nặng mới khỏi không thích hợp ra ngoài, vậy thì ta sẽ không đi, thay ta vấn an nhạc phụ đại nhân."
Tô Tử Mặc không tiếp tục dây dưa với hắn, đi đến trước mặt Chung Minh, nói: "Minh nhi, chúng ta đi thôi."
Có Tống Tuấn Kiệt trước mặt, Chung Minh cũng không hỏi nhiều, cùng Tô Tử Mặc đi ra cửa.
Tống Tuấn Kiệt nhìn mà choáng váng, Tô Tử Mặc không cho hắn đi, vì sao lại mang theo biểu muội? Trong lòng mặc dù nghi ngờ, cũng không dám hỏi nhiều, gã sai vặt đi tới hỏi hắn lễ vật làm sao bây giờ, Tống Tuấn Kiệt vội vàng đuổi theo, nhưng Tô Tử Mặc cùng Chung Minh đã lên xe ngựa đi xa rồi, hắn tức giận đến mức muốn quăng lễ vật xuống đất, nhưng dù sao cũng là mua bằng bạc, liền nói với gã sai vặt:"Đều đưa đến phòng phu nhân hết đi."
Dọc theo đường đi hai người đều yên lặng không tiếng động, vẫn là Tô Tử Mặc nói trước:"Không có gì muốn hỏi ta sao?"
Chung Minh đẩy ra bức rèm, nhìn bên ngoài xe ngựa nói:"Vốn có chút nghi vấn, bất quá hiện tại nghĩ thông suốt rồi."
Tô Tử Mặc cười nhẹ:"Nghĩ thế nào hay vậy?"
Tô Tử Mặc cười nhẹ:"Nghĩ thế nào hay vậy?"
Chung Minh bỗng nhiên kêu xe ngựa dừng lại, gọi Tri Họa tiến vào, xuất ra mấy tấm ngân phiếu, nói nhỏ bên tai phân phó Tri Hoạ một phen, trước khi đi Tri Hoạ còn gọi Tri Thư cùng Thanh Nhi.
Thanh Nhi không muốn nghe Chung Minh sai khiến nhưng Tô Tử Mặc dùng ánh mắt ý bảo nàng nghe theo, Thanh Nhi mới không tình nguyện đi cùng, miệng còn nói thầm:"Không phải chỉ là mua lễ vật thôi sao, cần chi nhiều người như vậy, chẳng lẽ mang hết đồ trong thành trở về?"
Đợi các nàng đi rồi, Tô Tử Mặc nói: "Để muội theo giúp ta trở về đã là quá mức rồi, có thể nào lại để uội tốn kém nữa."
Mới vừa rồi không ngăn cản hiện tại mới nói, hiển nhiên chỉ là khách sáo mà thôi, Chung Minh nói:"Ta nghĩ rằng quan hệ giữa ngươi và biểu ca căng thẳng như vậy là bởi vì ta, tuy nói đó cũng là ta có ý tốt, nhưng tục ngữ có câu nói, ninh sách mười tòa miếu không hủy nhất cọc hôn, ta làm nhiều một chút cũng là phải đạo."
Tô Tử Mặc cười nói:"Muội quả thật là nghĩ thông suốt."
Chung Minh còn tưởng được khen thật, không khách khí nói:"Bất quá chỉ lần này thôi, ngươi cũng đã thấy rõ chân tướng thật của biểu ca, về sau chuyện các ngươi ta không xen vào nữa."
Tô Tử Mặc đột nhiên nói:"Có một chuyện ta vẫn luôn thắc mắc."
"Chuyện gì?" Chung Minh hỏi.
Tô Tử Mặc nói:"Muội cả ngày nói biểu ca muội không tốt, nhưng sao lại một lòng muốn gả cho hắn?"
Xem ra lại là Thanh Nhi lắm miệng, bây giờ còn không phải thời điểm để nói cho Tô Tử Mặc biết chân tướng sự việc, Chung Minh liền lấy lời Tô Tử Mặc nói lúc trước ra chặn nàng, "Ngươi không phải nói mặc kệ chuyện của biểu huynh muội chúng ta sao?"
Tô Tử Mặc cười nhạt nói:"Ta có nói qua, nhưng nếu muội thật có ý với biểu ca muội, thì rõ là đã có thể giúp ta giải quyết được một chuyện khẩn cấp."
Trải qua vài lần giao phong, Chung Minh đã có chút hiểu rõ nữ nhân trước mắt này, ngoài mặt nàng ôn nhu như nước, kì thực bên trong đều có tính toán, sơ ý một chút sẽ bị nàng tính kế, cảnh giác nói:"Ngươi muốn nói cái gì?"
Tô Tử Mặc thở dài một hơi, mới nói:"Nay ta với biểu ca muội chỉ có danh nghĩa vợ chồng, chứ cũng không phải vợ chồng thật sự, tuy rằng ta rõ ràng ra lệnh không cho hắn bước vào phòng ta nửa bước, nhưng rốt cuộc đó cũng không phải kế sách lâu dài, chưa nói tới biểu ca muội là một thanh niên nam nử huyết khí phương cương, hơn nữa bất hiếu hữu tam vô hậu vi đại, vì Tống gia hương khói, ta cũng kéo dài không được bao lâu, biện pháp duy nhất, đó là cho biểu ca muội nạp thiếp, biểu ca muội đối với muội có tâm tư, ngày đó ta đã nghe được rất rõ ràng, nếu muội cũng có tâm ý với hắn, vậy đó là lưỡng tình tương duyệt, so với để ấy nữ nhân không đứng đắn bên ngoài vào cửa, không bằng để muội gả lại đây, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên?"
bất hiếu có ba tội, trong đó không con nối dõi là lớn nhất
hai người đồng lòng yêu nhau >
Chung Minh bị nghẹn họng một chút, châm chọc nói:"Ngươi là chính thất mà lại rộng lượng như vậy."
Tô Tử Mặc nói:"Ta không có hậu cố chi ưu, muội được thoả niềm mong muốn, tất cả đều vui vẻ."
Chung Minh chỉ hừ một tiếng không nói chuyện, thầm nghĩ, để nàng gả cho người như vậy, còn không bằng chết lại một lần.
Tô Tử Mặc lại không buông tha, nhìn chằm chằm nàng, truy vấn:"Thấy thế nào?"
Chung Minh vừa định nói hắn là nam nhân của ngươi, muốn thì ngươi làm đi, muốn lão nương ta hầu hạ hắn thì không có cửa đâu, nhưng nhìn vào ánh mắt Tô Tử Mặc, mâu ngưng thu thuỷ, không hiểu sao tim đập nhanh một chút, để cho Tô Tử Mặc giao phó hết thân thể cho Tống Tuấn Kiệt thì trăm ngàn lần nàng cũng không muốn, đành nhỏ giọng nói: "Ta sẽ không gả cho biểu ca, ngươi cũng đừng uỷ khuất chính mình."
Tô Tử Mặc thấy Chung Minh đột nhiên mang vẻ mặt nhăn nhó, trong lòng chợt động, biểu tình này của Chung Minh, đêm tân hôn nàng có gặp qua một lần, rõ ràng chính là sắc mặt thẹn thùng, tuyệt đối không thể nào bởi vì Tống Tuấn Kiệt, mà trong xe ngựa lại chỉ có hai người các nàng....
Chung Minh thì lại có tâm tư khác, những băn khoăn của Tô Tử Mặc nhắc nhở cho nàng biết đây đã là thời điểm giúp biểu ca xem xét lựa chọn tiểu thiếp.
Truyện convert hay : Ma Đế Nãi Ba